Mặt Lưu Tử Tinh biến xanh, có vài phân vặn vẹo cảm giác, tại sao con trùng này lại mạnh như vậy?!
Tịnh Ninh khó hiểu liếc hắn: “Tiểu tử, ngươi có hay không gặp phải vấn đề?”
Lưu Tử Tinh: Ta chẳng lẽ nói rằng ta mắc đi ị...
Gượng gạo cười nói: “Ta không có sao...Haha!”
Tịnh Ninh không tin tưởng liếc hắn một cái, nhưng lại không có tiếp tục hỏi làm cho Lưu Tử Tinh thở phào nhẹ nhõm.
Vài phút sau, Lưu Tử Tinh rốt cuộc gặp lại Triệu Vũ.
Không hiểu sao có chút muốn khóc, đừng lo a Lão Triệu! Ta sẽ để ngươi khóc cùng ta!
Trên mặt bất giác cười lên đê tiện nụ cười, Triệu Vũ nơi xa cả người lạnh run, một cảm giác không lành hiện lên trong lòng làm hắn cảm thấy rất không ổn.
Lưu Tử Tinh cười vẫy tay chào.
Triệu Vũ: “...”
Hỏi sao ta cảm thấy không lành, thì ra là ngươi cái này Lưu Tử Tinh!
Lưu Tử Tinh tung ta tung tăng bay nhảy đi lại gần Triệu Vũ, lấy ra hộp ngọc chứa Thần Tinh Trùng đưa cho Triệu Vũ, tràn đầy ‘thâm tình’ nói: “Nhận lấy a! Đây là quà ta từ Huyền Ma Vực lấy về! Là đặc sản có một không hai ít ai được ăn qua a!”
Triệu Vũ nghi ngờ tiếp lấy, mở ra hộp ngọc thì nhìn thấy 5 con Thần Tinh Trùng loe ngoe bò lổm chỏm tràn đầy khiêu khích mà nhìn Triệu Vũ: Tiểu hỏa tử, nhìn cái gì a!
Triệu Vũ: “...”
“Thứ này mà cũng ăn được? Tử Tinh ngươi bệnh điên lại phạm?”
“...” Ta từ khi nào điên? Rất tỉnh được không?
Định đưa trả Lưu Tử Tinh ‘lòng tốt’ thì trong nhẫn Lão Gia Gia lên tiếng: “Đồ Nhi ngươi từ từ a! Vật này thế nhưng là đồ tốt!”
Triệu Vũ ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Lưu Tử Tinh biết hắn đang bị mắc câu! Trong lòng đối với Lão Gia Gia hào cảm tăng cao, quả nhiên là trợ thủ đắc lực a!
Đã tin rồi thì phải đẩy nó lên: “Ngươi thế nhưng không biết! Phía dưới có một cái lão già nói bản thân 3 đời trị bệnh! Mà thứ này chính là thuốc tiên, ăn vào không chỉ chữa bách bệnh từ đau cột sống cho đến đau đầu chóng mặt! Ngoài ra nó còn đặc biệt trị táo bón!”
Bắc Lão: Ta có nói thế sao?
Thần Tinh Trùng: Ta công dụng như thế thần kì? Sao mà ta không biết?
Lưu Tử Tinh: Ta nói có chính là có! Câm mồm!
Thần Tinh Trùng: ...
Triệu Vũ vẫn tiếp tục nhíu mày: “Nhưng như vậy cũng quá kinh a!”
Lưu Tử Tinh cười, tay cháy lên Hắc Ám Hỏa Diễm trực tiếp nướng sống...
Lưu Tử Tinh nhận ra quái dị ánh mắt, nhìn sang thì thấy Phệ Thiên.
Một người một chó mộng bức nhìn nhau.
Lưu Tử Tinh: “...”
Phệ Thiên: “Ta thật không thấy cái gì hết! Ta thật không thấy cái gì hết!!”
Lưu Tử Tinh không nói gì, lấy ra còn sót lại Thần Tinh Trùng, cười nhẹ nhàng nói: “Đừng lo...Món này ngon lắm...”
Phệ Thiên: “Không!!”
Uhm...Vị thịt gà~
Lưu Tử Tinh thỏa mãn vỗ vỗ tay, tiếp theo liền nhìn thành quả a!
5 phút sau...
“Phụt!”
Lưu Tử Tinh: Nước a...
Phệ Thiên: Ta mấy ngày nay chủ yếu uống nước...
Thần Tinh Trùng lúc này cứ như là thú vui của Lưu Tử Tinh, đơn giản chỉ là muốn hại người...
...
Nháo trò kết thúc, Lưu Tử Tinh ngồi trên ghế nhìn cầm mảnh vải lau sàn Phệ Thiên: “Ngươi mấy ngày nay đi đâu?”
Phệ Thiên cậm cụi lau sàn vừa nói: “Ngươi thắng cái kia 1000 Linh Thạch không đi nhận sao?”
Lưu Tử Tinh biến sắc: “Mẹ nó! Quên a, ta đi lấy ngay đây!”
“Không cần! Không cần! Ta đã nhận giùm rồi!” Phệ Thiên vơ tay nói.
Đồng thời còn ném cho Lưu Tử Tinh một Túi Trữ Vật.
Lưu Tử Tinh cầm lên, hơi đếm một cái.
Phệ Thiên bỗng dưng lạnh run, cúc hoa căng chặt!
“2000 Linh Thạch sao...” Lưu Tử Tinh cả người âm lãnh, lời nói tiếng quỷ gào từ u minh lao lên.
Phệ Thiên: “Rõ ràng chỉ có nhiêu đây a!!”
Lưu Tử Tinh nắm lấy đầu chó, hai mắt hơi khép: “Ngươi tưởng ta dễ lừa? Rõ ràng là trước đó có người nói lấy 1 bồi 5! Ít nhất cũng phải có hơn 5000 Linh Thạch! 300 Linh Thạch kia có phải bị chó nuốt rồi không?”
Phệ Thiên: “...”
“Muốn đánh muốn giết! Mặc ngươi!” Tràn đầy uy dũng có đi không có về cẩu khí!
Lưu Tử Tinh cười quái dị: “Hắc hắc! Phệ Thiên a Phệ Thiên, ngươi hồi nãy vẫn chưa sợ sao? Hay là để ngươi đi giữa đám người mà làm một cuộc?”
Phệ Thiên: Tốt hung ác!
“Đại ca! Ta thật sai rồi! Ta, ta cái này tấm thân mỏng manh nguyện thế chấp cho ngươi!”
“...”
“Cút ra ngoài! 1 năm nay ngươi chỉ có thể ra ngoài ngủ!”
“Má nó! Ngươi vô tình vừa thôi! Biết ở ngoài lạnh lắm không!”
“Cút!!”
...
3 tháng sau.
Lưu Tử Tinh từ trong tu luyện thoát ra, đứng lên hơi ưỡn lưng ra trước, cả người xương khớp phát ra răng rắc như thể đồ đạc lâu năm không dùng...
3 tháng nay hắn cũng không có ra ngoài xông xáo, mà là lặng lẽ trốn trong động phủ tu luyện
[Tên: Lưu Tử Tinh]
[Tu Vi: Tụ Khí Cảnh Tam Trọng Thiên Hậu Kỳ (Thể Giả)]
[Tu Vi: Tụ Khí Cảnh Tam Trọng Thiên Sơ Kỳ (Linh Giả)]
[Nghề Nghiệp: Không]
[Tuổi Thọ: 16/140]
[Công Pháp: Tội Ác Ma Thư, Hấp Huyết Thể Thuật]
[Võ Kỹ: Liệt Lôi Đao (87/100), Lưu Sa Bộ (Viên Mãn), Cực Tốc Quỷ Trảo (51/100), Quỷ Khiếu Kiếm Pháp (79/100)]
[Thuật Pháp: Vong Linh Thư (Đệ Nhất Tầng 11/100) ]
[Thần Thông: Hắc Ám Hỏa Diễm (Huyết Mạch), Hắc Ám Phượng Hoàng Hóa (Huyết Mạch), Phàm Ăn Chi Ấn (Công Pháp 21/100), Cực Âm Băng Tuyết (5/100) ]
[Võ Hồn: Vạn Khí Bịnh (Vạn Khí Chi Thân), Bất Diệt Chi Thể (Bất Diệt Chi Nguyên) ]
[Danh Hiệu: Vạn Khí Chi Vương, Bất DIệt Sinh Linh....Ta Không Thích Yên Tĩnh]
Trong 3 tháng này hắn không phải tu luyện chính là dùng Mô Phỏng Chiến Đài thực chiến mài giũa kỹ năng thực chiến và Võ Kỹ!
Tu Vi cũng tăng lên Tụ Khí Tam Trọng Thiên!
Thời gian này vận khí tương đối thối, không rút ra được thứ gì tốt.
“Hôm nay tính đúng là Nhị Lâu Nhất Các tuyển người thì phải?” Lưu Tử Tinh không chắc chắn nói, lấy ra ngọc bội kiểm tra.
Đúng theo hắn nhớ, hôm này là 3 cái chức nghiệp Nhị Lâu Nhất Các tuyển người!
Nhắc lại một chút Nhị Lâu Nhất Các là 3 thế lực chuyên đào tạo Luyện Đan Sư! Luyện Khí Sư! Phù Sư!
Ma Đan Các thì Luyện Đan!
Ma Phù Các thì Luyện Phù!
Ma Khí Các thì Luyện Khí!
Người không có nghề phụ liền chứng tỏ ngươi không có khả năng thành công! --- Ký tên: Giấu mặt danh nhân...
Lưu Tử Tinh đơn giản chỉ cảm thấy đây là tiền! Nghề nào cũng là tiền!
Biết hôm nay sẽ là cơ hội đổi đời, kiếm càng nhiều Linh Thạch, Lưu Tử Tinh tung ta tung tăng rời đi Động Phủ!
Vừa ra khỏi cửa đã gặp Phệ Thiên...Mặc một chiếc quần lòe cmn loẹt...
Lưu Tử Tinh: “...”
Phệ Thiên: Hoa hoa thảo thảo ta thích nhất! Quần càng lòe chó càng ưa!
Đây là trong lúc vô tình Lưu Tử Tinh quay ra một chiếc quần hoa, lúc đầu do quá nhỏ và không mấy thiện cảm với người nhìn Lưu Tử Tinh quyết định vứt đi...
Ai ngờ có một con chó tìm thấy và cực kỳ ưa thích.
Cảnh một con chó mực mang quần hoa dạo phố, biết bao ánh mắt ngó lại làm Lưu Tử Tinh lạnh run, cảnh tượng quá kích thích a!
“Ngươi không thể bỏ chiếc quần này sao?”
“Ghen tỵ? Hừ!”
“...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT