Tầng cao nhất của tòa nhà Giải trí Tinh Nghi, văn phòng chủ tịch.

Kiều Nhung cúi đầu giải quyết công việc của công ty, đồng thời ý bảo trợ lý báo cáo công tác.

Nghe thấy Thẩm Thứ từ chối bao nuôi, hắn ngừng ký văn kiện trong tay, đóng bút lại, ngẩng đầu mặt không chút thay đổi nhìn về phía trợ lý, lạnh giọng hỏi: “Cậu ta từ chối như thế nào? Cậu lặp lại lý do lần nữa.”

“Khụ,” trợ lý tự cảm thấy lần này làm việc không đạt, ho khan một tiếng che giấu sự xấu hổ trên mặt, cố gắng nghiêm túc nói: “Kiều tổng, cậu Thẩm nói rằng cậu ấy là một người truyền thống từ trong xương tủy, không thể chấp nhận việc bị bao nuôi.”

“Hừ.” Kiều Nhung cầm đặt cây bút đang nghịch trong tay lên bàn, bật cười nhạo một tiếng.

Thật nực cười!

Trong bữa tiệc đêm qua, lần đầu tiên hắn gặp một người phụ nữ không có đầu óc to gan chuốc thuốc hắn, nay lại ngủ với một cậu con trai nhiệt tình phóng đãng lại nói mình truyền thống.

Thời gian gần đây trong vòng luẩn quẩn này, thanh niên ham muốn vị thế đến điên rồi, chiêu gì cũng dám dùng, người nào cũng dám chọc.

“Thẩm Thứ…”

Kiều Nhung nhìn tư liệu trên bàn, thấp giọng lẩm bẩm tên cậu, chìm vào suy nghĩ.

Ngày hôm qua, sau khi nhận ra tình trạng khác thường của thân thể, hắn vốn định rời đi đầu tiên, nhưng lại nghĩ đến việc bác sĩ đến nhà cũng cần thời gian đành lựa chọn ở lại.

Cho dù mục đích của người hạ thuốc cho hắn là gì, hắn cũng sẽ không để mục đích của đối phương đạt thành, huống chi là đụng vào người không sạch sẽ.

Hắn nhớ khi bữa tiệc bắt đầu, ông chủ của Bác Diệu Mutual đã đưa một vài nghệ sĩ nhỏ đến lấy lòng anh, ám chỉ những người này đều chưa từng bị ai sử dụng.

Hắn vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của một trong số những nghệ sĩ nhỏ kia, lại nhìn sang thấy bộ dạng của người kia cũng rất sạch sẽ và xinh đẹp.

Lúc đấy hai mắt nghệ sĩ nhỏ run rẩy một chút, khi nhìn thấy hắn giống như một con thú nhỏ bị sợ hãi, hắn cảm thấy ngu dốt vô vị nên xoay người rời đi.

Chỉ trong chốc lát, có người tiếng lại gần nhỏ giọng nói với hắn, nghệ sĩ nhỏ kia đã được an bài và chờ đợi trong phòng.

Kiều Nhung lúc ấy không để ý và cũng không định đi vào phòng.

Nhưng sau khi không thể quay về biệt thự để gặp bác sĩ, hắn nhanh chóng đưa ra quyết định… dùng cơ thể của nghệ sĩ nhỏ để giải thuốc kích dục.

Tuy nhiên, điều làm hắn vô cùng ngạc nhiên là chưa đầy một tiếng sau khi gặp lại, nghệ sĩ nhỏ như thay đổi thành một người khác, không chỉ không sợ hắn mà còn cực kì lớn mật, chảy nước miếng thèm muốn cơ thể hắn, trong mắt còn lòe lòe ánh đỏ của dục vọng.

Đó không phải là cách một người bị ép buộc nhìn người đã ép buộc mình.

Cậu khiến cho Kiều Nhung cảm giác trên phương diện tinh thần hai người đều bình đẳng, có thể sánh đôi đối kháng, đòi hỏi lẫn nhau.

Điều này khiến cho Kiều Nhung cảm thấy bất ngờ và mới mẻ, dù sao trong giới cũng không có mấy người không sợ hắn, có thể sánh vai với hắn lại càng ít ỏi.

Vì vậy, trải nghiệm đêm ấy của Kiều Nhung khá là thỏa mãn.

Vì có thuốc kích dục nên hắn giày vò nghệ sĩ nhỏ rất lâu, nhưng đối phương vẫn đáp lại tích cực và thích thú.

Sung sướng đầm đìa qua đi, Kiều Nhung luôn luôn ngủ ít vậy mà ngủ sâu bên người nghệ sĩ nhỏ, mãi đến sáng hôm sau mới tỉnh lại.

Ngay khi hắn đang cảm thấy khó tin về hành vi của mình, nghệ sỉ nhỏ bên cạnh hắn vẫn đang say ngủ vô thức đưa tay lên gãi gãi hai má trắng nõn, trong miệng lẩm bẩm: “Bố mày có thể.”

Kiều Nhung nhịn không được cười ra tiếng.

Thật sự là một buổi sáng thoải mái, hắn nghĩ, hắn phải bao nuôi nghệ sĩ nhỏ tuyến 38 này.

Mà bây giờ, nghệ sĩ nhỏ ấy dám lấy “truyền thống từ trong xương” mục nát này làm lý do từ chối yêu cầu của hắn?

Bất kể đối phương đang cố gắng thu hút sự chú ý, gợi lên khẩu vị của hắn hay là còn mục đích khác, Kiều Nhung đều cảm thấy được nghệ sĩ nhỏ này đã thành công.

Hắn tìm được một con mồi thú vị, hắn sẽ không vội vã săn bắt, phải từng bước bắt sống, vờn quanh, chậm rãi thưởng thức.

Nghĩ đến đây, tâm tình có chút ác liệt của Kiều Nhung đã lấy lại niềm vui, giọng nói thoải mái dặn trợ lý: “Hỏi thăm hành trình gần đây của Thẩm Thứ rồi báo cáo lại cho tôi.”

Đại lão vậy mà không hề tức giận, thậm chí còn nở nụ cười!

Trợ lý Bách Nam, người đã làm tốt việc chuẩn bị tâm lý chống lại cơn thịnh nộ lôi đình, kinh ngạc, trong lòng mơ hồ lo lắng cho tương lai của cậu Thẩm.

Cùng lúc đó, Thẩm Thứ bắt taxi trở về căn nhà cho thuê của mình, đột nhiên hắt hơi một cái dưới cái nắng chói chang của mùa hè.

Cậu vừa oán giận tài xế taxi bật điều hòa quá lạnh, vừa nghi ngờ sức khỏe của thân thể này.

Cậu sờ sờ vùng bụng gầy guộc đến nổi xương sườn của mình qua lớp áo phông, nhớ lại những múi cơ trên cơ thể Kiều Nhung, nhất thời cảm thấy hâm mộ, ghen tị, và vô lý.

Căn nhà cho thuê ở tầng 16, thang máy ở hành lang bị hỏng. Cậu đỡ thắt lưng thở hổn hển đi lên cầu thang, lẩm bẩm trong miệng: “Thẩm Thứ, Thẩm Thứ à, cậu là Lâm muội muội đầu thai chuyển thế à? Tuy tối qua là lần đầu tiên của cậu, nhưng ngủ một giấc cũng có thể bị bệnh, đi vài bước thì khó thở như này là quá mỏng manh rồi đấy!”

“Tố chất của thân thể này nên được tập luyện nhiều hơn!”

Thấy cuối cùng cũng leo lên được tầng thứ 15, cậu tràn đầy hy vọng ngước nhìn lên, lại nhìn thấy một người đàn ông trung niên với cái bụng bia lồ lộ, kiểu tóc Địa Trung Hải và vầng trán bóng bẩy đang phun sương nhả khói trước cửa nhà cậu.

Là người đại diện của cậu, Thái Chu.

Thẩm Thứ không khỏi trợn mắt xem thường, nghĩ thầm, tên ma cô dẫn mối này đã biết đến đây để diễu võ dương oai.

Cậu lên tầng mở cửa, Thái Chu hùng hổ đi sát phía sau, cũng chẳng thèm thay dép ở huyền quan, nghênh ngang đi vào trong phòng, đặt mông ngồi xuống giường khiến nó kêu cót két.

Thái Chu tựa vào đầu giường bắt chéo chân, cầm điếu thuốc trong tay rít một hơi, giọng điệu không tốt hỏi: “Nhóc con mày còn biết xuất hiện?”

“Ngày hôm qua, mày ăn gan hùm mật gấu phải không? Dám cúp điện thoại của tao rồi tắt máy cả ngày, không muốn sống ở Bác Diệu Mutual nữa à?”

Thẩm Thứ nhớ lại người đại diện của nguyên chủ pháo hôi đã được nhắc đến trong tiểu thuyết này.

Thanh danh của nguyên chủ trong Bác Diệu Mutual Entertainment không tốt lắm. Tài nguyên của Bác Diệu Mutual nghèo nàn, rất nhiều người không có cơ hội ra mắt. Ông chủ Từ Tử Minh dùng chiêu bài đóng gói ngôi sao, cho cấp dưới của gã lừa thanh niên trẻ tuổi có nhan sắc vào công ty, đưa họ lên giường của đủ loại kẻ có tiền để trao đổi lợi ích.

Nguyên chủ là một người trong số đó.

Càng đáng tiếc hơn, người đại diện cho cậu ấy, Thái Chu, là một người cực kỳ thô tục, thấy tiền là sáng mắt, lại hay ỷ thế bắt nạt, thường xuyên ngáng chân, gây khó dễ với những người mới không lấy lòng gã. Ngay cả ở trong một công ty như Bác Diệu Mutual, bàn về danh tiếng xấu cũng số một số hai.

Nguyên chủ bị Thái Chu áp bức và sỉ nhục không ít, nhưng vì đã ký hợp đồng nên đành phải nhẫn nhịn, tiếp tục kiếm ăn dưới trướng gã.

Thầm Thứ suy tính trong lòng.

Đầu tiên, cậu đi tới bên cửa sổ phòng khác, mở toang cửa sổ để đón không khí trong lành, sau đó cũng nghênh ngang ngồi lên ghế bên giường, dù cấp bách vẫn thong dong nhìn về phía Thái Chu, hỏi gã: “Thái ca, anh tìm em có việc gì?”

“Vớ vẩn!” Thái Chu vỗ mép giường cho hả giận, không khỏi nghĩ đến điều gì đó lại nhịn lại, vẻ mặt nhìn cậu có chút tối tăm, “Sao, tối qua trèo lên được giường ngài Kiều, hôm nay lại quên mất là ai cho mày cơ hội trèo lên?”

Thẩm Thứ nhướng mày đáp: “Không dám quên.”

Thái Chu không nhận ra ý khác trong lời nói của cậu, sắc mặt dịu hơn, cảm thán nói: “Không quên là tốt, cũng coi như oắt con mày gặp may, nghe nói hôm qua ngài Kiều bị chuốc thuốc kích dục, vì thế mới nghĩ đến việc dùng mày, nếu là bình thường thì chúng ta sẽ uổng phí bận rộn cả buổi.”

Thẩm Thứ bị lời của hắn nói đến ghê tởm, lại nhịn xuống một cái trợn mắt xem thường, nghĩ thầm ai là chúng ta với ông.

Thái Chu rít một hơi thuốc, càng nói càng tự đắc: “Xem ra oắt con mày cũng nghĩ thông rồi, tối hôm qua hầu hạ ngài Kiều không tệ, bằng không hôm nay cũng sẽ không yên bình mà ngồi đây. Về sau, thật sự đi theo ngài Kiều rồi, nhớ nói giúp ông chủ nhiều chút, công ty sẽ dồn lực nâng mày.”

“Để anh nói cho nghe, với diện mạo của mày, nếu nghe theo lời khuyên của anh sớm đã có thể lấy được không ít tài nguyên, làm gì phải bận tâm đến bây giờ? Có điều là hiện giờ mày đã là kẻ có tài nhưng thành đạt muộn, khổ tận cam lai…”

Thẩm Thứ không thể nghe nổi nữa, nghĩ thầm đây toàn là mấy lời ngụy biện xằng bậy, mở miệng ngắt lời Thái Chu: “Thái ca, không biết dùng thành ngữ thì đừng dùng bừa bãi, bị bắt phải bán thân thể đổi lấy tài nguyên, anh cũng có thể không biết xấu hổ nói có tài thành đạt muộn, khổ tận cam lai? Còn hai từ xúc phạm thì sao?!”

Lần đầu Thái Chu bị túi da rỗng trong tay làm cho choáng váng bởi từng lời oán giận gây khó dễ, hơi sửng sốt, buông chân bắt chéo, ngạc nhiên nhìn Thẩm Thứ: “Ui cha, thằng nhóc mày giờ ôm được cái đùi vàng, tìm được chỗ dựa vững chắc nên dám đứng lên chống đối rồi? Dám nói chuyện với Thái ca như vậy?”

Thẩm Thứ không để tâm uy hiếp của gã, gọn gàng dứt khoát nói: “Tối qua quả thật tôi đã có một đêm vui vẻ với ngài Kiều. Tuy nhiên, sáng hôm nay tôi đã từ chối điều kiện mà hắn đưa ra, tính toán của ông với Từ Tử Minh chỉ sợ sẽ thất bại thôi.”

Thái Chu mặt khiếp sợ, biểu cảm hơi dại ra hỏi: “Mày, vậy mà mày từ bỏ tiền đồ tốt đẹp của mày, cự tuyệt yêu cầu của ngài Kiều?!”

“NO,” Thẩm Thứ lắc lắc ngón trỏ, “Tôi không có từ bỏ tiền đồ của tôi.”

“Chỉ có điều,” cậu nhìn Thái Chu gằn từng chữ, “Về sau loại chuyện tiếp khách bán thân này đừng có tới tìm tôi!”

“Hừ.” Thái Chu cũng là dạng lọc lõi, nghe được lời của Thẩm Thứ đầu tiên còn bất ngờ, sau khinh thường hừ một tiếng, trong cái nhìn chăm chú của cậu gẩy gẩy tàn thuốc, không thèm lịch sự nói, “Thẩm Thứ, mày còn nhớ rõ chứ? Lúc trước là chính mày cầu xin tao cho mày công việc này, nói thiếu nợ phải trả, làm gì cũng được, hiện giờ tao cho mày cơ hội, mày lại đối xử với tao như vậy?

Trong lòng Thẩm Thứ nảy lên một cái.

Mẹ nó, tại sao vừa rồi cậu lại quên chuyện này, nguyên chủ vì trả nợ mới đồng ý bán thân!

Bây giờ vì bảo vệ mạng sống dưới tay nhân vật chính, hắn từ chối yêu cầu bao nuôi của ông lớn, hiệu quả dây chuyền là cậu đã rỗng túi lại còn phải trả món nợ 1 triệu tệ!

Trong cái rủi có cái may, nguyên chủ đã vay một khoản vay tư nhân, vẫn còn 6 đến 7 tháng nữa mới tới kỳ hạn trả nợ cuối cùng…

Thẩm Thứ im lặng một lúc lâu, cứng ngắc nói với Thái Chu: “Tôi muốn làm việc, nghiêm túc.”

Thái Chu lại bắt chéo chân, trên mặt mang theo nụ cười giả dối hỏi cậu: “Mày không nghe lời như vậy, tại sao tao phải cho mày công việc?”

“Ừ ha,” Thẩm Thứ khoanh tay ngồi, cau mày sờ cằm, như thể vắt óc suy nghĩ lý do vì sao.

Sau đó cậu nhìn về phía Thái Chu, gằn từng tiếng nói: “Bằng việc làm thế nào tôi có thể bước ra khỏi khách sạn một cách quang minh chính lại, lại bình yên vô sự ở đây nói chuyện với ông, thế nào?”

————-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play