Cô gái đã phát hiện ra ánh mắt mọi người quan sát mình. Cô ta không có phản ứng đặc biệt gì, chỉ chống hai cánh tay kim loại lên quầy, nhắc lại câu nói vừa rồi.
"Các anh muốn cái gì?" Cô ta ngước mắt lên, trong giọng nói không hề có chút nhiệt tình nào.
"Thiết bị nhiệt Kỵ Sĩ Đen KN-09 bị vỡ, có sửa được không?" Dư Nhạc liếc lưỡi dao khảm trong tay giả của cô gái, giọng điệu khá đứng đắn. "Biết sửa thì ra giá."
"Tôi biết loại đó, giá cả thì phải xem mức độ hỏng." Giọng cô gái hơi nhỏ, giống như đang lẩm bẩm. Cô ta liếc lọ đào trong tay Đường Diệc Bộ thật nhanh, sau đó lặng lẽ rời mắt đi.
"Xe ở bên ngoài." Dư Nhạc chỉ ngón cái ra phía sau: "Chúng tôi đi với cô."
Chủ quán trẻ tuổi ừ một tiếng thật thấp, quan sát Nguyễn Nhàn và Đường Diệc Bộ đứng gần mình. Cô ta không có phản ứng gì với đôi mắt màu vàng của Đường Diệc Bộ, chỉ ngồi xổm xuống, đeo túi công cụ nặng trịch lên bên hông rồi đi ra từ phía sau quầy.
Lúc này Nguyễn Nhàn mới phát hiện đùi phải của cô ta cũng làm bằng kim loại như cánh tay. Hình dáng của nó xấu hơn chút, khớp nối ở đầu gối lóe ra ánh sáng kim loại ảm đạm.
"Mẹ, bánh bao con hâm nóng rồi, ở trong bếp." Cô ta gật đầu với người phụ nữ đang đan áo len. "Sau đơn này con sẽ trông quán, mẹ nghỉ ngơi một lát đi."
Người phụ nữ vừa rồi còn không có chút phản ứng nào gật đầu một cái, nụ cười trên mặt càng lớn hơn. Cô ta cẩn thận đặt cái áo len trong tay xuống, chậm rãi đứng lên đi ra sau tiệm.
Dư Nhạc hít một hơi từ kẽ răng.
Hiển nhiên cô gái không định giải thích gì, chỉ dứt khoát đeo mặt nạ phòng độc lên, lại đeo thêm một cái kính an toàn. Cô ta không cao lắm, trong khi xe việt dã bọc thép lại quá lớn - Dư Nhạc mở mui xe lên, cô gái lấy một cái ghế xếp nhỏ trong tiệm ra, miễn cưỡng với tới được chỗ sâu nhất.
"Hỏng đến mức này rồi, không sửa được." Ngón tay kim loại của cô ta cực kỳ sắc bén, còn khép lại được như một cái cái nhíp, vân vê mảnh vụn trên đầu ngón tay. "Tôi có thể làm ra loại hợp kim này, hãy thay cái mới. Ngoài ra trục cân bằng ổn định trong xe mấy người cũng có vấn đề... Bên trong tăng thêm bộ phận vốn không có, còn bị dính chất lỏng ăn mòn. Trục cân bằng ổn định bị việc sửa đổi này làm hỏng, va chạm mãnh liệt khiến nó rạn nứt."
Cô gái quay đầu nhìn về phía Dư Nhạc như lâm đại địch bên cạnh: "Tuổi thọ của nó còn nhiều nhất là nửa năm, muốn sửa không?"
"Còn phải hỏi sao?" Thấy xe bị hỏng nhiều, giọng điệu của Dư Nhạc có chút không tốt lắm. "Đã vậy mà còn không sửa?"
"Tôi không biết mấy người có tự tin sống qua nửa năm được không." Giọng của cô gái vẫn khàn khàn như cũ, có vẻ hơi âm trầm trong làn khói độc.
"..."
"Muốn sửa cũng được, tôi sẽ viết danh sách vật liệu, chỗ này không có kim loại đắt tiền hay chứng từ gì." Cô gái nhảy xuống ghế, cái chân giả kim loại không hề phát ra tiếng vang nào.
Dù sao sửa xe cũng là chuyện của Dư Nhạc. Nguyễn Nhàn giữ yên lặng, mượn cơ hội này để quan sát bốn phía.
Trong ngõ hẻm chất đầy máy móc cũ hở dây điện hoặc phụ tùng bên trong. Thành phố dưới lòng đất sẽ có ngày sáng đêm tối khác nhau, ánh đèn ban ngày sáng hơn chút. Nhưng đây là đáy thành phố, mọi người không quan tâm đến điều đó lắm - trong ngõ hẻm cách bọn họ mấy bước truyền ra tiếng kêu rên mập mờ, xen lẫn mấy tiếng lăng nhục và ho khan khó nghe.
Đường Diệc Bộ không thay đổi sắc mặt ngoáy tai. Dư Nhạc thì lúng túng ho khan hai tiếng. Cô gái không nhúc nhích, giống như không nghe được cái gì.
"...Còn yêu cầu gì khác không?" Thấy Dư Nhạc không lên tiếng, cô ta nhỏ giọng hỏi. "Làm nhiều có thể rẻ một chút. Sửa chữa cải trang vũ khí hoặc là..."
"Không còn gì nữa, tôi phải xem danh sách vật liệt trước. Không có vũ khí nào muốn đổi, cùng lắm chỉ là kiểm tra cả chiếc xe đi. Em gái nhỏ tên gì?" Dư Nhạc day huyệt thái dương.
"Quý Tiểu Mãn." Cô gái kẹp ghế dưới cánh tay. Cho dù việc làm ăn đã thành công đến bảy tám phần, cô ta vẫn không có chút nhiệt tình nào.
"Quý tiểu thư, sửa nó mất bao lâu?" Mọi người đi vào tiệm, Nguyễn Nhàn ôn hòa hỏi.
Quý Tiểu Mãn đang nhón chân lên nhét cái ghế gấp vào tủ.
"Trong tay tôi còn mấy đơn hàng nữa, trong vòng nửa tháng đi." Đôi mắt cô ta nhìn về phía Nguyễn Nhàn giống như một đầm nước đọng. Cô ta còn rất nhỏ tuổi, nhưng Dư Nhạc trông còn có sức sống hơn cô ta. Nguyễn Nhàn nhìn ra cảm xúc quen thuộc nào đó từ trong mắt cô ta, anh không thích nó lắm.
"Nửa tháng?!" Dư Nhạc kêu lên.
"Ừ." Quý Tiểu Mãn trở lại sau quầy, bắt đầu viết đơn. "Tôi là kỹ sư làm nhanh nhất ở đâu rồi, nếu ông không hài lòng có thể đi tìm những kỹ sư khác hỏi một chút. Bây giờ không còn máy móc tinh khiết cao cấp nữa, nếu là bình thường, những bộ phận thủ công khác cũng cần ít nhất là nửa tháng."
"Được rồi." Dư Nhạc lầu bầu tiến tới bên cạnh Nguyễn Nhàn. "Tiểu Nguyễn à, chỗ tôi tôi phải dẫn hai người đi còn xa lắm, không có xe rất nguy hiểm. Cậu xem nửa tháng này..."
"Hai chúng tôi có thể bảo vệ được anh." Nguyễn Nhàn còn chưa kịp mở miệng, Đường Diệc Bộ đã tích cực hưởng ứng.
Dư Nhạc không để ý tới hắn: "Tiểu Nguyễn, cậu xem đống súng ống đạn dược của chúng ta rất nặng. Không có xe không thể mang đi được..."
"Ta có thể vác." Đường Diệc Bộ giơ tay, chỉ còn thiếu nước nhảy cẫng lên.
"Không hiểu tiếng người sao? Mẹ nó tôi muốn sửa xe xong mới đưa hai người đi tiếp!" Dư Nhạc cắn răng nghiến lợi, "Con mẹ nó, họ Nguyễn cậu cười gì. Chỗ này rách rưới bẩn thỉu muốn chết, ông đây vì hai người mà phải chịu bao nhiêu nguy hiểm rồi? Không có cửa đâu."
"Tôi không có ý kiến gì với nguy hiểm sau này." Nguyễn Nhàn cứng ngắc nói, thu hồi ánh mắt khỏi Đường Diệc Bộ có chút mất mát. "Nhưng nửa tháng thì hơi dài, nếu như có những biện pháp khác..."
"Có." Quý Tiểu Mãn dừng bút, ngẩng đầu lên. "Trừ những thứ cần thiết trên tờ đơn này, cộng thêm mấy thứ liên quan đến não điện tử, có thể giảm năm ngày. Giúp tôi làm ít chuyện, giảm năm ngày nữa. Tôi có thể ưu tiên cho mấy người."
"Mẹ nó trước ngày tận thế tôi còn chưa được nhìn thấy robot hình người nào, đi đâu kiếm não điện tử cho cô..." Dư Nhạc lau mặt.
"Tôi có." Nguyễn Nhàn vô cùng dứt khoát, Đường Diệc Bộ và Dư Nhạc đồng thời nhìn về phía hắn.
Nguyễn Nhàn đưa tay vào túi áo, lấy ra một thứ đồ kim loại tròn vo màu xám bóng loáng đặt lên trên bàn. Quý Tiểu Mãn nhíu mày, Đường Diệc Bộ thì "a" một tiếng.
"Lúc ấy anh không ăn." Hắn có chút ngạc nhiên bày tỏ.
"Tôi sẽ không chạm vào loại thuốc không biết nguyên lý." Nguyễn Nhàn chỉ vào viên thuốc. "Chúng tôi đến từ Khay nuôi cấy 1036, Quý tiểu thư. Khu tránh nạn bên kia có thể làm ra loại thuốc phá hỏng sóng điện tử của robot hình người, không biết có hợp với yêu cầu của cô không."
Quý Tiểu Mãn cụp mắt nhìn chằm chằm viên thuốc kia một lát. "Nguyên lý?"
"Không biết, tôi không có năng lực đó." Nguyễn Nhàn mỉm cười, "Nhưng Diệc Bộ biết. Nào, Diệc Bộ, nói cho cô ta một chút."
Đường Diệc Bộ nhìn Nguyễn Nhàn một cái thật sâu: "Bản chất là vật hỗn hợp của robot nano, nó có thể được cơ thể nhanh chóng hấp thu, ngăn cản việc truyền tín hiệu đặc trưng của não điện tử. Người bình thường ăn vào không sao, nhưng nếu là robot hình người... Có lẽ hiệu quả tương đương với ngăn cản một phần suy nghĩ, khiến nó mất đi suy nghĩ cao cấp."
Hắn đi hai bước về phía Nguyễn Nhàn, "Bây giờ sản phẩm của Máy sơ cấp S gần như không tồn tại, sức khôi phục của sinh vật mô phỏng rất kém, khó mà phục hồi được chỗ bị thuốc phá hủy. Dưới đa số tình huống, hiệu quả của nó là vĩnh viễn."
"Nói cách khác, nó là độc." Quý Tiểu Mãn tổng kết đơn giản.
"Có thể nói như vậy."
"Có thể đổi." Cô ta do dự một chút, "Nhưng mà tôi phải kiểm tra dược liệu đã."
"Lượng thuốc khá lớn, cạo xuống một chút sẽ không ảnh hưởng đến hiệu quả." Đường Diệc Bộ vội vàng bổ sung.
Quý Tiểu Mãn trầm mặc gật đầu, giao tờ đơn vừa viết xong cho Dư Nhạc. Nguyễn Nhàn lấy một chút vụn thuốc để lên trên quầy, ngay sau đó thả nó vào trong túi, khoanh tay lại.
Đường Diệc Bộ đi đến bên cạnh Nguyễn Nhàn, thâm trầm nhìn mặt anh.
"Tôi còn tưởng anh đổi thuốc của Trì Lỗi, hoặc là cản trở hắn ta." Sau khi đi xa quầy mấy bước, Nguyễn Nhàn ép giọng xuống cực thấp, "Không ngờ cậu vẫn định để tôi ăn tiếp."
"Nó sẽ không có tác dụng với anh, tôi chắc chắn trăm phần trăm." Đường Diệc Bộ cúi đầu, "Anh tức giận sao?"
Nguyễn Nhàn liếc vẻ mặt tủi thân của đối phương, đột nhiên thấy hơi mất sức: "Đưa cái lọ cho tôi, chuyện này bỏ qua."
Đường Diệc Bộ vội vàng nhét cái lọ vào trong tay Nguyễn Nhàn, Nguyễn Nhàn thở dài, tùy tiện nhét một miếng vào miệng. Kết quả anh còn chưa kịp nuốt xuống, Dư Nhạc đã gào lên một tiếng khiến Nguyễn Nhàn suýt nữa nghẹn đến.
"Đây đều là báo ứng." Bàn tay cầm tờ đơn của Dư Nhạc run rẩy, "Ông đây cướp bóc mấy chục năm, cuối cùng cũng bị người khác cướp. Đây là ăn cướp đúng không em gái nhỏ, chỉ sửa một phần thôi mà đã khiến ông đây mất nửa gia tài rồi."
"Hoặc là tự ông nặn bùn ra một cái." Nói đến lĩnh vực mình giỏi, giọng nói của Quý Tiểu Mãn trở nên cứng rắn. "Tôi đã sửa không ít thứ, ít nhất trong vòng mười năm sẽ không xảy ra vấn đề gì, cho dù mấy người có ngã một lần như thế nữa. Súng đạn có thể làm ở chỗ người khác, nhưng nếu muốn xe bền chắc như pháo đài thì cái giá này không đáng là bao."
Cô ta lấy mảnh vụn trên bàn, lại liếc nhìn Nguyễn Nhàn đang tỉnh bơ.
"Nếu như mấy người giúp tôi làm việc, ngoài năm ngày này ra, tôi sẽ cho thêm ưu đãi nữa." Cô ta hơi lên giọng, "Như vậy được không?"
"Nói đi nói đi, nhớ kiểm tra toàn xe cho tôi." Dư Nhạc vô lực phất tay một cái, "Không có gia sản, cái mạng này cũng không còn gì nhiều. Cho dù ông đây có mỗi một mình cũng sẽ làm."
"Nếu đi, tôi sẽ đi với mấy người." Quý Tiểu Mãn không tiếp xúc ánh mắt với bọn họ: "Lão đại bang phái nòng cốt của đáy thành phố tên là Tiền Nhất Canh. Chỗ gã có thứ tôi muốn, cho dù là trộm hay là cướp, tôi phải lấy được nó."
"Nghe cho kỹ đây cô em, mấy anh này đều là người vùng khác." Dư Nhạc chép miệng, "Cho dù tôi là người hiểu biết nhất Biển phế tích cũng chưa nghe nói đến Tiền Nhất Canh này bao giờ. Cô nói vậy chúng tôi không hiểu gì cả, cô lại không nói cô muốn gì, chúng tôi đến đó không phải đưa thức ăn cho người ta sao?"
"Là 'tôi', không phải 'chúng tôi' ." Đường Diệc Bộ nghiêm túc sửa lại, "Tôi và Nguyễn tiên sinh sẽ không đi."
"Mẹ nó hai người..."
"Tôi muốn kim kết nối suy nghĩ của não điện tử." Quý Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, trực tiếp cắt đứt lời Dư Nhạc. "Tiền Nhất Canh giấu nó rất kỹ, tôi đã cần lâu lắm rồi."
"Cô... còn làm ăn về não điện tử kiểu cũ?" Dư Nhạc quan sát cửa hàng xập xệ, không che giấu được sự nghi ngờ trong giọng nói.
"Tôi có việc cần dùng." Quý Tiểu Mãn lắc đầu, "Ông nói đúng, tôi phải nói trước, Tiền Nhất Canh thật sự tìm không ít người trông giữ nó, coi nó như mạng mình vậy, cụ thể thì tôi cũng không biết. Nếu tôi có thể hiểu rõ thì sẽ không cần nhờ mấy người."
Cô ta thở dài khe khẽ, vuốt ve cánh tay không trọn vẹn.
"Tôi chỉ biết đó là thứ không thể tùy tiện mô phỏng, giống như não điện tử kiểu cũ vậy, toàn bộ Thành liên hợp ngầm không ai có thể chế tạo được. Gã thường xuyên khoe khoang khắp nơi, nói đích thân giành được từ Nguyễn Nhàn."
"Tiền Nhất Canh ở đâu?" Đường Diệc Bộ vô cùng tiếp tục, "Chúng tôi cần lập ra phương án hành động."
Dư Nhạc: "..."
"Gã ở ngay đáy thành." Cuối cùng Quý Tiểu Mãn đã lộ ra một chút vui mừng. "Mấy người đồng ý rồi?"
"Không."
Lần này người lên tiếng phủ định là Nguyễn Nhàn.
"Nghe tên thì có vẻ thứ này rất thú vị." Một tay anh cầm lọ, một tay hơi nắm chặt, trên mặt vẫn là nụ cười. "Nói cho tôi chức năng cụ thể của nó và mục đích của cô, chúng tôi sẽ bàn chi tiết sau."
"Trước kia chỉ có trong xưởng chế tạo robot hình người mới có thứ này, chức năng của nó rất đơn giản."
Quý Tiểu Mãn cúi đầu xuống lần nữa, bắt đầu nghịch công cụ trên quầy.
"Nó có thể tiếp nhận não điện tử kiểu cũ, biên tập ra tất cả số liệu trí nhớ và nhân cách. Cho dù có nói là cướp được từ Nguyễn Nhàn cũng không có ai cảm thấy Tiền Nhất Canh đang khoác lác... Nếu dùng được, nó cũng có thể coi như một loại vũ khí chiến lược, súng ống đạn dược và máy móc thông thường không có cách nào so sánh được."
"Nó có thể 'chế tạo' ra bất cứ người nào."