Trận đấu thứ hai của “Minh Tinh Phá Tường” được biên tập thành hai tập. 

Trong màn thi đấu giữa Thẩm Thứ với anh chàng không may mắn trong tập thứ 5 có chèn đoạn trailer cho thấy phản ứng khác nhau giữa hai người khi họ bốc trúng số 6. 

Cảnh chửi thề của anh chàng xui xẻo nọ được phát sóng và lập tức phải đối mặt với làn sóng phê bình đến từ bị cư dân mạng rằng “tố chất thấp, không xứng đáng làm nghệ sĩ”.

Ngược lại, màn solo guitar của Thẩm Thứ lại làm cư dân mạng vô cùng ngạc nhiên.

Sau màn biểu diễn của Thẩm Thứ, cả màn hình tràn đầy đạn pháo bàn tán về màn solo vừa rồi đến nỗi không ai chú ý đến màn biểu diễn sau đó, anh chàng xui xẻo kia đã hát cái gì. Sau đó, fans đã lưu lại video rồi đăng lên Weibo và ngay lập tức video đó có hơn mấy vạn lượt share.  

Cư dân mạng đồng loạt xuýt xoa:

[Đệt, đây là giai điệu thần thánh gì vậy, nghe quá đã tai!]

[Có cao nhân nào biết Thẩm Thứ cải biên bài này lại từ bài hát nào không? Xin tên, tui muốn nghe bản gốc!]

[Đây có phải là bài hát đồng dao của nước nào đó không? Nghe siêu cấp hay a a a!]

[Lãng mạn và u sầu, tươi mát và sâu lắng, nhẹ nhàng và đa cảm, tui thật sự rất thích bản solo guitar này, nó làm tui nhớ mối tình đầu của mình huhuhu]

[Thi nhân từng nói, yêu là niềm vui sướng tối cao nhất nhưng cũng là nỗi buồn thâm trầm nhất, câu nói giống với bài hát này thật sự. Nó cuốn ta vào cơn say mê, khó lòng kiềm chế được.] 

[Giờ này phút này, tui thật sự ghét mình không có khả năng văn chương bay bổng mà chỉ có thể bày tỏ sự phấn khích với niềm vui của mình bằng câu: AAAAAAAAAAA! Tiểu Thứ Thứ đáng iu quá, mẹ yêu con aaaaaaaa…]

[Lầu trên nào đó hồi nãy hỏi đây là bài gì, nếu tui đoán không lầm thì bài này là Thẩm Thứ tìm người sáng tác cho mình đó.]

[Tui cũng cảm thấy bài này Thẩm Thứ tìm người sáng tác cho. Sinh viên học viện âm nhạc bày tỏ, cấu trúc với hợp âm guitar của bài này đều không phức tạp lắm, nhưng mà kết hợp lại với nhau thì lại hay đến bất ngờ đó. Người sáng tác bản này rất có tài nha.]

[A a a a, cho nên là có bản hoàn chỉnh đúng không? Có nhạc sĩ nào đứng ra nhận bài này là bài mình sáng tác không?]

Thẩm Thứ, người đang đồng thời theo dõi chương trình ở nhà, nhìn thấy bài hát cậu sáng tác nhận được nhiều lời khen như vậy nên vui cực kỳ. 

Cậu ngâm nga một giai điệu nhỏ đung đưa đôi chân dài của mình, chống cằm suy nghĩ xem mình nên trả lời cư dân mạng kiểu gì. Xem qua bình luận cuối cùng, Thẩm Thứ chợt lóe lên cảm hứng và nghĩ ra một cách hay. Cậu đăng nhập vào tài khoản Weibo của mình rồi share bình luận này mà không ghi bình luận gì thêm, chỉ có một biểu tượng cảm xúc cười toe toét. 

Cư dân mạng ngay lập tức bùng nổ khi nhìn thấy nó. 

[Không thể nào, Thẩm Thứ đang muốn nói ý gì vậy? Tui không thể tin được!]

[Đừng nói ý của Thứ Ca là bài này là do anh ấy sáng tác nha? Âu mài gót!]

[Vậy Thẩm Thứ thật ra là một người soạn nhạc hở…?]

[ A a a a, Thứ Ca tự viết á? Trên cả tuyệt vời!]

[Tiểu Thứ Thứ, quả nhiên mẹ không có nhìn lầm con mà!]



Sau một đợt fans kinh ngạc và sùng bái qua đi thì trên mạng dần xuất hiện anti-fans đặt ra nghi vấn. 

[Thẩm Thứ nói bài này là do cậu ta viết, ai có thể chứng minh? Có khi cậu ta dùng tiền mua lại bài này thì có.]

[Thủ đoạn tự lăng xê bản thân kiểu này của Thẩm Thứ thật sự quá low. Gì mà ngọn cỏ vừa chói lọi vừa có nhân sinh tốt á, kinh tởm.]



Chỉ là làn sóng nghi ngờ này vẫn chưa kịp trở thành vấn đề lớn thì Mạc Dương đã đứng ra share lại trên Weibo mình. 

Nhạc sĩ Mạc Dương V: Ca khúc này được ra đời dưới mí mắt tôi đó [đắc ý] @Thẩm Thứ – chiếc cây nỗ lực mọc rễ và nảy mầm V

Anti-fans dám tạt nước bẩn vào người Thẩm Thứ nhưng lại không dám nói xấu gì Mạc Dương – người có uy quyền trong giới âm nhạc Trung Quốc. 

Tạt nước bẩn

Mạc Dương làm người vừa chính trực vừa thành thật, đây là điều được mọi người trong vòng công nhận. Anh không thiếu tiền, cũng không nhất thiết phải vì một hậu bối như Thẩm Thứ mà nói dối, càng không có hiềm nghi về việc phối hợp với tổ tiết mục để lăng xê. Bởi vậy những lời này vừa được đăng lên như là sự thừa nhận: Thẩm Thứ chính là tác giả sáng tác bài hát này. 

Cư dân mạng lại lần nữa bùng nổ. 

[Giai điệu của bản nhạc này vừa dễ nghe vừa có phối khí đơn giản. Tuy rằng phối khí giản đơn nhưng kỹ năng lại chuyên nghiệp, mà kỹ năng chuyên nghiệp thì không phải ai cũng có, đây chắc chắn là thứ mà tui không để viết ra được. Thẩm Thứ cmn quá có tài!]

[Thứ Ca bày tỏ, anh rõ ràng là một chàng trai có thể đua giá trị nhan sắc nhưng không, anh càng muốn đua tài năng hơn.]

[Nói đến giá trị nhan sắc, chỉ có mình tui thấy biểu cảm của Thẩm Thứ khi tập trung gảy dây đàn trông khác với lúc bình thường hở? Đẹp xuất sắc luôn đó hu hu hu.]

[Lầu trên ơi, không phải chỉ có một mình bà đâu, tui cũng đang liếm nhan sắc của Thẩm Thứ nè. Chời ơi, đây là nhan sắc của thần tiên nào vậy đm, 360 độ không hề có một góc chết nào luôn á. Đẹp chết tui rồi!]

[Với lại nha, tạo hình vàtrang phục trong trận thi đấu này của Thẩm Thứ cũng rất đẹp đó, mọi người không có ai chú ý tới điều này á?]

[Có tui chú ý nè huhuhu. Tiểu Thứ Thứ trưởng thành rồi, cuối cùng cũng chịu trang điểm rồi, tỷ tỷ cảm động quá.]

[Tui yếu ớt nói một câu, tập này Thẩm Thứ chọn bài hát rất tốt, hát vô cùng hay.]

[Đúng đúng đúng, tui cũng nghĩ bài hát được cải biên siêu hay luôn, cộng thêm đoạn solo guitar ở khúc cuối nữa. Nãy giờ tui tua đi tua lại mấy chục lần rồi đó!]

…..

Trên mạng tràn ngập những câu ca ngợi giúp Thẩm Thứ trở nên nổi bật hoàn toàn, vượt qua cả màn trình diễn phía sau của Phó Thời Kiêu và Trình Gia Hâm. Chỉ sau một tiếng, hashtag #Thẩm Thứ solo đàn guitar# nhanh chóng thay thế vị trí thứ nhất của hot search trong sự bất ngờ của tổ tiết mục. 

Thẩm Thứ nằm ở trên giường lướt điện thoại, hưng phấn đến mức lăn qua lăn lại không ngủ được. Cậu vừa đọc những lời khen của cư dân mạng, vừa lẩm bẩm: 

“Mẹ nó, cư dân mạng trong cuốn tiểu thuyết này thật sự quá đáng yêu, ai ai cũng có con mắt nhìn hàng.”

“Rốt cuộc cũng có người thưởng thức nhạc của ông đây rồi, cảm động quá a a a”

“Không được không được, mình sống được hai đời rồi, có cái gì mà chưa từng nhìn thấy. Bây giờ nhất định phải tịnh tâm lại không được hưng phấn nữa, đi ngủ đi ngủ.”



Không biết Thẩm Thứ đã ngủ say từ lúc nào, ngày hôm sau, cậu bị đánh thức bởi tiếng chuông reo liên tục của mình. Cậu cầm điện thoại, thấy người đang gọi điện cho mình là người đại diện của cậu – Thái Chu. Từ lần Thái Chu miễn cưỡng sắp xếp trợ lý cùng xe đưa đón cho Thẩm Thứ, hai người đã không liên lạc với nhau hơn nửa tháng. Vì thế, Thẩm Thứ không đoán được lý do vì sao hôm nay hắn lại bất chợt gọi điện thoại cho mình. 

Tuy rằng gần đây cậu có hơi nổi hơn một chút, nhất là đêm qua có thể gọi là nổi tiếng chỉ trong một đêm, nhưng cho dù vậy thì cũng sẽ không có công việc nào nhanh tìm tới cậu như vậy. Suy cho cùng thì cậu vẫn chưa có một tác phẩm nào để chứng minh năng lực của mình, dù cho là điện ảnh, kịch hay ca khúc. 

Thẩm Thứ có linh cảm không tốt, vừa nghe điện thoại thì Alo một tiếng rồi chuẩn bị cẩn thận đối phó. 

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói thận trọng, vô cùng nịnh nọt của Thái Chu hỏi cậu: “Thẩm Thứ, anh Thái quấy rầy giấc ngủ của cậu à?”

Thẩm Thứ không nói gì, thầm nghĩ, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp, xem ra chuyện hôm nay chắc chắn không phải là chuyện tốt lành gì. 

Thấy cậu im lặng không đáp, Thái Chu không giả vờ giả vịt quan tâm cậu nữa mà nói: “Đúng là có việc thật nên anh nói thẳng với cậu luôn nhé.” 

“Phó giám đốc Phùng Mậu của Dứa Network Platform sau khi xem “Minh Tinh Phá Tường” thì cảm thấy cậu rất có tiền đồ nên muốn mời cậu ăn một bữa cơm, sẵn làm quen rồi trò chuyện với nhau một chút, có khả năng sau này còn được hợp tác với nhau nữa.”

“Ngài ấy chủ động đề cập chuyện này với giám đốc Từ của chúng ta. Giám đốc Từ cảm thấy đây là chuyện tốt nên kêu anh đi khuyên cậu đi đi.”

Thẩm Thử không khỏi trợn to hai mắt, thầm nghĩ, đúng là chó thì không đổi được thói quen ăn phân, hai kẻ chuyên dẫn mối Từ Tử Minh và Thái Chu lại muốn hại cậu. Nhưng mà thật đáng tiếc, cậu lại không phải là một tên nhát gan chỉ có thể mặc người xâu xé như nguyên chủ. 

Cậu trả lời một cách quyết đoán: “Thái Chu anh hãy nghe cho kỹ đây. Tôi! Không! Đi! Tôi nhớ rõ là tôi từng nói với anh rồi, sau này mấy chuyện xấu xa như thế này thì đừng có tìm tôi!”

Thẩm Thứ từ chối vô cùng dứt khoát, vô cùng lưu loát. Thái Chu biết cậu của bây giờ không có yếu hèn, cũng không nghe lời như trước đây nữa nên vội vàng khuyên dỗ: “Đúng đúng đúng, anh biết cậu không muốn đi mà. Nhưng mà Thẩm Thứ à, cậu có từng nghĩ rằng phó giám đốc Phùng là người có địa vị cao ở trong Dứa Network Platform không, là người có thể ảnh hưởng đến kết quả thi đấu của chương trình đó. Bây giờ cậu vất vả tích lũy được một ít nhân khí thông qua chương trình này, nếu như cậu bị loại chỉ vì từ chối lời mời này thì có khác nào là công dã tràng không?”

Ừm hửm, lấy “Minh Tinh Phá Tường” ra để uy hiếp mình? 

Thẩm Thứ duỗi eo, từ trên giường ngồi dậy, giọng nói mang theo sự lười nhác cầm điện thoại trả lời: “Anh Thái, có phải anh quên mất rằng chương trình này là do ngài Kiều tự mình giám sát, vốn chưa tới lượt một phó giám đốc ở Dứa Network Platform được quyền loại bỏ thí sinh!”

Thái Chu nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, trả lời: “Thẩm Thứ, cậu nói vậy đúng là giúp tôi nhớ lại một việc, phó giám đốc Phùng không phải là một người dễ bị lừa như anh Thái của cậu đâu. Phó giám đốc Phùng có mạng lưới quan hệ rộng nên đã sớm hỏi thăm và biết cậu không phải tình nhân của ngài Kiều rồi. Hiện tại bên cạnh ngài Kiều không có một ai cả. Anh Thái chỉ muốn nói với cậu thế này, sau này cậu tốt nhất đừng lấy đại danh của ngài Kiều ra để hù người khác nữa, chưa biết chừng ngày nào đó việc này đến tai ngài Kiều thì lúc đó cậu khỏi nghĩ đến việc tiếp tục lăn lộn trong giới nữa đấy.”

Thẩm Thứ bắt được trọng điểm trong lời nói của Thái Chu, trong lòng xuất hiện một tia nghi ngờ. 

Phó giám đốc Phùng người này cũng không phải là nhân vật lợi hại gì cho cam, làm sao hắn lại có thể nghe ngóng được cuộc sống đời tư của đại lão như Kiều Nhung?

Cứ cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm. 

Còn có, tại sao hắn lại bỗng dưng coi trọng mình? Trong khi bản thân mình đến hắn là ai còn không biết, cả hai đều chưa từng gặp nhau, chẳng lẽ hắn chỉ xem qua hai tập chương trình đã nhất quyết phải bắt mình đến bồi rượu hắn?

Một vị phó giám đốc có địa vị cao mà làm như vậy không phải quá khác người rồi?

Trừ khi… có người cố ý nhắc tới mình ở trước mặt hắn!

Thẩm Thứ ngồi trên giường vuốt ve cằm hoài nghi, chuyện này có khi nào là âm mưu quỷ kế của Phó Thời Kiêu không…

Điện thoại rung lên, Thái Chu ở đầu bên kia vẫn tiếp tục áp dụng chiêu vừa đấm vừa xoa với cậu: “Thẩm Thứ à, tôi nói cậu đừng tiếp tục giả vờ thanh cao hay nghĩ mình là trinh tiết liệt phụ làm cái gì. Cậu có thể ngủ với ngài Kiều thì tất nhiên cũng có thể bồi phó giám đốc Phùng ăn cơm rồi, cả hai cái đều là hầu hạ kim chủ thật tốt để đổi lợi ích, chẳng phải cuộc sống bây giờ của cậu đã tốt lên rồi đấy sao?”

“Hơn nữa, ngài Kiều cũng chỉ lộ mặt ở trong tiết mục thôi, chắc chắn không quản nhiều việc như thế đâu. Còn phó giám đốc Phùng thì có hơn trăm cách để loại bỏ cậu ra khỏi chương trình dưới mí mắt đại lão mà thần không biết quỷ không hay.”

“Đm” Thẩm Thứ bị mấy lời này của Thái Chu chọc tức, âm thầm mắng tục một cái. 

Cậu dấy lên ý chí chiến đấu, thầm nghĩ, vậy ông đây sẽ đi gặp cái vị phó giám đốc Phùng kia thì sao, hắn thật sự cho rằng không có Kiều Nhung là mình không trị được mấy tên háo sắc này á?

Who sợ who!

Để tôi cho mấy người nhìn thấy cái gì gọi là kiên cường!

Thẩm Thứ hạ quyết tâm, giả vờ như mình bị dọa nên chần chừ một lát mới ngập ngừng đáp lời Thái Chu bên kia điện thoại: “Anh Thái, nếu như vậy thì tôi nghe lời anh chấp nhận bữa cơm này vậy, tôi không muốn bản thân cứ như vậy bị loại bỏ khỏi “Minh Tinh Phá Tường”.“

Nghe được đáp án mình muốn nghe, Thái Chu cảm thấy đắc ý trở lại với độ kiêu ngạo như lúc trước, không còn bộ dáng khom lưng cúi đầu trước mặt Thẩm Thứ nữa: “Thẩm Thứ à, không uổng công anh Thái nói nãy giờ, thằng oắt cậu cuối cùng cũng chịu thông não. Đây là cơ hội khó có được nên cậu phải chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, ở trên bàn tiệc biểu hiện cho tốt vào, đừng có sợ hãi rụt rè giống đàn bà con gái như thế!”

Thẩm Thứ: Mấy câu cuối cùng nghe quen thật sự, chẳng lẽ là văn mẫu chuyên dùng để xúi giục người ta bò lên giường kẻ khác à?

Ha ha!

Cậu cười lạnh một tiếng, trả lời Thái Chu: “Anh Thái, anh cứ yên tâm đi! Có khi nào tôi làm anh thất vọng chưa?” 

———– 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play