Người ta thì thường thiếu nhận thức đầy đủ về vẻ ngoài của mình, Giang Minh Viễn nhìn bức ảnh này xong không cảm nhận được thân thiết gì, cũng không cảm thấy giống, chỉ cảm thấy trợ lý quá rảnh rỗi.

[Trương Minh Viễn: Cậu nhàn rỗi lắm?]

Lý Khang Nhất nhìn thấy mấy chữ ngắn gọn này, trong đầu hiện ngay ra dáng vẻ không một biểu cảm thừa của ông chủ, rùng mình phát, đem đống chữ đang gõ ra xóa hết.

Kệ đi, nếu sếp thấy không giống, thế thì không giống đi. Lý Khang Nhất liếc nhìn đứa trẻ cách đó không xa, lại nhìn sang cô chủ quán xinh đẹp đang bận rộn, nghi ngờ trong lòng làm sao cũng không đánh tan đi được.

Đứa trẻ này trông chừng ba bốn tuổi, thêm thời gian mang thai nhẩm thử, lúc ấy sếp vẫn chưa có quyền hành gì, hình như bên ngoài cũng có tiếng phong lưu, có khi đây chính là hậu di chứng của lần nào đó không làm tốt công tác bảo hộ để lại không chừng nhỉ?

Nghe nói gần đây mẹ sếp đang giục sếp kết hôn sinh con, ồn ào với sếp mà chẳng vui vẻ gì mấy, kết quả đứa trẻ này thật sự là cháu ruột của phu nhân, bà ấy chắc chắn sẽ rất vui.

Nhớ đến quý phu nhân bảo dưỡng tốt, ra tay hào phóng kia, lòng dạ của Lý Khang Nhất cũng bắt đầu lung lay. Giúp nhà họ Giang nhận lại đời sau, tin chắc rằng mình có thể nhận được không ít khen thưởng.

Chẳng biết chừng vị trí cũng có thể xê dịch một tí, nghe nói công ty con bên kia vẫn còn trống một ghế giám đốc.

...

Tinh Tinh muốn cùng Tinh Hoan tới đây, chỉ là tâm tình dưới sự kích động thỉnh thoảng làm càn một tí, nhưng cậu là một đứa bé hiểu chuyện, được đi cùng thì đã thỏa mãn rồi, cậu sẽ không làm ra hành động khóc nháo để người lớn đến chơi với mình.

Đã đến chợ đêm bên này, Tinh Tinh ở trước mặt Trình Hoan ngơ ngẩn một lúc, thấy cô bắt đầu bận rộn thì tự tìm một nơi để ngồi xuống, chơi với cục rubik đã mang theo.

Mặt cậu xinh trai, dáng vẻ ngoan ngoãn ngồi ở một bên chơi rất là khiến người ta yêu thích, thỉnh thoảng lại có người qua đó nói chuyện với cậu.



"Bạn nhỏ ơi, con biết chơi cái này không?"

"Biết." Tinh Tinh gật gật cái đầu, trên gương mặt ụ ụ thịt tràn đầy vẻ nghiêm túc. Tay bé nhỏ, cục rubik cậu đang chơi là 4×4, thế nên chẳng thể nào hoàn toàn cầm hết được, động tác lúc xoay nom có vẻ hơi vụng về chút.

Người tiếp lời với hắn cười, cảm giác thằng nhóc chơi món này chỉ là chơi bừa, thấy màu sắc đẹp mắt thôi chứ thực ra chẳng hiểu gì, hắn đã từng học chơi rubik 4×4, cảm thấy cục 4×4 rất đơn giản, cho nên muốn biểu diễn một màn trước mặt đứa nhỏ.

"Con biết rubik chơi làm sao không? Để chú..." Hắn còn chưa nói được một nửa, Tinh Tinh lại vặn xuống, toàn bộ mặt trên đã biến thành cùng màu hết.

Người định nói đứng hình, người bên cạnh nhìn Tinh Tinh thì lại đang cảm thán cho sự thông minh của cậu.

"Bạn nhỏ giỏi thật đấy."

Tinh Tinh được khen có chút hào hứng, tiếp tục đi xoay mặt khác.

Chắc là vì được khích lệ nên đã tăng thêm sự tự tin, trạng thái hôm nay của Tinh Tinh bùng nổ, chỗ khó nhằn mà bữa giờ vẫn luôn giữ chân cậu thế mà nay đã được giải quyết rồi, tốn hết hơn nửa giờ, cuối cùng làm cho mỗi một mặt đều cùng màu với nhau.

Thật ra thì đây cũng là lần đầu tiên cậu thành công, Tinh Tinh không thể đợi được nữa muốn đi khoe khoang, cậu giơ cục rubik nhỏ nhỏ lên, chạy đến bên cạnh Trình Hoan.

"Mẹ ơi, mẹ xem!" Cậu víu lấy áo quần của Trình Hoan, ý bảo cô nhìn xem món đồ trên tay của cậu.

"Oa, Tinh Tình thành công rồi này!"

Trình Hoan biết mấy hôm nay nhóc con đang học chơi rubik, tuổi cậu nhỏ, mấy quy luật phức tạp kia cậu nghe cũng không hiểu, lúc chơi thì dựa theo tưởng tưởng của mình mà xoay, đã thử rất nhiều lần nhưng chưa lần nào thành công cả, có lúc đang chơi chơi thì bắt đầu tức giận, vứt cả món đồ qua bên cạnh, sau khi cơn giận tiêu tan thì lại cầm lên chơi tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play