Bên nhà Lan Chi cô đang nằm trong chăn đột nhiên có điện thoại, cô với tay nhướng mắt lên nhận cuộc gọi:

Alo! Ai gọi vậy?

Con gái! Mẹ đây!

Mẹ! Mẹ vẫn ổn chứ?

Mẹ phải hỏi con, con ổn không?

Con sẽ ổn thôi mẹ đừng lo. Mẹ lần trước mẹ nói là…

Sao hả?

Dạ không sao, sắp tới có cuộc họp cổ đông bầu lại chủ tịch mới, con nghĩ các chú bác các cô của con chắc cũng đang có kế hoạch mới. Mẹ thật ra từ lâu con biết mẹ đang chuẩn bị gì. Mẹ có cần con…

Không cần, con cứ cố gắng chăm sóc tốt đi. Nhưng mà vụ con bị đâm thì ông nội con đã biết và người làm ra việc đó thì…bà Lan Hương ngập ngừng.

Là chú năm phải không mẹ?

Sao con biết.

Sao con có thể không đoán ra được, bác hai thì tuy rằng miệng lưỡi sắc bén nhưng là một người nhát gan, chú út thì lúc nào cũng ôn nhu, làm việc thận trọng lại rất thông minh tuy rằng không quyết đoán, ông ấy không thể nào hành sự như thế được, còn bên phía cô tư thì cô tư có vẻ rất muốn làm gì đó nổi bật chỉ thích làm màu đe dọa người khác thôi, dượng tư thì càng không thể vì ông ta đang lợi dụng trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết sau đó ngư ông đắc lợi. Chỉ có chú năm, một người tâm cơ sâu rộng, quyết đoán nhưng mà cái chính là nhiều năm trước con đã biết chú ấy bí mật qua lại với vài tổ chức ngầm, nhưng đáng tiếc nhược điểm của chú năm là quá tự cao cho mình là đúng dẫn đến kết quả không tốt. Ông nội hay nói chú năm thông minh bị thông minh hại.

Xem ra con rất hiểu gia đình mình.

Mẹ à, sống lâu trong gia đình hay tính toán thì chắc chắn phải nhận ra được rồi.

Con đó, đủ thông minh nhưng lại quá bướng bỉnh.

Mẹ à, mẹ nên cẩn thận đi. Dù sao mẹ cũng bị vòng kiểm soát của ông bà nội, mẹ muốn làm gì con không có ý kiến, vốn dĩ nó xứng đáng với mẹ. Nhưng mẹ đừng làm gì tổn hại thân thể cũng như là ba con. Con không gọi cho ba là không muốn ba buồn lòng. Hơn nữa con không muốn quá nhiều người biết về hành tung của con.

Con gái à! Con tưởng ông nội con không biết con ở đâu sao?

Con không nghĩ thế, nhưng mà con nghĩ là sẽ ổn thôi.

Thôi được rồi, con cứ giữ gìn sức khỏe. Mẹ có việc với ba con một tí.

Cúp máy vừa xong bà Lan Hương thở dài, ông Quang Long đứng dựa vào tường cách bà không xa, bà nhìn qua thấy ông rồi cười:

Anh, hôm nay chúng ta ra ngoài dạo một chút đi.

Thôi được. Anh với em đi ra khu chợ nổi chơi đi. Tuy hơi nắng nhưng anh nghĩ lâu lâu mình đi ôn lại vài chuyện cũng tốt.

Được. Chờ em chuẩn bị một chút.

Bên này thì Lan chi bước xuống giường lại có điện thoại:

Alo!

Janet! Sau đó im lặng.

Ai vậy?

Số điện thoại lả, im lặng.

Ai vậy? Không nói tôi cúp máy nhé!

Điện thoại tắt. Lan Chi để điện thoại xuống đi rót nước uống. Điện thoại lại reo:

Alo! Ai mới sáng sớm đã phá rối tôi.

Một giọng nam trầm ấm:

Sao vậy? Ai chọc giận cô à?

Lan Chi nhìn lại số điện thoại:

Ôi! Khôi Nguyên, anh làm tôi giật mình.

Cô có rảnh không?

Hiện tại thì có chút thời gian, hôm nay tôi dự định đi đến một phòng tranh.

À! Tôi và cô gặp nhau ở đó được không?

Được! Nhưng sao hôm nay tôi nghe anh có vẻ có gì đó khác lạ.

Để gặp nói sau nha.

Được, tôi sẽ nhắn anh địa chỉ lát gặp.

Tại một khách sạn lớn ở thành phố Cần Thơ, trong phòng rộng nhất, Hà Phi ngồi trầm tĩnh trong bộ đồ của khách sạn, mái tóc hung đỏ gương mặt anh tuấn, bên cạnh là Định Quân, anh chàng đang ăn mặc thoải mái với jean xanh và áo thun trơn màu xám, vẫn là cặp mắt kính nhìn thấu hồng trần, thân hình vạm vỡ tươi cười nhâm nhi ly cà phê, nhẹ nhàng nói:

Lần nảy cậu xuống đây thăm dò gì?

Không thăm dò gì cả, chỉ là muốn làm vài việc và gặp vài người.

Chẳng phải cậu muốn động tay chân với dự án Đô Thành à?

Đúng là có chút tâm tình đó, nhưng quan trọng hơn tôi cần gặp vài người nếu không chuyện sẽ không thành.

Cậu có muốn xuất hiện trước mặt ông ta không?

Chưa cần thiết!

Tôi có vài chuyện cần anh đi điều tra.

Chuyện gì?

Điều tra hành động từng thành viên trong Ngô Thụy bao gồm các cổ đông nhỏ lẻ, số lượng cổ phần họ đang nắm. Tôi muốn thu mua.

Được!

Vừa kết thúc có tiếng gõ cửa, Định Quân mở cửa thì bất ngờ nhìn thấy Mỹ Cơ, anh giật mình, nhưng nhanh chóng thu tầm mắt rồi cười:

Chào cô! Cô tìm ai?

Chào anh! Tôi có hẹn với Mr.Harry.

Định Quân gật đầu:

Harry! Có người tìm cậu.

Hà Phi ngẩng mặt lên nhìn Mỹ Cơ, sau đó lạnh lùng mời cô ta ngồi, mà lúc này tâm trạng của Mỹ Cơ có chút phức tạp, khi đối diện với ông chủ của mình cô thấy có phần sợ hãi cũng có phần động tình, ánh mắt cô nhìn anh có chút hoang mang nhưng cũng có phần ngưỡng mộ, Hà Phi trầm tĩnh hỏi cô với một giọng vô cùng lạnh lẽo:

Jessie, đã lâu không gặp. Cô vẫn khỏe chứ?

Mỹ Cơ cười:

Đã lâu không ai gọi tôi là Jessie. Cảm ơn ông chủ tôi vẫn khỏe.

Định Quân nhìn vào cô chợt nhớ ra gì đó sau đó rót một ly nước cho cô:

Thì ra là cô Jessie, xém một chút tôi nhận không ra.

Hà Phi cười lạnh sau đó vào vấn đề chính:

Mọi chuyện trong Ngô Thụy thế nào rồi?

Mỹ Cơ rất tự tin:

Mọi chuyện vẫn tiến hành khá tốt, trong những năm gần đây các việc lớn nhỏ trong Ngô Thụy tôi hầu như nắm khá rõ.

Hà Phi nhấp một ngụm cà phê chiếc áo choàng rơi ra, để lộ bộ ngực săn chắc của anh, khiên cho Mỹ Cơ có chút lúng túng, nhưng anh vẫn không có biểu hiện hứng thú gì với cô, dù cho hôm nay cô thật sự quyến rũ và xinh đẹp, anh chỉ lướt qua cô rồi ánh mắt lại thể hiện muôn vàn tâm tư phức tạp, anh hỏi cô với giọng điệu trầm trầm bình thản:

Cô ở Ngô Thụy bao nhiêu năm rồi?

5 năm rồi!

Lâu như vậy rồi à? Bọn họ có nghi ngờ cô không?

Chưa!

Cô chắc chứ?

Tôi không biết nhưng mà hiện tại chưa có ai có biểu hiện nghi ngờ tôi, bởi vì tôi là trợ lý cho phó chủ tịch.

Lão già kia không nghi ngờ gì à?

Tôi nghĩ là không nghi ngờ tôi, nhưng cũng không tin tưởng tôi.

Hà Phi cười lớn:



Làm sao ông ta có thể tin tưởng cô, ông ta không bao giờ tin ai cả, ông ta chỉ tin vào ông ta mà thôi.

Mỹ Cơ có chút ngạc nhiên:

Ông chủ có vẻ rất hiểu ông ta.

Tất nhiên.

Ông chủ hôm nay có việc gì giao phó.

Định Quân đang đứng gần cửa sổ quan sát, thỉnh thoảng nhìn về phía Mỹ Cơ và Hà Phi và anh cố gắng ghi nhớ cô gái này có vị trí và nhiệm vụ gì trong hệ thống của nhà Philip, bên ngoài Định Quân tĩnh lặng, trầm ổn, nhìn ra dáng quân tử nhưng mà bên trong nội tâm đang đấu tranh rất nhiều với nhiệm vụ và danh vọng trong thế giới ngầm này không biết là nên làm như thế nào, không lẽ anh muốn phản bội, anh muốn trở thành một mafia thật sự sao? Vấn đề này đang cồn cào trong trái tim anh. Hà Phi thấy biểu hiện của Định Quân anh hơi nhíu mày nhưng rồi rất nhanh anh nở nụ cười hiếm hoi, nụ cười này chỉ là một nụ cười đắc ý:

Nhiệm vụ lần này dùng sắc để quấy rối gia đình người con trai thứ hai của ông ta, ông Bá Diệp.

Ý ông chủ là? Cô ngập ngừng không dám suy đoán.

Hà Phi lại nhẹ nhàng đặt tách cà phê xuống:

Cô chắc biết qua Tam Quốc Chí, cha con Đổng Trác-Lã Bố và Điêu Thuyền?

Mỹ Cơ lại cười:

Ông chủ muốn làm một Vương Tư Đồ à? Tôi thấy cách này hơi lạ, ông chủ muốn làm điều này với gia đình ông ta để gây xáo trộn nội bộ gia đình ông ta.

Ừ! Một phần thôi, phần quan trọng là kế hoạch Đô Thành sẽ không thành công.

Mỹ Cơ thật sự là một người rất thông minh, làm việc rất cẩn trọng, cô cũng là một trong các sát thủ của nhà Philip, cô là lực lượng cánh tay phải của Hà Phi sau Yoko. Hà Phi vừa nói ra thì cô đã hiểu được cục diện. Nhưng mà chuyện phải làm là quyến rũ người ba rồi đến người con thì e rằng nhiệm vụ này khá mới mẻ với cô nên nét mặt cô có phần kỳ lạ. Hà Phi nhìn thái độ đoán được suy nghĩ. Hà Phi đứng dậy đi qua chỗ của Mỹ Cơ ngồi cạnh cô rồi vắt chân lên bàn, sau đó xoay người qua cô tay phải bóp cằm cô và nói:

Cô đang có tâm tư gì tôi điều biết! Cô đang nghĩ tìm người để làm việc đó phải không? Dù sao nhiều năm trước cô cũng giữ thân trong sạch trong tổ chức.

Mỹ Cơ có vẻ hốt hoảng nhưng mà gương mặt vẫn bình tĩnh, Định Quân thì hơi nhíu mày, Hà Phi tiếp lời:

Thật xin lỗi phải nói lời này với cô, chỉ có cô mới làm được chuyện này. Cô không có sự lựa chọn.

Mỹ Cơ nhìn vào Hà Phi rồi gật đầu:

Được! Tôi sẽ làm.

Tôi biết mấy năm qua cô đã chịu nhiều vất vả, tiếp tục che giấu thân phận cho đến khi tôi cho phép cô rời đi.

Tôi biết rồi, ông chủ.

Được rồi cô về đi.

Mỹ Cơ đứng lên sau đó đi thẳng ra cửa, cô hít sâu vào và quay lại hỏi Hà Phi:

Ông chủ! Nếu tôi thành công tôi có thể có một yêu cầu được không?

Được! Cô muốn gì.

Tôi muốn ông chủ…ngập ngừng.

Hà Phi lạnh nhạt:

Chuyện gì cũng có thể được trừ chuyện đó hơn nữa đừng đặt tâm tư không đúng phận sự vào tôi nếu như còn muốn sống.

Mỹ Cơ không nói gì bước đi ra cửa đóng lại, bên trong phòng Định Quân cười:

Hà Phi ơi là Hà Phi, cậu mặt lạnh với một cô gái sexy như vậy là không ổn nha.

Có gì không ổn. Tôi và cô ta chỉ có quan hệ là cấp trên và cấp dưới. Hơn nữa tôi không có thời gian quan tâm đến tâm tình của phụ nữ.

Tôi thấy cô ta… ngập ngừng.

Jessie là một tay bắn thiện xạ, có tài ném phi tiêu, xếp sau yoko, nhưng Yoko chỉ có đánh nhau và giết người một cách nhẹ nhàng là giỏi, cô ta không có được như Jessie có một cái đầu khôn ngoan và một tâm tư rất sâu, cho nên tôi mới cử cô ta đến đây để làm một gián điệp thương mại. Đến giờ phút này coi như cô ta cũng có thu hoạch.

Nhưng sao tôi không có ấn tượng với cô ta.

Anh từ từ nhớ lại đi. Mà thôi dù sao cũng chỉ là một quân cờ. Không cần bận tâm.

Nói xong, Hà Phi đi vào toilet thay một bộ âu phục màu xanh dương đậm ra, phong thái trầm ổn anh chỉnh sửa caravat màu bạc sau đó đeo kính đen che tầm mắt rồi quay nói với Định Quân:

Chúng ta đi gặp một người đi.

Được chứ!

Hai người đi xuống thang máy, sau đó ra khỏi khách sạn lên xe đi về một khu ngoại ô thành phố.

Hà Phi và Định Quân chạy xe đi vào một khu vắng vẻ, nhà hai bên đường là kiểu nhà thấp, mái ngói rất Việt Nam, sau đó đi sâu vào trong, có một trang viên, xe dừng lại và anh bước xuống xe. Đi vào trong ngôi nhà đó. Ngôi nhà hoang tàn và đầy dây leo. Hà Phi đứng nhìn một lúc lâu có người phụ nữ qua hỏi han:

Chú này, tìm ai?

Không tìm ai. Hà Phi đáp lạnh lùng.

Xời! Cái nhà nát này mấy chục năm chưa sập là cũng dữ lắm rồi. Ngày xưa chắc là giàu có lắm.

Sao bà biết!

Nhìn thì đoán thôi. Mà chắc trong đó ma nhiều lắm. Nghe nói hồi xưa có người chết nên nhà đó không ai mua, phát mãi của nhà nước cũng không được.

Thế à? Vậy ở gần đây có chú nào là chú hai Lân không?

Có chứ!

Vậy ông ấy sống ở đâu?

Ông ấy à, cách đây không xa, tầm 10 căn nhà nữa. Sân vườn nhà ông ấy rộng các chú đậu xe thoải mái.

Được cảm ơn!

Hà Phi định lấy tiền cho người phụ nữ đó, nhưng bà ta cười:

Cái chú này chắc ở nước ngoài về à? Hào phóng vậy. Ở đây người ta giúp nhau không cần tiền.

Định Quân gật đầu”

Thế thì cảm ơn. Harry mình đi thôi.

Được.

Hai người vào xe và tiếp tục đi về trước, lòng Hà Phi ngổn ngang khi dừng lại căn nhà cũ kỹ đó. Căn nhà đó là nhà của anh ta, đúng! Ngôi nhà tuổi thơ tươi đẹp và cũng là ngôi nhà chứa nhiều nỗi bi thương. Hà Phi lại bị quá khứ dày vò, gương mặt ẩn khuất một màu khó khăn, Định Quân im lặng nhìn anh trong lòng cũng rất phức tạp.

Trở lại Sài Gòn ồn ào, Lan Chi đi taxi đến khu triển lãm tranh của Nguyên Bảo, rất nhiều người tập trung, đa phần các bạn sinh viên ngành mỹ thuật đến để phụ giúp và học hỏi, trong phòng triển lãm có một vài phòng dạy vẽ tranh, Lan Chi tươi cười với hai cô gái đón khách ở phòng tranh, họ định giới thiệu vài bức tranh cho cô thì đột nhiên nhìn cô rồi cưới một cách kì lạ, Lan Chi ngạc nhiên hỏi lại:

Sao hai chị lại nhìn tôi cười thế?

Cô gái kia cười:

Không có gì, chỉ là người bên ngoài đẹp hơn trong tranh.

Sao hả? Vẫn ngây ngốc chưa hiểu chuyện gì.

Từ xa có một giọng nói truyền đến:

Cô đã đến rồi!

Lan Chi giật mình quay qua:

Ôi trời à! Chào anh!

Chào cô! Cô vẫn ổn chứ? Thời gian trước có mấy lần muốn gặp cô nhưng không gọi được.

Dạo trước tôi có chút việc. À anh nói là cho tôi xem bức tranh.

Nguyên Bảo hiền hòa cười tươi:

Đi theo tôi!

Lan Chi gật đầu chào hai cô gái kia rồi đi theo Nguyên Bảo. Bước vào khu trưng bày nhìn quanh cô thấy chân dung của mình ở đó, giật mình sau đó quay qua nhìn Nguyên Bảo. anh ta mỉm cười:

Sao hả? Lần này là giống với cô rồi chứ?

Lan Chi cười vui vẻ:

Đúng rồi rất giống! Đẹp lắm! Chắc là phí sức lắm anh có thể báo giá tôi sẽ trả tiền cho anh!

Không cần đâu. Xem như tôi tặng tri âm vậy.

Nguyên Bảo sọt tay vào túi quần, anh vẫn phong cách ăn mặc quần tây màu xám áo màu sơ mi trắng cộng với chiếc áo gile cùng màu với quần, mái tóc gọn gàng nhìn rất lịch lãm nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu hài hòa.

Lan Chi thì cười cười rồi nhìn kỹ Nguyên Bảo cô phát hiện ra anh có nét giống với một người, cô hơi đăm chiêu, Nguyên Bảo nhìn cô có chút lo lắng:



Cô không sao chứ?

Tôi không sao. Điện thoại lại reo. Xin lỗi tôi nghe điện thoại chút.

Nguyên Bảo gật đầu, chăm chú nhìn cô.

Alo!

Cô đang ở đâu vậy? Sao tôi chưa thấy cô.

Tôi đang đứng khu trưng bày chân dung.

Tôi thấy cô rồi.

Khôi Nguyên ăn mặc giản dị quần jean màu đen, áo thun màu xanh lá, khoác chiếc áo vest đen bên ngoài, và đeo kính râm, Khôi Nguyên là một người rất tuấn tú đẹp trai, nét đẹp rất hài hòa, anh xuất hiện thì được nhiều người chú ý, Lan Chi vẫy tay với anh, sau đó cô xoay người qua nói với Nguyên Bảo:

Để tôi giới thiệu thêm cho anh một người bạn.

Nguyên Bảo gật đầu. Khôi Nguyên đến cạnh Lan Chi, anh cất giọng trầm ấm:

Sao cô hứng thú xem tranh thế, à xém chút tôi quên ba cô là…

Lan Chi nheo mày, anh biết là lỡ lời:

Xin lỗi, anh nhìn qua Nguyên Bảo, Nguyên Bảo cũng nhìn anh, nhưng Nguyên Bảo không làm trong giới kinh doanh nên không biết Khôi Nguyên, nên anh gật đầu chào, cả hai người nhìn nhau vài giây sau đó Lan Chi nói:

Vincent, đây là bạn của tôi, Khôi Nguyên.

Khôi Nguyên gạt ngang:

Gọi tôi là Danny.

Nguyên Bảo cười rồi chào lại:

Chào cậu! Cậu và Janet cứ tự nhiên nhé, có gì thì tìm tôi.

Okay.

Nguyên Bảo bước đi, Lan Chi kéo tay Khôi Nguyên ra chỗ vắng vẻ hỏi chuyện:

Gần đây xảy ra quá nhiều việc.

Đúng vậy! Rất nhiều việc, tôi vừa thăm dò được vài tin tức liên quan đến nhà cô.

Lan Chi ngạc nhiên, Khôi Nguyên nói tiếp:

Chuyện là dự án Đô Thành cô ắt hẳn biết chứ?

Biết! Đáng lý nó là của tôi quản lý, nếu như tôi đồng ý hôn sự với anh nó sẽ được giao cho tôi và ông nội anh tiếp quản. Nhưng nó xảy ra việc gì?

Khôi Nguyên thở dài nói thêm:

Thật ra ông Nội cô không có đưa thông tin chính xác dự án đó ông nội tôi, chuyện là vậy, sau khi cô chạy đi, bên ông nội cô bồi thường tổn thất cho Tập Đoàn Trịnh Viễn bằng một dự án Đô Thành, nhưng sau đó ông tôi tra ra nó là dự án chết chưa thể thực hiện được. Cùng lúc đó mẹ cô là người tiếp quản nó, nhưng không biết tại sao bây giờ nó thuộc quyền giám sát của anh hai họ của cô là Vũ Minh, và những người đang muốn dự án này đang cố gắng tranh giành nhau. Ông tôi vì việc này đã nằm viện.

Lan Chi lúc đầu hơi hoảng loạn nhưng bây giờ bình tĩnh đôi phần:

Sao có thể giao cho cái tên ăn chơi đó quản một dự án như vậy, mẹ tôi bị làm sao thế. Nhưng e rằng mẹ tôi chắc không quản được việc này, bác hai gái của tôi có nhiều mối quan hệ với các quan chức nhà nước, hiện tại chắc là dùng cách chèn ép.

Khôi Nguyên lo lắng nói:

Ông của tôi lại muốn dùng thủ đoạn không sạch sẽ để lấy lại dự án đó. Vì dù sao ông của của cô không giữ lời trước.

Lan Chi suy nghĩ, hỏi lại Khôi Nguyên:

Vậy bây giờ anh muốn tôi làm gì?

Khôi Nguyên nhìn cô rồi lắc đầu:

Tôi đang lo cho sự an toàn của cô, tôi nghe nói sắp có một kế hoạch gì đó liên quan đến cô. Nhưng tôi không biết kế hoạch gì. Tôi muốn gặp cô để báo cho biết, cô cẩn thận hơn. Lần trước không phải sát thủ đã giết cô sao.

Lan Chi càng ngày càng thấy lo lắng, lúc bỏ nhà đi là dự trù được các tình huống nhưng không ngờ nó lại phức tạp hơn cô nghĩ

Tôi cũng đang lo lắng, cảm ơn anh đã nhắc nhở tôi. Nhưng còn anh thì sao?

Không sao đâu.

Hôm nay đồng ý gặp anh là muốn nói với anh, sau này anh cần tôi giúp gì có thể nói coi như trả ân tình hai lần giúp đỡ tôi.

Cũng không cần khách sáo như vậy đâu.

Lan Chi đảo mắt nhìn xung quanh sau đó cười rồi đứng sát lại Khôi Nguyên trêu đùa:

Anh dự định tương lai thế nào?

Tôi cũng chưa chắc lắm.

Hay là anh nghĩ đến một số quốc gia thoải mái về giới tính đi, ở đó anh sẽ tự do.

Cô nghĩ tôi không muốn chắc. Thế nhưng chưa đúng lúc.

Cũng khó cho anh, người thừa kế duy nhất của tập đoàn. À hay là hôm nay tôi với anh đi ăn đi.

Không được, tôi còn có chút chuyện cần xử lý.

Anh đi đâu.

Tôi đi xuống thành phố Cần Thơ một chuyến nữa.

Vậy anh cẩn trọng.

Tôi và cô sau này gặp nhau kín đáo một chút. Nếu cô không muốn bị phát hiện sớm.

Anh cũng không cần lo cho tôi, ông nội tôi đã biết hành tung của tôi, chỉ là chưa hành động gì thôi. Nhưng tôi nghĩ sắp có chuyện xảy ra.

Vậy cô…? Ngập ngừng

Không sao. Nhưng chuyện của tôi và anh cứ giữ kín, đừng cho bọn họ biết đây là thỏa thuận của chúng ta. Về việc dự án Đô Thành tôi sẽ hỏi mẹ tôi và bảo bà ấy đứng ngoài cuộc.

Được! Tôi đi trước đây.

Khôi Nguyên sửa mắt kính sau đó ung dung bước ra, mấy nữ sinh nhìn anh cười cười khen anh ta đẹp trai, Lan Chi nghe mấy lời khen thì nhoẻn miệng cười, rồi quay qua nhìn Nguyên Bảo vẫy tay với anh, Nguyên Bảo đi tới cười:

Sao hả, anh bạn đó đi rồi à, cô còn bận việc gì nữa không?

Cũng không tính là bận.

Vậy lát nữa tôi mời cô đi ăn.

Còn bức tranh?

Cô cho tôi địa chỉ nhà cô, tôi sẽ nhờ người giao tới cho cô vào ngày mai.

À được!

Lan Chi định đi ăn cùng Nguyên Bảo nhưng lại thấy có bóng dáng người theo dõi mình ngoài cửa, cô không muốn liên lụy anh nên nhìn lại điện thoại cô cười:

Xin lỗi anh, tôi vừa nhận được một tin nhắn có việc gấp cần xử lý. Tôi không đi ăn được. Hẹn lần sau nha.

Nguyên Bảo gật đầu:

Được! Vậy hẹn gặp cô sau.

Lan Chi đi ra khỏi cửa, lấy cặp mắt kính màu nâu đeo vào gọng to che nửa khuôn mặt, hôm nay cô thanh thoát trong váy áo nhẹ nhàng, cô ngó xung quanh thì vẫn thấy có người vẫn không buông tha còn cầm máy ảnh chụp hình, cô hơi căng thẳng. Nhưng bắt một chiếc taxi và đi ngay. Tên theo dõi lấy điện thoại ra gọi:

Cô ta lên chiếc taxi 59- xxxx. Tiếp theo giao cho mày đó.

Được!

Lan Chi ngồi trong taxi quay ra phía sau nhìn mà trong lòng hồi hộp, bác tài xế hơi lớn tuổi hỏi thăm:

Cô gái, cô bị ai theo đuổi hả.

Dạ không, Lan Chi bình tĩnh trả lời nhưng trong lòng cuồn cuộn sóng.

Bác tài xế cười:

Tôi thấy cô có vẻ gì đó lo lắng. Cô cần đi đâu nãy giờ chưa nói địa chỉ ra.

Lan Chi giật mình không biết đi đâu:

Cho tôi đi thẳng trước đi, tôi sẽ báo bác dừng lại sau.

Okay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play