Tứ Hoàng tử trầm giọng nói: “Thập Nhị đệ, đệ nguyện ý vì ta làm những việc này, trong lòng ta vô cùng cảm kích, nhưng ta không muốn liên luỵ đến đệ.”
Tứ Hoàng tử cũng coi như là nhìn Bùi Thanh Thù lớn lên, vì thế Tứ Hoàng tử luôn cảm thấy dù Bùi Thanh Thù có lớn thế nào nữa thì vẫn chỉ là trẻ con.
Tứ Hoàng tử cảm thấy ngay cả hắn cũng không địch lại được mẫu tử Nhị Hoàng tử thì sao Bùi Thanh Thù có thể đấu lại bọn họ được?
Nghe Tứ Hoàng tử nói xong, Bùi Thanh Thù suy nghĩ một lúc mà vẫn không biết phải đáp lại như thế nào.
Bây giờ trong lòng hắn cũng đang rất hỗn loạn.
Sau khi nói chuyện với Tứ Hoàng tử quỳ trước mặt liệt tổ liệt tông một lát, đợi Tứ Hoàng tử kết thúc phạt quỳ xong, hai huynh đệ tách ra trước cửa Phụng Tiên điện.
Tứ Hoàng tử đến Bảo Từ cung đón Tống An còn Bùi Thanh Thù xuất cung hồi phủ.
Dù Tứ Hoàng tử không bảo hắn điều tra chuyện này nhưng Bùi Thanh Thù vẫn muốn tra rõ rốt cuộc hai phong thư của hắn biến mất như thế nào.
Hắn không muốn nghi ngờ người của mình nhưng làm ra chuyện này ngoài mẫu tử Hoàng Quý phi có khả nắng nhúng tay vào thì người bên cạnh hắn cũng vô cùng khả nghi.
Sau khi gọi đám Công Tôn Minh đến, trước tiên Bùi Thanh Thù nói những chuyện hắn nghe được trong cung cho bọn họ biết. Mọi người nghe xong đều hết sức kinh ngạc.
Bùi Thanh Thù cẩn thận quan sát biểu cảm của mọi người nhưng không tìm ra được một chút manh mối nào.
Bùi Thanh Thù cũng không muốn hoài nghi bọn họ.
Đối với hắn, mấy tên thư đồng chính là huynh đệ thân cận nhất. Bùi Thanh Thù không muốn tin rằng bọn họ làm ra chuyện này.
“Điện hạ nghĩ rất đúng, tìm được hai phong thư mất tích vô cùng quan trọng.” Sau khi bình ổn lại cảm xúc, Công Tôn Minh bắt đầu phân tích: “Nếu có thể tìm được chứng cứ hướng về Hoàng Quý phi hoặc Diệp gia thì chúng ta có thể nhân cơ hội lật đổ đám Nhị Hoàng tử!”
Phó Húc và Triệu Hổ cũng đều bày tỏ đồng ý.
“Mặc dù nói như thế nghe có vẻ vô tình nhưng ta vẫn phải chúc mừng điện hạ. Với tình trạng trước mắt của Tứ Hoàng tử đương nhiên là vô vọng với ngôi vị Hoàng đế rồi.” Phó Húc nhìn Bùi Thanh Thù, nghiêm túc nói: “Từ nay về sau, Phó gia chúng ta sẽ toàn lực ủng hộ điện hạ.”
Phó Húc nói không sai, nếu nói từ góc độ lợi ích, Tứ Hoàng tử xảy ra chuyện đúng là có lợi đối với Bùi Thanh Thù.
Trước kia Phó gia có hai Hoàng tử là nữ tế (con rể) vì thế bọn họ không thể đứng rõ ràng về bên nào.
Nhưng từ nay về sau bọn họ chỉ có thể toàn lực ủng hộ Bùi Thanh Thù, ngoài ra không còn sự lựa chọn nào khác.
Tuy nói vậy nhưng Bùi Thanh Thù cũng không phải người có thể hoàn toàn vứt bỏ tình cảm vì quyền lực địa vị.
Nghĩ đến ca ca ngày xưa mình sùng bái giờ đây khốn khổ vì tình đến mức này, trong lòng Bùi Thanh Thù cũng không hẳn dễ chịu.
Công Tôn Minh thấy Bùi Thanh Thù lộ ra sắc mặt mệt mỏi, vội vàng nói: “Được rồi, vậy chúng ta trở về trước để điện hạ nghỉ ngơi đi. Điện hạ mới từ phía Nam trở về lại vì chuyện của Tứ Hoàng tử mà vội thành như vậy, nhưng ngài nhớ đừng để bản thân mệt mỏi quá độ.”
Thấy Công Tôn Minh quan tâm mình như vậy, Bùi Thanh Thù cười cảm kích.
Sau khi tiễn mấy tên thư đồng đi, Bùi Thanh Thù đi vào Lan Chương các, dùng hết sức lực còn lại nói với Tống thị: “Ra chuyện là như vậy, Tống gia đương nhiên sẽ không muốn tiểu Tống An. Ta rời cung trước còn huynh ấy đến Bảo Từ cung của Vinh nương nương. Tứ ca phạt quỳ xong liền đi đón Tống An, ta đoán là huynh ấy định đưa Tống An về phủ Hoàng tử.”
Tống thị gật đầu nhưng vẻ mặt vẫn hơi bất an.
Bùi Thanh Thù rất muốn tiếp tục trấn an nàng nhưng thật sự là hắn đã quá mệt rồi. Từ phương Nam trở về, tuy đi đường thuỷ nhưng cả đường đi mệt nhọc, vốn dĩ Bùi Thanh Thù đã vô cùng buồn ngủ rồi. Kết quả là vừa hồi kinh lại xảy ra chuyện lớn như vậy, đến tận bây giờ hắn vẫn chưa được ngủ một giấc yên ổn.
Thói quen sinh hoạt của Bùi Thanh Thù rất tốt, bao nhiêu năm nay hắn chưa từng mặc áo ngoài nằm ngủ trên giường nhưng hôm nay vì hắn thực sự đã quá mệt, sau khi nói chuyện với Tống thị xong, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Đến khi hắn tỉnh lại trời đã sắp tối đen như mực.
Bùi Thanh Thù ngơ ngẩn một hồi rồi bỗng dưng bật dậy, cảm thấy dường như mình đã bỏ lỡ chuyện gì đó quan trọng.
Hắn gọi to một tiếng “Chiêu Bình”, Tống thị và chúng hạ nhân nghe thấy mau chóng đi vào, cầm theo đồ đã chuẩn bị sẵn từ lâu mang vào hầu hạ hắn tắm gội thay y phục.
Bùi Thanh Thù day day thái dương, mơ màng hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
Tống thị nhẹ nhàng đáp: “Khoảng bốn canh giờ. Đến giờ dùng bữa tối rồi, lần này điện hạ ngủ đến mức không biết trời đất là gì luôn đấy.”
Bùi Thanh Thù đau đầu: “Sao nàng không gọi ta dậy?”
“Thấy điện hạ ngủ say quá, ta không nỡ gọi.”
Bùi Thanh Thù liền không nói được gì.
Ngủ cả ngày rồi, sau khi tỉnh lại tắm rửa một cái, thay một bộ quần áo thoải mái, bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy chưa bao giờ hắn dư thừa sức lực như bây giờ.
Dùng cơm tối xong, hắn vừa chơi cùng Đông ca nhi vừa nói chuyện với Tống thị.
Còn một tháng nữa Đông ca nhi sẽ tròn một tuổi, đang lúc học nói nên hai vợ chồng vô cùng chú ý, không nói những từ tuyệt đối không nên nói trước mặt Đông ca nhi.
“Chỉ sợ Tứ Hoàng tử là người quá đơn giản. Đại bá mẫu của ta hiếu thắng như vậy, e là sẽ không dễ dàng tha cho Đại đường tẩu.”
Tuy Tứ Hoàng tử và Hoài Dương Trưởng Công chúa có quan hệ cô chất cùng huyết thống nhưng hai người hầu như còn chẳng gặp nhau. Vì thế Tứ Hoàng tử còn chẳng hiểu rõ Hoài Dương Trưởng Công chúa bằng chất nữ Tống thị.
“Bây giờ chỉ mong Thừa Ân công có thể cứng rắn một chút để che chở đích trưởng nữ nhà mình thôi. Nếu không Đại đường tẩu khả năng cao sẽ bị…”
Tống thị kiêng dè hài tử nên không nói hết câu nhưng Bùi Thanh Thù cũng hiểu.
“Ta biết nàng trọng tình trọng nghĩa, quan hệ với Tả thị cũng khá tốt. Nhưng thanh quan khó quản việc nhà, việc của bọn họ thật sự không thể nói rõ ai đúng ai sai. Mấy ngày nay nàng vẫn không nên về Khác Tĩnh Hầu phủ.” Bùi Thanh Thù hơi lo lắng nói: “Ta sợ sẽ liên luỵ đến người nhà của nàng.”
Tống thị thở dài, gật gật đầu nói: “Điện hạ yên tâm, bây giờ ta cũng không phải cô nương chưa hiểu chuyện đời. Là mẫu thân của Đông ca nhi rồi, ta sẽ không hồ đồ như thế. Chỉ là trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, ta không thể không lo lắng được.”
“Nàng đừng lo, như nàng nói, Thừa Ân công nhất định sẽ che chở Tả Đại cô nương. Nàng nhìn Tả Đại cô nương đó, nàng ấy gần hai mươi tuổi vẫn chưa chịu gả chồng nhưng không phải phu thê Thừa Ân công vẫn thuận theo nàng ấy sao? Thương yêu nữ nhi như thế sao có thể thấy nữa nhi rơi vào hiểm cảnh mà không màng đến?”
Tống thị gật đầu nói: “Điện hạ nói cũng phải, có lẽ là do ta buồn lo vô cớ rồi.”
……
Bùi Thanh Thù ngủ cả ngày rồi nên buổi tối không tài nào ngủ được.
Ru Đông ca nhi ngủ xong, vốn dĩ hắn định đi thăm Nam Kiều đang mang thai sáu tháng thế nào, ai ngờ vừa rời cửa Lan Chương các đã bị đại nha hoàn Hoa Nghi của Phó thị bên Dật Thải hiên chặn lại, nói là cô nương bọn họ đích thân làm bữa khuya nên muốn thỉnh an Thập Nhị điện hạ qua nếm thử.
Buổi tối Bùi Thanh Thù ăn rất no nên thật sự không muốn ăn thêm bữa khuya nữa.
Nhưng hắn biết Phó thị có dụng ý khác —— nàng vốn muốn mời sủng chứ chẳng phải muốn cùng hắn ăn khuya gì.
Vì thế Bùi Thanh Thù vẫn là đi.
Cũng không phải do hắn thích Phó thị bao nhiêu, chủ yếu là vì lần này Nam tuần Bùi Thanh Thù không đưa Phó thị đi cùng đã khiến nàng hơi mất mặt rồi.
Nếu Phó thị chủ động mà hắn còn không đi, e là trong lòng Phó thị sẽ sinh thù.
Nếu bởi vậy mà nàng giận chó đánh mèo với Nam Kiều, thậm chí là cả đứa bé trong bụng Nam Kiều, thì quả thực vô cùng phiền toái.
Mà thân thể nam nhân cũng thật là kỳ quái. Rõ là trước khi đi vào Dật Thải hiên, Bùi Thanh Thù cũng không có suy nghĩ gì với Phó thị. Thế mà sau khi Phó thị cởi hết y phục, xoay tới xoay lui trên người hắn, Bùi Thanh Thù vẫn nổi lên phản ứng.
Đúng lúc hắn không ngủ được nên dứt khoát lăn lộn với Phó thị đến nửa đêm.
Có lẽ lăn qua lăn lại hơi thô bạo nên buổi sáng lúc Bùi Thanh Thù rời Dật Thải hiên, Phó thị vẫn đang ngủ say.
Trước khi đi, Bùi Thanh Thù nhìn thoáng qua dáng vẻ đang say ngủ của nàng, phát hiện ra Phó thị hơi mở miệng, khoé miệng còn có chút nước miếng, hơn nữa trên mặt còn có chút nét trẻ con khiến dáng vẻ lúc ngủ của nàng thoạt nhìn như một đứa trẻ ngây thơ vậy.
Bùi Thanh Thù cảm thấy hắn vẫn thích Phó cô nương lúc này hơn.
……
Hoạt động bên Như Quy lâu rất nhanh, lúc Bùi Thanh Thù đang ăn sáng thì Yến Tu đích thân đến mang theo tin tức.
Kết quả điều tra hơi ngoài dự kiến của Bùi Thanh Thù.
“Người thứ nhất điện hạ phái mang thư đi lúc đang ở gần kinh thành đột nhiên mất tích. Nói cách khác, người ngăn cản hắn rất có thể lúc đó cũng đang ở kinh thành.”
“Nhưng người thứ hai điện hạ phái mang thư đi lại biến mất ở gần Lâm An.” Yến Tu nhìn sắc mặt Bùi Thanh Thù, thấp giọng nói: “Vì thế rất có khả năng người này ở trong đội ngũ Nam tuần của Hoàng thượng…”
Trong lòng Bùi Thanh Thù hồi hộp: “Chẳng lẽ là Thập hoàng huynh?”
Trong những người đi cạnh xa giá chỉ có Thập Hoàng tử không hợp Bùi Thanh Thù.
“Cái này thuộc hạ phải mất thêm thời gian để điều tra. Dù sao chúng ta cũng không có người thuộc Lâm An…”
Bùi Thanh Thù hiểu rồi gật đầu: “Bổn vương hiểu, ngươi lui xuống trước đi.”
Yến Tu đi rồi, Bùi Thanh Thù ngồi một mình lẳng lặng suy nghĩ một hồi lâu.
Nếu kết quả điều tra của Yến Tu là thật, như vậy người cướp phong thư thứ nhất của Bùi Thanh Thù khả năng cao chính là người của mẫu tử Toàn Hoàng Quý phi.
Nhưng trong đội ngũ Nam tuần có người có thể chặn thư tín của Bùi Thanh Thù… Chẳng lẽ thật sự là Thập Hoàng tử sao?
Không phải Bùi Thanh Thù khinh thường Thập Hoàng tử mà hắn thật sự cảm thấy Thập Hoàng tử không có năng lực đó.
Hơn nữa lúc ấy lão Thập bị thương ở đầu, cả ngày chỉ ở trong phòng cúp đuôi làm người… làm gì còn sức làm chuyện này?
Nhưng Bùi Thanh Thù thà tin là Thập Hoàng tử làm.
Nếu không hắn không biết sự thật mà hắn đang đợi sẽ kinh khủng đến mức nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT