*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Khi Du Ngạn đẩy cửa phòng ra, Thụy Vân đang ngồi bên cửa sổ ngủ gà ngủ gật, tiếng mở cửa quấy nhiễu cơn buồn ngủ của nó, nó bật dậy, ngơ ngác trong giây lát mới nhìn rõ người đi vào: "Công tử, ngài về rồi ạ."
"Sao lại ngồi ở đây ngủ gật, dù sao ta cũng không ở trong phủ, còn làm gì mà không đi về ngủ." Du Ngạn vừa cởi áo ngoài, vừa nói.
Thụy Vân dụi dụi mắt: "Em định ngồi bên cửa sổ nghỉ một lát, ai biết lại ngủ quên." Nó tiến lên giúp Du Ngạn thay quần áo, vừa nói vừa đánh giá sắc mặt chàng, "Ngài tối qua ngủ lại cung Trường Nhạc ạ?"
Du Ngạn cười: "Chả thế thì sao, cậu sợ ta quyến luyến làng chơi gì đấy, cả đêm không về à?"
"Công tử còn lâu mới là người như vậy." Thụy Vân sửa sang xong áo chàng mới thay, "Nhìn thì cũng sắp đến giờ rồi, em kêu người đưa cơm trưa vào nhé ạ?"
Du Ngạn xua tay: "Ở trong cung ăn rồi." Chàng đứng bên cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài một hồi, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, "Đi mời Thù Văn tới, ta có chuyện muốn nói với nó."
Thụy Vân vô thức cảm thấy hôm nay Du Ngạn dường như hơi nghiêm nghị, cũng không dám nhiều lời nữa: "Vậy công tử nghỉ ngơi thêm đi, em sẽ quay lại ngay."
Thụy Vân lập tức lùi ra, còn hiểu ý khép cửa phòng, chỉ để lại một mình Du Ngạn đứng bên cửa sổ suy tư.
Kỳ thực chuyện từ hôn đối với Du Ngạn hay thậm chí cả Du gia mà nói cũng không bị tổn thất gì. Bản thân chàng cũng không quá ủng hộ việc kết thân cùng công chúa, bây giờ công chúa đã có người trong lòng, từ hôn cũng là lẽ đương nhiên, nhưng khiến chàng đau đầu là đằng bên Du Lễ kìa. Sở dĩ lúc trước Du Ngạn đồng ý hôn sự là bởi vì chàng nhận ra Du Lễ có ý với Nhạc Xương công chúa, chỉ là không biết tình ý này đến mức nào, nếu như là tình sâu nặng... Từ hôn là chuyện nhỏ, làm sao để động viên Du Lễ mới là vấn đề.
Dù sao Du Ngạn cùng Lận Sách luôn gắn bó hiểu nhau, tình cảm suôn sẻ, gần như không gặp phải khó khăn trắc trở gì nên cũng không quá hiểu tâm trạng cầu còn không được của Du Lễ để mà an ủi.
Đương suy nghĩ, cửa phòng bị đẩy ra, Du Lễ cười nụ đi vào: "Chú ơi, chú tìm con ạ?"
Du Ngạn quay đầu lại từ cửa sổ, tầm mắt rơi vào Du Lễ. Trước đây chàng không để ý, cháu trai của chàng thấm thoát đã lớn, chẳng những đến tuổi cưới vợ sinh con, mà tướng mạo còn ngày càng lột xác từ thiếu niên trổ mã thành chàng trai tuấn tú, cũng càng xứng với danh xưng tiểu công tử Du phủ.
Du Lễ lớn lên bên cạnh Du Ngạn từ nhỏ, bởi vậy lời nói cử chỉ khó tránh khỏi bị Du Ngạn ảnh hưởng, hơn nữa dung mạo hai chú cháu vốn giống nhau đến mấy phần, khiến Du Ngạn nhìn thấy Du Lễ bây giờ không khỏi có cảm giác như trông thấy chính mình quá khứ. Thấy nụ cười trên mặt cháu trai, chàng chỉ cảm thấy càng khó nói hơn.
Nhìn Du Ngạn sững sờ Du Lễ cũng không quan tâm. Kể từ ngày ấy được Du Ngạn tha thứ, Du Lễ liền trở lại bộ dạng trước đây, cậu tự tìm chỗ ngồi xuống: "Con nghe nói chú lại vào cung, có mang thứ gì tốt về cho con không? Lần trước chú đã hứa với con là sẽ mang trà cho con."
"Tốt xấu gì cũng đã là người nhập sĩ, suốt ngày chỉ nghĩ cách lừa để uống trà của chú." Tuy nói như vậy, nhưng Du Ngạn vẫn đứng dậy rót trà cho Du Lễ, "Đây là trà mới năm nay, lát nữa ta bảo Thụy Vân đưa mấy phần đến phòng con."
Du Lễ lập tức cong mắt: "Con biết chú thương con nhất mà." Vừa nói, cậu vừa lấy trong ngực ra một thứ đưa vào tay Du Ngạn, "Con mới lĩnh lương tháng, thấy trâm của chú đã cũ nên con mua một cây mới. Tuy không đáng bao nhiêu tiền, nhưng cũng đổi bằng hơn nửa tháng lương của con."
Du Ngạn liếc nhìn trâm ngọc trong tay, không nhịn được cảm thán: "Không ngờ Thù Văn cũng nhận được lương bổng, chú nghĩ qua vài năm nữa phẩm cấp của con lại tăng lên, ông nội có thể truyền vị Quốc công cho con, toại nguyện về ở ẩn rồi."
Du Lễ đang vui vẻ uống trà, nghe thế thì nhíu mày: "Dù ông nội muốn về ở ẩn, chức vị Quốc công cũng nên truyền cho chú, chứ sao lại rơi xuống đầu con?"
Du Ngạn giơ tay gõ đầu cậu một cái: "Con nghĩ chú con không muốn nghỉ ngơi à? Con là cháu trai trưởng của Du phủ, vị trí Quốc công này sớm đã dành cho con rồi."
Du Lễ khịt khịt mũi: "Còn không phải là chú lười."
Du Ngạn gật đầu: "Biết thì tốt." Chàng nói rồi ngồi xuống tháp đệm, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, "Lại đây, chú có chuyện muốn nói với con."
Du Lễ nghiêng đầu nhìn Du Ngạn, cầm chén trà ngồi xuống bên cạnh: "Chú, sao con thấy hôm nay chú thế nào ý?"
Du Ngạn vòng tay choàng vai cậu, sắp xếp lại ngôn ngữ trong đầu: "Mấy ngày nay ở Hàn Lâm viện có suôn sẻ không? Mấy lão già kia có bắt nạt con không?"
Du Lễ chớp mắt nhìn, đứng dậy tự rót cho mình một chén trà: "Chú à, có gì chú cứ nói thẳng là được. Con lớn đến bằng này, có khi nào chú dùng giọng điệu lải nhải việc nhà nói chuyện với con đâu?"
Du Ngạn cau mày, lom lom nhìn cậu một lúc, sau đó chộp lại chén trà, uống một hớp lớn, giữa lúc Du Lễ đang bất ngờ liền đặt chén trà xuống: "Thôi, vậy thì chú nói thẳng, hôn sự của con với Nhạc Xương công chúa bị hủy bỏ rồi."
Du Lễ: "..."
Cậu trực giác biết Du Ngạn có chuyện không dễ nói, nhưng ai ngờ cuối cùng lại liên quan đến mình, ngây ngây nhìn Du Ngạn một hồi, cúi đầu: "Ồ, con biết rồi." Nói xong, cậu cầm lấy chén trà đã cạn từ tay Du Ngạn, đứng dậy đi tới bàn nhoe bên cạnh rót cho mình chén trà khác, sau đó quay lưng về phía Du Ngạn một lúc lâu không nói lời nào.
Du Ngạn ngồi dựa vào tháp, một tay chống cằm, có chút khổ não nhìn bóng lưng Du Lễ: "Thù Văn, con đang khóc à, con phải biết lớn bằng này mà còn khóc thì chú sẽ không dỗ con đâu."
"Khi còn bé con khóc, chú cũng có dỗ con đâu?" Du Lễ quay đầu, sờ sờ mũi mình, nở nụ cười nhạt với Du Ngạn, "Con chỉ là, chỉ là nhất thời không ngờ sẽ là kết quả này." Du Lễ hít sâu một hơi, từ từ thở ra, "Có một số việc nếu lúc trước chưa từng mong đợi, thì không có cũng chẳng sao. Nhưng từng mong đợi rồi lại đột nhiên hụt hẫng, cảm giác này có hơi... Dù sao thì thời gian trước con vẫn nghĩ mình sắp được cưới vợ công chúa, chú lại nói thẳng thừng, bỗng dưng không kịp chuẩn bị biết mình bị hủy hôn, con có chút không bình tĩnh nổi."
Du Ngạn khẽ thở dài: "Chú trước đây chưa từng hỏi, con thích công chúa bao nhiêu?"
Du Lễ cúi thấp đầu ngồi xuống bên cạnh Du Ngạn, nhíu mày đăm chiêu: "Thực sự con cũng không biết, bởi vì con chưa từng thích ai, cho nên cũng không biết mình thích công chúa thích đến nhường nào. Con biết mình đã đến tuổi đón dâu, nhưng vẫn không có cảm giác gì. Mãi đến tận hôm đó chú nói với con, nếu người con cưới là công chúa, con tự nhiên cảm thấy rất vui." Nói đến đây, Du Lễ mờ mịt ngẩng đầu nhìn Du Ngạn, "Liệu có phải cũng không thích bao nhiêu?"
Du Ngạn xoa đầu cậu một cái: "Thật ra không hẳn phải chết đi sống lại vì một người mới được gọi là thích, đại để thích là khi nhìn thấy người ấy là bắt đầu thấy hạnh phúc."
"Vậy chú cũng thế ạ?"
"Chú?" Du Ngạn không biết nhớ đến gì, khóe môi nhếch lên tạo thành độ cong đẹp mắt, "Đúng là rất hạnh phúc."
Du Lễ giơ tay che mặt: "Kỳ thực có phải thích thật hay không cũng không quan trọng, dù sao việc cưới xin này cũng đã kết thúc rồi." Cậu nghiêng đầu dựa vào vai Du Ngạn, "Chú ạ, con có thể hỏi tại sao hôn sự đột nhiên bị huỷ bỏ không? Là vì công chúa không thích con sao?"
"Bởi vì công chúa đã gặp được người mình muốn ở bên trước." Du Ngạn nghiêng đầu, nhìn thấy Du Lễ cụp mắt, lông mi dài che đi cảm xúc trong mắt, nhưng vẫn nhìn ra vẻ ủ rũ hiếm thấy của cậu trai. Du Ngạn suy nghĩ một chút, cất lời, "Tí Thụy Vân đưa trà bánh cho con, lại thêm một phần nữa."
"Chú nghĩ con là trẻ con hả?" Du Lễ hít mũi, ngước mắt nhìn Du Ngạn, "Hai phần, con biết chú còn trữ hàng."
Du Ngạn nở nụ cười, dùng ngón tay gõ đỉnh đầu cậu một cái, rồi lại xoa xoa chỗ đó: "Được, chỉ cần con vui thì cho con hết."
Du Lễ cười cùng chàng, một lát sau, cậu ngừng cười, ngửa mặt nằm trên tháp, nhìn chằm chằm trần nhà một lúc mới trầm giọng nói: "Chú, thực ra con vẫn có chút buồn, một chút thôi."
Du Ngạn quay đầu lại nhìn cậu, nghĩ ngợi rồi đột nhiên nói với ra ngoài cửa: "Thụy Vân, bưng hai vò rượu vào, hôm nay ta cùng tiểu công tử chúng ta mượn rượu giải sầu."
- - -
Tác giả có lời muốn nói:
Du Lễ: Chú, con nghĩ chú nên an ủi con.
Du Ngạn: Nhưng chú thì chưa bao giờ thất tình.