“Không tốt! Bọn người đó đang sốc độc!”

Tuyệt Sát Độc Môn Đệ Tử run rẩy đến điên cuồng, không biết là do độc hay trong bóng tối một cảm giác nào đó ảnh hưởng.

Lưu Tử Tinh sờ sờ cằm, tình huống này trực tiếp dùng miệng hút là không được! Hắc hắc, ta ngược lại nghĩ ra một cách hay~

Kéo lại một người Đệ Tử Ngũ Tà Môn bên cạnh, Lưu Tử Tinh cười nói: “Haha! Sư Đệ, ta có chuyện này muốn nhờ...”

Đệ Tử Ngũ Tà Môn nghi hoặc nhìn hắn: “Có việc gì sao Lão Đại?”

Lưu Tử Tinh chớp chớp mắt: “Ngươi gọi ta là gì?”

“Lão Đại! Chúng ta nhờ ngươi giúp mới ngộ ra được chân lý! Toàn bộ đều bầu ngươi làm Lão Đại rồi! Chẳng lẽ ngươi không thích cái tên này?” Tiểu tử đó một mặt hướng tới nhìn hắn, xem tình huống này chắc não đã bị thứ thuốc kia cho tẩy đến không còn cặn bã...

Lưu Tử Tinh ho khan một tiếng: “Khụ khụ! Không có gì, chỉ là tiếng nói của ngươi rất êm tai!”

“...”

“Không tốt! Bọn hắn đã bắt đầu nói mớ!” Áo trắng nhân sĩ hét lên, Tuyệt Sát Độc Môn nhóm đệ tử đã càng ngày càng gần với đất mẹ...

“Khụ khụ! Bà Nội, tại sao ngươi ở đây?”

“Ta...Ta thấy ánh sáng!” “Đừng! Đừng đi theo nó! Nghe kĩ lời của ta! Đừng đi theo ánh sáng!”

Lưu Tử Tinh: “...”

Cúc Tủy Thiên Hoa Độc! Quả nhiên là cực độc!

Không hiểu sao lúc này hắn có chút nghi ngờ phương pháp của mình có thể thành công hay không, độc dược này...Cực Phẩm!

Bất quá phải thử một lần, Lưu Tử Tinh nghiêm túc nhìn ‘tiểu đệ’ bên cạnh: “Tiểu lão đệ, ngươi đưa thuốc tiên của ngươi cho ta!”

‘Tiểu đệ’ hai mắt nghi hoặc, tràn đầy khó hiểu, ngươi đây là muốn lừa Thuốc Tiên của ta sao? Bất quá bị Lưu Tử Tinh ánh mắt thúc giúc, ‘tiểu đệ’ chẳng còn cách nào mà sắc mặt bi đát rút ra bản thân tồn trữ.

Lưu Tử Tinh: Con mẹ nó, tại sao lại nhiều như vậy...

Khóe miệng hắn điên cuồng run rẩy, nhiêu đây hút cũng có hơn 3 4 năm mới hết! Hắn lúc này đơn giản thấy tương lai một màu tối sầm, Ngũ Tà Môn tương lai còn đâu?

Thở dài một tiếng, Lưu Tử Tinh nhận lấy thứ hàng cấm...

Không nói một lời, hắn đi tới một người Đệ Tử Tuyệt Sát Độc Môn đang bị sốc độc.

Lưu Tử Tinh hai mắt thương cảm nhìn ‘nhân dân đau khổ cùng cực’, thở dài một tiếng, hôm nay lão phu y thuật lại phải tái xuất giang hồ rồi! Vì thương dân, ta liền hiển lộ một chút thủ đoạn vậy!

Dưới ánh mắt ‘hướng tới’ cùng ‘sùng bái’ của những y sĩ khác, Lưu Tử Tinh vào nghề!

Bóp miệng tiểu tử đó ra, Lưu Tử Tinh lấy một ít ‘thuốc tiên’ bỏ vào trong...

Chung quanh mọi người: “...”



Phương thức chữa bệnh thật độc lạ...

Lưu Tử Tinh không nói gì, mồ hôi vì ‘tập trung’ quá độ chảy xuống. Tay của hắn Chân Khí chấn động, một ngọn lửa bốc lên!

Ngọn lửa nhó nhắn xinh xắn, nhìn vào không có tí uy hiếp nào. Lưu Tử Tinh rốt cuộc mỉm cười, bất quá nụ cười này có chút quỷ dị...

Đệ Tử Tuyệt Sát Độc Môn được hắn ‘chữa trị’ lại bắt đầu khó hiểu run rẩy, đây là dấu hiệu của việc phương pháp này thành công! Ít nhất Lưu Tử Tinh nghĩ như vậy...

Lưu Tử Tinh ngón tay bốc lửa, miệng hắn hé ra thì thầm vào tai của bệnh nhân: “Đừng sợ...Không đau đâu...”

Bệnh nhân đúng là gan to, nghe thấy hắn lời thật lòng không những không sợ hãi! Mà còn thách thức trợn mắt nhìn hắn!

Nhìn mắt trợn trắng, khóe miệng sùi bọt mép Đệ Tử Tuyệt Sát Độc Môn, Lưu Tử Tinh một mặt tức giận nói: “Ngươi xem thường ai! Ngươi cho rằng ta là lang băm sao? Hả! Hả!!!”

Vừa nói hắn vừa cầm cổ của bệnh nhân vơ qua vơ lại, thỏa thỏa lang băm như hiền mẫu....

Chung quanh mọi người: Đại ca, hắn đây là gần về với đất mẹ mới làm như thế, ngươi mà còn tiếp tục run thì hắn chỉ sợ là phải hóa đạo phi thằng...

Đặc biệt là Tuyệt Sát Độc Môn mấy vị Trưởng Lão, sắc mặt đen còn hơn đáy nồi.

Thấy rất nhiều ánh mắt nhìn mình, Lưu Tử Tinh một mặt hiền từ thả xuống bệnh nhân, hướng đám người cười nói: “Đây là bệnh nhân vùng vẫy, ta làm như vậy để cố định hắn ta! Lang Băm...Lang Y như hiền mẫu, chắc các vị hiểu chứ!”

Chúng nhân khóe mắt điên cuồng run lên, tốt cho một cái lý do! Tốt cho một cái vô sỉ Lưu Tử Tinh!

Lưu Tử Tinh cười cười không để ý những cái xem thường ánh mắt kia! Đây chỉ là ghen ghét! Là ghen ghét!

Vẫn là nên trở về việc chính, Lưu Tử Tinh một mặt hiền từ nhìn bệnh nhân, trong tay hỏa diễm nhẹ nhàng đưa vào miệng của đối phương. Trong tưởng tượng ngọn lửa nhỏ đỏ hồng chỉ cháy một ít bột thuốc như bao cây điếu cày không thấy đâu, ngược lại....Lửa này có chút to...

“...” Nhìn đều muốn đốt lên trời cột lửa, Lưu Tử Tinh xem đến trợn mặt há mồm, chẳng lẽ ngày đầu hành y liền muốn ra mạng người? No no no! Nhất định phải cứu vãn lại tình thế, không thể để cho tiếng xấu vang xa được!

Dưới ánh mắt trầm trồ của phần đông khán giả, Lưu Tử Tinh một tay cầm lấy cằm đối phương, một tay cầm đỉnh đầu đối phương! Dùng lực một cái, cưỡng ép đóng lại cột lửa! Biết bếp cồn không? Biết nó đóng lửa bằng cách nào không? Miệng của cái kia Đệ Tử Tuyệt Sát Độc Môn cũng giống như vậy...

Lưu Tử Tinh chùi chùi trên mặt mồ hôi, hắn thở dài bỏ tay ra...

“Phốc!” Hỏa diễm lại cháy, bộ dáng như đang sử dụng Thần Thông, thật thần kỳ....

Lưu Tử Tinh khó hiểu trong lòng muốn lấy ra xiên thịt để lên, emma bộ dáng đó...

Bất quá sau lưng ánh mắt lửa giận của đám người khiến cho hắn không thể làm bậy, Lưu Tử Tinh một lần nữa ‘nghiêm túc’, khép chặt miệng của đối phương.

Cảm nhận trong tay sức nóng, ngọn lửa vẫn chưa tắt! Ta nên làm gì? Ta nên làm gì?

Lưu Tử Tinh trở nên cuồng loạn, tay bắt đầu loạn xạ lắc trái lắc phải, đầu của nạn nhân bị hắn cự lực điều khiển, giống như lắc bầu cua một dạng lắc lư...

Không biết lắc bao lâu, sau lưng những y sĩ kia rốt cuộc nhìn không được bắt lấy vai của hắn: “Dừng lại! Thiếu niên, ngươi đây là đang giết người!”

Lưu Tử Tinh: “...”

Ta thật sự không cố ý! Ta thật không cố ý!

Nhìn thất khiếu đổ khói bệnh nhân, hắn không biết nên nói thế nào...



Đây là siêu năng lực sao? Khói từ thất khiếu bay ra?

Sử dụng Lưu Ly Long Nhãn, Lưu Tử Tinh kinh ngạc phát hiện trong phổi hắn khí độc đã biến mất! Ta thành công!

Lưu Tử Tinh trở nên vui mừng nhưng khi nhìn lại thì không biết nên nói gì...

Phổi hết khí độc nhưng khói thuốc lào lúc này chạy khắp nơi trong người...

Thật bất khả tư nghị! Ta sống hơn 19 năm chưa thấy trường hợp nào như này!

Trong lòng đã phán định bệnh nhân chắc chắn qua không khỏi, Lưu Tử Tinh thở dài nghĩ thầm: ‘AI! Lang băm liền lang băm đi...’

Vừa xoay lưng lại, đằng sau một tiếng hú quái dị vang lên: “Hú!!!”

Lưu Tử Tinh: “???”

Việc gì xảy ra? Ở đây xuất hiện khỉ sao?

Xoay người lại, Lưu Tử Tinh thấy bệnh nhân của mình lúc này hai mắt đỏ ngầu, thất khiếu đổ khói, giống như người điên nhảy nhót tưng bừng...

Lưu Tử Tinh: “...”

Đây chẳng lẽ là cách hút Thuốc Lào mới? Tại sao ta thấy nó ảo quá vậy?

“Khụ khụ! Tiểu huynh đệ, ngươi tiếp tục chữa bệnh!” Đằng sau Tuyệt Sát Độc Môn Trưởng Lão ho khan đi tới, không chỉ nhờ vả hắn mà còn đưa cho hắn một chiếc Túi Trữ Vật.

Lưu Tử Tinh: “Thật sự là ta không phải vì tiền mà làm việc! Ta là bị lòng tốt của ngươi cho cảm động!!”

Vị kia Trưởng Lão không những tin lời của hắn mà còn sắc mặt cảm động đưa thêm một chiếc Túi Trữ Vật: “Lão phu hiểu! Lang Y như hiền mẫu! Đây là một chút tâm ý của ta, xin tiểu huynh đệ nhận lấy!”

Lưu Tử Tinh: Nghề Lang Băm này...Ta thích!

Hắn gật gật đầu, từ từ đi tới một bệnh nhân khác, so sánh với trước vì đã có kinh nghiệm hắn lắc bầu cua tương đối nhanh...

Làm việc đổ mồ hôi nước mắt, lại mấy ai giống ta có lương tâm?

Lưu Tử Tinh kiên định làm việc, đây không phải vì tiền mà Lang Băm tâm sai khiến hắn đi làm!

Không lâu sau, rốt cuộc hắn đã giải quyết được bệnh nhân cuối cùng, Lưu Tử Tinh mệt rả rời nằm trên mặt đất.

Lặng lẽ lắng nghe đối thoại của đám bệnh nhân hắn vừa cứu: “Thứ này còn so với Phấn Giã tốt! Ta thề sau này chỉ dùng thứ này, không bao giờ dùng Phấn Giã nữa!”

“Lão ca Ngũ Tà Môn! Làm ơn cho tiểu đệ một ít Thuốc Tiên, xin ngài!”

Lưu Tử Tinh: “...”

Mặc dù còn nghiện...Nhưng ta có tính hay không đã cai nghiện cho bọn chúng?

Quả nhiên không có ai tốt như ta! Không chỉ chữa bệnh mà còn trị nghiện!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play