Thành công mà nhóc con khó khăn lắm mới có được cần phải cổ vũ, Trình Hoan đưa món đồ trên tay cho Từ Lệ, dẫn Tinh Tinh đi sang bên cạnh, cô ngồi xổm xuống, lấy cục rubik từ trong tay Tinh Tinh ra, nhóc con đứng thẳng tắp, rõ ràng đang đợi được khen ngợi.

Trình Hoan cũng không keo kiệt lời nói của mình, cô hôn một ngụm lên mặt nhóc con: "Cục cưng thật thông minh!"

"Hì hì..." Tinh Tinh chắp tay sau lưng, cười lộ cả một hàng răng sữa nhỏ, cậu thơm lại một ngụm: "Mẹ cũng thông minh!"

Bây giờ cũng mới bảy tuổi rưỡi, vẫn chưa tới giờ đi ngủ thường ngày của Tinh Tinh, gần đây nhiệt độ hạ xuống, nhiệt độ ban đêm đã rớt xuống mức hai mươi rồi.

Trình Hoan sờ tay của nhóc con, cảm giác có hơi lạnh, cô cầm lấy áo khoác mặc vào cho Tinh Tinh, hỏi cậu có muốn uống nước hay không.

Tinh Tinh quả thật có hơi khát cho nên cậu đã uống nửa cốc nước trong tay Trình Hoan, uống xong rồi lại vung tay lên với cô: "Mẹ ơi, mẹ cứ bận đi, không cần để ý tới con."

Buổi tối người nhiều, tình thế của Từ Lệ bên kia quả thực có chút xoay sở không kịp, Trình Hoan cũng không thể luôn chơi cùng nhóc con được, cho nên đồng ý.

Bàn ghế trong lều bị ngồi đầy cả rồi, Trình Hoan tìm ra một cái ghế mazza nhỏ, để Tinh tế ngồi lên đó, lại dặn dò thêm lần nữa: "Cục cưng, con ngồi đây chơi đi, có chuyện gì thì gọi mẹ, không được đi theo người khác đấy có biết chưa?"

"Mẹ ơi con biết rồi."

Trình Hoan đi làm việc tiếp, để lại Tinh Tinh một người ngồi ở bên đó nghịch rubik.



Lý Khang vừa trông thấy cơ hội, giả bộ tình cờ đi qua tiếp cận.

"Bạn nhỏ này, con thông minh quá."

Tinh Tinh nghe thấy tiếng, ngẩng đầu lên nhìn hắn cười.

Lý Khang Nhất đứng một bên, dằn cảm xúc xuống, tỉnh bơ hỏi: "Bạn nhỏ, con đã đi học chưa thế?"

Tinh Tinh gật đầu: "Con đi nhà trẻ."

"Có phải năm nay con bốn tuổi không?" Sau khi tính xong tuổi đi học, Lý Khang Nhất nói ra suy đoán.

"Í?" Tinh Tinh kinh ngạc ngẩng đầu, tựa như đang nói sao chú lại biết.

"Chú đoán đó." Lúc này vừa hay có người đi, Lý Khang Nhất kéo cái ghế bên cạnh lại ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Cháu chơi một mình có chán không?"

"Không."

Tinh Tinh cảm thấy cái chú này nói hơi nhiều, có hơi giống người xấu mà mẹ nói, vậy nên nói chuyện càng thêm ngắn cụt.

Lý Khang Nhất vẫn còn chưa biết mình đã bị ghét mất rồi, hắn trải đường lâu như vậy, cuối cùng cũng hỏi đến vấn đề chính: "Ba của con đâu, sao không chơi cùng với con?"



Hắn có hơi hồi hộp, tay đặt trên đầu gối thậm chí còn đổ cả mồ hôi, nếu như suy đoán của mình thành thật, vậy không chừng đây chính là cậu chủ nhỏ tương lai đấy!

Tinh Tinh nhìn hắn một cái, mẹ nói ngoại trừ chú cảnh sát, những người khác muốn dắt cậu đi tìm ba mẹ thì đều là người xấu, hỏi thẳng tình hình gia đình khả năng rất lớn cũng là người xấu luôn, cái chú này trông có vẻ cực kỳ cực kỳ giống!

Cậu trợn mắt nhìn chằm chằm Lý Khang Nhất, hừ một tiếng quay người đi, quyết định không để ý hắn.

Lý Khang Nhất bị trừng mà chả hiểu gì, chẳng biết sao mình đã đắc tội với người nữa, có điều phản ứng của Tinh Tinh lại khiến hắn lý giải thành cậu không muốn đối mặt, càng thêm chắc chắn với suy đoán của mình.

"Con không có ba sao?"

Tinh Tinh thả món đồ chơi trong tay xuống, đứng dậy chạy "bịch bịch bịch" đến chỗ của Trình Hoan ở bên kia, Lý Khang Nhất vẫn còn chưa phản ứng lại mà nhóc con đã ôm lấy chân của Trình Hoan cáo trạng rồi: "Mẹ ơi, chú này là người xấu!"

Trình Hoan nhướn mày, nhìn Lý Khang Nhất lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, để đồ đang cầm trong tay xuống đi qua đó.

"Tôi không có làm gì cả, chỉ nói có vài câu thôi." Lý Khang Nhất giải thích.

Trình Hoan gật đầu: "Ngại quá, bé nhà tôi có hơi sợ người lạ."

Lý Khang Nhất còn chưa kịp rộng lượng nói không sao, thì nghe thấy Trình Hoan lại nói tiếp: "Gan nó nhỏ, bây giờ nhìn thấy anh là sợ, đúng lúc người xếp hàng hôm nay cũng đông, hay là anh đổi ngày khác tới lại nhé?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play