Không thể không nói Lôi Việtrất giỏi ở phương diện xử lý công việc nhà. Rõ ràng hành lý mang từ nhà anh tới rất nhiều thứ nhưng dường như chúng đều liên kết với ngôi nhà vốn vắng vẻ của Cốc Tuân.
Sau khi Cốc Tuân vào nhà thấy hết thảy mọi thứ đều ngăn lắp có thứ tự, sự bất hòa duy nhất trong ngôi nhà này chính là con mèo mập mạp đang nằm trên chiếc ghế sô pha đang nhìn cô.
Rầu Rĩ còn chưa quen thuộc với hoàn cảnh mới xung quanh cho nên một mực cảnh giác, không ăn không uống, đi dạo một vòng trong nhà sau đó nằm đợi trên ghế sô pha nửa bước cũng không rời, nó quan sát nhất cử nhất động của Lôi Việc và người phụ nữ xa lạ kia.
“Anh đã đem đồ đạc của anh vào trong phòng ngủ phụ.” Lôi Việt quy củ giải thích, bởi vì theo quan điểm của anh phòng ngủ chính là một khu vực thiêng liêng không thể xâm phạm.
“Ừ, cứ làm theo ý của anh.”
Lôi Việt đi theo sau Cốc Tuân: “Buổi tối em ăn gì vậy? Có muốn anh làm bữa khuya không? Anh có mang chè trôi nước từ nhà tới.”
Cốc Tuân nhìn phòng bếp nhiều thêm mấy chiếc nồi cổ, cô lấy sữa chua từ tủ lạnh ra: “Em đoán anh nhất định sẽ mang theo mấy thứ kia, đúng là anh đã mang theo.”
Lôi Việt ngây ngốc cười: “Ha ha, anh dùng quen tay, nấu đồ ăn cũng tốt.”
Hôm nay anh mang hai thùng đồ tới, một cái là đựng quần áo và đồ dùng hàng ngày, một cái đựng dụng cụ làm bếp bên trong.”
“Em uống sữa chua xong sẽ đi tắm, anh có tắm không?”
“Ồ, anh mượn máy chạy bộ của em một chút nhé, chạy xong anh sẽ tắm.”
“Không cần khách sáo, anh cứ dùng thoải mái.”
Cốc Tuân đi vào phòng tắm, Lôi Việt sững sờ ở ngoài phòng vệ sinh, đối mặt với Rầu Rĩ.
“Kia là mẹ của cưng.” anh tiến tới dịu dàng xoa đầu Rầu Rĩ.
Không lâu sau ngoài cửa vang lên tiếng chuông, Lôi Việt xác nhận trên máy theo dõi phát hiện một người trẻ tuổi đang nhìn dáo dác.
“Cốc Tuân.”
“Sao vậy?”
“Chuông cửa reo, có người tìm em kìa.”
“Ai thế?”
“Anh không biết, là một người đàn ông.”
Nghe là một người đàn ông, Cốc Tuân vội vàng quấn khăn tắm đi ra, lộ hơn nửa người trắng như tuyết, nhưng cô cảm thấy không có vấn đề gì. Cô thầm nghĩ, Tô Tề vẫn chưa đi à, không lẽ…
Xoa xoa đôi mắt còn đọng hơi nước một cái, hóa ra là Cốc Sách!
Thằng nhóc này sao lại tới đây, lại còn mang theo hành lý, không lẽ nó lại bỏ nhà ra đi?
Lôi Việt né tránh ánh mắt của mình, đỏ mặt hỏi: “Người đàn ông này là ai vậy?”
“Em trai của em.”
“Em trai em?”
“Em ruột.”
“…”
Chuông cửa kéo dài hai phút, Cốc Sách vẫn không đi, trực tiếp ngồi xuống bậc thềm ngoài cửa an toàn. Thông qua màn hình, Cốc Tuân nhìn thấy cậu ta hất cằm lên.
“Sao vậy? Không muốn cho cậu ta vào à? Nghe nói tối nay sẽ có mưa lớn đấy.”
Cốc Tuân suy nghĩ một chút: “Trước hết để cho nó vào đi, tôi đi sấy tóc, cho nó vào ngồi trước.”
“Ồ.”
Cốc Sách được đưa lên lầu, cửa nhà chị ruột vừa mở ra, một người đàn ông cao to nở nụ cười hòa nhã với cậu, cùng với con mèo cách đó không xa đang nhìn.
Cậu lùi về phía sau nhìn lại số nhà, đúng số nhà của chị cậu, không sai, chẳng lẽ đi nhầm tầng?
“Cậu là Cốc Sách đúng không? Vào đi.”
Lôi Việt nhận lấy túi du lịch, cầm lên, cũng phải mười mấy cân. Thằng nhóc này tới làm gì? Tị nạn à?
“Anh là ai?” Cốc Sách lanh lợi không chịu vào, “Đây là nhà của chị tôi mà.”
“Đúng là nhà chị cậu, cô ấy đang trong phòng tắm.” Lôi Việt không biết nói gì cho phải, một tay kéo Cốc Sách vào, chặn ánh mắt soi mói của bác gái ngoài cửa.
Trong phòng vệ sinh tiếng vù vù dừng lại, Cốc Tuân mặc quần áo tử tế đi ra, em trai Cốc Sách cùng Rầu Rĩ ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, bốn con mắt to tròn nhìn nhau, giống như một giây sau sẽ lao vào cấu xé nhau vậy.
“Em xong rồi à?” Lôi Việt bưng hai ly trà mật ong từ phòng bếp đi ra, đưa cho Cốc Tuân và Cốc Sách, sau đó anh ôm Rầu Rĩ đi: “Vậy hai người trò chuyện đi.”
Lôi Việt vừa vào phòng xong, Cốc Sách trợn mắt nhìn hướng người vừa rời đi: “Người này là ai?”
“Bạn trai chị.”
“Bạn trai của chị?” Cốc Sách lên giọng, “Chị cũng khá quá.”
Cốc Tuân uống một ngụm trà nóng, cảm thấy trà Lôi Việt pha rất có hương vị, so với bên ngoài bán còn tốt hơn nhiều, cô hỏi Cốc Sách: “Mày bỏ nhà ra đi đấy phỏng?”
Cốc Sách im lặng thay cho câu trả lời.
“Làm sao nữa?”
Lại im lặng.
“Ba mẹ có biết mày tới chỗ chị không?”
“Tất nhiên là không.”
“Vậy chị nói với họ nhé?”
“Chị nói gì?”
Cốc Tuân khó hiểu nhìn thằng nhóc đang đối chất với mình: “Sao mày chắc chắn rằng chị sẽ chứa chấp mày? Mày cũng thấy đấy, chị còn cuộc sống riêng của chị.”
“Không chứa chấp, vậy chị cho em năm ngàn tệ, em tự đi thuê nhà ở.”
“A, đứa xin ở ké như mày nói hay thật.” Cốc Tuân ôm ngực, “Mày nói đi, đã xảy ra chuyện gì, nói xong chị sẽ cân nhắc.”
Cốc Sách vẫy vẫy tay: “Em không nói cho chị biết đâu.”
“Mày ở nhà chị còn tỏ thái độ? Khó trách ba mẹ đuổi mày ra khỏi nhà.” Cốc Tuân đứng dậy, lấy máy hút bụi ra quét dọn, “Sang năm mày đủ tuổi trưởng thành rồi đấy, biết không Cốc Sách? Mày làm chuyện gì cũng phải suy nghĩ và chịu trách nhiệm với việc đó.”
“Em tới đây không phải để nghe chị nhiều lời.”
Cốc Tuân bật cười: “Vậy mày nói đi chị phải làm sao với mày? Nếu như hôm nay mày chỉ tới thăm chị thì ok chị bao ăn bao uống phục vụ mày, nhưng đâu có phải vậy, mày tới là ở ké nhà chị mà, bản chất hai việc vốn không giống nhau.”
“Hẹn gặp lại.”
Không biết câu nào đã kích động Cốc Sách, cậu bé nhảy chồm lên, kéo túi du lịch đi ra ngoài không thèm quay đầu nhìn lại, cứng rắn tự cho là đúng.
“Mày đi đâu, đứng lại cho chị!”
Sầm một cái, Lôi Việt ra khỏi phòng.
“Sao rồi, em trai em đâu?”
Cốc Tuân cực kì đau đầu: “Anh giúp em bắt nó lại đi.”
Lôi Việt không kịp thay giày, lập tức đuổi theo, quả nhiên như dự liệu, trời bắt đầu mưa to, mà Cốc Sách bị vây khốn, đứng ở hành lang dưới lầu châm một điếu thuốc, hút từng hơi một.
Anh nghe nói em trai Cốc Tuân mới mười bảy tuổi, không nghĩ nhiều, anh tiến lên dập tàn thuốc, kéo cậu đi: “Đi lên trước rồi nói sau.”
“Anh là ai!” Cốc Sách nóng nảy hất tay Lôi Việt ra.
“Tôi là bạn trai của chị cậu.”
“Xùy!” Cốc Sách không nhìn anh, “Chị tôi nói anh là bạn trai lúc nào chứ, đúng là đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”
“…”
Lôi Việt hơi tức giận, thằng nhóc này sao một tý lễ phép nào cũng không có thế. Nhưng nể mặt cậu là em trai Cốc Tuân nên anh nhẫn nhịn: “Trước tiên cậu đi lên với tôi đã, cô ấy có chuyện muốn nói, mưa lớn như vậy cậu cùng không đi đâu được đúng không?”
“Anh không cần quản tôi!”
Cốc Sách định đội mưa đi, một chân đạp vào cùng nước liền bị Lôi Việt lôi trở lại. Ranh con ít tuổi tính khí nóng nảy mà người gầy như que củi, Lôi Việt áp giải cậu vào thang máy đưa lên lầu.
Ngồi trên ghế sô pha lần nữa, Lôi Việt cũng ở đây. Cốc Sách đã trải qua một lần với “tứ chi phát triển” của Lôi Việt nên không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Chị vừa mới gọi cho giáo viên của trại hè, nộp tiền rồi sao không đi?”
“Không muốn đi.”
“Không muốn đi sao không ở nhà, đi ra ngoài làm cái trò gì?”
“Là mẹ không cho mày ăn cơm hay là ba không cho mày chơi game, ở nhà có ai không xem mày như ông cố nội mà phục vụ không, mày nói chị nghe xem có gì mà mày không ở nhà được?” Cốc Tuân tức giận, “Chị nợ mày cái gì mà mày đến chỗ chị giận lẫy hả?”
“Được, mọi người đều không nợ em, em tự mình chịu, được chưa.” Cốc Sách tỏ thái độ bất cần, hư hỏng, chị cậu nói sao cũng được.
Cốc Tuân ném điện thoại tới trước mặt em trai: “Mày tự gọi cho ba mẹ nói mày ở đây, nếu không chị mày không còn cách nào mà chứa chấp nổi mày nữa.”
Cốc Sách nhìn điện thoại chằm chằm, không động đậy.
Lôi Việt thấy quan hệ chị em của hai người, suy nghĩ một hồi cảm thấy thật lạ lẫm. Anh cũng có em, thời gian Lôi Khước dậy thì như thế nào đi nữa cũng không phản kháng với anh.
Dù thế nào đi nữa chúng cũng chỉ là những đứa trẻ trong nhà.
“Mày có gọi hay không?”
“Không gọi!”
“Mày nói lại lần nữa!”
“Em không gọi!”
Cốc Tuân đứng lên chống nạnh nhìn em trai: “Bây giờ bản lĩnh của mày lớn nhỉ, chị hỏi lại lần nữa, mày có gọi hay không?”
“EM KHÔNG GỌI!”
Cốc Sách cũng hung tợn đứng lên, đột nhiên lớn giọng: “Hôm nay em chính là muốn tới dựa vào chị, như thế nào, không cho phép? Bọn Thiên Thiên nói với em rằng em không có bản lĩnh, không cố gắng giống như chị, sau này kiểu gì cũng phải dựa vào chị, con mẹ nó, em chán nghe những lời này rồi! Không phải chị rất có bản lĩnh nuôi nổi cả nhà sao, bây giờ em tới dựa dẫm vào chị đấy không được à?!”
“Mày nói cái gì?”
Cốc Tuân tức giận chỉ thẳng mặt cậu, không ngừng run rẩy lùi về phía sau, Lôi Việt thấy vậy vội vàng đỡ cô, ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Cốc Sách: “Ăn nói với chị cậu cho đàng hoàng!”
“Trong mắt mày chị là người như vậy sao?”
Từ trước tới giờ Lôi Việt chưa bao giờ thấy Cốc Tuân khóc, bây giờ đã được nhìn qua. Cốc Tuân đau đớn, chua xót và thất vọng, nước mắt rơi lã chã khiến lồng ngực anh đau nhói.
Cốc Sách định nói thêm liền bị Lôi Việt chế trụ: “Cậu bình tĩnh lại một chút, nếu hôm nay cậu tới đây chỉ để kích động tổn thương chị cậu thì đừng trách tôi không khách khí.”
Không biết Cốc Sách lấy dũng khí từ đâu: “Anh là cái thá gì mà dám dạy bảo tôi!”
“Ầm —”
Lôi Việt chỉ dùng một bàn tay, đấm một quả khiến Cốc Sách ngã nhào trên mặt đất.
Cốc Tuân không phản ứng gì, nhìn vết thương trên khóe miệng Cốc Sách chảy máu, cô thật sự muốn đánh cho nó một trận.
Cái gì mà cô là biểu tượng để cả nhà so sánh? Thời gian qua cô cố gắng lâu như vậy, sống vẻ vang như vậy chẳng lẽ là sai sao? Người nhà hy vọng nó thành công là sai sao?
Cô ý thức được tư tưởng của em trai chắc chắn đã thay đổi ở đâu đó nhưng cô không tìm ra được căn nguyên, cũng không tìm ra được biện pháp thích hợp để xử lý.
“Được, anh khá lắm.”
Cốc Sách khẽ cắn răng nhìn về phía chị gái đứng sau lưng Lôi Việt: “Em sẽ nhớ giờ khắc này.”
Cốc Tuân không giữ lại cậu, mặc cho em trai đội mưa rời đi, cô chỉ cảm thấy trong lòng quặn đau, kìm nén đến hoảng sợ, cô đau lòng nhưng không biết phải nói như thế nào.
Lôi Việt xoay người lại, ôm cô vào lòng an ủi: “Con nít mà, không hiểu chuyện.”
Cốc Tuân khóc thút thít trong chốc lát thì điện thoại di động reo lên, số từ nhà cô. Cô lau nước mắt đẩy Lôi Việt ra nghe điện thoại: “Mẹ.”
“Tuân Tuân, đã một ngày rồi bố mẹ không thấy em trai con, nó có đến tìm con hay không? Nó đem hết đồ đạc đi, mẹ gọi cho bạn bè của nó đều nói không biết…”
Giọng mẹ nói gấp gáp khiến cho trong lòng Cốc Tuân thoáng hiện lên một tia bi ai, Cốc Sách không hề biết rằng mẹ cưng chiều nó như thế nào.
“Nó có tới, con vừa mới đuổi nó đi, thằng nhóc này không hiểu chuyện tới náo loạn một hồi liền đi rồi.”
“Ôi trời, sao con không giữ nó ở lại, mưa lớn như vậy nó làm gì còn chỗ nào để đi?”
“Mẹ, nó lớn như vậy rồi làm sao xảy ra chuyện gì được, nó biết đường đi thì cũng biết đường về, nó không có tiền nên sẽ không đi xa được đâu.”
“Nhưng, nhưng mà…”
“Không nhưng nhị gì cả, sau này mẹ đừng có nuông chiều nó nữa, mai con phải đi làm, con ngủ trước đây.
Cốc Tuân vội vàng cúp điện thoại, sau đó nằm bẹp trên bàn uống nước hít mũi một cái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT