Máu tươi bắn tung tóe rớt xuống đất tạo thành các dòng nước nhỏ chạy về
nhiều hướng khác nhau, sở dĩ đám người đánh giết đến điên cuồng cũng
nhận ra được quái dị mà dừng lại trong tay đao kiếm.
“Những máu tươi này làm sao? Như thế bị cái gì hấp dẫn vậy!” Một người nhíu mày nói, trong lòng khó hiểu có chút bất an.
Quân Thiên Tú nghe vậy thì chửi: “Ngươi có ngu hay không? Nhìn là
biết Đế Mộ có thứ gì đó tác quái rồi! Mẹ nó là cái tên ngu si nào đòi
đánh thế! Ở nơi nhạy cảm như này mà dám chém chém giết giết! Thật đúng
là chán sống mà!”
Kiếp trước là người hiện đại, kiến thức xem như khá nhiều, Quân Thiên Tú nhìn sơ qua cũng thấy được cái Đế Mộ này không đơn giản, xem tình
hình này là huyết tế triệu hồi quái vật a!
“Ngươi!!” Người kia bị chửi đỏ mặt chỉ Quân Thiên Tú.
Quân Thiên Tú thấy vậy thì phun một ngụm nước bọt: “Ngươi! Ngươi cái beep! Ta nói sai hay sao mà chỉ?”
“Keng!...”
Tống Tuyền Vi hiện tại xem như là Ngũ Tà Môn dẫn đầu, nàng bình tĩnh
đánh giá chung quanh một chút thì nói: “Rút khỏi nơi này, cơ duyên này
chúng ta không lấy!”
Triệu Vũ cùng những cái Khí Vận Giả còn lại trong Ngũ Tà Môn cũng
không có dị nghị, ở phía trước bọn người cũng lấy được không ít đồ tốt,
bây giờ không cần đặt cược mệnh của mình vào đây!
Sát Thiên Kiệt cười lạnh: “Tưởng thế nào, thì ra Ngũ Tà Môn là một lũ sợ hàng!”
Triệu Vũ có vẻ cùng cái này Sát Thiên Kiệt không hợp nhau, vừa nghe
vậy thì đã cười lạnh nói: “Bọn ta nhát gan, tốt! Ít nhất còn đỡ hơn một
lũ không biết sống chết, một thằng đàn bà!”
Sát Thiên Kiệt hai mắt âm trầm: “Ngươi để ý miệng chó của chính mình đi!”
Quân Thiên Tú xen vào: “Cẩu vật đừng sủa, ta không nghe hiểu đâu! Tin hay không bọn ta một đám hợp lực đánh chết con chó như ngươi không?”
Sát Thiên Kiệt tức giận quát: “Làm càn!!”
Quân Thiên Tú bĩu môi: “Càn em gái ngươi! Ngươi là cái quái gì mà
chửi ta? Tưởng ngươi ở Sát Tinh Điện hô mưa gọi gió liền rất mạnh mẽ
sao? Chỉ sợ ở đây rất nhiều người đều không thua ngươi! Khép đuôi lại mà làm người! À không! Làm chó!”
Sát Thiên Kiệt ánh mắt hàm sát khí, bàn tay hắc khí liên miên chộp về phía Quân Thiên Tú.
Triệu Vũ cũng tới một cái Thiên Hỏa Chưởng, đánh bay thủ ấn của Sát Thiên Kiệt.
Sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu không phải nơi này có quỷ dị thì mạng chó của người liền kết thúc tại nơi này!”
Sát Thiên Kiệt hai tay nắm chặt, tiếng xương như sấm rền, hắn hiện tại rất tức giận.
Chỉ bất quá là không dám manh động mà nhìn Ngũ Tà Môn đám người rời
đi, Sát Thiên Kiệt biết một khi chính mình ra tay thì không có quả ngon
ăn! Đám người Ngũ Tà Môn rời đi nơi này, những người còn lại cũng sẽ
không làm khó, hắn hoàn toàn là cô đơn một mình không thể chống đỡ được
một tông môn!
Trong lòng hắn điên cuồng gào thét: ‘Ngũ Tà Môn!! Mối nhục ngày hôm nay ta nhất định sẽ báo!!!’
Chỉ là vừa đi tới cửa thông đạo thì đám người Ngũ Tà Môn dừng lại,
Tống Tuyền Vi lông mày hơi nhíu nhìn mệt mỏi Phệ Thiên cùng trên lưng
Bạch Linh Ca.
Triệu Vũ trên vai Thiên Hỏa cùng Ngân Linh bay ra, khó hiểu hỏi Phệ
Thiên: “Đại Ca, ngươi gặp chuyện gì mà tại sao lại tàn tạ như vậy!”
Phệ Thiên thở hồng hộc không trực tiếp trả lời mà đẩy xuống Bạch Linh Ca.
Bạch Linh Ca đi đứng đều không vững, chân tay lủng củng mà ngã xuống đất.
Phệ Thiên hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Các ngươi định đi đâu?”
Triệu Vũ nhíu mày: “Bọn ta định rời đi, tại sao chỉ có mình người cùng ai đây?”
“Hắn mới gia nhập! Cũng đừng hỏi nhiều! Bây giờ là rời đi không được!” Phệ Thiên vô lực nói.
Triệu Vũ nhíu mày lấy ra Đan Dược đút cho Phệ Thiên ăn: “Ngươi từ từ nói ra, đừng hối hả!”
“Hô hô hô! Bên trong còn đường ra không?” Điều Phệ Thiên hỏi lại có chút kì quái.
Quân Thiên Tú nhanh miệng lắc đầu nói: “Bên trong chỉ có vào ngoài ra không có đường ra khác ngoài cửa này!”
Phệ Thiên nghe vậy thì mỉm cười, cười rất vui vẻ: “Thế thì hay rồi, các ngươi chuẩn bị bia mộ hết chưa?”
Triệu Vũ: “???”
Quân Thiên Tú: “???”
Tống Tuyền Vi: “...”
Triệu Vũ mặt mày khó hiểu: “Ngươi nói thứ gì thế, ta không hiểu?”
Phệ Thiên cười cười: “Đơn giản thôi, chúng ta chết chắc rồi...”
“Ngươi đều chưa vào trong Đế Mộ xem nó kỳ dị mà đã chắc chắn chúng ta đều chết? Mà đúng rồi, Tử Tinh đâu?” Triệu Vũ hỏi.
Phệ Thiên chỉ chỉ phía sau thông đạo: “Hắn đang ở đằng sau theo đuôi kia kìa!”
Triệu Vũ gật gật đầu: “Để ta đi đón hắn...”
Phệ Thiên: “Hắn nhập ma, ngươi đi tìm chết sao?”
Triệu Vũ vừa mới đứng lên liền ngồi xuống, tay chống cằm nghiêm túc
nói: “Lần này cần bao nhiêu người mới giúp hắn tỉnh táo lại?”
Phệ Thiên cười lắc lắc đầu: “Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu...”
Phệ Thiên sắc mặt điên điên khùng khùng nói: “Mẹ nó, hắn bây giờ thực lực có thể so với Thần Cung Cảnh! Bọn ngươi một lũ chưa tới Trúc Cơ
đánh thế quái nào được!!”
Triệu Vũ: “...”
Quân Thiên Tú gãi gãi đầu: “Thật sự đáng sợ đến thế sao?”
Bạch Linh Ca chỉ bạn thân mình đầy vết nứt: “Ta tiếp hắn một kiếm, suýt chết...”
Quân Thiên Tú: “...”
Bầu không khí Ngũ Tà Môn có chút âm trầm, người ở đây tương đối đều
rõ sự kiện Lưu Tử Tinh nổi khùng, mẹ nó một cái Sơn Mạch thiếu chút liền bị hắn sang bần! Nếu không phải lúc đó có Trưởng Lão cứu giúp thì liền
xem như xong!
“Hắn là thế nào nhập ma?” Tống Tuyền Vi hỏi.
Phệ Thiên lắc lắc đầu: “Ta không rõ, bọn ta chia ra làm 3 đường để
đi, bên trong đó có thể hắn gặp được thứ gì đó nên Ma Tâm mất kiểm soát
mà lại nhập ma! Bất quá ta nói thật, lần này nhập ma so với lần trước
kinh khủng nhiều!”
Tống Tuyền Vi trầm ngâm sau đó hỏi: “Ngươi nghĩ chúng ta có mấy phần tỉ lệ sống sót?”
Phệ Thiên mỉm cười: “Một phần...Cũng không tới!”
“Trừ khi là đánh thức được ý thức của Lưu Tử Tinh bằng không với thực lực Thần Cung cảnh thì hắn giết chúng ta như giết kiến!”
Triệu Vũ thở dài một hơi: “Tốt! Trở về Đế Mộ thôi!”
Ngũ Tà Môn: “...”
Cả bọn quay đầu lại, nhìn Ngũ Tà Môn quay trở lại, đám người liền bàn tán xôn xao.
Sát Thiên Kiệt cười lạnh nói: “Thế nào, tà tâm bất tử, vẫn muốn tranh giành cơ duyên sao?”
Quân Thiên Tú thở dài một tiếng: “Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu! Đường đó bây giờ đi không được!”
Sát Thiên Kiệt mở miệng định mỉa mai một hai lời thì ở mỗi góc trong
Đế Mộ từ từ nứt ra, phía bên trong có từng cỗ quan tài mục nát! Sát
Thiên Kiệt đóng miệng lại, cảnh giác nhìn những quan tài này.
Bạch Linh Ca khóe mắt run run, bóp bóp ngón tay tính toán, sau một
lúc cười khổ nói: “Âm Sát Chi Địa! Quỷ Hồn Tại! Âm Thi Lên! Đế Mộ Xuất!
Vạn Ác Thiên Tai!”
Quân Thiên Tú đánh giá Bạch Linh Ca: “Sư Đệ, ngươi có học qua Đạo Thuật sao?”
Bạch Linh Ca cười khổ gật gật đầu: “Ta đích thực có học qua Đạo Thuật nhưng mà là Đạo Mộ!”
Quân Thiên Tú: “...”
Triệu Vũ liếc hắn một cái rồi hỏi: “Nơi này ra sao?”
Bạch Linh Ca cay đắng nói: “Vạn Hung Chi Địa, Cửu Tử Nhất Sinh!”
Phệ Thiên nói thêm: “Tính thêm cái kia ác ma nữa là Thập Tử Vô Sinh...”
Bạch Linh Ca: “...”
Ngươi lời nói tại sao lại cay nghiệt như vậy!
Tống Tuyền Vi thấy tình hình quỷ dị thì ra lệnh: “Ngũ Tà Môn Đệ Tử tập hợp thành một khối! Lấy ra các ngươi phòng thủ Linh Khí!”
Ngũ Tà Môn lúc này giồng như mai rùa một dạng, tụ thành một chỗ, nơi nơi đều có phòng ngự Linh Khí bảo vệ.
Bạch Linh Ca thậm chí còn đặc biệt ra sức: “Đây! Đây! Đây! Những cái này Tị Tà Phù dán lên người hết cho ta!”
Quân Thiên Tú sắc mặt do dự có nên dùng Thù Hận Điểm đổi lấy đồ vật
bảo vệ hay không thì Phệ Thiên đi tới nói: “Ngươi có gì thì nhanh lấy
ra, đợi một hồi xui xẻo thì đừng khóc...”
Rốt cuộc hắn đã bị Phệ Thiên cho thuyết phục, cắn răng đổi mấy cái mai rùa màu xanh...
Nhìn bên kia vũ trang đầy mình Ngũ Tà Môn, Sát Thiên Kiệt có chút
ghen tỵ nhưng vẫn tức giận nói: “Một lũ đàn bà chỉ biết trốn tránh!”
Nhưng lời của hắn vừa nói thì đằng xa quan tài cũng động!
“Oanh!!” Nắp quan tài bay ra ngoài, phía bên trong điên cuồng có hắc khí lao ra.
“Giết! Giết! Giết!” Sát khí đậm đặc, vô số con mắt màu đỏ ở thời khắc này mở ra!
Một người bị hắc khí cho dính vào thì hai mắt biến đỏ, khó hiểu tự mình hại mình dùng kiếm tự vẫn!
“Tránh xa hắc khí!!”Một người hét lên cảnh báo nhưng hắc khí cũng ở ngay sau ăn mòn hắn...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT