Bùi Thanh Thù thật sự không nghĩ tới, vậy mà Lệnh Nghi lại đồng ý chuyện này.
Hắn cho rằng bởi vì con cái còn nhỏ, ắt hẳn Lệnh Nghi sẽ lo lắng cho Dung Dạng, ngăn cản không cho huynh ấy đi mới đúng.
Xem ra mấy năm nay Lệnh Nghi thay đổi không ít, đã không còn là cô nương tùy hứng mềm yếu năm xưa nữa.
Lúc trở lại hoàng cung, đầu tiên Bùi Thanh Thù nói lại cho Thục phi về chuyện của tiểu hài tử, sau đó mới cẩn thận nói ra tính toán của Dung Dạng.
Vốn dĩ Thục phi đang tươi cười khi nghe Bùi Thanh Thù kể lại ngoại tôn của mình đáng yêu thế nào, nhưng khi vừa nghe Dung Dạng muốn đi tòng quân đánh giặc, sắc mặt Thục phi lập tức trở nên khó coi.
"Ta sớm biết Dung nhị công tử tuyệt đối không phải loại cá nằm trong ao, đương nhiên sẽ không thoả mãn với một Hàn Lâm Viện nhỏ bé." Thục phi thở dài, có chút bất đắc dĩ nói: "Nhưng suy cho cùng, tuổi của hắn còn trẻ như vậy, với tài hoa của hắn mà chỉ ở Hàn Lâm Viện thật sự quá đáng tiếc. Có điều, bao nhiêu chuyện tốt không làm, sao lại muốn đi biên cảnh chịu khổ?"
"Nghe ý tứ của tỷ phu thì dù đi nơi khác làm quan, huynh ấy cũng không thể dẫn theo mẫu tử hoàng tỷ, bởi vì như vậy sẽ rất khó xử. Tốt nhất để hoàng tỷ và ngoại tôn an ổn lưu lại kinh thành, huynh ấy tòng quân học thêm kiến thức. Cũng chỉ có mấy tháng, cùng lắm nửa năm sẽ trở về."
Thục phi lo lắng sốt ruột nói: "Nhưng tỷ phu của con vừa nhìn là biết thư sinh yếu đuối, hắn đi tòng quân thì có thể làm được cái gì?"
Bùi Thanh Thù trấn an: "Tỷ phu nói, hắn sẽ không tự mình gϊếŧ địch. Mà cho dù có muốn, phụ hoàng cũng sẽ không cho hắn có cơ hội đó. Cho nên, hắn muốn chờ xem phụ hoàng sẽ phái ai xuất chinh, đến lúc đó sẽ xin phép chủ soái được đi cùng đoàn quân."
Thục phi nghe xong, sắc mặt hoà hoãn hơn một chút: "Như vậy còn tạm được. Chỉ là Dung gia cùng Phó gia không có nhân mạch ở trong quân ngũ, tỷ phu ngươi trẻ tuổi như thế, cẩn thận đừng để mấy kẻ xảo trá giở trò."
Vốn dĩ Bùi Thanh Thù cảm thấy không có gì đáng ngại, nhưng khi nghe Thục phi nói như vậy, trong lòng cũng lo lắng cho Dung Dạng.
Dung Dạng vốn là một công tử thế gia, trắng trẻo sạch sẽ, dáng vẻ như vậy có thể hợp với không khí quê mùa trong quân sao? Vạn nhất có người chướng mắt hắn, cố tình chơi xấu, Dung Dạng có thể ứng phó nổi không?
Lo lắng thì lo lắng, nhưng lời nên hỏi Bùi Thanh Thù vẫn phải hỏi: "Mẫu phi, rốt cuộc người có đồng ý để tỷ phu đi hay không? Hắn còn đang chờ hồi âm của nhi thần đó."
Thục phi không thể làm gì, nói: "Nhà mẹ đẻ của hắn cũng không phản đối, ta chỉ là một nhạc mẫu, có thể nói cái gì? Hắn thật sự muốn đi thì đi đi. Có điều ta sẽ thương lượng với Vinh tỷ tỷ, xem có thể móc nối quan hệ hay không, an bài cho tỷ phu con thật tốt, đảm bảo hắn sẽ bình an, không xảy ra chuyện."
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành. Có một số việc, chẳng hạn như khoa cử khảo thí, đặt nặng vấn đề nguyên tắc, tất nhiên phải tự lực cánh sinh. Chẳng qua nếu thật sự xảy ra chuyện, nếu có thể tận dụng quan hệ, thì không cần phải giả thanh cao làm gì, cái này gọi là sử dụng tài nguyên hợp lý.
"Có điều, đám người Hung Nô đó ở phương Bắc ba ngày một trận nhỏ, năm ngày một trận lớn, hình như cũng không chiếm được cái gì. Đã qua nhiều năm như vậy, đám người Đại ca con vẫn có thể ứng phó được, hẳn là không có gì nghiêm trọng đâu." Thục phi ở thâm cung chỉ nghe người khác nói lại Đại Hoàng tử lập được nhiều công lao thì mới biết được người Hung Nô lại tới Đại Tề cướp gϊếŧ. "Sao tỷ phu con lại biết nhất định sẽ đánh giặc?"
Nếu chỉ xâm phạm quy mô nhỏ ở biên giới, mang mấy ngàn người đi trấn áp là xong chuyện, nếu vậy thì mấy người quan văn đến đó cũng không có tác dụng gì.
"Con cũng không biết. Đây là tỷ phu tự mình suy đoán."
Thục phi không nói, Bùi Thanh Thù còn không nhận ra. Sau khi nghe Thục phi nói xong, hắn mới cảm thấy khâm phục Dung Dạng. Bản thân hắn kiếp trước đã trải qua chuyện này cho nên mới biết đại quân Hung Nô sẽ san bằng Đại Tề. Nhưng Dung Dạng chỉ là một thư sinh, có thể tiên đoán trước sự tình nhiều năm như vậy, nhìn ra được bọn chúng trước tiên sẽ uy hiếp phương Bắc của Đại Tề, đúng là không dễ.
Bùi Thanh Thù biết tiên đoán của Dung Dạng sớm muộn cũng sẽ trở thành sự thật, chỉ là không nghĩ rằng ngày này sẽ tới nhanh như vậy.
Mùa đông năm Duyên Hoà thứ mười chín, Hung Nô một lần nữa xâm phạm biên giới.
Khác với những lần trước, lần này người Hung Nô không đơn giản là muốn cướp gϊếŧ, vơ vét một chút của cải của Đại Tề rồi đi, mà là muốn nhanh chóng chiếm được ba toà thành trì, hơn nữa còn muốn một đường đánh xuống phía Nam, chuẩn bị tiếp tục tấn công Đại Tề.
Hoàng đế kinh hãi, vội vàng triệu tập quần thần để thương nghị việc này.
Bởi vì Đại Hoàng tử vốn anh dũng thiện chiến, mấy năm trước đều do Đại Hoàng tử khởi binh đánh đuổi Hung Nô.
Lúc ấy quân Hung Nô còn ở tâm thế không muốn đánh, nên khi gặp được quân đội hùng mạnh của Đại Tề liền liều mạng chạy trốn. Vì thế Đại Hoàng tử thắng trận tương đối dễ dàng.
Nhưng tính chất của trận chiến lần này hoàn toàn không giống trước kia. Nhìn tư thế này của Hung Nô, hẳn là muốn chính thức khai chiến với Đại Tề.
Đại Hoàng tử tuy anh dũng, nhưng vẫn còn trẻ tuổi, trên người lại có thương tích, khó mà đảm đương được chức vị Chủ soái.
Sau một hồi khẩn cấp thảo luận, Hoàng đế quyết định Anh Quốc Công Uông Hồng Đạt sẽ đảm nhận chức vị này, cùng Phiêu Kị Đại tướng quân thống lĩnh mười vạn đại quân nghênh địch.
Anh Quốc Công năm nay 50 tuổi xuất chinh, tổ tiên từng là người có công khi Đại Tề khai quốc, nhiều thế hệ qua đều là võ tướng.
Có điều cũng giống như Thừa Ân Công phủ, Vinh Quốc Công phủ và Ninh Quốc Công phủ, hậu duệ của Anh Quốc Công đều dần dần chuyển mình sang làm quan văn. Bởi Quốc Công là một chức vị cao, nếu nắm quá nhiều quyền lực trong tay sẽ dễ dàng sinh ra lòng không phục, cho nên các đời Hoàng đế đều khống chế chặt chẽ binh quyền trong tay họ, không để họ nắm quá nhiều quyền lực.
Lần này, Hoàng đế lệnh cho Anh Quốc Công nắm giữ chức vị Chủ soái cũng là bất đắc dĩ phải làm như vậy. Phóng mắt nhìn quan văn quan võ toàn triều, người thì tuổi già sức yếu, người thì trẻ tuổi chưa đủ kinh nghiệm, tướng lĩnh ở độ tuổi trung niên thì chỉ có Anh Quốc Công là xem như là có tâm huyết nhất.
Chẳng qua Anh Quốc Công có một khuyết điểm đó chính là tương đối dễ dàng khinh địch, không xem chuyện của người Hồ là chuyện lớn, cảm thấy bọn chúng không có khả năng xoay chuyển giang sơn Đại Tề. Vì để đảm bảo an toàn, Hoàng đế chọn thêm cho ông ấy hai người Phó soái tương đối ổn trọng, một người là Cửu hoàng thúc của Bùi Thanh Thù - Lễ thân vương, người còn lại là ca ca của Toàn Quý phi - Diệp Luân.
Lễ thân vương nhỏ hơn Hoàng đế vài tuổi, đang lúc trẻ trung khoẻ mạnh. Chỉ có điều trước kia hắn chưa từng ra chiến trường. Lúc này, Hoàng đế phái hắn đi không phải vì muốn hắn đích thân gϊếŧ địch, mà chỉ là hắn hành sự tương đối cẩn thận, thân phận lại cao quý, có thể khuyên được Anh Quốc Công trong một vài thời điểm.
Còn ca ca của Toàn Quý phi là Diệp Luân, Hoàng đế thực sự muốn tìm không phải là hắn, mà là phụ thân của hắn - Diệp lão gia.
Phụ thân của Toàn Quý phi thời còn trẻ đã từng xuất chinh đến Tây Bắc, giữ đến chức Hộ quốc Đại tướng quân. Nhưng lúc trẻ hắn từng bị thương trên chiến trường, đến già thì trở về, hiện tại thực sự là không có khả năng nghênh chiến, vì thế mới đề cử trưởng tử là Diệp Luân với Hoàng đế.
Mà Hoàng đế từ khi còn trẻ đã biết Diệp Luân, biết hắn đọc sách không tính là thông, nhưng người thực sự linh động, võ công cũng không tồi. Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Hoàng đế lệnh hắn làm phó soái.
Sau khi có được lựa chọn tốt nhất cho chủ soái và phó tướng, những chuyện khác liền dễ làm hơn.
Bởi vì sự việc xảy ra khẩn cấp, đám người Anh Quốc Công nhanh chóng từ kinh thành xuất phát.
Không nghĩ đi chuyến này lại mất hơn nửa năm.
Thời điểm bọn họ vừa đi, người trong cung đều cảm thấy bọn Hung Nô là đám man di mọi rợ, chỉ thích làm loạn, không biết đánh trận, đám người Anh Quốc Công chắc chắn sẽ mau chóng đại thắng trở về.
Ai ngờ được, người Hung Nô lại cực kỳ giảo hoạt,sử dụng chiến thuật "Du kích" với đám người Anh Quốc Công. Nói đánh là đánh, nói lui liền lui, không khác gì đang cùng đám quân binh chơi mèo vờn chuột, tổn thất không ít binh mã.
Hơn nữa, khí hậu phương Bắc rét lạnh, rất nhiều binh lính Đại Tề không chịu đựng nổi, cho nên ngay từ khi bắt đầu, ngoại trừ quân số đông đảo thì thật ra cũng không chiếm được ưu thế nào.
Cơ hội chuyển mình xuất hiện vào mùa xuân, khi băng tuyến tan rã, xuân về hoa nở, quân binh Đại Tề dần dần điều chỉnh tốt trạng thái, lấy chủ động đánh bị động, cuối cùng bởi vì quân số áp đảo, đánh cho người Hung Nô từ phương Bắc của Đại Tề ra khỏi biên cương.
Anh Quốc Công chém chém gϊếŧ gϊếŧ đỏ cả mắt vẫn còn muốn tiếp tục truy đuổi đến quốc thổ Đại Hạ nhưng lại bị hai phó tướng ngăn cản. Lễ thân vương cùng Diệp Luân khuyên can mãi mới khuyên được Anh Quốc Công trở về kinh thành.
Bởi vì lúc mùa đông, tình hình chiến đấu không lạc quan lắm, nên Hoàng đế rất lo lắng Anh Quốc Công sẽ bại trận.
Cũng may, tuy rằng tổn thất không ít binh mã, nhưng cuối cùng vẫn kết thúc trong thắng lợi. Cho nên, Hoàng đế mới có thể thở dài nhẹ nhõm, ở trong cung mở yến hội, ban thưởng cho đám người Anh Quốc Công.
Bùi Thanh Thù tham gia yến tiệc, phát hiện rằng Đại Hoàng tử luôn ngồi ở một góc uống rượu giải sầu, rõ ràng là không được vui vẻ.
Không cần hỏi cũng biết, chính là bởi vì lúc đánh giặc không được Hoàng đế coi trọng.
Mặt ngoài, Hoàng đế nói là lo sợ vết thương cũ của Đại Hoàng tử tái phát, muốn hắn ở lại trong kinh thành tịnh dưỡng. Nhưng trong lòng Đại Hoàng tử rất rõ ràng, Hoàng đế đang nghi ngờ năng lực của hắn.
Hơn nữa, dạo gần đây ở trên triều, Tam Hoàng tử không ngừng tiến bộ, dường như là để an ủi Tam Hoàng tử, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Hoàng đế cũng sẽ không muốn trọng dụng Đại Hoàng tử.
Mắt thấy quân binh xuất chinh dù ít hay nhiều cũng sẽ được phong thưởng, Đại Hoàng tử vô cùng không cam lòng, lại vì Kính Phi đã dặn dò nên không dám oán giận câu nào. Chỉ đành dùng cánh tay không bị thương liên tục rót rượu cho bản thân.
Đối lập với Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử ngồi ở cách đó không xa, tâm tình đang cực kỳ vui sướng.
Lúc này, Tề quân thắng lợi, cữu cữu của hắn phải nói vô cùng vinh quang. Hoàng đế đã hạ chỉ phong Diệp Luân làm Trung Võ tướng quân, không ngừng tán thưởng, không cần nghĩ cũng biết tiền đồ nhất định sẽ xán lạn.
Bùi Thanh Thù nhớ lại Hoàng đế từng nói, gần đây muốn chọn một trong hai vị Quý phi để tấn lên Hoàng Quý phi... Trước đó, hắn cảm thấy Vinh Quý phi có ưu thế hơn, nhưng lúc này xem ra, ca ca của Toàn Quý phi thắng trận, rất có khả năng Hoàng đế sẽ tấn vị cho Toàn Quý phi.
Quả nhiên không bao lâu sau, Hoàng đế liền hạ chỉ, khen ngợi Quý phi Diệp thị xuất thân danh môn, dịu dàng hiền thục, đặc biệt tấn phong Hoàng Quý phi, ban kim sách, kim ấn.
Lựa chọn của Hoàng đế tuy rằng có đạo lý nhưng rất nhiều người khó có thể chấp nhận. Đặc biệt là người đã ngồi ngang hàng với Toàn Quý phi hơn hai mươi năm - Vinh Quý phi.
Sau khi lễ sắc phong Hoàng Quý phi kết thúc, Hoàng đế đích thân đi Bảo Từ cung một chuyến, giải thích với Vinh Quý phi nguyên do quyết định của mình.
Thật ra, đạo lý trong đó, Vinh Quý phi đều rõ ràng, ai bảo Toàn Quý phi đó có một ca ca biết đánh giặc, Dung gia bọn họ tất cả đều là văn thần chứ?
Nhưng ở khía cạnh tình cảm, trong lòng Vinh Quý phi vẫn vô cùng khó chịu, cảm thấy kể từ bây giờ, bản thân sẽ thấp hơn Toàn Quý phi một cái đầu, ở trong cung không thể ngẩng đầu làm người.
Nhưng chuyện ấm ức nhất chính là nàng lại không thể biểu hiện ra trước mặt Hoàng đế, bằng không ngài sẽ cho rằng nàng hẹp hòi.
Chẳng qua, chuyện làm Vinh Quý phi không ngờ tới chính là Hoàng đế tới không chỉ dùng lời khách sáo để trấn an nàng, mà còn mang cho nàng một tin tức vô cùng kinh ngạc.
"Trẫm biết nàng và Toàn Quý phi quan hệ không thân, nhưng nàng lại rất thân thiết với Thục phi. Trẫm nghĩ vị trí Quý phi không phải chỉ còn một mình nàng sao? Trẫm định tấn vị cho Thục phi. Cứ như vậy, hai người các nàng và Toàn Quý phi cũng coi như tạo được thế cân bằng."
Vinh Quý phi ngẩn người, như thế nào cũng không nghĩ đến Hoàng đế lại muốn tấn vị cho Thục phi.
Nàng còn tưởng rằng, bây giờ ngày nào Hoàng đế cũng ở trong Chung Linh cung, khẳng định là muốn phong vị Quý phi cho Lệ phi.
Tóm lại, nếu Hoàng đế phong Thục phi làm Quý phi, vẫn tốt hơn phong Lệ phi làm Quý phi. Cái này, Vinh Quý phi vô cùng rõ ràng.
Chỉ là, không biết vì sao, trong lòng Vinh Quý phi vẫn cảm thấy kỳ quái, có một chút phẫn nộ khó nói nên lời -- rõ ràng Hoàng đế tấn vị cho người khác, tại sao có thể nói là trấn an nàng? Muốn cho nàng sự công bằng mới làm như vậy?
Không, nàng không cảm thấy vui vẻ chút nào, chỉ cảm thấy nghẹn muốn chết.
Có điều, trước mặt Hoàng đế, nàng không thể biểu thị oán giận, chỉ đành làm ra dáng vẻ vô cùng hào phóng, cười cười nói: "Đa tạ Hoàng thượng đã vì thiếp mà suy xét, về sau thần thiếp sẽ cùng Thục muội muội tận tâm tận lực giúp đỡ Hoàng quý phi nương nương, vì Hoàng thượng quản lý hậu cung."
Hoàng đế nghe xong vừa lòng gật gật đầu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT