Tối đến, Doãn Hạo Vũ theo địa chỉ Châu Kha Vũ đến căn hộ của hắn. Cậu bấm chuông, ngay sau đó cửa được mở ra.

“Anh Châu.” Doãn Hạo Vũ lễ phép cúi đầu chào hắn.

"Ừm." Châu Kha Vũ gật đầu chào lại. Khi cậu đi ngang qua người hắn, hắn lập tức cau mày hỏi: "Cậu lại uống rượu à?"

Doãn Hạo Vũ dừng lại, ngạc nhiên nói: "Anh ngửi được sao? Chiều nay tôi có uống một chút, có một cảnh cần phải có rượu. Để tôi mặc áo khoác vào, kéo kín lên là anh không nghe mùi được rồi." Nói rồi, cậu kéo khóa chiếc áo khoác denim đang mặc trên người.

"Tùy ý cậu.” Châu Kha Vũ nói xong thì quay người đóng cửa lại rồi bước vào nhà.

"Ừm..." Doãn Hạo Vũ không kịp kéo khóa lại, nhanh chóng đi theo Châu Kha Vũ tiến vào phòng khách.

Nhà của Châu Kha Vũ được trang trí theo phong cách tối giản, lấy màu đen và xám làm chủ đạo, không có nhiều đồ đạc nên trông không gian khá là gọn gàng, rộng rãi.

Châu Kha Vũ bảo Doãn Hạo Vũ ngồi trước, sau đó đi vào bếp. Doãn Hạo Vũ ngồi trên sofa, đi theo sau lưng Châu Kha Vũ, từ xa nhìn hắn lấy ra một chiếc cốc sứ màu đen từ tủ bếp, rửa sạch rồi đi tới bình nước trong phòng bếp.

Châu Kha Vũ vẫn mặc áo sơ mi và quần tây sẫm màu như khi ở ngoài, gấu áo sơ mi được nhét chặt vào cạp quần làm thắt lưng thon gọn vẫn được thắt lại. Cổ tay áo được cuộn đến khuỷu tay, để lộ những đường nét khỏe khoắn và gợi cảm trên cánh tay.

Châu Kha Vũ đi về phía phòng khách với chiếc cốc, vẻ mặt vẫn nghiêm túc và có năng lực.

Doãn Hạo Vũ có chút sững sờ, Châu Kha Vũ đưa ly qua, cậu sững sờ nói lời cảm ơn, nhấp một ngụm, cảm nhận nước ấm trên đầu lưỡi, sau đó mới tỉnh táo lại: "Anh Châu, anh vừa mới tan làm sao?"

“Tôi vừa về đến nhà.” Châu Kha Vũ ngồi ở sofa bên cạnh, “Nói tôi biết, cậu muốn diễn thử cảnh nào?

"À.” Doãn Hạo Vũ nhớ lại. Cậu lấy ra tờ kịch bản được bản thân cắt ra một vài chi tiết trong của kịch bản ở buổi casting trong túi xách, rồi nói với Châu Kha Vũ: "Anh Châu, bởi vì kịch bản phải được giữ bí mật, tôi không thể cho anh xem bản đầy đủ, xin lỗi..."

"Không thành vấn đề. Tôi và Cố Hoành đã nói về chủ đề của bộ phim này." Châu Kha Vũ đọc kịch bản, nhanh chóng tóm tắt cốt truyện: "Phần này nói về việc giả vờ say." Doãn Hạo Vũ gật đầu.

Châu Kha Vũ hỏi, "Bạn diễn của cậu là ai?"

"Anh Bá Viễn ạ." Doãn Hạo Vũ trả lời, “Anh Châu có biết anh ấy không?”

"Có biết.” Châu Kha Vũ vẫn đang nhìn kịch bản, “Cậu nói cậu không ổn ở phần nào?”

Doãn Hạo Vũ nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Vốn dĩ tôi muốn thể hiện hình ảnh một người say, nhưng khi diễn, tôi thấy nó lại không hợp lý lắm, kiểu tôi vẫn còn mơ hồ về vai diễn của mình.” Cậu nhanh chóng nói thêm: "Tôi không nói là anh Viễn diễn không tốt. Chỉ là tôi không biết phải ứng phó với phong thái và hành động của anh ấy như thế nào."

Châu Kha Vũ dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên bàn, nói: "Sự mơ hồ đó là thứ cậu cần phải loại bỏ ra."

“Tôi đã thử tiếp xúc gần gũi, điều đó có được tính không?” Doãn Hạo Vũ nhớ lại tình huống lúc đó và thì thầm, “Tôi nghĩ rằng sự đụng chạm đó có thể thể hiện ra được sự thân mật của cả hai bên. Thật không may, cuối cùng nó đã không thành công…”

Châu Kha Vũ dời mắt khỏi kịch bản, nhìn về phía Doãn Hạo Vũ, hỏi: "Đụng chạm thế nào?"

“Giả vờ ngã để bên kia đỡ.” Doãn Hạo Vũ ngượng ngùng cười, “Lúc đó tôi khá là vụng về...”

Châu Kha Vũ đặt kịch bản lên bàn: "Cậu nghĩ chỗ nào có vấn đề, để tôi với cậu diễn lại thử xem."

“Bây giờ?” Doãn Hạo Vũ ngồi thẳng dậy.

Châu Kha Vũ yên lặng bình tĩnh nhìn cậu.

Rất nhanh Doãn Hạo Vũ đã vui vẻ chấp nhận, cậu nhìn xung quanh rồi đi đến bật thang phân cách giữa phòng khách và phòng ăn: "Tôi bắt đầu đây."

Doãn Hạo Vũ đã cố gắng hình dung ra nhân vật của Bá Viễn ở đối diện, giả vờ say rồi nói chuyện với không khí. Cậu đã cố gắng hết sức để thể hiện tốt, vì vậy cậu đã tăng phạm vi chuyển động của mình, giống như một con chim cánh cụt mất thăng bằng.

Nhưng có một điều Doãn Hạo Vũ không ngờ tới là cậu vừa đi tới cầu thang, hai chân vấp vào nhau, một cái ngã xuống đất không đứng dậy được, từ giả vờ ngã đã thành ngã thật.

Cậu ngồi đó một lúc thì Châu Kha Vũ đã đi tới. Doãn Hạo Vũ dụi dụi mắt nhìn hắn, cố gắng nhìn kỹ nụ cười vừa rồi trên mặt người kia, nhưng lại không nhìn ra nữa.

Châu Kha Vũ nói, “Hãy cẩn thận.” Sau đó hắn nghiêng người nắm lấy cánh tay của Doãn Hạo Vũ, nói, “Để tăng phản ứng của bản thân với bạn diễn không cần phải làm mấy cái mất sức như vậy. Đi casting chứ không phải đi đóng phim thật."

Doãn Hạo Vũ được lực kéo từ tay của Châu Kha Vũ giữ để đứng lên, tự giễu cười nhạo: "Buổi casting ngày đó không tệ như bây hôm nay, lần đó anh Viễn đã ôm tôi."

Châu Kha Vũ không nói chuyện, hắn rút tay về, quay lại sofa ngồi xuống.

Doãn Hạo Vũ theo sau hỏi: "Tôi vừa rồi cần phải điều chỉnh ở chỗ nào?"

Châu Kha Vũ nói: “Những gì cậu nói trước đây khá đúng, cậu thực sự hành động rất vụng về.” Giọng điệu của hắn vẫn gay gắt như thường: “Đặc biệt là khi cậu ngã ở đó, ý tưởng không đủ tinh tế.”

Doãn Hạo Vũ vốn dĩ không mong đối phương khen ngợi mình, nhưng sau khi nghe đánh giá thì cậu vẫn thất vọng. Lúc này cậu mới nhận ra đầu mình hơi choáng váng, có lẽ lúc nãy cậu đã diễn hơi quá sức.

Doãn Hạo Vũ đi nhờ nhà vệ sinh của Châu Kha Vũ.

Cậu rửa mặt, nhẹ nhàng nhấc miếng dán chắn sau gáy lên, liếc nhìn gương, tuyến thể trong kỳ phát tình sưng tấy, vùng da quanh tuyến lúc này cũng ửng đỏ. Doãn Hạo Vũ trong đầu tính toán thời gian để thuốc ức chế phát huy tác dụng, thời gian cũng đủ, vì vậy cậu dán lại miếng dán rồi đi ra ngoài.

Không biết Châu Kha Vũ có thất vọng vì diễn xuất vừa rồi của cậu hay không mà tiếp theo, Châu Kha Vũ vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh và chỉ ra mọi vấn đề một cách không thương tiếc bằng những lời lẽ đanh thép dành cho Doãn Hạo Vũ.

Mặc dù Doãn Hạo Vũ rất buồn, nhưng cậu vẫn chăm chỉ lắng nghe ghi lại từng ý một.

Thời gian chậm rãi trôi qua, đến cuối cùng, trời cũng đã tối. Tinh thần của Doãn Hạo Vũ dẫn mất đi kiểm soát, sức lực cũng yếu đến mức cầm bút không nổi. Bút rớt xuống đất làm Châu Kha Vũ phát hiện.

"Có gì sao?" Hắn đóng kịch bản.

Doãn Hạo Vũ lắc đầu, nghiêng người cầm bút lên, do dự một chút rồi hỏi: "Anh Châu, tại sao anh lại giới thiệu tôi với Cố đạo?"

“Khi quay 'Before and After', tôi thấy khả năng của cậu không tệ." Châu Kha Vũ nói.

Có vẻ như ẩn ý ngay từ đầu hắn đã đánh giá Doãn Hạo Vũ quá cao. Doãn Hạo Vũ đã bị la mắng suốt một buổi, sự bất bình tràn ngập trong lòng cậu vào lúc này. Đáng giận hơn nữa là Doãn Hạo Vũ còn đánh giá quá cao thân thể của chính mình, lúc ốm đau còn làm việc, có lẽ vì sự hồi hộp với đoạn diễn thử vừa rồi nên cơ thể nóng bừng bừng, lưng đổ mồ hôi.

Doãn Hạo Vũ cầm cốc lên, thậm chí uống vài ngụm nước, nhưng cậu không hề bình tĩnh lại, thậm chí nhịp tim của còn có xu hướng tăng dần lên.

Châu Kha Vũ nhìn cậu hỏi: "Muốn thêm nước sao?"

“Ừm, cảm ơn.” Doãn Hạo Vũ gật đầu.

Khi Châu Kha Vũ cầm cốc rót nước, Doãn Hạo Vũ lặng lẽ mở túi ra xem qua, phát hiện mình có mang theo bên mình một loại thuốc ức chế cực mạnh. Cậu nhìn thấy Châu Kha Vũ vẫn còn ở trong phòng ăn, vì vậy liền xách túi đi vào phòng tắm.

“Đi đâu?” Giọng của Châu Kha Vũ đột nhiên vang lên.

Doãn Hạo Vũ giữ nguyên vị trí.

Hắn bước dần đến gần, đứng sau lưng cậu nói: "Quay người lại."

Nhịp tim của Doãn Hạo Vũ đột ngột tăng lên. Cậu chậm rãi xoay người, không dám nhìn Châu Kha Vũ: "Tôi muốn đi toilet."

“Cậu nói dối rất giỏi phải không.” Châu Kha Vũ lạnh lùng nói, “Sao phải xách túi đi toilet?"

Doãn Hạo Vũ bị lật tẩy ngay lập tức, hít một hơi thật sâu và nói, "Tôi cần cái này..." Cậu thò tay vào túi, lấy ra một mũi thuốc ức chế cực mạnh.

Châu Kha Vũ đột nhiên bắt lấy cổ tay của Doãn Hạo Vũ: "Cậu đang làm gì vậy?"

Doãn Hạo Vũ trầm giọng nói: "Tôi cảm thấy có chút không thoải mái. Trước khi đi ra ngoài tôi đã tiêm một liều, giờ tôi sẽ ổn với một liều nữa..."

Châu Kha Vũ nói: “Bệnh của cậu còn chưa lành, không thể tiêm nữa.” Hắn dễ dàng giật lấy thuốc ức chế trong tay Doãn Hạo Vũ, ném sang một bên.

Chân của Doãn Hạo Vũ không ngừng run lên, cậu lùi lại cách Châu Kha Vũ mấy bước, dựa lưng vào tường, nói: "Vậy thì tôi đi đây."

Vẻ mặt của Châu Kha Vũ lúc này rất nghiêm khắc.

“Tôi xin lỗi lão sư. Tôi nghĩ rằng tôi có thể kiểm soát được tin tức tố.” Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại, nuốt khan.

Châu Kha Vũ phớt lờ lời xin lỗi của cậu và chỉ hỏi, "Cậu đi về như thế nào?"

"Tôi sẽ gọi trợ lý đến đón.” Hơi thở của Doãn Hạo Vũ có chút gấp gáp, “Anh… anh đợi hai mươi phút nữa.”

“Đã đến mức này rồi, cậu chịu không nổi nữa.” Châu Kha Vũ bước nhanh đến tủ đựng đồ bên cạnh, tìm trong hộp y tế một lọ xịt ức chế tác dụng ngắn, nhưng những thứ hắn tìm được đều là dành cho alpha.

“Tôi… vào nhà vệ sinh trước. Nhân tiện gọi cho trợ lý.” Doãn Hạo Vũ dựa vào tường cố gắng đi qua một bên.

"Cậu có bị điên không?" Châu Kha Vũ nói nhanh, giọng điệu không kiên nhẫn, “Hôm nay cậu còn dám uống, rượu làm suy yếu chức năng của cơ thể, vào đó thì ngất trong đó rồi sao?”

Với tính khí thất thường của Doãn Hạo Vũ, khi gặp những trường hợp như thế này cậu đều sẽ bỏ qua với một tiếng haha. Nhưng bây giờ nghe thấy giọng điệu của Châu Kha Vũ, đột nhiên cậu cảm thấy rất buồn, chậm rãi nói: "Cái này không tốt, cái kia không tốt, vậy anh muốn tôi làm cái gì."

Giọng cậu đầy thổn thức, đôi mắt dần trở nên ướt át. Chẳng hiểu sao hôm nay tâm lý cậu có phần hơi mỏng manh, bị mấy lời nói thế này tác động lại thấy chua xót. Cậu cũng nghĩ rằng bộ dạng xấu hổ của mình có thể khiến Châu Kha Vũ coi thường mình hơn, một vài giọt nước mắt đã lăn dài.

Nhưng cậu lại nghe thấy Châu Kha Vũ hạ giọng lại, nói chậm hơn "Tôi không đổ lỗi cho cậu, đó là do giọng điệu tồi tệ của tôi. Tôi xin lỗi."

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhớ tới cuộc đối thoại trong khách sạn. Lúc đó Châu Kha Vũ nói xin lỗi, Doãn Hạo Vũ có thể nhìn thấy được bóng dáng của Lương Vĩnh Chí trên khuôn mặt của hắn, ngay cả như vậy, cậu vẫn cảm thấy được an ủi. Nhưng lần này, những gì Doãn Hạo Vũ nhìn thấy hoàn toàn thuộc về bản thân Châu Kha Vũ.

Chỉ một lời trấn an nhỏ như vậy mà Doãn Hạo Vũ đã hoàn toàn mất kiểm soát, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống sàn.

Châu Kha Vũ tiến lên một bước theo phản xạ, rồi lại dừng lại.

Một thứ pheromone đậm đặc tràn ra từ góc nhỏ miếng dán.

Số lượng pheromone này đã vượt quá phạm vi mà miếng dán có thể chặn, và điều đó có nghĩa là pheromone bắt đầu tràn ra khỏi chiếc cổ đỏ của Doãn Hạo Vũ.

Doãn Hạo Vũ từng có thể vượt qua thời kỳ phát tình một cách suôn sẻ bằng cách uống thuốc ức chế hoặc được xoa dịu bởi Omega. Nhưng lần này, phản ứng cơ thể của cậu hỗn loạn đến mức mất hết sức lực, lưng quần ướt sũng một mảng lớn, hô hấp dồn dập khiến cậu sắp ngã quỵ.

Mùi ngọt ngào lan tỏa nhanh chóng. Sắc mặt Châu Kha Vũ cũng trở nên căng thẳng, hắn quay mặt đi, giơ mu bàn tay che mũi, ngắn gọn nói: "Tôi đi ra ngoài gọi người đại diện của cậu. Chịu đựng một chút." Nói xong liền sải bước đi ra ngoài.

Doãn Hạo Vũ lúc này trong lòng chỉ còn lại có một ý nghĩ, yếu ớt nói: "Đừng đi..."

Châu Kha Vũ nghe thấy nên dừng lại.

Cậu nhìn bóng lưng của Châu Kha Vũ, thở hổn hển nói: "Thật khó chịu... Anh dạy tôi giải tỏa đi."

“Ý của cậu là muốn tôi dạy?” Châu Kha Vũ không có nhìn lại, “Tôi biết cậu ghét bỏ Alpha.”

“Tôi không đến gần những Alpha khác… nhưng tôi không ghét anh.” Giọng của Doãn Hạo Vũ gần như là một tiếng thì thầm, cậu dùng hết sức lực cuối cùng của mình và nói, "Châu Kha Vũ… Châu lão sư, thầy dạy em đi... ” Cậu không thể ngồi yên, cơ thể đã trượt hẳn xuống đất.

Nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, cố gắng hạ nhiệt. Vào lúc này thì cậu nghe thấy tiếng bước chân.

Châu Kha Vũ bước nhanh tới, cúi người nắm lấy Doãn Hạo Vũ, nâng cậu lên theo phương thẳng đứng.

Châu Kha Vũ hai mắt đỏ hoe, đây là lần đầu tiên pheromone bạc hà tiết ra mạnh mẽ như vậy, mát lạnh thấm vào từng lỗ chân lông của Doãn Hạo Vũ. Không giống như bạc hà trong chậu đã được thuần hóa cho mùi dịu dàng, mùi hương này đầy hoang dại, thậm chí cay đến mức khiến Doãn Hạo Vũ phải khóc.

Doãn Hạo Vũ đột nhiên nhận ra rằng có điều gì đó không ổn trong kịch bản buổi casting.

Thực ra giữa say thật và say giả, cậu vốn không cần quá lo lắng về sự khác biệt giữa chúng. Nếu hai người đều xuất phát từ hoàn cảnh sinh lý khác nhau, nhưng chỉ cần dây dưa đứt đoạn thì cuối cùng sẽ trở nên say đắm.

Cũng giống như Doãn Hạo Vũ, trước khi đến cậu chỉ hơi say, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn đấm chìm vào men rượu.

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm vào người mình ôm. Đầu Doãn Hạo Vũ yếu ớt rũ xuống, lông mi không ngừng rũ xuống, trên mặt hiện ra hai hàng lệ khổ sở, thậm chí ngay cả sức lực ngẩng đầu cũng không có, vậy mà vẫn cười nhẹ.

Châu Kha Vũ siết chặt tay. Hắn cõng Doãn Hạo Vũ trên vai, sau đó sải bước lên lầu, đi vào phòng ngủ chính, ném Doãn Hạo Vũ lên giường. Cậu đặt mông trên giường xuống đất, thân thể nảy lên, sau đó toàn thân mềm nhũn.

Châu Kha Vũ đứng ở bên giường trịch thượng nói: "Thật sự đã hạ quyết tâm?"

Doãn Hạo Vũ choáng váng rồi nhớ lại khi bản thân đóng một cảnh thân mật lần đầu tiên, Châu Kha Vũ đã hỏi "Em có chắc không?" Bằng một giọng nhẹ nhàng và nhỏ nhẹ. Nhưng giọng điệu thực sự thuộc về Châu Kha Vũ lúc này dường như tràn đầy kiểm soát và chiếm hữu, có vẻ như là một câu hỏi, nhưng nó quá mạnh mẽ để cho phép cậu cho một câu trả lời.

Châu Kha Vũ cởi áo khoác denim và áo trong đã nhăn nheo của Doãn Hạo Vũ ra, đồng thời cởi bỏ quần tây của cậu, để lộ phần dưới dâm đãng. 

Doãn Hạo Vũ đang nằm trên giường, nghe thấy tiếng khóa kim loại của Châu Kha Vũ đang cởi thắt lưng thì cơ thể cậu bắt đầu nóng và ngứa đến mức như bị hàng ngàn con trùng ​​cắn, cậu run rẩy bất lực cho đến khi bị Châu Kha Vũ ấn mạnh xuống.

Không khác gì so với khi đóng phim, điều không thay đổi là cơ bụng của Châu Kha Vũ vẫn đang ma sát mạnh mẽ vào lưng của Doãn Hạo Vũ. Khác biệt lớn nữa là không có sự ngăn cản của lớp vải quần lót, cái thứ khổng lồ cứng ngắc nóng bỏng kia thực sự tiến vào trong cơ thể của Doãn Hạo Vũ. 

Hậu huyệt của Doãn Hạo Vũ trước giờ chỉ  trải qua sự thoải mái của mấy loại đồ chơi nhỏ, vậy nên cú đâm đột ngột của Châu Kha Vũ đã xé toạc tiểu huyệt, cảm giác như đã xé rách cả người cậu khiến bụng Doãn Hạo Vũ co quắp đau đớn. Nhưng cơ thể Omega rất nhanh chóng tiếp nhận kẻ xâm nhập một cách khéo léo, hậu huyệt ấm áp bao bọc vật cứng một cách hoàn hảo, một dòng dịch ruột ổn định thấm vào mạch máu lồi lõm trên vật cứng, co bóp nhu động càng lúc càng thuần thục như một lời mời gọi Alpha tự nhiên khám phá. 

Mặc dù Omega đã bật khóc, nhưng dục vọng của Alpha đã bị đẩy lên đến đỉnh điểm, hắn liên tục húc mạnh vào. Giọng của Doãn Hạo Vũ cũng đã thay đổi: "Lão sư, Châu lão sự… em không thể chịu đựng được nữa, đã quá mức rồi… uh!”

Dưới tác động của pheromone, hành động của cậu càng mất kiểm soát, mắt cậu trợn tròn. Bên tai là giọng nói khàn khàn của Châu Kha e: “Đây là lần đầu tiên của em?"

Doãn Hạo Vũ run lên.

Giọng nói Châu Kha Vũ càng lúc càng nặng nề: "Tôi giúp em mở bộ khoang sinh sản." Lần đầu tiên rất đau, nhưng đau ngắn còn hơn đau dài. Doãn Hạo Vũ chỉ biết vâng lời.

Cổ họng Doãn Hạo Vũ trào ra tiếng rên rỉ thê lương. Châu Kha Vũ từ từ rút ra. Sau đó đột nhiên phát lực, tàn nhẫn tiến lên đâm vào, toàn bộ màng sinh dục vốn chưa từng mở ra, bị cưỡng ép tách ra khe nứt, Châu Kha Vũ tiến vào trong của Omega say rượu mơ màng. Doãn Hạo Vũ ngửa cổ ra sau, phát ra một tiếng kêu đau đớn rồi gục xuống theo bản năng.

Châu Kha Vũ vươn tay, chạm vào tuyến thể sưng phồng lên cao cùng lúc, chứa phần thịt mềm chết người tỏa ra mùi tanh ngọt. Hắn há miệng, cắn vào đó không chút do dự. Hương bạc hà được tiêm vào tuyến, dấu hiệu tạm thời hoàn thành, cái đầu ngẩng cao của Doãn Hạo Vũ ngã xuống, đập trở lại trên gối. Khoang sinh dục cũng đã đóng lại sau khi đánh dấu tạm thời hoàn tất.

Châu Kha Vũ vẫn ở bên trong đánh tới lui, dần dần cả người bên dưới cũng không có động tĩnh gì, chỉ có thể bị động lắc lư.  Cuối cùng, Châu Kha Vũ xuất ra trong người Doãn Hạo Vũ, thở hổn hển trên thân thể mềm mại kia. 

Doãn Hạo Vũ úp mặt vào gối, thịt má bị bóp đến chặt biến dạnh “Tốt lắm.” Chu Chính Hàm nhẹ nhàng nói. Hắn cúi đầu liếm vết cắn dính máu trên tuyến của Doãn Hạo Vũ, sau đó đưa tay chạm vào trán cậu: “Đây là phần thưởng.”

Đối mặt với lời khen ngợi hiếm có này, Doãn Hạo Vũ không đáp lại. Môi cậu khẽ mở, nước bọt chảy ra như sợi chỉ trên môi, ướt cả gối, mắt nhắm nghiền, nhãn cầu dưới mí mắt lặng đi. 

“Patrick?” Châu Kha Vũ nhướn người lên.  Tôi nhìn thấy người nằm dưới yên lặng nằm sấp, bên hông có hai vết kim châm màu đỏ, là vết tích do Châu Kha Vũ để lại khi hắn đè cậu về phía trước. Bộ phận kia của hắn vẫn ở trong cơ thể Omega, thành ruột không còn nhu động, nhưng vẫn theo thói quen mút chặt. Châu Kha Vũ rút nó ra, kèm theo một ít chất nhầy.

Mặt trên của phân thân khi kéo ra dính đầy máu từ vách hang, giữa cặp mông tròn trịa và đầy đặn của Omega, một chất lỏng sền sệt từ trong khe hở chảy ra, kèm theo vài vết máu chói mắt. Châu Kha Vũ dùng lòng bàn tay lau, nhưng không thể lau sạch hoàn toàn, dịch thể chảy ra một cách máy móc, giữa hai đùi trắng như tuyết xuất hiện một ít vệt đỏ sẫm. 

Châu Kha Vũ nhìn chằm chằm màu đỏ trong lòng bàn tay, vẻ mặt ngây ra một lúc.

Sau đó, hắn lập tức ngồi dậy, lật Omega lên, đỡ người cậu dậy, ôm vào lòng.

Đầu của Omega dựa lên ngực Châu Kha Vũ, cơ thể cậu nằm trong tay hắn như một vũng bùn nóng chảy, xương cốt như muốn nát tan, trước sau lẫn lộn đều là bằng chứng của sự điên cuồng vừa rồi.

Châu Kha Vũ đã nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của cậu khi đóng phim và vẻ mặt bướng bỉnh của cậu khi cùng mình tranh cãi. Nhưng giờ đây gương mặt cậu tái nhợt, cơ thể mềm nhũn cứng đờ, hắn giật mình chạm vào vùng bụng đang co giật của cậu.

Hắn xoa rất nhẹ bụng dưới của Doãn Hạo Vũ, ấn vào vị trí của khoang sinh sản, đồng thời tiết ra pheromone để an ủi cậu.

Không biết đã mất bao lâu cho đến khi cả căn phòng được bao phủ bởi pheromone bạc hà đậm đặc. Lông mi của Doãn Hạo Vũ run lên, nhiệt độ cơ thể dần dần hạ xuống, trở về lại nhiệt độ bình thường, bụng dưới không còn co giật nữa, hô hấp cũng trở lại ổn định.

Châu Kha Vũ thở dài thả lỏng. Sau khi giải phóng lượng pheromone dư thừa, môi hắn cũng tím tái và cơ thể đổ đầy mồ hôi.

Hắn một tay giữ cằm Doãn Hạo Vũ cho thẳng mặt mình, sau đó vén tóc ướt trên trán cậu ra, để lộ khuôn mặt ngây thơ đang ngủ say.

Châu Kha Vũ nhìn một lúc, vẻ mặt trống rỗng nói: "Dạy chậm thì không chịu, mà dạy nhanh thì cũng không theo kịp."

Hắn cúi đầu, cắn nhẹ môi Doãn Hạo Vũ nói: "Phiền phức."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play