[Em viết tên mình lên trái tim anh, Tần Khải, anh cũng nhất định phải đồng ý với em, anh không thể chết, vì trên trái tim anh còn có một Kiều Giản, vậy nên anh muốn không phụ lòng Kiều Giản thì anh không được chết…]

Tần Khải che ô tiến lên.

Chiếc ô rộng rãi che kín đỉnh đầu Vật Nhỏ, hạt mưa gõ lên bề mặt ô màu đen rồi bắn ra xung quanh. Anh ngồi xổm xuống, giơ tay lau gương mặt nhem nhuốc của Vật Nhỏ, lại đánh giá cậu một lượt từ trên xuống dưới, quần áo ướt nhẹt, giày rách nát, trên tóc còn có bùn đất, bị nước mưa thấm ướt dính thành một bè, rõ ràng nhất là cổ tay phải bị siết thành một vệt máu.

“Chú Tần Khải, hóa ra chú không chết! Tốt quá!” Vật Nhỏ cực kỳ vui mừng, viền mắt cũng đỏ ửng lên.

“Đúng vậy, đại nạn không chết. Nhưng xem ra những gì cháu gặp phải cũng không vui vẻ gì, trở thành cậu bé bị bắt cóc rồi.” Tần Khải khẽ nắm cổ tay cậu, dù ngữ khí nhẹ nhàng nhưng trong lòng lại đau.

Vật Nhỏ khịt mũi, chỉ về phía Tư Hạnh, “Chính là người xấu này!”

“Vậy chú Tần dạy chỗ hắn ta cho cháu nhé?” Tần Khải cười.

Tần Khải đưa ô cho Vật Nhỏ, giơ tay xoa đầu cậu, “Lên xe đợi chú, ngồi ngoan, không được xuống dưới.”

Vật Nhỏ túm tay áo Tần Khải, sau đó một dấu tay bùn in lên áo sơ mi trắng của anh, “Chú Tiêu Diễm vẫn ở trong xe ạ, cháu phải đi cứu chú Tiêu Diễm, vừa nãy chú ấy đã cứu cháu.”

Tần Khải khẽ nhướn mày, “Cứu anh ta? Được thôi, nhưng cháu không được đưa ô cho anh ta, nếu không cháu sẽ bị cảm lạnh.”

Vật Nhỏ vâng một tiếng, cầm ô chạy về chiếc xe bùn đất.

Trong cơn mưa lớn, cách bầu không khí lạnh băng, Tần Khải đứng dậy, áo sơ mi trắng nhanh chóng bị mưa xối ướt, anh không quan tâm, cởi khuy tay áo ra sau đó thong dong xắn tay áo lên, “Mới hai ngày chưa gặp thôi mà, sao nhìn anh Tư Hạnh lại nhếch nhác như vậy?”

“Tần Khải? Quả nhiên anh vẫn sống.” Tay Tư Hạnh siết chặt chiếc ô, ánh mắt có chút hứng thú, “Thú vị thú vị, từ lâu đã nghe nói trong ty Bổ Tinh có một vị thần y, bây giờ xem ra không phải nói đùa. Chỉ là cô bé kia của ty Bổ Tinh các anh đâu? Chết rồi hả, thật đáng tiếc, còn trẻ trung xinh đẹp như vậy.” Anh ta nói rồi cười ha ha, rõ ràng đang cười trên nỗi đau của người khác.

Tần Khải cũng không hề nôn nóng, đợi sau khi Tư Hạnh cười xong, anh mới lên tiếng, “Đúng vậy, chết rồi, tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, vậy nên phải thay cô ấy đòi mạng.”

“Anh muốn báo thù thay cô ta? Tai tôi không có vấn đề gì chứ?” Tư Hạnh chẳng hề bận tâm, “Thật là lành sẹo rồi lại quên mất đau, Tần Khải anh đừng quên tôi là khắc tinh của anh, anh có thể điều khiển tất cả người dị năng, trừ người mưa. Thần y của ty Bổ Tinh các anh cứu sống anh, đồng thời lấy luôn cả não của anh rồi sao?”

Tần Khải cười, “Con người tôi quả thực hay quên, vậy nên chúng ta chỉ có thể đánh một trận nữa.”

“Dựa vào anh?” Tư Hạnh cười lạnh, “Tôi có thể giết anh một lần thì có thể giết anh lần thứ hai, lần này tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Bên phía kia đường, Vật Nhỏ tốn hết sức lực cào bùn đất trên cửa xe ra, được một khe nhỏ cậu liền gọi với vào bên trong, “Chú Tiêu Diễm, chú chết rồi sao?”

“Thằng nhóc con kia, cháu có lương tâm không đấy? Vì cứu cháu mà chú suýt nữa lăn xuống vách núi, cháu lại ước chú chết đi đúng không?” Bên trong truyền tới tiếng nói, “Cháu tránh ra.”

Vật Nhỏ lùi về sau.

Cửa xe bị đá ra từ bên trong.

Tiêu Diễm tựa trên ghế xe, bên cạnh còn có một chiếc lồng to, “Có ngốc không vậy? Cháu trực tiếp bới bùn ở kính chắn gió phía trước không phải xong rồi sao?”

Vật Nhỏ cầm ô nhìn anh ấy, “Chú đang làm gì đấy?”

“Nằm nghỉ ngơi.”

Vật Nhỏ ồ một tiếng, “Vậy chú không sao thì cháu về xe đây.”

“Đợi đã, đưa ô cho chú.”

Vật Nhỏ tránh tay anh ấy, “Chú Tần Khải không cho cháu đưa ô cho người khác.” Nói xong liền như một làn khói chuồn lên xe Tần Khải.

Tiêu Diễm càm ràm, “Có mỗi cái ô rách còn đáng tiền?” Sau đó gian nan bò từ trong xe ra, hai chân mềm nhũn, thằng nhóc con đáng chết, biết bới bùn đất trên cửa xe rồi mà còn không biết đường đỡ anh xuống xe.

Anh ấy ít nhiều cũng có chút ngạt thở nên dứt khoát dựa ở đầu xe, thuận tiện nghe hết cuộc đối thoại của Tư Hạnh và Tần Khải.

Hai người đang gương cung bạt kiếm, còn anh ấy lại rất vô tư, Tiêu Diễm hét lên với Tần Khải, “Họ Tần, anh có thể keo kiệt hơn nữa không? Nếu đã đến cứu người thì có thể phát huy chút tinh thần giúp người giúp cho chót không?”

Tần Khải nhìn chằm chằm Tư Hạnh, cũng không ngoảnh đầu, “Đừng tự mình đa tình, tôi chỉ thuận tiện vớt anh một cái thôi.”

Mặc dù toàn thân Tiêu Diễm không có sức lực nhưng lại cười khoa trương, “Nghe nói anh suýt chết trong tay anh ta một lần, anh nói hôm nay tôi phải nhìn anh chết hay cũng thuận tiện vớt anh một cái?”

Tần Khải phì cười, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, cột nước lơ lửng bên đường đã dừng khấy động nhưng Tư Hạnh vẫn chưa thu nó về, mấy chục con dao bị nhốt bên trong đang chuyển động qua lại, giống như dã thú đang chờ cơ hội tìm đường ra, “Đồng bọn kiếm cơm của anh bị người ta cướp hết cả rồi, vớt tôi? Chuyện cười.”

Tiêu Diễm lại rất nhàn nhã, “Được rồi, nếu anh ta chết trong tay anh thì tôi cũng không phải mang tội danh giết đồng môn.”

Tư Hạnh lười nhiều lời với họ, “Nói khoác không ngượng mồm!” Dứt lời liền dựng ô lên, con dao sáng loáng xuất hiện.

Tần Khải cũng không định tốn thời gian với anh ta, ở nơi lưng núi chết tiệt này dừng lại thêm một phút thì có thêm một phút khả năng sạt lở. Vì thế anh liền chống hai tay xuống đất rồi dùng lực túm lên, hai binh lính bằng đất đội đất đứng dậy. Hai tay Tần Khải vung lên, hai binh lính điên cuồng chạy về phía Tư Hạnh, một trái một phải khí thế hung hãn, còn Tần Khải thì xông tới từ phía chính diện, Tư Hạnh liên tục lùi về sau dưới tình thế phía trước có Tần Khải, hai bên có binh lính.

“Tần Khải, cùng một chiêu không có tác dụng với tôi!” Tư Hạnh nói rồi hít sâu một hơi, hai tay nháy mắt sưng phồng.

Tần Khải thấy anh ta lại muốn sử dụng chiêu phát nổ lần trước, hai tay lập tức bảo vệ đầu. Nhưng lần này Tư Hạnh chỉ phù nề hai tay lên, cơ thể lướt về phía sau tránh sự tấn công của binh lính, đồng thời hai tay vung nắm đấm ra, mỗi cú đấm là một binh lính nháy mắt nổ tung, binh lính sụp đổ, tia nước và đất đá bắn tung tóe.

Ngay sau đó anh ta lại nhanh chóng ra nắm đấm đánh vào phần bụng của Tần Khải, một tiếng nổ vang lên, Tần Khải bị bắn xa mười mấy mét.

Tiêu Diễm tựa ở đầu xe giơ tay che mắt, không nỡ nhìn thẳng.

Tần Khải ăn một đấm, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng như sắp nứt ra, chống người lên, anh lại đứng dậy.

“Có lòng tốt kiến nghị anh có nghe không?” Tiêu Diễm ở đầu kia kêu gào.

Tần Khải không để ý đến anh ấy, chỉ một lòng đối phó với Tư Hạnh, anh ta đã chạy nhanh qua bên này, hai tay sưng phồng còn to gấp đôi lúc trước. Tần Khải linh hoạt lật người về sau, cú đấm của Tư Hạnh nện xuống đất, đất đá trên đường nhựa bị nổ thành mảnh vụn, mặt đất bỗng có một hố lớn.

“Lần sau anh đánh nhau với người khác thì nhớ mặc quần áo đen, anh xem Tư Hạnh người ta thông minh chưa kìa, quần áo đen không bị lộ bẩn, nhìn anh thì nhếch nhác quá.” Tiêu Diễm ở đầu đó mở mắt nói phét.

“Câm miệng!” Tần Khải ghét bỏ anh ấy phiền phức, hét lên một tiếng, sau đó lại một lần nữa túm hai binh lính bằng đất lên chạy về phía Tư Hạnh.

Tư Hạnh đã đánh với binh lính đất đến quen tay, liên tiếp né được đòn tấn công của binh lính, cười lạnh, “Tần Khải, anh chỉ có hai cánh tay nên chỉ có thể điều khiển được hai binh lính, vô dụng!”

Lại né người tránh được một cú đấm của binh lính, nhưng cảnh giác được Tần Khải đã lướt qua phía sau anh ta.

“Đánh lén sau lưng?” Anh ta tức tốc xoay người, cánh tay sưng to đánh về phía Tần Khải.

Nhưng chính lúc này bỗng có một bóng đen trên không trung ập xuống, hung ác đập Tư Hạnh xuống đất.

Vậy mà lại có binh lính thứ ba!

Tư Hạnh kinh ngạc, lật người với tốc độ cực nhanh, trong mắt anh ta có thêm phần cảnh giác và bất ngờ, “Năng lực của anh không thể thăng cấp nhanh như vậy được.”

Tần Khải đồng thời điều khiển ba binh lính tấn công Tư Hạnh, cười lạnh, “Đây cũng được coi là thăng cấp năng lực? Anh Tư Hạnh, xem ra mấy năm nay anh lý giải thăng cấp năng lực có sai lệch đấy.”

Tư Hạnh không kịp suy nghĩ lời nói của anh, ba binh lính tiến công chính, lần này Tần Khải không tiến lên, anh đứng sững trong mưa, hai tay hơi giơ lên điều khiển binh lính. Binh lính chủ động tránh né tấn công của Tư Hạnh, nhưng dù sao thân mình cũng bằng đất đá, khi tránh né cũng có chút gắng sức. Tư Hạnh bắt được nhược điểm của binh lính rồi một lần nữa ra đòn, một binh linh trong đó tránh được công kích, lập tức ôm hai chân Tư Hạnh, hai binh lính khác cũng theo đó ôm chặt lấy anh ta.

Tư Hạnh bị vùi trong đất đá, hét lên với Tần Khải, “Quả nhiên cũng chỉ có số lượng tăng thêm, lực tấn công vẫn chưa có tiến bộ.” Vừa nói dứt câu anh ta liền hít sâu một hơi, toàn thân bắt đầu căng phồng, ngay sau đó là nổ tung, ba binh lính bị nổ thành mảnh vụn. Nhưng vừa định thoát thân anh ta lại bị mấy ống thép siết chặt lấy, mấy ống thép đó chính là mấy thanh rào chắn bị hỏng bên ria đường, lúc này mới ý thức được Tần Khải không chỉ điều khiển đất đá.

“Đều nói Người Điều Khiển chỉ khống chế vật sống, không ngờ bây giờ anh đã có thể khống chế vật chết.” Khi ở trong bãi đỗ xe Tần Khải đã dùng binh lính để giao đấu, đối với Người Điều Khiển mà nói đây là một bước nhảy vọt của năng lực, nhưng anh ta cho rằng giới hạn lớn nhất của Tần Khải cũng chỉ là điều khiển đất đá, hôm nay anh ta lại có thể khống chế vật chết khác.

“Tôi vẫn phải cảm ơn Cam Giang Hải, đồng môn của anh.” Tần Khải nói rồi đã xông đến trước mặt anh ta, một cú đấm cực mạnh đánh lên bụng anh ta. Lửa của Cam Giang Hải đốt cháy tay anh, sau cơn đau da thịt đó anh đã có năng lực khống chế vật chết.

Bước chân vào chỗ chết mới có thể sống sót, đây chính là đạo lý Thước Ương nói.

Tốc độ ra đòn của anh cực nhanh, Tư Hạnh không kịp né tránh, liên tiếp ăn đòn.



Tiêu Diễm ở bên đó xem mà sốt ruột, “Tần Khải anh bị ngốc à, đánh anh ta có tác dụng gì? Anh đập anh ta, đạp anh ta!”

Tần Khải lại vung một cú đấm mạnh qua, “Anh làm được thì anh lên!”

“Chân mềm, vẫn chưa nghỉ xong.”

Tư Hạnh liên tiếp chịu thiệt đã mất tính kiên nhẫn, đôi mắt anh ta đỏ rực, gầm lên một tiếng. Tần Khải chỉ cảm thấy mặt có cảm giác bỏng rát, đột ngột thu tay lại, là mưa axit mạnh.

Mưa axit hợp lại thành dòng lao về phía Tần Khải. Anh không kịp tránh, hét lớn rồi túm ba binh lính từ dưới đất lên, binh lính bằng đất lập tức ôm lấy nhau bảo vệ Tần Khải.

Ống thép đang siết chặt Tư Hạnh xèo xèo bốc khói trắng, chẳng bao lâu đã bị tan rã, anh ta đứng dậy, thấy binh lính bằng đất đang bảo vệ Tần Khải nghiêm ngặt liền vung tay lên, mưa axit từ bốn phương tám hướng ập tới, xối lên người binh lính liền bốc khói trắng, tay Tư Hạnh lại vung lên, mưa axit từ bốn phía bỗng nhiên tập hợp phía trên binh lính rồi đồng loạt trút xuống.

Dù binh lính có chắn kín hơn nữa cũng có kẽ hở, da dẻ Tần Khải bị bỏng, nước đọng dưới chân cũng từ từ ăn mòn giày của anh, ba binh lính nhanh chóng biến dạng.

Tư Hạnh thấy thế liền muốn đánh nhanh thắng nhanh, anh ta xách dao của mình bằng đôi tay sưng phù, dự định lợi dụng sức nổ để bắn lưỡi dao ra, sức mạnh đó đủ để xuyên qua binh lính đâm vào cơ thể Tần Khải. Vì thế mũi dao bay ra, giọt nước đập trên lưỡi dao sắc bén bắn ra tứ phía.

Bỗng nhiên, một cánh tay khổng lồ vươn lên từ giữa các binh lính, ngăn chặn mũi dao rồi vung một cái, con dao nhọn đó bay xa. Cánh tay khổng lồ siết chặt thành nắm đấm trực tiếp đánh trúng Tư Hạnh, anh ta bị đánh bay lên không trung sau đó ngã xuống đất. Anh ta lồm cồm bò dậy, Tần Khải đã tránh được mưa axit, mà phía sau anh đang đứng ba binh lính khổng lồ cao chừng mười mét.

“Công viên kỷ Jura…” Tiêu Diễm mở mang tầm mắt.

Tư Hạnh không ngờ sẽ gặp phải binh lính khổng lồ, cắn răng bắt đầu đánh trả, binh lính khổng lồ dũng mãnh tiến lên, đội mưa axit lao vun vút tới, mặt đất cũng rung chuyển. Đừng thấy hình thể của chúng rất to, nhưng tốc độ không hề chậm chạp, Tư Hạnh thử đủ chiêu thức tấn công, căn bản không nhằm nhò gì. Một cú đấm của binh lính đánh xuống, sức mạnh tạo thành lực xung kích trên mặt đất, đá vụn văng lên cũng có thể khiến Tư Hạnh bị thương không nhẹ.

Tần Khải nhìn thời cơ mà lên, đẩy nhanh tốc độ điều khiển binh lính, ba binh lính khổng lồ đó đồng thời đập Tư Hạnh, mặt đất lại xuất hiện một hố lớn, lần này lại không thể đánh trúng anh ta, Tư Hạnh lanh lẹ vòng qua sau lưng binh lính khổng lồ, giơ hai tay ra, sắc mặt âm u kinh người, cuồng nộ gầm rú, nước trên mặt đất nhanh chóng dâng lên, chúng bay lên ngưng đọng thành mây đen trên bầu trời đêm.

“Tần Khải, không ngờ anh phải ép tôi dùng chiêu này để đối phó anh.”

Mây đen trên đỉnh đầu ngày càng dày đặc, tựa như trứng gà được bày ra trong đĩa, diện tích càng ngày càng lớn, loáng thoáng có thể nhìn thấy ánh chớp. Tần Khải chưa kịp phản ứng thì một tia sét đã giáng xuống đánh trúng cánh tay trái của một binh lính khổng lồ trong đó, toàn bộ cánh tay bị đánh nát vụn.

Dẫn sấm!

Tần Khải không ngờ người mưa Tư Hạnh còn có năng lực như vậy, anh cực kỳ kinh ngạc. Tiêu Diễm ở bên cạnh hóng hớt cũng bị năng lực dẫn sấm của người mưa làm cho sửng sốt, há hốc miệng cảm thán, “Không phải chứ? Chơi lớn quá rồi chứ?”

Tiếng sấm đùng đùng, giữa mây đen lại xuất hiện ánh chớp.

Tần Khải không dám lơ là, lại một lần nữa điều khiển binh lính khổng lồ tiến lên. Tư Hạnh gắng sức tránh né, một tia sét trực tiếp đánh về phía Tần Khải.

Tia sét đến nhanh và mãnh liệt, Tần Khải giơ tay siết chặt, binh lính khổng lồ cách anh gần nhất nhanh chóng trượt qua chặn tia sét trước mặt anh, một giây sau binh lính khổng lồ bị đánh thành mảnh vụn.

Tư Hạnh dùng sét làm dẫn truyền, dưới ánh sáng lóe lên khiến gương mặt anh ta càng thêm trắng bệch, anh ta cười lạnh lẽo âm u, “Còn hai tên.”

Vừa dứt lời một binh lính khổng lồ vung một nắm đấm tới, Tư Hạnh bấm bụng chịu đau nhận lấy cú đánh này, chỉ vì dẫn sét, anh ta ngay lập tức bay xa mười mấy mét, sau đó một tia sét đánh xuống, binh lính khổng lồ đó vỡ nát. Anh ta giãy dụa bò từ dưới đất lên, nhổ một ngụm máu xuống đất, cười lạnh, “Còn một tên. Đến đi, Tần Khải, mày chịu chết đi.”

Cùng với tiếng gào thét, một tia sét cực lớn đánh xuống, Tần Khải chỉ có thể kéo binh lính khổng lồ thư ba đến trước người, nháy mắt binh lính nổ tung, nhưng tia sét vẫn chưa dừng lại, mục tiêu lần này là Tần Khải.

Gió cuộn mây dồn, Tư Hạnh chỉ đợi cú đánh cuối cùng kết thúc sinh mạng của Tần Khải, nhưng ngay sau đó cảm thấy trên đỉnh đầu có gió mạnh ập tới, ngầng đầu lên nhìn liền kinh ngạc, lại có một bàn tay như bàn thạch của binh lính khổng lồ đập về phía anh ta, Tư Hạnh vô thức giơ tay ra đỡ, nhưng không địch lại sức lực của binh lính nên bị đập ngã xuống đất.

Binh lính đất thứ tư!

Nước mưa bén nhọn, tia sét cũng chưa dừng lại vẫn đang đuổi theo Tần Khải, nhưng chỉ nghe Vật Nhỏ kêu lên một tiếng. Phút chốc trên đỉnh đầu giống như đèn đỏ lóe qua, lại thấy đầu tóc Vật Nhỏ đều dựng đứng lên. Ánh sáng đỏ đó hấp thụ tia sét trong nháy mắt, giây lát sau mưa cũng ngừng.

Tần Khải sức cùng lực kiệt, đầu gối khuỵu xuống đất nhìn chằm chằm Vật Nhỏ, đầu mày nhíu chặt.

Mà Tiêu Diễm không ngờ Vật Nhỏ sẽ đột nhiên như vậy, anh ấy sững sờ.

Tần Khải vẫn chưa kịp phản ứng, một dòng sức mạnh bỗng cuốn lấy hai chân anh, dùng sức kéo anh lại, ngay sau đó một cú đấm mạnh giáng vào lồng ngực anh, Tần Khải hứng trọn, cánh tay chống trên mặt đất trượt đi rất xa.

Trong bóng tối nhìn thấy Tư Hạnh từ từ đứng dậy, anh ta đã cực kỳ nhếch nhác, giống như con sói định cắn trả lại một miếng vậy.

“Muốn tao chết? Không dễ vậy đâu.”

Tần Khải kinh ngạc, sao có thể như vậy?

Tư Hạnh từ từ đến gần, gằn từng chữ, “Anh có binh lính đất của anh, tôi có cột nước của tôi, dùng để giữ mạng sống khi cần thiết thì không thành vấn đề. Tần Khải, bởi vì rất dễ dàng giết anh một lần, lần này nếu như bị anh may mắn thắng thì tôi chết không nhắm mắt.”

Tần Khải thở dốc, vung tay lên, một binh lính khổng lồ lại một lần nữa tập kích Tư Hạnh, nhưng bị anh ta đỡ chắc chắn, nháy mắt, binh lính đất sụp đổ.

Tư Hạnh chống ô xuống đất, ánh mắt nhìn Vật Nhỏ chòng chọc, “Quả nhiên bị tôi đoán đúng, đứa bé này của anh thật là một bảo bối.” Ánh mắt anh ta lại nhìn lên mặt Tiêu Diễm, cười lạnh thành tiếng, “Đứa trẻ này chưa từng đánh nhau với tôi nhưng lại biết làm sao phá hủy chiêu thức năng lực của tôi, Tiêu Diễm, chỉ có Kinh Niên Thư mới biết được ưu thế và nhược điểm của người dị năng, là anh bị lừa hay anh đang lừa tôi?”

Tiêu Diễm lập tức phản ứng lại, ngoảnh đầu nhìn chằm chằm về phía Vật Nhỏ.

Vật Nhỏ ở trong xe vươn đầu ra, cậu không rõ chuyện gì, vẻ mặt vô tội.

Sắc mặt Tần Khải khó coi, nhưng lúc này muốn làm gì cũng vô tích sự.

“Bốn binh lính khổng lồ, Tần Khải, đây là giới hạn của anh đúng chứ, thật lợi hại.” Tư Hạnh đẩy chiếc ô đen đi, hai tay dang ra, một cột nước xuất hiện giữa không trung rồi đột ngột nhốt Tần Khải lại.

Tiêu Diễm luôn miệng nói mình không có sức nhưng thấy vậy liền lập tức đứng thẳng, sắc mặt nghiêm túc, không phải anh ấy không biết sức mạnh của cột nước, đặc biệt là khi dòng nước khuấy động trong đó, sắt thép cứng cáp hơn nữa cũng bị bẻ vụn chứ nói gì đến cơ thể người? Vật Nhỏ! Anh lao về phía chiếc xe, thấy Vật Nhỏ đang định mở cửa xe chạy xuống liền lanh lẹ giữ cậu lại.

“Đừng tiến lên, quá nguy hiểm, đi!”

“Không được! Cháu không thể bỏ lại chú Tần Khải một mình!” Vật Nhỏ thét lên.

“Cho dù cháu là một quyển sách sống thì làm sao, một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch có năng lực gì vẫn chưa bộc phát ra ngoài xông lên có tác dụng gì?”

Vật Nhỏ bướng bỉnh, khóc lóc kêu gào.

Tư Hạnh liếc mắt nhìn chiếc xe, cười âm u, “Giải quyết xong mày thì Tiêu Diễm cũng không chạy được, nó không có công cụ thì chẳng khác gì đồ bỏ, xem ra đứa trẻ này xác định phải theo tao rồi. Tần Khải, tao lại muốn lính giáo một chút y thuật của Thần y ở ty Bổ Tinh, nếu như lần này mày bị nát thành vụn xương thì anh ta có năng lực khiến mày mở mắt hay không.” Dứt lời hai tay anh ta chìa ra, nước từ tay này chảy vào tay kia, dòng nước tạo thành vòng tuần hoàn giữa hai tay, nước trong cột bắt đầu dao động.

Tần Khải không phản kháng vô ích, anh cố gắng điều khiển cơ thể mình chuyển động theo dòng nước, tốc độ nước ngày một nhanh, vậy nên cơ hội để anh quyết định sống chết cũng chỉ trong vài giây ngắn ngủi. Anh rút chiếc bình nhỏ luôn buộc chặt bên eo ra, bật nắp bình, ngẩng đầu uống cạn.

Tiêu Diễm đang cố kéo Vật Nhỏ, sau khi vô tình liếc nhìn Tần Khải trong cột nước thì lập tức nói với Vật Nhỏ, “Cháu đợi chút.”

Trong không khí loáng thoáng trôi nổi hương thơm, cùng với sự khuấy động của dòng nước, hương thơm thoang thoảng bay vào khoang mũi của Tiêu Diễm. Anh ấy vừa ngửi liền phát hiện là mùi rượu, đầu tiên là kinh ngạc sau đó hét lớn với Tần Khải, “Bình thường không thấy anh uống rượu, trước khi chết lại có hứng hả, còn không bằng tôi đưa một người phụ nữ vào quan tài nước cùng anh!”

Vứa dứt câu thì thấy Tần Khải buông tay, bình rượu rơi xuống nhưng rất nhanh đã xoay vòng theo dòng nước. Sự mãnh liệt của cồn nhanh chóng lan tràn trong cơ thể Tần Khải, anh chỉ cảm thấy toàn thân bắt đầu nóng lên, nhiệt độ này khiến một người luôn có nhiệt độ cơ thể thấp như anh rất nhanh không thích ứng nổi, máu dịch cũng giống như nước sôi sùng sùng tức tốc chảy trong lòng mạch. Mạch máu ngâm ngẩm đau, cơn đau này nhanh chóng khuếch tán từ mạch máu đến các mao mạch, da dẻ rồi đến lục phủ ngũ tạng, đi sâu vào cốt tủy. Tần Khải gầm lên một tiếng, hít thở trở nên gian nan, tưởng chừng như đang ở trong lò sưởi, nóng bỏng tựa bàn tay đang lôi kéo cơ thể anh, khiến anh chịu nỗi đau như tứ mã phanh thây.

Anh ngẩng đầu gầm lên, khi mở mắt ra, con ngươi vì tốc độ máu chảy nhanh mà trở nên đỏ ửng, Tần Khải dùng sức xé đứt khuy áo sơ mi trên người, cơ thể tráng kiện trực tiếp tiếp xúc với dòng nước không ngừng khuấy động, dòng nước đó tựa như những con dao, rất nhanh nửa thân trên để trần của anh xuất hiện từng vệt máu.

Lần trước anh bị nước khuấy động trong cột nước làm cho thương tích đầy mình, nhưng bởi vì nhiệt độ cơ thể thấp hơn người bình thường nên tốc độ máu chảy chậm hơn, vậy nên lần trước chỉ nhìn thấy vết thương mà không nhìn thấy máu. Nhưng lần này thì khác, bình rượu đó giống như chất xúc tác, chỉ một vết thương xuất hiện là máu đã phun ra như nước lũ vỡ bờ, nước trong cột nước khuấy động càng nhanh thì số máu đó chảy càng nhanh, chỉ trong nháy mắt máu trên người Tần Khải đã nhuộm đỏ cột nước, nó cuồn cuộn trước mắt và khuấy động tựa biển máu sôi sục.

Tư Hạnh tuyệt đối không ngờ sẽ như vậy, trong lòng thầm than không ổn, nước lẫn máu cùng với chuyển động của dòng nước chảy ngược vào tay anh ta, anh ta tuyệt vọng nhắm mắt, cho dù muốn thu tay cũng không được.

Động tác giữa tay của Tư Hạnh ngừng lại, nước trong cột nước cũng ngừng, đứng sững giữa không trung giống hệt cột nước khóa dao của Tiêu Diễm. Tần Khải tựa Thần Chết đến trong đêm đen, mắt từ từ hết đỏ, anh hét lên một tiếng rồi rạch vỡ cột nước, cột nước nứt toác, anh bước từ trong ra.

Tư Hạnh không thể nhúc nhích giống như người gỗ vậy, trong mắt anh ta vẫn tràn đầy vẻ khó tin, “Anh không thể điều khiển được tôi…”

“Cái này phải cảm ơn chiêu thức của anh, phải đợi anh tạo ra cột nước, nếu không làm sao máu của tôi có thể đi theo dòng nước trong tay anh mà vào trong cơ thể anh?”

Tư Hạnh sững người sau đó bật cười ha ha, rất lâu sau sắc mặt anh ta như tro tàn nguội lạnh, “Anh cho rằng anh thắng rồi sao? Tần Khải, vừa nãy đứa bé này đã làm thức tỉnh năng lực tối cao dưới ảnh hưởng của Kinh Niên Thư, từ nay về sau cuộc sống của anh đừng hòng bình yên. Đáng tiếc, tôi phải chết trong tay anh…”

Tần Khải chầm chậm đứng trước mặt anh ta, mở miệng, “Không đáng tiếc, tôi sẽ khiến anh chết có ý nghĩa, anh được chứng kiến tôi điều khiển từ vật sống đến vật chết, hiện tại để anh nhìn xem năng lực của tôi sau khi thăng cấp như thế nào?”

Dứt lời Tần Khải thong dong nhấc tay phải lên, năm ngón tay đột ngột xòe ra dưới cái nhìn sợ hãi của anh ta, nháy mắt Tư Hạnh trước mắt bị chia năm xẻ bảy.



“Ngũ mã phân thây.” Tần Khải đứng trước vũng máu gằn từng chữ, “Người Điều Khiển vĩnh viễn không có khắc tinh.”

Đối với Kiều Giản mà nói hai từ nhớ nhung rất xa lạ, trong 26 năm cuộc đời cô giống như một cá thể không có chút duyên phận nào, luôn đi lướt qua hai từ nhớ nhung, ai cũng nói từ này có thể khiến người ta phát điên phát cuồng, khiến khi người ta nhớ đến một người khác sẽ điên điên dại dại không ngủ không nghỉ.

Cô có người để nhớ, bố mẹ cô, nhưng cảm giác này gọi là mong nhớ chứ không phải nhớ nhung. Cô từng có rất nhiều người theo đuổi, các đàn anh khi ở trường học, bạn bè đi phượt trong giới dã ngoại, hay đủ kiểu khách hàng từ khi mở quán bar… Mãi đến khi gặp được Tần Khải cô mới biết hóa ra khi tình yêu đến có thể không rầm rộ hào hùng, cũng là gặp được Tần Khải cô mới biết hóa ra nhớ nhung không khiến người ta điên dại, mà có thể khiến người ta cho dù chịu nỗi đau gặm nhấm cơ thể cũng không muốn từ bỏ.

Cho nên khi Tần Khải đưa Vật Nhỏ xuất hiện ở cửa nhà, Kiều Giản mới hiểu cái gì là sống chật vật từng giây phút, mới hiểu sau khi trải qua đau khổ cùng cực thì một chút ngọt ngào đến có bao nhiêu khó khăn.

Cô mặc kệ tất cả ôm lấy Tần Khải và Vật Nhỏ, cánh tay chưa từng mạnh mẽ như thế. Nếu như người ngoài nhìn thấy hình ảnh này sẽ cho rằng cô điên rồi, nhưng chỉ có cô mới biết mình lo lắng đến mức trái tim tiêu điều xơ xác có bao nhiêu gian khổ. Chỉ có ôm họ như vậy siết họ như vậy cô mới xác định mình không mất đi.

Vật Nhỏ dính vào lòng Kiều Giản giống như con ốc sên, chuyện đầu tiên chính là òa khóc thật to, khóc đến mức Kiều Giản cũng đau đớn như xé tim vặn cốt, cô nhìn thấy vết thương trên cổ tay cậu bé, nhìn thấy gương mặt nhỏ bẩn nhem nhuốc của cậu, bình thường Vật Nhỏ là một đứa trẻ ưa sạch sẽ, đâu từng bị đối xử như vậy?

Khi dính lấy Tần Khải, Kiều Giản lại thành ốc sên, trong đầu cô vẫn còn hình ảnh anh thoi thóp hơi tàn ở bãi đỗ xe, vậy nên khi chạm vào anh sờ vào anh cô cũng không dám quá mạnh tay. Tần Khải bị cô chọc cười, anh kéo cô vào lòng rồi siết chặt, anh nói với cô, anh không yếu ớt như vậy, em yên tâm.

Cô thì không ngừng hỏi anh, anh thật sự không sao chứ?

Còn anh không ngừng trả lời bên tai cô, phải, anh không sao.

Tối đó Vật Nhỏ đã phá vỡ lời nguyền đi ngủ lúc mười giờ, khi Tần Khải tắm rửa cho cậu, đứa bé này đã nằm bò bên ria bồn tắm ngủ mất, trong lòng vẫn đang siết chặt đồ chơi mô hình siêu nhân.

Tần Khải ôm Vật Nhỏ về phòng ngủ, lại cẩn thận kiểm tra cửa sổ và an toàn xung quanh một lượt rồi mới yên tâm. Anh kéo rèo cửa sổ, đắp chăn ngay ngắn cho Vật Nhỏ xong mới đi ra ngoài.

Những điều anh làm Kiều Giản đều nhìn thấy hết.

Mãi đến nửa đêm, vì trong lòng Kiều Giản vẫn canh cánh vài chuyện nên không ngủ được. Hai đêm trước ở bệnh viện mất ngủ là do lo lắng cho Tần Khải và Vật Nhỏ, cô mặc kệ Đinh Tiểu Long phản đối làm thủ tục ra viện, về đến nhà vẫn không ngủ được.

Tần Khải trở về cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn ở trong phòng sách cùng Du Tử Lộ, chắc chắn là vì việc công, vậy nên thời gian ân cần dành cho cô rất ít.

Ân cần? Khi Kiều Giản nghĩ đến từ này trái tim khẽ run lên, ngứa ngáy giống như bị móng vuốt mèo cào vậy.

Đang rối bời thì nghe thấy cửa phòng mở ra.

Kiều Giản hướng mặt ra cửa sổ nên không nhìn thấy tình huống ngoài cửa, suy nghĩ đầu tiên xoẹt qua đầu chính là có người xấu đi vào. Nhưng suy nghĩ này vừa dấy lên thì cảm giác bên giường hơi lún xuống, ngay sau đó cô bị người ta ôm nhẹ từ phía sau.

Cô xoay ngoắt đầu lại, mượn ánh trăng nhìn gương mặt như cười như không của người đàn ông.

“Anh, anh…”

Tần Khải nhìn cô đầy hứng thú, “Anh làm sao nào?”

Anh vừa mới tắm xong, tóc trước trán còn hơi ướt, nửa người trên để trần, đường nét mạnh mẽ rắn rỏi kích thích đôi mắt cô. Mặt Kiều Giản đỏ ửng, đẩy anh ra, “Đây là phòng em, đêm hôm khuya khoắt anh đi vào muốn giở trò sao?”

Tần Khải bắt lấy tay cô, thuận tiện kéo cô nằm bò trên lồng ngực của mình, hai tay ôm lấy eo cô, “Em là bạn gái anh, anh giờ trò với em thì làm sao nào?”

Váy ngủ trên người Kiều Giản mỏng manh, da thịt kề sát nhau như vậy vô cùng mập mờ, nhưng cô bất ngờ phát hiện một vấn đề, ngay sau đó bắt đầu ra tay với Tần Khải. Đầu tiên Tần Khải hơi sững người, sau đó bị tay chân lóng ngóng của Kiều Giản làm cho hô hấp nặng nề, anh túm lấy tay cô, bật cười, “Em nôn nóng hơn anh hả?”

“Đừng tưởng bở.” Dưới lòng bàn tay của Kiều Giản là da thịt của anh, “Sao anh lại có nhiệt độ? Còn nữa…” Nói rồi cô nằm bò trước cổ anh ngửi ngửi rồi kinh ngạc, “Anh uống rượu?”

Chẳng trách vừa nãy khi anh ôm cô từ phía sau lại cảm thấy có chút khác thường, hơi thở quen thuộc nhưng nhiệt độ xa lạ.

Viên ngọc mềm mại trong lòng lại vô cùng không ngay ngắn, ngược lại khiến Tần Khải có chút khó tự kiềm chế, anh lật người đè cô xuống, thấp giọng nói, “Lúc bàn việc với Du Tử Lộ đã uống một chút.”

Lòng Kiều Giản đầy hoài nghi, một giây sau liền giơ tay đỡ gương mặt Tần Khải đang hạ xuống, “Thước Ương đã khiến anh khôi phục bình thường sao?”

Tần Khải bật cười, nhìn cô hồi lâu, sau đó lật người dựa vào đầu giường, cánh tay thu lại ôm cô trong lòng, “Trước kia anh không bình thường sao?”

“Em không có ý này.” Kiều Giản nhìn biểu cảm của anh cũng biết chuyện này không tránh khỏi có liên quan đến Thước Ương, dưới ngón tay là nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh, mặc dù nhiệt độ cơ thể không bằng người bình thường, nhưng cũng không lạnh lăng băng như trước kia, cô cảm thán, “Vẫn là như vậy tốt hơn, không lạnh không nóng.”

Tần Khải không nhịn được cúi đầu ma sát bên tau cô, “Đúng vậy, ôm em là vừa đủ.”

Kiều Giản cảm nhận được luồng không khí nóng bỏng trong hơi thở của anh, định đẩy anh ra nhưng anh lại ôm chặt cô, nhẹ giọng hỏi, “Thước Ương nói khi đó em bị thương nghiêm trọng, là vì che mưa axit cho anh.”

Bình thường Kiều Giản không biết nói những lời sến sẩm, cô hắng giọng, “Kỷ Sở nói con người anh lo lắng nhất cho gương mặt của mình, em còn có thể trơ mắt nhìn anh bị hủy hoại nhan sắc sao?”

“Ngốc.” Mặc dù Tần Khải nói như vậy nhưng trong lòng như có sóng to gió lớn, “Cũng may có Thước Ương, nếu không em xảy ra chuyện gì…” Anh không nói tiếp, cánh tay ôm cô lại dùng sức hơn.

Kiều Giản nặng nề thở dài, “Cũng may có Kỷ Sở.”

Hai người không ai nói thêm những lời dư thừa, Tần Khải cứ yên lặng ôm cô, sau khi trải qua sinh tử, cho dù chỉ một giây phút cũng đã thỏa mãn.

Rất lâu sau Kiều Giản nói, “Không phải bởi vì Tiêu Diễm thì người mưa cũng không thể tới, anh còn suýt chết nữa, bây giờ cứ nhắc đén cái tên này là tức.”

“Dù như thế nào anh ta cũng coi như cứu Vật Nhỏ một mạng.”

Kiều Giản bĩu môi, không tiếp tục chỉ trích Tiêu Diễm nữa, hôm đó cô đánh anh ấy một bạt tai, nhưng sau khi đánh xong lại luôn nhớ đến dáng vẻ lạc lõng rời đi của anh ấy hôm đó. Tiêu Diễm và Tần Khải đều không phải người bình thường, một khi xung đột lợi ích thì đều theo chiều hướng đoạt mạng, cô nên hận anh ấy, nhưng cũng không hận được.

Có lẽ là vì cô biết mình còn có cơ hội có được Tần Khải.

“Tiếp theo chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, đúng không?”

Cô có dự cảm cuộc sống sẽ không bình yên, mà hành động tăng cường cảnh giác của anh sau khi trở về đã nói cho cô hoàn cảnh sắp đối mặt, có lẽ sự nguy hiểm chưa biết trước đang lặng lẽ đến gần, giống như sóng ngầm mãnh liệt ẩn dưới đáy biển sâu thẳm, chỉ chực chờ tạo thành một cơn sóng thần.

Sắc mặt Tần Khải nặng nề, “Vật Nhỏ đã kích thích năng lực tối cao dưới ảnh hưởng của Kinh Niên Thư, khác với hồi đầu năm, lần này thằng bé đã phá giải được chiêu thức của người mưa, cùng với đó cũng đã để lộ thân phận, giới Bồng Lai và ty Bổ Tinh đều có thể quan sát hiện tượng lạ trên bầu trời, cũng đều có thể biết năng lực tối cao và Kinh Niên Thư đã hợp thành một.”

Kiều Giản nghe vậy thì run rẩy.

Tần Khải nói, “Bây giờ năng lực tối cao của Vật Nhỏ thức tỉnh ngày càng mạnh dưới ảnh hưởng của Kinh Niên Thư, vậy nên chẳng bao lâu nữa thằng bé sẽ có thể học được cách làm âm binh sống lại. Sao giới Bồng Lai và ty Bổ Tinh có thể bỏ qua chứ? Đặc biệt là ty Bổ Tinh, họ nhất định sẽ đánh nhanh thắng nhanh, cướp trước giới Bồng Lai.”

Trái tim Kiều Giản đập thình thịch, nghĩ đến một mấu chốt, “Âm binh của Vân Lĩnh giấu ở núi sau của thôn Vĩnh Lăng, núi sau liền với tuyến đường Ngao Thái, núi non trùng điệp, bạt ngàn sơn dã, họ muốn tìm được lăng mộ giấu âm binh đâu phải chuyện dễ dàng như thế? Cho nên nếu như thật sự có người muốn nhắm vào vào âm binh, nhất định sẽ…”

“Nhất định cần có người của thôn Vĩnh Lăng dẫn đường.” Tần Khải nói.

Kiều Giản thở gấp, “Cũng không phải mọi người dân thôn Vĩnh Lăng đều biết vị trí của lăng mộ.”

“Vậy nên vì để tìm ra người dẫn đường, bọn họ sẽ không từ thủ đoạn.”

Kiều Giản bật dậy.

Tần Khải kéo tay cô qua, “Anh đã dùng lý do khai phá thôn Vĩnh Lăng để phái không ít lực lượng cảnh vệ qua đó trông giữ, nhưng Kiều Giản, anh không rõ đối phương phái ai đến, cũng không rõ có bao nhiêu người, nếu như ngày đó thật sự đến, em nhớ kỹ, bất luận như thế nào đều phải sống sót.”

Kiều Giản chỉ cảm thấy sống lưng lạnh lẽo, cổ họng cũng nghẹn lại, cô biết Tần Khải nói như vậy cũng có nghĩa là anh đã rạn nứt với ty Bổ Tinh, không, nên nói là khi anh có suy nghĩ muốn bảo vệ Vật Nhỏ, anh đã cái gai trong mắt ty Bổ Tinh rồi.

Cô từng chứng kiến anh chém giết tàn nhẫn với Cam Giang Hải, cũng nhìn thấy anh thập tử nhất sinh khi giao đấu với Tư Hạnh, vậy thì cuộc đấu sống còn tiếp theo tất nhiên lại phải trả giá bằng máu tươi, cô chỉ sợ đến cuối cùng máu của Tần Khải lại chảy xuống.

“Tần Khải, anh ôm em một chút…”

Tần Khải ôm lấy cô từ phía sau, hai cánh tay siết chặt, để mặc cho cô co ro trong lòng anh như một con tôm nhỏ. Anh nói, “Anh xin lỗi.”

Cả một bụng áy náy của anh đều quy tập đến làm sao để ban đầu không quen biết cô, vậy thì anh sẽ không cần nói tiếng xin lỗi này nữa.

Cuối cùng cô vẫn bị anh kéo cuộc giết chóc này.

Kiều Giản chợt xoay người qua, vươn ngón tay vạch từng chút lên lồng ngực của anh, anh cúi đầu nhìn cô, cô vạch xong nét cuối cùng, đầu ngón tay chống lên trái tim anh và nói, “Em viết tên mình lên trái tim anh, Tần Khải, anh cũng nhất định phải đồng ý với em, anh không thể chết, vì trên trái tim anh còn có một Kiều Giản, vậy nên anh muốn không phụ lòng Kiều Giản thì anh không được chết.”

Trái tim Tần Khải đau đớn, vì lời cô nói, vì cô khắc tên mình lên trái tim anh, anh kéo tay cô qua, tỉ mỉ hôn lên ngón tay cô, thấp giọng nói, “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play