Lưu Ly nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn xuống cánh tay anh ta, cau mày hỏi:
- Anh có chuyện gì sao?
Mặc Khiết Thần mím môi, tay vẫn giữ nguyên tư thế, ngập ngừng lên tiếng:
- Cô...!không nhớ ra tôi sao?
"..."
Lưu Ly im lặng, trong lòng có chút lộp bộp, không nghĩ đến Sở Lưu Ly ở nơi này có người quen, nhưng rồi cô chợt nhận ra, cô ấy làm gì đã đến Bắc Kinh đâu chứ? Mất mạng ở Thẩm Dương, là cô giả mạo thân phận thay Lưu Ly đến đây mà, còn chưa tới nửa tháng, sao có thể quen biết ai được?
Khẽ lắc đầu, cô trả lời:
- Không, có lẽ là anh đã nhận nhầm người rồi.
Vừa nói, Lưu Ly vừa cử động muốn thoát khỏi cánh tay của Mặc Khiết Thần, nhưng anh vẫn nắm chặt không chịu buông.
Thấy thế, cô khó chịu lên tiếng:
- Này, anh...
Người đàn ông im lặng nhìn Lưu Ly, không thể nghĩ được là cô lại chẳng nhận ra mình.
Rõ ràng chính là người phụ nữ đêm đó chủ động chặn xe và ngã vào lòng anh, sau khi được đưa đến bệnh viện thì biến mất, anh thậm chí còn nhớ rất rõ cảnh tượng khi cô ta tỉnh lại và hất văng chiếc áo vest của mình xuống đất.
Làm nhiều chuyện như thế mà bây giờ lại tỏ ra không quen biết ư? Cô ta cố tình sao?
Lưu Ly có chút tức giận, cọc cằn nói:
- Xin lỗi nhưng mà...!anh có thể bỏ tay tôi ra được không? Anh đang làm tôi đau đấy!
Nghe vậy, Mặc Khiết Thần sực tỉnh lại, theo quán tính buông tay Lưu Ly ra, cô mím môi nhìn anh cảnh giác, sau đó quay người rời đi.
Vừa nói nhảm vừa kì quặc, đẹp trai mà điên hả trời!
Còn chưa kịp giải thích thì người đã đi mất, Mặc Khiết Thần nhìn theo bóng lưng cô, sau đó lại chuyển tầm mắt xuống tay mình, trong lòng nảy sinh xúc cảm kì lạ.
Anh mới làm gì vậy chứ? Bình thường đến nhìn phụ nữ anh còn không muốn, tại sao hôm nay lại hành động lạ thường như vậy?
Nếu giải thích vừa rồi chỉ là một nhân cách khác của anh thôi thì liệu có ai tin không?
Mặc Khiết Thần mang theo sự khó hiểu đi vào bữa tiệc, lúc này một người đàn ông bỗng đi về phía anh, lên tiếng gọi lớn:
- Này, Mặc Khiết Thần!
Không cần nhìn cũng đã nhận ra đó là ai, anh ngay lập tức đổi hướng đi về phía khác, không ngờ vẫn là không thể ngăn cản người đó, chẳng mất chốc anh đã bị hắn kéo lại, cùng với giọng nói:
- Mặc thiếu gia à, chạy nhanh quá rồi đấy.
Mặc Khiết Thần quay người, mắt cau mày có:
- Cố Thiên Vương, nếu biết trước cậu cũng ở đây, tôi nhất định sẽ không đến.
Người đàn ông được gọi là Cố Thiên Vương với vẻ ngoài điển trai mang chút cợt nhã, luôn treo bên miệng nụ cười xem nhẹ mọi thứ, cong mắt đáp:
- Chỗ vui như thế này làm sao có thể thiếu vắng tôi được chứ, cậu vốn dĩ nên biết trước mới phải.
Nói đoạn, anh kéo tay Mặc Khiết Thần, chỉ một vòng xung quanh rồi lên tiếng:
- Hôm nay là bữa tiệc "xem mắt" của giới thượng lưu, tất cả thiên kim tiểu thư danh giá nhất nơi Bắc Kinh này đều tập hợp ở đây, cậu xem đi, thể loại nào cũng có, nhưng chỉ cần có người lọt nổi vào mắt cậu, tôi sẽ thay cả Mặc gia giới thiệu cho.
Mặc Khiết Thần bỏ tay Cố Thiên Vương ra khỏi người mình, lạnh lùng trả lời:
- Tôi cảm thấy bệnh lo chuyện bao đồng của cậu nặng lắm rồi đấy, sao bệnh viện vẫn chưa mang cậu đi vậy? Muốn thì tự tìm một mình đi, đừng có lôi tôi vào.
Dứt lời, anh thuận tay lấy ly rượu trên bàn rồi đứng vào một góc trong cùng, bày ra dáng vẻ không để ý đến ai.
Cố Thiên Vương hết cách, chỉ đành thở dài rời đi.
=================================
Lưu Ly đi dạo ngoài vườn cũng dần chán, cô trở lại bữa tiệc thì phát hiện một vài người đã bắt đầu ra về, trong lòng dâng lên niềm vui sướng, ngay lập tức hướng phía cổng lớn đi tới.
Cứ nghĩ rằng bản thân sắp được giải thoát khỏi chốn ngục tù này thì đột nhiên trước mặt lại xuất hiện vài bóng người, đến khi nhìn lại mới thấy đó chính là Sở Linh Lung.
Cô ta mang theo một đám tiểu thư khác vây quanh cô, trong phút chốc Lưu Ly không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở Linh Lung cầm đầu đám người, trực tiếp lên tiếng:
- Mọi người xem đi, đây chính là người chị thất lạc bao lâu nay của tôi đấy, trông bộ dạng kìa, đúng thật là quê mùa.
Những tiểu thư bên cạnh nghe vậy liền bật cười hùa theo:
- Ây da, thì ra đây chính là Đại tiểu thư của Sở gia à? Nhưng mà hình như vẫn chưa kịp thích nghi với cuộc sống mới nhỉ? Cách ăn mặc thật là đơn giản quá đấy.
- Nói đơn giản có phải khiêm tốn rồi không? Theo tôi thấy, cô ta vẫn là chưa bỏ được thói quen của dân thường thấp kém mà thôi.
Linh Lung à, tôi thấy thật tội nghiệp cho Sở gia đấy.
- Nói cũng đúng, là vịt thì sao có thể hóa thiên nga được chứ? Thân phận hạ đẳng thì mãi mãi là hạ đẳng mà thôi, phải không?
- Ha ha ha, cô nói rất đúng, rất đúng.
....
Vô số lời nhục mạ, phỉ báng từ những người không quen biết khiến Lưu Ly cau mày khó chịu, cô bỏ qua bọn họ nhìn Sở Linh Lung, không lòng vòng hỏi:
- Cô rốt cuộc muốn làm gì?
Sở Linh Lung nhếch miệng cười, không nhanh không chậm trả lời:
- Ôi chao, không phải giận rồi đấy chứ? Chỉ là mấy câu nói thôi mà, nhưng đều là sự thật cả, mà đã là sự thật thì mất lòng mà, đúng không chị gái?
Lưu Ly cười hờ, thản nhiên đáp lại:
- Tôi không quan tâm tiếng chó sủa bên ngoài đâu, nên cô không cần phải lo cho tôi, em gái.
Dứt lời, cô lướt qua người Sở Linh Lung muốn đi, thế nhưng một lần nữa lại bị cô ta ngăn cản:
- Chị nói ai là chó vậy?
Lưu Ly nhìn mặt đám người vì một câu của cô mà biến sắc, nhếch mép lên tiếng:
- Tôi nghe xung quanh vài tiếng "gâu gâu" khá đau tai, không phải chó thì là gì nữa?
Nụ cười trên môi Sở Linh Lung dần cứng đờ, nhưng vẫn không chịu khuất phục, cố cãi lại:
- Tiếng chó sủa mà chị cũng hiểu được, lợi hại thật đấy chị gái.
- Tôi là người sao có thể hiểu được chứ? Đã nói không quan tâm rồi mà, các người cứ làm tiếp phần của mình đi, tránh đường cho tôi về nhà.
- Lưu Ly lạnh nhạt tiếp lời.
Thế nhưng Sở Linh Lung vẫn không chịu thả cô đi, đứng chắn trước mặt nói:
- Sao phải vội như vậy? Lần trước không phải hung hăng lắm sao? Ở nhà thì lớn giọng lên lớp tôi một trận, ở đây thì không dám à?
Rất rõ ràng cô ta muốn lấy số lượng dọa Lưu Ly sợ nên mới tập hợp nhiều bè phái như vậy, nhưng đáng tiếc, cô lại không phải dạng dễ ăn hiếp:
- Sở Linh Lung, tôi là đang cho cô cơ hội đấy, đừng thách thức giới hạn của tôi, em gái.
- Lưu Ly chớp mắt lạnh lùng nhìn cô ta, giọng âm trầm cảnh cáo.
Hai người nhìn nhau, trong không khí như muốn tóe lửa, không ai chịu nhường ai.
Mà một màn này đều được thuật lại dưới ánh mắt của Cố Thiên Vương cách đó không xa, anh ta phấn khích đi đến bên cạnh Mặc Khiết Thần, thúc khuỷu tay anh:
- Này, cậu nhìn kìa, lại một cuộc chiến giữa các cô gái nữa rồi.
Không thể ngờ là ở đây họ dám tụ tập ức hiếp người như vậy.
Mặc Khiết Thần nhấp một ngụm rượu, không để ý đến lời của anh.
Giây tiếp theo, Cố Thiên Vương bỗng bất ngờ lên tiếng:
- Ấy, cô gái ở giữa lạ mắt thật đấy, là thiên kim của gia tộc nào vậy?
Cố Thiên Vương là công tử ăn chơi nổi tiếng nhất đất Bắc Kinh, anh đã gặp qua vô số người đẹp, tiểu thư hào môn có thể nói nhiều không đếm xuể, vậy nên liếc mắt một cái đã nhận ra được thiên kim nào thuộc gia tộc nào, nhưng mà...!Sở Lưu Ly thì là lần đầu tiên nhìn thấy.
Mặc kệ người đàn ông bên cạnh có quan tâm hay không, Cố Thiên Vương vẫn chìm trong những suy nghĩ của riêng mình:
- Cô gái này...!nhìn thì có vẻ nhạt nhòa nhưng xinh đẹp thật đấy, dù đứng ở đây nhưng tôi vẫn có thể thấy nhan sắc của cô ấy không tầm thường.
Quả là giai nhân hiếm có...
"Roẹt" - Chưa kịp dứt lời, đột nhiên một âm thanh truyền đến, tiếng mảnh vải bị xé rách vang lên trong không gian thu hút sự chú ý của không ít người, đồng thời đã khiến Mặc Khiết Thần ngước nhìn lên.
Dựa vào góc độ của anh, vừa vặn nhìn thấy khuôn mặt của Sở Lưu Ly.
Anh đứng hình trong giây lát, ngơ ngẩn nhìn về phía trước.
Là cô ta!
Trước hành động của đám người kia, Cố Thiên Vương há miệng thốt lên:
- Ôi trời, họ đang muốn làm gì vậy?
Mà ngay lúc này, diễn biến giữa Sở Linh Lung và Lưu Ly đã trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết, chỉ mới vừa mấy giây trước thôi, cô vốn muốn bỏ đi nhưng Sở Linh Lung ngăn cản liên tiếp nhiều lần.
Bây giờ, khi muốn nhẹ nhàng bỏ qua cho cô ta thì lại bị cô ta giẫm gót giày lên trang phục khiến đuôi váy rách một mảng lớn.
Quá tam ba bận, Lưu Ly không phải một người có sức nhẫn nhịn cao, hành động của Sở Linh Lung thật sự đã chọc giận cô rồi!
Trên cao, Sở Thiên Minh vẫn đang tiếp rượu trò chuyện cùng với những người đàn ông khác, một trong số đó còn giới thiệu con trai với ông.
Anh ta là Nhị thiếu gia của nhà họ Bác, tên Bác Trác Huân, vẻ ngoài rất ưa nhìn, nhưng Sở Thiên Minh làm gì để tâm đến điều đó, tiềm năng của Bác gia không phải nhỏ, đây mới chính là điều ông nhắm tới.
Chủ động nói chuyện trước, Sở Thiên Minh vui vẻ khen ngợi cậu ta, còn rất tự nhiên dẫn vào câu chuyện khác:
- Tôi có hai người con gái, đều rất xinh đẹp và dịu dàng, nếu cậu...
"Rầm" Lời chưa dứt, bên dưới đã vang lên một tiếng động lạ, khiến tất cả mọi người giật mình, Sở Thiên Minh cũng không ngoại lệ, ông ta quay đầu cúi người nhìn xuống, bên dưới đám người không ngừng la hét:
- Aaaaa, gì vậy?
- Ôi trời, cô ta đang làm cái gì vậy?
- Cô ta là ai thế?
...
Mà ở ngay chính giữa đại sảnh, Lưu Ly đang ấn thân thể của Sở Linh Lung xuống một bàn tiệc, còn không ngần ngại nhấn đầu cô ta vào chiếc bánh kem đủ màu ở đó.
Sở Thiên Minh trợn lớn hai mắt, miệng vô thức lẩm bẩm:
- Lưu Ly, Linh Lung?