Có thể việc làm tình đêm hôm đó quá mức kịch liệt, cũng có thể là cơ thể sau khi biết mình động tâm càng thêm cô đơn càng dễ bị khiêu khích.
Kiểu người yêu nghiệt như người đàn ông này đã lưu lại một cảm xúc gì đó ở trên cơ thể Tiêu Chiến, ngay lúc này bởi vì tư thế và lời lẽ đầy ám muội của cậu, từ sâu thẳm bên trong anh, nó dần dần ngóc đầu dậy, chầm chậm, lan rộng như dây thường xuân đầu hè.
Tiếng cắn mút kịch liệt, ngắn ngủi bỗng xẹt ngang qua tâm trí anh.
Vương Nhất Bác nói xong, chỉ đứng đó nhìn Tiêu Chiến mỉm cười, một nụ cười mặc định, giống như cậu vẫn làm đối với những người yêu thích hoặc ít nhất là có suy nghĩ không yên phận với cậu, dưới ánh sáng nhập nhờ của Ngàn Chén.
Sau đó Vương Nhất Bác quay trở về quầy rượu, cầm cốc nước lên, đứng ở đó một hồi, rồi nhận một cuộc điện thoại.
Tiêu Chiến chỉ nghe thấy Vương Nhất Bác đáp lại đối phương mấy câu: Được! Được rồi! Ok!
Sau khi cúp điện thoại, Vương Nhất Bác theo thói quen từ trước đến giờ, rót cho mình một ly whiskey, rồi thuận tay hâm nóng một cốc sữa tươi.
Cậu gõ gõ lên cái cốc thủy tinh đã chứa đầy sữa bò đã được hâm nóng, nói với Tiêu Chiến, "Buồn ngủ thì uống xong rồi đi nghỉ đi."
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm vào cậu, cảm thấy cậu hiện giờ và người đàn ông vừa nãy dường như hoàn toàn là hai người trái ngược nhau, lúc này anh thực sự muốn hỏi cậu, sữa bò và nước mật ong trong hơn một năm nay rốt cuộc có nghĩa là gì.
Thực sự như Tề Vận nói, chỉ là sự quan tâm lẫn nhau của một người bạn cùng nhà, một người đồng nghiệp thôi sao?
Vương Nhất Bác bước ra ban công, cầm theo một ly whiskey, như thực sự yêu thích hoặc cũng chỉ là một thói quen.
Tiêu Chiến nôm na có thể đoán được câu trả lời của Vương Nhất Bác, cậu có thể sẽ chẳng có biểu cảm gì khác lạ mà đáp "Phải!", hoặc cũng có thể chỉ cười nhẹ nói "Không phải!", anh nên tin vào khả năng nào hơn đây, lựa chọn theo con tim mách bảo thì có ích gì chứ.
Tề Vận rất hiểu Vương Nhất Bác, càng không có lí do gì để nói dối anh cả.
Nhưng anh vẫn cầm cốc sữa bò lên, đi theo ra ban công.
Vương Nhất Bác cầm ly rượu khẽ lắc, viên đá ở đáy ly chuyển động, nhẹ nhàng đánh vào thành ly thủy tinh, tiếng loong coong khe khẽ nhưng lại đặc biệt vang vọng. Cậu nhìn xa xăm về một nơi nào đó phía ngoài ban công kia, tầm mắt chứa đựng cả biển đèn neon nhưng không biết cậu đang tập trung vào cái gì.
Trong ấn tượng của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vẫn thường xuyên nhàn rỗi ở ban công này, chỉ ngồi ngơ ngốc như vậy hoặc làm gì đó linh tinh, hoặc cũng có thể chỉ nằm yên lặng như đang ngủ say. Đáy mắt của anh liếc tới Vương Nhất Bác mấy lần, đột nhiên như nhận ra gì đó, trong lòng anh tự chế giễu bản thân.
Thì ra không phải đột nhiên anh động tâm tư, mà hơn một năm nay, bản thân mình vẫn luôn để ý, hoặc có thể nói là quan tâm người đàn ông này trong vô thức như thế.
Ngay từ cốc sữa bò đầu tiên rồi.
Con người ta vẫn luôn nghĩ bản thân mình kiên cường, sau đó tự huyễn hoặc bản thân rồi có một ngày có thể mình đồng da sắt, bách độc bất xâm trước những đòn roi không ngớt đầy khắc nghiệt của thực tế cuộc sống. Nhưng con người ta ấy mà, vẫn luôn là loài vật yếu đuối, chút việc cỏn con tiện tay thì làm như này, lại giống như kịch độc ngày ngày đêm đêm, thời thời khắc khắc không ngừng xâm nhập, thấm sâu vào thế giới của bản thân.
Tiêu Chiến nói với Vương Nhất Bác, "Tôi nhớ ra, ngay từ tối hôm đầu tiên tôi chuyển vào đây ở, cậu đã hâm sữa cho tôi rồi."
Vương Nhất Bác có chút không hiểu nhìn Tiêu Chiến. Biểu cảm khiến Tiêu Chiến trong nháy mắt cảm thấy mình thực sự ngốc nghếch làm sao, cũng có chút bí bức, khó chịu.
Tiêu Chiến giả vờ mình chỉ đang nói chơi chơi vậy thôi, "Lúc đó cậu cũng không hỏi tôi xem tôi có muốn uống không."
Vương Nhất Bác nhìn xuống cái cốc trong tay Tiêu Chiến vẫn còn hơn nửa cốc sữa bò, ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp, "Chưa từng nghĩ đến vấn đề này bao giờ."
Lúc Vương Nhất Bác nói câu này, chỉ nhìn chăm chăm vào cốc sữa trong tay Tiêu Chiến. Ánh sáng nhờ nhờ từ xa hắt lại của ánh đèn điện ngoài xa rơi trên gương mặt cậu, khiến ngũ quan của cậu càng trở nên lập thể càng mị hoặc câu nhân. Mà dáng vẻ hàng mi dài cụp xuống che hết đôi mắt này, lại như có như không khiến người ta cảm thấy chút mất mát, buồn rầu.
Tiêu Chiến không thể hiểu được biểu cảm trên mặt Vương Nhất Bác có nghĩa ra sao, cũng không biết được trong khoảng im lặng ngắn ngủi này trong đầu cậu đang nghĩ cái gì.
Tiêu Chiến cười cười, nâng cốc uống nốt chỗ sữa còn lại, rồi nói, "Ông chủ cậu hâm sữa cho người khác, hâm thành thói quen luôn hả?"
Vương Nhất Bác quay qua nhìn lên Tiêu Chiến, mỉm cười, rồi lại quay đầu lại tiếp tục nhìn phong cảnh xa xăm bên ngoài ban công, cất tiếng, cũng không rõ ý là sao "Chắc là thế đi?"
Hơi ấm tỏa ra khi sữa nóng đi vào trong dạ dày đột nhiên bay hơi hết sạch.
Trong đầu Tiêu Chiến không thể không nghĩ đến hình ảnh Vương Nhất Bác đưa qua từng cốc rồi từng cốc sữa bò đã được hâm nóng cho người khác, chắc cậu sẽ mỉm cười đầy ấm áp, là ám muội hay là tùy ý, là thâm tình hay xa cách đây.
Hay là, luôn luôn chỉ có duy nhất một người mà Vương Nhất Bác thực sự giấu trọn tình cảm nồng nàn của mình vào trong cốc sữa nóng đơn giản đó.
Trong lúc Tiêu Chiến nghĩ ngợi lung tung, càng nghĩ càng cảm thấy thất vọng, buồn bực, rồi lại tự chế giễu bản thân, bên tai bỗng lại vang lên tiếng đá lạnh khẽ chạm vào thành ly thủy tinh.
Giọng Vương Nhất Bác đều đều, không mang theo bất cứ ngữ điệu, cảm xúc nào, "Dù sao cũng đã giữ anh ở lại, chăm sóc anh một chút cũng là chuyện nên làm thôi."
Tiêu Chiến nhìn về phía Vương Nhất Bác, mấy suy nghĩ linh tinh trong đầu anh vừa rồi dường như đang lung lay sụp đổ.
Vương Nhất Bác vẫn nhìn thẳng ra ngoài ban công, ánh sáng phản chiếu lại trong mắt cậu như đang nhảy múa, lấp lánh và sặc sỡ. Câu nói đột ngột vừa rồi, giống như chỉ đang bắt chước câu thoại vẫn hay thấy trong các bộ phim mà thôi.
Chả liên quan gì đến cảm xúc vui buồn thực sự của cậu cả.
Tiêu Chiến vẫn còn muốn ngồi ở ngoài ban công thêm một lúc nữa, anh vẫn đang ngâm nga hát theo bài hát đang được chạy trong điện thoại, dư quang vẫn luôn để ý đến Vương Nhất Bác đang nằm nghiêng trên chiếc chõng quen thuộc của mình, hình như cậu ngủ rồi thì phải.
Đến tận khi tiếng chuông điện thoại của Vương Nhất Bác vang lên, Tiêu Chiến liếc mắt qua nhìn tên người hiện lên, viện trưởng Phù.
Bàn tay to lớn của Vương Nhất Bác đưa qua, sờ sờ lên chiếc bàn tròn tìm điện thoại. Khi lấy được điện thoại, cũng nhìn thấy tên người gọi đến, cậu ngay lập tức bật người dậy từ trên chiếc chõng.
Vương Nhất Bác không nói thêm lời nào vừa nhấn nghe, chân cũng đi vào phòng khách, Tiêu Chiến nhìn theo hình bóng cậu, cũng đứng dậy đi theo vào.
Khi Vương Nhất Bác lấy chùm chìa khóa xe trên nóc tủ lạnh, Tiêu Chiến lại đưa tay ra giật lấy, "Uống nhiều rượu như thế, đừng lái xe."
Tiêu Chiến đứng ở huyền quan thay dép đi trong nhà thành đôi giày mà anh hay đi, ngón trỏ móc lấy chùm chìa khóa xoay xoay vài vòng, "Tài xế miễn phí, coi như cảm ơn sữa của cậu."
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến một hồi, mặt không cảm xúc gì thậm chí trên mặt còn có một tia nghiêm trọng, cúp xong điện thoại, rồi tiện tay cầm lấy chiếc áo khoác đang vắt trên sô pha, quẳng qua cho Tiêu Chiến, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Cả một quãng đường xa như vậy, Vương Nhất Bác không hề nói một câu nào, đây là lần đầu tiên Tiêu Chiến nhìn thấy người đàn ông thường ngày luôn lạnh lùng bình tĩnh trước mọi việc này, giờ đây lại vô thức cắn móng tay, giống như một đứa bé đang lo lắng cùng cực.
Tiêu Chiến chạy xe rất nhanh, gần như đã vượt mức tốc độ quy định hẳn 10% rồi.
Anh cảm thấy bản thân có chút xấu xa, anh đang giấu tâm tư riêng, bởi vì anh muốn biết tất cả những gì liên quan đến Vương Nhất Bác, không chỉ là ở Ngàn Chén, cũng không chỉ gói gọn trong cái ban công chật hẹp.
Tiêu Chiến cho xe dừng lại trước bệnh viên nhi, xe vừa dừng, Vương Nhất Bác đã tông cửa chạy ra ngoài. Cậu chạy vọt lên trước một đoạn rồi như nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn Tiêu Chiến nói, "Muốn đến thì nhanh cái chân lên."
Lúc này Tiêu Chiến vừa bước ra khỏi xe, châm vừa mới chạm đất, nghe thấy câu này, cước bộ cũng gấp gáp đuổi theo, trong lòng đang cố che đậy lại sự khó chịu và tự giễu sau khi nhận ra tâm tư nhỏ của bản thân.
Quả thực đúng là yêu nghiệt mà.
Khoa ngoại tim mạch Bệnh viện Nhi đồng.
Tiêu Chiến theo Vương Nhất Bác vào một phòng bệnh trong dãy. Sau khi Vương Nhất Bác bước vào, một người đàn ông trung niên quay người lại, những nếp nhăn khắc họa từng năm tháng bên khóe mắt nhăn lại, ông nở một nụ cười hiền từ, nhưng cũng không thể che đi sự lo lắng, bồn chồn, ông nói: "Đến rồi đấy à?"
Vương Nhất Bác chỉ gật gật đầu chào một câu, "Viện trưởng."
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn người viện trưởng trong miệng Vương Nhất Bác, viện trưởng cũng nhìn lại anh. Vương Nhất Bác chỉ giới thiệu đơn giản về Tiêu Chiến, "Đồng nghiệp trong quán bar ạ."
Viện trưởng gật gật đầu, coi như chào Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác đến bên giường bệnh, trên giường là một đứa nhỏ chỉ tầm 7 8 tuổi, chắc có lẽ đã ngủ say rồi. Hai mũi còn đang cắm ống thở oxi, dưới chăn là tầng tầng lớp lớp đường ống nối cơ thể với máy đo điện tâm đồ được đặt trên bàn đầu giường.
Vương Nhất Bác nhẹ giọng hỏi, "Bác sĩ nói thế nào?"
Viện trưởng thở dài một tiếng, "Phải phẫu thuật, làm thì còn có chút hi vọng."
"Vậy bác về trước đi." Vương Nhất Bác đặt tay lên vai viện trưởng, "Ở nhà còn một đống quỷ con, cháu ở đây là được rồi."
"Thế quán bar thì sao?" viện trưởng bị Vương Nhất Bác đẩy đẩy ra ngoài cửa, nhưng lại không yên tâm chút nào, quay lại nhìn Vương Nhất Bác.
"Có Tề Vận nữa mà, cháu cũng không cần lo lắng nhiều." Vương Nhất Bác cong cong mí mắt cười với ông, dáng vẻ trẻ con bỗng hiện ra, cậu hất cằm về phía Tiêu Chiến, "Đây là cây hái tiền của quán bọn cháu, có anh ấy với Tề Vận, cháu ở nhà ăn no ngủ kĩ vẫn ổn cơ mà."
Viện trưởng lại quay qua nhìn Tiêu Chiến một lượt nữa, vẫn chưa kịp nói gì tiếp thì đã bị Vương Nhất Bác dứt khoát đẩy ra khỏi cửa phòng bệnh.
Tiêu Chiến đứng bên giường bệnh, đợi Vương Nhất Bác vào lại phòng, đi đến trước giường bệnh, lại thuận tay kéo một cái ghế sau lưng Tiêu Chiến, Tiêu Chiến có chút không chắc chắn, dè dặt hỏi, "Em gái...của cậu à?"
Vương Nhất Bác nói, "Không phải." Ngừng lại một chút, rồi dường như cậu đang cười gì đó, nói tiếp, "Cũng xem là phải đi."
Tiêu Chiến mấp mấy miệng nhưng lại không thể thốt ra bất cứ lời nào khác.
Vương Nhất Bác nhìn bé gái đang nằm lặng im trên giường bệnh, bỗng quay người lại, nở một nụ cười thiếu đánh, "Tiêu mỹ nhân muốn biết gì thì cứ hỏi thẳng là được."
Cậu đưa tay vuốt ve sau lưng Tiêu Chiến rồi ôm lấy eo anh, rồi lại nắm chặt lấy bên eo, dán sát người lại, nói, "Làm cũng đã làm rồi, còn có gì ngại ngùng nữa à?"
Tiêu Chiến cũng thuận theo, đưa một tay câu lấy cổ Vương Nhất Bác, "Làm rồi thì cũng có là gì?" anh mỉm cười, "Nhưng tính tò mò mà, ai mà chả có."
Vương Nhất Bác quả thực trả lời thắc mắc của Tiêu Chiến, bé gái bị bệnh tim bẩm sinh, là cô nhi bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ.
Sau đó Vương Nhất Bác lại nói, "Tôi cũng thế." Lúc này cậu chỉ cười nhẹ, nói tiếp, "Nhưng tôi cũng không biết lí do tại sao, từ trước đến giờ vẫn không tìm thấy tung tích, chắc không còn sống nữa."
Tiêu Chiến biết người Vương Nhất Bác đang nói là bố mẹ của cậu. Vương Nhất Bác nói những lời này lại bình tĩnh giống như chỉ trong lúc trà dư tửu hậu, nói dăm ba câu về cuộc đời của người khác, thậm chí lời nói ra lại nhẹ nhàng giống như chỉ mất đi một thứ đồ không quan trong chút nào với cuộc đời cậu vậy.
Một chút cũng không để tâm, chắc cũng là vì chuyện đã xảy ra từ rất lâu rồi.
Dù sao cũng là thế, thời gian luôn luôn đem lại cho người ta sức mạnh to lớn, lặng lẽ làm mờ đi, thậm chí là xóa sạch tất cả những gì tốt đẹp mà ta đã trải qua.
Lúc này hai người họ cùng nhau dựa vào ban công trong phòng bệnh, Vương Nhất Bác kể xong liền quay qua nhìn Tiêu Chiến, "Có phải là nên thương ông chủ của anh một chút không, nỗ lực chút nữa giúp ông chủ anh lắc được nhiều nhiều tiền rớt xuống đi."
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, người đàn ông trước mặt đột nhiên nhếch nhếch mi mắt đầy vẻ vô lại, "Trên giường nỗ lực hơn xíu, cũng được."
"...."
Tất cả tâm trạng của Tiêu Chiến đều bị sự thiếu đánh người đàn ông này làm cho nghẹn lại một bụng tức. Anh cũng không thèm để ý nữa, chỉ nói, "Ông chủ, muốn chèn ép nhân viên cũng nên giả vờ ra dáng một chút đi. Ngàn Chén ít nhất cũng đi qua 5-6 năm rồi, một chàng trai chưa đến 20 tuổi đã làm nên cái cơ ngơi như thế, ông chủ ngài mới là cái cây hái tiền đúng nghĩa đấy."
Vương Nhất Bác bật cười, "Tôi từ năm 20 tuổi, đã không thể rời khỏi những nơi như thế rồi."
Tiêu Chiến thuận miệng hỏi một câu, "20 tuổi? Người nhận nuôi cậu mở quán này à?"
"Ừm."
"Thế..." thực ra Tiêu Chiến muốn hỏi tại sao trước giờ Vương Nhất Bác không nhắc gì về người nhận nuôi cậu, "Thế mới nói sao một chàng trai còn chưa đủ 20 tuổi như cậu có thể mở ra được cái quán bar tầm cỡ như Ngàn Chén chứ."
Vương Nhất Bác cười, "Có tiền là được. Có người từng cho tôi một khoản tiền lớn."
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến, là ánh mắt và biểu cảm khiến Tiêu Chiến không thể hiểu được, hoặc có lẽ là cậu chả thể hiện cảm xúc gì cả, "Người đã dạy tôi hâm sữa nóng và làm nước mật ong."
Tiêu Chiến hiểu ý nên cũng không hỏi gì thêm. Nhưng trong cổ họng lại có thứ gì đó chặn lại, khiến anh nghẹn đến khó chịu.
Tiểu khu chỗ bệnh viện nhi này, cách xa sự phồn hoa tấp nập của phố thị, cũng cách xa sự ồn ào huyên náo, sự lung linh xán lạn của ánh đèn neon, giữa bầu trời đêm đen thẳm, cao vời vợi, từng cơn gió tự do thổi đến rồi lại mải miết chạy đi, tất cả những thứ có thể khiến lòng người dịu yên, đều khiến Tiêu Chiến càng nhận ra rõ ràng hơn sự trống rỗng, buồn tủi đến từ sâu thẳm trái tim mình.
Vương Nhất Bác nói, "Những người phải phiêu bạt đó đây, với những đứa trẻ không còn chốn quay về, không những đều đáng thương như nhau, mà còn càng cô đơn hơn người khác rất nhiều."
- -------------------------------------
Zhu: Lái lơ... hơi muộn xíu!
Cả tuần nay tâm trạng không tốt, nhận ra mình xấu tính hơn trước rất nhiều, ghét từ Cố lên vô nghĩa.
Có lẽ đã ảnh hưởng đến cảm xúc khi dịch truyện, nên sau tôi sẽ đọc lại rồi sửa lại nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT