So với Tôn ma ma, Thục phi lại không gò bó Bùi Thanh Thù quá nhiều, chỉ có điều không cho hắn đốt giấy tiền vàng mã.
Thục phi nói: “Coi chừng phỏng tay”
Tôn ma ma nói: “Người xưa thường nói, con nít chơi lửa sẽ đái dầm. Điện hạ đã lớn như vậy còn muốn đái dầm, không thấy xấu hổ à?”
Thật ra không cần các nàng nhắc nhở, Bùi Thanh Thù cũng không tới gần đống lửa.
Hắn sợ lửa.
Lúc người khác đốt giấy tiền vàng mã ở bờ sông, Bùi Thanh Thù trốn sau lưng Tôn ma ma, đứng xa xa nhìn lén.
Không biết tại sao lúc nhìn đống lửa cháy hừng hực, trong lòng Bùi Thanh Thù bỗng nhiên thương cảm.
Hắn có chút nhớ nhà.
Kiếp trước của hắn không giàu có gì, chỉ là một gia đình bình thường.
Về phần phu quân mới gặp vài lần và mẹ chồng thích gây khó dễ kia, thật ra từ trước đến nay Bùi Thanh Thù đều không thương nhớ gì bọn họ.
Hắn chỉ nhớ người thân của mình.
Nếu hắn luân hồi chuyển thế[1], biến thành người đời sau, lúc đến ngày lễ tết, hắn còn có thể đốt ít giấy tiền vàng bạc cho người trong nhà.
[1] luân hồi chuyển thế: những lần đầu thai nối tiếp nhau
Nhưng hiện tại... người thân kiếp trước của Bùi Thanh Thù hẳn là chưa chết, mà hắn lại sống ở một góc trong vương triều này, hắn muốn đốt giấy tiền vàng bạc cũng không được.
Sau khi biết niên đại mà bản thân đang sống, Bùi Thanh Thù cũng từng nghĩ tới việc đi tìm người thân của mình. Chỉ là… thứ nhất, hắn không có khả năng tự do xuất cung; thứ hai, cho dù bây giờ có tìm được người thân, Bùi Thanh Thù cũng không biết nên đối mặt thế nào với tổ phụ và phụ mẫu còn đang nhỏ tuổi.
Loại cảm giác này thật sự quá vi diệu.
Bùi Thanh Thù ước tính, hiện tại tổ phụ mới ba mươi hai tuổi, hẳn là còn thi khoa cử. Phụ mẫu so với thân thể hiện tại của hắn cùng lắm thì hơn vài tuổi, vẫn còn là đứa trẻ mới lớn.
Bùi Thanh Thù cảm thấy, tốt nhất vẫn nên chờ chính mình lớn lên một chút, lúc có năng lực mới đi gặp bọn họ.
Còn hiện tại, hắn chỉ có thể cố gắng gạt chuyện cũ năm xưa qua một bên, cố gắng sống tốt.
Bùi Thanh Thù biết bản thân có chút trốn tránh hiện thực. Chỉ là hắn không muốn thừa nhận, người thân của hắn đã không còn là người thân của hắn nữa. Đối với bọn họ, hắn đã hoàn toàn trở thành người ngoài… Bùi Thanh Thù thật sự không muốn tưởng tượng trường hợp “dù gặp lại cũng chẳng nhận ra”.
“Điện hạ, nên thả đèn rồi.” Tiểu Duyệt Tử cười, đưa một ngọn đèn hải đăng đến, lấy lòng: “Đây là đèn do chính tay nô tài làm cho người, người xem có thích không?”
Ai cũng nói nước và quỷ thuần âm tính, nghe nói nếu thả đèn trong ngày tết Trung Nguyên thì có thể khiến người thân ở âm phủ cảm nhận được nỗi nhớ thương của bản thân.
Bùi Thanh Thù không đành lòng từ chối ý tốt của Tiểu Duyệt Tử, cười khổ gật đầu. Hắn để Tôn ma ma bế đến bên hồ rồi tự mình thả ngọn đèn hải đăng vào trong nước.
Chắc hẳn là hắn không có người thân nào ở âm phủ, ngọn hải đăng này, coi như là thả cho tổ tiên của hắn.
Có lẽ do còn nhỏ nên yếu ớt, dù buổi trưa Bùi Thanh Thù đã ngủ nhiều nhưng sau khi về phòng, hắn vẫn thiếp đi rất nhanh.
Thục phi thương hắn bận rộn nguyên ngày, trước khi ngủ cố ý dặn dò Tôn ma ma và Ngọc Lan, sáng ngày mai không được kêu Bùi Thanh Thù dậy thỉnh an.
Nếu là lúc vừa tới Quỳnh Hoa cung, cho dù phải bò, Bùi Thanh Thù cũng muốn bò đến chính điện, thể hiện lòng hiếu thảo với Thục phi. Nhưng mà hiện tại hắn và Thục phi dần dần hòa hợp, không nhất thiết phải làm bộ làm tịch nữa, có thể ngủ một giấc đến khi tự tỉnh.
Sau khi tỉnh dậy, hắn thích thú nằm trên giường vươn vai rồi lăn qua
lăn lại một vòng.
Ngọc Tụ thính tai, chỉ cần có chút động tĩnh nàng cũng nghe được. Bùi Thanh Thù mới dậy, Ngọc Tụ lập tức vén màn giường lên, nói: “Thục phi nương nương sai người đến truyền lời, nói là hôm qua điện hạ mệt mỏi, sáng nay ở trong phòng ăn điểm tâm là được, không cần chạy đến chính điện.”
Bùi Thanh Thù cười ha ha nói: “Do mẫu phi lười biếng không dậy sớm nên miễn thỉnh an cho mọi người sao?”
Ngọc Tụ và Ngọc Lan nghe xong, đều che miệng cười trộm. Tôn ma ma sợ hãi xua tay nói: “Điện hạ ngủ nhiều nên hồ đồ, nói mớ thôi, các cô nương đừng để trong lòng.”
Sau khi xảy ra việc được khen thưởng, Ngọc Tụ mở lòng với Bùi Thanh Thù và Tôn ma ma hơn, nói chuyện thẳng thắn hơn rất nhiều: “Ma ma yên tâm, ta và Ngọc Lan tỷ tỷ tuy là được nương nương chọn lựa đưa đến, nhưng mà hiện tại điện hạ mới là chủ tử của chúng ta. Chuyện phát sinh trong phòng, sau khi ra cửa, một chữ ta cũng không nói với người khác, nếu không lưỡi ta sẽ bị thối rữa.”
Ngọc Lan cười nói: “Đừng lừa dối người khác, ta không tin ngươi.”
Ngọc Tụ nghe xong, dậm chân nói: “Tỷ tỷ hoài nghi nhân phẩm của ta sao?”
“Đúng vậy, lời này của ngươi thật dứt khoát. Nếu Thục phi nương nương hỏi ngươi hôm nay điện hạ ăn gì, ngươi có nói không?”
Lúc này Ngọc Tụ mới thu lại sắc mặt giận dữ, trừng mắt nhìn Ngọc Lan: “Tỷ tỷ bới móc ta, ý của ta, tỷ tỷ còn không rõ sao! Ta chỉ nói lời nên nói, lời không nên nói, đánh chết cũng không nói.”
Ngọc Lan lắc đầu, cười nói với Bùi Thanh Thù: “Nha đầu này miệng lưỡi sắc bén, không chịu thua thiệt, điện hạ có thể yên tâm.”
Bùi Thanh Thù mỉm cười gật đầu.
Hôm nay hắn dậy muộn, lúc rửa mặt, đột nhiên bụng kêu lên. Ngọc Lan, Ngọc Tụ và các tiểu nha đầu đều nghe được, nhưng không ai dám cười.
Bùi Thanh Thù thấy dáng vẻ các nàng cố gắng nín cười, nhịn không được cười theo.
Sau khi dùng món rong biển trộn hạt mè, chân gà cắt miếng chiên giòn và một bát cháo nhỏ, Bùi Thanh Thù cảm thấy dạ dày vô cùng ấm áp, cả người thoải mái đến nỗi… muốn nằm xuống giường.
Ai ngờ ngay lúc này, Tiểu Duyệt Tử bỗng nhiên tiến vào, nói Tứ Hoàng
tử đến thăm.
Mông Bùi Thanh Thù vừa mới ngồi ở mép giường, nghe tiểu Duyệt Tử nói, lập tức giật mình đứng lên: “Mau mời vào.”
Tiểu Duyệt Tử sửng sốt nhìn hắn.
Bùi Thanh Thù cũng giật mình, vội nói: “Chờ một chút! Mời Tứ ca vào đại sảnh chờ một lát, ta đổi bộ quần áo rồi tới ngay.”
Lúc này Tiểu Tuyệt Tử mới lui xuống.
Nếu không tính Lệnh Nghi, Tứ Hoàng tử Bùi Thanh Mặc chính là người khách đầu tiên đến thăm nơi ở của hắn.
Bùi Thanh Thù cố gắng làm tốt vai trò của chủ điện, sai người rót trà, chuẩn bị điểm tâm. Không nghĩ rằng Tứ Hoàng tử lại nói: “Không cần, hôm nay ta tới tìm Thập nhị đệ, không phải để uống trà.”
Bùi Thanh Thù nghe xong thì hơi chột dạ, Tứ Hoàng huynh đột nhiên đến thăm, vẻ mặt nghiêm túc, không lẽ phát hiện chuyện gì, chạy tới hỏi tội hắn?
Bùi Thanh Thù cũng không biết vì sao bản thân chột dạ, yếu ớt hỏi: “Không biết Tứ ca đột nhiên đến thăm, là vì chuyện gì?”
Kỳ thật tuổi của Tứ Hoàng tử hơi lúng túng, mười hai tuổi, nói lớn thì không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ.
Nếu không phải có chuyện quan trọng, có lẽ Tứ Hoàng tử sẽ không ra vào cung điện của người khác, ngoại trừ cung điện của mẫu phi hắn.
“Sáng nay phụ hoàng đến Trường Hoa điện kiểm tra bài tập của các Hoàng tử. Phụ hoàng thấy ta đọc sách cũng không tệ, sau đó một mình đến tìm ta, dặn ta tới dạy đệ học mấy chữ, tránh để sau này đi học không theo kịp bài giảng, bị người khác chê cười.”
Tứ Hoàng tử đem đến tin tức quá lớn, trong chốc lát Bùi Thanh Thù vẫn không dám tin, tại sao Hoàng đế lại đột nhiên quan tâm hắn như vậy?
Tứ Hoàng tử thấy hắn sững sờ, thầm nghĩ Bùi Thanh Thù đã chấp nhận, đứng dậy nói: “Thập nhị đệ có thư phòng không? Thư phòng ở nơi nào?”
Bùi Thanh Thù bị tốc độ của hắn doạ sợ ngây người: “Tứ ca, phụ hoàng mới hạ lệnh thôi, chúng ta bắt đầu học ngay bây giờ sao?”
Tứ Hoàng tử gật đầu: “Đọc sách tập viết là chuyện lớn, một ngày cũng không thể chậm trễ.”
“Tứ ca không làm bài tập sao?”
Tứ Hoàng tử nhàn nhạt nói: “Hôm nay là sinh nhật Tam Hoàng huynh, các huynh đệ hầu hết đều đi chúc mừng huynh ấy rồi.”
“Oa, thì ra sinh nhật Tứ Hoàng huynh cùng Tam Hoàng huynh gần nhau.”
Bùi Thanh Thù hơi chột dạ nói: “Ta không biết, còn chưa chuẩn bị quà cho Tam Hoàng huynh.”
“Người ta không mời đệ, đương nhiên không biết rồi.” Đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ cửa truyền đến, Bùi Thanh Thù theo bản năng nhìn lại, phát hiện người đến hóa ra là Thất Hoàng tử.
“Thất ca, huynh cũng tới sao!” So với Tứ Hoàng tử luôn xụ mặt, Bùi Thanh Thù vẫn thân thiết với Thất Hoàng tử hoạt bát hơn. “Phụ hoàng cũng dặn huynh tới dạy ta sao?”
Thất Hoàng tử xấu hổ gãi đầu: “Ha ha, việc này...”
“Bản thân đệ ấy mới bắt đầu đọc ‘Tứ thư’ thôi, lấy cái gì để dạy đệ chứ.”
Tứ Hoàng tử hận rèn sắt không thành thép[2], nói: “Hai đệ đều theo ta tới thư phòng đi.”
[2] hận rèn sắt không thành thép: thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được
Thất Hoàng tử vốn không muốn tham gia tiệc chỗ Tam Hoàng tử, nghe nói Tứ Hoàng tử ở chỗ Bùi Thanh Thù cho nên mới tới đây. Không nghĩ tới, khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày mà lại bị Tứ Hoàng tử bắt đi đọc sách, sắc mặt lập tức suy sụp.
Cũng may sau khi ba người vào thư phòng, Tứ Hoàng tử không bắt đầu dạy học ngay, mà giảng giải tư tưởng giáo dục với Bùi Thanh Thù.
“Thập nhị đệ, giấy và bút mực trong thư phòng của đệ đều là đồ mới,
nhìn là biết chưa bao giờ chạm qua. Đệ không được nghĩ rằng bản thân còn nhỏ thì có thể vui chơi cả ngày, như thế thật không có chí tiến thủ. Tuy Hoàng tử của Đại Tề đủ năm tuổi mới có thể dọn đến Khánh Hoa cung, nhưng Hoàng tử chúng ta, bao gồm Thất đệ, ai ai cũng bắt đầu học chữ từ nhỏ, sau khi đến Khánh Hoa cung mới bắt đầu đọc sách.”
Thật ra Bùi Thanh Thù biết chữ, cũng biết viết. Chỉ là hắn nghĩ bản thân còn chưa chính thức đi học, viết đại hai chữ không quan trọng đã gọi là thiên phú. Nhưng nếu biểu hiện ra ngoài hắn biết viết chữ, thì có chút hơi quá, nên hắn vẫn luôn không dùng gian thư phòng này.
Vì vậy Tứ Hoàng tử dạy bảo hắn, hắn cũng không thể nói gì hơn.
Thất Hoàng tử thấy Bùi Thanh Thù bị Tứ hoàng tử dạy bảo đến không dám ngẩng đầu, không khỏi đứng ra nói giúp hắn: “Tứ ca đối với Thập nhị đệ hơi nghiêm khắc quá mức, đệ ấy vừa mới ra khỏi Hàn Hương điện vài ngày, người trong cung còn chưa biết hết. Hơn nữa, nếu đệ ấy muốn học chữ, ai sẽ dạy đây? Ngoại nam[3] không thể tiến vào hậu cung.”
[3] ngoại nam: ở đây chỉ người đàn ông khác ngoài Hoàng thượng
Tứ Hoàng tử tỏ vẻ không tán đồng: “Quỳnh Hoa cung to như vậy, chẳng lẽ một nữ quan biết chữ cũng không có? Vả lại, Thục phi nương nương là đích nữ của Phó gia, sao có thể không biết chữ.” Hắn nhìn về phía Bùi Thanh Thù, không lưu tình mà nói: “Nói đến cùng, vẫn là Thục phi nương nương dung túng đệ quá mức.”
Bùi Thanh Thù không dám tranh luận, chỉ rũ mắt, ngoan ngoãn gật đầu.
Tứ Hoàng tử còn cho hắn ví dụ: “Người khác không tính, chỉ nói Lục đệ. Đệ ấy ba tuổi có thể thuộc ngàn chữ, năm tuổi biết làm thơ. Tuy đệ ấy nhỏ hơn ta hai tuổi, nhưng thi văn đã vượt trên cả ta. Thập nhị đệ so với đệ ấy năm đó, đã kém rất xa. Lúc này nếu còn không nỗ lực, tương lai phải làm sao? Chẳng lẽ kêu Thục phi nương nương che chở đệ cả đời sao?”
Bùi Thanh Thù biết, tuy rằng Tứ Hoàng tử nói lời khó nghe, nhưng một câu cuối cùng, không phải bởi vì lệnh của Hoàng đế, mà vì quan hệ của Vinh Quý phi và Thục phi nên mới nói ra. Tứ Hoàng tử thực lòng đứng ở trên góc độ huynh trưởng để suy nghĩ cho hắn, hy vọng tương lai Bùi Thanh Thù có bản lĩnh, mạnh mẽ.
Trước kia Bùi Thanh Thù không nghĩ tới trong cung sớm đã có “thần đồng” Lục Hoàng tử, còn tưởng rằng bản thân biết hai chữ đã là việc rất ghê gớm. Không đem việc học tập đặt lên hàng đầu, trong lòng Bùi Thanh Thù vô cùng hổ thẹn, vì thế không ngừng hùa theo Tứ Hoàng tử, hắn nói cái gì thì là cái đấy.
Thất Hoàng tử thấy Bùi Thanh Thù nghe lời như vậy, lén tìm cơ hội chạy trốn.
Lúc Ngọc Bàn đến truyền lời, còn tò mò hỏi Ngọc Lan: “Thất điện hạ đâu rồi?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT