Thẩm Thứ không thể tưởng tượng được, nhìn khung cảnh xa lạ trước mắt. Bức tường đối diện treo một màn hình TV LCD màu đen, rèm cửa trắng tinh che khuất ánh sáng bên ngoài, chỉ có một ngọn đèn đầu giường chiếu sáng cả căn phòng tối mờ làm người ta không thể phán đoán được thời gian chính xác.

Thế nhưng, đây không phải trọng điểm, trước đó rõ ràng cậu đang trên đường về nhà. Khi đó, xe của cậu sắp va chạm với một chiếc xe tải mất kiểm soát. Hình ảnh cuối cùng cậu nhìn thấy là người tài xế liều lĩnh bẻ lái, để cậu – người đang ngồi ghế phụ đối mặt với chiếc xe tải. Và bây giờ, cậu đang ở trong một phòng khách sạn cao cấp, không mảnh vải che thân.

“Mình đã chết rồi à?” Thẩm Thứ đưa tay lên nhéo má, ngẩn người lẩm bẩm. Vừa nhéo một cái, cậu cảm thấy da mặt mình tốt đến không ngờ. Làn da mịn màng, thanh tú, tựa như đắp hai tấm mặt nạ cùng một lúc liên tục trong một tháng. Cậu đưa tay lên lần nữa, chạm vào khuôn mặt mình, rồi nhìn vào cổ tay trắng nõn gầy guộc trước mặt. Chợt nhận ra có gì đó không ổn – cơ thể này đâu phải của cậu? Cậu chưa bao giờ mỏng manh như thế này.

Nhiều suy nghĩ rối rắm hiện lên trong đầu. Sau một hồi hoa mắt, Thẩm Thứ có được trí nhớ về thân thể mới của mình. “Cậu ấy” là một nghệ sĩ nhỏ nằm ngoài tuyến 38 – Thẩm Thứ. Hôm nay, cậu ấy cùng ba người đồng nghiệp đến đây ăn tối với người đại diện và ông chủ của mình.

“Đậu xanh, chuyện này lại có thể xảy ra.” Thẩm Thứ lẩm bẩm sau một hồi sửng sốt, “Thế giới này cũng quá ảo.

Ngày thường, tên tài xế lương tâm bị chó tha được cậu trả lương cao, ấy vậy mà vào lúc quan trọng, anh ta lại chỉ biết lo mạng mình, thậm chí còn đẩy cậu về phía chiếc xe tải mất kiểm soát. 

Nhưng! Cậu không chết! Thế mà cậu lại xuyên vào một cuốn sách!

Chỉ có một khuyết điểm, chính là cái tên pháo hôi thụ trùng tên trùng họ trong cuốn tiểu thuyết “Không Yêu” mà cậu đọc trước khi bị tai nạn xe kia lên sàn không quá ba chương đã rớt đài.

Đúng vậy, thi thoảng Thẩm Thứ sẽ đọc vài cuốn tiểu thuyết tình yêu thuần khiết trên app văn học Tấn Giang. Là một con chó độc thân thích đồng giới nhưng chưa đối tượng, cậu vô cùng thích đọc truyện đam mỹ ngược máu chó. Cậu thích lén lút xem các thể loại hận thù hóa dại ngược luyến tình thâm, vì yêu mà chết đi sống lại, yêu đến khắc cốt ghi tâm.

“Không Yêu” là cuốn tiểu thuyết cậu rảnh rỗi ấn vào, một cuốn chủ thụ báo thù. Nhân vật chính Phó Thời Kiêu là con nhà hào môn thế gia ở thành phố B, yêu thầm học trưởng – con cháu của hào môn Kiều gia Kiều Nhung.

Cha Kiều Nhung là ông lớn của giới giải trí. Vì có một vài chuyện nên quan hệ của Kiều Nhung với cha không tốt. Sau khi tốt nghiệp đại học, anh về nước thành lập công ty giải trí để lật đổ cha mình. Phó Thời Kiêu thì từ bỏ việc du học, không màng người thân bạn bè phản đối, cũng bước vào giới giải trí, trở thành nghệ sĩ bậc nhất dưới trướng Kiều Nhung.

Trong vòng 5 năm, Kiều Nhung thành công thâu tóm công ty cha mình, một tay thành lập đế chế đầu tiên của ngành giải trí trong nước – Tinh Nghi Entertainment, thay thế cha mình trở thành ông trùm mà mọi người trong giới phải nể phục. Phó Thời Kiêu cũng nhờ vào kỹ năng diễn xuất tinh tế của mình mà trở thành người trẻ tuổi nhất đoạt giải Kim Mã ảnh đế. Tuy vậy, thành công trong sự nghiệp không phải điều Thời Kiêu theo đuổi, điều duy nhất hắn luôn hướng tới là Kiều Nhung. 

Hắn dùng mọi thủ đoạn diệt trừ những người xuất hiện xung quanh Kiều Nhung, bất kể nam nữ có thể làm Kiều Nhung vừa ý, trăm phương ngàn kế chỉ vì muốn đứng bên cạnh anh. Thế nhưng, Kiều Nhung nói với Phó Thời Kiêu rằng chỉ coi hắn như một người bạn, chưa từng rung động với hắn. Về sau, hắn chủ động bám riết không buông, tự dâng đến cửa, Kiều Nhung cũng không chạm vào. Cuối cùng, Thời Kiêu tuyệt vọng lựa chọn đồng quy vu tận với Kiều Nhung. Kết thúc của cuốn tiểu thuyết là Bad Ending.

Tóm gọn lại, “Không Yêu” là câu chuyện của nhân vật chính có tam quan lệch lạc, yêu mà không có được, tự làm tự chịu. Mà nhân vật pháo hôi thụ, Thẩm Thứ là người khiến Phó Thời Kiêu không kiềm chế được, kích động đi tỏ tình lần đầu tiên với Kiều Nhung. Lần xuất hiện đầu tiên của cậu ta là khi cậu leo lên giường sếp lớn Kiều Nhung sau một bữa tiệc tối. Kết cục là bị vị ảnh đế ghen tuông kia hại chết. Bởi vì pháo hôi này trùng tên trùng họ, Thẩm Thứ ấn tượng sâu sắc với cốt truyện này.

Hiện tại…

Cậu nhìn chiếc áo choàng tắm màu trắng rộng rãi trên người và chiếc giường êm ái bên dưới, rốt cuộc cũng nhận ra rằng cốt truyện được mô tả trong cuốn tiểu thuyết sắp diễn ra.

Trong trí nhớ của pháo hôi thụ, bình thường loại yến tiệc này sẽ không bao giờ mời nghệ sĩ nhỏ tuyến 38 như bọn họ. Tuy nhiên, trước đó ông chủ đã nói rõ, nếu ai có thể được kim chủ coi trọng sẽ có được tài nguyên cùng danh tiếng mình mong muốn. Pháo hôi thụ đồng ý đi.

Người bước vào gian phòng 1601 này chính là mục tiêu của nhân vật chính “Không Yêu” – Kiều Nhung. Trong tiểu thuyết, Kiều Nhung không hiểu tình yêu là gì, từ đầu đến cuối chưa từng yêu ai. Anh ta là một người đa nghi cứng đầu, tính tình lên xuống, nắng mưa thất thường, thủ đoạn làm việc tàn nhẫn điên cuồng, người trong giới gọi ngầm là đại lão tâm thần. Rất nhiều người sợ anh, lại không thể không nịnh bợ anh.

Trong buổi tiệc tối, Kiều Nhung chỉ liếc nhìn Thẩm Thứ vài cái, bé đáng thương này đã bị người sắp xếp đến khách sạn, chuẩn bị trước cho các vị khách quý, tự mình tắm rửa sạch sẽ, đợi chờ người tới “lâm hạnh”.

“Bọn tư bản độc ác”, Thẩm Thứ đứng lên khỏi mép giường, nhặt bộ quần áo trên ghế mặc vào từng cái một, trong miệng căm giận lẩm bẩm, “Bố mày không thèm hầu hạ cho một tên tâm thần!”

Đột nhiên, một giai điệu sôi nổi vang lên giữa căn phòng yên tĩnh. Cậu hoảng hồn đến mức thiếu chút nữa ngã xuống giường. Cậu vội vàng lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, trên màn hình hiển thị người gọi là Thái Chu. 

Thái Chu là người đại diện của pháo hôi thụ. Thẩm Thứ ấn nhận cuộc gọi, một giọng nam trung niên béo ục ịch nói thẳng với anh: “Thẩm Thứ, thằng nhóc mày hôm nay gặp vận may rồi, ngài Kiều đã đi vào thang máy đến phòng dành cho khách, cơ hội ngàn vàng khó có được, mày chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, trên giường cứ thể hiện buông thả, đừng có như bình thường sợ hãi rụt rè như một con đàn bà.”

Thẩm Thứ không nói hai lời ngắt điện điện thoại ngay lập tức, dứt khoát cầm lấy áo khoác đi ra ngoài. 

Nói đùa, chủ động trêu chọc nam chính của tiểu thuyết? Cậu chán sống rồi sao? 

Bây giờ, thời gian còn lại để cậu chạy trốn đã không còn nhiều nữa! 

Cậu lướt qua tấm gương soi toàn toàn thân ở lối vào phòng khách. Hình ảnh phản chiếu thoáng thấy một bóng người cao gầy bèn vội vàng dừng lại, từ từ bước lại tò mò nhìn vào người trong gương.

Các đường nét trên khuôn mặt có kích thước nhỏ bằng lòng bàn tay, rất tinh tế và cân đối. Điểm thu hút nhất trên khuôn mặt chính là đôi mắt phượng đen láy. Mắt hai mí trong và đuôi mắt mảnh, hơi nhếch lên như một dòng nước chảy róc rách, trong sạch và tràn đầy linh khí, vậy mà lại kiêm tốn, không huênh hoang. 

Thẩm Thứ không biết đó là sức sống mình trao cho nguyên chủ. Cậu chỉ cảm thấy người trong gương hơi giống với cậu trước kia, nhưng lại đẹp hơn rất nhiều. Cậu nhớ tới diện mạo của pháo hôi chỉ được miêu tả bằng sáu chữ – xinh đẹp hồn nhiên quá mức. Lúc này, nhìn người trong gương với đôi mắt có chút sửng sốt, cậu thầm thở dài một hơi, vậy mà có người vừa sinh ra xinh đẹp đến thế, quả là được thượng đế thiên vị quá đáng.

Nếu như vai chính có được ngoại hình như vậy, chỉ cần dựa vào nhan sắc đã có thể thống trị giới giải trí, trở thành người ai ai mến mộ. Đáng tiếc, người này lại được trao thân phận một bé pháo hôi nhỏ nhoi có số mệnh bi thảm. 

“Ôi chao.” Thưởng thức xong nhan sắc tuyệt trần của mình, Thẩm Thứ thở dài, thương tiếc thay cho nguyên chủ. Tiện đà cậu vui vẻ suy nghĩ, bây giờ chỉ cần thoát khỏi căn phòng này, cậu sẽ thực hiện bước đầu tiên để thoát khỏi số phận đã định sẵn và mở ra một cuộc sống mới cho cả nguyên chủ và chính mình. Thẩm Thứ nhấc đôi chân, cõi lòng đầy hy vọng mà duỗi tay nắm lấy tay nắm cửa.

Giây tiếp theo…

Chốt cửa tự chuyển động, cậu ngơ ngác nhìn cửa phòng bị người khác đẩy mạnh ra từ bên ngoài. Một người đàn ông với bộ vest phẳng phiu mang hương men say thoang thoảng xuất hiện trước mặt cậu. Người đàn ông thân hình cao lớn, cơ thể rắn chắc khoác trên mình bộ vest trang trọng càng khiến người ta khắc sâu. Thẩm Thứ cao 1m8 phải hơi nâng cằm lên để nhìn anh.

Hai người nhìn nhau.

Khuôn mặt người đàn ông cứng cáp, góc cạnh rõ ràng, đỉnh mày sắc bén, đôi mắt thâm thúy, hơi thở nặng nề, tựa như một loài thú hung hãn, vị vua của muôn loài. Anh nhìn Thẩm Thứ, ánh mắt sắc bén ánh lên vẻ không hài lòng giống như bị xúc phạm, nháy mắt làm hơi thở của anh ta nặng nề hơn. Thẩm Thứ lại không hề sợ hãi. Vừa mới cảm thán bản thân “dung mạo nghịch thiên”, lúc này người đẹp Thẩm lại không nhịn được ở trong lòng hô to: “Mẹ nó, quá đẹp trai!”

Đây mới là người đàn ông đích thực trong tâm trí cậu! Mà hiện tại, cậu cùng lắm cũng chỉ có thể gọi là một con búp bê xinh đẹp….

Mẹ nó…

Biểu cảm trên mặt Thẩm Thứ vừa tiếc nuối vừa mê trai, đôi mắt phượng ủ rũ một lúc rồi lại tỏa sáng. Tất cả thay đổi này đều bị người đàn ông nhìn thấy hết, trong mắt hắn ánh lên một chút nghiền ngẫm, nhưng lại vì cả người khô nóng khác thường nên mất kiên nhẫn. Anh hơi hơi cúi đầu nhìn Thẩm Thứ, bước tới, đóng cánh cửa sau lưng lại. Cùng lúc đó, dưới sống mũi cao thẳng, đôi môi dường như có phần lạnh lùng khẽ mở, một giọng nói trầm thấp cùng với tiếng đóng cửa vang lên: “Nhìn đủ chưa?”

Cuối cùng Thẩm Thứ cũng cảm nhận được nguy hiểm, chợt nuốt một ngụm nước bọt xuống, lui về phía sau một bước theo bản năng, lưng lại vẫn như trước thẳng tắp. Cậu thành thật trả lời: “Chưa.”

“Ha…” Người đàn ông cười một tiếng, vừa bước vào phòng trong, vừa hỏi hắn: “Rửa sạch sẽ rồi chứ?”

Thẩm Thứ đứng tại chỗ, xoay người nhìn hắn, vẫn như cũ thành thật trả lời: “Đã sạch.”

Nghe xong, người đàn ông giơ tay tháo chiếc cà vạt vướng víu ném xuống sofa cùng với chiếc áo khoác vest, bước về phía phòng tắm. Một lúc sau, tiếng nước trong trẻo từ phòng tắm phát ra khiến Thẩm Thứ kinh ngạc hoàn hồn và nhận ra chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo. 

Hai nhân vật đại diện cho lý trí và tình cảm bắt đầu kịch liệt cãi cọ trong đầu cậu. Lý trí nói Thẩm Thứ: “Kiều Nhung là một người mắc bệnh tâm thần, lại là đối tượng theo đuổi của nam chính Phó Thời Kiêu, nếu mày dám ngủ cùng anh ta, anh ta và Phó Thời Kiêu sẽ làm mày sống không quá ba chương, chi bằng bây giờ nhanh chân chạy trốn.” 

Thế nhưng tình cảm lại xúi giục cậu: “Tục ngữ nói rất hay, chỉ cần người có nhan sắc tuyện trần, tam quan sẽ chạy theo ngũ quan, dại lão đẹp trai đến thế, tính tình tệ chút thì có sao? Anh ta vẫn có nhiều ưu điểm mà người khác không có được như độc thân, có tiền, có thế. Đời người ngắn ngủi, gặp được một người đàn ông chất lượng tốt thì nên nắm bắt khoảnh khắc ấy. Hôm nay ngủ với đại lão, làm pháo hôi thì đã sao?

Tiếng nước chảy nhanh chóng biến mất. Thẩm Thứ cởi bỏ quần áo cấp tốc, vui vẻ chạy đến giường lớn, thoải mái chui vào chăn bông mềm mại, hưng phấn kêu to: “Tôi có thể!!!” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play