Có lẽ do hoàn cảnh và xuất thân nên tác phong của Hoài Dương Trưởng Công chúa khá cương quyết. Mặc dù mới giao tiếp vài lần với Hoài Dương Trưởng Công chúa, Bùi Thanh Thù vẫn có thể tưởng tượng ra được hình ảnh Lộc Khang An miêu tả.
Lộc Khang An tiếc hận nói: “Nửa canh giờ nữa Hoàng thượng sẽ ban minh chỉ. Có lẽ bây giờ Hoàng thượng mới rửa mặt xong, đang chuẩn bị ăn sáng, hai ngài có muốn nô tài vào thông báo không?”
Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử nhìn nhau, gật đầu nói: “Vậy phiền Lộc công công.”
Trong lúc đợi thông truyền, Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử được cung nhân đưa vào một sương phòng chờ Hoàng đế truyền triệu.
Mãi Thất Hoàng tử mới hiểu được lời của Lộc Khang An: “Thập Nhị đệ, tại sao lại thế? Dù Tứ ca có sai thì tội cũng không đến mức đấy chứ? Chức Thân vương này phụ hoàng phế cũng thật dễ, nhưng có phải người đã quên mất Tứ ca nỗ lực bao nhiêu năm mới ngồi lên được vị trí hôm nay không? Hơn nữa chưa tính phế chức Thân vương, người còn bắt Tứ ca dừng công việc, về phủ đóng cửa hối cải, cái này khác nào giam cầm?”
“Phụ hoàng cũng chỉ vừa biết chuyện này, vẫn đang nóng giận, hơn nữa Hoài Dương cô cô còn bắt phụ hoàng nghiêm trị Tứ ca nên phụ hoàng mới đành làm vậy. Lát nữa chúng ta khuyên nhủ người, trước tiên xin người bớt giận rồi đợi thêm mấy ngày nữa cầu tình cho Tứ ca. Phụ hoàng mềm lòng, nhất định sẽ thả Tứ ca thôi.”
Bùi Thanh Thù chắc chắn nói, nhưng thật ra hắn chỉ đang trấn an Thất Hoàng tử mà thôi, chính lòng hắn cũng không chắc chắn.
Dù sao Hoàng đế cũng già rồi, Hoàng đế bây giờ và Hoàng đế Bùi Thanh Thù biết lúc trước dường như đã có chút khác biệt.
Tỷ dụ như nếu là ngày xưa, dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần Bùi Thanh Thù đến tìm Hoàng đế, Hoàng đế nhất định sẽ gặp hắn.
Nếu lúc ấy Hoàng đế thật sự bận không thể phân thân được thì hắn sẽ bảo Bùi Thanh Thù chờ một lát, muộn chút nữa tái kiến chứ chưa bao giờ từ chối Bùi Thanh Thù ngoài cửa.
Nhưng bây giờ Hoàng đế lại dứt khoát nói hai chữ “Không gặp”, nhẹ nhàng đuổi Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đi.
Thất Hoàng tử vô cùng tức giận, thậm chí hắn còn định xông vào, Bùi Thanh Thù phải dùng hết sức mới giữ hắn lại được.
“Thất ca! Huynh làm gì vậy!” Bùi Thanh Thù chính là sợ Thất Hoàng tử sẽ hành động theo cảm tính nên hôm qua mới khuyên hắn không nên tiến cung ngay. Nếu không với tính cách của Thất Hoàng tử, Bùi Thanh Thù sợ hắn sẽ làm loạn với Hoàng đế, đến lúc đó bị phạt cùng Tứ Hoàng tử thì lại thêm phiền toái.
Bùi Thanh Thù đã tổn thất một huynh đệ rồi, hắn không muốn Thất Hoàng tử cũng xảy ra chuyện gì.
Bùi Thanh Thù khuyên can mãi Thất Hoàng tử mới dần bình tĩnh lại, đồng ý cùng Bùi Thanh Thù đến Phụng Tiên điện thăm Tứ Hoàng tử trước.
Lúc hai huynh đệ đi vào Phụng Tiên điện, Tứ Hoàng tử vẫn đang chịu phạt quỳ, còn hơn một canh giờ nữa mới được đứng lên.
Nhìn thấy bóng lưng kiên cường như tùng của Tứ Hoàng tử, không chỉ Thất Hoàng tử muốn rơi lệ mà Bùi Thanh Thù cũng cảm thấy viền mắt nóng ran.
Quá đáng tiếc, thật sự là quá đáng tiếc.
Người như Tứ Hoàng tử nếu không khốn khổ vì tình thì có lẽ tiền đồ đã xán lạn chứ không phải bị huỷ hết ở đây…
“Tứ ca!” Thất Hoàng tử vừa mở miệng liền kích động khóc nức nở: “Huynh và Tả thị rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!”
Tứ Hoàng tử quay đầu lại, bình tĩnh nhìn bọn họ, nhàn nhạt nói: “Lão Thất, trước mặt liệt tổ liệt tông đừng la to như thế.”
“Con mẹ nó ta lại càng muốn la, càng muốn hét hơn đấy! Ta muốn biết Tứ ca huynh sao lại làm ra chuyện như thế này? Nếu huynh bị người khác hãm hại thì huynh mau nói cho ta biết, ta và Thập Nhị đệ sẽ thay huynh đòi lại công bằng!”
“Đừng uổng phí sức lực.” Tứ Hoàng tử thở dài một tiếng, nhắm hai mắt lại: “An nhi đúng là con của ta.”
Cho dù trong lòng Bùi Thanh Thù đã sớm chuẩn bị tâm lí nhưng khi nghe được chính miệng Tứ Hoàng tử nói như thế, lòng Bùi Thanh Thù vẫn không nhịn được mà trùng xuống, cảm giác khó chịu không nói nên lời.
Tuy trước mặt Bùi Thanh Thù có hai toà núi lớn, một là Nhị Hoàng tử, hai là Tứ Hoàng tử nhưng Bùi Thanh Thù chưa bao giờ thật sự coi Nhị Hoàng tử là đối thủ.
Bởi vì hắn cảm thấy Nhị Hoàng tử không xứng.
Trước giờ Bùi Thanh Thù luôn coi Tứ Hoàng tử là huynh trưởng, cũng coi huynh ấy là đối thủ mạnh nhất. Vì thế hắn luôn nghĩ sau này khi hắn trưởng thành, hắn sẽ cạnh tranh công bằng với Tứ Hoàng tử.
Nhưng Tứ Hoàng tử khiến hắn thất vọng rồi.
Hắn yêu một người không có gì sai nhưng bỏ qua gián điệp mới là cái sai.
Mà điều này cũng có nghĩa là những lời vừa rồi Tứ Hoàng tử nói chính là sự thật.
Bây giờ chẳng ai có thể giúp hắn lấy lại công bằng được nữa.
Bởi nhìn từ góc độ nào thì Tứ Hoàng tử vẫn là người sai.
Hơn nữa còn sai không cách nào chữa được.
Bùi Thanh Thù thật sự không nhịn được mà hỏi: “Tứ ca, huynh có thể nói cho chúng đệ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Ta biết huynh và Tả thị có tình ý nhưng ta chưa bao giờ nghĩ hai người còn có con với nhau.”
Tứ Hoàng tử cười khổ một tiếng, thấp giọng nói: “Đừng nói các đệ, chính ta cũng mới biết cách đây không lâu…”
Nghe Tứ Hoàng tử nói, Bùi Thanh Thù mới biết được thì ra năm đó Tả Đại cô nương vì muốn chữa tâm bệnh nên định huỷ bỏ hôn ước với tống gia, một mình về nông thôn dưỡng bệnh. Nói dưỡng bệnh, thật ra đơn giản chỉ là không muốn gả chồng mà thôi.
Nhưng Tống Đại công tử lại yêu Tả Đại cô nương sâu sắc, tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã định nếu không phải nàng thì sẽ không cưới ai hết.
Vì thế thời gian đó, Tống Đại công tử kiếm đủ cớ để về nông thôn thăm Tả Đại cô nương.
Lâu như vậy, Tả Đại cô nương cũng dần dần buông lỏng.
Cuối cùng Tả Đại cô nương chịu trở về cùng hắn là bởi vì Tống Đại công tử nói một câu.
Hắn nói hắn biết trong lòng Tả Đại cô nương có một người, kiếp này hắn vĩnh viễn không chiếm được nàng nhưng hắn không để bụng.
Chỉ cần Tả Đại cô nương chịu gả cho hắn, Tống Đại công tử nguyện ý dùng cả đời giúp nàng quên người kia.
Tả Đại cô nương rung động vì tấm chân tình của hắn nên hai người trở lại kinh thành cử hành hôn lễ.
Sau hôn lễ không lâu, Tả Đại cô nương theo Tống Đại công tử rời kinh thành.
Sau khi rời kinh thành hai năm, vì quá nhớ nhà nên Tả Đại cô nương trở về kinh thành một lần thăm người thân, thuận tiện tìm Thái y điều dưỡng thân thể một chút, hi vọng sớm mang thai.
Không ngờ ở kinh thành, Tả Đại cô nương lại tình cờ gặp lại Tứ Hoàng tử ở Ninh Quốc công phủ.
Lúc ấy Tứ Hoàng tử đã nghe tin Tả Đại cô nương hồi kinh nhưng vì không thể gặp nàng nên trong lòng hắn vô cùng buồn bực, không kiềm chế được mà uống nhiều rượu.
Lúc ấy, hắn lại gặp được Tả Đại cô nương.
Hắn còn tưởng rằng mình đang mơ.
Nếu là trong mơ, đương nhiên chẳng cần kiêng dè gì nhiều.
Dung gia là nhà ngoại của Tứ Hoàng tử, có quan hệ rất gần với Tứ Hoàng tử nên ở Ninh Quốc công phủ có một tiểu viện dành riêng cho hắn, thỉnh thoảng Tứ Hoàng tử sẽ ở lại đó.
Lúc ấy Tứ Hoàng tử kéo Tả Đại cô nương đến tiểu viện đó, xảy ra một đoạn nhân duyên mờ nhạt với nàng.
Lúc đó Tứ Hoàng tử uống quá nhiều rượu, động tác có chút thô bạo, dù Tả Đại cô nương nói gì cũng không lọt tai hắn.
Sức lực Tả Đại cô nương không bằng hắn, lại sợ bị người khác phát hiện sẽ huỷ hoại tiền đồ của Tứ Hoàng tử nên nàng cũng không dám lớn tiếng phản kháng.
Đợi sau khi Tứ Hoàng tử ngủ, nàng liền lén chạy trốn.
Nếu không phải hôm qua Hoài Dương Trưởng Công chúa chỉ vào Tống An, nói nó là con trai của Tứ Hoàng tử thì đến bây giờ hắn vẫn không biết thì ra chuyện trước kia không phải là một giấc mơ.
Mặc dù Bùi Thanh Thù tin bây giờ Tứ Hoàng tử chẳng cần nói dối làm gì nhưng hắn vẫn không thể không nghi ngờ: “Tứ ca, chẳng lẽ làm hay không làm mà huynh cũng không có cảm giác gì sao?”
Tứ Hoàng tử quẫn bách nói: “Sau khi ta tỉnh rượu thì phát hiện ra trên giường có một nha hoàn…”
Bùi Thanh Thù lập tức hiểu ra.
Đây là có nha hoàn thấy Tứ Hoàng tử say rượu nên nhân cơ hội bò lên giường.
Thất Hoàng tử không phục: “Vậy cũng không thể chứng minh rằng Tống An chính là con của huynh chứ? Tống Đại biểu ca thật sự không thể sinh sao?”
Tứ Hoàng tử mệt mỏi nói: “Đêm qua tốn chút thời gian… Phụ hoàng phái hai gã Thái y đi kiểm tra Tống Đại biểu ca. Hẳn đúng là không thể.”
“Không thể là lúc trước có thể nhưng bây giờ thì không hay là sao?” Thất Hoàng tử vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Thất ca, huynh bình tĩnh một chút.” Bùi Thanh Thù giữ chặt cánh tay Thất Hoàng tử: “Huynh chấp nhận sự thật đi. Chiêu Bình nói với ta, các thiếp thất khác của Tống Đại biểu ca từ trước đến nay cũng chưa từng mang thai… Vì thế nói chung đứa bé này chính là con của Tứ ca.”
Thất Hoàng tử nghe thấy thế nhưng dường như vẫn không cam lòng, tóm lấy tay Tứ Hoàng tử: “Tứ ca, kết quả nhỏ máu nghiệm thân thế nào?”
Nhất định là khớp, nếu không Tứ Hoàng tử cũng sẽ không thừa nhận Tống An là con hắn.
Nghĩ đến tình cảnh hiện tại của Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử vô lực ngã ngồi trên mặt đất như chuyện này xảy ra với hắn vậy.
“Tứ ca, cứ cho chuyện năm đó là do huynh say rượu hồ đồ đi, nhưng còn chuyện ở chùa Đại Giác là sao?” Bùi Thanh Thù cảm thấy có chút kì lạ: “Không thể có chuyện huynh uống rượu ở chùa chứ?”
Tứ Hoàng tử cười lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh băng nói: “Đương nhiên là không. Ta và Tiêu nhi bị người khác hại.”
Vốn dĩ hôm ấy Tứ Hoàng tử và Tả Đại cô nương gặp nhau sau chùa Đại Giác cũng không phải là tình cờ mà là kế hoạch do người khác tỉ mỉ bày ra.
Ngày hôm đó đúng vào ngày hưu mộc của Tứ Hoàng tử, hắn nghe nói chùa Đại Giác có một pháp hội rất đáng nghe nên không như ngày bình thường đến chùa Phổ Ninh gần thành nữa.
Hôm ấy coi như là trùng hợp, bây giờ xem ra là có người tác động nên Tứ Hoàng tử mới “tình cờ gặp” Tả Đại cô nương ở hậu viện chùa Đại Giác.
Lúc ấy Tứ Hoàng tử cũng không biết cơm chay mình ăn đã bị người khác hạ thôi tình dược.
Hắn chỉ biết tình nhân cũ gặp nhau, đột nhiên hắn có du͙ƈ vọиɠ muốn hôn nàng mãnh liệt.
Có điều Tứ Hoàng tử không phải là thiếu niên chưa trải sự đời, hắn nhanh chóng phát hiện ra cảm giác kích động bây giờ của hắn không giống với lần trước.
Sau khi nửa ôm nửa đẩy Tả Đại cô nương vào sương phòng, Tứ Hoàng tử liền ý thức được có gì đó không ổn.
Hắn bị người khác hạ dược!
Lúc ấy Tứ Hoàng tử định rời đi, ai ngờ hắn vừa xoay người thì cửa sương phòng bị người khác khoá cứng bên ngoài.
Tứ Hoàng tử liều mạng phá cửa, đập đến mức sắp nát cả tay mà cửa vẫn không mở.
Tả Đại cô nương đau lòng cầm lấy tay hắn, không cho hắn đập nữa. Tứ Hoàng tử lại đẩy nàng ra, không cho nàng lại gần mình.
Đương nhiên Tứ Hoàng tử muốn nàng nhưng hắn biết bọn họ bị người khác giăng bẫy. Nếu hắn thật sự làm gì đó với nàng thì sẽ trúng ý đối phương.
Vì thế hắn cố nén du͙ƈ vọиɠ, muốn đưa Tả Đại cô nương rời đi trước.
Nhưng ngay cả cửa sổ cũng bị khoá chặt, Tứ Hoàng tử chẳng còn cách nào, hắn đành đưa ghế trong sương phòng cho Tả Đại cô nương để nàng đánh ngất hắn.
Nhưng Tả Đại cô nương không thể xuống tay được.
Thời gian trôi đi, dược tính trong người Tứ Hoàng tử càng lúc càng mạnh mẽ.
Rốt cuộc hắn không nhịn được, nhẹ nhàng hôn Tả Đại cô nương một chút.
Ai ngờ đúng lúc đó cửa lớn của sương phòng bị người bên ngoài đá văng ra.
Cô cô Hoài Dương Trưởng Công chúa của hắn mang theo một đám gia đinh hung hãn vọt vào, tách hai người đang đứng gần nhau ra thì không nói, đằng này Hoài Dương Trưởng Công chúa còn tự mình động thủ ra sức tát Tả Đại cô nương một cái.
Còn chuyện phía sau, Bùi Thanh Thù và Thất Hoàng tử đều đã biết.
Sau khi nghe Tứ Hoàng tử kể lại xong, Bùi Thanh Thù trầm mặc một lúc lâu sau mới hỏi: “Xảy… Xảy ra chuyện như vậy, Tả thị và… và nhi tử của hai người bây giờ phải làm sao?”
Tuy sai lầm này là do cả hai bên nam nữ cùng phạm phải nhưng so với nữ nhân, người đời vẫn khoan dung nam nhân hơn.
Bây giờ đến Tứ Hoàng tử còn bị trừng phạt nặng như vậy, Bùi Thanh Thù nghi… Tả Đại cô nương không khéo bị ném xuống giếng mất.
Nhưng nếu là như vậy thì phản ứng của Tứ Hoàng tử bây giờ cũng quá bình tĩnh đi.
Quả nhiên Tứ Hoàng tử nói ra một đáp án ngoài dự đoán của mọi người: “Đại khái Tiêu nhi sẽ bị hưu. Còn An nhi là nhi tử của ta, đương nhiên phải về với ta.”
“Chỉ bị hưu đơn giản thế thôi sao?” Bùi Thanh Thù không tin lắm: “Tứ ca, có lẽ huynh không biết chuyện này đã khiến dư luận xôn xao đến mức nào đâu, có thể nói là tất cả mọi người đều biết. Thậm chí còn có ảnh hưởng lớn hơn so với chuyện của Anh Quốc công phủ và Kính An bá phủ… Khác Tĩnh hầu phủ và Hoài Dương cô cô sẽ chịu bỏ qua dễ dàng như vậy ư?”
Tứ Hoàng tử yên lặng một chút rồi nói: “Ta đã thừa nhận với phụ hoàng là ta ép bức Tiêu nhi, không thể trách nàng ấy được.”
Tứ Hoàng tử bình tĩnh nói: “Ta nói là ta cưỡng bách nàng ấy, có gì không đúng sao?”
Từ trước tới nay Thất Hoàng tử chưa bao giờ tức giận như bây giờ: “Nam nữ hoan ái, ngươi tình ta nguyện, sao huynh lại suy nghĩ không thông như vậy, muốn đặt lên đầu mình tội “chiếm đoạt thần thê”? Huynh đã quên chí hướng của huynh rồi sao?! Huynh không muốn tranh ngôi vị Thái tử với Nhị Hoàng huynh nữa sao?!”
“Thất đệ, đệ mới là người đã quên trước nay ta chưa bao giờ thật sự khát vọng quyền lực.” Tứ Hoàng tử nhàn nhạt nói: “Không phải đệ vẫn luôn tò mò vì sao ta muốn làm Thái tử sao? Bây giờ đệ đã biết rồi đấy, ta muốn tranh ngôi Thái tử đơn giản là vì muốn có quyền lên tiếng, có thể cùng người trong lòng bên nhau mà thôi. Bây giờ thành ra như thế này tuy không phải là hy vọng ban đầu của ta nhưng ít nhất có thể khiến Tiêu nhi rời Khác Tĩnh hầu phủ, có thể để cốt nhục của ta trở về bên cạnh ta, như vậy không phải cũng khá tốt hay sao?”
“Ồ, như bây giờ cũng khá tốt? Huynh còn rất vui vẻ nữa đúng không?” Thất Hoàng tử cười châm chọc: “Chúc mừng huynh, không cần làm Thái tử, không cần làm Hoàng đế vẫn có thể có được người mình yêu.”
“Thất ca…” Bùi Thanh Thù nhìn dáng vẻ của Thất Hoàng tử, đột nhiên lo lắng cho hắn.
“Ta còn có một việc muốn hỏi huynh. Lúc ta theo phụ hoàng tuần tra phía Nam, ta đã từng viết cho huynh hai phong thư, có phải huynh đều không nhận được không?”
Bùi Thanh Thù cũng là sau khi trở về kinh thành mới phát hiện ra, hai thân tín hắn phái đi truyền tin cho Tứ Hoàng tử đều có đi mà không có về, lại không có tin tức gì.
Tứ Hoàng tử mờ mịt nói: “Thư? Thư nào cơ?”
“Ta biết huynh không nhận được.” Bỗng nhiên Bùi Thanh Thù cảm thấy bất lực: “Lúc trước ta thu được tin tức là có người hỏi thăm chuyện thư đồng của huynh. Ta sợ có người muốn dựa vào chuyện năm xưa để gây ra chuyện bất lợi với huynh nên viết cho huynh phong thư để cảnh báo. Kết quả là hơn một tháng vẫn không nhận được thư hồi âm của huynh. Ta cảm thấy không ổn nên lại gửi một phong thư nữa. Nhưng tận đến lúc hồi kinh ta vẫn không nhận được một tin tức nào từ huynh hết.”
Tứ Hoàng tử nhíu mày nói: “Quả thật ta không nhận được một bức thư nào của đệ cả.”
“Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra, hẳn là thư của ta đã bị người khác chặn lại. Người chặn thư của ta gửi huynh và sắp xếp cho huynh và Tả thị ở cùng một chỗ hẳn là chung một nhóm.”
“Hoàng Quý phi vì ngôi vị Thái tử của Nhị Hoàng huynh cũng tốn nhiều tâm huyết thật đấy.” Tứ Hoàng tử cười châm chọc, giọng nói từ tức giận vì bị tính kế chuyển sang bình tĩnh: “Chỉ là không biết bọn họ hứa hẹn gì với Hoài Dương cô cô khiến cô cô không tiếc lấy thanh danh của Tống Đại biểu ca ra đánh đổi để giúp bọn họ.”
“Ý của Tứ ca là Hoài Dương cô cô và Hoàng Quý phi cùng một giuộc?” Trước đó Bùi Thanh Thù cũng suy đoán như vậy nhưng hắn đã nhanh chóng gạt bỏ.
Người ta vẫn hay nói việc xấu trong nhà không nên khoe ra, nếu Hoài Dương Trưởng Công chúa đúng là đồng mưu của Hoàng Quý phi vậy quả thực bà đã quá độc ác với nhi tử của mình rồi.
“Cũng không phải, mà cũng không quan trọng nữa.” Tứ Hoàng tử thở dài một tiếng, sắc mặt phức tạp nhìn Bùi Thanh Thù: “Thập nhị đệ, ta và đám Nhị Hoàng huynh đấu nhau lâu như vậy cũng coi như hiểu rõ bọn họ dùng thủ đoạn gì để sai khiến người khác. Chúng ta không đấu lại bọn họ đâu.”
“Tứ ca, huynh cam chịu số phận vậy sao?” Bùi Thanh Thù lại không bi quan như Tứ Hoàng tử: “Nếu tra kĩ chuyện này một chút, chưa chắc không thể xoay chuyển được. Lúc đó huynh trúng độc ở chùa Đại Giác đúng không? Nếu thẩm tra kĩ người ở chùa Đại Giác một phen, biết đâu có thể tìm ra được manh mối gì? Và nếu có thể tìm được người chặn thư của ta lúc trước, biết đâu sẽ tìm ra người đứng sau bức màn chỉ huy kế hoạch này?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT