Phía ngoài Càn Đông Thành, cách sáu mươi dặm có một trấn nhỏ, tên là Hồng Hộc.
Hồng là chỉ chim nhạn, Hộc ý là thiên nga, đặt chung một chỗ mang ý nghĩa ‘loài chim một bước lên trời’, mà trong trấn Hồng Hộc, đúng là có rất nhiều người có chí khí một bước lên trời. Lý do là vì nơi này cách Càn Đông Thành rất gần, những người xung quanh đây nếu có ý chí lăng vân, phương pháp tốt nhất chính là đến nhờ cậy Trấn Tây Hầu. Nhưng không phải ai cũng có kế hoạch cho bản thân ở Càn Đông Thành, cho nên trạm thứ nhất của bọn họ thường là trấn Hồng Hộc.
Trong trấn có trường quân đội, tên là Phá Phong các, đó là Trấn Tây Hầu đặt tên theo Phá Phong Quân. Thi vào trường quân đội rất khó, mà trong quá trình trường quân đội đào tạo đệ tử, có vô số người bỏ trốn. Nhưng bất cứ ai thông qua khảo nghiệm trong vòng ba năm, thường sẽ được phái vào quân ngũ, cất bước đã là quan tướng.
“Trong thời của phụ thân, chiến hỏa nổi lên khắp bốn phương, từng thôn một bị kéo đi đánh giặc, chỉ có lác đác vài người trở về, những người này đều có thể trở thành quan tướng. Hiện giờ không có ai để đánh, cho nên phải không ngừng rèn luyện mới có thể tìm ra nhân tài ưu tú. Nhưng so với những người trên sa trường thật sự thì vẫn còn kém xa lắm.” Bách Lý Thành Phong ngồi trong xe ngựa xóc nảy, vén rèm lên nhìn người bên ngoài: “Lần nào tới trấn Hồng Hộc cũng thấy rất nhiều gương mặt mới.”
“Rất nhiều người muốn nổi danh khắp thiên hạ. Trong mắt bọn họ, thiên hạ chỉ là nơi để bọn họ chinh phạt. Nhưng khi thật sự bước chân vào thiên hạ mới biết mình nhỏ bé nhường nào. Mỗi người đều có giấc mơ làm anh hùng, nhưng đa số đã được định sẵn sẽ chỉ là người thường mà thôi.” Ngồi bên cạnh Bách Lý Thành Phong là một ông lão, tuy đã già cả nhưng sống lưng vẫn ưỡn thẳng, toàn thân sắc bén như một thanh kiếm.
Ông chính là người tắm máu sống sót trên sa trường trong lời của Bách Lý Thành Phong, phó tướng của Bách Lý Lạc Trần năm xưa, tổng giáo đầu của Phá Phong Các hiện tại, Tạ Lão Tam.
Nhà ông có ba người con, cha mẹ chết sớm, huynh trưởng nuôi lớn, bọn họ chưa từng đọc thư, cũng không đặt tên theo đúng quy cách, cho nên luôn gọi là Tạ Lão Đạo, Tạ Lão Nhị, Tạ Lão Tam. Năm xưa Bách Lý Lạc Trần đã nói với ông, dù sao cũng là một tướng quân, không thể lấy một cái tên chỉn chu hơn được à. Tạ Lão Tam lại nói, huynh trưởng của mình đều đã chết trên sa trường, nếu mình đổi tên, như vậy chẳng mấy chốc là không ai còn nhớ bên trên Tạ Lão Tam còn có Tạ Lão Nhị và Tạ Lão Đại.
“Tới rồi.” Xe ngựa dừng trước một khoảng sân.
“Tam thúc, mời.” Bách Lý Lạc Trần giơ tay ra nói.
Tạ Lão Tam không vì thân phận của đối phương là thế tử mà chối từ, đi xuống xe ngựa trước, dẫn Bách Lý Thành Phong vào trong sân. Lúc này trong sân có mười mấy người trẻ tuổi đang cởi trần luyện thương. Giờ đã là cuối thu nhưng bọn họ luyện tới mức đầu đầy mồ hôi, trường thương trong tay nâng lên hạ xuống, rất có khí thế.
Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Trông có vẻ không tệ, không biết thử một lần thì sao?”
“Thế tử, mời.” Tạ Lão Tam nghiêng người đứng sang bên.
“Được.” Bách Lý Thành Phong nhẹ lắc nhẹ người, trường kiếm bên hông lập tức rời vỏ. Hắn nắm lấy trường kiếm, nhảy vào trong đám người. Đúng như lời Ôn Lạc Ngọc đã nói, Bách Lý Thành Phong luyện theo khoái kiếm, xuất kiếm hạ kiếm, kiếm khí tung hoành, khiến lá vàng trên gốc cổ thụ bên cạnh lao nhao trút xuống. Nhưng chỉ trong thời gian ba tiếng chim hót, Bách Lý Thành Phong đã trở lại bên cạnh Tạ Lão Tam, trường kiếm bên hông vẫn trong vỏ, tấm áo trắng không dính một hạt bụi. Bách Lý Thành Phong mỉm cười: “Cũng được.”
Nói xong, Bách Lý Lạc Trần lùi lại một bước.
Mười thanh trường thương lần lượt cắm vào chỗ hắn vừa đứng.
Trong sân có mười ba binh sĩ đang huấn luyện, mười thanh trường thương bị Bách Lý Thành Phong đánh bay xuống đất, còn lại ba người. MỘt người gầm lên một tiếng, trường thương trong tay lập tức nổ tung, vẫn còn hai người, cánh tay phải không ngừng run rẩy, trường thương như lập tức rời tay, gân xanh nổi lên trên đầu, nhưng cuối cùng tốt xấu gì vẫn là nắm lại được.
“Chư vị, lần đầu tiên gặp mặt, ta tên Bách Lý Thành Phong.” Bách Lý Thành Phong khẽ cúi đầu.
Binh sĩ trong sân nghe vậy kinh ngạc, lập tức quỳ một chân xuống đất, chắp tay nói: “Tham kiến thế tử!”
“Không cần đa lễ, thật ra trong nhà địa vị của ta rất thấp.” Bách Lý Thành Phong đảo mắt qua bọn họ một cái: “Ta nhờ Tạ tam thúc mở trường quân đội ở đây là để chọn người tương lai có thể trở thành tướng quân. Mười người các ngươi, tháng sao vào quân ngũ báo danh, nhận chức kỵ tướng. Ngươi, người bị gãy thương ấy, nhận chức phó tướng. Còn hai người các ngươi, đợi đã.”
Hai người vẫn còn cầm thương nhìn nhau, một người hoang mang hỏi: “Vì sao hai người chúng ta giữ được thương mà không nhận được chức?”
“Vì hai người các ngươi ở lại, chờ người khác quyết định.” Bách Lý Thành Phong trầm giọng nói: “học đường sắp phái người tới Càn Đông Thành, đây là cơ hội mà thế gia công tử có cầu cũng không được.”
Hai người kia ngơ ngác.
“Nếu không được lựa chọn thì tới Phá Phong Quân của ta làm một phó tướng nhỏ đi!” Bách Lý Thành Phong xoay người đi ra ngoài cửa.
“Đa tạ thế tử!” Lúc này hai người kia mới phản ứng lại, cao giọng hô to.
Tạ Lão Tam đi theo ra ngoài: “Thế tử thấy sao?”
“Ra trận giết địch, sẽ là dũng sĩ có thể lấy một địch trăm.” Bách Lý Thành Phong khẽ nhíu mày: “Nhưng có thể lọt mắt học đường hay không thì ta cũng không biết.”
“Có một số chuyện vẫn phải xem thiên phú. Thế gian này vốn không công bằng, có người sinh ra đã có tài hoa ngút trời. Ví dụ như, Bách Lý tiểu công tử.” Tạ Lão Tam cười nói: “So với thành tựu hiện tại, học đường coi trọng thiên phú hơn. Nếu thật sự không muốn vị tiểu công tử nhà ngươi bị mang tới Thiên Khải thì giấu cho kỹ vào.”
Bách Lý Thành Phong thở dài: “Vì sao các ngươi đều nhìn nó như bảo bối, mà ta nhìn thế nào cũng thấy nó là đống rác nhỉ?”
“Thế tử không nhìn lầm, đúng là bây giờ tiểu công tử đang là một đống rác.” Tạ Lão Tam trả lời.
Bách Lý Thành Phong nhún vai: “Làm cha, ta chỉ mong nó được bình an, rác rưởi thì rác rưởi thôi.”
“Trong thời loạn lạc, có quả trứng nào được yên lành, huống chi nó còn sinh ra trong Bách Lý gia.”
“Thời loạn lạc?”
“Theo ý ta, thời loạn lạc còn chưa kết thúc.”
Hai người lên xe ngựa, chạy về Càn Đông Thành. Sau khi bọn họ đi được một lúc, một chiếc xe ngựa tới trấn Hồng Hộc theo hướng ngược lại. Đó là một cỗ xe hoa mỹ, được một con tuấn mã trắng toát không chút tì vết kéo xe, một cô gái áo xanh cực kỳ khí khái cầm roi.
“Dừng.” Cô gái áo xanh kéo cương ngựa: “Tiểu thư, không đi tiếp à?”
“Chúng ta đã hứa với Cố tiên sinh, mấy năm nay không được vào thành. Ta đã tính rồi, chỉ còn lại có năm ngày, năm ngày này cứ ở lại trấn Hồng Hộc đi.” Cô gái trong xe ngựa nói.
Lúc này một kiếm khách tóc trắng dừng bên cạnh xe ngựa: “Tiểu thư.”
“Tứ tôn sứ có mấy người tới?” Cô gái trong xe ngựa hỏi.
“Có hai vị tôn sứ đang trên đường. Năm ngày, chắc khoảng năm ngày là đến đây!” Bạch Phát trả lời.
“Được! Năm ngày sau, vào thành.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT