Phủ Trấn Tây Hầu.

Trong phòng chứa củi ở sau gian nhà.

Sau chín năm rồi, Bách Lý Đông Quân mới bị nhốt trong phòng chứa củi một lần nữa. Lần trước lại là Bách Lý Lạc Trần tới tham gia hòa đàm với Nam Quyết, lên đường đi cả năm. Năm đó, Bách Lý Đông Quân chọc tức Bách Lý Thành Phong vô số lần, cuối cùng bị ông bố này nổi giận nhốt trong phòng chứa củi. Nhưng lần đó chỉ nhốt một ngày là thả, vì Bách Lý Đông Quân hứa sẽ ngừng vài ngày, hơn nữa không tới chỗ Bách Lý Lạc Trần tố cáo.

Nhưng lần này ông bố Bách Lý Thành Phong có vẻ không định đàm phán với y, cho người nhốt y vào trong, sau đó quay đầu bỏ đi.

“Ai da, phiền toái, lần này ông già mình nổi nóng rồi.” Bách Lý Đông Quân giơ tay gõ lên cửa ba cái, hô: “Đông Lai.”

Quả nhiên bên ngoài có người gác: “Công tử, không phải Đông Lai.”

“Đông Lai đâu?” Bách Lý Đông Quân nghi hoặc nói.

“Đông Lai là tâm phúc của công tử, lần trước ngài trốn khỏi Càn Đông Thành đã bị thế tử điều tới tây viện. Ta vốn ở tây viện, tên là Thuận Đức.” Người ngoài cửa trả lời.

“Ờm, Thuận Đức, tên hay lắm.” Bách Lý Đông Quân cười nói.

“Vâng, công tử, nhưng đừng lôi kéo làm quen với ta. Tuy ta luôn ở tây viện, nhưng cũng kính ngưỡng đại danh công tử.” Thuận Đức mỉm cười trả lời.

“Đừng mà, ta đã bị nhốt trong này rồi, cửa khóa kín mít, còn làm gì được? Ta hỏi ngươi mấy câu, ngươi trả lời là được. Không bảo ngươi thả ta ra ngoài đâu.” Bách Lý Đông Quân nói.

Thuận Đức do dự một hồi rồi trả lời: “Vậy nếu ta không trả lời thì sao?”

Bách Lý Đông Quân cười lạnh một tiếng: “Chẳng phải ngươi bảo kính ngưỡng đại danh ta à? Ta bị nhốt ở đây cả đời chắc? Nếu ta ra ngoài thì sao?”

Thuận Đức trong lòng phát lạnh, vội vàng nói: “Công tử cứ hỏi, tiểu nhân sẽ nói hết cho công tử! Ngoài không thể thả công tử ra, chuyện khác đều được!”

“Được, ta hỏi ngươi, sao hôm nay thế tử phi không xuất hiện?” Bách Lý Đông Quân hỏi.

Thuận Đức nghe vậy cười ha hả: “Tiểu công tử hỏi vậy là mong thế tử phi tới cứu mình à. Thuận Đức xin nói thật, hôm nay vốn là thế tử phi cầm roi định đến đây, nhìn bộ dạng nổi nóng đó chắc định ra tay rất nặng. Nhưng vừa ra mặt đã bị thế tử ngăn cản, thế tử cũng dỗ cả nửa ngày mới khuyên được thế tử phi trở về. Nếu thật sự là thế tử phi tới, e là tiểu công tử đang nằm trong đó.”



“Chậc, xem ra bên phía mẫu thân đại nhân cũng chẳng có cách nào rồi. Vậy, bây giờ lão hầu gia mới về?” Bách Lý Đông Quân lại hỏi.

“Hôm nay nghe người đưa tin trong phủ nói, nhanh nhất cũng phải ba bốn ngày.” Thuận Đức trả lời.

“Không đợi được, ta phải tới gặp sư phụ.” Bách Lý Đông Quân giọng nói lẩm bẩm, tiếp đó gõ cửa phòng: “Thuận Đức, ngươi giúp ta đưa tin đi.”

Thuận Đức sửng sốt, tiếp đó do dự hỏi: “Tiểu công tử... chẳng phải ngài nói chỉ hỏi mấy câu à?”

“Thuận Đức, chẳng phải ngươi cũng nói ngoài thả ta ra, còn lại thì không thành vấn đề ư?” Bách Lý Đông Quân cả giận nói: “Bây giờ, ngươi tới hẻm Lạc Thành tìm một hiệu thuốc nhỏ tên là Hoài Nhân, bên trong có một học đồ tên là Dư Tân. Ngươi nói với hắn, phải quất roi thúc ngựa, chạy không ngừng vó theo hướng Thiên Khải, gặp được quân đội của lão hầu gia thì nói mình là người của phủ Trấn Tây Hầu phái tới. Sau khi đến thì báo cáo lại tình hình ở đây cho ông nội ta, hiểu chưa?”

“Tiểu công tử làm vậy là muốn hầu gia về sớm, bao che cho mình!” Thuận Đức lập tức hiểu ra.

“Mau đi đi!” Bách Lý Đông Quân hạ giọng nói: “Bằng không chờ lão hầu gia trở về, ngươi thử xem ta hầu hạ ngươi trước hay tên thế tử chó má kia xử lý ngươi trước!”

“Được được được... nhưng tiểu công tử tuyệt đối không thể nói là ta nói nhé. Cứ nói là... khi tiểu công tử về thành đã phái người tới báo cho hắn.” Thuận Đức nói.

“Còn rất thông minh nữa. Đi đi!” Bách Lý Đông Quân vỗ cửa, sau đó nghe tiếng bước chân lạch bạch chạy khỏi. Y thở phào nhẹ nhõm, nằm trên cửa thảnh thơi huýt sáo. Nửa buổi sau, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

“Nhanh vậy à?” Bách Lý Đông Quân sửng sốt.

“Nhanh cái gì mà nhanh.” Một giọng nói quen thuộc vang lên, là cậu của y, Ôn Hồ Tửu. “Ngươi nghĩ cha ngươi thả ngươi ra nhanh vậy à? Ha ha ha, ta vừa tới uống rượu với cha ngươi xong, xem ra, đừng hòng! Ông nội ngươi chưa về thì ngươi đừng hòng thấy ánh mặt trời bên ngoài.”

Bách Lý Đông Quân cười nói: “Vậy thì cậu có đồng ý thả ta ra không, ta tặng cậu ba hũ Mai Sơ Hương nhé?”

Mai... Mai Sơ Hương...” Ôn Hồ Tửu cảm thấy nước miếng ộc lên, vội vàng nuốt xuống. “Ta đâu phải loại không có tiền đồ như vậy! Không được! Nhưng đổi điều kiện khác thì được.”

“Điều kiện gì, dễ bàn thôi.” Bách Lý Đông Quân vui vẻ nói.

“Ngươi nói cho ta biết, ngươi học được bộ kiếm pháp kia từ đâu.” Ôn Hồ Tửu trầm giọng nói.

Bách Lý Đông Quân tức giận tới mức quay người lại: “Học trong mơ!”



“Học trong mơ?” Ôn Hồ Tửu khẽ nhíu mày.

“Đúng là học trong mơ, cũng là đánh trong mơ! Ta vốn không nhớ được chuyện đó, cậu cứ dọa ta làm gì! Ta học kiếm pháp lúc nào? Thử đi, cậu đưa ta một thanh kiếm, ta đánh cho cậu xem, xem có đánh ra được đóa hoa nào không!” Bách Lý Đông Quân cả giận nói.

“Chắc ngươi ở cạnh Lôi Mộng Sát hơi lâu, thành ra lắm mồm rồi. Nếu đã như vậy, tiếc quá không giúp được gì rồi.” Ôn Hồ Tửu quay đầu bỏ đi.

Bách Lý Đông Quân nhìn ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, thở dài cực kỳ buồn rầu.

Hẻm Lạc Thành.

Hiệu thuốc Hoài Nhân.

Dư Tân buông thảo dược trong tay xuống: “Tiểu công tử đã về rồi à?”

Thuận Đức gật đầu: “Đúng vậy, nhờ ngài đưa tin, chỉ có điều...” Học đồ hiệu thuốc trước mặt trông yếu đuối mong manh, làm sao cưỡi ngựa đưa tin được?

“Sư phụ, con ra ngoài mấy ngày.” Dư Tân xoay người đi ra ngoài cửa.

“Mấy ngày?” Chưởng quầy sửng sốt. “Nhưng mấy hôm nay cửa hàng đang bận rộn mà!”

“Ngài cứ trừ tiền công là được, chuyện của tiểu công tử, ta nhất định phải giúp.” Dư Tân dẫn Thuận Đức tới sân sau, dắt một con tuấn mã màu mận chín ra, vỗ nhẹ lên đầu nó. Tiếp đó hắn xoay người lên ngựa, động tác liền mạch thuần thục, có vẻ là cao thủ cưỡi ngựa. Dư Tân cười với Thuận Đức: “Trở về bảo tiểu công tử yên tâm, chắc chắn sẽ nhắn hầu gia về sớm!”

Thuận Đức vội vàng tránh đường: “Thay mặt tiểu công tử cám ơn ngươi!”

“Đi!” Dư Tân vung roi ngựa, chạy ra ngoài thành, nhưng mới tới cửa thành đã nghe tiếng vó ngựa như sấm. Hắn quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện hơn trăm binh sĩ giáp nhẹ đang từ ngoài thành chạy vào, đám người vóc dáng cường tráng, tay cầm trường thương, eo dắt đoản đao, tốc độ phi ngựa cực nhanh.

Một trong những nhánh quân nổi tiếng nhất Bách Lý - Phá Phong Quân.

Người cầm đầu mặc một bộ giáp nặng, tuy râu tóc bạc phơ nhưng gương mặt kiên nghị, không giận mà uy, khiến người ta không hề nghi ngờ, chỉ cần hắn giơ đao lên, cho dù nơi đó có thiên quân vạn mã, vẫn chẳng hề sợ hãi --

“Trấn Tây hầu gia!” Dư Tân ghìm cương ngựa đứng lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play