Sở Thiên Minh chớp mắt nhìn cô, vài giây sau mới lên tiếng:
- Tại sao?
Lưu Ly đối diện với cái nhìn của ông ta, không một chút sợ hãi trả lời:
- Con chỉ vừa mới đến Bắc Kinh, vẫn chưa biết hết về mọi thứ, tham gia một bữa tiệc lớn như vậy thì....
- Không được! - Lưu Ly còn chưa kịp nói hết câu thì đã bị người đàn ông lạnh lùng cắt ngang, cô ngớ người, đứng hình trong phút chốc.
- Dạ?
Không khí xung quanh dường như giảm xuống đi vài độ, khiến ai nấy cũng trở nên lo lắng, Sở Thiên Minh nghiêm túc nhìn cô gái, lặp lại lời nói của mình thêm một lần nữa:
- Ta nói, không được!
- Nhưng mà...!- Lưu Ly cau mày nhìn ông ta, cô muốn phản bác nhưng ngay lập tức bị Lan Bách Tinh ngăn lại.
Bà nắm lấy tay cô, nhẹ lên tiếng:
- Lưu Ly, con vừa đến Bắc Kinh, không quen biết nhiều người, ở trong nhà mãi cũng rất nhàm chán, đây là một cơ hội tốt để con có thể giao lưu và quen biết với nhiều người nữa.
Nên hãy đi đi.
Cô bất ngờ nhìn người phụ nữ, vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lan Bách Tinh đã lặng lẽ lắc đầu, ám hiệu cô không nên tiếp tục chống đối.
Sở Thiên Minh cũng đứng dậy rời bàn, Lưu Ly không thể làm gì được nữa, chỉ đành im lặng thu tay về.
Sở Linh Lung một bên vui vẻ phấn khích với Tử Liên, Lưu Ly lại trầm mặc không nói, nhìn tấm thiệp mời trước mắt, cô với tay lấy về mở ra xem.
Thật ra cô đã ngầm đoán được lí do vì sao Sở Thiên Minh lại nhất quyết muốn cô đến dự bữa tiệc này rồi.
Với tính cách của ông ta, sẽ không làm chuyện không có lợi cho gia tộc, nhà lại có duy nhất hai người con gái, đương nhiên không điều gì tốt hơn liên hôn thương mại.
Cô thường nghe nói đến việc các gia tộc lớn liên kết với nhau qua hôn nhân, vậy nên bữa tiệc này có thể chỉ mang vỏ bọc là một cuộc gặp gỡ của giới thượng lưu nhưng bên trong thực chất là xem mắt tập thể.
Để đủ loại tiểu thư khuê các đến đó và phô diễn chính mình trước bao nhiêu con mắt của đàn ông, cái này...!có khác nào bán con gái đâu chứ?
Lưu Ly nhìn tấm thiệp mời mà âm thầm siết tay, ai vui mừng thì cô không biết, riêng bản thân lại thấy cực kì quá đáng.
Mặc dù cô hiểu rằng khi ở dưới thân phận tiểu thư Sở gia sẽ có rất nhiều chuyện không được như ý muốn, nhưng lỡ như vì chuyện này mà bản thân bị liên lụy, chẳng may xui xẻo vớ phải một "cục nợ" thì không phải đang tự lấy đá đập chân mình hay sao?
Sở Lưu Ly ơi là Sở Lưu Ly, cô mau cầu nguyện cho tôi vượt qua được kiếp nạn này đi.
Hào môn đúng là đủ chuyện đáng sợ mà!
....
Liên tiếp mấy ngày sau đó, trái ngược với Sở Linh Lung tung tăng chuẩn bị cho bữa tiệc sắp tới, Lưu Ly lại tìm cách để né tránh, cô vò đầu bứt tai rất lâu liền nghĩ ra một cách, chính là giả vờ ngã bệnh, ai mà ngờ Lan Bách Tinh tưởng thật, túc trực chăm sóc bên cạnh cô không rời, khiến Lưu Ly không muốn lừa bà cũng phải giả vờ bệnh thật.
Hơn nữa, chính bởi vì lòng yêu thương con dạt dào mà Lan Bách Tinh quyết định chăm sóc cô đến khi hết bệnh mới thôi.
Lưu Ly thật sự khóc không ra nước mắt.
Ai đó làm ơn cứu vớt người phụ nữ này đi, cô sắp bị bà ấy làm tức chết rồi!
====================================================
Cuối cùng, ngày diễn ra bữa tiệc thượng lưu cũng đã đến, người hầu trong nhà theo lời dặn của Sở Thiên Minh chuẩn bị cho Lưu Ly rất kĩ càng.
Nhìn đống trang sức lòe loẹt lấp lánh được bày ra trước mắt, cô câm nín không nói nên lời, mà điều đáng sợ hơn là 7749 trang sức cầu kì bao gồm bông tai, vòng cổ, vòng tay, lắc chân, cài tóc,....!vân vân và mây mây ấy toàn bộ đều sẽ được trưng hết lên người cô.
"..."
Cái khỉ gió gì đây! Thật sự là muốn chửi thề mà, Sở Thiên Minh có ý định biến cô thành búp bê trong tủ kính sao?
Những thứ này nặng bao nhiêu chứ? Cộng hết chúng lại có khi còn nặng cân hơn cả cô đấy, đeo hết lên người? Điên rồi à??
Lưu Ly nóng tính ngay lập tức khó chịu ra mặt, cô ra lệnh cho người hầu mang toàn bộ trang sức đi, nhưng nói nửa ngày bọn họ vẫn không chịu làm theo, lí do là Sở Thiên Minh đã đặc biệt dặn dò phải chuẩn bị cho cô thật kĩ, tránh làm ảnh hưởng đến hình ảnh gia tộc.
"..."
Lưu Ly xém chửi thề trước mặt đám người, nhưng cô không thể.
Cuối cùng, chỉ đành giữ lại một bộ trang sức đơn giản nhất, còn lại thì chủ động vứt hết ra ngoài.
Trang điểm xong, đến lượt đi lựa trang phục, khi người hầu mang đến những bộ váy đã chuẩn bị, Lưu Ly tức tới mức nóng người.
Tất cả đều là lễ phục, còn là dạng váy công chúa, kiểu dáng rất bắt mắt.
Đủ thể dáng nào cũng có, bồng bềnh như lông vũ, xuyên thấu với vải voan, hoa lệ hơn còn đính cả kim cương hột lựu,...!nhiều kể không xuể.
"..."
Haizz, cô bắt đầu thấy hối hận khi đến đây rồi.
Lưu Ly không muốn tranh cãi nữa, cô lấy lí do vừa mới khỏi bệnh xong không thể mặc trang phục quá hở hang, sau đó tỉ mỉ phân tích từng bộ váy, cuối cùng cũng chọn được chiếc lễ phục đơn giản và ưng ý nhất.
...
Thời gian đã đến, xe riêng được sắp xếp ngay trước cổng lớn, Sở Linh Lung một thân hoa lệ, "chói lóa" như ánh mặt trời, kiều diễm lên xe rời đi trước.
Lưu Ly khoác lên mình bộ váy suông đơn giản, thanh lịch theo đến sau.
Trên xe, cô còn nhân lúc không ai để ý lén lau đi một ít lớp trang điểm, khiến gương mặt trở nên nhạt nhòa hết mức có thể.
Chiếc xe dừng chân trước khách sạn lớn nhất đất Bắc Kinh, Lưu Ly chậm rãi bước xuống, nhìn vẻ ngoài hoành tráng của nó mà trong lòng cũng phải thốt lên câu ngưỡng mộ.
Thật sự là quá xa hoa!
Đưa thiệp mời cho người đứng trước cổng, lễ tân sau khi đã xác nhận xong thì cho cô vào, trước đó không quên đeo lên tay Lưu Ly một dải ruy băng màu xanh lam, phía trên có khắc một chữ Sở.
Cô đoán đây là cách để những người khác nhận biết thân phận.
Bước vào bên trong, khung cảnh náo nhiệt và xa xỉ không kém vẻ bề ngoài, Lưu Ly liếc nhìn một lượt xung quanh, thấy Sở Linh Lung đứng với một đám tiểu thư khác, cùng trò chuyện rất vui vẻ, có lẽ đã quen biết từ trước.
Còn Sở Thiên Minh thì...!trên tầng hai, cùng với những người đàn ông trung niên khác, vừa giao tiếp vừa uống rượu, thi thoảng họ sẽ nhìn xuống tầng một, nói điều gì đó về những cô gái bên dưới.
Lưu Ly cắn môi, quay phắt người đi đến một bàn tiệc, tùy tiện cầm lấy một ly nước ngọt uống cạn.
Hoa quả cùng bánh kem trên bàn, cô không một chút ngần ngại "xử sạch", tập trung ăn uống là chính, hoàn toàn bỏ bữa tiệc ra phía sau.
Dù đã rất cố gắng để hạ thấp sự tồn tại của bản thân nhưng vẫn không tránh khỏi việc một số người đến bắt chuyện chào hỏi, Lưu Ly cũng khôn khéo từ chối, vài lần đụng trúng người nước ngoài, cô giả vờ mình không biết nói tiếng anh rồi rời đi, còn gặp người Trung, cô di chuyển trước khi họ kịp tới gần mình, cứ như vậy, Lưu Ly gần như đi một vòng quanh sảnh, còn ra vào nhà vệ sinh mấy lần.
Thế nhưng ở lâu trong nơi náo nhiệt ấy khiến cô rất nhanh nhàm chán, thậm chí có phần ngột ngạt, Lưu Ly bèn tìm lối thoát, rồi mang theo một ly nước ra ngoài vườn hít thở không khí.
Ngồi xuống một bục đá, cô ngước nhìn bầu trời trên cao, dưới ánh trăng đẹp mê hồn, Lưu Ly vừa ăn uống vừa thưởng cảnh, nhất thời buông xuống không ít phòng bị.
Thế này mới gọi là cuộc sống chứ, đôi khi bên cạnh những ồn ào tấp nập, vẫn có những khoảng thời gian yên ắng tĩnh lặng nhưng đẹp đẽ như vậy.
Bất chợt, trên cao xuất hiện một vài con đom đóm bay lượn với chiếc đuôi phát sáng, Lưu Ly nở một nụ cười trong trẻo, cô đặt ly nước trong tay xuống, rồi đứng dậy đi theo những chú đom đóm nhỏ nhắn ấy.
Mà lúc này, từ phía xa thấp thoáng xuất hiện một bóng người đang tiến lại gần, Mặc Khiết Thần cũng nhận được thiệp mời đến tham dự nhưng vì bận việc nên đến trễ, anh phải đi vào theo lối cửa sau.
Bước đi khẩn trương, vừa liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ, trong giây lát không để ý liền đụng phải một thân thể mềm mại.
Cú va chạm khiến cô gái loạng choạng nhưng rất nhanh đã đứng vững lại được, còn Mặc Khiết Thần thì không có vấn đề gì, chỉ bất ngờ nên lui về sau vài bước, lúc này, hai người không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên nhìn nhau, bốn mắt lần đầu tiên tiếp xúc trực diện.
Ấy vậy mà anh lại đụng trúng Lưu Ly.
"..."
Hai người nhìn nhau, trong đôi con ngươi đều phản chiếu hình ảnh của đối phương.
Đối với Lưu Ly, đây có thể là người đàn ông điển trai nhất mà cô từng thấy, khuôn mặt sắc sảo góc cạnh, ngũ quan đậm nét nhưng có hồn, hòa quyện một cách hoàn hảo, không hề rời rạc hay riêng lẻ.
Đây còn là một người rất có khí chất, vẻ bề ngoài điển trai lại phong độ, toát lên tư thái của một quý ông lịch thiệp nhưng...!có chút gì đó xa cách và lạnh lùng.
Còn với Mặc Khiết Thần, Lưu Ly như một nàng thơ vô tình va phải anh, dưới ánh trăng, vẻ đẹp trong trẻo không son phấn được triệt để phơi bày, mong manh nhưng lại tỏa sáng như đóa hoa quỳnh nở vào tối muộn, nhưng mà...!khuôn mặt này lại mang đến cho anh cảm giác rất quen thuộc, dường như anh đã từng gặp cô ở đâu rồi.
...
Kí ức tái hiện trong tiềm thức, Mặc Khiết Thần chợt nhận ra, cô gái trước mặt mình chính là người phụ nữ đêm đó đã chặn xe anh!
Lúc này, Lưu Ly lấy lại tỉnh táo, cô vội cúi đầu nói lời xin lỗi rồi quay người có ý rời đi, mắt thấy cô di chuyển, Mặc Khiết Thần theo bản năng đi tới, bắt lấy tay cô lên tiếng:
- Khoan đã!
Sức lực của người đàn ông đã khiến Lưu Ly dừng chân, cô quay đầu nhìn lại, nghi hoặc nhìn anh ta.
Mặc Khiết Thần cau mày, nói ngập ngừng:
- Cô.....
"Có một số khoảnh khắc, chỉ cần một cái nhìn ta đã có thể nhận ra người sẽ khắc cốt ghi tâm đến cuối cuộc đời."