Đi vào trong căn phòng thì thấy một thanh niên tóc tai bù xù khó chịu nói chuyện với một lão già.
Tiêu Chấn hai ngón tay vuốt vuốt mi tâm, không kiên nhẫn mà nói ra: “Lý Giác, ta đã nói bao nhiêu lần! Tiểu tử ngươi không có thiên phú khống hỏa! Đừng có cố gắng mà tiếp tục tham gia Ma Đan Các! Ngươi không thích hợp với nơi này!”
Lý Giác sắc mặt đỏ bừng, xem ra là tức giận: “Tiêu Trưởng Lão! Ta nói rồi, chỉ cần cho ta vào Ma Đan Các học hỏi khống hỏa phương pháp thì sẽ tốt ra! Ai cũng cần có thời gian làm quen a! Làm gì có ai có thể không học mà đã thành tài cơ chứ!”
“Lý Giác! Ta không muốn nhắc lại! Ở đây là kiểm tra thiên phú khống hỏa chứ không phải kỹ năng khống hỏa! Đừng cho là ta có kiên nhẫn cùng ngươi dây dưa! Ngươi tuy cũng là Tinh Thần Giả nhưng không thích hợp Luyện Đan con đường này!”
“Ta!” Lý Giác hai tay nắm chặt, hắn không cam tâm a!
Lúc này Tô Mộng Như cầm đầu Lưu Tử Tinh đi tới: “Trưởng Lão! Ta đem một đệ tử tham gia thí luyện.”
Tiêu Chấn liếc như tiểu cẩu một dạng Lưu Tử Tinh, ánh mắt có chút kì quái, nhưng vì đuổi Lý Giác thì cũng bèn nói: “Tôt! Lý Giác tiểu tử ngươi đi ra! Để cho tên này đi lên làm thí luyện!”
Lý Giác cắn răng lui ra sau, nhưng khi nhìn Lưu Tử Tinh xấu đến khó tả dung mạo thì nhịn không được lại cắn vài cái: “Xấu xí!”
Lưu Tử Tinh: “…”
Ta trêu ngươi? Chọc ngươi sao?
“Sủa!”
“Má! Tiểu tử ngươi nói ai sủa!”
Lưu Tử Tinh không trả lời đơn giản giơ lên ngón giữa, bộ dáng tiện vô cùng, cực kỳ hút người đánh…
Mặc dù không biết giơ lên ngón giữa là gì nhưng Lý Giác chắc chắn tên này đang sỉ nhục chính mình!
Vén tay áo lên, định giáo dục lại Lưu Tử Tinh cái này không biết trước sau tiểu bối…
Tô Mộng Như hơi thả cái khí tức, Lý Giác chân mềm nhũn quỳ hai gối xin lỗi nói: “Ta nhầm đường!”
Lưu Tử Tinh: ‘Tốt nhục nhã! Tiết tháo ngươi đâu!’
Lý Giác: Tiết tháo? Thứ này ăn được sao?
Hiện tại không thể đánh, vậy liền xem tiểu tử này xấu mặt!
Với ý nghĩ này trong lòng, Lý Giác đứng bên cạnh xem trò hay…
Lưu Tử Tinh được Tô Mộng Như thả ra, cảm giác như lâu năm tự do lại trở lại, cổ đều bị nắm cái tím lịm a!
“Bây giờ ta làm gì?” Hắn hỏi Tiêu Chấn.
Tiểu Chấn lấy ra một cái bát màu đỏ, phía trên khắc đầy phù văn, ở giữa còn có một ngọn lửa nhỏ đang đốt cháy.
Đưa cho Lưu Tử Tinh rồi nói: “Dùng Tinh Thần Lực của ngươi khống chế ngọn lửa! Điều khiển nhiệt độ cùng hình dáng! Nếu làm được 3 hình dáng cùng 3 nhiệt độ khác nhau thì xem như hoàn thành!”
Lưu Tử Tinh biểu thị bản thân nửa cái người chơi hệ lửa mà ngay cả khống lửa năng lực cũng không có thì tốt nhất nên tự vẫn!
Khóe miệng hơi cong, ta trang bức thời khắc tới a!
Tinh Thần Lực hơi động, Lưu Tử Tinh cảm thấy có hơi mới lạ, ngọn lửa trong bát bắt đầu trập trùng.
‘Tắt! Tắt a!’ Lý Giác trong lòng điên cuồng gào thét.
Ai~ Quả nhiên là không có tương lai a~
Lưu Tử Tinh: Ngươi cái này bị ghen tỵ ăn mòn người! Hãy trợn tròn mắt chó ra mà xem Lưu Gia Gia biểu diễn!
Trong lòng mặc niệm, ngọn lửa bỗng dưng bừng cháy dữ dội, hơi nóng làm người chảy mồ hôi.
Tiêu Trưởng Lão gật gật đầu, như vậy liền xem như hoàn thành 1 hình dáng 1 nhiệt độ!
Lưu Tử Tinh không nói gì, mà là tập trung vào khống chế hỏa diễm!
Hỏa diễm từ từ biến thành hình người, nhiệt độ cũng thay đổi trở nên hạ xuống, bây giờ không còn nóng nảy mà là hơi ấm áp…
Tiêu Chấn ánh mắt sáng lên, thiên phú này không sai a!
Hình người ngọn lửa bộ dáng càng ngày càng rõ, máy tóc bồng bềnh làm cho bất kì cái nào từ Địa Cầu Việt Nam người đều khó quên….
Ngô Bá Khá! Khá Văn Bảnh!
Lưu Tử Tinh trong mắt chảy xuống nước mắt, rốt cuộc cũng thấy lại idol a!
Không hiểu sao, cứ thấy mọi việc diễn ra càng ngày càng vượt dự đoán…
Hình người ngọn lửa không nói một lời, giờ lên hai tay rồi hợp lại bắt đầu nhảy một điệu nhảy huyền thoại!
Tiêu Chấn: “Tốt ma mị điệu nhảy!”
Tô Mộng Như ánh mắt sáng lên, mặc dù có chút dị hợm nhưng vẫn rất vừa mắt nha!
Lý Giác thổ huyết: “Tốt! Tốt điệu nhảy!”
Hắn! Phục! Đối với Lưu Tử Tinh năng lực, hắn thật sự là phục sát đất!
Điệu ‘múa quạt’ kết thúc! Hình người ngọn lửa rốt cuộc tan…
Tiêu Chấn trên mặt nước mắt lăn dài trên má, đi tới trước mặt Lưu Tử Tinh, cầm tay của hắn tràn đầy khâm phục nói: “Ta từ trước tới giờ chưa thấy ai có thiên phú khống hỏa như vậy! Ngươi không chỉ đưa ra một điệu nhảy làm người cảm động mà còn chứng minh thiên phú khống hỏa kinh khủng của mình!”
“Ta chắc chắn thông báo với ngươi! Chỉ cần nhiêu đây thôi là đủ để ngươi tiến vào Ma Đan Các! Liệu tiểu hữu có đồng ý gia nhập ta Ma Đan Các?”
Lưu Tử Tinh hai mắt rướm nước mất, đầy cảm động gật gật đầu: “Ta đồng ý! Ta đến được như bây giờ không chỉ nhờ nhiều người nâng đỡ! Ta hân hạnh cảm ơn chư vị! Ta…”
Tô Mộng Như mặt đen đánh hắn đầu: “Diễn đủ chưa?”
Lưu Tử Tinh: “…”
Nói tốt đang cảm động đâu?
Lý Giác lúc này đi tới, sắc mặt kiên định nhìn Tiêu Chấn: “Tiêu Trưởng Lão ta muốn thử một lần nữa! Sư Đệ..Không! Sư Huynh đã cho ta thấy một kỹ thuật khống hỏa tinh tế! Tiểu tử muốn thử một lần cuối, xem như chứng minh việc Sư Huynh kỳ vọng vào ta là đáng!”
Lưu Tử Tinh: Ta từ khi nào kỳ vọng? Ngươi nói điêu vừa thôi…
Tiêu Chấn đắn đo một hồi rồi mới nghiêm túc gật gật đầu.
Lý Giác tay nắm chặt, tràn đầy kiên định đi lên…
Sau đó bắt đầu giống như Lưu Tử Tinh, chơi cái ngọn lửa lớn, sau đó lại hỏa thành một con mãng xà, cuối cùng lại làm một điệu múa quạt giống như Lưu Tử Tinh biểu diễn…
Lưu Tử Tinh: “…”
Ngươi đây là vi phạm bản quyền biết không? Ăn cắp ý tưởng trắng trợn như vậy ngươi cũng dám làm a!
Tiêu Chấn cười gật gật đầu: “ Rốt cuộc ngươi cũng thành tài! Mặc dù vẫn là có chút non nớt nhưng xem như có thể gia nhập Ma Đan Các!”
Tiêu Chấn chảy xuống nước mặt hạnh phúc, bắt lấy tay Lưu Tử Tinh ‘thâm tình’ nói: “Đa tạ Sư Huynh nâng đỡ! Đa tạ Sư Huynh chỉ dạy!!”
Lưu Tử Tinh: “…”
Tại sao lại có nhiêu người như vậy thích bú fame nhở…
Tô Mộng Như không để hắn kịp phản ứng, cầm lấy hắn cổ rời đi…
Lưu Tử Tinh bất lực bóng lưng lại tràn đầy uy nghiêm trong mắt Lý Giác: “Không hổ là Sư Huynh!”
Lưu Tử Tinh: Ta đây là bất lực…
Xem ra xử nam sắp mất, tiểu điểu khóc thét tuyệt vọng!
Vừa ra tới cửa, Lưu Tử Tinh mất hồn một dạng bị người mang đi thì nghe thấy một tiếng thét tức giận: “Họ Tô! Ngươi dám cướp ta người!”
Tô Mộng Như nhìn trên trời bay xuống Hồng Hi Nguyệt thì cười nói: “Sao lại nói là ngươi người? Hiện tại là ta người được không?”
Lưu Tử Tinh: Đánh ghen a!
Hồng Hi Nguyệt tức giận đến cắn răng nghiến lợi, không nói một lời liền đánh lên.
Tô Mộng Như cười lạnh ném ra Lưu Tử Tinh rồi bay lên cùng Hồng Hi Nguyệt đánh.
Lưu Tử Tinh thì còn đơ ra, không biết chuyện gì…
Chỉ là bên cạnh hắn bụi cỏ động đậy, một cái chân chó nhào ra.
Lưu Tử Tinh ngạc nhiên định nói gì thì đã bị Phệ Thiên ngăn cản: “Chạy trước a!”
Leo lên Phệ Thiên người, bộ dáng của nó từ từ biến to rồi mang Lưu Tử Tinh chạy như chó rượt…
Khóc không ra nước mắt, có lẽ đây là tự do đi~
Không lâu sau, hai nữ nhận ra con mồi của mình biến mất thì ngưng chiến, tự động đi tìm Động Phủ của Lưu Tử Tinh.
Đây là muốn chặn đường a!
Tuy nhiên, cơ linh Lưu Tử Tinh làm sao dễ như vậy bị bắt! Trực tiếp đổi đường đi tới cái khác núi!
Hắn đây là muốn cướp Động Phủ!!
Cái kia cũ Động Phủ vốn Linh Khí đã sắp cung không đủ ứng, Lưu Tử Tinh sớm lên ý định đi cướp từ lâu chỉ là không có thời gian mà thôi…
Phệ Thiên: “Sau việc này có thể cho ta ngủ trong được chưa?”
“Trừ khi ngươi bỏ cái quần hoa kia…”
“Vậy thôi, ta còn phải tìm tiểu mẫu cẩu.”
“…”
Rất nhanh, Lưu Tử Tinh nhìn trước mặt Động Phủ là số 345.
Đây không phải là núi dành cho Tân Nhập Môn Đệ Tử! Tu Vi có thể là Tụ Linh trở lên!
Lưu Tử Tinh ngược lại không sợ, hắn là có điều tra mà tới!
Động Phủ bên trong người chỉ có Tụ Khí Nhị Trọng Thiên! Dư sức hắn đánh!
Bất quá lần này khác, hắn muốn thử dùng cái kia Vong Linh Thư, thử trải nghiệm cảm giác Vong Linh Pháp Sư~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT