Mặc dù là người mới, có tốt hơn anh gấp trăm lần, nhưng cậu chỉ yêu mình anh.
Giống như những vì sao không dám nhìn thấy ánh sáng, họ yếu đuối đến mức chỉ có thể sống phụ thuộc vào bạn.
Sáng hôm sau đột nhiên có những cơn mưa rào làm tan đi phần nào của cái nóng.
Vương Nhất Bác cầm trên tay chiếc ô giấy dầu được vẽ hoa, châu chấu sau đó mang theo thêm giỏ rau, ổ khóa cũng được khóa lại, một mình đi ngược dòng dọc theo bờ sông phía cầu đầu đông.
Thị trấn của bọn họ có một câu nói rất lâu đời đó là: "Rìa phía đông của cầu đông duyên bị chia cắt, rìa phía tây của cầu tây duyên bị phân tán."
Bất quá đó chỉ là một câu nói không có sự thật. Cây cầu này tương đương với một chợ rau nhỏ, sáng sớm có rất nhiều nông dân dựng sạp bán rau ở đây, gồm có củ, quả, thịt cá, tuy số lượng không nhiều nhưng đồ ăn thì vừa rẻ vừa tươi, họ thường trở về trước buổi trưa.
" Tiểu Vương, cháu đến mua đồ sao?"
Bà Trần đang ngồi buộc ngựa tre thấy cậu đến liền cười hiền mà vẫy quạt chào: " Quả mướp này buổi sáng mới hái trên mặt đất xong, lát nữa cháu đến nhà bác Trịnh mua sườn heo về mà hầm súp."
Vương Nhất Bác không từ chối, cậu ngồi xổm trước sạp của bà sau đó cắt một miếng dưa bí đao rộng gần ba ngón tay, thêm hai quả cà lại bị bà Trần cưỡng ép nhét đầy bó hẹ vô giỏ, rồi cậu bước tới chiếc bàn duy nhất trên cầu. Trước quầy thịt lợn, người đàn ông trung niên rắn rỏi cười lớn rồi bảo:
" Chú, buổi sáng tốt lành cho cháu miếng sườn heo đừng chặt quá ạ."
" Là Tiểu Vương." Bác Trịnh hớn hở cầm lấy con dao chặt xương trên bàn, vừa chặt vừa hỏi: " Ở nhà đã ăn măng hết chưa? Dì cậu kêu bác sáng mai mang vài hộp đến, một hồi nhớ kỹ lấy đi đấy."
" Không phải Tiểu Áo thích ăn măng nướng nhất ạ? Cứ để cho Tiểu Áo ăn vào mấy ngày nghĩ ạ, ăn măng sẽ cao thêm." Vương Nhất Bác ngượng ngùng cười lên.
Tiểu Áo là con của gia đình chú Trọng, khi còn nhỏ cậu ấy luôn đi theo Vương Nhất Bác sau đó hét lên:" Nhất Bác ca ca, Nhất Bác ca ca." Cha mẹ của cậu ấy hy vọng sau này cậu ấy sẽ nổi bật nên họ đã dành dụm tiền gửi cho cậu ấy đến một ngôi trường tiểu học nội trú trong thành phố để học, cậu ấy chỉ về thị trấn vào những kì nghĩ đông hoặc là vào mùa hè, nhưng mà những năm gần đây thì rất ít khi gặp lại cậu ấy.
"Aiya, đứa nhỏ kia hơn mười ngày mới trở về."
Mặc kệ Vương Nhất Bác liên tục từ chối, bác Trần đem xương sườn bỏ vào thì cùng mấy hộp măng vào cùng một chỗ trong giỏ, dặn dò đồ hộp phải bảo quản cẩn thận, để ở nơi thoáng mát, đi đường mà trời mưa phải cẩn thận lại còn dặn chờ Tiểu Áo về nhà ăn cơm chung một bữa, Vương Nhất Bác cười cười rồi đồng ý.
Cậu từ cầu đầu đông đến cũng muốn từ cầu đầu đông đi, trước khi đi, cậu vẫn phải đến nhà bà Lu mua một nữa ký chà là khô, một tay xách đầy giỏ một tay cầm ô để che mưa, đôi giày màu xám nhạt bị mũi giày dính vài giọt nước mà bị thấm vào sau đó liền biến thành màu xám đậm.
Sớm biết đôi giày kia sẽ bị thấm nước, Vương Nhất Bác trong lòng có chút khó chịu.
Đắm chìm trong suy nghĩ lung tung của mình, cậu lại không thấy rõ dưới chân bậc thang, một bước giẫm lên không trung trong tích tắc theo phản xạ cậu liền ôm chặt gỗ rau cùng chai thủy tinh vào lòng, nhắm chặt mắt, sẵn sàng rơi vào tình cảnh bản thân bị ướt đẫm, chật vật không chịu đựng nổi.
Nhưng nó lại không đau đớn như như cậu dự đoán.
Cậu được một bàn tay của ai đó nắm lấy cánh tay phải của mình, chắc chắn mà bắt lấy cậu.
Trước khi chân chạm được đất, Vương Nhất Bác có chút buông lỏng giỏ tre thô ráp làm đau mình, lại vô thức mà ngẩng đầu nhìn lên.
Ấy thế mà cậu lại mất cảnh giác bị va vào một đôi mắt nâu đen, trong suốt và sáng ngời, đôi mắt đó rất giống với dòng nước trong vắt ẩn hiện ở ngọn núi phía Bắc của thị trấn nhỏ, làm náo động cả vũng nước yên tĩnh mà không có một lí do.
"Cẩn thận một chút."
Người kia mang thanh âm của một người ở phương nam đặc biệt ôn nhu mềm mại,, cắn chữ hơi nặng, lại nói rất rõ ràng.
Vương Nhất Bác vội vàng đứng dậy, thoát khỏi bàn tay của Tiêu Chiến đang nắm chặt tay cậu, lặng lẽ lùi về phía sau nữa bước sau đó kéo ống tay áo xuống che gần hết cánh tay phải, rồi nhẹ giọng nói:
" Cám ơn anh."
" Lần sau nhớ cẩn thận một chút." Tiêu Chiến nhìn xuống giỏ rau mà cậu đang xách, sau đó liền hỏi: " Cậu, tự mình đi mua đồ ăn?"
" Ùm."
Nguyên nhân Vương Nhất Bác không có ý định giải thích cùng anh, nghiêng người liền muốn rời đi thì đột nhiên cánh tay nhẹ đi rất nhiều.
Chỉ thấy Tiêu Chiến cầm lấy giỏ rau nặng trĩu của mình, sau đó trên tay anh cầm một ít trứng và một con cá sống được anh bỏ vô chung giỏ, Vương Nhất Bác vô thức muốn giật lại nhưng Tiêu Chiến kiên quyết ngăn cậu lại.
Đứng dưới mưa phùn lất phất, nét mặc của người kia quá đẹp, đẹp đến nỗi không có từ nào tả được, khi có gió thổi qua mái tóc lòa xòa trên trán cứ tung bay, dính tại góc cạnh rõ ràng trên khuôn mặt
Nếu như đây là một bức tranh được vẽ bằng mực, thì nét vẽ rơi trên khóe môi phải nhẹ và hướng lên một chút, như vậy mới có thể chạm vào trái tim của người.
" Đừng khó chịu, tôi giúp cậu đem đồ về."
*
*
*
*
*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT