Tôi là ông chủ."
Có lẽ là bởi vì tiệm may nằm trong một thị trấn nhỏ nên có rất ít khách hàng đến thăm,Vương Nhất Bác sửng sốt một lúc lâu sau mới trả lời. Nào biết vừa tỉnh ngủ thanh âm mềm nhũn còn mang theo giọng sữa làm sao nghe ra được giọng của một danh nhân sắc sảo
Người kia hơi nhíu mày, đôi mắt đẹp tỏ ra vẻ ý cười rồi hỏi lại.
" Cậu là ông chủ?"
" Ừm."
Cơ thể của thiếu niên mười chín tuổi phát triển vừa cao vừa ốm, Vương Nhất Bác đứng dậy về lại vị trí sau quầy nhưng chỉ cao ngang qua đùi anh, cậu hằn giọng một cái sau đó không quá thuần thục mà giới thiệu:
" Hoan nghênh quý khách đến, tiệm thợ may chúng tôi không có mẫu sẵn, cơ bản được được treo ở bên ngoài. Anh có muốn nhìn chút không?
Nam nhân kia cũng chẳng chú ý tới, ánh mắt cứ nhìn qua nhìn lại không dừng, đại khái cũng không coi trọng. Lúc Vương Nhất Bác chuẩn bị tiễn khách thì thấy người kia nghiêng người chỉ ra hướng ngoài cửa rồi hỏi:
" Tôi nhìn thầy ngoài cửa có treo rèm cửa, phía trên có dạng thêu là ông chủ thêu sao?
Màn cửa? Vương Nhất Bác nhớ tới rèm cửa màu xanh lá cây đậm vải tơ được treo cũng mấy chục năm rồi có chút kỳ quái gật đầu mà nói:" Kia là bà của tôi lúc tuổi còn trẻ thêu sườn xám, về sau kéo xấu không có cách nào nên liền sửa lại làm màn cửa. Sao vậy?"
" Tuy yêu cầu này có hơi quá đáng." nam nhân kia lịch sự, khiêm tốn mười phần lễ phép mà hỏi thăm," có thể nào cho tôi gặp bà của cậu được không?"
Vương Nhất Bác im lặng mấy giây: Bà của tôi rất nhiều năm trước đã qua đời rồi.
Ý thức được mình đã chạm vào nỗi đau của người khác, anh liền chân thành mà xin lỗi: " Tôi xin lỗi."
"Không sao." Vương Nhất Bác mím mím môi, quay lưng lại đi vô sau quầy, " Anh là người nơi khác đến đúng không? Nhìn mặt lạ lắm, không biết cũng phải."
Phía sau lại nghe thấy tiếng hỏi thăm:" Làm phiền xin hỏi 1 chút, ngoại trừ bà của cậu ra còn có người nào biết thêu bằng cách này nữa không?"
Bước chân của cậu đột nhiên dừng lại.
Hai tay xuôi bên người nắm chặt lại buông ra, Vương Nhất bác nhàn nhạt hút miệng trong phòng mang mùi nấm mốc không khí, sau đó quay người cảnh giác hỏi lại:
Hai tay xuôi bên người bị nắm chặt lại rồi buông ra, Vương Nhất Bác hít một hơi rồi quay lại cảnh giác mà hỏi:
" Anh hỏi nhiều như vậy là muốn cái gì?"
Nghe vậy, nam nhân kia từ trong túi áo lấy ra 1 chiếc hộp đựng danh thiếp bằng màu da đen tinh xảo, lấy ra một tấm danh thiếp, dùng ngón tay mảnh khảnh hướng đến tấm danh thiếp để bên cạnh Vương Nhất Bác rất đơn giản nhưng lại tỏ ra vẻ phong độ.
Khuôn mặt của anh bị chói lóa bởi ánh nắng giữa mùa hè, và người nam nhân kia giải thích với cậu bằng một nụ cười nhẹ nhàng:
" Tôi thực sự là một nhà thiết kế trang phục, tôi đang thiết kế một bộ sưu tập quốc gia tìm kiếm một số mẫu thêu truyền thống mà chưa ai biết đến. Bởi vì trên Internet hiển thị rằng thị trấn của cậu được thừa hưởng một nghề độc đáo, nên tôi đặc biệt đến đây."
Nếu trên đời này có một nụ cười có thể dễ dàng khiến người ta buông lỏng cảnh giác, thì hẳn là nụ cười của người trước mặt, Vương Nhất Bác nghĩ vậy, có chút ngượng ngùng xoay người, liền rời mắt khỏi anh và cúi đầu nhìn tấm thẻ được trao.
Tấm thiệp nhỏ đặt phía trước được trang trí bằng những đường nét đơn giản và có thiết kế rất tinh tế, màu đen trắng, góc dưới bên trái được làm chìm để nhấn mạnh tên tiếng Trung và tiếng Anh phông chữ thì được chọn tương tự như vậy càng làm cho tấm thiệp càng nổi bật hơn.
Tiêu chiến, Sean.
Dù là Vương Nhất Bác giống như một chú ếch xanh ngồi đáy giếng, lúc nào cũng ở trong thị trấn nhỏ này không chịu đi đâu ra ngoài hết nhưng mà cậu có từng nghe qua về nhà thiết kế người Trung Quốc có tính cách giản dị, khí chất và được làm người của thương hiệu Floré đã được xuất hiện ở Paris. Tuần lễ thời trang năm thứ nhất được ra mắt, nhưng anh vẫn không để mắt đến chàng trai hào hoa kia cũng chẳng thèm nói chuyện.
" Tôi hỏi thăm mọi người và được họ giới thiệu rằng ở thị trấn này chỉ có một tiệm may duy nhất và nó cũng được mở ở đây từ rất lâu rồi."
Nghe giọng điệu trong trẻo của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác cũng không nói gì, chỉ dùng móng tay của mình móc đi những đường rãnh chưa hoàn thiện trên góc bàn đã bị oxy hóa thành màu nâu sẫm, lấy mùn cưa nhỏ ra nắm chặt trong tầm tay.
Đúng thật, mọi thế hệ trong gia đình họ Vương đều canh giữ tiệm may nhỏ này.
Thế là cậu chỉ có thể đứng nhìn người khác bước vào thế giới của mình và sau đó là kiên quyết rời đi, để cậu lại một mình đứng ở đó, nhìn theo bóng lưng đang mờ dần cho đến khi cậu không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì được nữa.
" Tôi có thể học cách thêu này không?"
Ánh nắng chói chang lọt vào khe của cửa sổ, kéo theo một đường ánh sáng nghiêng dọc theo bức tường. Dưới ánh mắt mong đợi của người bên kia, Vương Nhất Bác siết chặt quai hàm vốn đã sắc bén của mình, lạnh lùng từ chối.
"Không được."
Tiêu Chiến không khỏi trầm mặc, hết sức mà thuyết phục:" Có thể nào nói cho tôi biết lí do được không?"
Vương Nhất Bác cụp mắt xuống sau đó mới trả lời: Nghệ thuật của tổ tiên, không được truyền ra cho người ngoài."
Tiêu Chiến dường như đã mong đợi điều này từ lâu, liền ném ra một cành ô liu với lòng tốt: " Vậy nếu tôi thuê cậu làm nhà tư vấn thiết kế cho thương hiệu của tôi, cậu có muốn đến Hong Kong làm việc với tôi 1 thời gian không?"
Hồng Kông hai chữ như là bén nhọn cương châm đột nhiên đâm vào trong lòng, đau đến hắn mi tâm nhảy một cái.
Từ " Hong Kong " đâm vào trái tim cậu như một mũi kim thép sắc nhọn, đau đến khiến lông mi cũng nhảy dựng lên.
Vương Nhất Bác vô thức siết chặt hai bàn tay lại, dùng đầu ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay mềm mại kia. Sắc mặt tái nhợt hơn những bức tường sơn vôi kém chất lượng kia. Cậu xoay người, kéo tấm rèm màu xanh nước biển ngăn cách tiệm may với sân sau rồi mới rời.
Nhưng khi nhìn thấy bóng đen trên nền bê tông vẫn đứng chờ đợi ở đấy, lần đầu tiên cậu chịu đựng cơn buồn bực trong lòng.
Cậu không quay đầu lại, ngữ khí cứng nhắc nói một câu:
" Tôi sẽ không rời khỏi nơi này."
TBC
Không truyền cho người ngoài cái gì, hai người cùng một chỗ hắn cũng không phải là người ngoài / Chống nạnh
ps. Không thể nói tiếng Quảng Đông, chỉ dựa vào baidu, vui lòng không tìm hiểu kỹ.
*
*
*
*
*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT