*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngươi có phải hay không nên hỏi hỏi ta có phải hay không hiếm lạ ngươi loại này bất bình?

Du phủ mấy ngày nay vô cùng náo nhiệt, hôm đó Lận Sách chân trước tuyên bố trong triều ban hôn Du Lễ cùng Nhạc Xương công chúa, chân sau liền truyền thánh chỉ đến Du phủ. Là đích trưởng tôn được nâng niu trong lòng bàn tay từ bé đến lớn, Du Lễ có thể đính hôn với Nhạc Xương công chúa là một chuyện rất đáng ăn mừng Du phủ, toàn bộ quý phủ bắt đầu bận túi bụi vì việc này.

Dĩ nhiên, phạm vi toàn bộ quý phủ phải loại trừ Du Ngạn không phận sự.

Tuy rằng trước kia Du Ngạn không quá bận rộn nhưng dù sao cũng là người chưởng quản binh quyền trong thiên hạ, có không tình nguyện thì chàng thỉnh thoảng vẫn phải vào trong doanh trại tuần sát một vòng, trên bàn hầu như lúc nào cũng chất đống quân vụ phải xử lý. Mà bây giờ đã giao nộp binh phù tương đương với bàn giao binh quyền cùng những việc quân phức tạp kia, Thượng tướng quân cũng theo lẽ mà nhàn cư ở nhà dưỡng bệnh.

"Công tử." Thụy Vân từ bên ngoài bước vào, trên tay cầm một chiếc áo đoàn lĩnh màu xanh chất lượng cực tốt, trông thấy Du Ngạn vừa mới dựa vào chiếc tháp êm ái đọc sách mà chẳng biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, cuốn sách chỉ lật được vài trang mở ra trong tay, một làn gió nhẹ thổi vào từ ngoài cửa sổ đang mở, Du Ngạn chìm trong giấc mộng cảm nhận được sự mát mẻ liền cuộn mình thành một quả bóng.

(Đoàn lĩnh hay còn gọi là viên lĩnh, là một dạng áo có cổ hình tròn, rất phổ biến trong văn hoá các xứ Á Đông. Dưới đây là áo đoàn lĩnh.

Mọi người tưởng tượng A Ngạn như thế nào nè?)



Thụy Vân bỏ áo xuống, tìm một cái chăn mỏng đắp lên người Du Ngạn. Nó đã cố nhẹ tay nhẹ chân nhưng vẫn đánh thức người trong mộng, Du Ngạn mơ màng mở mắt ra, kéo chăn mỏng quấn vào người, uể oải ngáp một cái: "Sao?"

"Phu nhân sai người may một cái áo mới, bảo để cho ngài mặc thử ạ."

Du Ngạn ngồi dậy ngáp một cái nữa rồi mới cầm lấy chiếc áo từ trong tay Thụy Vân, tuỳ tiện ướm thử trên người mình: "Bây giờ ta ở nhà nhàn rỗi, may áo mới cũng không có dịp mặc, mẹ việc gì phải nhọc lòng."

"Phu nhân nói là áo này phải mặc trong đại điển đính hôn của tiểu công tử tháng tới, " Thụy Vân vừa thu dọn đồ Du Ngạn chất đống trên tháp vừa nói, "Nên phải mặc thử một lần công tử ạ, nếu không vừa thì phu nhân sẽ bảo người đổi."

Du Ngạn lờ đờ đứng dậy, cúi đầu cởi vạt áo, Thuỵ Vân nhìn dáng vẻ này của chàng mà không khỏi nhíu mày: "Công tử, ngài giao binh phù thật rồi ạ?"

"Ừ, chả thế thì sao? Binh phù cậu tìm cho ta mà, lẽ nào cậu nghĩ gan ta lớn đến nỗi dám nộp binh phù giả lên?" Du Ngạn cuối cùng cũng cởi áo ngoài ra, mặc chiếc áo đoàn lĩnh mới tinh vào, dùng ngón tay vuốt mới phát hiện trên chất vải thuần sắc được thêu những hoa văn sẫm màu phức tạp, "Xem ra mẹ đã tốn không ít công sức vào việc cưới xin của Thù Văn, một cái áo ngoài cũng phải may khéo léo như vậy."

Thụy Vân không có lòng nào chú ý đến cái áo kia, vẻ vô cùng lo lắng: "Không có binh phù cái chức Thượng tướng quân của ngài chỉ còn trên danh nghĩa, bao nhiêu người nghĩ mọi cách để có được binh phù, công tử cũng không tiếc thật đấy."

"Thứ không quan trọng thì tất nhiên không tiếc." Du Ngạn cởi chiếc áo mặc thử ra, đưa cho Thụy Vân, "Trông khá ổn đấy, nhưng eo có vẻ hơi rộng."

"Nó được may theo kích thước hồi đầu xuân thời, bây giờ mới có bao lâu mà ngài đã gầy đi trông thấy." Thụy Vân vừa gấp áo vừa không nhịn được lầm bầm, "Từ cái năm ngài từ Tây Bắc về thân thể mãi chẳng tốt lên gì cả, lúc nào cũng hận không thể cho ngài ăn sơn hào hải vị, trong cung cũng suốt ngày đưa các loại đồ bổ đến phủ, kết quả vẫn không thấy ngài có thêm miếng thịt nào. Cả triều ai cũng nghĩ ngài có cái chức Thượng tướng quân rất dễ, đâu ai biết là phải đổi bằng nửa cái mạng mới được. Bây giờ thì hay rồi, giao luôn cả binh phù, ngài lại chẳng tiếc tí nào."

Thụy Vân thường ngày cũng nói rất nhiều nhưng hôm nay là lần đầu tiên nó nói như vậy, Du Ngạn ban đầu là kinh ngạc rồi bật cười: "Nếu biết cậu tiếc khối binh phù đấy như thế thì ta sẽ giữ lại cho cậu chơi mấy ngày."

"Ai thèm vào cái đồ hỏng đấy." Thụy Vân ôm áo đã gấp gọn vào trong ngực, nhìn về phía Du Ngạn, "Em chỉ thấy không đáng thay ngài."

"Không đáng thay ta?" Du Ngạn nở nụ cười, tiện tay cầm lấy chén trà trên bàn thấp, "Nhưng ta nghĩ là đáng. Mỗi người đều muốn những thứ khác nhau, ta chỉ cần giữ thứ mình muốn, ai quan tâm đến mớ ngổn ngang kia?" Chàng uống một ngụm trà lớn, "Yên tâm đi, công tử nhà cậu đã bao giờ để mình phải chịu thiệt đâu?"

Thụy Vân còn định nói thì bỗng có tiếng bước chân vang lên, Du Lễ vội vàng bước vào, không biết là do ngoài trời nóng bức hay là đi quá nhanh mà khuôn mặt nhỏ trắng nõn đỏ bừng. Sau khi vào cửa cậu thở hổn hển mấy hơi mới mở miệng: "Chú, sao chú còn ở đây uống trà?"

"Không thì chú nên uống gì?" Du Ngạn đặt chén trà xuống, nhỉn về phía Thụy Vân, "Ta nhớ trước có mua ít rượu hoa mơ ngâm tuyết phải không? Đem ra cho Thù Văn uống thử."

"Ai muốn uống rượu mơ gì đó chứ?" Du Lễ cau mày, liếc Du Ngạn từ trên xuống dưới một lần, thu hết vẻ uể oải của chú cậu vào mắt, "Chú, bao lâu chú không vào chầu rồi?"

Du Ngạn vạch ngón tay đếm: "Ba ngày? Hay là năm ngày?" Chàng rót chén trà đưa cho Du Lễ, "Mấy hôm trước con đến Hàn Lâm viện trình diện à? Cái vẻ này là bị ăn hiếp nên tới tìm chú xả giận cho đúng không? Đã nói trước với con là trừ khi đó là chuyện làm chú phải xách kiếm chém người ta, không thì còn lâu chú mới qua lại với đám người Hàn Lâm viện đấy."

Du Lễ nhận lấy chén trà nắm trong tay, mặt lo âu nhìn Du Ngạn: "Chú có biết trong buổi chầu hôm qua, Lý Phụ lại lần nữa góp lời hi vọng Thánh thượng coi trọng giang sơn xã tắc mà nhanh chóng lập hậu, để bảo đảm dòng dõi kéo dài. Thánh thượng sau khi suy nghĩ cặn kẽ, cuối cùng đã ưng thuận lời khuyên của Lý đại nhân, lệnh Lý đại nhân toàn quyền phụ trách việc tuyển chọn con gái nhà gia giáo trong đô thành vào hậu cung."

Du Ngạn ngơ ngác, sau đó nở nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu, tự rót cho mình một chén trà: "Bây giờ biết rồi, Lý đại nhân một lòng vì quân, kiên nhẫn bền bỉ cuối cùng cũng đạt được ý nguyện."

Du Lễ trợn to hai mắt, quẳng chén trà xuống chiếc bàn nhỏ, có chút bực dọc đi tới đi lui trong phòng hai vòng: "Đây chỉ là vấn đề của Lý đại nhân đấy thôi à? Lý Phụ lão đúng là không phải thứ gì tốt, nhưng hoàng đế thì sao? Lúc trước hắn giả bộ lâu như thế, bây giờ mới được mấy lần đã không nhịn nổi đồng ý? Hắn mới ngồi vào ngôi vị này được mấy năm mà đã qua cầu rút ván nhanh như vậy. Đầu tiên thu binh quyền của chú rồi trắng trợn tuyển phi, lẽ nào hắn đã quên năm ấy là ai để cho hắn ngồi trên ngôi báu này?"

Du Ngạn đang vươn tay lấy mứt quả bên cạnh ấm trà, nghe vậy thì chầm chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Du Lễ, trên mặt chàng không mang chút ý cười nào. Du Lễ từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh chàng, đây vẫn là lần đầu tiên cậu thấy vẻ mặt này của chàng, không hiểu sao cảm thấy có chút thiếu tự tin, cắn môi dưới, cậu vẫn nói tiếp: "Con biết hắn trong lòng chú không phải như vậy, hai người là chàng tình ta nguyện, chú vì hắn mà đến nay không cưới vợ, không có con nối dõi. Con là người vai dưới thì không dám nói gì, nhưng bây giờ hắn thế mà lại phản bội chú định cưới phi, vậy những năm tháng này của chú rốt cuộc là cái gì?"

Du Ngạn nhìn chằm chằm Du Lễ một lúc, sau đó ném lại mứt trong tay vào bát, từ từ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Du Lễ, chậm rãi nói: "Đây là lần đầu tiên ta biết, ngươi lại có thể ấp ủ nhiều suy nghĩ đại bất kính như vậy."

(Đại bất kính: Chỉ tội không tôn kính vua.)

"Chú à, con chỉ..."

"Ngươi chỉ đang bất bình thay ta?" Du Ngạn khẽ mỉm cười, "Vậy thì ngươi ắt nên hỏi xem ta có cần ngươi bất bình cho không?" Chàng rủ mắt, hàng mi dài phủ bóng xuống che khuất toàn bộ cảm xúc trong mắt khiến cho giọng nói của chàng trở nên cực kỳ lạnh nhạt, "Ngươi cũng xem như được ta nuôi nấng từ bé đến lớn, ta coi ngươi như con đẻ, dạy ngươi đọc sách viết chữ, luyện tập võ nghệ, nhưng ta chưa bao giờ dạy ngươi không coi bề trên ra gì, khi quân võng thượng."

Du Ngạn xoay lưng: "Ta không biết ngươi nghe đồn ở đâu, mới làm ngươi nghĩ đương kim Thánh thượng có thể ngồi trên ngai vàng này là nhờ ta. Cuộc chiến đoạt vị năm ấy nguy khốn như thế nào, chàng lại làm sao từ trong phần đông hoàng tử mà bộc lộ tài năng chấm dứt hỗn loạn trong triều, đều là ta tận mắt chứng kiến, dù ta đã từng góp sức, nhưng không có nghĩa là người nhà họ Du có tư cách chỉ trích đương kim Thánh thượng, thiên hạ này chung quy là của họ Lận."

Du Lễ khẽ nhíu mày, giọng Du Ngạn không cao nhưng mang theo sự nghiêm khắc chưa bao giờ có khiến cho cậu không khỏi căng thẳng mà nuốt nước bọt: "Chú à, Thù Văn không có ý này, làm bề tôi là phải vì quân phân ưu, Thù Văn không dám quên. Chỉ là Thù Văn vừa nghe được tin tức kia, quá lo lắng cho chú nên trong giây lát nóng ruột mới nói những lời vừa rồi."

Du Ngạn mặc kệ cậu, hãy còn nói: "Vừa xong ta nói ngươi khi quân võng thượng, bây giờ ta nói ngươi không coi bề trên ra gì. Ta và đương kim Thánh thượng có phải cả hai tình nguyện, ta có giao binh quyền hay không, hắn có cưới phi hay không, ta có bị phản bội hay không, suy cho cùng vẫn là chuyện của ta. Du Ngạn ta sống đến ngày hôm nay, cũng chưa từng cần ai lo cho việc của mình, hay là ngươi nghĩ bây giờ mình sắp cưới vợ là có thể làm chủ Du gia, nhân tiện quản luôn việc riêng của thằng chú này?"

"Thù Văn không dám." Du Lễ cuống quýt khom người, "Hôm nay là cháu bộp chộp, hổ thẹn với sự dạy dỗ nhiều năm của chú."

Du Ngạn quay người lại, liếc nhìn khuôn mặt của cậu một lần nữa: "Nhạc Xương công chúa là thân muội Bệ hạ, ta thấy ngươi hình như có chút cảm tình với nàng nên mới đồng ý việc hôn nhân này, ngày ấy trong triều ta đã dùng đầu mình để cam kết với Thánh thượng, Du gia ta tất sẽ không bạc đãi công chúa. Nếu ngươi vì bất mãn với Thánh thượng mà giận chó đánh mèo lên công chúa, thì cứ việc lấy đầu người chú này của ngươi mà đưa đến cung Trường Nhạc tạ tội đi."

(Thân muội: Em gái ruột.)

Du Lễ vội vàng xua tay: "Chú, cháu tuyệt không có bất mãn gì với Bệ hạ, cũng thành tâm thành ý muốn cưới công chúa, sao có thể bạc đãi nàng?"

"Vậy thì tốt." Du Ngạn thở dài một hơi, "Nếu sắp thành thân, thời gian này ngoại trừ đến đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm viện, còn lại thì ở trong phủ đi."

"Vâng, chú." Khí thế hùng hổ Du Lễ mang theo mà đến trong giây lát đã biết mất hoàn toàn, trước mặt Du Ngạn cũng không dám nữa khôi phục vẻ gàn dở xưa kia, một mực cung kính.

"Thụy Vân." Du Ngạn liếc mắt về cửa, "Đưa tiểu công tử về đi. Ngoài ra, đưa cuốn sách Lễ ký¹ trên giá sách của ta cho nó, đại hôn sắp tới, nó cũng phải đọc kỹ."

Thụy Vân nâng rượu hoa mơ trong tay: "Công tử, còn rượu này."

"Đương nhiên là giữ lại mình uống." Du Ngạn đi đến nhận lấy rượu từ trong tay nó, mở nắp trước mặt Du Lễ ngửi nhẹ một hơi, "Rượu ngon như vậy hợp nhất cho người thất vọng và bị người khác phản bội."

Du Lễ: "..."

Cậu dè dặt ngẩng đầu lên liếc nhìn Du Ngạn: "Chú, Thù Văn cáo từ."

Chú thích:

¹ Kinh Lễ hay còn gọi là Lễ ký, là một quyển trong bộ Ngũ Kinh của Khổng Tử, tương truyền do các môn đệ của Khổng Tử thời Chiến quốc viết, ghi chép các lễ nghi thời trước. Lễ ký cùng với Chu lễ và Nghi lễ được gọi chung là Tam lễ.

Lễ ký không chỉ là sách miêu tả về chế độ điển chương mà còn là sách giáo khoa về nhân nghĩa đạo đức.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play