Bùi Thanh Thù cũng không nói thẳng với Lệ Phi rằng mình có ý tranh giành ngôi vị. Đầu tiên là vì ngày thường hắn luôn biểu hiện không giống một người có dã tâm, nếu hiện tại hắn tùy tiện nói muốn làm Thái tử chỉ sợ sẽ dọa cho Lệ Phi giật mình, nói không chừng nàng còn sinh ra hoài nghi đối với động cơ này của hắn, mang đến cho hắn nhiều phiền toái không cần thiết.
Thứ hai, tuy rằng Lệ Phi nói sẽ xử lý việc này công bằng, nhưng hiện tại Bùi Thanh Thù không có đủ cảm giác tín nhiệm đối với Lệ Phi. Hắn sợ Lệ Phi chỉ nói ngoài miệng, trên thực tế nàng vẫn bất công với con cái cho nên Bùi Thanh Thù phải để lại cho bản thân một con đường lui.
Thứ ba, đối với sự hiểu biết của Bùi Thanh Thù về Lệ Phi, nàng không phải là người vì đạt được mục đích mà có thể chủ động đến chỗ Hoàng đế tranh sủng. Dù hiện tại Lệ Phi muốn giúp mình đoạt đích cũng không biết nên làm thế nào cho nên Bùi Thanh Thù định chờ đến thời điểm thích hợp sẽ tìm Lệ Phi hỗ trợ sau.
Hôm nay hắn tới chủ yếu là để hòa giải với Lệ Phi, khiến cho Lệ Phi biết thứ hắn muốn không phải tiền bồi thường mà là sự chăm sóc và âm thầm hỗ trợ.
Đặc biệt là chờ đến tương lai, sau khi Bùi Thanh Thù tham dự vào chính sự, vào lúc hắn có ý kiến nhưng không thể gặp Hoàng đế hoặc là lúc làm việc gặp phải chuyện phiền toái gì, hy vọng Lệ Phi có thể thổi gió bên tai Hoàng đế giúp hắn.
Bùi Thanh Thù đứng ở góc độ của Lệ Phi suy nghĩ, nếu nàng vẫn không biết nên bồi thường cho hắn như thế nào, có khả năng sẽ cảm thấy nội tâm bất an. Hiện giờ hắn chủ động bày tỏ thứ mình muốn là gì, có lẽ trong lòng Lệ Phi sẽ thoải mái hơn một chút.
Quả nhiên, Lệ Phi nghe hắn nói xong, không chút do dự trả lời: “Chỉ cần là chuyện trong khả năng cho phép của ta, ta sẽ làm cho con. Chờ đến lúc Thập tứ trưởng thành, dù con có muốn cái mạng này của ta...”
Bùi Thanh Thù ngắt lời nàng: “Con không cần mạng của ngài, con hy vọng ngài sống lâu trăm tuổi, tiêu dao tự tại, tựa như khi ngài ở Hàn Hương điện, có được một không gian tự do thuộc về mình.”
Lệ Phi cảm động, ánh mắt nhìn Bùi Thanh Thù bỗng nhiên trở nên phức tạp: “Con đã thật sự trưởng thành rồi.”
Bùi Thanh Thù nhếch môi lên, nở nụ cười như chết lặng, không nói gì nữa.
Sau khi hành lễ với Lệ Phi, Bùi Thanh Thù lập tức rời đi.
- --
Đến mùa đông năm Duyên Hoà thứ mười tám, Lệnh Nghi thuận lợi sinh hạ một bé trai.
Thục phi vô cùng vui mừng nhưng lại không thể tự mình xuất cung đi thăm, đành phải tống cổ Bùi Thanh Thù đến phủ Công chúa xem đứa nhỏ kia.
Dung Dạng thành thân với Lệnh Nghi xong thì sống tại Dung phủ nhưng sau đó mấy tháng, Dung Dạng sợ mẫu thân và nhóm bà con thân thích thúc giục bọn họ sinh con nên hai người rời khỏi Dung gia, dọn đến phủ Công chúa.
Theo lý mà nói, Phò mã và Công chúa phải ở hai phủ khác nhau, không được truyền triệu thì Phò mã không được bước vào phủ Công chúa. Nhưng mà đương kim Hoàng đế không chú ý nhiều như vậy, chỉ mắt nhắm mắt mở với hành động của đôi vợ chồng son này.
Giống như Bùi Thanh Thù dự đoán, con của hai người họ sinh ra rất đẹp, mới sinh không được mấy ngày đã trắng nõn đáng yêu hơn những đứa trẻ khác, không hề có dáng vẻ nhăn nheo của đứa bé mới sinh.
Bùi Thanh Thù vô cùng yêu thích, không nhịn được ôm cháu ngoại trai một hồi lâu. Lệnh Nghi ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn hai cậu cháu bọn họ, vẻ mặt dịu dàng vô hạn. Bùi Thanh Thù cảm khái: “Chớp mắt một cái mà Lệnh Nghi tỷ tỷ đã lớn rồi, đã làm mẫu thân rồi.”
Lệnh Nghi nghe vậy lập tức lộ nguyên hình, hung hăng trừng hắn một cái: “Tiểu tử thối, đệ lại nói bậy cái gì đó, lời này là lời đệ nên nói à? Đệ cũng không phải trưởng bối của ta!”
Bùi Thanh Thù ôm đứa bé, trốn phía sau Dung Dạng: “Tỷ phu xem đi, tỷ tỷ của ta hung dữ như vậy, chỉ có huynh mới dám cưới tỷ ấy. Hy vọng tính tình cháu ngoại ngàn vạn lần đừng giống tỷ ấy, nên giống huynh mới tốt!”
Đối với lời nói của Bùi Thanh Thù, Dung Dạng không tỏ ý kiến gì, chỉ ôn hòa cười cười.
Bùi Thanh Thù cũng không sợ, dù sao Lệnh Nghi còn đang ở cữ, không thể đuổi theo đánh hắn.
Hắn nhìn đứa nhỏ trong lồng ngực, cảm thấy vô cùng thần kỳ.
Nhớ trước đây khi hắn mới vừa đến Quỳnh Hoa cung, Lệnh Nghi vẫn còn là trẻ con. Nháy mắt, nàng đã sinh con, thời gian trôi đi thật là nhanh.
Cảnh tượng Lệnh Nghi và Tam Công chúa đấu khẩu trong yến hội Tiết Khất Xảo thật giống như chỉ mới là chuyện của ngày hôm qua.
Nhắc tới Tam Công chúa, Bùi Thanh Thù bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Tỷ tỷ, mấy ngày hôm trước Tam Hoàng tỷ xuất giá, ta đến tặng quà cho tỷ ấy... Tỷ ấy khóc rất thảm.”
Sau khi Hoàng hậu rơi đài, từ chỗ là Công chúa con vợ cả duy nhất trong cung, Tam Công chúa lưu lạc thành ngôi sao chổi không có một người thăm hỏi. Hoàng đế không thích đứa con gái này, các phi tần khác lại chất chứa oán hận sâu đậm với Hoàng hậu nhiều năm nên cũng nhân cơ hội đó chèn ép Tam Công chúa.
Nếu không phải còn có Tam Hoàng tử là ca ca ruột thịt ở đấy, chỉ sợ đến bây giờ, hôn sự của Tam Công chúa còn không có tin tức.
Nhưng mối hôn sự mà Tam Hoàng tử tìm giúp Tam Công chúa cũng không phải tốt đẹp gì.
Với tình cảnh hiện giờ của Tam Công chúa, Chu gia sợ gả nàng đến nhà khác sẽ chịu uất ức nên muốn cho Chu thiếu gia cưới nàng về, ít nhất có thể đảm bảo một đời bình an cho nàng.
Thế nhưng Tam Hoàng tử cho rằng gả cưới chính là cơ hội liên hôn tốt, gả cho nhà mình thì quá đáng tiếc. Không bằng gả cho gia tộc nào đó có quyền có thế, lúc đó Tam Công chúa cũng trở thành cầu nối trợ lực cho "Đại kế" của bọn họ.
Cuối cùng theo sự sắp xếp của Tam Hoàng tử, Tam công Chúa gả cho trưởng tử Tăng Tuấn của nhà Trấn Quốc đại tướng quân Tăng Kiếm.
Tăng gia khí thế oai hùng trấn thủ ở phía nam Đại Tề, nối liền với nước Đại Lý. Nghe nói nơi đó hoang vắng đơn sơ, rất nhiều người đi rồi không về được nữa, cũng bởi vì như thế mà trong ngày đại hôn, Tam Công chúa mới không nhịn được khóc thành dáng vẻ như vậy.
Tuy rằng nàng không muốn gả xa nhưng cũng biết nếu mình ở lại kinh thành, ngoại trừ gả cho biểu ca của mình thì không có khả năng tìm được người tốt nào khác. Vì vậy chỉ có thể nghe theo sắp xếp của ca ca, khóc sướt mướt gả cho Tăng Tuấn.
Vì cưới Tam Công chúa, Tăng Tuấn cố ý từ phía nam đến đây, Hoàng đế ân chuẩn cho bọn họ tạm thời ở lại phủ Công chúa trong kinh thành, chờ đến Tết Âm Lịch năm Duyên Hoà thứ mười chín rồi trở về phía nam.
Bùi Thanh Thù nói với Lệnh Nghi: “Tăng Tuấn to lớn, tướng mạo còn có chút hung dữ. Nghe nói hắn từng đánh chết một thiếp thất nên thanh danh hung ác truyền ra ngoài, không thể bàn chuyện cưới gả ở địa phương, vì vậy mới nghĩ đến việc cưới thê tử ở nơi khác. Nói đến thì Tam Hoàng huynh cũng thật là đủ nhẫn tâm, lại gả muội muội của mình đi xa như vậy, phụ hoàng cũng mặc bọn họ...”
Hôn lễ của Tam Công chúa, Dung Dạng cũng đi xem lễ. Đối với việc này, hắn phát biểu ý kiến của mình: “Kỳ thật nếu không đề cập tới bản tính và nhân cách của Tăng Tuấn thì nhắc đến mối hôn sự này vẫn rất có thể diện. Thập nhị đệ ngẫm lại xem, Đại Công chúa gả cho Nhị Công tử của Tả gia, mà Tả nhị không thể kế thừa tước vị Ân công, cũng sẽ không phát triển lâu dài trên con đường làm quan. Lệnh Nghi gả cho ta, ta chỉ là con thứ của phủ Ninh Quốc công, cũng không có can hệ gì đến tước vị. Ưu điểm của hai mối hôn sự này chỉ là Công chúa có thể ở lại kinh thành mà thôi. Nhưng phò mã của Tam Công chúa, con trai của Trấn Quốc Đại Tướng quân trong tay cầm hai mươi vạn binh mã, hơn nữa còn là con trưởng…”
“Ai da, các người nói mấy thứ này khiến ta đau hết cả đầu.” Lệnh Nghi vươn tay tỏ vẻ muốn ôm con lại: “Nếu hai người muốn nói chuyện chính sự thì nên đi ra ngoài nói, ta còn phải nghỉ ngơi một chút.”
Bùi Thanh Thù vội vàng giao cháu ngoại lại cho Lệnh Nghi. Lệnh Nghi ôm con vào lòng, ánh mắt đã không màng đến hai người trước mặt. Bùi Thanh Thù bất đắc dĩ lắc lắc đầu, theo Dung Dạng đi ra ngoài.
Sau khi đi vào thư phòng của Dung Dạng, Bùi Thanh Thù phát hiện phong cách của thư phòng và phòng ngủ quả thực là một trời một vực.
Lệnh Nghi hoàn toàn kế thừa thẩm mỹ của Thục phi, bài trí phòng ngủ lấp lánh ánh vàng, tràn ngập cảm giác vui mừng, nhìn cũng rất... có tiền.
Nói trắng ra là đằng sau ý đại phú đại quý, phòng ngủ lộ ra một tia tục khí.
Thế nhưng thoạt nhìn thư phòng của Dung Dạng hoàn toàn không giống phòng ngủ. Bùi Thanh Thù nhìn một lượt, thật ra nơi này rất giống với thư phòng của Tứ Hoàng tử, đều toát lên một vẻ thanh nhã tự phụ.
Bùi Thanh Thù không nhịn được hỏi hắn: “Tỷ phu, căn phòng kia của tỷ tỷ... bài trí thành như vậy, huynh ngủ được à?”
Dung Dạng không để bụng nói: “Ta cảm thấy khá tốt.”
Bùi Thanh Thù nhìn hắn, dùng ánh mắt tỏ vẻ: Huynh vui vẻ là được rồi.
Sau khi hai người vào thư phòng ngồi, vừa phẩm trà vừa nói chuyện phiếm.
Dung Dạng trầm ngâm: “Thập nhị đệ, vừa rồi nói đến Tăng gia làm ta nhớ tới một việc muốn thương lượng với đệ.”
Bùi Thanh Thù vội nói: “Mời tỷ phu nói.”
“Gần đây, người Hung Nô lại có chút không an phận.” Dung Dạng xoay chén trà, bình tĩnh nói: “Ta đã nghĩ kỹ rồi, ta cứ sống qua ngày ở Hàn Lâm viện như vậy, chỉ sợ sẽ không bao giờ có thể tiến vào Nội các của đương kim thiên tử. Chi bằng dẫn quân đi đến biên cảnh, ở trong quân ngũ lập nên một phen sự nghiệp.”
Bùi Thanh Thù bị ý tưởng kia doạ hoảng sợ: “Tỷ phu muốn đi đánh giặc?” Hắn nhìn lại vị công tử ôn tồn, lễ độ, khoác y phục trắng tinh trước mắt, nhìn thế nào cũng không giống như người có thể hành quân đánh giặc.
Dung Dạng thản nhiên nói: “Không phải ta muốn đánh nhưng chuyện Hung Nô xâm phạm biên giới chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lần trước Đại Hoàng tử xuất chinh trở về thì bị trọng thương, lúc này nếu hắn miễn cưỡng đi chưa chắc có thể có kết quả tốt. Nước ta không có vị mãnh tướng nào sẽ làm người Hung Nô càng thêm kiêu ngạo, cho nên ta nghĩ bản thân cũng có thể vì Đại Tề hiến một phần sức lực ít ỏi.”
Bùi Thanh Thù vốn định nói nhìn Dung Dạng không giống như người có thể đánh nhau, tới chiến trường rồi có thể làm nên chuyện không? Đừng khiến cho Đại Tề mất mặt chứ!
Nhưng mà ngẫm lại một chút, Dung Dạng đã từng nói với hắn, nếu có đủ mưu trí, không nhất thiết phải tự mình ra trận gϊếŧ địch cũng có thể chiến thắng quân địch. Vì thế Bùi Thanh Thù không tổn thương lòng tự tôn của Dung Dạng, không hỏi xem võ công của tỷ phu có dùng được không.
“Nếu tỷ phu đã có suy nghĩ của mình, vì sao còn muốn hỏi ta?” Bùi Thanh Thù còn nhỏ chưa hiểu chuyện, loại chuyện này, nếu hắn muốn tìm người thương lượng thì nên tìm Tứ Hoàng tử mới đúng chứ?
“Bởi vì con ta còn nhỏ, để lại hai mẹ con Lệnh Nghi ở trong kinh, ta không yên tâm.” Nhắc tới mẹ con Lệnh Nghi, vẻ mặt Dung Dạng dịu dàng hơn: “Thật ra Lệnh Nghi sẽ để ta đi, chỉ là Thục phi nương nương chưa chắc đã đồng ý. Cho nên chuyện này còn phải nhờ vả Thập nhị đệ truyền đạt đến cho Thục phi nương nương giúp ta, xem ý tứ nương nương thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT