*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vương Nhất Bác nói xong câu này liền đi ra phòng khách, "Buồn ngủ thì đi nghỉ sớm đi."
Giọng điệu của cậu vẫn rất nhẹ nhàng, bình tĩnh, chuyện vận động kịch liệt vừa rồi dường như cũng chỉ giống như thuận miệng uống hớp nước, uống xong liền để cốc xuống mà thôi.
Tiêu Chiến đứng ở mép giường một hồi. Cánh cửa phòng ngủ khép hờ, Vương Nhất Bác đang đứng chỗ tủ rượu rót whiskey, sau đó theo thói quen cho thêm một cục đá lạnh. Chỗ rượu còn lại trong chai không nhiều, theo như lượng Vương Nhất Bác uống mỗi lần, chắc cũng chỉ còn rót được ba cốc nữa.
Vương Nhất Bác lắc lắc ly rượu trong tay, nhấp một ngụm nhỏ, rồi đi về phía ban công.
Vị trí phòng ngủ của Vương Nhất Bác đối diện ngay cửa sổ kính sát đất, giống như một con ngõ nhỏ thẳng tắp không chướng ngại vật vào lúc chạng vạng tối, ánh áng tà tà còn sót lại của vầng thái dương như đang cố gắng xuyên qua không gian, xông thẳng đến.
Tiêu Chiến biết cái cảm giác gió lạnh thổi tạt qua thấm đẫm vào từng lỗ chân lông như này là cái gì. Bỗng một giây nào đó, anh cảm thấy cái cảm giác này không chỉ mình anh có, không chỉ là Vương Nhất Bác cho anh cảm nhận được, mà chính Vương Nhất Bác cũng tự nhận thức được rõ ràng.
Anh đi theo ra, lúc ngang qua quầy bar bỗng dừng lại một lúc, sau đó cũng rót cho mình một ly.
Thêm một cục đá lạnh.
Lúc ngồi lên chiếc ghế gấp mà vừa rồi Vương Nhất Bác làm anh thở không ra hơi, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn sang, "Đáng lẽ nên làm cho anh không xuống nổi giường mới đúng."
Tiêu Chiến cười đáp lại, "Thế tôi còn phải cảm ơn ông chủ cậu hạ thủ (ra tay) lưu tình à?"
"Tay?" người ngồi bên kia cũng cười theo, "Ầy...thôi cũng được."
"...." Tiêu Chiến biết rõ người này định trêu chọc cái gì, nửa câu sau khiến anh nhớ lại vừa nãy cậu chặn lại không cho anh bắn ra, liền lập tức mím chặt môi.
Hình như không có chủ đề gì có thể nói với nhau, cũng không phải là người có thể nghĩ ra chủ đề gì đó ngay được, nhất thời chỉ nghe thấy tiếng xe cộ từ ngoài đường xa vọng lại, còn có từng cơn gió lành lạnh của đêm hè nhẹ nhàng lướt qua. Không gian dần chìm vào đêm, ánh đèn neon của thành phố tấp nập, phồn hoa này mờ dần rồi bất ngờ lóe lên, như những ngôi sao xa xôi, càng khiến cho lòng người cảm nhận rõ ràng được "gió thổi cỏ lay" (*) nhộn nhạo trong tim.
Anh thực sự có chút tò mò, dường như Vương Nhất Bác rất thích nằm ở ban công này, thậm chí còn ngủ cả ở đây luôn. Đầu óc anh mỗi khi rảnh rỗi, lại bắt đầu đoán mò, nhưng lại không thể nghĩ ra được cách giải thích nào hợp lý cả.
Anh nghĩ thế liền bất giác lỡ miệng nói ra suy nghĩ của bản thân, "Cậu thích ngủ ở ban công à?"
Bên kia đáp lại, thật giả khó phân, "Thích 'làm' ở ban công."
"...." Tiêu Chiến lườm cậu một cái cháy mặt.
Những khi không ở
Ngàn Chén Không Say, Vương Nhất Bác vẫn luôn ít nói, ngày thường thì thực sự rất khó bắt gặp cậu chủ động lên tiếng nói chuyện với ai. Thường ngày cho dù Tiêu Chiến có ngồi cùng với cậu ở cùng một cái ban công nhưng cũng chỉ là mình làm việc mình, nghe nhạc, học bài hát mới gì đó, cả một buổi tối không hề nói câu nào với nhau. Không khí im lặng đến đáng sợ, cũng có chút bức bối.
Vương Nhất Bác đột nhiên cất tiếng, "Không nói chuyện thì rất nhàm chán phải không?"
Anh giống như bị chọc trúng tim đen, nghẹn một hồi mới đáp lại, "Cậu không chán à?"
"Sẽ không."
Đối phương không hề do dự mà đáp, lại như không nặng không nhẹ bóp chặt trái tim của Tiêu Chiến, anh cũng không rõ cái cảm giác này là gì nữa. Chỉ là cho dù trong lòng anh muốn nói chút chuyện gì đó xem như là có lời qua tiếng lại để khiến không khí giữa hai người bớt ngượng ngùng, thì đều bị hai chữ này làm cho tịt lít rồi.
Cái tai nghe ban nãy vẫn còn nguyên trên chiếc bàn tròn.
Tiêu Chiến liếc nhìn qua, đáy mắt vừa đúng có thể nhìn thấy được Vương Nhất Bác đang cầm ly rượu. Hơi lạnh tỏa ra từ ly rượu được rót đến nửa whiskey bay lên gặp không khí nóng ngày hè ngay lập tức ngưng đọng thành một lớp sương mờ, ẩm ướt. Rượu trong ly không phải là màu đậm của hoa quả được ủ nhiều năm, vị cuối không phải là vị chát vốn có, cũng không phải là màu vàng nhạt mang theo vị ngọt thanh và hương thơm của hoa quả.
Màu vàng nâu. Dưới ánh đèn neon le lói từ xa hắt lại, càng giống như màu hổ phách đậm, ấm áp.
Người này nhìn có vẻ tùy ý, nhưng đối với rất nhiều thứ lại giống như người sẽ có chính kiến riêng của bản thân, và sẽ cố chấp xử sự theo những gì mình nghĩ.
Thói quen.
Tiêu Chiến cầm tai nghe lên, "Có bài nào cậu muốn nghe không?"
Vương Nhất Bác lướt tầm mắt nhìn qua bên này, giống như đang mỉm cười, khóe môi khẽ cong lên, dáng vẻ bình tĩnh, lạnh lùng trước sự ồn ào náo nhiệt của
Ngàn Chén lại mơ hồ lướt qua.
"Tùy anh."
Tiêu Chiến mỉm cười, cố tình nhảy đến một bài tình ca giai điệu nhẹ nhàng. Anh trước giờ đều luôn tự tin rằng mình có một giọng ca ấm áp. Anh ôm đầu gối ngồi trên chiếc ghế gấp, tiếng ngâm nga hát theo hòa theo cùng tiếng gió đêm thoảng qua. Trong lòng đã không chỉ một lần nghĩ đến người đàn ông này, nhìn thấy cậu yên tĩnh nằm trên chõng giống như đã ngủ say, dưới ánh đèn nhờ nhờ của thành phố.
Lời bài hát vang lên như vô tình cũng như cố ý, có phải giống như whiskey chảy qua cổ họng, vào một ngày đẹp trời nào đó, sẽ thấm đẫm vào lòng người đàn ông này không?
Ngày hôm sau, Tiêu Chiến vẫn đến
Ngàn Chén, bọn họ không ngủ cùng nhau, lúc anh tỉnh dậy Vương Nhất Bác đã rời nhà, như bình thường vẫn thế.
Nhưng cũng không có ở
Ngàn Chén.
Anh đi đến quầy bar, Tề Vận nhìn thấy anh còn có chút ngơ ngác ngoài dự liệu, "Không phải hôm nay anh xin nghỉ à?"
Anh không giải thích gì thêm chỉ nhún nhún vai, ngồi xuống vị trí bên cạnh Tề Vận, nhàn rỗi cầm mẻ cốc Tề Vận đã rửa, chờ lau khô lên, rồi xếp thành một hàng. Còn không cẩn thận từ ống tay áo sơ mi lộ ra vết bầm nhàn nhạt chưa tan hết máu tụ trên cổ tay.
Tề Vận lúc đặt cốc xuống có liếc nhìn qua một cái, liền cười chế giễu nói, "Em còn đang nghĩ tại sao trời nóng như thế này mà anh còn mặc áo sơ mi dài tay."
Tiêu Chiến cũng không muốn giấu gì Tề Vận, anh bình tĩnh đùa lại một câu, "Suýt nữa thì chết trên giường rồi đấy."
Tề Vận cười lớn, dừng việc đang làm lại, hai tay vịn lên quầy bar, nói, "Em nên hâm mộ anh hay đau lòng cho anh đây, ca."
"Có gì đáng hâm mộ đâu cơ chứ."
Tề Vận liền nói sang chuyện khác, "Cái việc này ấy, anh đừng cho An Nhiên, đứa trẻ đó biết nhé."
Tiêu Chiến chống cằm nhìn Tề Vận, "Chú em cứ làm nhưng anh đây đem cái việc anh bị thượng, cầm loa phóng thanh đi nói cho tất cả mọi người biết không bằng ấy."
Tề Vận biết Tiêu Chiến chỉ nói đùa với cậu, nhưng vẫn nói thêm, "Được rồi mà anh, anh hiểu ý em mà. Tối hôm qua có phải cậu ta đến chỗ hai người không?"
Tiêu Chiến gật gật đầu, ngón tay vô thức gõ gõ vào mặt bàn kính.
Tề Vận đã dọn xong quầy bar, lại đổi những bình rượu đã sắp hết trên tủ rượu thành bình mới, "Thế tên yêu nghiệt kia đã nói với đứa trẻ này cái gì thế? Cậu chàng tối qua còn nói với em là muốn nghỉ việc, chắc cũng chỉ là trẻ con giận dỗi thôi, chứ hôm nay lại phơi phới đi làm kia kìa."
Tiêu Chiến khẽ ngẩng cằm, "Đã nói là yêu nghiệt rồi còn có thể nói những gì, suýt nữa ấn con nhà người ta lên sô pha làm tại chỗ luôn."
Tề Vận bày ra biểu cảm "Quả nhiên là như thế" sau đó liền nói, "Kết quả là làm anh luôn."
Tiêu Chiến nhếch mày, "Ý cậu là đang muốn tiêm cho tôi một liều tỉnh táo đó hả?"
"Đâu có đâu, anh ấy cũng không phải là loại người dục cầu bất mãn nên tùy tiện với ai cũng được. Nói không chừng chính là có hứng thú với anh đó."
"Cho một cú tát thưởng một viên kẹo, Tiểu Vận à."
Tuy anh nói như vậy nhưng trong lòng rõ ràng hơn ai hết. Anh vừa nói chuyện phiếm với Tề Vận vừa đưa mắt nhìn xung quanh, An Nhiên đang giúp những nhân viên khác chỉnh lại vị trí của bàn ghế, Diêu Giai đang dựa trên chiếc sô pha ở góc mà Vương Nhất Bác hay ngồi, chăm chú nghịch điện thoại.
Tề Vận biết rõ Tiêu Chiến đang tìm kiếm cái gì, cũng không vạch trần anh. Nhưng không ngờ Tiêu Chiến đã trực tiếp hỏi, "Tên yêu nghiệt kia đâu?"
Tề Vận cầm từng chiếc cốc Tiêu Chiến đã xếp thành hàng, lau khô rồi đặt lại vào trong tủ kính, không lập tức trả lời anh.
Tiêu Chiến cũng không truy hỏi, trong lòng đang loại trừ những câu trả lời có thể xảy ra, Tề Vận nói, "Anh ấy đi đến Tiểu Lạc Viên rồi."
Tiêu Chiến khó hiểu mà cau mày, thuận miệng hỏi lại, "Tiểu Lạc Viên á?"
"Viện phúc lợi ở ngoại ô."
Phải rất muộn Vương Nhất Bác mới về
Ngàn Chén, đi lại quầy bar chào hỏi một câu, liền ngồi xuống chiếc sô pha quen thuộc trong góc.
Lúc không hát, Tiêu Chiến sẽ ở quầy bar phụ giúp gì đó. Thỉnh thoảng vô tình liếc mắt qua bên chiếc ghế kia, chỉ nhìn thấy Vương Nhất Bác cúi thấp đầu, ánh đèn không chiếu được vào góc đó, nhưng ánh sáng điện thoại chiếu lên gương mặt đó lại đặc biệt rõ ràng.
Quầy bar cũng hiếm khi không có người, Tiêu Chiến cũng dứt khoát lấy lí do giả vờ cổ họng mình không được tốt, không thoải mái, từ chối tất cả rượu mời đến, giả vờ cũng giả vờ cho trót, anh chỉ chỉ vào cổ họng mình, tiến gần đến người khách muốn mời mọc anh, cười đến xán lạn, nói mình hôm nay không tiện nói nhiều.
Lúc Vương Nhất Bác đi lại, Tiêu Chiến còn đang vẽ vẽ viết viết trên tờ giấy, chơi trò "Người câm" với khách.
Vương Nhất Bác lúc này hình như mới phát hiện có Tiêu Chiến ở đây, lúc đi đến lấy rượu thuận miệng hỏi, "Sao lại đến rồi?"
Tiêu Chiến quay đầu lại, Vương Nhất Bác đang lấy chai whiskey mà cậu thường uống trong tủ rượu ra, Tiêu Chiến nhếch mày cười, "Đến giúp ông chủ giải quyết khó khăn đó."
Vương Nhất Bác lấy một cái ly từ trong tủ kính, vừa rót rượu, vừa quét mắt nhìn anh, lại nhìn ly rượu, rót xong một ly mới cất tiếng nói, "Hiểu chuyện đến vậy cơ à?"
Tiêu Chiến cong mắt, cười lớn, coi như là ngầm thừa nhận.
Vương Nhất Bác đặt ly rượu xuống, thong thả gắp một viên đá trong thùng giữ lạnh đang đặt ở giữa Tề Vận và Tiêu Chiến, thảy vào trong ly, theo thói quen lắc lắc ly rượu. Giống như cậu bỗng nhiên có hứng thú với cái gì đó, cúi người, sáp lại gần Tiêu Chiến, đưa ly rượu còn tỏa ra hơi lạnh dán vào eo của Tiêu Chiến, "Muốn khen thưởng à?"
Tiêu Chiến bị bất ngờ một chút, anh bị lạnh nên khẽ rụt eo về đằng trước tránh, khoảng cách quá gần, Tiêu Chiến xém chút nữa đã đụng phải vai của Vương Nhất Bác.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt đang cười ra vẻ cực kì lưu manh của Vương Nhất Bác, đột nhiên nghiêm mặt lại, "Hình như cậu nói ngược rồi."
Tiêu Chiến nâng đầu gối khẽ đỉnh vào thứ ở giữa hai chân Vương Nhất Bác, "Đây chính là phần thưởng tôi cho cậu, bạn nhỏ à."
Zhu: á hị hị hị... *nở một nụ cười 3 phần đen tối 7 phần xấu xa*Tề Vận gõ gõ vào quầy bar, Tiêu Chiến liếc mắt nhìn qua, cầm lấy ly rượu trong tay Vương Nhất Bác, đáp lại câu chào hỏi của người khách đang đi ngang qua quầy bar, nhấp một ngụm rồi mới xoay người lại trả ly rượu về tay Vương Nhất Bác, vươn người, đứng dậy, rời đi.
Vương Nhất Bác nhếch nhếch đuôi mày trái, nhìn ly rượu trong tay mình mỉm cười, bắt chước theo, cầm ly rượu nâng lên chào hỏi với người đi qua rồi một hơi uống cạn.
Tề Vận nhích nhích lại gần, "Tìm được chuyện thú vị gì rồi à?"
"Cứng miệng như thế, trước giờ chưa từng gặp qua."
Tề Vận phì cười, "Nếu không cứng miệng một chút, liệu anh còn hứng thú không?"
Vương Nhất Bác lườm qua Tề Vận một cái, "Hình như cậu đang rất mong chờ thì phải."
Tề Vận không phủ nhận chỉ nhún vai, nghiêm túc nói, "Hôm nay sao lại đi lâu như thế? Tiểu Lạc Viên có chuyện gì à?"
"Có mấy đứa nhóc bị bệnh rồi, ở lại chơi với chúng thêm một chút."
Tề Vận hất hất cằm ra ý chỉ An Nhiên đang đi từ tầng 2 xuống, "Đứa nhỏ này cậu định thế nào?"
"Cái gì định thế nào? Yêu đương à?"
"Ngược lại tôi rất mong cậu có thể nghiêm túc yêu đương một lần."
Vương Nhất Bác nhét ly rượu vào tay Tề Vận, "Trông coi cho tốt cái quầy của cậu đi. Tôi phải đi đến bồi mỹ nhân đây."
Sau khi Tiêu Chiến bước vào phòng, lại quay ngược lại dựa người lên cửa.
Vốn dĩ anh muốn hỏi Vương Nhất Bác hôm nay đi đến viện phúc lợi để làm gì, về chuyện này Tề Vận không hề nói gì với anh dù chỉ một câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ vô lại như thế của cậu, anh lại cảm thấy mình có chút tủi thân.
Cái cảm xúc trẻ con như này, đã bao tuổi đầu rồi chứ.
Anh cứ thế suy nghĩ một hồi, sau lưng truyền đến tiếng mở cửa. Anh lập tức mở cửa ra, thấy Vương Nhất Bác đang đứng ở đó.
Tiêu Chiến ngơ người. Vương Nhất Bác lách người bước vào, thuận tay vỗ vỗ lên mặt Tiêu Chiến, "Đang chờ tôi đấy à, mỹ nhân."
Tiêu Chiến mỉm cười, "Biết cậu sẽ đi theo, nên chờ ở đây đợi mở cửa cho cậu, có được không?"
Vương Nhất Bác chỉ cười, không nói gì, đi đến phòng bếp bên cạnh rót một cốc nước.
"Hôm nay cậu đi đâu thế?"
Vương Nhất Bác không chút bất ngờ, uống xong một ngụm nước thản nhiên thừa nhận, "Viện phúc lợi."
Tiêu Chiến đi đến sô pha, ngồi lên, "Có lòng yêu thương con người thế cơ?"
"Mỹ nhân, anh nhịn hơn một năm trời, bây giờ lại tò mò về tôi như thế, không cảm thấy có chút kì quái à?"
Tiêu Chiến nằm bò lên lưng ghế sô pha, cười khẽ rồi uể oải nói, "Chán quá nên hỏi chơi thôi."
Vương Nhất Bác khẽ lắc cốc nước trong tay, giống như đang lắc một ly whiskey có đá. Cậu tiến tới, cúi người nhìn Tiêu Chiến, "Mấy chuyện liên quan đến tôi, chỉ phù hợp hỏi khi anh bị làm đến khóc ở trên giường thôi."
- ----------------------------------------------------------------
Zhu: tui thích câu "Gió thổi cỏ lay" này nhắm nhắm, nào nào nhắm mắt vô, xin phép chèn một bản nhạc của Ghibli, mở rộng đại não ra nào, các cô đang bước vào 1 cánh đồng hoa dại, một cơn gió mang theo hương hoa cỏ đầu hạ nhè nhẹ thổi đến, xào xạc xào xạc, thảm hoa dại khẽ lay động, cuốn lên hương hoa thấm đượm trong từng vừng lá, các cô đắm mình vào cảnh vật xung quanh, hít một hơi thật sâu, lúc này các cô cảm thấy gì, nó là cảm giác sảng khoái, nhẹ nhõm đến muốn khóc. Xin chèn quả ảnh trong phim "Lâu đài di động của Howl"Nó là cảm giác khi tôi đọc đoạn này, nói 1 2 câu chia sẻ cho các cô cảm nhận theo.Còn ai muốn ngắn gọn dứt khoát thì "Gió động cỏ lay" ở trong này là động tâm cmnr nhé! Hớ hớ hớ hớ hớ...Với lại,Mọi người có để ý động tác lắc lắc cái ly của ông chủ không? Có ý cả đấy....