Đức của ngươi chính là giết rồi nướng đồng bạn của kẻ địch xong mời hắn ăn thịt chính mình đồng bạn?
Không lâu, thịt nướng hết, Lưu Tử Tinh đám người rời đi võ đài.
Mặt khác những người còn đang đánh thì thở dài nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể tập trung!
Sau nháo loạn thịt nướng mọi việc cũng nhanh chóng bình thường trở lại, đánh thì vẫn tiếp tục đánh, xem thì vẫn xem như thường, như thể phía trước nháo trò không làm ảnh hưởng đến đám người là mấy.
Đương nhiên sau vụ giết đồng bạn của đối thủ rồi dụ dỗ đối thủ ăn chính mình đồng bạn thì Lưu Tử Tinh được gắn cái nhãn mác hung tàn.
Danh tiếng lan xa Lưu Tử Tinh thậm chí còn được mấy cái thích đặt biệt danh người tạo cho cái nickname phải gọi là ối giồi ơi!
Lưu Tử Tinh: Nhân Bì Xà Tâm Thú...
Nhân Bì Xà Tâm Thú là cái quái gì? Trực tiếp so sánh lão tử với súc vật???
Lưu Tử Tinh biểu thị đây là vu oan! Cố ý hủy hoại hình tượng chính nghĩa của hắn!
Những ngày kế tiếp ngược lại không có gì đáng nói, Thái Kê Đại Hội một ngày một vòng, không lâu liền chỉ còn lại mười sáu người...
Trong 16 người này không ngoài dự đoán có sự góp mặt của Nhân Bì Xà Tâm Thú, người chơi hệ lửa, thích chơi độc thiếu nữ!
Ngoài ra Hợp Hoan Phái Doãn Minh Tiến cũng tiến vào vòng trong, kinh ngạc nhất việc chính là Tu Vi của hắn thể nhưng là TụKhí Cảnh!
Không thể không thừa nhận Doãn Minh Tiến có thể được xem là thiên tài! Đơn giản nếu không đụng vào người chơi hệ lửa cùng thích chơi độc thiếu nữ thì hắn có thể hênh hoang một đường đi thẳng!
Tuy nhiên đó là nếu như!
So với Khí Vận Giả cái danh thiên tài như giấy gặp nước vậy, mềm nhũn mặc cho dòng nước tàn phá!
Bất quá hắn rất nhanh liền gặp phải đã kích thứ ba trong đời...
Nhìn trên bảng xếp cặp bản thân với Doãn Minh TIến, Lưu Tử Tinh chép chép miệng: “Cái kia tìm đường chết a~”
Phệ Thiên: “...”
Cái giọng điệu này tại sao lại quen thuộc như vậy!
Tuy nhiên nếu muốn đánh chỉ sợ phải đợi một chút, Lưu Tử Tinh là ở trận hai mới được ra sân.
Cũng không có càm ràm cái gì, ngược lại còn rất nhàn nhã ngồi nằm trên khán đài quan sát hai tên đánh đầu.
Lưu Tử Tinh xem một hồi thì nhíu mày có chút khó hiểu nói: “Phệ Thiên, ngươi có thấy tiểu tử Lâm Phong kia quỷ dị không?”
Phệ Thiên miệng gặm xương, hơi liếc phía trên Võ Đài trận đánh.
“Không cần nghĩ nhiều, tiểu tử này chắc là bị cái lão quái cho đoạt xá rồi.”
Lưu Tử Tinh sờ sờ cằm, đoạt xá, tên giản đơn kết hợp thêm thảm nói không nói nổi thân phận Tạp Dịch Phong đệ tử! Đơn giản đây là nhân vật chính tạo hình a!
“Cái này Ngũ Tà Môn tạo cái gì phúc mà lại có nhiều như vậy Khí Vận Giả tụ họp a!” Lưu Tử Tinh phun tào.
Tính luôn Lâm Phong cái này chưa chắc chắn lắm Khí Vận Giả thì số lượng cũng có 4 người!
Nhìn Lâm Phong cách chiến đấu, Lưu Tử Tinh càng chắc chắn hắn là Khí Vận Giả, mà còn là đại năng đoạt xá phế vật motip!
Lâm Phong bình thường đều là dễ dàng né tránh đối thủ công kích, mặt còn trào phúng chỉ chỗ sai.
Lưu Tử Tinh nghe nói đối thủ của hắn cùng hắn có thù!
Nếu không lầm thì theo kịch bản Lâm Phong sẽ kết liễu đối thủ rồi bắt đầu nói mấy câu trang bức, thổi da trâu...
Lưu Tử Tinh biểu thị: Cái này kịch bản ta thuộc lòng rồi a!
Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ hai ba chiêu Lâm Phong liền đánh bại đối thủ.
Lâm Phong nhìn lên khán đài một thiếu nữ, hắn lạnh lùng nói: “Bùi Tử Y! Ngươi thấy chưa?”
Lưu Tử Tinh ở xa gật gật đầu: “Vã mặt phản bội nữ nhân, tình tiết hơi bị hấp dẫn!”
Phệ Thiên bên cạnh cũng gật đầu tán thành, một người một chó rất hợp tác mà hít drama...
“Bùi Tử Y ta nhắc lại một lần cuối, ngươi có còn yêu hắn nữa không?!”
Lưu Tử Tinh lắc lắc đầu: “Là níu kéo motip, lại là cái thất bại Simp nam chính a...”
Bùi Tử Y đứng dậy, ánh mắt tức giận nhìn Lâm Phong: “Lâm! Phong! Ngươi có thể hay không để bọn ta yên!!”
Lưu Tử Tinh nhìn Phệ Thiên, cả hai nhìn nhau bằng ánh mắt khó hiểu...
Cái này sáo lộ có chút sai, chẳng lẽ là nam chính muốn cua bạn gái kẻ khác?
Lâm Phong cười như điên, tức giận chỉ Bùi Tử Y: “Hahaha! Ngươi cái tiện nữ nhân! TIện nữ nhân!!”
Khán đài đám người: Hít hà, drama này thơm quá~
Lưu Tử Tinh: “Tình tiết có chút hiểu ra, là cái nam chính này quá tự ái...”
Bất quá phía sau một pha cua khá gắt, Lưu Tử Tinh chưa kịp đeo nón bảo hiểm đã té xe...
Lâm Phong giọng nói cứng rắn tức giận thành mềm mại đáng thương: “Ngươi cái tiện nữ nhân lại dám chia cắt ta cùng Trần ca ca~~”
Lưu Tử Tinh: “...”
Phệ Thiên: “...”
Khán đài đám người: “...”
Rõ ràng là cái nhiệt huyết huyền huyễn lưu tại sao lại thành cẩu huyết đam mỹ lưu rồi?
Lưu Tử Tinh bụm tim lại tràn đầy thống khổ: “Phệ...Thiên! Bà..Nội nó..Tiểu tử này có độc!”
Phệ Thiên: Ta sống hơn vạn năm rồi mà chưa gặp trường hợp nào như này!
Bùi Tử Y tức giận đến đỏ cả mặt, tức giận chỉ Lâm Phong: “Ngươi! Ngươi! Phốc!”
Nói được hai ba lời nàng trực tiếp thổ huyết bị người cho dẫn đi điều trị...
Lâm Phong sờ sờ Trần Long mặt, thâm tình nói: “Trần ca ca...Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?”
Trần Long cả người run lên, tức giận nói: “Ngươi đừng hòng! Trưởng Lão ta nhận thua!”
Trần Long che mặt chạy khỏi quãng trường, bộ dáng như cái yếu ớt tiểu cô nương bị tổn thương...
Lâm Phong tức giận dậm chân, cắn ngón tay nói: “Ngươi sớm muộn sẽ thuộc về ta thôi~”
Bộ dáng bóng lộ bị khán đài nhóm người bắt được, cả lũ lạnh run hoảng sợ nhìn Lâm Phong!
Tiền Hận Thiên bất lực nhìn lên trời: ‘Năm nay Ngoại Môn thu về quá nhiều CỰC PHẨM!’
Lưu Tử Tinh cảm thấy đoạt xá Lâm Phong thân thể đại năng quá khác thường, kinh tởm a!
Bất quá nhanh thôi, hắn cũng đánh với cái bóng lộ nhưng lại là bóng lộ ngầm!
Hắn chắc chắn, với Hợp Hoan Điện quái dị Công Pháp...Doãn Minh Tiến mông đít đã không còn sạch sẽ...
Tiền Hận Thiên lắc lắc đầu thông báo: “Trận thứ nhất Lâm Phong thắng!”
“Mời trận thứ hai Lưu Tử Tinh cùng Doãn Minh Tiến lên Võ Đài!”
Lưu Tử Tinh không nói gì, ôm Phệ Thiên dùng lực một cái nhảy từ khán đài xuống từ từ đi tới Võ Đài.
“Nhân Bì Xà Tâm Thú! Nhân Bì Xà Tâm Thú!”
“Nhân Bì Xà Tâm Thú! Nhân Bì Xà Tâm Thú!”
“Nhân Bì Xà Tâm Thú! Nhân Bì Xà Tâm Thú!”
...
Tiếng hò reo vang lên, không khí náo nhiệt hiện rõ làm người khác nghe vào nhiết huyết sôi trào.
Bất quá đó là người khác, Lưu Tử Tinh thì không.
Cái quái gì mà suốt ngày gọi tên như vậy? Chừa chút mặt mũi được không?
Lưu Tử Tinh mặt đen không thèm phản ứng đám người liền nhảy lên Võ Đài chờ đợi Doãn Minh Tiến.
Không biết bao lâu, Tiền Hận Thiên nhíu mày: “Doãn Minh Tiến có tới hay không? Nếu không trực tiếp kết thúc trận đấu!”
Lúc này đằng xa chạy tới một bóng người, quần áo xốc xếch, tóc tai rối bời.
Chính là Doãn Minh Tiến tiểu tử này!
Đồng thời vào lúc này đám cổ động viên lại sôi trào: “Doãn Minh Tiến! Doãn Minh Tiến!”
Doãn Minh Tiến chấp tay chào đám người, có chút xin lỗi nhìn Tiền Hận Thiên.
Người kia thì hất tay làm ra không có việc gì ý tứ, sau đó nói: “Trận đấu bắt đầu!!”
Doãn Minh Tiến cười nhìn về Lưu Tử Tinh, nói: “Ta tới hơi trễ nhỉ?”
Lưu Tử Tinh ngáp một tiếng, không trả lời.
Ngược lại dưới đất Phệ Thiên giành nói trước: “Ngươi đều suýt bị thua, hỏi có trễ không?”
Doãn Minh Tiến nghe vậy thì mặt đỏ rực: “Ngươi!!”
“Mà thôi, chắc ngươi cái này trai tân làm sao hiểu được nam nhân việc làm!” Tràn đầy khinh thường, không hề chú ý tới Lưu Tử Tinh quỷ dị ánh mắt.
Tiền Hận Thiên tuy mặt một vẻ nhưng hai vai run rẩy cũng thể hiện phần nào không ổn định tâm...
Đơn giản ba từ liền làm Doãn Minh Tiến câm nín: “Đau đít không?”
Doãn Minh Tiến: “...”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT