Edit: Hy Hoàng Thái phiBeta: An Thục phiNgọc Lan che miệng cười nói: “Thất điện hạ không kiên nhẫn, đã đi từ sớm rồi.”
Ngọc Bàn nghe xong bất đắc dĩ lắc đầu: “Mất công nương nương còn dặn dò phòng bếp làm thêm mấy món ăn ngon, thôi thôi.”
Ngọc Lan nhìn về phía thư phòng một cái, nhỏ giọng hỏi: “Cơm trưa hôm nay nương nương định dùng ở đâu?”
Ngọc Bàn tới để nói chuyện này: “Dọn đến trong phòng Thập nhị điện hạ là được.”
Tứ Hoàng tử cũng trưởng thành rồi, cần phải tránh đi.
Ngọc Lan nhận được đáp án giống như mình đoán liền sai người chuẩn bị dọn cơm.
Hai người bên trong thư phòng còn đang học viết chữ.
Bùi Thanh Thù lúc đầu nghĩ bản thân có chút bản lĩnh nên phải cố ý viết chữ xấu mới không bị lộ. Nhưng khi cầm bút lên hắn mới phát hiện, lúc vẽ tranh còn đỡ không cần dùng nhiều sức khống chế bút lông, nhưng lúc viết chữ thì nhược điểm cổ tay của hắn không có sức lực liền bại lộ, hắn không cần giả vờ thì chữ viết cũng rất xấu.
Bùi Thanh Mặc làm người quá mức nghiêm túc, Bùi Thanh Thù có hơi sợ hắn. Mỗi lần Bùi Thanh Thù viết chữ sai đều thấp thỏm liếc hắn một cái, sợ bản thân bị vị ca ca ít khi nói cười này mắng.
Cũng may Tứ Hoàng tử tính tình tuy rằng nghiêm khắc nhưng lại kiên nhẫn. Không cần biết Bùi Thanh Thù sai bao nhiêu lần, hắn đều vô cùng kiên nhẫn dạy.
Chớp mắt một cái hai huynh đệ đã học đến giờ cơm. Cuối cùng Tứ Hoàng tử cũng rủ lòng thương cho Bùi Thanh Thù buông bút.
Bùi Thanh Thù nghĩ rằng đến đây là xong rồi, xoa xoa cổ tay đang muốn thở phào nhẹ nhõm thì nghe thấy Tứ Hoàng tử giao thêm bài tập cho hắn: “Sau này mỗi ngày viết một trăm chữ to, không được lười biếng. Cứ ba ngày ta sẽ đến một lần rồi dạy thêm chữ mới cho đệ.”
“Hả?” Bùi Thanh Thù ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Tứ hoàng huynh lại nghiêm túc như vậy.
“Đây là ý của phụ hoàng, chúng ta làm nhi tử nên vâng theo.” Ý của Tứ Hoàng tử là nếu Bùi Thanh Thù không chăm chỉ học tập chính là kháng chỉ bất tuân, bất trung bất hiếu.
Cái tội danh lớn như vậy bị chụp lên đầu nên Bùi Thanh Thù chỉ có thể nhăn khuôn mặt nhỏ gật gật đầu.
Tứ Hoàng tử nhìn thấy dáng vẻ khổ sở thê thảm của hắn thì khích lệ thêm một câu: “Nếu đệ viết tốt thì lần sau Tứ ca... mang kẹo cho đệ ăn.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, cố gắng giả bộ giống con nít nghe được có kẹo ăn vui vẻ nói: “Cảm ơn Tứ ca!”
Sau khi ăn cơm trưa, khó khăn lắm Bùi Thanh Thù mới có thể tiễn vị hoàng huynh không dễ lừa gạt này đi. Hắn định theo thói quen thay quần áo ngủ trưa, nhưng mà nghĩ lại thì bữa cơm lúc nãy ăn khá nhiều nên hắn muốn đi viết chữ tiêu hoá một chút, nghĩ đến đây liền đứng viết thêm mấy cái chữ to rồi mới đi ngủ.
Lúc Bùi Thanh Thù vừa thức giấc thì nghe Ngọc Lan thúc giục bên tai hắn: “Điện hạ mau tỉnh lại, người của Càn Nguyên điện đến, Thục phi nương nương đã chờ ở bên ngoài.”
Bùi Thanh Thù vốn còn hơi mơ màng nhưng vừa nghe đến ba chữ “Càn Nguyên điện” lập tức tỉnh táo, giật mình ngồi dậy.
“Chuyện gì?”
Ngọc Lan lắc đầu rồi cùng Ngọc Tụ giúp hắn mặc quần áo: “Nô tỳ cũng không biết, nhưng nhìn qua không giống chuyện xấu, trên mặt Lộc công công cười tươi lắm.”
Bùi Thanh Thù nghe vậy mới yên tâm một chút.
Hắn thay xong quần áo đi ra ngoài mới thấy, không chỉ có Thục phi, cả Lệ Tần và Tín Quý nhân đều ở trong sân chờ hắn.
Bùi Thanh Thù mờ mịt nhìn về phía Thục phi.
Thục phi vẫy vẫy Bùi Thanh Thù đến bên cạnh mình, vô cùng tự nhiên giúp hắn sửa sang lại cổ áo.
“Đừng sợ, Hoàng thượng truyền khẩu dụ, cũng không phải chuyện lớn. Con và chúng ta quỳ nghe là được.”
Bùi Thanh Thù gật gật đầu, rồi cùng Thục phi và hai vị phi tần quỳ xuống.
Bùi Thanh Thù nhìn đôi giày của Lộc Khang An trước mắt mình liền cảm thấy, làm thái giám mà làm đến địa vị như Lộc Khang An thì cũng không thê thảm lắm. Hãy xem đám chủ tử bọn họ bình thường tôn quý là thế nhưng đến khi Lộc Khang An truyền thánh chỉ hay khẩu dụ của Hoàng đế thì chẳng phải bọn họ vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt hắn đây sao?
Cũng may Lộc Khang An không làm bộ làm tịch, Bùi Thanh Thù vừa mới quỳ xuống, hắn đã tự tay đỡ lên.
“Các vị chủ tử mau đứng lên đi, Hoàng thượng nói, không cần quỳ nghe chỉ.”
Bùi Thanh Thù nghe xong, liền đứng lên.
Thục Phi thì lại mắng thầm ở trong lòng, cẩu nô tài này, sao không chịu nói sớm!
“Hoàng thượng khẩu dụ, thương tiếc Thập nhị Hoàng tử tuổi còn nhỏ nhiều bệnh, đặc biệt ban thưởng hai cây nhân sâm, một hộp tổ yến, một miếng ngọc bội, hai cái trục cuốn[1], tám thất lụa, một bộ văn phòng tứ bảo và một thái giám từ Càn Nguyên điện.”
[1] trục cuốn: dùng để cuốn tranh vẽ hoặc tranh chữ.
Bùi Thanh Thù vừa mới nghe còn tưởng Hoàng đế ban thưởng lễ vật cho hắn, đến câu cuối cùng... không ngờ lại tặng cả người sống cho hắn.
Những người khác nghe xong, trong lòng kinh ngạc chỉ nhiều hơn chứ không thể ít hơn hắn.
Thực ra những lễ vật này đều là vật thường, còn ít hơn cả những lần trước Hoàng đế ban thưởng cho người khác. Nhưng Lệ Tần và Tín Quý nhân kinh ngạc chính là vì Hoàng đế lại thưởng cho Bùi Thanh Thù một ngự tiền thái giám.
Trong quá khứ, không cần biết là con trai trưởng hay con vợ cả của Hoàng đế, ngay cả hoàng tử được công nhận là thông minh nhất như Lục Hoàng tử cũng chưa nhận được ban thưởng như thế này.
Quả nhiên … con trai của Lệ Phi nên không giống những người khác sao?
Thục phi cũng nghĩ trong lòng như vậy nhưng lại có chút khác với hai người kia. Hôm nay Hoàng đế cho Tứ Hoàng tử đến dạy Bùi Thanh Thù nhận biết chữ, lại ban thưởng thái giám, chẳng lẽ là ghét bỏ nàng không chăm sóc tốt Thù nhi?
Thục phi cố nén cơn giận tiếp chỉ tạ ơn, nàng cũng không muốn trở lại chỗ của mình mà muốn trực tiếp đi Càn Nguyên điện, tìm Hoàng đế hỏi rõ ràng.
Lộc Khang An là kẻ thông minh, hắn nhận thấy hình như trong lòng Thục phi không vui, vội vàng ngăn lại nàng nói: “Thục phi nương nương đang muốn đi chỗ nào vậy?”
Giọng nói Thục phi có chút vặn vẹo nói: “Hoàng thượng ban thưởng cho Thù nhi nhiều đồ vật như vậy, trong lòng bổn cung vô cùng cảm kích nên muốn đi tạ ơn thay cho Thù nhi.”
Lệ Tần nhìn ra chút manh mối, muốn lưu lại xem náo nhiệt. Nhưng Tín Quý nhân vẫn luôn lôi kéo ống tay áo của nàng, đưa mắt ra hiệu cho nàng.
Lệ Tần giả vờ không hiểu, đẩy Tín Quý nhân một cái: “Ai nha ngươi cứ lôi kéo ta làm gì, ngươi muốn về phòng thì tự mình về trước đi.”
Tín Quý nhân bất đắc dĩ đành phải đi trước.
Lệ Tần đang muốn nhìn xem chiến tranh giữa Lộc Đại tổng quản và Thục phi thì thấy Thục phi đột nhiên quay đầu lại mắng nàng: “Đồ lắm chuyện, chuyện ở đây liên quan gì đến ngươi, còn không mau cút đi!”
Lệ Tần xấu hổ vô cùng, nàng muốn xem náo nhiệt không được còn bị Thục phi xem như nơi trút giận mắng trước mặt mọi người, Lệ Tần vừa xấu hổ vừa buồn bực, khuôn mặt đỏ bừng nhưng chỉ có thể không cam tâm tình nguyện mà đi về.
“Thù nhi, con cũng về phòng trước đi.” Thục phi nói rồi liếc nhìn Ngọc Lan một cái, Ngọc Lan hiểu ý vội vàng ôm Bùi Thanh Thù lên nhanh chóng rời khỏi “chiến trường”. Ngọc Tụ thì dẫn mấy thái giám ôm lễ vật vào.
Sau khi người không liên quan tránh đi thì Lộc Khang An nói chuyện dễ dàng hơn nhiều: “Nương nương, từ ngày ngài tiến vào Vương phủ thì nô tài liền quen biết ngài. Nô tài mặt dày nói một câu, nô tài và nương nương coi như là bằng hữu quen biết mười mấy năm. Theo sự hiểu biết của nô tài với nương nương thì nương nương muốn đi Càn Nguyên điện chỉ sợ không phải để tạ ơn với Hoàng thượng đúng không?”
Thục phi hừ lạnh một tiếng, dứt khoát nói thẳng: “Lộc công công, đều nói kế mẫu khó làm, trước kia ta còn không tin! Hiện tại bổn cung mới biết cảm giác của câu này là gì! Mấy ngày nay, bổn cung tận tâm tận lực quan tâm chăm sóc Thù nhi, có cái gì ăn ngon chơi vui đều nhường cho Thù nhi trước, khiến cho Lệnh Nghi còn ghen tị vì thấy ta thiên vị đệ đệ. Hoàng thượng thì ngược lại, không phải ngày lễ ngày tết, hôm qua vừa thấy mặt hôm nay lại ban thưởng những thứ này thì không nói làm gì, còn ban thưởng cả người nữa. Nếu Hoàng thượng không hài lòng ta ở chỗ nào thì cứ nói thẳng ra là được. Ngươi nói xem, đây rõ ràng là đánh vào thể diện của ta còn gì?”
Lộc Khang An thấy nàng thao thao bất tuyệt oán giận với mình thì không nóng nảy mà ngược lại thấy nhẹ nhàng không ít. Thục phi tức giận nhưng cũng may là nói ra trước mặt hắn, nếu mà với Hoàng đế thì mọi chuyện càng phiền hơn.
“Thục phi nương nương xin bớt giận, nghe nô tài nói hai câu. Lần này là ngài nghĩ nhiều rồi. Hôm qua Hoàng thượng nhìn thấy tiểu Hoàng tử liền khen Thục phi nương nương với nô tài là ngài chăm sóc đứa nhỏ này rất tốt. Chỉ là ở chỗ của Thục phi nương nương không thiếu cái gì, nếu ban thưởng vàng bạc châu báu cho nương nương thì lại có vẻ tục khí. Cho nên Hoàng thượng tự mình vẽ bản mẫu sai Nội vụ tư chế tạo một cây trâm điểm thuý hình phượng hoàng có khảm châu và dây tua, nhưng mà phải mất vài ngày mới làm xong, Hoàng thượng định mấy ngày nữa tự mình đưa cho ngài.”
Thục phi nghe xong lời này thì trong lòng mới thoải mái một ít: “Công công nói lời này là thật?”
Lộc Khang An cười một tiếng: “Ôi nương nương, cho dù ngài cho nô tài một trăm lá gan thì nô tài cũng không dám giả truyền thánh chỉ đâu!”
“Nhưng mà, phượng hoàng…” Thục phi nhấp miệng cười nhạt: “Đó không phải thứ mà chỉ Hoàng hậu nương nương mới có thể dùng à?”
“Cũng chính như thế thì mới thể hiện được sự tôn quý của nương nương ngài. Dù sao đây là đồ vật ngự tứ, cho dù ngài đeo thì Hoàng hậu nương nương cũng không thể nói gì cả.”
Thục phi hiểu rõ trong lòng, chỉ cần Hoàng hậu còn sống một ngày thì trang sức có hình dáng phượng hoàng này, cho dù nàng có thì cũng chỉ có thể đeo ở trong cung của mình, không thể ra ngoài rêu rao. Mặc dù vậy, Hoàng đế có tâm tặng nàng thứ này đúng là khó được.
Lộc Khang An nhân cơ hội lại khuyên: “Hoàng thượng ban thưởng đồ vật hay người cho Thập nhị Hoàng tử đều là cho Thập nhị Hoàng tử thể diện, cũng là thể diện của nương nương. Nương nương cũng không nên hồ đồ, chạy đến Càn Nguyên điện náo loạn mà phụ tấm lòng của bệ hạ.”
Thục phi thở dài, mệt mỏi nói: “Thôi, là bổn cung nghĩ sai, thêm phiền toái cho công công. Chuyện hôm nay mong công công giữ kín giúp bổn cung, đừng nói ra trước mặt thánh thượng.” Nàng nói xong liếc nhìn Ngọc Bàn một cái.
Ngọc Bàn hiểu ý, vội vàng thỉnh Lộc Khang An đi phòng khách uống trà ban thưởng.
Lộc khang ở trong cung có địa vị cao, hắn không coi trọng những đồ vật mà phi tần ban thưởng cho hắn, mấy năm nay rất ít thu. Nhưng Thục phi ban thưởng túi tiền phong phú, đồ vật cũng tinh xảo nên Lộc Khang An rất ít khi cự tuyệt. Lần này hắn càng không thể từ chối, đỡ cho trong lòng Thục Phi không yên ổn.
Đồng thời với Lộc Đại tổng quản thu lễ thì ở một chỗ khác của Quỳnh Hoa cung, Bùi Thanh Thù đang bốn mắt nhìn nhìn nhau với Phúc Quý - vị thái giám mới tới.
Ngày hôm qua hắn có duyên cõng Bùi Thanh Thù một lần, nhưng từ đầu đến cuối hai người chưa nói với nhau câu nào.
||||| Truyện đề cử:
Phó Tiên Sinh Và Phó Phu Nhân |||||
Phúc Quý không phải loại thái giám có miệng lưỡi trơn tru, nhìn qua rất thành thật, sai cái gì liền làm cái đó.
Nếu tính theo thân phận thì Phúc Quý là ngự tiền thái giám được ban thưởng cho hắn, tuổi lại lớn hơn Tiểu Đức Tử và Tiểu Duyệt Tử nên để cho hắn làm quản sự thái giám.
Nhưng mà tính tình hắn thành thật như vậy có thể quản người được sao?
Bùi Thanh Thù có chút lo lắng thay cho hắn.