Tiết Ý Nồng đoán không sai, Dư Thời Hữu ở hậu viện bị nữ quyến vây quanh, tiếng cười nói rôm rả. Thăm hỏi bà nội, mẫu thân, thẩm nương, còn có mấy di nương cùng huynh đệ tỷ muội, đủ thứ, thật vất vả.

Nàng trở về liền bị hỏi chuyện trong cung. Thật ra thì nàng mới vào cung được ba ngày, có thể có chuyện gì để nói chứ, trọng tâm của câu chuyện chủ yếu là xoay quanh Tiết Ý Nồng mà thôi.

Thừa tướng phu nhân Lý thị hỏi: "Hoàng thượng đối xử với con tốt không?"

Vấn đề này, Dư Thời Hữu đã sớm nghĩ đến, phải trả lời như thế nào mới phải. Tiết Ý Nồng đối xử với nàng, không tính là xấu đi. "Hoàng thượng đối xử với Bổn cung rất tốt." Lý thị nghe vậy, trên mặt mang theo ý cười, gật gật đầu.

"Tốt là được rồi, làm dâu của hoàng gia, không so được với dân gian, nhiều quy củ, nhiều người nên cũng lắm thị phi, mà con lại là Hoàng hậu. Tương lai Hoàng thượng cũng không khả năng chỉ có một mình con, con nên học cách tha thứ, rộng lượng hơn, một nữ nhân biết bao dung luôn có hậu phúc. Nếu may mắn sinh được Thái tử, con càng tốt, Dư gia càng tốt hơn nữa, vui mừng khôn xiết."

Nhưng mà lời này chạm vào nỗi đau của Dư Thời Hữu. Bởi vì Tiết Ý Nồng đã nói rất rõ ràng với nàng là sẽ không bao giờ cùng nàng làm loại chuyện đó, hắn không thích mình nha! Vị hoàng đế này cũng không thể xem là bình thường. Cho đến bây giờ chỉ có nam nhân ham vui, sinh trưởng ở hoàng cung, vô tình nhất vẫn là đế vương, vị hoàng đế này sao ấm áp như vậy.

Thật ra thì, thích hay không thích có gì quan trọng. Thấy Tiết Ý Nồng xem vấn đề này như thiên đại chuyện, nàng cũng có chút cảm động.

"Bà nội đừng nôn nóng quá, Bổn cung mới thành thân được ba hôm, chuyện hài tử, thật ngại ngùng, dù sao Bổn cung và Hoàng thượng vẫn còn rất trẻ, không gấp."

Lý thị nói: "Phải phải, Hoàng hậu nói đúng. Chẳng qua là đây cũng là đại sự, có Thái tử, quốc gia có nối tiếp, cũng sẽ không sợ gì."

Dư Thời Hữu mỉm cười không nói. Ngược lại thẩm nương Tần thị cười nói: "Ý mẫu thân nói là chờ Hoàng hậu của chúng ta sinh tiểu thái tử, khi đó phải dìu dắt Thời Mẫn của chúng ta. Đến lúc đó Dư gia vừa có Hoàng hậu, lại có Hoàng phi, đây mới là rất tốt."

Lý thị không nói gì, mà mẫu thân của Dư Thời Hữu - Dư thị trong lòng chán ghét, nữ nhi của mình mới vào cung, Tần thị đã muốn lợi dụng để đem nữ nhi của ả vào cung. Hoàng cung là nơi mà ai cũng có thể vào như đi chợ sao?

Mọi người yên lặng không nói, Tần thị cười ngượng, rồi cũngqua.

Ngược lại nữ nhi của bà, Thời Mẫn nghe mẫu thân nói mấy lời vô sỉ như vậy, không thể chịu đựng được nữa, mượn cớ đi ra ngoài hít thở một chút.

Nói chuyện được một lúc, thì đã đến ngọ thiện. Các nam nhân dùng bữa tại chính điện, nữ quyến lại dùng ở một chỗ khác. Sau khi ăn xong, Tiết Ý Nồng uống trà, cả người uể oải muốn ngủ.

Nàng có thói quen phải ngủ trưa, chẳng phân biệt được xuân hạ thu đông, đang muốn tìm nơi để thiếp đi.

Dư Trường Canh nói: "Hoàng thượng, ngài còn tìm gì nữa? hay là vào phòng trước đây của Thời Hữu, Hoàng thượng cũng không phải là người ngoài nên không cần tính toán." Hắn hỏi Tiết Ý Nồng.

"Tùy ý."

Nô bộc dẫn nàng đi, vốn là Lạc Nhạn sẽ ở bên người hầu hạ, vừa nghĩ đến Tiết Ý Nồng ngủ rất say, không dễ tỉnh lại, lại có Nhậm công công hầu hạ, chẳng sợ có người quấy rầy, liền thông báo với Nhậm công công là mình sẽ đi ra ngoài thăm bạn.

Nhậm công công cười nói: "Lạc Nhạn cô nương cũng có người yêu ha, Hoàng thượng vừa mới ngủ một lát, ngươi đã muốn chạy đi gặp."

"Ngài chớ nói nhảm, vì để hầu hạ Hoàng thượng chu toàn, nô tỳ đã hạ quyết tâm, suốt đời không gả đi, chuyên tâm phục vụ, quyết tâm của nô tỳ so với công công cũng không thua kém gì."

"Ôi, ngươi tuy còn nhỏ mà chí khí lại lớn nha. Nhưng mà chúng ta cũng không còn cách nào khác, ngươi thì không giống như vậy, nếu như có người thích, nghĩ đến Hoàng thượng chúng ta là người hết sức thấu tình đạt lý, nhất định sẽ chuẩn bị cho ngươi sính lễ vô cùng phong phú."

Lạc Nhạn le lưỡi, "Đến lúc đó rồi nói, công công, nô tỳ đi đây, Hoàng thượng bên này nhờ ngài chiếu cố."

"Yên tâm, có ta ở đây, không có chuyện gì." Nhậm công công nhìn Lạc Nhạn đi xa, phất phất trần, lắc eo, lắc đầu, lả lướt liên hoa cất bước rời đi.

Tiết Ý Nồng ngủ trong phòng Dư Thời Hữu, được nhiều người bảo vệ, Tiết Ý Nồng cảm thấy không được tự nhiên, hỏi Lạc Nhạn đâu, lại nghe báo đã đi ra ngoài thăm bạn. Nhậm công công một mình hầu hạ, sau đó Dư Thời Hữu đến thay.

Nhậm công công nghĩ phu thê người ta ở cùng nhau, hắn ở lại xem náo nhiệt làm gì, vội vàng đi ra ngoài dạo mát.

"Ngươi lại đây làm gì, đi nghỉ ngơi đi."

"Không sao, thần thiếp đọc sách là được. Hoàng thượng cứ ngủ tiếp đi, đến lúc đó, thần thiếp gọi ngài."

Tiết Ý Nồng vốn nằm nghiêng, mắt dần dần trĩu nặng mà ngủ thiếp đi.

Dư Thời Hữu cầm quyển sách trong tay, đọc một lúc, quay đầu thấy tay Tiết Ý Nồng còn lộ ra ở bên ngoài, trời thu lành lạnh, nàng bước đến đem tay Tiết Ý Nồng nhét lại trong chăn, đắp chăn lại cẩn thận.

Nhìn Tiết Ý Nồng một lần, thở dài. Nàng muốn thành toàn Hoàng thượng, cũng băn khoăn cảm thụ của người thân, cả hai nơi, lại đều là tuyệt lộ. Nàng lại thở dài một lần nữa, tiếp tục đọc sách.

Tại thư phòng ở phủ Thừa tướng. Dư Thừa tướng và trưởng tử Trường Canh, cùng cháu trai Thời Khanh nói chuyện, "Thời Khanh, lúc ăn, ngươi liên tục nhìn hoàng thượng là có chuyện gì?"

Thời Khanh là thân huynh của Hoàng hậu, diện mạo xinh đẹp tuyệt trần, nho nhã, chính là người ngày đó ở trước cửa Từ phủ nói chuyện với Tiết Ý Nồng.

Lần này, hắn phát hiện Tiết Ý Nồng chính là đương kim Hoàng thượng, người mà khắp thiên hạ đều thèm nhỏ dãi, quá ngạc nhiên, Hoàng thượng lại là muội phu của hắn.

Dư Thời Khanh nói: "Thưa gia gia, tôn nhi thấy Hoàng thượng quen mặt, giống vị công tử lần trước tôn nhi gặp ở trước cửa Từ phủ." Hắn nói một câu, liền nhướng mắt, không muốn để cho người nhà biết hắn đi rình trước cửa tiền sủng phi.

" Từ phủ nào?"

"Chính là... Thỉnh gia gia tha tội cho Tôn nhi, Tôn nhi mới dám nói."

"Vòng vo, tha cho ngươi."

Dư Thời Khanh mới dám kể ra chuyện lần trước, ở trước cửa Từ phủ vô tình gặp được Tiết Ý Nồng. Hắn vừa mới dứt lời, Dư Thừa tướng tức giận đến nỗi chồm râu run run, "Ta chân trước muốn phế phi, ngươi chân sau đi đến nhà người ta, nếu để cho Hoàng thượng biết, chẳng khác nào nghĩ ta làm như vậy là để tác thành cho ngươi, a nha, không được..."

Dư Thừa tướng nghĩ đến những chuyện liên đới trong đó, đầu đổ đầy mồ hôi, không ngừng dùng tay áo lau lau trán, đi tới đi lui trong phòng, trợn mắt nhìn Dư Thời Khanh mấy lần.

Dĩ nhiên Dư Thừa tướng tuyệt đối không chỉ nghĩ đến những thứ này, tiền sủng phi bị phế là do các đại thần kiến nghị, Hoàng thượng cũng đồng ý. Nhưng trước đó, Hoàng thượng vẫn luôn ở lại Cẩm Tú Cung, hai người đó nếu thật sự có xảy ra chút chuyện kia, bên trong hoàng cung còn bị cấm đoán, chứ bên ngoài cung, e rằng dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng.

Căn cứ các biểu hiện của Hoàng thượng, đều hướng vào vế sau. Nếu như Từ Sơ Đồng hoài thai trước, Hoàng thượng muốn lập làm Thái tử cũng không phải là không thể, đến lúc đó mẫu bằng tử quý, vòng lại một vòng, lại quay trở lại.

Chẳng lẽ Hoàng thượng sử dụng chiến thuật quanh co với bọn hắn. Trực giác của Dư Thừa tướng cảm thấy chuyện này không ổn, "Hi vọng Hoàng thượng không nhận ra ngươi." Tạm thời, trước mắt chỉ có thể trông chờ vào điều đó.

Ông cháu ba người nghĩ đến hậu quả, đều toát mồ hôi lạnh. Mắng chửi Từ Sơ Đồng chẳng biết xấu hổ, một quả phụ không giữ phụ đạo, khi còn là tiền sủng phi thì lại mê hoặc tiểu thúc, không biết xấu hổ đến mức không cách nào hình dung được.

Nhưng mắng chửi  Từ Sơ Đồng cũng không giải quyết được gì.

Sau khi ba người tách ra, chỉ còn lại Dư Thừa tướng ngồi trong thư phòng. Chẳng qua là đám người này vừa bước chân ra, thì ma ma mặt mày xám ngoét đi đến. Bà hết sức do dự, không ngừng đi tới đi lui, mười ngón tay siết chắt, chỉ là chưa ra được quyết định.

Người này chính là Mai ma ma, tai mắt bên cạnh Dư Thời Hữu. Sau đó như hạ quyết tâm, nét mặt già nua nhăn lại, kiên định, không màn hậu quả, nếu không báo chuyện này với Dư Thừa tướng, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện.

Mai ma ma vừa bước vào thư phòng. Cách đó không xa Dư Trường Khánh vừa vặn đi ngang qua. Hôm nay nghênh đón Hoàng thượng, trong lòng hắn khó chịu, ăn uống no nê, uống rượu cũng đã đủ, muốn tìm thê tử xin hai đồng tiền hoa, chỉ thấy Trường Canh, Thời Khanh từ thư phòng đi ra, thầm nghĩ: "Lão gia tử bình thường thiên vị trưởng tử chính thất, trưởng tôn, hiếm khi xem ta là nhi tử? Lúc này, Mai ma ma vào tìm lão gia tử, chẳng lẽ giữa hai người này có chuyện gì sao?"

Dư Trường Khánh cười hắc hắc, nếu nắm được cái thóp phong lưu của lão gia tử, không sợ sau này còn không vì mình lên tiếng. Dư Trường Khánh quay lại, núp gần đó nghe lén.

Bên trong thư phòng, Mai ma ma đang kể chuyện Tiết Ý Nồng tìm Dư Thời Hữu nói chuyện, "Thừa tướng, ngài nói chuyện này nên làm sao? Tiểu thư còn trẻ, lời Hoàng thượng không thể không nghe, nhưng nếu tiếp tục như vậy, chỉ sợ tiểu thư..."

Dư Thừa tướng nói: "Ta biết, để ta suy nghĩ một chút, ngươi đi ra ngoài trước đi. Nhưng mà chuyện này không được kể cho người khác, vạn nhất truyền ra, Hoàng thượng không chịu thân cận với Thời Hữu nữa. Hơn nữa, bọn họ còn trẻ, chuyện hài tử, tương lai có thể có biến hóa cũng không biết trước được.

Mai ma ma đi ra. Dư Trường Khánh thấy có người đi ra, sớm tránh sang một bên, thầm nghĩ: "Hừ, nguyên lai là như vậy, lão gia tử từ trước đến giờ luôn xem Thời Hữu là tâm can bảo bối, hở một tí lấy Hoàng hậu làm hứa hẹn. Theo như lời này, Hoàng thượng có hồng nhan tri kỷ khác, hoặc là..." Dư Trường Khánh suy nghĩ, bản thân ở trước mắt Dư Thừa tướng làm trò mèo thì không được tốt, cần tìm một nơi khác để nghĩ cách, làm sao để tiết lộ chuyện này ra ngoài, tiết lộ cho ai là tốt nhất, khó tránh khỏi mưu đồ một phen.

Dư Thừa tướng nghe lời này, chân mày nhíu chặt, nếp nhăn hõm sâu đủ để cho nước chảy ròng ròng.

Hoàng thượng là không hy vọng Dư gia lớn mạnh sao? Hay là Hoàng thượng thích tiền sủng phi. Chuyện cho đến bây giờ cũng chưa chịu thỏa hiệp. Nhưng mà tôn nữ nhi tạt nước trà vào mặt Hoàng thượng, hắn cũng không so đo, nghĩ rằng hắn đối với Thời Hữu vẫn rất bao dung.

Chẳng qua là hắn nhất thời không nghĩ ra: Hắn dạy dỗ tôn nữ nhi như thế nào mà trở nên lỗ mãng như vậy. Dư Thừa tướng đau khổ vô cùng.

Sau một khoảng thời gian. Tiết Ý Nồng thức dậy, sớm có người bưng nước ấm vào, để cho nàng rửa mặt, thay y phục, hỏi: "Lạc Nhạn đã trở về chưa?"

Cung nữ kia trả lời: "Lạc Nhạn cô nương vẫn chưa trở về."

"Vẫn chưa sao?"

Tiết Ý Nồng suy nghĩ một chút, hình như Lạc Nhạc ra ngoài rất lâu rồi.

Lại nói Lạc Nhạn, sau khi dùng xong ngọ thiện, báo Nhậm công công là muốn đi ra ngoài thăm bạn một chuyến. Chuyến đi này là đến Từ phủ. Nha hoàn trước cửa Từ phủ rất lanh lợi, thấy Lạc Nhạn mỗi lần đến đều tìm Tồn Tích, vừa thấy nàng liền cười hỏi: "Là đến tìm Tồn Tích cô nương đi?"

" Ừ."

"Được rồi, cùng nô tỳ đi vào trong." Hoàn toàn không cần đi vào trong thông báo, Lạc Nhạn không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Không cần vào báo sao?"

Nha hoàn kia cười nói: "Không cần, Tồn Tích cô nương nói, chỉ cần cô nương đến tìm, liền dẫn cô nương vào. Nàng ấy không có ở trong phòng mình, có thể đang ở trong phòng của phu nhân. Chúng ta đi đến phòng phu nhân xem thử, có lẽ hai người đó đang nói chuyện cũng không chừng."

"được." Lạc Nhạn đi theo nha hoàn đến phòng của Từ Sơ Đồng. Đến trước cửa, để cho nàng chờ một chút, chính mình đi vào thông báo, sau khi nói rõ ràng, mới đi ra.

"Lạc Nhạn cô nương, phu nhân thỉnh vào, Tồn Tích cô nương cũng đang ở đây." Nàng nói xong rồi rời đi.

Lạc Nhạn đi vào, thấy trong phòng một người đứng, một người ngồi, chính là Tồn Tích và Từ Sơ Đồng. Tồn Tích đang cầm thước đo y phục, Từ Sơ Đồng đang làm vớ.

Thấy hai người, Lạc Nhạn vén áo thi lễ với Từ Sơ Đồng."Tham kiến phu nhân."

Từ Sơ Đồng còn chưa lên tiếng, Tồn Tích cười nói: "Chủ tử nhà ngươi có lời gì muốn ngươi đến  đây truyền sao ?"

**** 11/12/2021 ****

#### Lời editor ####
Tội nghiệp Hoàng hậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play