Bên trong có rất nhiều tiểu nhân vật không đáng chú ý, có tiên sinh dạy học trong trường tư thục, có học đồ làm việc vặt trong hiệu thuốc, có thợ rèn kiếm trong hàng rèn, còn có lão lưu manh bán hồ lô đường, tiểu cô nương làm bánh bao, người chăn ngựa, người đánh xe, người vẽ tranh bán...
Chẳng lẽ những người này đồng thời sinh bệnh? Như vậy ko bình thường.
Trước khi có người nghĩ tới vấn đề này, đã có người khép cửa lại.
Sau đó trong hiệu thuốc có một người không tầm thường xuất hiện.
Tiểu công tử của phủ Trấn Tây Hầu, Bách Lý Đông Quân.
“Thủ lĩnh, sao lần này đi lâu vậy?” Tiểu Dư Nhi trong hiệu thuốc mở miệng hỏi.
“Đi càng lâu thì gặt hái được càng nhiều. Hôm nay gọi mọi người tới đây là có chuyện quan trọng cần nhờ cậy.” Bách Lý Đông Quân ngồi xuống trong đó.
Tám người trong hiệu thuốc vội vàng đứng đậy: “Tiểu công tử sao phải nói vậy!”
Thân phận của tám người này rất bình thường, nhưng không ai không được vị tiểu công tử này khẳng khái cứu trợ trong lúc nguy nan, nhờ đó ít ra bọn họ còn có thể sống sót. Đối với tiểu công tử, bọn họ nguyện nhảy vào nước sôi lửa bỏng.
Bách Lý Đông Quân đứng dậy, vung tay, trải một tấm bản đồ lên bàn. Mọi người nhìn kỹ, hơi ngạc nhiên: “Đây là... bản đồ của Càn Đông Thành?”
Tự ý cất giữ bản đồ là tội nặng, nhưng không ai trong bọn họ có vẻ lo lắng gì về chuyện này, vị tiên sinh đọc sách hỏi: “Cần chúng ta làm gì?”
Bách Lý Đông Quân cầm kiếm lên chỉ vào tám điểm trên bản đồ: “Muốn đi vào sân của sư phụ, có ba con đường. Bất cứ đường nào trong ba con đường này đều phải qua bốn trong số tám nơi này. Trong đó cửa La Bố, hẻm Lệnh Nam, phố Phổ Thế ít người qua lại nhất. Một tháng tới, nhờ các ngươi giúp ta chú ý tới tám nơi này, đặc biệt chú ý tới ba nơi vắng người kia. Mấy ngày trước chắc bọn chúng chỉ dò đường, nếu có người thường xuyên xuất hiện ở tám nơi này, như vậy họa sĩ phụ trách vẽ lại gương mặt bọn họ, chúng ta điều tra kỹ hơn.”
“Được!” Mọi người gật đầu đáp ứng.
Phủ Trấn Tây Hầu.
Đèn lồng trong sân tắt dần, cuối cùng Bách Lý Đông Quân cũng cuộn mình trong chăn, hắn đặt thanh Bất Nhiễm Trần bên cạnh, không hiểu sao trong lòng bỗng thấy bất an.
“Vì sao luôn cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra...” Y khẽ thở dài, từ khi lấy được thanh kiếm này, y đã cảm thấy cuộc sống như xảy ra biến hóa vi diệu nào đó, thế nhưng bản thân y lại không cách nào khống chế. Y quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không biết tên Tư Không Trường Phong kia ra sao rồi...”
Cách đó ngàn dặm, trong núi sâu.
Tư Không Trường Phong toàn thân trần trụi nằm trên giường, nhìn vị thầy thuốc mới chỉ hơn ba mươi tuổi đang ngồi đó, cánh tay nhẹ nhàng giơ lên, vung mười hai mũi châm bạc: “Lát nữa ngươi sẽ ngủ thiếp đi.”
Tư Không Trường Phong gật đầu: “Được.”
“Nhưng chưa chắc ngươi đã tỉnh lại, cho nên giấc mơ này, có thể là mãi mãi.” Giọng nói của thầy thuốc không có bất cứ cảm xúc nào.
“Ta hiểu.” Tư Không Trường Phong vẫn gật đầu.
“Không sợ à?” Thầy thuốc lại hỏi.
“Ngày đó ta bị độc phát công tâm, ngất xỉu trước cửa Dược Vương Cốc, ta cảm thấy mình đã chết. Mỗi ngày sau đó ta luôn cho rằng mình được lợi rồi!” Tư Không Trường Phong cắn răng nói.
Thầy thuốc cười nói: “Được, đừng quên ước định giữa chúng ta. Nếu ngươi sống sót thì phải ở lại Dược Vương Cốc học y thuật.”
“Nếu ta nhận được nửa thành y bát của ngươi là có thể ra khỏi cốc!” Tư Không Trường Phong nói tiếp.
“Đúng là ước định này, nhưng người bình thường có mất cả đời cũng không thể đạt tới cảnh giới như vậy, nói gì tới kẻ chẳng biết gì về y thuật như ngươi.” Thầy thuốc vung tay, mười hai mũi châm bạc đồng thời cắm lên người Tư Không Trường Phong. Tư Không Trường Phong chậm rãi nhắm hai mắt lại, chìm vào ngủ say.
Phủ Trấn Tây Hầu.
Chỉ có phòng của Bách Lý hầu gia còn có ánh nến.
Mọi người cũng quen thuộc, tuy tuổi đã cao, nhưng mỗi năm hầu gia đều xử lý chuyện quân ngũ tới tận khuya.
“Hầu gia, quả nhiên tiểu công tử tới gặp những người đó.” Ly Hỏa đang ở trong phòng, ngồi đối diện lão hầu gia.
“Đứa cháu trai của ta cũng có chút bản lĩnh nhỉ.” Bách Lý Lạc Trần ngoáy tai, tựa người vào đó, có vẻ chẳng hề để ý: “Nó gọi đám người đó là gì?”
“Gọi là Bát Phùng Châm, vì những người này như những mũi châm, rất nhỏ, khó lòng nhìn thấy nhưng lại như mũi châm không đâu không vào được, cắm vào khe hở là không còn tung tích, nhưng trong lúc nguy cấp, châm còn có thể đâm người. Tiểu công tử rất đắc ý với cái tên này.” Ly Hỏa trả lời.
“Dù sao cũng còn trẻ, với năng lực của những người này, đối phó với loại như Trần phó tướng còn được, khi gặp kẻ địch thật sự thì mũi châm còn kém xa lắm. Đứng trước lực lượng tuyệt đối, sở trường của những người này cũng vô dụng. Thứ có thể áp đảo lực lượng tuyệt đối chỉ có thể là lực lượng càng cường đại hơn. Bát Phùng Châm không làm được, Bát Phương Sấm Dậy mới được.” Bách Lý Lạc Trần duỗi người.” Để mặc nó nghịch đi, có phải gần đây có rất nhiều người định trà trộn vào Càn Đông Thành không?”
“Đúng, lúc ở Danh Kiếm sơn trang, tiểu công tử nhất kiếm thành danh, không ít người lẻn vào Càn Đông Thành. Người trong Kinh Trập đã tiến hành thanh lý, nhưng vẫn có một số kẻ khó đối phó.” Ly Hỏa trầm giọng nói.
“Ai?”
“Môn phái bình thường còn đỡ. Vô Song Thành... không biết nên xử lý ra sao?”
“Cho một bài học, đuổi ra ngoài. Đuổi mà không đi thì giết. Ta không thích Vô Song Thành, tòa thành đó đã không phải Vô Song Thành do Vô Song Kiếm Tiên gây dựng, bây giờ nó dính đầy mùi thế tục, còn nhắc tới Vô Song nỗi gì?” Giọng nói của Bách Lý Lạc Trần mang đậm vẻ khinh thường.
“Còn có núi Thanh Thành, có một đạo sĩ trẻ tuổi tới, chúng ta đã động thủ vài lần nhưng hắn vẫn chạy được.” Ly Hỏa nói.
“Môn hạ của Lữ chân nhân, sẽ không có ác ý, chắc là tò mò thôi, để lại đã.” Bách Lý Lạc Trần trả lời.
“Vậy... vị khách từ Thiên Khải Thành tới thì sao? Kinh Trập vẫn luôn bám theo nhưng còn chưa ra tay. Dù sao thân phận của đối phương rất đặc thù, xin hầu gia quyết định...”
“Lần này bọn họ tới là để chiêu mộ đệ tử cho học đường, nhưng thúc ngựa bất kể ngày đêm như vậy, chắc chắn là có liên quan tới chuyện Tây Sở. Nếu là người khác tới còn đỡ, khổ nỗi lại là vị công tử này. Ta thì cũng muốn gặp vị công tử trong truyền thuyết này, nhưng bỏ qua đi, phiền phức quá, xem có chịu chạy về không. Giết thì thôi, ta còn chưa điên. Nhưng ta luôn cảm thấy...” Bách Lý Lạc Trần giơ tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
“Ta cảm thấy không đuổi đi được.” Ly Hỏa nở nụ cười hiếm thấy.
“Người được Lý tiên sinh của học đường dạy dỗ, làm sao mà đuổi đi được? Huống chi còn là đệ tử đắc ý nhất.” Bách Lý Lạc Trần cười khổ một tiếng: “Đúng là phiền toái.”
“Phiền toái nhất, chẳng phải là người bạn cũ của Càn Đông Thành hay sao?” Ly Hỏa trả lời.
Cánh tay Bách Lý Lạc Trần cứng lại, con ngươi cũng co chặt, chỉ trong khoảnh khắc mà đôi mắt đã sắc bén như ưng: “Năm đó ta rất chắc chắn, hắn đã chết.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT