Sau khi Tiết Ý Nồng vào cửa, Dư Thời Hữu đứng dậy nghênh đón, trên đầu nàng mới xử lý được một nửa. "Tóc vẫn chưa chuẩn bị xong, tiếp tục làm đi."
"Dạ." Dư Thời Hữu ngồi trước bàn trang điểm, để cho Mai ma ma giúp nàng chỉnh trang, phải biết nữ nhân cổ đại búi tóc là rất đẹp và rất tốn thời gian, mất không dưới một hai canh giờ. Tiết Ý Nồng ngồi chờ, uống chút trà, trà uống xong thì để cung nữ pha trà tiếp , nghỉ ngơi một lúc rồi lại ăn điểm tâm, điểm tâm ăn xong rồi, nhìn bên ngoài, lại đến giờ trưa, nàng không đợi được, đi ra bên ngoài dạo. Xem canh giờ chắc tóc Hoàng hậu cũng làm xong rồi, cơm nước cũng ăn rồi, vội vàng tranh thủ đi dạo một chút.
Vừa đến Khôn Viên Cung, cung nữ đã đem thức ăn xuống. Dư Thời Hữu đang cầm khăn lau miệng, thấy Tiết Ý Nồng, nàng lại muốn đứng lên, "Đừng, đừng, ngươi cứ ngồi đi!" Tiết Ý Nồng chọn ghế ngồi đối diện Dư Thời Hữu, "Tóc làm xong xưa?" Nàng ngắm một lúc, là rất đẹp, dĩ nhiên cũng rất khó chịu, những chiếc kẹp tóc trên đầu nhìn rất chói mắt đi.
"Đã xong."
"Ăn rồi chưa?"
"Đã ăn."
"Tạm thời không có chuyện làm phải không? Vậy chúng ta nói chuyện một chút, chuyện ta muốn nói với ngươi có thể không dễ dàng." Tiết Ý Nồng là có chút oán trách, bị nàng ấy tiêu hao hết thời gian.
Nhưng Dư Thời Hữu cũng có giải thích."Hoàng thượng có lời gì cứ việc nói, không cần để ý đến thần thiếp."
"Như vậy sao được, ngươi làm tóc đi!"
"Không cản trở việc nói chuyện."
"Sợ gây phiền cho ngươi a, mà thôi, quên đi." Nàng nhìn xung quanh, cung nữ, thái giám vội vàng lui xuống, thấy mọi người vội vội vàng vàng đi ra ngoài, Tiết Ý Nồng nhắc nhở: "Đóng cửa lại."
Đóng cửa giữa thanh thiên bạch nhật, làm gì không đàng hoàng sao?
Mọi người sững sốt, lời Hoàng thượng nói không thể không nghe. Còn có mấy người muốn đứng gần cửa để nghe lén, Lạc Nhạn chạy đến, "Làm gì vậy! Hoàng thượng muốn nói chuyện với Hoàng hậu, các ngươi đứng ở đây làm gì, đi đi, đi làm việc đi."
Mọi người bất đắc dĩ giải tán, chẳng qua là trong đầu có nho nhỏ ý tưởng, dẫu sao ở bên cạnh Tiết Khinh Y cũng đủ lâu, nên chút chuyện này vẫn hiểu được.
Ban ngày Hoàng thượng sủng hạnh nương nương, quả nhiên rất đặc biệt nha!
Lạc Nhạn trợn mắt nhìn mấy người này, không biết lúc nãy nàng có nhìn lầm không, dù sao nàng dường như hiểu được suy nghĩ của mọi người, chẳng lẽ bị Tồn Tích lây bệnh, mỗi lần gặp đều được chia sẻ mấy "Kinh nghiệm" kỳ quái", mình đã nhiễm thói xấu rồi sao... huhu.
Không khí trong phòng cực kỳ yên lặng và nghiêm túc, ngay cả không khí cũng nhẹ nhàng chuyển động, sợ quấy nhiễu hai người bọn họ.
"Hoàng thượng không phải có lời muốn nói với thần thiếp sao." Dư Thời Hữu suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ là Tiết Ý Nồng muốn nói về chuyện cho Từ Sơ Đồng vào cung sao? Chờ đơi nửa ngày, không thấy Tiết Ý Nồng mở miệng, như đang tích lũy can đảm để nói.
"Ừ, trẫm có chuyện muốn nói. Thái hậu muốn trẫm cùng ngươi viên phòng, trẫm không muốn." Chuyện như vậy, nói rõ ràng như vậy, cự tuyệt triệt để như vậy, cho dù Dư Thời Hữu có được gia giáo nghiêm thế nào cũng đổi sắc mặt.
"Tại sao?" Nàng không cầu hắn yêu, chẳng lẽ giả vờ sống theo cách bình thường qua ngày cũng không được, hắn rõ ràng không phải là người lòng dạ sắt đá, Dư Thời Hữu nhìn chiếc áo choàng trên giá áo, chẳng lẽ là ảo giác của nàng sao?
"Bởi vì trẫm không thích ngươi." Ánh mắt Tiết Ý Nồng nhìn tách trà mấy lần, chỉ mong nước trà đừng quá nóng, nàng chuẩn bị sẵn sàng để tránh xa hiện trường gây án. Bởi vì lúc này, dưới tình huống như vậy, ai cũng sẽ nổi đóa. Giống như là: Ngươi không thích ta, ngươi cưới ta làm gì? Ngươi cưới ta, không cùng ta làm gì gì đó? Vậy rốt cuộc ngươi rmuốn làm gì?
Tiết Ý Nồng rửa tai lắng nghe Dư Thời Hữu gầm thét, chẳng qua là chỉ thấy Dư Thời Hữu ngây ngốc sững sờ. Bởi vì Hoàng thượng nói không thích mình, cái này cũng không quá cường điệu đi, nàng căn bản cũng chưa từng nghĩ đến Hoàng thượng sẽ thích mình, chẳng qua là thời cuộc mà thôi, là mệnh lệnh của phụ mẫu, môi chước chi bôi mà thôi, làm sao mà hắn thích nàng cho được.
Thấy nàng sững sờ, Tiết Ý Nồng chỉ đành ho khan mấy tiếng, nhắc nhở Hoàng hậu tỉnh hồn, nàng còn có lời muốn nói tiếp
"À, thần thiếp biết, đa tạ Hoàng thượng thẳng thắn." Nàng lại trả lời như vậy, Tiết Ý Nồng suy nghĩ một lần, cảm thấy nữ nhân cổ đại hết sức kín đáo, mình nói như vậy, trong lòng Dư Thời Hữu chắc chắn có vướng mắc.
"Ngươi biết là tốt rồi! Hôn sự của Trẫm và ngươi là sự kỳ vọng của mọi người. Trẫm không muốn để cho ngươi đau khổ, có thể có rất nhiều chuyện, chúng ta cũng không biết làmsao cho phải. Trẫm nghĩ hồi lâu, vẫn cảm thấy muốn thẳng thắn với ngươi, chuyện của chúng ta không cách nào mà tiến thêm một bước. Nhưng là trẫm vẫn sẽ đối đãi với ngươi thật tốt. Nếu như bị ức hiếp, cứ nói với trẫm, trẫm sẽ thay ngươi làm chủ. Nhưng mà chuyện hậu cung, trẫm vẫn là hy vọng, giải quyết ngay tại hậu cung, không muốn bên ngoài can thiệp, để cho người khác cười nhạo không nói, còn có thể sẽ tạo cơ hội cho kẻ gian lợi dụng. Ở đây, không ai dám ức hiếp ngươi. Hơn nữa, sau này ngươi có người trong lòng, cứ nói với trẫm, trẫm cũng cho phép các ngươi ở cùng nhau, thường ngày không có việc gì, có thể tự do ra vào hoàng cung, về thăm nhà một chút, đi ra bên ngoài vui đùa một chút, kết thêm bạn..."
Trong lòng Dư Thời Hữu hơi chua xót, nhưng suy nghĩ lại, Hoàng thượng không thích nàng, nhưng cũng không bạc đãi nàng. Hơn nữa có mấy lời, không phải chỉ có Hoàng đế, mà bất cứ nam nhân nào đại khái cũng không muốn thành toàn tình cảm cho nữ nhân của mình, quan tâm đến cảm thụ của nữ nhân. Tiết Ý Nồng làm được như vậy đã là siêu tốt.
Một người như vậy, cuối cùng cũng không liên quan gì đến nàng."Thần thiếp biết." Nàng nở nụ cười, Tiết Ý Nồng nhất thời thả lỏng.
"Ngươi hiểu thì tốt rồi, chẳng qua là trẫm cũng biết, yêu cầu như vậy đối với ngươi cũng rất là quá đáng, thật là sợ ngươi sẽ hất tách trà..."
Dư Thời Hữu đưa tay lấy tách trà tạt lên mặt Tiết Ý Nồng, Tiết Ý Nồng ngơ ngẩn, nước từ trên lông mi trượt xuống mặt.
"Ngươi?"
"Nhưng mà Hoàng thượng, trong lòng thần thiếp vẫn là vô cùng khó chịu. Hoàng thượng lại dùng những lời nói độc ác, yêu cầu tàn nhẫn như vậy nói với một nữ nhân như thần thiếp, Hoàng thượng xem thần thiếp là cái gì, thần thiếp không làm được!"
Tiết Ý Nồng nói: "À."
"Ngài có thể đi ra ngoài."
"À."
Lúc nãy nàng còn khen nữ nhân cổ đại thân thiện như thế nào, xem ra Hoàng hậu nhà nàng cũng là biến hóa khôn lường nha.
Sau khi nàng đi, một bóng người từ sau tấm bình phong đi ra. Mai ma ma hoảng sợ, thất kinh, "Nương nương, ngài sao có thể hất nước vô mặt Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng nổi trận lôi đình..."
"Hắn nói lời vô sỉ, đáng bị như vậy!"
Dư Thời Hữu sợ Tiết Ý Nồng ở nơi lại lâu sẽ phát hiện trong phòng còn ẩn giấu một người, khi đó, sợ sẽ thật sự nổi trận lôi đình, hắn bộc bạch thẳng thừng như vậy, hẳn là không muốn người khác biết đi!
Hơn nữa Mai ma ma là tâm phúc của gia gia, từ trước đến nay rất hiểu tâm ý của gia gia. Nếu để chuyện này truyền đến tai của gia gia, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Cho nên, nàng không thể không thất lễ trước, để cho Mai ma ma dù ở bên cạnh gia gia cũng không có gì để nói.
Tiết Ý Nồng không ngờ Dư Thời Hữu làm như vậy với mình, mặt ướt, cổ áo cũng ướt. Mở cửa đi ra, Lạc Nhạn nhìn thấy dáng vẻ chật vật của nàng, không nghĩ cũng biết, Hoàng thượng nói mấy yêu cầu vô lễ như vậy với hoàng hậu, ai có tính cách nhất định sẽ có hành động đáp trả thôi.
Lạc Nhạn khăn lau mặt cho Tiết Ý Nồng, nói: "Mới đi vào phòng có một chút mà đã chọc người ta giận, Hoàng thượng thật sự có bản lãnh."
"Haha, không phải sao. Được rồi, không nói nữa, ba ngày sau, Hoàng hậu phải về nhà, ngươi giúp trẫm chuẩn bị một chút, lễ vật không được bỏ xót, thay trẫm suy nghĩ trang phục như thế nào cho thích hợp."
Lạc Nhạn cười nàng, "Còn chưa hết một ngày, mà đã nghĩ đến ba ngày sau. Ngài có phải vội vã đi ra ngoài tìm nương nương không, yên tâm, người còn ở đó, không chạy đi đâu đâu mà lo."
"Ai nói trẫm muốn tìm nàng ấy. Chẳng qua, trẫm muốn ngươi chuẩn bị lễ vật cho thỏa đáng, tránh cho vội vội vàng vàng. Hoàng hậu mặc dù không có đáp ứng trẫm, nhưng cũng không có phản đối. Vì vậy, trẫm cần bồi thường tổn thất cho nàng ấy, cũng không thể thiếu nợ nàng ấy. Dù thế nào cũng phải để cho nàng ấy phong phong quang quang."
"Ngài biết rõ ngài ấy không thiếu mấy cái này."
"Được rồi, ngày mai trẫm sẽ tìm cho nàng ấy một lang quân như ý."
Lạc Nhạn phát hiện Tiết Ý Nồng càng nói càng không mơ hồ, vẫn xem như là chưa nói đi. Nàng suy nghĩ nếu mấy ngày sau có thời gian dư dả, nàng phải đi Từ phủ một chuyến, tìm Tồn Tích học hỏi kinh nghiệm, làm bà mai như thế nào. Chuyện Hoàng hậu nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, chưa có đối tượng thì thế nào cũng ngày ngày quấn lấy Hoàng thượng, sớm muộn cũng sẽ gây ra chuyện.
Nghĩ xong, Lạc Nhạn đi chuẩn bị ngay. Đi phủ Thừa tướng, lễ vật đầy đủ, quang cảng hùng hậu, đội ngũ thị vệ xếp thành hàng dài. Dân chúng tò mò, đứng ở ven đường nhìn theo, thấy đội ngũ đến trước cửa phủ Thừa tướng.
Dư Thừa Tướng và Thừa tướng phu nhân sớm dẫn tất cả mọi người từ bên trong phủ ra đứng ở cửa chờ. Chẳng qua là Hoàng thượng còn chưa đến, người một nhà đứng ở trong gió lạnh, con vợ lẽ của Dư gia gọi là Dư Trường Khánh, đảo mắt nhìn trời, trong lòng rất xem thường. Không phải chỉ là một tiểu hoàng đế đến thôi sao, có cần phải kêu cả nhà sáng sớm ra đứng chờ, không cho ăn gì sao, hắn đến bây giờ còn chưa ăn điểm tâm, bụng đói cồn cào.
Chẳng phải đại nữ nhi của lão nhan gia trở thành Hoàng hậu thì nhất định lôi kéo cả nhà chịu khổ sao? Hắn liền nói lão nhân gia bất công, chuyện gì tốt đẹp đều chỉ dành cho đại phu nhân. Từ nhỏ, đã đem Dư Thời Hữu vào cung cho học tập, dạy dỗ. Chẳng lẽ khuê nữ nhà hắn Thời Mẫn không phải cháu gái của lão nhân gia sao? Không phải nữ nhi của Dư gia sao?
Dư Trường Khánh khẽ cười lạnh vài cái, chẳng qua là động tác nhỏ này vô tình lọt vào tầm mắt của Dư Thừa Tướng, lắc lắc đầu, đứa con này suốt ngày khiến hắn bận tâm, chỉ biết ăn chơi lêu lỏng, làm gì cũng không ra hồn, lại thích đâm bị thóc chọc bị gạo, hôm nay như vậy, dám chắc tám phần đang thầm oán trách mình.
Nhưng mà nói gì thì nói, nếu hắn chịu cố gắng một chút, mình cũng sớm mưu cầu một chức quan cho hắn. chứ như bây giờ cho dù có năm trăm năm mình cũng không thể chống đỡ cho hắn.
Dư Thừa Tướng thở dài thườn thượt, quay đầu lại.
Trên đường cổ nhạc vang rung trời, kiệu liễn của Hoàng thượng đã đến, phía trước tấu nhạc, phía sau rất nhiều cung nữ xách theo hộp đựng thức ăn, thái giám gánh rương gỗ, trông rất giống gia đình quyền quý, tài phú.
Dư Thừa Tướng hài lòng sờ râu, xem ra Hoàng thượng đối xử với Thời Hữu và Dư gia cũng không tệ, đây mới là điềm cát. Chỉ cần Hoàng thượng và Hoàng hậu hòa hợp, thiên hạ mới có thể thái bình.
Đang ngẫm nghĩ, giọng nói chói tai của Nhậm công công vang lên đúng lúc. "Hoàng thượng giá lâm!" Dư Thừa tướng dẫn cả già trẻ, trên dưới lớn nhỏ quỳ xuống nghênh đón. Tiết Ý Nồng xuống cổ kiệu, chờ Dư Thời Hữu phía sau đi đến, lúc này mới cùng vào phủ.
"Bình thân."
"Tạ Hoàng thượng, tạ Hoàng hậu."
Dư Thừa Tướng nhường đường, Dư gia chủ tớ tuy nhiều, nhưng chỉ có một mình hắn làm chủ, đám người đứng chật ních thấy vậy lâp tức tránh ra hai bên tạo không gian cho những người này di chuyển.
Tiết Ý Nồng được dẫn vào phòng khách, Dư Thừa Tướng và trưởng tử Dư Trường Canh lưu lại hầu hạ nói chuyện, còn lại nữ quyến, đều đi ra phía sau, nắm tay nhau gặng hỏi đủ điều.
Tiết Ý Nồng, Dư Thừa Tướng, và Dư Trường Canh nói vài chuyện trong triều, mắt thấy mùa đông sắp đến, không biết dân chúng có sống qua nổi không, vạn nhất nếu xảy ra mưa đá, phá hoại mùa màng, cuộc sống sẽ vô cùng khó khăn.
Tiết Ý Nồng uống trà, nghe bọn họ nói. Mặc dù nhìn giống như chuyện nhà, thật ra thì vẫn là rất nhàm chán. Nàng nghĩ đến Dư Thời Hữu trở về nhà được bà nội, mẫu thân hay huynh đệ tỷ muội, kéo nàng nói chuyện vui vẻ, trong lòng vô cùng hâm mộ.
**** 10/12/2021 ***
#### Lời editor ####
Đến chương này vẫn thích và tội nghiệp Hoàng hậu nha.