Từ nơi này có thể nhìn thấy Biển phế tích xa xa, đúng là khoảng cách này nẳm trong phạm vi quăng lưới. Nhưng kì quái là ông tôi không nghĩ ra được thanh niên họ Nguyễn này vớt mình ra kiểu gì.
Có thể dùng xung lượng và đệm lót của thiết bị tung lưới kéo một người đang trong một cái lưới khác về đây sao. Tính thời gian thì miễn cưỡng đủ, nhưng vấn đề ở nhân tố khác -
tôim thời không nói đối phương xác định được vị trí của mình ở khoảng cách xa như vậy thế nào. Nếu cửa xe của ông tôi không bị tôing đá phá tôin, túi lưới sẽ bị cố định bên trong xe để rồi kéo cả cái xe đi. Cho dù có bom khói che lấp, nhưng chắc chắn giám sát trật tự gần trong gang tôic sẽ phát hiện. Cách đánh vào đường bay của máy bay chiến đấu mà mình nghĩ ra cũng chỉ là kế hoạch tôim thời, thông minh như Đồ Duệ cũng không có khả năng đưa bom đến địa điểm chỉ định trước tiên được... Mà còn phải dưới điều kiện Đồ Duệ biết mình muốn làm cái gì. KHÔNG QUẢNG CÁO, đọc tru𝓎ệ𝗻 tại ﹏ tr u𝙢tru𝓎e𝗻.Ⅴ𝗻 ﹏
Nói cách khác, người mới này và thế lực đứng sau cậu tôi - cho dù là thế lực nào - vừa có thể xác định được ý đồ của mình trong mười phút ngắn ngủn, hơn nữa còn đưa thiết bị và người đến chỗ này, kích hoạt thuốc nổ ở vị trí thích hợp để đảm bảo xe của mình vừa vặn có thể bay đến phạm vi túi lưới.
Nghe như một trò cười.
Dư Nhạc bực bội thoát khỏi tôim lưới quấn trên người mình, cảnh giác xung quanh Nhưng ông tôi không phát hiện đội ngũ chi viện trong tưởng tượng của mình. Trước mặt chỉ có Nguyễn Lập Kiệt, cùng với Châu Sắt đang la hoảng cạc cạc, thậm chí ngay cả Đường Diệc Bộ thường dính bên người cậu tôi cũng không có.
"Tên nhóc họ Đường đâu?"
"Hắn đi bảo đảm giám sát trật tự xác định ông đã chết, ném thi thể đàn ông trưởng thành vào trong xe. May mà bên thuyền Cực Lạc thuyền có không ít, thuốc xuyên qua bị nổ mạnh sẽ hoàn toàn phá hỏng thế bào cơ thể, không cần lo lắng." Nguyễn Nhàn kéo lưới ra, Dư Nhạc chật vật bò ra ngoài.
Trên người thuyền trưởng thuyền tôiu Thạch còn dính đống giấy vụn của tôip chí. Chai rượu kia được ông tôi ôm vào lòng theo bản năng cho nên không bị vỡ.
"Sau lưng các cậu có bao nhiêu người? Tình báo từ đâu ra?" Hiển nhiên Dư Nhạc không có bao nhiêu vui vẻ sau khi sống sót, ông tôi trầm mặt xuống nhìn chằm chằm Nguyễn Nhàn. "Cứu tôi làm cái gì? Trên thuyền Tẩu Thạch chỉ có một đám người thường vô dụng, bao gồm cả tôi."
"Chỉ có hai chúng tôi thôi, còn về tình báo... Đồ Duệ biết trong kho hàng trên nóc thuyền có một cái xe việt dã cải trang, ông cũng không giống loại người sẽ chật vật chạy trốn. Trừ việc dùng xe đâm giám sát trật tự, ông còn khả năng trực tiếp tự sát. Nhưng khi ông khởi động xe, hướng đầu xe lên cao thì cũng chỉ còn lại mỗi khả năng kia thôi."
Nguyễn Nhàn cuộn lưới lại, kéo Dư Nhạc chui vào cái xác thuyền Cực Lạc lúc trước bị Đường Diệc Bộ đâm nát tan.
"Đến nỗi mục đích của chúng tôi, sẽ có người giải thích giúp tôi."
"Hai lỗ hổng." Dư Nhạc vẫn cứ banh mặt ra. Ông ta cố ý tránh xa Nguyễn Nhàn, tùy tiện ngồi xuống bên cạnh một cái xác đã mục nát: "Chúng tôi không giống trật tự giám sát có thể rà quét truy lùng được người nào đó trong Biển phế tích. Các cậu không biết tôi sẽ vào trong kho hàng, Đường Diệc Bộ cũng không có khả năng nhanh chóng đặt bom ở vị trí thích hợp."
Nguyễn Nhàn giật nhẹ khóe miệng.
Tuy nói anh hoàn toàn có thể dùng năng lực của máy sơ cấp loại S để do thám tất cả, nhưng bên ngoài vẫn phải làm đủ thủ tục. Dư Nhạc vô cùng khôn khéo, bọn họ sẽ không ngốc đến mức để lộ toàn bộ năng lực của mình ngay từ đầu.
"Cho nên Đồ Duệ mới gọi cho ông, không có hệ thống rà quét mạnh mẽ của não chủ nhưng định vị cuộc gọi đơn giản vẫn làm được. Còn về Đường Diệc Bộ... Suy xét đến việc sau này chúng ta sẽ không tiếp xúc với nhau nữa, ông không cần biết về thiết bị của chúng tôi."
"Thiết bị?" Dư Nhạc ừ một tiếng, không tỏ ý kiến.
"Ông không cần thiết phải cảm ơn tôi, tôi hiểu được." Nguyễn Nhàn ôm Châu Sắt còn đang kêu to với Dư Nhạc vào trong lòng, vỗ nhẹ lên người nó trấn an. "Tôi cũng không có nghĩa vụ phải khai báo."
Dư Nhạc miễn cưỡng cười, ông ta vươn tay xoa xoa bùn đất bên cạnh cái xác, rơi vào trầm mặc. Nguyễn Nhàn không có tính toán lôi kéo làm quen, anh thoải mái hưởng thụ sự yên bình hiếm có.
Lúc bầu không khí bắt đầu trở nên lúng túng trong sự trầm mặc vô hạn, cách đó không xa lại vang lên một tiếng động. Dư Nhạc nhạy bén đứng lên, Nguyễn Nhàn chỉ thở dài -robot hình người sẽ đảo lộn tất cả kia tới rồi.
"Cái đệm xì hơi kinh quá." Cả người Đường Diệc Bộ bị khói đen nhuộm bẩn, đôi tay tràn đầy vết máu. Hắn dẫm lên đống thi thể, không hề kiêng dè mà ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nhàn. Áo khoác trắng của Nguyễn Nhàn lập tức bị cọ bẩn một mảng lớn.
Cảnh giác trong mắt Dư Nhạc tăng thêm vài phần.
"Tay bị thương?" Nguyễn Nhàn nhìn đôi tay bị máu nhuộm đỏ của Đường Diệc Bộ.
"Nếu tôi nói đúng thì anh có hôn tôi một cái không?"
Cảnh giác trong mắt Dư Nhạc hơi biến chất.
"...Không." Nguyễn Nhàn khô cằn đáp lại.
"Được rồi, đây không phải máu của tôi. Chỉ là lúc vác thi thể bị dính vào thôi." Đường Diệc Bộ nhìn Dư Nhạc cách đó vài bước, có chút mất mát mà thừa nhận. "Nhưng đúng là tôi bị thuốc xuyên qua nổ mạnh ăn mòn không ít... Ừm, cảm giác không tốt lắm. Anh thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?"
"Đủ rồi." Dư Nhạc quyết đoán ngắt lời, "Tôi đang đợi các cậu giải thích, Nguyễn Lập Kiệt. Ông đây không muốn bị giữ chân ở chỗ này, nếu giám sát trật tự phát hiện tôi chưa chết..."
"Tôi sẽ không đặt thi thể sai vị trí. Huống hồ đối với bọn họ mà nói, ông chỉ là một con rận lớn trên thân con chó, bọn họ sẽ không quá để bụng với thi thể bị thuốc xuyên qua hủy diệt đâu." Đường Diệc Bộ công chính đáp lại.
"Tôi yêu cầu biết tình hình của thuyền Tẩu Thạch." Dư Nhạc nheo mắt, "Chuyện này có một phần của Đồ Duệ, phải không?"
"Đương nhiên." Đường Diệc Bộ lấy ra một cái hộp từ trong ba lô, trịnh trọng đặt trên đùi Nguyễn Nhàn. "Đây là đào ngâm đường, Nguyễn tiên sinh. Anh có thể ăn xong rồi lại hôn..."
"Đủ rồi!" Dư Nhạc không thể nhịn được nữa, "Mẹ nó, các cậu muốn ân ái thì làm nhanh đi, ông đay muốn nói chuyện chính!"
Nguyễn Nhàn đút vỏ hộp cho Châu Sắt, thấy vật nhỏ kia vui vẻ ăn cái hộp kim loại, anh thì không chút khách khí ăn đào ngâm đường, gật đầu với Đường Diệc Bộ.
"Được rồi, tôi sẽ nói cho ông biết tình hình của thuyền Tẩu Thạch."
Thời gian nhanh chóng lùi về trước.
30 phút trước, chủ hạm thuyền Cực Lạc.
Màn hình ánh sáng nhận được phiếu đỏ sẫm biến mất trước mặt Phùng Giang. Trái tim hắn ta đập thình thịch, đầu ngón tay còn dừng lại ở vị trí tên của Dư Nhạc. Thuyền Cực Lạc bị treo ở phía sau thuyền Tẩu Thạch càng đi càng không an ổn, Phùng Giang bị đâm thương một cái cánh tay. Hắn ta đặt cánh tay của mình lên trên cái giá của một tủ kính nào đó mới tránh để vết thương chuyển biến xấu.
Vốn dĩ hắn ta định làm theo mệnh lệnh, bầu cái phiếu trí mạng kia cho Chu Đại Huy. Nhưng giọng nói của Đoàn Ly Ly cứ quanh quẩn mãi bên tai hắn ta, hắn ta không thể ấn cái tay xuống màn hình được.
Đoàn Ly Ly quá mức thân thiện, không phải là hắn ta chưa từng nghi ngờ. Nhưng hôm nay cô ta đã dùng tính mạng của mình để chứng minh bản thân - bên trong xóc nảy, thi thể của cô gái đáng thương kia rơi xuống tầng một. Đôi mắt to sinh đẹp mất đi sức sống mở ta, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Trước ngực cô ta có một cái lỗ không nhỏ, không biết là do tên côn đồ nào gây ra.
Hắn ta không nên hoài nghi, ai có thể làm giám sát trật tự sợ hãi chết đi ở đây được chứ?
Đoàn Ly Ly chỉ là một cô gái bất hạnh, mà hắn ta lại chưa kịp đưa cô ta ra khỏi con thuyền đòi mạng này, cho dù cô ta đã cứu mạng mình. Trong lòng Phùng Giang vô cùng chua xót, hắn ta mới gia nhập quân phản kháng không lâu đã bị giải tán, dường như hắn ta đã được định trước sẽ không thể bảo vệ bất kỳ người nào.
Người đàn ông xếp hàng trước hắn ta luôn mồm chửi bậy, điên cuồng ấn vào tên của Dư Nhạc. Phùng Giang thống khổ nhắm mắt lại, rũ tay xuống, nhân lúc thân thuyền ổn định mà đi về phía thi thể của Đoàn Ly Ly.
"Xin lỗi." Hắn ta nói, run rẩy vươn tay ra khép đôi mắt mở to kia lại.
"Anh biết chị tôi?" Một giọng nói vang lên sau lưng hắn ta.
Phùng Giang đột nhiên quay đầu lại.
Một người trẻ tuổi thon gầy thanh tú đang đứng cách hắn ta vài bước, trên mặt tràn đầy vẻ ủ rũ và bi thương. Màn hình đỏ sẫm còn di chuyển bên cạnh cậu ta, người này vẫn chưa bỏ phiếu.
"Đúng vậy, tôi đã tìm cô ấy rất lâu, hôm qua mới đến Biển phế tích." Giọng nói của người trẻ có vẻ bất lực và mờ mịt, hốc mắt đỏ bừng như sắp rơi nước mắt. "Bọn họ nói chị tôi ở chỗ này, tôi cho rằng... cô ấy sẽ an toàn..."
"Tôi tên là Đoàn Phong." Khuôn mặt thanh niên kia có năm sáu phân tương tự với Đoàn Ly Ly, "Trước tận thế là bác sĩ, vốn nghĩ rằng đợi tôi đến có thể sử dụng nghề nghiệp này để chị tôi sống tốt hơn..."
Rốt cuộc cậu ta vẫn rơi lệ.
"Phùng Giang, mới từ quân phản kháng trở về." Phùng Giang vươn bàn tay không bị thương ra nắm lấy tay thanh niên kia: "Chị cậu là một cô gái lương thiện, cô ấy đã cứu tôi một lần."
Nghe được "quân phản kháng", trên mặt Đoàn Phong còn mang theo nước mắt lộ ra một chút kinh ngạc.
"Tôi vốn nên cứu cô ấy, tôi có thể khuyên cô ấy rời đi với tôi." Phùng Giang thanh âm nghẹn ngào lên, "Việc này có trách nhiệm của tôi."
Đoàn Phong trầm mặc vài phút, cuối cùng vẫn mở miệng: "Bây giờ chúng ta làm gì đây? Nếu bỏ phiếu cho Chu Đại Huy, chúng ta đều phải lên thuyền Tẩu Thạch, đúng không?"
Hắn ta lau nước mắt: "Nhưng mà... thuyền Tẩu Thạch là kẻ địch của chị đi."
"...Xem như thế."
Đoàn Phong nhanh chóng nhấn vào tên Dư Nhạc, chết lặng nhìn màn hình trước mắt biến mất.
"Mặc kệ Dư Nhạc có chết hay không, tôi sẽ không đến thuyền Tẩu Thạch." Giọng nói của cậu ta tuy nhẹ nhưng rất kiên định, "Đây là nơi chị tôi muốn bảo vệ, tôi sẽ... nghĩ cách vực nó dậy."
Phùng Giang nắm chặt tay, chậm rãi hít một hơi.
"Tôi đi cùng cậu, cậu có đồng ý không?" Hắn ta nói, "Chắc chắn tôi sẽ trả nợ ơn tình của chị cậu. Thuyền Tẩu Thạch căn bản không hề có nhân tính, những người này sẽ phải trải qua quá trình cai nghiện vô cùng đau khổ. Nhưng nếu chúng ta kịp thời nhúng tay vào, làm quá trình này hòa hoãn thêm chút, tôi nghõi chúng ta sẽ được ủng hộ nhiều hơn... Có vẻ không có nhiều người trung thành với thuyền Tẩu Thạch lắm."
"Giống như cậu am hiểu về thuốc men, tôi hiểu về việc quản lý người." Phùng Giang miễn cưỡng cười, "Thuyền trưởng sẽ có nguy hiểm bị bỏ phiếu chết, đến lúc đó tôi có thể làm thuyền trưởng trên danh nghĩa cho cậu."
"Tôi thích vị trí phó thuyền trưởng." Đoàn Phong gãi mũi, "Giống như chị vậy."
Cậu ta đi lên trước cho Phùng Giang một cái ôm. Phùng Giang vỗ vỗ lưng thanh niên kia, nhưng mà ở góc độ hắn ta không nhìn thấy, phó thuyền trưởng tương lai của hắn ta lập tức thu hồi tất cả cảm xúc, mặt không biểu cảm.
Năm phút trước, chủ hạm thuyền Tẩu Thạch.
Nhận được tin tức Đường Diệc Bộ đã thành công, Đồ Duệ nằm liệt trên ghế. Hắn ta vùi mặt vào cánh tay, phát ra vài tiếng không biết là khóc hay là cười. Tâm trạng thay đổi nhanh chóng khiến cả người hắn ta đầm đìa mồ hôi, cơ thể vẫn còn run rẩy.
"Chúng tôi đã thực hiện lời hữa." Đường Diệc Bộ đứng ở trước mặt hắn ta nhăn mũi, dường như không thích phải nói. "Đồ tiên sinh, trước khi chúng tôi rời khỏi chỗ này chính là lúc cho chúng tôi biết tin tức đã giao hẹn. Nếu ông nói dối..."
"Không đâu, tôi sẽ cho các cậu một con tin." Đồ Duệ suy yếu xua tay.
"Con tin?"
"Đi về hướng đông nam, lướt qua tường chết sẽ là khay nuôi cấy số 1315. Chúng tôi quen gọi nó là Thành liên hợp ngầm, nó là một trong những khay nuôi cấy có số người ổn định nhất của não chủ." Đồ Duệ vặn nắp chai nước, uống ừng ực hết một nửa, lúc này mới hoàn toàn bình tĩnh lại. "Xung quanh chỗ đó đều là hoang dã, Dư Nhạc không có khả năng sinh tồn lâu dài ở bên ngoài, mà trở về rất có thể sẽ bị phát hiện. Thành liên hợp ngầm có thiết bị chỉnh dung toàn thân chống lại máy rà quét, ông ta có thể lựa chọn đợi một thời gian rồi về, cùng có thể định cư ở đó luôn."
Dứt lời, Đồ Duệ nhìn Đường Diệc Bộ khói bụi đầy người. Người kia chỉ ừ một tiếng đơn giản, ý bảo chính mình còn có kiên nhẫn.
"Ngày mai sẽ cử hành đám tang cho Dư Nhạc, tôi sẽ nghĩ cách đưa phương tiện di chuyển cho các cậu. 20 tháng trước, tổng bộ chỉ huy quân phản kháng ở gần Thành liên hợp ngầm, đây là tin tức mà các cậu muốn."
"Theo cách nói của ông, đây là một khay nuôi cấy với diện tích cực lớn. Tôi đã nghe nói qua, khay nuôi cấy loại lớn có diện tích gần bằng một tỉnh nhỏ." Đường Diệc Bộ khoanh hai tay, "Phạm vi này vẫn hơi lớn, hơn nữa cũng coi như không phải tin tức độc nhất vô nhị."
"Tôi đã từng nói với Dư Nhạc về cái này. Chờ các cậu đưa ông ta đến Thành liên hợp, ông ta có thể dẫn các cậu đi." Đồ Duệ lau kính, giọng nói vững vàng. "Xin lỗi, tôi phải suy xét đến khả năng các cậu sẽ bỏ mặc ông ta giữa đường. Đúng thế, tôi biết rõ cách làm này sẽ khiến hai người không vui... Tôi sẽ cố gắng cung cấp vật tư mà các cậu muốn để bồi thường."
Chỗ chủ hạm thuyền Cực Lạc vang lên một chuỗi tiếng cảnh báo, Đồ Duệ nhíu mày: "Dư lại ngày mai hẵng nói, tôi phải xử lý tình huống đột phát đã."
......
"Lúc tôi đi, thuyền Tẩu Thạch là như vậy."
Đường Diệc Bộ với cái bụng kêu ùng ục cướp mất hai miếng đào cuối cùng, ngay cả nước đường cũng uống hết sạch. Nguyễn Nhàn bĩu môi, ngầm đồng ý hành vi của đối phương.
"Thành liên hợp ngầm." Dư Nhạc liếc cái túi lớn sau lưng Đường Diệc Bộ, sờ cằm theo thói quen.
"Tôi không có ý kiến gì." Đường Diệc Bộ nhồm nhoàm nói, ném vỏ hộp cho Châu Sắt đang xoay quanh chân: "Nguyễn tiên sinh thì sao?"
"Đi Thành liên hợp ngầm mất bao lâu?" Nguyễn Nhàn nhanh chóng gõ đùi.
"Đi bộ mất nửa tháng, nhưng phó thuyền trưởng của tôi sẽ không để chúng ta đi bộ. Tôi nghĩ chắc tầm một tuần." Dư Nhạc nhấc cằm với Đường Diệc Bộ, "Nhóc con, cậu vớt không ít thức ăn về đây đúng không? Tôi đói rồi, chia cho tôi một ít."
Đường Diệc Bộ xụ mặt, làm như không nghe thấy.
"Không đến mức đấy chứ."
"Cho ông ta một tí, Đường Diệc Bộ." Nguyễn Nhàn day thái dương, "Ngày mai Đồ Duệ sẽ đưa tiếp viện lại đây."
"Hai ta ăn uống nhiều hơn người bình thường, tôi còn đang bị thương, cần phải suy nghĩ lại cách phân phối cho hai người." Đường Diệc Bộ nghiêm túc bảo vệ ba lô phía sau, "Huống hồ một người trưởng thành có thể đói..."
Nguyễn Nhàn đưa tay ôm lấy hai má của robot hình người kia, chủ động hôn lên.
"Bây giờ thì sao?" Sau khi kết thúc một nụ hôn sâu, Nguyễn Nhàn bình tĩnh đặt câu hỏi.
"...Ờm." Đường Diệc Bộ nghiêm túc mở ba lô ra, ném cho Dư Nhạc một túi cá khô nhỏ.
Dư Nhạc: "..."
Sắc mặt thuyền trưởng thuyền Tẩu Thạch xanh lét, tạm thời không giống như muốn ăn gì đó lắm.
Nguyễn Nhàn buồn cười lắc đầu, anh rút một túi kẹo ra khỏi ba lô của Đường Diệc Bộ, bắt đầu an ủi cơ thể bụng đói kêu vang của mình. Chỉ là cho có lệ thôi, anh nghĩ.
Một cái "có lệ" làm người ta thả lỏng tinh thần, ướt át mà ấm áp.
Nếu Châu Sắt có nhiệt độ thì tốt rồi, sau khi tiện tay ném cho Đường Diệc Bộ một viên kẹo, Nguyễn Nhàn lại ném một viên vào trong miệng mình.
...Có lẽ như vậy sẽ khiến cảm giác khao khát nhiệt độ cơ thể kia có thể giảm bớt.
HẾT QUYỂN 2
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT