*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Bonnie/Hãy đọc ở trang chính chủNguyễn Nhàn nhìn Đinh Trạch Bằng bên cạnh đang vô cùng khẩn trương. Anh không mở hộp kim loại ra mà chỉ mỉm cười: "Cảm ơn anh Trì, tôi đã hết sốt rồi, đừng nên lãng phí thì hơn."
Sắc mặt của anh Trì xấu đi mấy phần: "Cậu phải tốt hẳn lên, chúng tôi cũng đỡ phải mất thời gian chăm sóc cậu. Bớt tỏ vẻ thôi."
"Thể chất của tôi không ra sao cả, dị ứng với rất nhiều thuốc. Anh Trì, thật sự không cần đâu. Nhỡ may uống vào mà xảy ra chuyện gì càng làm phiền anh hơn." Nguyễn Nhàn cho thêm một chút yếu thế vào trong giọng nói.
"Bảo cậu ăn thì cứ ăn đi." Giọng điệu của anh Trì chậm dần, có vẻ lười nhác lại che giấu, một cái tay đã đặt lên cán súng bên hông.
"Không phải thứ này rất hiếm có sao? Tuy anh Nguyễn trông đẹp một tí, nhưng 231 không nói cái gì, anh Trì cũng không cần—" Cuối cùng Đinh Trạch Bằng cũng không nhịn được mà đi về phía trước, nhìn có chút khó khăn.
"Đây mà là dáng vẻ của người sống sao? Da mịn thịt mềm. 231 là cái gì chứ, chỉ là một thứ không có đầu óc thôi. Ai biết thứ ở trong thành đã phát triển thế nào rồi, xảy ra vấn đề cậu chịu trách nhiệm hay là tôi?"
Đinh Trạch Bằng gãi đầu, dời ánh mắt đi, không còn lên tiếng nữa.
"Yên tâm, nếu đầu óc của cậu là thịt thì sẽ không có chuyện gì cả." Giọng nói của anh Trì hơi khàn, ánh mắt không tốt lắm.
Đầu óc là thịt?
Nguyễn Nhàn mở hộp kim loại ra, bên trong có bốn năm viên tròn có màu xám bóng loáng của kim loại, nhìn tạo hình trông hơi giống thuốc.
"Anh bỏ súng xuống đi đã. Tôi ăn, tôi ăn là được." Anh thỏa hiệp.
"Để tôi tự làm. Tiểu Đinh, chuẩn bị sẵn sàng. Cậu cũng nhìn cậu ta để đề phòng nhỡ may." Anh Trì rút súng ra, bàn tay trống không cầm lấy hộp kim loại, một tay lấy thuốc.
"Người cứu tôi đâu rồi?" Nguyễn Nhàn suy nghĩ một lát, làm ra dáng vẻ hốt hoảng.
"Ở bên ngoài, lúc này hắn sẽ không tới cứu cậu." Anh Trì nhíu mày, "Thành thật một chút."
Nguyễn Nhàn ngồi thẳng người, ra vẻ sợ hãi nhìn chằm chằm họng súng. Anh không tiếp tục kháng cự nữa mà nơm nớp lo sợ hé miệng.
Nếu Đường Diệc Bộ đã ở bên ngoài, hơn nữa còn đặc biệt nhắc đến việc hợp tác thì sẽ không thể không chuẩn bị với tình huống trước mắt. Đường Diệc Bộ không tỏ vẻ gì chứng minh thứ này cũng sẽ không hố anh quá thảm — Nếu muốn mượn thứ này để tiêu diệt ý chí của mình, Đường Diệc Bộ nên giả làm nhân viên cứu viện để lừa anh ngay từ đầu.
Nhưng mà...
Anh Trì hừ một tiếng, lưu loát nhét viên thuốc vào cổ họng Nguyễn Nhàn. Sau đó chộp lấy bát nước Đinh Trạch Bằng đưa tới rót hết.
Sau khi xác định trong miệng Nguyễn Nhàn không có bóng dáng của viên thuốc, lúc này anh Trì mới để súng xuống, dời miệng bát đi.
"Nhìn qua không có gì khác thường, để 231 chăm sóc cậu ta, thuận tiện cho cậu ta ít đồ ăn. Tiểu Đinh, cậu đi liên lạc với lão Trương cùng tôi. Nếu đêm nay còn không có tin tức, chúng ta sẽ về khu tránh nạn."
Nguyễn Nhàn che miệng điên cuồng ho khan, bị sặc đến mức suýt nữa phun ra.
Đinh Trạch Bằng vội vàng đứng lên vỗ lưng Nguyễn Nhàn.
Thấy anh Trì ra khỏi lều vải, cậu ta mới lấy một thứ giống bánh bột ngô từ trong góc ra nhét vào trong tay Nguyễn Nhàn. Thuận tiện thấp giọng nói: "Anh Nguyễn, đừng sợ. Tính cách anh Trì là vậy rồi, chứ thật ra anh ấy không có ác ý gì đâu..."
"Tôi ổn. Chỉ là không hiểu rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nên hơi hoảng thôi." Nguyễn Nhàn thân thiện mỉm cười, tên nhóc này là người không giấu được cảm xúc, anh không muốn làm đối phương khó xử: "Quy củ chỗ các cậu đúng là đáng sợ."
Đinh Trạch Bằng chớp mắt một lát: "Anh Nguyễn... Haiz, chuyện này để tối nay nói đi, tôi phải đi giúp anh Trì."
"Vậy có thứ gì để giải buồn không? Có thể chuyển lực chú ý đi ấy." Thấy Đinh Trạch Bằng càng thêm thấp thỏm, giọng nói của Nguyễn Nhàn nhẹ hẳn đi, nhanh chóng chuyển đề tài.
"À có." Đinh Trạch Bằng lại lấy một tấm nhựa dẻo to bằng tờ giấy A4 từ trong bao vải ra, dùng hai tay đưa tới: "Xem cái này đi, một quyển tạp chí."
Thu hoạch này tốt hơn dự đoán nhiều. Nguyễn Nhàn còn chưa kịp nói cảm ơn, Đinh Trạch Bằng đã bổ sung một câu.
"...Đều là thứ mấy năm trước khi thế giới hủy diệt, tôi chỉ tìm được như vậy."
Bàn tay Nguyễn Nhàn khẽ run, suýt nữa làm rơi tấm nhựa dẻo.
Đồ vừa nhổ ra nằm ở lòng bàn tay, viên thuốc rơi xuống dưới bộ đồ quân dụng không bị lộ. Nguyễn Nhàn cắn chặt răng, nửa ngày sau mới kéo căng biểu cảm trên mặt —
Lần này anh rất chắc chắn Đinh Trạch Bằng không nói sai.
"Tiểu Đinh." Nguyễn Nhàn quả quyết vươn tay ra kéo cánh tay cậu nhóc.
"Anh Nguyễn?"
"Không chậm trễ thời gian của cậu đâu, tôi chỉ hỏi một câu thôi." Nhìn đứa nhỏ này có vẻ đơn thuần, không tiện hỏi vấn đề quá phức tạp. Nguyễn Nhàn nhanh chóng tìm cửa đột phá trong đầu.
"Được, anh Nguyễn hỏi đi."
"Viên thuốc vừa rồi có tác dụng phụ nào cần phải chú ý không? Cái gì gọi là 'Đầu óc từ thịt'?"
Nghe được vấn đề này, vẻ mặt của Đinh Trạch Bằng thoải mái hơn không ít: "Anh Trì sợ robot hình người trong thành trà trộn vào đây. Thuốc kia có thể phá hỏng điện gì đó của bọn chúng... À, não điện tử. Nếu phần đầu bị hư hại, biểu hiện của bọn chúng sẽ lập tức không đúng, rất dễ nhìn ra."
"Robot hình người trong thành?"
"Ừm, nhưng mà gần đây càng ngày càng ít nha. Anh Nguyễn không cần lo lắng, tuy anh Trì hơi thô bạo nhưng viên thuốc này sẽ không làm con người bị thương đâu." Đinh Trạch Bằng xoa xoa tay: "Tôi đến chỗ anh Trì đây, bọn tôi ở ngay trên gò núi cách lều trại không xa. Nếu không thoải mái cứ nói nói cho 231 là được, hắn sẽ chăm sóc anh."
Vốn định tiếp tục đề tài này, nhưng thấy Đinh Trạch Bằng đã bước chân ra ngoài, Nguyễn Nhàn đành nuốt câu hỏi vào trong.
Robot hình người gần như có thể giả dạng...
Nhưng đối tượng anh nghi ngờ ở gần đây, bây giờ không phải thời cơ tốt để tìm hiểu.
Đưa mắt nhìn Đinh Trạch Bằng rời khỏi lều vải, Nguyễn Nhàn đặt bảng mềm lên chân, bẻ một miếng bánh bột ngô nhỏ nhét vào miệng. Anh vừa yên lặng nhấm nuốt cái bánh khô khốc, vừa sờ soạng tìm kiếm một cành cây dưới đất, sau đó bẻ gãy rồi đâm đầu nhọn vào lòng bàn tay mình.
Tri giác gần như đã khôi phục bình thường, anh phải xác định chuyện xảy ra trong phế tích không phải ảo giác.
Một giọt máu rơi ra khỏi vết thương, lúc Nguyễn Nhàn đang định thở phào thì nó lại run rẩy bị làn da hấp thu lại. Trong lòng bàn tay không còn một vết xước nào cả.
Vẫn là như vậy.
Nguyễn Nhàn nhắm mắt lại, dùng đầu ngón tay vốn nên có vết thương nhẹ nhàng gõ xuống cái đùi dưới chăn mỏng. Mặc dù cảm giác mồ hôi dính trên người không được tốt cho lắm, nhưng tóm lại cả người anh vô cùng thoải mái, trừ cái đó ra không hề có một chỗ nào khó chịu cả.
Tư duy trì trệ đã hoàn toàn biến mất, cảm giác yên tâm trở về lần nữa. Hồi ức giống như một tập hồ sơ chỉnh tề trật tự.
Mười hai năm trước, cộng tác nghiên cứu của mình — Phạm Lâm Tùng đã bắn vào đầu anh.
Theo lý thuyết cơ năng của anh phải anh chóng dừng lại mới đúng. Nhưng nhìn tình trạng bây giờ, anh có thể tạm thời nhảy qua vấn đề này.
Sở nghiên cứu giám sát nghiêm ngặt đến mức làm người ta giận sôi, Phạm Lâm Tùng sẽ không ngốc đến mức chuyển thi thể ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, bọn họ cãi nhau cũng có đủ chỗ mất tự nhiên. Toàn bộ quá trình anh đều đang cố gắng thuyết phục Phạm Lâm Tùng, đối phương lại như phát tiết sự giận dữ.
Vị cộng tác nghiên cứu này của mình hoàn toàn không phải loại người bị kích động sẽ giết người. Chắc chắn Phạm Lâm Tùng đã tính sẵn thời gian và địa điểm, thậm chí còn gọi người đến giúp ngụy trang thành trợ lý.
Nếu như là mình, mình sẽ xử lý thi thể một người đàn ông trưởng thành như thế nào?
Đầu ngón tay càng gõ nhanh hơn, càng nhiều chi tiết được vớt ra từ dưới đáy ký ức.
Có một đường tắt để xử lý thi thể trong phòng thí nghiệm số bảy — một vật chứa đầy người máy Nano α-092. Mà lúc xảy ra vụ cãi nhau, anh đang ở trong phòng thí nghiệm số bảy cải tiến người máy Nano α-092.
α-092 vốn dùng để giữ tươi bộ phận cơ thể cấy ghép, phân giải đồng thời bảo tồn lâu dài được các bộ phận của cơ thể sống. Chỉ cần cho một mệnh lệnh thích hợp, nó sẽ lắp lại các bộ phận bị phân giải, đồng thời nhanh chóng chữa trị tế bào tổn thương để bộ phận cấy ghép đạt tới trạng thái tốt nhất trên lý thuyết.
Không phải là không có người đề nghị dùng α-092 để trị liệu cho cả người, nhưng mà nó không có cách nào chấp hành mệnh lệnh quá mức phức tạp, thành công chữa trị một bộ phận đã là cực hạn.
Lúc ấy Nguyễn Nhàn tập trung vào việc phát triển tác dụng của nó. Nhưng thực tế việc mở rộng thứ ở trong đó cũng không ổn định, chỉ có thể coi là bán thành phẩm, thậm chí còn chưa đến trình độ dùng động vật thí nghiệm.
Nhưng nếu chỉ dùng nó để phá hủy một cơ thể máu thịt thì sẽ đơn giản hơn không ít. Nó có thể phân giải được cả xương cốt và lông tóc bên trong vật đó hầu như không còn, không để lại một chút dấu vết nào. Sau đó chỉ cần tuyên bố vật thí nghiệm này bị hỏng, kho kim loại sẽ tự vận chuyển đến tầng hầm sâu nhất để nhân viên lấy mẫu rồi tiêu hủy.
Bằng quyền hạn của Phạm Lâm Tùng, muốn làm những điều này cũng không khó.
Mặc dù không biết vì sao dung dịch của phần thí nghiệm kia không bị tiêu hủy, nhưng đúng là mạch suy đoán này có thể chứng minh được không ít điều. Sau khi thí nghiệm dùng α-092 bị kích hoạt, nó sẽ nhanh chóng chữa trị và tăng cường thân thể vốn ênn chết đi của mình. Hoàn toàn có thể giải thích được việc lúc mình vừa tỉnh dậy giác quan được tăng cường, chưa đến nửa ngày sau đã sốt cao.
Đó là hàng mẫu mà mình tự tay chế ra, Nguyễn Nhàn biết rõ giới hạn của nó.
Cho dù đạt được giác quan và năng lực khôi phục tăng cường trong một khoảng thời gian nhất định, thậm chí mặt ngoài khôi phục khỏe mạnh thì tính năng của α-092 căn bản không thích hợp với cơ thể phức tạp. Nói một cách đơn giản, cơ thể của anh chưa hoàn toàn được "lắp ráp" lại, chỉ là bị α-092 cưỡng ép dán lại giống như lâu đài cát trên bờ — cho dù tinh tế cỡ nào thì đều không thể so sánh với thành lũy bằng đá chân chính được.
Một cơn sóng sẽ có thể đánh tan nó.
Nguyễn Nhàn mở mắt ra nhìn về phía hai tay mình.
Lúc ở trong phế tích dưới đất mình sốt cao và khát khô cổ, đây đều là phản ứng lúc cơ thể sụp đổ mà thôi. Theo lý thuyết trong vòng hai giờ sau khi phát tác, da thịt của anh sẽ hoá lỏng, cả người biến thành một bãi thịt nhão treo trên bộ xương.
Vấn đề là anh còn sống, đồng thời còn không hề cảm thấy khó chịu.
Chắc hẳn là do "máy sơ cấp loại S" kia. Biện pháp nhanh nhất đương nhiên là hỏi Đường Diệc Bộ. Chỉ là xin sự giúp đỡ của một tên không nhìn thấu để bại lộ tình huống của bản thân cũng không phải là ý kiến hay.
Về phần người cứu viện, có Đường Diệc Bộ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, mình nói nhiều sai nhiều. Trước khi hoàn toàn làm rõ hoàn cảnh vẫn nên giấu mình một chút thì hơn—
Không khí nhẹ nhàng khoan khoái mới mẻ, mang theo một chút mùi vị cỏ xanh. Cho dù thế nào thì đều không giống như cái gọi là "tận thế".
Mười hai năm trôi qua, không biết Phạm Lâm Tùng còn sống hay không.
Nguyễn Nhàn không tò mò động cơ đối phương giết chết mình. Nếu như anh không có đoán sai, Phạm Lâm Tùng đã hét ra động cơ trong trận cãi vã rồi.
Nguyễn Nhàn cười khổ một tiếng, bỏ viên thuốc mới giấu vào túi. Ngây ngốc một lát, anh lại cầm bảng mềm Đinh Trạch Bằng để lại.
Nguyễn Nhàn nhận ra thứ này, mười hai năm trước nó còn chưa đủ điều kiện sản xuất rộng rãi. Trong khoảng thời gian anh mất ý thức, hiển nhiên mọi người đã cải tiến nhiều lần. Bây giờ nó chỉ dày tầm hai trang giấy, có thể dễ dàng cuộn lại, xem được video trên đó rất rõ.
Rõ ràng Đinh Trạch Bằng không phải người thích kỹ thuật mới. Tài liệu bên trong đa số là video các cô gái xinh đẹp nhảy múa, tiểu phẩm tản văn phù hợp với gu của đa số mọi người cộng thêm không ít truyện ngắn.
Nguyễn Nhàn vô cùng chăm chú đọc, rót chúng vào trong đầu nhanh như gió.
Lúc anh đang cẩn thận quan sát một cái vòng điện tử ở cổ tay một cô gái để suy đoán trình độ kỹ thuật, Đường Diệc Bộ chui vào lều vải. Động tác của Nguyễn Nhàn khựng ở giữa không trung, cô gái nửa trần hiện ra trên màn hình dừng lại trong nháy mắt.
Đường Diệc Bộ: "..."
Nguyễn Nhàn cứng đờ tắt màn hình. Anh không chắc trong vẻ mặt trống rỗng của đối phương có ý gì khác hay không.
Đường Diệc Bộ thấy màn hình không khí biến mất liền đi về phía trước mấy bước. Lúc hắn sắp nắm chặt lấy cổ áo của Nguyễn Nhàn, anh lập tức cảnh giác ngăn cản cái tay kia.
"Tôi cần xác định tình trạng cơ thể anh, lấy mẫu trong khoang miệng là nhanh nhất." Đường Diệc Bộ bị đẩy tay ra nghiêm túc nói, thậm chí còn có chút chân thành vi diệu.
"Tôi không sao." Nguyễn Nhàn nhanh chóng tỏ vẻ.
"Được rồi, mặc dù tôi cho rằng định ra thời gian ghi chép số liệu là thỏa đáng nhất." Lúc nói lời này, vẻ mặt của Đường Diệc Bộ vô cùng tiếc nuối. Không biết vì sao, Nguyễn Nhàn đột nhiên rất muốn đánh hắn.
"Nếu như có chỗ nào không thoải mái, làm ơn hãy nói với tôi." Đường Diệc Bộ lại bồi thêm một câu, giọng điệu càng thêm chân thành.
Có lẽ lúc mình sắp chết sẽ cân nhắc một chút, nụ cười khách khí trên mặt Nguyễn Nhàn đọng lại mấy giây: "Nói đến việc này, tôi muốn hỏi cậu..."
Tiếng tấm vải xé rách vang lên, một cái chân quen thuộc khiến người ta phiền chán đâm xuyên qua lều vải, cắm thẳng vào giữa hai người. Hôm qua ở trong đại sảnh phế tích, suýt nữa anh đã bị thứ này đâm thủng đầu.
Nguyễn Nhàn: "..."
Đường Diệc Bộ phản ứng nhanh hơn anh. Hắn lưu loát kéo cái túi trong góc ra sau lưng rồi ném một thứ lớn bằng đĩa trà xuống đất. Sau đó túm Nguyễn Nhàn lên.
Hai người vừa xông ra khỏi lều vải không xa, sau lưng đã truyền đến những tiếng vang liên tiếp xen lẫn với tiếng quái vật kêu thảm. Không khí vốn đang bình tĩnh đột nhiên hóa thành gió lốc, đá vụn xung quanh nhanh chóng bay lùi về phía sau bọn họ, tốc độ nhanh đến dọa người, cứ như là...
"Co sập
(*)" Nguyễn Nhàn nhỏ giọng nói.
(*) Co sập là một quá trình vật thể bị phá hủy bằng cách sụp đổ vào chính chúng."Vụ nổ bình thường sẽ quá rõ ràng." Đường Diệc Bộ không ngừng bước chân, phóng nhanh về phía gò núi cách lều vải gần nhất: "Co sập tốt hơn chút, sẽ không gây ra sự chú ý không cần thiết."
"Sự chú ý không cần thiết?"
Đường Diệc Bộ ngừng bước chân lại rồi xoay người, lặng lẽ ra hiệu cho Nguyễn Nhàn nhìn về phía phương xa.
Thời tiết rất tốt, bầu không khí trong lành, cảnh vật xa xa vô cùng rõ ràng. Hai người đang đứng trên dốc, có thể nhìn thấy thành phố rất rõ.
Trong mấy giây đó, Nguyễn Nhàn gần như cho rằng đây là một cơn ác mộng. Lúc nghe được từ tận thế, anh đã suy đoán không ít, cũng đã chuẩn bị tư tưởng về thành phố S gần sở nghiên cứu nhất. Anh nghĩ tới một thành phố hoang bị vứt bỏ, nghĩ tới phế tích chiến tranh, thậm chí nghĩ tới vụ nổ cháy đen.
Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ đến điều này.
Thành thị màu xám trắng ở phương xa với những kiến trúc cao vút tận mây, tỏa ra màu kim loại sáng bóng dưới ánh mặt trời. Nó còn gần bầu trời hơn cả thành phố S trong trí nhớ của Nguyễn Nhàn. Chỉ là tạo hình hoàn toàn không còn là hình lập phương hợp quy tắc, mà nó giống các tinh thể pha lê
(*) hơn. Vô số hình học chuyển động trên đỉnh tòa nhà tạo ra những ánh sáng lấp lánh. Những đường hầm hình ống hình cung xuyên qua các tòa nhà, nối liền với nhau giống như mạch máu trong cơ thể.
(*) Tinh thể pha lê:Màn hình không khí trôi nổi giữa không trung, không ngừng sáng tắt. Ở khoảng cách này vẫn có thể thấy rõ.
Cách khu kiến trúc không xa có một bức tường cao màu đen. Phía trên là một thiết bị to lớn — hoặc là sinh vật. Nguyễn Nhàn bỗng chốc không thể phân biệt được — nó có mười hai cái chân dài đen nhánh đạp trên đầu tường, gần như bảo vệ cả thành phố dưới thân. Theo thời gian trôi qua, vật kia còn thỉnh thoảng di động thân thể, rất giống chỉ không phân công nhau bụng dài chân mù nhện.
"Đi thôi, đi cứu người với tôi. Bây giờ loài người là giống loại đang lâm nguy."
Thấy Nguyễn Nhàn trầm mặc, Đường Diệc Bộ quay người lại tiếp tục tiên lên đỉnh gò núi.
"Tôi không biết anh bị cài đặt "trải nghiệm" gì, nhưng có lẽ bây giờ số liệu ký ức của anh vẫn còn bị ảnh hưởng. Nhưng có một câu nhất định tôi phải nói trước — đừng tiếp xúc quá gần loài người."
—-
Tác giả có lời muốn nói:Nhuyễn cho rằng Đường là người, Đường cho rằng Nhuyễn là robot hình người