“Ngươi nói cái gì? Lão hầu gia đã về rồi? Hôm qua mới đưa tin nói còn phải mất ba ngày cơ mà?” Bách Lý Thành Phong kinh hãi đứng bật dậy.
“Sao nào? Ta về sớm một chút, ngươi còn thấy không vui à?” Một giọng nói hùng hậu vang lên từ phía ngoài, tiếp đó là tiếng giáp nặng rơi xuống đất. Bách Lý Thành Phong vội vàng ra ngoài nghênh đón: “Sao phụ thân lại nói vậy? Chẳng qua không thể ra cửa nghênh đón từ xa, đúng là mất lễ nghĩa...”
“Lễ cái rắm!” Bách Lý Lạc Trần tháo mũ giáp, để lộ mái tóc bạc trắng, gương mặt đầy nếp nhăn như mang đầy dấu vết của năm tháng. Thế nhưng đôi mắt ông vẫn sắc bén như chim ưng. Ông đưa mũ giáp tới, Bách Lý Thành Phong vội vàng nhận lấy, cung kính lùi sang một bên. Bách Lý Lạc Trần liếc mắt nhìn hắn: “Cháu ta đâu?”
“Thằng nhãi ấy... đã về, bây giờ đang ở sau nhà. Phụ thân có muốn gọi nó, con sẽ...” Bách Lý Thành Phong vội vàng nói.
“Gọi cái rắm!” Bách Lý Lạc Trần giơ chân đá vào hông Bách Lý Thành Phong: “Có phải ngươi nhốt nó trong phòng chứa củi ở sau nhà không? Phòng chứa củi là nơi nào? Nhốt chó còn thấy chật nữa là, ngươi dám nhốt cháu ta vào đó? Người đâu!”
“Có!” Hai thân binh theo Bách Lý Lạc Trần vào phủ đồng thanh đáp.
“Trói Bách Lý Thành Phong lại cho ta!”
“Hả?”
“Trói lại!”
Sân sau của hầu phủ.
Bách Lý Đông Quân đang dựa người vào cửa ngủ gà ngủ gật, lại đột nhiên bị tiếng động ồn ào bên ngoài đánh thức. Y khẽ nhíu mày, giơ tay gõ lên cửa ba cái, Thuận Đức ở cạnh cửa đáp: “Tiểu công tử.”
“Bên ngoài có chuyện gì vậy?” Bách Lý Đông Quân hỏi.
Thuận Đức cũng nghi hoặc: “Ta cũng không rõ lắm, để ta đi hỏi xem. Này, Lý Uy, có chuyện gì vậy?”
“Ngươi không biết à? Lão hầu gia đã trở về rồi!” Lý Uy kia trả lời: “Không biết vì sao lại đột nhiên trở về!”
“Ha ha ha ha ha!” Bách Lý Đông Quân bị nhốt trong phòng chứa củi cao giọng cười một tràng dài: “Nhanh vậy à! Nào nào nào, thả ta ra ngoài thôi!”
“Lão hầu gia có lệnh, dẫn tiểu công tử tới sảnh chính!” Quả nhiên có một binh sĩ chạy vào sân sau truyền lệnh.
Bách Lý Đông Quân đứng dậy, sửa sang quần áo, đẩy cánh cửa bị khóa ra, cất cao giọng nói: “Bản công tử đến đây!”
Trong sảnh chính, Bách Lý Thành Phong bị hai sợi xích sắt trói quỳ dưới đất, Ôn Lạc Ngọc ngồi bên cạnh, sắc mặt cũng không dễ nhìn. Ôn Hồ Tửu thấy bộ dạng của thế tử ngày thường nho nhã phong độ, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, chỉ có thể cố nén cười, nghiêng người ngồi ở đó. Bách Lý Lạc Trần ngồi phía trên, chậm rãi nói với Ôn Lạc Ngọc: “Con dâu ngoan, ta trừng phạt đáng lang quân của con một chút, đừng trách cha.”
Ôn Lạc Ngọc thở dài: “Lạc Ngọc không dám.”
“Cha, thế này còn ra thể thống gì nữa!” Rốt cuộc Bách Lý Thành Phong không nhịn nổi, lớn tiếng nói.
“Thể thống cái rắm!” Bách Lý Lạc Trần vỗ bàn cái rầm. “Bách Lý gia ta đi lên từ dân dã, tước vị trên người đều là dùng đao dùng kiếm phá tan cái thể thống kia mà nhận được! Bây giờ ngươi có tiền có thế, là thế tử, nên ra vẻ con cháu thế gia, còn nói thể thống gì?”
“Nhưng... con đâu có làm sai điều gì?” Bách Lý Thành Phong hô to.
“Ngươi không biết quản lý!” Bách Lý Thành Phong quát.
Bách Lý Thành Phong lấy làm khó hiểu: “Con có gì mà không biết quản lý? Một tháng này toàn bộ hầu phủ từ trên xuống dưới đều được con xử lý gọn gàng, không có bất cứ sai lầm nào.”
“Không có cái rắm, ngươi ức hiếp cháu trai ta chính là không biết quản lý!” Bách Lý Lạc Trần cả giận nói: “Còn dám cãi à!”
“Tiểu công tử đến.” Ngoài cửa có binh sĩ hô to.
Bách Lý Đông Quân vung ống tay áo, lạch bạch chạy vào, giọng nói đầy vui vẻ: “Ông nội, ông về rồi!”
Bách Lý Lạc Trần cũng đứng dậy, chỉ trong chớp mắt gương mặt đã từ quỷ La Sát hóa thành phật Di Lặc: “Đông Quân, ông nhớ con chết mất.”
Bách Lý Đông Quân nghênh ngang đi tới bên cạnh Bách Lý Thành Phong: “Ơ, đây chẳng phải thế tử à? Sao lại bị trói? Có phải tiếp theo là đưa vào phòng chứa củi nghỉ ngơi không?”
“Đông Quân.” Một giọng nói dịu dàng vang lên, Bách Lý Đông Quân không nhịn được cảm thấy thân thể phát lạnh, vội vàng khoanh tay cung kính thi lễ: “Mẹ.”
Đây là sợi xích sinh tồn trong hầu phủ, Bách Lý Thành Phong quản giáo Bách Lý Đông Quân, nhưng Bách Lý Lạc Trần lại cưng chiều có mình Bách Lý Đông Quân, cho nên con trai chưa bao giờ sợ cha. Có điều Ôn Lạc Ngọc là con gái bảo bối mà lão huynh đệ giao hảo mấy chục năm của Bách Lý Lạc Trần gả cho con trai mình, vì vậy ông khá kính trọng cô con dâu này. Thế nên khi Ôn Lạc Ngọc muốn quản giáo Bách Lý Đông Quân, lão hầu gia đành ra vẻ ‘thương lắm mà không giúp gì được’. Nhiều năm rồi, Bách Lý Đông Quân cũng quen với quan hệ trong hầu phủ.
“Phụ thân, dù sao Thành Phong cũng là thế tử, Lạc Ngọc biết ngài thương yêu đứa cháu trai này, nhưng phạt cũng phạt rồi, một tháng qua cũng coi như Thành Phong đã tận tâm tận lực, ngài cởi trói đi.” Ôn Lạc Ngọc nhấp một ngụm trà, nhìn về phía Bách Lý Lạc Trần.
“Đông Quân, ngươi thấy sao?” Bách Lý Lạc Trần hỏi Bách Lý Đông Quân.
Bách Lý Đông Quân cất cao giọng nói: “Người đâu, cởi trói cho thế tử.”
Bách Lý Lạc Trần vỗ nhẹ lên chỗ bên cạnh: “Đông Quân, tới đây, ngồi xuống. Lần này ngươi lén chạy ra ngoài, có thành quả gì không?”
“Ông, con kết bạn với rất nhiều nhân vật lợi hại.”
“Là những ai?”
“Ông đã nghe bài thơ này chưa? Phong hoa nan trắc thanh ca nhã, chước mặc đa ngôn lăng vân cuồng. Liễu nguyệt tuyệt đại mặc trần sửu, khanh tương hữu tài lưu vô danh."
“Ồ? Bắc Ly bát công tử, đúng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy.”
“Đúng vậy, lần này con gặp được tới năm vị trong đó, Thanh Ca công tử, Chước Mặc công tử, Lăng Vân công tử, Mặc Trần công tử, Liễu Nguyệt công tử! Còn gặp được một vị lãng khách giang hồ, tên là Tư Không Trường Phong, thương pháp của hắn không ra sao nhưng tính cách lại rất thú vị. Ta và hắn đã hẹn nhau, sau khi hắn chữa bệnh xong sẽ tới Càn Đông Thành. Ông, chắc chắn ông sẽ thấy thích hắn.”
Bách Lý Thành Phong được cởi trói lùi sang một bên. Hắn và Ôn Lạc Ngọc nhìn nhau. Khi ăn trưa bọn họ đã nghe Ôn Hồ Tửu kể chuyện này, lúc đó nghe mà thấy run sợ, nhưng tất cả đều kém chuyện cuối cùng kia.
“Con còn tới Danh Kiếm sơn trang!” Bách Lý Đông Quân cao giọng nói.
Bách Lý Lạc Trần kinh hãi tới biến sắc, Ôn Lạc Ngọc lại giơ tay ngăn hắn lại.
“Đáng tiếc, rượu ở đấy quá mạnh, đến cuối cùng con lại uống say khướt!” Bách Lý Đông Quân thở dài.
“Được được được, bữa chiều ta sẽ nghe con kể kỹ hơn. Ông mới lặn lội đường xa trở về, đi ngủ trưa cái đã. Con ấy, lần sau muốn ra khỏi thành đi chơi thì phải nói với ông một tiếng, đừng lẻn ra ngoài như vậy, khiến người nhà lo lắng lắm đấy.”
“Con hiểu rồi, thưa ông.”
“Vào thành gặp bạn bè của con đi.” Bách Lý Lạc Trần vỗ vai Bách Lý Đông Quân.
“Ông, buổi tối lại gặp!” Bách Lý Đông Quân đứng dậy, hưng phấn chạy ra cửa.
“Tiểu Bách Lý.” Ôn Hồ Tửu đột nhiên gọi y lại.
“Sao vậy?” Bách Lý Đông Quân quay đầu.
“Đồ của ngươi, ta đặt trong phòng giúp ngươi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT