[Trước kia tôi chỉ đang sinh tồn, Lôi Đông, bây giờ tôi muốn thử mùi vị làm một người bình thường…]
Sau khi thời tiết ấm lên, Thời Luân ngày càng nhộn nhịp. Hoa anh đào
của ngõ Anh Tuyết đã rụng, những mảng lá xanh nhú ra từ thân cành được
hoa anh đào nuôi dưỡng hồi đầu xuân, con ngõ dài ấm áp chở đầy sắc xanh, vẫn từ đầu nhìn không thấy cuối.
Tiêu Diễm đã đến.
Ngồi đối diện với anh ấy là Tần Khải.
Kiều Giản không ở trong quán bar, cô đã chạy đến trường Vật Nhỏ theo
đuôi. Mặc dù người của Tần Khải gần như có thể bao vây ngôi trường chặt
chẽ như nêm, nhưng Kiều Giản vẫn không yên tâm, quyết định sử dụng kế
hoạch trông coi người nguyên thủy nhất.
Tần Khải và Tiêu Diễm đồng thời xuất hiện ở quán bar, đây là điều
trước kia Đinh Tiểu Long luôn chờ đợi, mặc dù Mễ Hân Hân không rõ mục
đích cậu ấy mong chờ như vậy vì sao, nhưng thấy cậu không vội vàng tiến
lên tán gẫu thì thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi cậu nguyên nhân, Đinh Tiểu Long
một tay siết chặt mảnh vải lau, một tay cầm chặt ly rượu và nói, “Không
có tiếng nói chung với hai người đó.”
Mễ Hân Hân nghe xong cũng gật đầu, “Đúng thật, một người là anh Tần
của Hoàng Thành, một người là Tiêu công tử của GD, quả thực anh không
chen lời được.”
Lời nói này khiến Đinh Tiểu Long rất không vui, vươn tay túm lấy Mễ
Hân Hân, vờ hung dữ nói, “Có ai nói chồng mình như em không?”
Mễ Hân Hân giơ đầu ngón tay giữ miệng cậu lại, “Dừng, bây giờ chúng ta còn chưa phải vợ chồng hợp pháp.”
Đinh Tiểu Long cười xấu xa, “Vậy có cần anh làm em trước nhân lúc trong quán không có ai không?”
“Bỉ ổi!”
Vào mùa này đẹp nhất là màu giáng chiều.
Trên bầu trời, ánh tà dương kéo một nửa giang sơn từ đông sang tây,
phía đông tựa hổ phách màu xanh thẳm, đàng tây lại như ngọc quý khảm máu đỏ. Có gió hiu hiu thổi tới, nhẹ nhàng không khô.
Hai người gặp mặt nhau trên ban công ngoài trời tầng hai.
Đinh Tiểu Long nấu một bình Phổ Nhĩ, khi cùng bưng cả bếp trà lên thì nước trà đúng lúc sôi sùng sục, một ly uống trà, một ly uống rượu,
người uống rượu là Tiêu Diễm. So với lúc trước, thái độ của Đinh Tiểu
Long hôm nay hơi bình thường, Tiêu Diêm thấy vậy thì hứng thú, “Nghe nói cậu biết truyền âm cách ngàn dặm hả?”
“Không biết.” Đinh Tiểu Long bực dọc, xoay người đi thẳng, ít nhiều
cậu cũng có chút giận Tiêu Diễm, nếu không phải vì anh ấy bù đắp sau khi sự việc xảy ra, sợ là Tiêu Diễm còn không được cậu cho vào cửa quán
bar.
Sau khi bị dửng dưng Tiêu Diễm cũng không giận, cười cứ gọi là tươi
tắn, nhưng cũng không giữ Đinh Tiểu Long lại. Ngược lại khi Đinh Tiểu
Long gần xuống lầu thì càng nghĩ càng cảm thấy không cam tâm, lại quay
ngược trở về, kéo ghế ngồi xuống giữa hai người, “Tôi biện minh trước
một tiếng, tôi quay lại không phải vì cố chấp muốn vào ty Bổ Tinh hay
giới Bồng Lai gì đó, tôi chỉ thấy rất bực bội, sao truyền âm cách ngàn
dặm của tôi lại không thực dụng chứ? Dù gì cũng là một năng lực chứ hả?
Tồn tại cũng có giá trị của nó, nếu không vì sao tôi lại được sinh ra?”
Tiêu Diễm uể oải lười biếng, “Tiểu Long à, vấn đề vì sao cậu được
sinh ra phải hỏi bố mẹ cậu chứ, hơn nữa, vấn đề đơn giản như vậy lúc ở
trường cậu chưa học à? Chưa học tiết sinh học hả? Với lại cậu cũng là
một người sắp kết hôn, chuyện này cậu phải ôn tập trước một chút, nếu
không làm sao động phòng hoa chúc với cô dâu mới?”
Đinh Tiểu Long tức giận lườm Tiêu Diễm.
Tiêu Diễm cảm thấy mình vẫn nên an ủi cậu một chút, liền thu lại vẻ
cà lơ phất phơ, “Tiểu Long, nếu như được sinh ra ở thời cổ đại thì năng
lực này của cậu quả thực ăn nên làm ra, bây giờ điện thoại di động đã
cướp mất thị trường của cậu rồi, năng lực này quả thực không được ưa
chuộng nữa. Cậu cũng đừng nản lòng, dù sao số lượng năng lực không có
đất dụng võ như cậu rất nhiều, cậu cũng không phải đơn độc một mình, hà
cớ gì phải đau lòng như vậy?”
“Cái gì gọi là không có đất dụng võ? Bây giờ có điện thoại nhưng sao
các anh không nghĩ đến khi không có điện, không có tín hiệu, điện thoại
còn có thể dùng được không?
Tiêu Diễm nhìn Tần Khải một cái, anh ra vẻ nghĩ ngợi, “Kể cũng đúng.”
Tiêu Diễm lại nhìn Đinh Tiểu Long, “Nói như vậy điện thoại hết pin
hoặc không có tín hiệu cậu cũng có thể truyền âm cách ngàn dặm, hay là
đổi chất dẫn truyền khác?”
Câu hỏi này khiến Đinh Tiểu Long có chút ngượng ngập, cậu sờ mũi,
thấy hai người đều đang nhìn mình thì nôn nóng, đứng phắt dậy, “Con
người đừng sống cứng nhắc quá, năng lực của tôi ở xã hội hiện đại thì
làm sao? Các anh có thể thăng cấp còn tôi thì không hả? Nói cho các anh
biết, đừng khinh thường năng lực này của tôi quá!”
Tiêu Diễm vuốt tai, “Tiểu Long gia, nếu cậu đã có thể truyền âm cách
ngàn dặm thì chúng ta đừng gào lên được không? Phiền cậu cách tôi hơn
ngàn dặm được không?”
Đinh Tiểu Long tức giận, giật mạnh cái khay trên bàn rồi xoay người xuống lầu.
Sau khi cậu đi Tần Khải mới nói, “Người bình thường có cái tốt của người bình thường, là con người đều quá tham lam.”
Tiêu Diễm vừa định lên tiếng thì nghe thấy chiếc điện thoại đặt bên
cạnh truyền đến một làn điệu của Đinh Tiểu Long: Người bảo ta cách người ngàn dặm, ta vẫn cứ ở đây… …
Hai người ngẩn người một chút, ngay sau đó đều bật cười.
Giây lát sau Tiêu Diễm tự mình rót rượu, “Vẫn không dám uống một chút với tôi sao?”
Tay Tần Khải xoay ly trà, sau khi suy nghĩ chốc lát liền đẩy ly trà đến trước mặt anh ấy, “Vậy uống một chút.”
Cánh tay cầm bình rượu của Tiêu Diễm khựng lại đôi chút, ngước mắt
nhìn anh, cười cười nhưng không nói gì, trực tiếp rót rượu vào ly trà
của anh.
Hai người chạm ly, tiếng va chạm giữa đá và thành ly vang lên, Tiêu
Diễm uống rượu rất phóng khoáng, Tần Khải thì nhấp từng ngụm nhỏ, bây
giờ anh đang làm quen từng chút với cồn và độ ấm của máu, mỗi lần uống
một chút xíu như vậy sẽ không cảm thấy đau đớn đến mức xé tim rách phổi.
“Ban đầu mục đích anh giành thôn Vĩnh Lăng không phải vì làm âm binh
sống lại sao? Bây giờ đám binh lính đó ở trong tay anh, Vật Nhỏ lại hợp
làm một với Kinh Niên Thư, anh còn có thể kéo dài đến tận bây giở quả
khiến tôi bái phục.” Tiêu Diễm nói chuyện thẳng thừng, ngữ khí cũng
không quá khách sáo.
Tần Khải đặt ly trà xuống, nhàn nhạt, “Ai nói với anh tôi muốn làm âm binh sống lại?”
“Vậy anh giành thôn làng làm gì?”
“Vậy anh tranh làm gì?” Tần Khải hỏi ngược.
Tiêu Diễm lắc ly rượu cười lạnh, “Âm binh là một kiếp nạn, nếu như
rơi vào tay ty Bổ Tinh thì không dám đảm bảo bi kịch ngàn năm trước sẽ
không tái diễn, tôi chưa từng tin tưởng cái gọi là bảo vệ chính nghĩa,
trong mắt tôi ty Bổ Tinh cũng chẳng thiện lương gì.”
“Đạo lý y hệt cũng thích hợp với giới Bồng Lai, đừng quên, người có
năng lực tối cao làm âm binh sống lại ngàn năm trước là người của giới
Bồng Lai các anh.”
“Vậy nên đây chính là mục đích của tôi, không thể cho ty Bổ Tinh,
cũng không thể nhường giới Bồng Lai.” Tiêu Diễm nhắm trúng vấn đề, một
lát sau thì thở dài, “Có lẽ căn bản anh không tin, tôi chẳng có hứng thú lớn như vậy với âm binh.”
Tần Khải nhìn anh ấy hồi lâu, “Anh có ý đồ khác.”
“Phải, Kinh Niên Thư.” Ngón tay Tiêu Diễm khẽ cọ lên miệng ly rượu,
“Giống như một người tập võ khao khát có được bí kíp võ công vậy, có
Kinh Niên Thư tôi sẽ có thể thăng cấp năng lực của mình rất nhanh, không phải tốn cả đời để mài giũa. Cơ hội và trình độ thăng cấp năng lực của
mỗi một người dị năng không giống nhau, Kinh Niên Thư có thể khiến tôi
ít đi đường vòng.”
Tần Khải không lên tiếng, anh trầm mặc, lần này rất lâu mới có phản
ứng, bỗng nhiên bật cười, trong nụ cười có phần bất đắc dĩ. Tiêu Diễm
biết anh cười gì, anh ấy cũng bật cười, lắc đầu rồi lại cảm thán, “Anh
nói xem hai chúng ta quanh đi quẩn lại đều đang đề phòng đối phương, mục đích tranh giành thôn Vĩnh Lăng đều là để bảo vệ nhưng lại không tin
nhau, cũng dễ hiểu, anh là người của ty Bổ Tinh, tôi là của giới Bồng
Lai, ngàn năm nay con đường khác nhau nên không thể hợp tác. Từ ngày ty
Bổ Tinh và giới Bồng Lai được khai sinh, chỉ thấy hai phái tranh giành
chứ nào nghe hai bên hợp tác?”
Tần Khải nhấp một ngụm rượu, nhíu mày, “Bây giờ Vật Nhỏ đang nguy hiểm.”
Tiêu Diễm không lên tiếng, đợi anh nói tiếp.
“Người của ty Bổ Tinh sẽ nhanh hơn giới Bồng Lai một bước.”
Tiêu Diễm nhìn anh, đánh giá một lát, “Nghe nói từ xưa đến nay người phản bội ty Bổ Tinh có kết cục rất thảm.”
Tần Khải cười, “Sao nào? Giới Bồng Lai các anh rất thoải mái với phản đồ sao?” Nói đến đây cũng bừng tỉnh, “Cũng phải, nếu không sao Cam
Giang Hải và Thành Diệc Quân trốn một mạch bốn năm trời, giới Bồng Lai
các anh vẫn chậm chạp chẳng có cách nào.”
Tiêu Diễm nhún vai, không cho là đúng.
Tần Khải bất thình lình hỏi anh ấy, “Năng lực tối cao và Kinh Niên Thư trên người Vật Nhỏ, cái nào trí mạng nhất?”
Câu nói này khiến Tiêu Diễm khẽ nhíu mày, “Anh muốn làm gì?”
Tần Khải nhìn anh ấy gằn từng chứ, “Không phải tôi muốn làm gì, mà là anh có thể làm gì vì thằng bé.”
Tiêu Diễm sững sờ.
“Còn nhớ khi chúng ta bị nhốt ở Tiêu Dao Cư anh đã nói gì không?” Tần Khải ngước mắt nhìn anh ấy, “Anh nói với tôi, anh có thể giữ lời hứa
thì tôi có thể hứa như một quân tử.”
Tiêu Diễm siết ly rượu, sắc mặt mang chút gượng gạo, “Phải, tôi từng nói.” Nhưng khi đó quả thực anh không hứa như một quân tử.
Tần Khải bưng ly trà khẽ ra hiệu với anh ấy, “Lần này vì Kiều Giản, vì Vật Nhỏ.”
Mặt mày Tiêu Diễm ngớ ra, ánh sáng trong mắt có thêm phần kiên định, anh ấy lập tức nâng ly chạm với Tần Khải, “Thành giao.”
Sau khi Tiêu Diễm rời đi, Tần Khải lại ngồi thêm một lúc lâu trên ban công.
Ngày dài hơn, cho dù áng chiều ngập trời cũng giống như ánh sáng mùa
đông gom lại. Áo sơ mi trên người anh bị ánh tà dương cuối cùng nơi chân trời nhuộm đỏ, thoạt nhìn như máu.
Lại nhìn sắc trời, ánh sáng đỏ duy nhất bắt đầu bị đêm đen nặng nề sắp ập tới che lấp.
Giờ nãy cũng gần đến lúc anh đi đón Kiều Giản và Vật Nhỏ.
Trong điện thoại, giọng nói của Kiều Giản lưởi biếng, luôn khiến anh
nghĩ đến chú mèo nằm bò trên mái nhà phơi nắng. Cô hỏi anh buổi tối muốn ăn gì, anh nghĩ hồi lâu cuối cùng nói, khoai nướng?
Chọc cho Kiều Giản ở đầu kia điện thoại cười không ngừng, sau đó cô
nói, Tần Khải ơi Tần Khải, có phải bình thường anh ăn quen sơn hào hải
vị cá lớn thịt to rồi không, sao cứ muốn ăn khoai lang tầm thường đó
vậy?
Khóe môi Tần Khải mỉm cười, bởi vì em, nên anh mới nếm được mùi vị của ngọt ngào là gì.
Quả nhiên con người đều tham lam.
Giống như Đinh Tiểu Long vẫn không gỡ bỏ được nút thắt trong lòng
mình, cũng giống như anh, một khi đã nếm được ngọt ngào thì không thể
nhớ lại vị đắng của quá khứ. Ngôi nhà cổ sâu tít trong ngõ Anh Tuyết,
nhưng lại cất giấu quá nhiều ngọt ngào và ấm áp bên trong, có khi anh sẽ vô tình nhớ đến cuộc sống trước kia, một thân một mình, thứ bầu bạn với anh chỉ có màn đêm dài dặc và một đống rối gỗ. Bây giờ lại cảm thấy
mình sẽ không chịu nổi sự cô độc khi một thân một mình nữa, chẳng qua
chỉ vài tháng ngắn ngủi, anh lại đã quen với những ngày tháng có cô
trong vòng tay.
.
Ngay cả Du Tử Lộ cũng nói, anh Tần, trước kia anh sợ ồn ào.
Phải, anh sợ ồn ào, thích yên tĩnh.
Nhưng từ sau khi có Kiều Giản và Vật Nhỏ, từ sau khi chuyển vào ngõ
Anh Tuyết thì cuộc sống của anh đã đoạn tuyệt duyên phận với hai chữ yên tĩnh. Chỉ cần Kiều Giản và Vật Nhỏ ở nhà, hai người có thể ồn ào như
thể lật tung cả nóc nhà lên, lầu trên lầu dưới trở thành chiến trường
chơi đùa của hai người, còn anh lại vui vẻ ở trong đó, cho dù chỉ có một mình Kiều Giản thì trong nhà cũng không thể yên tĩnh được, dẫu cho khi
anh đang làm việc, Kiều Giản cứ cách vài giây lại đến hỏi anh, anh có ăn hoa quả không? Chúng ta có cần đi siêu thị một chuyến không? Có đến
quán bar tính toán sổ sách với em không?
Sau đó, một người đường đường là Người Điều Khiển của ty Bổ Tinh,
người phụ trách của tập đoàn Hoàng Thành như anh, lại bị cô sai đông bảo tây, thường bị xách đến quán bar làm nhân viên kế toán.
Vậy nên bây giờ anh cũng đã quen với môi trường nhộn nhịp của quán
bar, cho dù tiếng nhạc như mưa to sấm sét, anh cũng không cảm thấy khó
chịu.
Lời nói của anh lọt vào tai Kiều Giản rất có tác dụng, cô cười cực kỳ giòn dã, “Miệng của anh Tần bây giờ ngày càng ngọt rồi.”
“Nhờ có sự dạy bảo của bà chủ Kiều.” Xe Du Tử Lộ sắp xếp đã dừng ở
cửa quán bar, Tần Khải đứng dậy, vừa trêu chọc Kiều Giản vừa đi xuống
lầu.
“Thực ra chúng ta có thể tập hợp ở siêu thị mà, như vậy có thể tiết
kiệm thời gian, em đã học một món mới của Mễ Hân Hân rồi.” Kiều Giản đề
xuất trong điện thoại.
“Anh với em có thời gian chung sống rất rất dài, vậy nên không cần
tiết kiệm.” Tần Khải rẽ ở phía cầu thang, từ ban công tầng hai đến tầng
một có một khu vực đệm, cầu thang ở cuối khu đó.
Đầu bên kia cười nói, “Bên chỗ em đã chơi chiến thuật biển người rồi anh còn tới, mỗi ngày không mệt à.”
“Không mệt.”
Bên kia điện thoại ngừng một chút.
Bước chân Tần Khải khựng lại, “Kiều Giản?”
Một lát sau truyền tới tiếng của Kiều Giản, “Sao tín hiệu kém vậy nhỉ? Vừa nãy anh nói gì?”
Sau khi nghe thấy giọng cô Tần Khải mới yên tâm, nói một câu đợi anh
sau đó bước nhanh xuống lầu. Đèn neon ở cửa quán bar đã được bật sáng,
khiến cho trong phòng đủ màu đủ vẻ vô cùng đẹp. Mấy ngày trước Tần Khải
và Kiều Giản đã đổi mới mặt tiền của quán bar, mặt tiền sau khi đổi mới
rộng rãi và thích hợp. Ban đầu ý của Tần Khải là thu mua luôn mấy cửa
hàng bên cạnh, mở rộng quy mô kinh doanh của quán bar, Kiều Giản không
đồng ý, cô nói con người cô không có dã tâm gì cả, sống ở một thành phố, gặp được một người, mở một cửa hàng là được.
Khi đó Tần Khải tự mình đôn đốc công việc, sau khi Mễ Hân Hân nhìn
thấy thì nói đùa với anh, khi đó Kiều Giản đục khoét một khoản lớn từ
chỗ anh đúng chứ, vậy nên chuyện trên đời khó nói, bây giờ xem ra của cô ấy chính là của anh, của anh chính là của cô ấy, không phân biệt lẫn
nhau nữa rồi.
Tần Khải xoa tay nói, của cô ấy vẫn là của cô ấy, của tôi cũng là của cô ấy.
Khi Kiều Giản đi ra đưa nước trùng hợp nghe thấy lời này, sắc mặt lập tức đỏ ửng.
Đinh Tiểu Long thấy Tần Khải xuống lầu liền vội vã đưa ra ý kiến tụ
tập ăn uống, Tần Khải nghĩ làm như vậy thì bữa tỗi trong nhà cũng rất
náo nhiệt nên không phản đối, bên kia Đinh Tiểu Long bắt đầu lo lên thực đơn với Mễ Hân Hân, bên này Tần Khải vừa định gọi điện thoại báo cho
Kiều Giản thì cảm thấy mu bàn tay hơi ngứa.
Anh giơ tay lên nhìn, lại có một con côn trùng nhỏ đậu trên mu bàn
tay của anh, vội vã hất tay, con côn trùng đó vẫn không đi, giơ tay đập
một cái, nhìn lại nào có côn trùng nhỏ gì đó nữa?
Tần Khải bỗng sững sờ, một giây sau liền cảm thấy cánh tay ngứa ngáy vừa nãy bắt đầu tê rần, trong lòng thầm kêu, hỏng rồi!
Đinh Tiểu Long thấy anh đứng ngẩn tại chỗ, cậu không hiểu chuyện gì
liền tiến lên hỏi anh sao vậy, cũng chính lúc này mới nhìn thấy biểu cảm trên mặt Tần Khải, lạnh lẽo đáng sợ, trái tim cậu đập hụt một nhịp.
Tần Khải không giải thích quá nhiều với Đinh Tiểu Long, dặn dò một câu bảo cậu ấy đi tập hợp với Kiều Giản.
Chưa đợi Đinh Tiểu Long hỏi anh muốn đi đâu, sắc mặt Tần Khải vội vã đi ra khỏi quán bar.
Bên này Mễ Hân Hân đã tùy ý liệt kê ra mấy món ăn, sau khi tiến lên thì nghi hoặc, “Sao anh ấy không đợi chúng ta?”
Đinh Tiểu Long không nói, trong lòng bắt đầu âm thầm thấy không yên.
Có người không mời tự đến.
Ánh trăng đã bò lên ngọn cây, dìu dịu nhàn nhạt, không chiếu được vào con ngõ nhỏ hẹp trước mắt. Ở Tứ Xuyên không hiếm những con ngõ như vậy, tù túng, hai bên đường chất đầy đồ vật linh tinh, xe không vào được,
nếu hai ba người dàn hàng ngang mà đi thì sẽ vai kề vai.
Con ngõ nhỏ vốn không ai chú ý lại thêm phần âm u hẹp dài, chẳng ai rỗi hơi quan tâm bên trong xảy ra chuyện gì.
Có tiếng đánh nhau.
Ánh trăng vụt qua là có thể nhìn thấy lưỡi dao sắc bén lóe lên, rất
nhanh bức tường đất mọc đầy rêu xanh bị con dao cắt xuống từng nhúm đất
vụn.
Tần Khải tránh né lưỡi dao, giẫm vào đống tạp vật cao hơn nửa ngưởi
bên cạnh rồi nhảy lên, một cú tung chân lanh lẹ, con dao đó liền lao về
phía đối phương, động tác của anh cực nhanh khiến đối phương không kịp
né tránh, lưỡi dao lướt qua đêm đen, chém qua cánh tay của đối phương,
máu từ nơi vải rách thấm ra ngoài.
Người đó dừng tấn công, đứng sững giữa con ngõ u ám, anh ta mặc áo
dài, chiều cao xấp xỉ Tần Khải nhưng vô cùng mảnh khảnh, đầu đội mũ
phớt, gương mặt dưới lớp mũ bị bóng của vành mũ che đi một nửa, nhưng
một vết sẹo dài trên má thì vô cùng bắt mắt.
Ngoài anh ta ra, phía sau còn có một người đàn ông, ăn mặc cũng không quá cầu kỳ, áo phông quần jean rất thoải mái, từ tuổi tác có thể nhìn
ra anh ta trẻ hơn người đàn ông mũ phớt một chút, nổi bật nhất là mái
tóc vàng. Anh ta không tham dự cuộc đánh đấm khi hai người này vừa chạm
mặt, mà đứng dựa lên bức tường, châm một điếu thuốc thong dong nhả khói, cực kỳ giống đang xem trò vui.
“Tần Khải, đã lâu không gặp.” Người đàn ông mũ phớt cười âm u, “Nghe
nói anh giết Người Mưa của giới Bồng Lai rồi, ngay cả khắc tinh của mình mà anh cũng giết được, không hổ là Người Điều Khiển.”
Mặc dù Tần Khải không ra tay nữa nhưng luôn duy trì cảnh giác mọi
lúc, ý cười nơi khóe môi lạnh băng, “Tính ra chúng ta cũng chục năm
không gặp rồi.
Trà Độc, người dị năng cùng thuộc ty Bổ Tinh với anh, nhưng lại là
đối thủ một mất một còn của anh, người này có sở trưởng dùng độc, ra tay độc ác, sức tấn công cực mạnh. Khác với tên nhóc có thể nhả ra khí ga ở thôn Vĩnh Lăng, mỗi một chỗ trên cơ thể Trà Độc thậm chí ngay cả mồ hôi đều có thể tiết ra dịch độc hại chết đối phương, không ngờ lần này ty
Bổ Tinh lại phái anh ta đến. Người phía sau là Trà Độc tên là Phủ Tu,
anh ta không có sức công kích gì cả, nhưng trí mạng nhất chính là năng
lực có thể cảm nhận được lời nói của đối phương có phải là thật hay
không, anh ta là máy phát hiện nói dối của ty Bổ Tinh.
“Đúng vậy, bất cứ lúc nào tôi cũng luôn nhớ đến thời gian giao đấu
lần trước của chúng ta, quả thực cũng chục năm rồi.” Trà Độc cười lạnh
lẽo, “Trong mười năm nay mỗi một ngày mỗi một phút tôi đều không quên
được gương mặt của anh, bởi vì nhìn thấy vết sẹo này trên mặt tôi là lại nghĩ đến mặt của anh.”
Vết sẹo trên mặt Trà Độc quả thực do Tần Khải ban tặng.
Năm đó Trà Độc có tranh chấp lợi ích với Kỷ Sở ở ty Bổ Tinh, Trà Độc
rắp tâm muốn giết hại Kỷ Sở nhưng lại bị Tần Khải vô tình ngăn cản, cũng nhân lúc không phòng bị điều khiển anh ta, khi đó Tần Khải không định
giết anh ta, liền điều khiển tay Trà Độc tự hủy gương mặt của mình, từ
ngày đó trở đi hai người liền kết thù với nhau.
“Cớ gì cứ phải giữ mãi trong lòng như vậy, nếu như cảm thấy không đẹp thì anh rạch thêm một đường ở bên mặt kia là được rồi.” Miệng Tần Khải
nói vậy còn ngón tay định thử dùng lực, nhưng lại không thể điều khiển
ngón tay mình, trong lòng anh khẽ kinh ngạc.
Có lẽ Trà Độc cũng biết anh âm thầm dùng lực, anh ta gỡ mũ xuống, lúc này toàn bộ gương mặt phơi bày ra dưới ánh trắng, vết sẹo đó quả thực
dọa người, chỉ cách góc mắt vài mi li mét, sau đó kéo dài đến tận khóe
miệng, cả gương mặt cứ như vậy bị hủy. “Đừng phí sức nữa, nhiều năm
trước tôi đã chịu thiệt thòi từ anh, bây giờ đương nhiên phải chuẩn bị
dự phòng từ trước, anh đã trúng dịch độc của tôi, muốn sử dụng thuật
khống chế là điều không thể.”
Tần Khải âm thầm siết chặt nắm đấm, quả thật máu dịch trên người anh
hình như đã đông cứng lại, càng dường như không phải anh vậy.
“Anh dùng máu điều khiển người khác, tôi đã làm bẩn máu trong người
anh rồi, không còn công cụ khống chế người, thuật điều khiển của anh có
giỏi hơn nữa cũng không dùng được.” Trà Độc nói rồi dang cánh tay ra,
trong không khí truyền đến tiếng “phì phì”, nhìn kỹ lại, vậy mà có hai
con rắn đen ngoằn ngoèo đang ở trên cánh tay anh ta, chỉ cần anh ta hạ
lệnh, hai con rắn đó sẽ xông qua cắn Tần Khải.
Tần Khải giơ tay chống xuống đất rồi đột ngột rút tay lên, một loạt
động tác này khiến Phủ Tư vẫn luôn nhàn nhã hút thuốc giật mình, tay run lên làm đầu thuốc rơi xuống đất, mà rõ ràng Trà độc cũng kinh ngạc,
nhưng Tần Khải không thể tạo được binh lính, binh lính khổng lồ chỉ bị
Tần Khải tạo thành một cái bóng mờ ảo trong không trung, ngay sau đó lại vỡ vụn như thủy tinh.
Trà Độc thấy vậy thì cười ha ha, đáy mắt tàn khốc, “Tôi đã nói rồi,
máu của anh không dùng được nữa, tôi nghĩ anh nhất định sẽ không cam tâm tình nguyện giao người năng lực tối cao và Kinh Niên Thư ra đúng
không.” Nói rồi cánh tay run lên, hai con rắn đó liền xông về phía Tần
Khải.
Tần Khải liên tục tránh né, khi hai con rắn đen sắp đến gần anh thì
thấy hai tiếng trầm đục truyền tới, con rắn đen bỗng chốc nổ tung trước
mắt anh, không còn lực tấn công nữa.
Đầu mày Trà Độc nhíu chặt, ngước mắt lên nhìn, đầu ngõ có một người
thong dong đi tới, thân hình thấp béo, sắc mặc hơi đen, gương mặt đó uy
nghiêm giống như tái hiện lại hình ảnh Quan Vũ vậy.
Tần Khải ngoảnh đầu lại nhìn, hơi sững người.
Lôi Đông.
Kẻ Giết Người của ty Bổ Tinh, là người nối tiếp Kỷ Sở gia nhập tổ chức.
“Trà Độc, cấp trên chỉ bảo chúng ta đến lấy Kinh Niên Thư và người
năng lực tối cao, nhưng không bảo anh giết người.” Một tay Lôi Đông vẫn
đang cầm khẩu súng giảm thanh, sắc mặt không vui.
Trà Độc khẽ híp mắt, “Tần Khải đã công khai phản bội ty Bổ Tinh, anh cho rằng cấp trên còn giữ lại anh ta?”
“Giữ lại hay không không phải chuyện anh có thể quyết định, bên trên
đã phái người khác đi giết Tần Khải.” Lôi Đông nhìn chằm chằm Trà Độc,
gằn từng chữ, “Tôi nói lại một lần nữa, nhiệm vụ của chúng ta chỉ là lấy Kinh Niên Thư và người năng lực tối cao, Trà Độc, anh không được vượt
quyền.”
Trà Độc hừ lạnh, “Anh cho rằng hắn sẽ ngoan ngoãn giao ra Kinh Niên Thư và người năng lực tối cao?”
Ánh mắt Lôi Đông chuyển lên mặt Tần Khải, “Vậy phải xem anh ta có
muốn sống hay không, Trà Độc, điều kiện tiên quyết để lấy đồ là phải đàm phán điều kiện với đối phương, chiêu nào chiêu nấy của anh đều nhằm
giết người, đó đâu phải lấy, mà là cướp, thậm chí anh đang muốn lợi dụng cơ hội lần này để báo thù riêng, tôi sẽ báo cáo sự thật với cấp trên.”
Trà Độc cắn chặt răng.
Phủ Tư luôn trầm măc bên cạnh cũng tiến lên, nói với Trà Dộc, “Cứ
giao cho anh Lôi Đông trước đi, khuyên bảo không được thì chúng ta nghĩ
cách khác.”
Trà Độc đứng tại chỗ không nhúc nhích, dường như vẫn không cam tâm.
Lôi Đông thấy vậy thì cười, “Sao nào? Anh còn muốn ra tay với tôi
sao? Mặc dù anh rải độc rất giỏi nhưng đừng quên tôi là Kẻ Giết Người,
mặc dù Tần Khải bị anh hạ độc không thể sử dụng thuật điều khiển, nhưng
võ công tay chân của anh ta vẫn ở đó, tôi và anh ta bắt tay với nhau thì anh chưa chắc ai chiếm được ưu thế đâu, Phủ Tư trước giờ không giỏi
đánh nhau, anh định một đấu hai?”
Sắc mặt Trà Độc đột ngột thay đổi, lạnh giọng, “Lôi Đông, anh muốn đứng về phía kẻ phản bội?”
“Không, tôi tuyệt đối trung thành với tổ chức.” Lôi Đông thong dong,
“Nếu như hôm nay tổ chức phái tôi đến giết Tần Khải, tôi sẽ không hề do
dự giết anh ta, nhưng mệnh lệnh tôi nhận được là cùng hai vị đến lấy
Kinh Niên Thư và người năng lực tối cao, vậy nên tôi tuân thủ nghiêm
ngặt nhiệm vụ của mình, Trà Độc, anh đầu độc Tần Khải đã là làm trái
mệnh lệnh rồi, còn muốn thêm một tội danh khác sao?”
Toàn thân Trà Độc cứng đờ, đôi mắt như phun ra lửa giận.
Phủ Tư bên cạnh ho nhẹ hai tiếng.
Hồi lâu sau Trà Độc mới gầm lên một tiếng, chúng ta đi!
Ngoại trừ cửa hàng đồ phượt dã ngoại ra, Tứ Xuyên còn có hai cửa hàng kiếm được nhất, một là cửa hàng trị liệu chân, hai là phòng trà. Thứ
phía trước thích hợp với dân phượt đi trên tuyến đường dã ngoại, đi mệt
rồi thì ngâm chân, để người ta xoa bóp một chút là toàn thân sẽ thoải
mái; Thứ phía sau thích hợp với người bản địa trong một ngày nhàn rỗi
không có việc làm, vào cuối tuần hẹn vài ba người bạn tốt, pha một ấm
trà ngon rồi tám trời tám đất tám nhân sinh.
Tần Khải và Lôi Đông chọn một phòng trà.
Hôm nay không phải chủ nhật, lại là buổi tối, vậy nên trong phòng trà không có mấy người. Phục vụ bưng công cụ pha trà lên, khi chuẩn bị nấu
trà, dâng trà cho hai người thì bị Tần Khải cho đi.
“Lần này cũng coi như cậu xui xẻo, gặp phải kẻ thù một mất một còn
Trà Độc.” Lôi Đông đích thân rửa trà, “Nếu như tôi đến muộn một bước,
Trà Độc sẽ mượn cơ hội này để báo thù năm đó bị cậu điều khiển.”
Tần Khải không lên tiếng, tâm tư đương nhiên cũng không ở trên việc
uống trà. Anh luôn nhìn chằm chằm tay mình, sau khi trầm mặc hồi lâu thì cầm lấy con dao bạc tinh tế đặt trên khay, lưỡi dao sắc bén khẽ cắt qua ngón tay. Lôi Đông ngồi đối diện nhìn hết mọi hành động của anh nhưng
không ngăn lại.
Lưỡi dao lướt qua, ngón tay rách ra.
Nhưng điều khiến Tần Khải thầm kinh ngạc là, thứ chảy ra từ miệng vết thương đâu còn là máu đỏ tươi? Nó giống một loạt dịch thể gần như trong suốt, có kết cấu của máu nhưng đã không còn màu máu. Đầu mày anh nhíu
lại, định cầm dao thử thêm, Lôi Đông thực sự không nhìn được nữa, giơ
tay cướp lấy con dao trong tay anh, thở dài một tiếng, “Đừng thử nữa,
bây giờ cho dù cậu dùng dao đâm vào tim thì thứ chảy ra cũng đều là máu
dịch trong suốt. Trà Độc đã làm bẩn máu của cậu, cũng không phải cậu
không biết bản lĩnh hạ độc của anh ta.”
Tần Khải siết chặt nắm đấm, sắc mặt âm u lạnh lẽo.
“Người dị năng trong ty Bổ Tinh không ai dám nhận nhiệm vụ này, bởi
vì ai cũng biết một khi bị cậu khống chế thì không thể tự quyết định bản thân. Trước khi Trà Độc nhận nhiệm vụ đương nhiên phải có chuẩn bị, một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, vậy nên phong tỏa năng lực của
cậu trước rồi nói sau.”
“Cho nên cậu nhất định muốn cùng chấp hành nhiệm vụ với anh ta?” Tần Khải lên tiếng.
Lôi Đông rửa ly trà, ngước mắt nhìn anh một cái, “Con người cậu ấy
hả, nói chuyện thì không nghe, vì sao tôi phải nhận nhiệm vụ này? Không
phải vì thấy cậu đã bị ty Bổ Tinh liệt vào danh sách nhiệm vụ sinh tử
của Kẻ Giết Người nên tôi mới đến sao? Tôi với cậu là bạn bè nhiều năm,
đương nhiên sẽ đứng về phía cậu, có thể tranh thủ chút cơ hội sống sót
cho cậu là tốt nhất, đổi lại là Trà Độc, anh ta hận không thể giết chết
cậu, còn có thể cầu xin tổ chức cho cậu sao?”
“Bây giờ ty Bổ Tinh nhất định muốn gọi âm binh sống dậy?” Giọng Tần Khải vẫn lạnh căm căm.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì, tư tưởng chủ đạo nhất quán của ty Bổ Tinh chính là ngăn chặn âm binh sống dậy, nhưng bây giờ ý của cấp trên đã
thay đổi, vậy nên tâm tư của cậu cũng thay đổi, nhưng cậu có thể giấu
Kinh Niên Thư và người năng lực tối cao bao lâu? Đứa trẻ đó bây giờ đã
hợp làm một với Kinh Niên Thư, cậu lại có âm binh trong tay, cậu cho
rằng ty Bổ Tinh có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?” Lôi Đông vạch rõ
tình hình trước mắt cho anh, “Tôi biết cậu sẽ chuẩn bị chu đáo, mấy ngày nay cũng bảo vệ đứa trẻ đó nghiêm ngặt. Nhưng cậu có từng nghĩ, cậu có
thể giết được người dị năng đến chấp hành nhiệm vụ và Kẻ Giết Người,
nhưng có thể chống lại cả ty Bổ Tinh không? Tần Khải, cho dù cậu là
Người Điều Khiển, cậu cũng không có năng lực lớn như vậy để giằng co với cả tổ chức.”
Tần Khải nhìn chằm chằm ngón tay bị rạch đứt của mình, “Âm binh sống
lại, cho dù chúng chỉ sống một năm cũng sẽ khiến đứa trẻ đó mất mạng,
tôi không thể nhìn nó chết.”
“Nó là người có năng lực tối cao, không phải đứa trẻ bình thường.” Lôi Đông nhấn mạnh.
Đôi mắt Tần Khải híp lại, “Trong mắt tôi nó chính là một đứa trẻ bình thường, năm nay nó mới tròn sáu tuổi.”
Đầu mày Lôi Đông nhíu lại, đổ trà khô vào ấm trà, trầm mặc.
Nước trà đang nấu, phòng trà tĩnh lặng.
Rất lâu sau Lôi Đông nói, “Tần Khải, đây không giống cậu.” Anh ấy bưng ấm trà lên, sau khi tráng ly liền rót trà cho cả hai.
Tần Khải nhìn nước trà cuồn cuộn trong ly, nói, “Trước kia tôi chỉ
đang sinh tồn, Lôi Đông, bây giờ tôi muốn thử mùi vị làm một người bình
thường.”
“Cậu…” Lôi Đông rầu rĩ, cậu cả nửa ngày cũng chưa thấy cậu cái gì,
cuối cùng nói, “Bây giờ cậu khác gì một đồ bỏ? Kết cục của kẻ chống lại
ty Bổ Tinh chỉ có chết, cho dù cậu may mắn trốn thoát thì vẫn còn giới
Bồng Lai rình rập như hổ đói, người ngay cả thuật điều khiển cũng không
dùng được như cậu còn muốn đồng thời chống lại cả hai tổ chức lớn? Cậu
nằm mơ đi, đừng nói là hai tổ chức lớn, dù hai người dị năng đứng trước
mặt, cậu cũng không đánh được.”
Tần Khải cắn răng.
“Vả lại người có năng lực tối cao là ai chứ? Đứa bé đó có thể sống
mười ngàn năm, mười ngàn tuổi là khái niệm gì? Chính là cậu chết đi rồi
đầu thai mấy lần nó vẫn còn sống, cậu bảo vệ như thế nào? Lẽ nào cậu
cũng có thể trường sinh bất tử?”
Tần Khải hiểu Lôi Đông, phải biết rằng người có quan hệ tốt nhất với
anh trong ty Bổ Tinh cũng chính là Lôi Đông, đây là chuyện rất không dễ
dàng. Một là vì tính tình Tần Khải lạnh nhạt cô độc, người thích đến gần anh đều là người khác giới, rất khó làm bạn bè với người cùng giới; Hai là ty Bổ Tinh là nơi nào chứ? Nơi rất nhiều người dị năng và Kẻ Giết
Người, ai ai trong lòng cũng có suy nghĩ dè dặt, đâu có tình bạn chân
chính.
Lôi Đông là một sự cố bất ngờ.
Khi đó anh ấy vừa vào ty Bổ Tinh, nghe nói qua tên tuổi của Tần Khải
liền chủ động tìm anh khiêu chiến, nào ngờ vì khi đó chưa rõ năng lực
của Tần Khải nên bị anh điều khiển, Tần Khải cũng biết tính cách anh ấy
thẳng thắn, không giống với những người khác, nên cố ý khống chế anh ấy
bảy ngày coi như trừng phạt. Mà trong bảy ngày nay Lôi Đông bị Tần Khải
coi thành đầu bếp sai tới sai lui, chuyện này trở thành chuyện cười của
ty Bổ Tinh.
Không ngờ hai người cũng kết duyên nhờ chuyện này, Lôi Đông trở thành một số ít bạn bè của Tần Khải.
Tẩn Khải trầm mặc rất lâu, nói, “Tôi thừa nhận tôi không thể đối chọi lại cả ty Bổ Tinh, vậy nên Lôi Đông, còn có biện pháp gì không? Tuyệt
đối không thể giao người có năng lực tối cao, nhất định phải bảo vệ tính mạng của đứa trẻ đó.”
“Không phải cậu cho tôi câu hỏi khó rồi sao?” Lôi Đông nôn nóng, đứng dậy đi qua đi lại trước mắt anh, “Bây giờ còn muốn tính mạng của đứa
trẻ đó nữa? Bản thân cậu cũng sắp mất mạng rồi.”
Ngón tay Tần Khải siết chặt rồi lại buông ra, buông ra rồi lại siết
chặt. Lôi Đông đứng bên cạnh cửa sổ một lát, sau đó lại trở về ngồi đối
diện anh, thái độ dứt khoát, “Như vậy đi, cậu giao nộp Kinh Niên Thư
trước đi.”
Tần Khải không hiểu.
“Nếu cậu đã muốn dốc toàn lực bảo vệ đứa trẻ đó thì chúng ta đành
phải đi một bước tính một bước, có thể kéo dài ngày nào hay ngày đấy,
sau đó lại nghĩ cách. Người có năng lực tối cao và Kinh Niên Thư, kiểu
gì cậu cũng phải giao nộp một thứ trước để bày tỏ thành ý chứ? Không
giao cả hai thứ thì nhất định sẽ bị cấp trên xử lý như kẻ phản bội.” Lôi Đông uống hớp trà, lúc này mới giãn đầu mày ra, “Trà Độc hạ độc cậu
trong thời gian chấp hành nhiệm vụ, đây là việc vi phạm quy định, vậy
nên cậu giao nộp Kinh Niên Thư, cho cấp trên nhìn thấy thành ý của cậu,
bảo Trà Độc giải độc của cậu trước, chí ít cậu phải phục hồi năng lực
mới được.”
Độc do Trà Độc hạ rất khó tìm thuốc giải, cho dù là thần y Thước Ương cũng không thể đảm bảo điều chế ra được thuốc giải chính xác. Phương
thức giải độc chỉ có hai loại, một là tự tay Trà Độc cho thuốc giải, một cách khác là Trà Độc chết.
“Cậu có thể giao ra được Kinh Niên Thư, chí ít cấp trên có thể rút
lại mệnh lệnh phái Kẻ Giết Người đi giết cậu, cấp trên cũng không phải
kẻ ngốc, cậu là Người Điều Khiển, là con át chủ bài của ty Bổ Tinh, đã
có dấu hiệu đầu hàng rồi thì nào nỡ giết cậu? Đương nhiên họ muốn tiếp
tục khuyên bảo cậu giao ra người có năng lực tối cao, đợi đến khi đó lại tính tiếp.” Lôi Đông tận tình khuyên nhủ, “Đây cũng là cách tốt nhất
tôi có thể nghĩ ra.”
Ly trà khẽ xoay chuyển trong tay Tần Khải, anh đăm chiêu, đợi đến khi trà trong ly đã nguội ngắt từ lâu, anh mới nói, “Được, ba ngày sau vẫn ở chỗ này, tôi sẽ giao Kinh Niên Thư cho cậu.”
Lôi Đông vỗ tay, lập tức nâng ly, “Quyết định như vậy, tôi cho cậu thời gian ba ngày, nào, lấy trà thay rượu.”
Tần Khải nhìn ly trà anh ấy đưa ra, một lát sau cũng chạm ly trà trong tay với ly của Lôi Đông.
Đêm khuya.
Trong ngõ sâu không có tiếng ồn ào của xe cộ, vậy nên yên tĩnh đến
mức dường như có thể nghe thấy tiếng nụ hoa trong vườn bung nở, nhè nhẹ
khe khẽ, giống lời nói thầm giữa các bông hoa.
Trong cả một ngày Kiều Giản thích thời khắc như thế này nhất.
Dưới ánh đèn vàng vọt, Tần Khải dựa lên đầu giường, trong tay cầm một quyển sách, Vật Nhỏ tựa trong lòng anh, nghe anh kể chuyện. Mỗi lần cô
đều không muốn quấy rầy sự yên tĩnh như vậy, cô sẽ tựa vào bức tường bên cạnh cửa nghe tiếng Tần Khải kể chuyện, hoặc sẽ xay một ly cà phê đặt
trong phòng khách của Tần Khải, thuận tiện cho lúc anh duyệt tài liệu sẽ không ngủ gật.
Điều phía trước chiếm đa số.
Bởi vì cô thực sự say đắm giọng nói của Tần Khải, trầm trầm, thấp
thấp, như có từ trưởng khiến cô không thể nhúc nhích. Lại cảm thấy trái
tim tựa đáy hồ dao động, có đập nhanh, có hạnh phúc.
Vật Nhỏ thích nghe kể chuyện, đương nhiên cậu không thích nghe chuyện cổ tích, cậu bé thích lịch sử, vậy nên trong tay Tần Khải là đủ loại
sách chính sử hoặc dã sử của các niên đại, anh còn kể cho Vật Nhỏ cả
những câu chuyện trong sách không có, đôi khi Kiều Giản nghe cũng thấy
mới lạ.
Tối nay Tần Khải có chút khác thường.
Khi gần mười giờ Tần Khải đã dừng kể chuyện, trước kia anh luôn kể đến khi Vật Nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Anh hỏi Vật Nhỏ, “Cháu đều nhớ nội dung trên Kinh Niên Thư chứ?”
Kiều Giản đứng bên ngoài cửa phòng cũng nghe thấy rõ, cô hơi sững người.
Vừa đến mười giờ, Vật Nhỏ đúng giờ ngủ mất.
Kiều Giản mất ngủ, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói Tần Khải hỏi Vật
Nhỏ. Cô vươn tay vặn mở đèn bàn nhìn thời gian, sắp một giờ sáng rồi.
Từng có mấy năm trong quá khứ, giờ này chưa ngủ hoặc là thời gian này
bỗng tỉnh lại rồi không ngủ được nữa là chuyện bình thường, nhưng từ sau khi chuyển vào ngõ Anh Tuyết, rõ ràng biết mỗi ngày đều sống trong nguy hiểm, nhưng kỳ lạ là đã chữa khỏi bệnh mất ngủ.
Mỗi lần cô nghĩ đến Tần Khải đang ở căn nhà này, trái tim luôn ấm áp.
Nhưng hôm nay cô cảm thấy bất thường, sự bất thường này khiến cô có
dự cảm không lành, khuấy động lòng cô rối như tơ vò. Cô đứng dậy, với áo khoác của váy ngủ rồi xuống giường.
Trong phòng sách vẫn sáng đèn.
Khi Kiều Giản đi vào Tần Khải đang ngồi đó nhìn một tấm bản đồ, nhìn
chăm chú, hình như cũng không nghe thấy cô đi vào. Mãi đến khi cô đến
bên cạnh, anh mới phát hiện, đặt bản đồ xuống rồi thuận thiện lấy tài
liệu bên cạnh che bản đồ đi. Hành động này giống như tùy ý, nhưng Kiều
Giản lại để bụng. Mặc dù cô vừa mới liếc qua nhưng cũng nhìn thấy đó là
bản đồ địa hình ở sâu trong Vân Lĩnh, cô đã quá quen thuộc với tuyến
đường đó, quen thuộc đến nỗi mỗi một đường cong, mỗi một ngã rẽ cô đều
biết nằm ở đâu trên Ngao Thái.
Trên bản đồ đó có một điểm bị khoanh tròn lại, chỉ một khoanh tròn
nhỏ đã khiến Kiều Giản nảy sinh nghi ngờ, nhưng nghi ngờ cũng trong chớp mắt ngắn ngủi, cô không để trong lòng, chỉ là cảm thấy hành động như có ý giấu diếm cô của Tần Khải khiến cô có chút không thoải mái.
“Sao vẫn chưa ngủ?” Tần Khải cười nói.
Kiều Giản tiến lên ôm cổ anh, cánh tay anh vươn ra thuận tiện kéo cô
ngồi lên chân mình. Khoảng cách như vậy cô có thể nhìn thấy sự mệt mỏi
trong mắt anh, cô chỉ đơn giản nói một câu không ngủ được, sau đó nâng
mặt anh lên, khẽ than, “Cứ cảm thấy sắc mặt anh hôm nay không bình
thường.”
“Sao không bình thường?” Giọng Tần Khải nhẹ nhàng mềm mại.
Kiều Giản lại quan sát tỉ mỉ một lượt, “Cảm thấy không hồng hào chút nào, có phải do mệt quá không?”
“Anh không sao.” Tần Khải ôm chặt cô thêm một chút, gương mặt vùi trong hõm cổ cô, “Nằm trong lòng người đẹp làm sao mệt được?”
Bình thường nhất định Kiều Giản sẽ cười mắng anh không đứng đắn,
nhưng hôm nay hoàn toàn không có tâm trạng, lời trong lòng cứ xoay vần
giữa kẽ răng, cuối cùng cô vẫn buột miệng, “Vừa nãy em nghe thấy anh hỏi Vật Nhỏ chuyện Kinh Niên Thư…”
Tần Khải ngước mắt nhìn cô, trong ánh mắt có ý đánh giá, sâu tựa biển lớn mênh mông. Cô hắng giọng, “Em chỉ tò mò thôi.”
Anh giơ tay vân vê cằm cô, hỏi cô, em có tin anh không?
Kiều Giản gật đầu.
Tần Khải liền cười, cúi đầu hôn lên môi cô.
Như pháo hoa nổ tung trong lòng cô, ngàn vạn nghi hoặc và bất an đều
tan thành mây khói cùng nụ hôn của anh. Nụ hôn dịu dàng khiến cô nhớ đến hoa anh đào trong ngõ, khi phủ lên mặt thì ấm áp, khi chui vào hô hấp
thì sâu sắc. Cô nhẹ nhàng đáp lại, nhưng lại thu hút môi lưỡi của anh
truy đuổi, sau đó nụ hôn này trở nên mạnh mẽ, có tính xâm lược. Thậm chí cánh tay ôm eo cô cũng siết chặt, trong giây lát làm cô nghẹt thở, muốn mở miệng nói đừng, nhưng đầu lưỡi của anh xông thẳng vào, tham lam gần
như gặm cắn.
Áo khoác ngoài bị anh kéo rơi xuống đất.
Cô cảm thấy đầu vai hơi lạnh, váy ngủ đã bị tuột hơn một nửa.
Thoạt nhìn Tần Khải cũng không được tốt lắm, trước ngực bị cọ đỏ lên, hơi thở cũng gấp gáp, nhưng dọa người hơn cả là đôi mắt đó, như sói,
nhìn chằm cô giống như đang nhìn một con mồi. Cô gái trong lòng quần áo
xộc xệch, trong mắt anh lại thêm phần dục vọng tham lam, tức tốc ôm cô
đẩy ngã lên chiếc giường rộng rãi, cơ thể cao lớn ngay sau đó đè xuống.
Trái tim Kiều Giản có một làn sóng sợ hãi quét qua, “Tần Khải…” Cô
sống chết chống lên ngực anh, Tần Khải có ý cưỡng ép khiến cô hơi khó
thích ứng.
Một tiếng nói như gọi lại lý trí của anh.
Anh đè cô xuống nhưng không có bước xâm chiếm tiếp theo, đối diện với ánh mắt vừa sợ hãi vừa mê hoặc của cô, rất lâu sau anh mới trung hòa
được phần khát vọng nuốt chửng tình cảm đó, khi cúi đầu thì một nụ hôn
nhẹ rơi trên trán cô, “Anh xin lỗi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT