Lúc Doãn Hạo Vũ tỉnh dậy thì phát hiện bản thân mình đang nằm truyền nước trong bệnh viện. Tay chân đã yếu ớt đến không thể cử động.

Bên cạnh ngay lập tức truyền đến một tiếng động làm Doãn Hạo Vũ giật mình. "Anh Hạo Vũ, anh tỉnh lại rồi." Là Hiểu Văn.

"Anh ngủ bao lâu rồi?" Giọng cậu có chút khàn.

"Lúc đi casting anh bị ngất, anh ngủ gần một ngày rồi. Giờ là buổi tối ạ." Hiểu Văn rót một cốc nước ấm, cẩn thận kiểm tra nhiệt độ nước rồi mới đưa tới cho Doãn Hạo Vũ, "Để em đi gọi anh Chương..."

Sau khi Doãn Hạo Vũ đã uống nước xong, Hiểu Văn đưa điện thoại tới: "Anh ơi, anh Chương muốn nói chuyện với anh."

Ngay khi Doãn Hạo Vũ đưa tai đến gần điện thoại, cậu đã bị giọng nói chói tai bên kia làm cho giật mình. Lưu Chương rống lên: "Doãn Hạo Vũ, chuyện gì xảy ra! Em tới ngày phát tình mà không nói cho anh biết, còn uống nhiều thuốc ức chế như vậy, em mất trí rồi!"

Doãn Hạo Vũ dời điện thoại ra xa hơn một chút, đợi đầu dây bên kia trút giận xong mới nói: "Em từng uống hai ống thuốc ức chế trong lúc phát tình và thấy ổn, nhưng không ngờ... Lần này... Thật không may, lúc trước khi ngất em đã uống thêm một viên nữa."

"Bất kể trước đây em như thế nào, sau này nhất định phải bàn bạc với anh, chuyện thử vai này, chúng ta có thể thương lượng với bên kia đến hẹn lại lên. Ai giễu cợt thân thể đang yếu của em được chứ..." Lưu Chương vẫn đang dạy dỗ lại cậu.

“Được rồi, em thực sự biết mình sai rồi.” Doãn Hạo Vũ kiên nhẫn lắng nghe, sau đó hỏi: "Đạo diễn có nói gì về em không ạ?” Nói xong, giọng nói của cậu trở nên bất an.

Lưu Chương thở dài: "Thái độ của Cố Hoành không rõ ràng lắm. Hắn kêu em trước nên nghỉ ngơi, hẹn gặp vào lần tới."

"Ồ..." Doãn Hạo Vũ nghe được lời này thì ho khan vài tiếng, nằm ở trên giường nghỉ ngơi một hồi, nói: "Ừm, ngày mai em xuất viện, em sẽ hồi phục tại nhà trong vài ngày, sau đó em sẽ đi thử vai với đạo diễn Cố... "

“Sớm như vậy đã xuất viện rồi sao?” Lưu Chương lại cao giọng nói, “Em tạm thời cân bằng nồng độ hormone cùng ức chế trong cơ thể đã, thân thể còn chưa hoàn toàn khôi phục.”

"Em thực sự ổn, em cảm thấy pheromone của mình có thể được kiểm soát tốt và không bị tiết ra nữa. Thuốc có thể được mang về nhà uống, như nằm trong bệnh viện suốt khó chịu lắm.", Doãn Hạo Vũ nhấn mạnh.

Lưu Chương không nói được cậu, đành phải đồng ý: "Quên đi, về nhà nghỉ ngơi đi, đừng có quậy phá."

Sau khi cúp điện thoại, Doãn Hạo Vũ kêu T

Hiểu Văn về nghỉ ngơi, phòng bệnh hiện tại chỉ còn có cậu.

Lẳng lặng nằm trên giường, mặt trời chạng vạng ngoài cửa sổ tạo nên bầu không khí ảm đạm, thậm chí có vài con chim không thèm bay giữa khung cảnh này. Bầu trời dần tối sầm, vầng trăng bị nhấn chìm, chỉ còn lại những bức tường nhợt nhạt và khung cửa sổ tối om, không gian im bặt đầy những suy nghĩ rộn ràng.

Cậu chợt nhớ đến cửa sổ trong căn hộ của Lai Ty, nhỏ hơn cửa sổ phòng bệnh này, nhưng cậu có thể nhìn thoáng qua bầu trời thấy được những dòng sông.

Doãn Hạo Vũ thu hồi ánh mắt khỏi cửa sổ, quan sát từng giọt nước trong ống truyền dịch.

Vừa rồi cậu đã không trung thực. Cậu vẫn còn sốt nhẹ, cơ thể vẫn hơi khó chịu.

Những gì cậu kể thì sự thật. Những lần phát tình trước, cậu chỉ có một mình nên luôn cố gắng tự vượt qua. Nhưng gần đây, cậu có một khát vọng, trong lòng lại dâng lên một lời mời gọi mơ hồ, khiến cậu háo hức muốn chạm vào làn hơi mát lạnh nào đó, để giờ phút này bản thân trở nên không chịu nổi.

Khi cậu vô cùng mệt mỏi, mơ hồ chìm vào giấc ngủ, trong giấc mơ, cậu ôm chặt lấy một vòng tay mát lạnh mà mình đang nghĩ đến, lúc ngẩng đầu lên thì là một đám sương mù, giây tiếp theo, sương mù đã biến thành gương mặt Châu Kha Vũ. Cảm xúc bị thao túng không có lý do, vui mừng, phấn khích, không thể cưỡng lại và hoảng loạn cùng một lúc diễn ra trong cậu.

Lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ có cảm giác vô lý nhưng lại rõ ràng như vậy trong một giấc mơ:

Hóa ra cuộc sống mấy ngày nay sau khi hoàn thành vai diễn tưởng chừng đã trở lại nhịp điệu bình thường, nhưng thật ra tất cả đều là ảo tưởng của riêng cậu.

Doãn Hạo Vũ lần thứ hai mở mắt ra, nhìn thấy một người ngồi ở bên giường. Ánh mắt cậu chậm rãi dừng lại trên mặt người nọ, buột miệng nói một câu: “Anh làm tôi đau, đừng bắt nạt người ta mà.” Trong giọng điệu khó có thể che giấu được sự than phiền.

"Cậu nói gì vậy?” Giọng người khi còn trầm hơn cả trong mơ.

Doãn Hạo Vũ nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên kích động: "Châu... lão sư? Anh...anh, sao lại ở đây?"

Châu Kha Vũ không nói. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi mắt của hắn không trống rỗng mà nhìn chằm chằm vào Doãn Hạo Vũ không chút nao núng.

Sau đó, Doãn Hạo Vũ mới xác nhận rằng đây không phải là trong một giấc mơ. Cậu chống người chậm rãi ngồi dậy, khi di chuyển hạ thể, cảm thấy lưng quần có chút ẩm ướt, quần lót dính sát vào mông, hai má đột nhiên nóng bừng.

Cậu vẫn đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào chăn bông, thì đột nhiên nghe thấy Châu Kha vạn nói: "Vừa rồi cậu nói là tôi bắt nạt người khác? Cậu vẫn luôn không hài lòng với tôi đúng không?"

"Tôi..." Doãn Hạo Vũ không nói nên lời, đầu rối như tơ vò, không biết phải bắt đầu từ đâu, không biết mình muốn nói gì đó. Hơi thở trong lồng ngực thắt lại, không ngừng ho khan, khóe mắt ươn ướt khi ngẩng đầu lên.

“Không cần giải thích.” Châu Kha vạn bước chậm lại, mở bình nước nóng của cậu ở trên bàn đầu giường, rót một ly nước đưa qua, nói: "Tôi không cần cậu phải vừa ý tôi.”

Doãn Hạo Vũ nhận lấy, dựa vào đầu giường, ngẩng đầu nhìn Châu Kha Vũ cười nhẹ: "Tôi không chán ghét anh. Bởi vì... Tôi chỉ là... có chút sợ anh."

Châu Kha vạn nói tiếp: "Cậu muốn nói gì thì nói. Nhưng chắc chắn là cậu không thích chính mình nên mới phá hủy thân thể như thế này."

Doãn Hạo Vũ nhanh chóng cúi đầu uống nước. Sau khi uống một chén, cậu thấy biểu hiện của Châu Kha vạn không nghiêm trọng lắm, xoay người tìm điện thoại di động đặt ở bên gối, liếc nhìn rồi nói: “Anh Châu, đã gần 11 giờ tối rồi, anh vừa mới kết thúc buổi quay đúng không, tại sao anh lại ở đây?"

“Tôi nghe Cố Hoành nói cậu đã phát tình trong buổi casting rồi sau đó ngất xỉu?” Châu Kha Vũ hung dữ hỏi.

"Anh và Cố đạo..." Doãn Hạo Vũ vô thức vuốt ngón tay lên gối, đột nhiên phản ứng lại, ngập ngừng hỏi: "Có phải anh... là người giới thiệu tôi với Cố đạo không?"

Châu Kha Vũ chỉ nói: "Cậu có nhớ lời tôi nói không, thời kỳ phát tình cậu không được làm việc." Giọng điệu của hắn không tốt lắm, nghe có vẻ tức giận.

Doãn Hạo Vũ biết rằng mình đã sai, thành thật giải thích: "Tôi nghĩ rằng sẽ không có vấn đề gì, tôi đã uống rất nhiều thuốc rồi."

Châu Kha Vũ lạnh lùng nói: "Uống thuốc? Số lượng thuốc cậu uống có thể bỏ mạng đó."

Đối mặt với lời quở trách của Châu Kha Vũ, Doãn Hạo Vũ không thể phản bác, chỉ dám ho khan vài tiếng.

Châu Kha Vũ thở dài: "Cậu nằm xuống.” Nói xong, hắn nắm lấy góc chăn ngồi lên mép giường, đặt chăn lên người rồi nằm xuống ôm lấy cơ thể của Doãn Hạo Vũ.

Sau khi Doãn Hạo Vũ ngủ say cậu vẫn cố hết sức bám lấy Châu Kha Vũ. Hắn nhìn cậu hai má ửng hồng, bởi vì bệnh tật mà biểu hiện ngoan ngoãn đến lại thường. . Truyện Trinh Thám

Mũi Châu Kha Vũ khẽ nhúc nhích. Hắn đứng dậy, rời khỏi giường bệnh, đi tới bên cửa sổ quay lưng về phía Doãn kế Thiện nói: "Tôi đi đây, cậu đi ngủ đi."

Doãn Hạo Vũ nhìn thấy miếng dán sau gáy hắn, nhìn chằm chằm vào bóng lưng im lặng của hắn, nói: "Anh Châu, đừng tức giận. Ngày mai tôi sẽ về nhà và xử lý buổi casting càng sớm càng tốt."

Châu Kha vạn quay đầu lại hỏi: "Về nhà?"

“Phòng bệnh này giống như một cái lồng, tôi cảm thấy không thoải mái khi ở đây.” Doãn Hạo Vũ nói, “Và buổi casting này là do anh giới thiệu. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng anh.”

“Không có sự phân biệt giữa chính và phụ.” Châu Kha Vũ vẫn cau mày.

Nhưng Doãn Hạo Vũ không hề khó chịu, cậu cười và nói: “Diễn xuất rất quan trọng đối với tôi.” Sau đó, cậu cố nén ra thêm nụ cười nữa: “Nhưng trong buổi casting lần trước, tôi cảm thấy không ổn, anh có thể làm ơn… tập diễn với tôi được không?"

Châu Kha vạn từ chối: "Bây giờ đã rất muộn."

Doãn Hạo Vũ suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ngày mai tôi có thể đến được không?"

"Tôi còn có việc."

“Tôi biết anh vẫn chưa hoàn thành dự án, nhưng tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của anh đâu.” Doãn Hạo Vũ nhanh chóng nói, đưa hai tay kéo chăn ra và siết chặt chúng vào nhau: “Làm ơn đi… Làm ơn đi... Châu lão sư... "

Doãn Hạo Vũ chờ đợi với hơi thở dồn dập, nhưng không nhận thấy biểu hiện của cậu vào lúc này, rất giống với gói biểu tượng cảm xúc của con thỏ trắng lông xù thích lăn lộn trong bùn mà cậu thường sử dụng trên WeChat.

Châu Kha Vũ đứng một hồi, rốt cục nói: "Ngày mai là cuối tuần, buổi tối tôi có thể về nhà."

“Vậy thì… tối mai tôi sẽ đến nhà anh nhé?” Doãn Hạo Vũ ngập ngừng hỏi. Thấy bên kia vẫn chưa lên tiếng, cậu nói thêm, "Tôi sẽ kiểm soát pheromone trước.”

Châu Kha Vũ nguy hiểm híp mắt lại.

Doãn Hạo Vũ nói: "Ức chế có liều lượng. Tôi hứa là đúng liều."

Sáng hôm sau, Hiểu Văn đến đón Doãn Hạo Vũ về nhà.

Khi Hiểu Văn đang lái xe, nhìn sang ghế phụ nhận thấy được hôm nay Doãn Hạo Vũ rất có tâm trạng, mặc dù dường như không còn nhiều sức lực nhưng cậu vẫn không ngừng ngâm nga những bài hát.

Đang lái xe băng qua một con phố, Doãn Hạo Vũ đột nhiên hét lên: “Chờ đã, dừng xe lại!” Cậu chỉ vào phía sau nói: "Chúng ta vừa đi ngang qua một cửa hàng, anh muốn mua một thứ."

“Anh Hạo Vũ, là cửa hàng nào vậy?” Hiểu Văn tìm một chỗ đậu xe bên cạnh.

“Nhìn xem, cửa hàng hoa đó.” Doãn Hạo Vũ đang định tháo dây an toàn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em đi mua cho anh đi. Sắp tới anh sẽ tránh xa những nơi công cộng.”

Vì vậy, theo chỉ dẫn của Doãn Hạo Vũ, Hiểu Văn đã đến cửa hàng hoa và trở lại với một chậu cây đặt ở cửa.

Hiểu Văn nhìn người bên ôm chậu cây xanh đang nghịch lá vô cùng thích thú, trong xe dần dần tràn ngập mùi tươi mát.

Hiểu Văn thấp giọng hỏi: "Anh Hạo Vũ, anh gần đây tức giận muốn ăn bạc hà sao?"

Doãn Hạo Vũ không trả lời, chỉ ôm chặt chậu bạc hà, hít một hơi thật sâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play