Chương 64: Ưu Đàm

Tiểu kịch trường:

Đại hồ ly: Ta còn tưởng rằng tác giả đem ta quên luôn rồi chứ!

Tâm Ma: Sắp hết năm tác giả ngay cả mình tên gì đều quên mất.

Đại hồ ly: Nàng vậy còn nhớ được cái gì?

Tâm Ma: Nhớ cho ngươi gặp bà bà.

Đại hồ ly:... Mẹ ngươi? ? ! ! !

Tâm Ma:... (vi diệu cảm giác bị mắng!)

-----------------

Ma thai này cắn một cái đến cực sâu. Thể phách cường tráng của Yêu tộc ở dưới nanh vuốt nó lại không khác gì phàm phu tục tử, trong khoảnh khắc liền phá tan yêu lực hộ thể, trực tiếp gặm vào xương thịt.

Cũng may Mộ Tàn Thanh phản ứng rất nhanh, trở tay một chưởng vỗ lên đầu ma thai, lôi hỏa lập tức bùng nổ, đánh nó bay ra ngoài. Ma thai chỉ có nửa đoạn thân thể, vừa mới bị lôi hỏa nổ tung nửa bên đầu, kêu lên thảm thiết muốn chạy trốn. Nhưng mà nếu nó đã hiện thân, Mộ Tàn Thanh không có ý định để nó rời đi. Chỉ thấy cổ tay y xoay chuyển, hàn quang hiện ra, trường kích xoay tròn như độc long xuyên núi đâm thẳng về phía sau!

Ngay tại lúc này, Tân Lục thị nguyên bản đã bất tỉnh lại đột nhiên mở mắt ra, cái đầu bị nghiêng vẹo một lần nữa xoay trở lại, thân thể thẳng tắp mà nhảy lên, dùng tốc độ nhanh đến khó thể tin được từ đỉnh đầu Mộ Tàn Thanh xẹt qua, tại thời khắc suýt xảy ra tai nạn chắn trước mặt ma thai!

Đồng tử Mộ Tàn Thanh co lại, trường kích đã xuyên qua ngực Tân Lục thị, đóng đinh nàng lên cây hòe già kia, mà nàng vẫn dùng hai tay gắt gao nắm lấy báng kích, hồn nhiên không để ý cánh tay đã bị lôi hỏa bám vào bên trên đốt đến cháy khét một mảng.

Ma thai mượn cơ hội này, từ dưới tay Mộ Tàn Thanh thoát ra, hai cánh tay nhỏ gầy hướng lên mái hiên bám một cái, trong chớp mắt liền nhảy ra khỏi viện.

"Ngươi..."

Báng kích bị bám giữ đến chặt chẽ, Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày. Tân Lục thị trong miệng ngậm ngọc phù, xương cổ lại bị gãy đoạn, chỉ có thể gian nan phát ra âm thanh thều thào: "Chạy..."

Nàng muốn y chạy, nhưng mà cánh tay lại gắt gao cầm lấy báng kích không tha.

Mộ Tàn Thanh hơi sửng sốt, đã thấy Tân Lục thị khó khăn ngẩng đầu lên, cặp mắt hỗn độn tối tăm kia đã kinh biến thành trong sáng như người còn sống, trên mặt thần sắc mặc dù có chút cứng ngắc, nhưng lệ khí đã tan, trở nên vô cùng hoảng sợ, phảng phất như nhìn thấy vật gì khủng bố đến cực điểm.

Y theo bản năng mà quay đầu lại, mấy bóng đen dài nhỏ đã đánh úp tới. Mộ Tàn Thanh phi thân né tránh, lại không kịp mang theo Tân Lục thị, nữ nhân đáng thương đã hóa thành tẩu thi kia trong khoảnh khắc liền bị bóng đen xé vụn ra.

Mộ Tàn Thanh lúc này mới nhìn rõ ràng, những bóng đen này lại là tóc.

Chúng từ trong hồ nước nhỏ bắn mạnh ra, tựa như những con rắn nước màu đen quấn quýt lấy nhau, trơn trượt mềm dẻo, phân biệt đánh úp về phía Mộ Tàn Thanh, trong chớp mắt phong kín hết thảy đường lui của y, thuận theo tứ chi quấn vòng quanh, nháy mắt đã đem y trói chặt, treo lên giữa không trung!

Đám tóc mềm mại đen như mực đó nếu như ở trên đầu một nữ nhi, không biết là được bao nhiêu người hâm mộ. Nhưng mà hiện tại chúng giống như là có sinh mệnh buộc chặt con mồi, không sợ thủy hỏa đao thương, dùng khí lực Mộ Tàn Thanh vậy mà không thể tránh thoát!

Một sợi tóc đen quấn quanh trên cổ y, sau đó đột nhiên căng ra phát lực, sức mạnh cắn giết không kém mãng yêu (*) chút nào. Mộ Tàn Thanh cuối cùng cũng minh bạch thần sắc Tân Lục thị mới vừa rồi vì sao lại sợ hãi như vậy: e rằng nàng chính là chết như thế này.

[(*) mãng: con trăn]

Mộ Tàn Thanh biến thành tiểu hồ ly, chùm tóc đột nhiên trống rỗng. Y lập tức vọt ra ngoài, sau đó há miệng phun ra một ngọn lửa màu xanh sẫm. Lửa kia rơi vào trong hồ nước không tắt mảy may, lại như là gặp phải rượu mạnh, "phừng" một cái hỏa thế tăng vọt. Ngọn lửa hừng hực bốc lên cao, cơ hồ thiêu đỏ bầu trời phía trên trạch viện này.

Động tĩnh lớn như vậy, Mộ Tàn Thanh vốn tưởng rằng sẽ kinh động bốn phía, không ngờ rằng ngay cả một tiếng người, tiếng chó sủa cũng không có, thật giống như toàn thành đều đã ngủ say, hoặc là... đã chết.

Y biến thành nhân hình quay lại dưới tàng cây hoè, dựa vào ánh lửa cháy hừng hực, rốt cuộc nhìn thấy trên một cái tay cụt có quấn quanh vài sợi tóc. Vừa nãy chính cái thứ đồ chơi này đã điều khiển Tân Lục thị nhào tới giúp ma thai tranh thủ cơ hội bỏ trốn.

Đến hiện giờ, cho dù Mộ Tàn Thanh còn có đầy bụng nghi ngờ, ít nhất cũng có thể xác định việc ma thai xuất hiện cùng cái chết của Tân Lục thị đều có người ở sau lưng điều khiển. Còn đối phương tại sao buông tha A Linh...

Y quay người nhìn hồ nước nhỏ bị ngọn lửa mạnh mẽ thiêu đốt, nước bên trong đã bốc hơi hầu như không còn, chỉ để lại từng đống tóc lớn rối bời như cỏ khô cùng lổm nhổm đầu lâu dưới đáy ao. Mộ Tàn Thanh nhìn ra không rét mà run. Thế nhưng địa phương khủng bố như vậy lại không có một chút mùi tanh hôi nào, trái lại có hương hoa hòe nhàn nhạt, mặc dù không nồng đậm, lại thấm ruột thấm gan.

Ai có thể ngờ tới, ở dưới lòng đất một toà trạch viện nhìn bình thường như vậy lại chôn dấu nhiều hài cốt đến thế chứ? Mộ Tàn Thanh cầm lấy một cái đầu lâu tỉ mỉ quan sát, cho dù chúng đều được người thi thuật xử lý tỉ mỉ, nhưng trong hốc mắt vẫn có vết rách, có thể thấy được đã rất nhiều năm, tám phần mười ngay cả Tân Lục thị ở nơi này cũng không biết đám đầu lâu này từ đâu mà đến, huống chi hiện tại đã triệt để không có chứng cứ.

Oán cốt kết tóc trận, luyện hồn tẩu thi thuật.

Hai thứ này đều là phép thuật tà đạo quen dùng, thuyết minh kẻ núp sau hậu trường nếu không phải Ma tộc cũng là Ma tu, thực lực cũng có chút thành tựu. Như vậy Bắc Đẩu hiện giờ tung tích không rõ, nguyên nhân A Linh chạy ra Đàm cốc cũng chỉ có một: đối phương hi vọng nàng có thể mang về càng nhiều tu sĩ, cũng lưu lại đầy đủ dấu vết nhử mồi, khiến người biết rõ núi có hổ cũng phải đi lên.

Mộ Tàn Thanh thở dài, cởi ngoại bào đem hài cốt Tân Lục thị từng mảnh gói lại, không để cho nàng phơi thây nơi đây, chuẩn bị mang về để Tiêu Ngạo Sênh xem qua, sau đó sớm chọn nơi an táng.

Trước khi đi, Mộ Tàn Thanh liếc nhìn về phía sau cây hòe già. Y luôn cảm thấy cái cây kia nhúc nhích một chút, lúc nhìn kỹ lại cũng không phát hiện gì.

Mộ Tàn Thanh nhanh chóng theo đường cũ trở về, khoảng khắc sau liền đến ngoài khách điếm. Y ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy gian phòng lầu hai cửa sổ đóng chặt, bên trong tối đen một màu.

A Linh đã mê man, Tiêu Ngạo Sênh lại là người tu hành, buổi tối hiếm khi ngủ. Nhưng mà dựa vào nhĩ lực của Mộ Tàn Thanh có thể nghe được từ bên trong truyền ra tiếng ngáy. Y sửng sốt một chút, đem hài cốt đã thu liễm bọc lại bỏ vào tay áo càn khôn, quay người biến thành tiểu hồ ly, trực tiếp nhảy lên, dùng đầu đẩy cửa sổ ra một cái khẽ hở, lặng lẽ chui vào.

Người trong phòng quả thực đã ngủ rồi, nhưng mà kẻ ngủ say như chết trên giường cũng không phải là A Linh hay Tiêu Ngạo Sênh, mà là một nam nhân trung niên mặt tròn bụng béo, dưới thân đè lên một cái bọc vải, dùng móng vuốt chạm thử có thể thấy hình dáng kim ngân tài vật, đối phương trái lại cũng không chê cộm khó chịu, vẫn còn có thể ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Mộ Tàn Thanh kinh nghi bất định đánh giá các nơi trong phòng, đồ vật trang trí bày biện đều giống y như đúc với trước khi y rời đi, cố tình chỉ có người ở trong phòng thay đổi. Y cơ hồ phải hoài nghi mình đi nhầm phòng, nhưng mà việc này căn bản không có khả năng.

Y lại từ cửa sổ lộn ra ngoài, ngồi xổm trên nóc nhà thả ra thần thức bao phủ toàn bộ gian khách điếm này, vẫn không tìm ra thân ảnh Tiêu Ngạo Sênh cùng A Linh, ngay cả khí tức của bọn họ cũng không thể nắm bắt, thật giống như hai người kia căn bản không ở chỗ này.

Mộ Tàn Thanh sờ soạng lăn lộn nhiều năm, vẫn là lần đầu tiên gặp phải sự tình làm cho y lơ ngơ như vậy, cố tình chuyện này một đống bí ẩn dây dưa như đay rối, y mới vừa nắm được một đầu dây, lại có đủ chuyện đáng nghi hơn dồn dập xảy ra.

Gió lạnh thổi đến, lỗ tai không tự chủ run rẩy. Mộ Tàn Thanh nhìn quanh bốn phía, vào đúng lúc này bỗng nhiên không biết mình nên đi hướng nào.

-----------

Tiêu Ngạo Sênh ở trong phòng ngồi cả một đêm, vẫn không đợi được Mộ Tàn Thanh trở về.

A Linh đã sớm tỉnh dậy. Mộ Tàn Thanh trước khi đi đã để lại trong cơ thể nàng một đạo yêu lôi, tiểu cô nương đang cảm giác cả người đều không thoải mái, nhìn thấy Tiêu Ngạo Sênh sắc mặt không đúng, nhanh chóng dùng chăn đem mình bọc thành một cái kén tằm, đầu cũng không lộ ra, chỉ lo vị đại gia này một kiếm đem mình chém thành gỗ vụn.

Cũng may Tiêu Ngạo Sênh tuy rằng không kiên nhẫn, lại không có ý lấy tiểu cô nương trút giận. Trời đã đã sáng rõ rồi cũng không chờ được nữa, hắn đứng dậy đem A Linh từ trong chăn móc ra, nói: "Chúng ta đi tìm Đại Vu chúc."

Thời điểm hai người bọn hắn ra khỏi cửa, liền là bộ dáng một đôi huynh muội y như ngày hôm qua.

Lần này Tiêu Ngạo Sênh đi phía trước, A Linh biến ảo dung mạo đi theo sau, dựa theo dặn dò quan sát bốn phía, bất thình lình va vào một phụ nhân trẻ. May mà Tiêu Ngạo Sênh đúng lúc đỡ một cái, bằng không sợ là đã bị ngã lăn quay ra đường.

"Ôi, đây không phải là Mộc cô nương sao?" Phụ nhân kia nguyên lai là từng gặp mặt ở ngoài thành ngày hôm qua "Nhìn sắc mặt này của ngươi, có nơi nào không khỏe sao?"

Tiêu Ngạo Sênh ngậm miệng không lên tiếng, A Linh không thể làm gì khác hơn là cúi đầu, thuận theo lời nói dối của Mộ Tàn Thanh ngày hôm qua biên soạn: "Ta... ta tối hôm qua ngủ không ngon, bệnh có chút nặng lên."

"Thật đáng thương..." Phụ nhân trẻ có chút đau lòng nhìn nàng, lại nhìn hướng đi phía trước "Các ngươi đây là muốn đi bái kiến Đại Vu chúc?"

Tiêu Ngạo Sênh gật đầu, người phụ nữ trẻ nhân tiện nói: "Vậy thật tốt, ta mới vừa đi ngang qua nơi ấy, nghe được bên trong có tiếng tụng kinh, hẳn là Đại Vu chúc đang dẫn người làm công khóa buổi sáng, các ngươi hiện tại đi qua chính là vừa vặn."

A Linh vội vàng nói tạ ơn. Chờ nàng đi qua rất xa còn quay đầu lại nhìn xung quanh. Tiêu Ngạo Sênh thấy thế, truyền âm hỏi: "Làm sao vậy?"

A Linh nhỏ giọng trả lời: "Ta... thời điểm ta lần trước đến nơi này, chưa từng thấy nàng."

"Tòa thành này lớn như vậy, ngươi chưa từng thấy cũng chẳng có gì lạ."

"Làm sao được?" A Linh muốn phản bác, liền nhanh chóng hạ giọng nói "Ngươi đừng nhìn ta là mộc điểu hóa linh, trí nhớ vẫn còn rất tốt. Chỉ cần xem qua, nghe qua vật gì liền sẽ không quên, ở trong Tư Thiên các còn được phụ trách việc ghi chép ... Lúc đầu ta và ba vị sư huynh vừa tới, cũng không làm sao chú ý đến những người này. Nhưng mà sau đó Bắc Đẩu sư huynh mất tích, chúng ta đem Đàm cốc toàn bộ tìm kiếm một lần, người bên trong ta đều từng thấy, nhưng hôm nay..."

"Bây giờ làm sao?"

A Linh biểu tình quái lạ: "Từ hôm qua vào thành đến giờ, không có một người nào là ta đã gặp. Nếu không phải nhà cửa đường phố nơi này vẫn còn nguyên bản nguyên dạng, nhìn thấy nhiều khuôn mặt mới như vậy, ta còn tưởng là đi nhầm chỗ rồi."

Tiêu Ngạo Sênh cau mày, hắn nhìn quanh bốn phía, nhà cửa san sát nối tiếp nhau, trên đường người người lui tới, cửa hàng bánh bao điểm tâm nóng hổi bên cạnh, dùng nhĩ lực của hắn còn có thể nghe được toàn bộ tiếng thực khách nhai nuốt, húp cháo linh tinh, hết thảy đều vô cùng chân thật.

Hắn không dừng chân quá lâu, rất nhanh liền kéo A Linh tiếp tục đi về phía trước, xa xa liền nghe được từ trong Nhất Nguyên quan truyền ra tiếng tụng kinh, sợ là có hơn trăm người đang cùng niệm. Tiêu Ngạo Sênh ngưng thần nghe một đoạn, phát hiện bọn họ tụng chính là «Vong sinh vong ngã kinh» do Thiên pháp sư Thường Niệm truyền xuống.

Quyển kinh văn này chính là Thường Niệm viết từ lúc còn trẻ. Khi đó Quy Khư ma tộc chưa bò ra khỏi địa giới, Tam bảo sư cũng không bước ra Bắc Cực đỉnh, Linh tộc vẫn là năm bè bảy mảng. Bắc Cực cảnh dùng 800 dặm núi lớn ở giữa cắt ngang. Phía nam bị ba tộc Nhân, Yêu, Quái chia cắt hầu như không còn, Linh tộc đành phải lui giữ bắc bộ, đi đến ngoài Thiên Tịnh sa, khẩn cầu thần linh trong truyền thuyết che chở, chỉ ra một con đường để sinh tồn.

Sau bốn mươi chín ngày bọn họ quỳ gối cầu khẩn, Thiên pháp sư Thường Niệm rốt cuộc đứng ra, trực tiếp tại Bắc Cực đỉnh giảng đạo truyền đạt kinh điển Nho Gia. Kinh văn này dùng quên sinh tử, quên bản thân làm điểm cốt lõi, trừ tam độc, trống ngũ uẩn, bỏ qua tất cả phàm tục tình dục, vượt qua bản thân, theo đuổi đại đạo vô thượng.

Trường truyền đạt kinh điển Nho Gia trải qua tám mươi mốt ngày, trong hơn vạn Linh tộc kẻ có thể khám phá chân lý bất quá mười người, nhưng đều là đạp đất khai hóa, lột xác thành thân đại năng, quay lại dạy những Linh tộc khác đạo tu hành, sớm trở thành một nhóm người làm nền móng cho Linh tộc. Mà trận truyền đạt kinh điển Nho Gia này cũng bắt đầu cho Linh tộc hưng khởi. Chỉ tiếc trải qua trăm ngàn năm, trong Linh tộc cũng hiếm người có thể nhìn trộm hết những ảo diệu. Theo trí nhớ của Tiêu Ngạo Sênh mà xem, ngoại trừ Tam bảo sư, sợ là cũng chỉ có Tư Thiên các chủ Tư Tinh Di có ngộ tính tạo hóa này, mà hắn chính là đệ tử thân truyền duy nhất của Thiên pháp sư Thường Niệm.

Năm đó Phá Ma chiến qua đi, vì «Vong sinh vong ngã kinh» ngoại trừ có thể điểm hóa vạn linh, còn có thể độ hết tà uế, rất nhanh đã được truyền khắp thiên hạ. Từ đó, không quản nơi nào có tà vật làm hại, các pháp sư đều không thể thiếu xướng tụng kinh này. «Vong sinh vong ngã kinh» đến nay vẫn được tôn sùng là kinh điển tối cao của Linh tộc.

Trong lòng Tiêu Ngạo Sênh cân nhắc qua những ý niệm này, đôi mày lại nhíu lại: A Linh vừa nãy đã tìm người nghe ngóng qua, biết được Nhất Nguyên quan tụng «Vong sinh vong ngã kinh» chính là truyền thống từ tuyên cổ đến nay, ngàn năm qua không một ngày ngắt quãng, hiển nhiên không phù hợp lẽ thường, trừ phi bên trong Đàm cốc này có đại ma khủng khiếp nào đó, trải qua một ngàn năm cũng không thể siêu sinh tịnh độ.

Nữ quan hôm qua đã gặp đang đứng ở cửa, nhìn thấy bọn họ chạy tới liền hành lễ đón tiếp: "Hai vị là tới tìm Đại Vu chúc đi?"

A Linh nói: "Đúng, thỉnh cầu đạo trưởng thông báo một tiếng."

"Tối hôm qua đã báo cho Đại Vu chúc, là nàng dặn dò bần đạo ở đây chờ hai vị." Nữ quan đưa một tay dẫn đường "Mời đi bên này."

Bài công khóa buổi sáng mới vừa làm xong, bọn họ tránh dòng người, xuyên qua bức tường xây làm bình phong ở cổng cùng hành lang đi về phía sau, tiến vào một viện tử quạnh quẽ. Không biết có phải là ảo giác hay không, vừa vào nơi đây, toàn bộ âm thanh tiếng người tiếng chuông bên ngoài kia đều biến mất. Thay vào đó chính là hoàn toàn yên tĩnh. Tiêu Ngạo Sênh còn chưa kịp đánh giá bốn phía, đã ngửi được một mùi hương thanh đạm.

Viện tử này ba mặt tường đều được dây leo xanh biếc đan kín đến gió thổi không lọt, thoáng nhìn như thác nước được tạc bằng phỉ thúy, ngay khoảng đất trống ở giữa có một cây hoa quỳnh (*) to lớn, ước chừng cao hai trượng, rộng một trượng. Mặc dù hiện giờ còn chưa phải là thời kỳ nở hoa, cành lá lại tươi tốt đến thập phần xum xuê, không khó tưởng tượng thời điểm thịnh cảnh lúc nó chính vụ.

[(*) Chỗ này mỗ lắm lời một chút: nguyên tác 昙花: Đàm hoa. Theo mỗ tra từ điển là cây hoa quỳnh hoặc cây sung. Theo Wiki: «cả cây, hoa và quả của sung đều được gọi là udumbara tức hoa đàm hay ưu đàm hoa». Còn mấy cái hoa li ti mọc trên bề mặt kim loại (ví dụ trên tượng Phật, sắt mục...) mà mọi người google chữ «hoa ưu đàm» dễ dàng nhìn thấy, thực chất là một loại nấm, được Pháp luân công tôn làm Ưu Đàm hoa để làm chứng cứ giả, nhằm suy tôn một vị nào đó của PLC làm phật. Trước giờ, không ít người, trong đó có mỗ cũng đã tin cái hoa li ti đó là Ưu đàm hoa thật, đều là bị PLC dắt mũi. Trong này, tác giả và mỗ đều dùng đúng điển tích phật giáo. Tuy nhiên edit thành hoa sung/cây sung thì ko hình tượng lắm, mỗ dùng hoa quỳnh để sát ý hơn nhé.]

Mặc dù Tiêu Ngạo Sênh không hiểu mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ, nhưng cũng đã nghe Ngự Phi Hồng nói qua loại thực vật này. Nó mặc dù thích ấm áp ẩm ướt lại sợ ánh sáng mạnh hoặc mưa to, không ai lại đem trực tiếp trồng giữa sân không có che chắn, càng không thể ở tình huống bất lợi như thế lại sinh trưởng đến sum xuê như vậy.

Tiêu Ngạo Sênh lòng sinh nghi hoặc, không chỉ nhìn đến nhập thần. Vừa vặn có một cơn gió thổi qua, lá cây rung rung, hắn chợt thấy có một chút trắng như tuyết từ dưới phiến lá nhô ra, chính là một cái nụ hoa.

Đầy đủ bốn mươi chín nụ hoa sinh trưởng thật nhanh, sau đó liên tiếp bung nở. Cánh hoa màu trắng mềm mại vươn ra, để lộ nhụy hoa bên trong dính đầy phấn màu vàng. Mùi thơm lúc trước đó càng đậm, Tiêu Ngạo Sênh theo bản năng mà nhắm mắt nín hơi, trong đầu lại ong ong một tiếng.

Lúc hắn mở mắt ra, liền thấy Ngự Phi Hồng máu me khắp người bị vây khốn trên sông Ngọc Long, vô số hài cốt ở giữa bọt nước chìm nổi, tranh nhau bắt lấy mắt cá chân nàng. Mà trước sau nàng còn có Dục Diễm Cơ cùng người áo xanh kia đứng, căn bản không chỗ có thể trốn.

Tiêu Ngạo Sênh trong lòng run lên, tựa như lại trở về một ngày mạo hiểm đó. Hắn theo bản năng mà rút kiếm muốn xen vào chiến cuộc, nhưng mà thân thể lại xuyên qua Ngự Phi Hồng, giống như ngày ấy mình cũng là nguyên thần không có thực thể, chỉ có thể trơ mắt bất lực nhìn Ngự Phi Hồng tắm máu chiến đấu.

Hắn biết đây là một giấc mộng, nhưng căn bản vẫn không thể tỉnh lại. Trong cõi u minh có một nguồn sức mạnh thúc đẩy hắn dựa theo tình huống lúc đó phát triển mà hành động: sau khi Ngự Phi Hồng lấy ra Thổ Kỳ Lân pháp tướng, Tiêu Ngạo Sênh rốt cuộc cùng nguyên thần của nàng ký kết liên hệ, ở trong quá trình đào vong ngắn ngủi, hắn vì Ngự Phi Hồng vận dụng Hoán Hồn chú.

Thời điểm nguyên thần nữ tử rời khỏi thể xác, chỉ kịp đối với hắn để lại một câu nói: "Chờ ta. Ta sẽ trở lại cứu ngươi!"

Hắn vẫn luôn tin tưởng nàng. Bởi vậy dù cho đan điền bị móc ra, trong cơ thể bị cấy vào Ma chủng, hắn vẫn cứ chờ nàng.

Nhưng mà, mộng cảnh đến điểm này liền chệch đường cùng hiện thực: Tiêu Ngạo Sênh nhìn thấy chính mình dùng túi da đã lừa gạt được Dục Diễm Cơ tiến vào Mộ kiếm. Hắn chờ Ngự Phi Hồng đúng hẹn quay lại, muốn sau khi đổi về thân thể, vận dụng Huyền Vi kiếm ý đúc lại Linh Nhai phong ấn, cho dù việc đó đánh đổi sẽ là mình cùng Huyền Vi kiếm tẫn lạc, ít nhất Ngự Phi Hồng cũng được an toàn, kết giới cũng sẽ không phá, La Già Tôn càng không thể thoát vây.

Nhưng mà Ngự Phi Hồng không đến.

Tiêu Ngạo Sênh vẫn luôn đợi đến một khắc cuối cùng Dục Diễm Cơ điều khiển hắn cầm cán kiếm. Nàng vẫn không đến, chỉ có âm thanh Dục Diễm Cơ ở sau lưng vang lên: "Ngươi còn hy vọng xa vời cái gì chứ?"

Hắn hy vọng nàng sẽ vĩnh viễn tín nhiệm mình, hy vọng nàng sẽ không để ý mệnh kiếp uy hiếp trở lại hiểm cảnh, hy vọng nàng... sẽ tin tưởng lời mình cam kết, tuyệt không để cho nàng chết trước.

Ngự Phi Hồng phản bội sự tin tưởng của Tiêu Ngạo Sênh, mà tâm cảnh hắn bị dằn vặt lâu năm vào đúng lúc này rốt cuộc sụp đổ, máu tươi tẩy sạch phong ấn trên Linh Nhai kiếm. Theo một tiếng nứt vang, Ma Long đầu mình hợp nhất, mở ra con mắt màu đỏ tươi, gầm thét bay lên trời.

Phút chốc, phong vân biến sắc, vạn tà ra khỏi tổ, mà hắn lại như cái xác không hồn đi theo bên cạnh Dục Diễm Cơ, đờ đẫn chém giết tất cả vật còn sống trước mắt, mãi đến tận khi cánh tay bị một thanh kiếm kìm giữ.

Ngự Phi Hồng đến. Nhưng mà hiện giờ lại là dùng Huyền Vi nhắm thẳng vào hắn, trong mắt là bi thống cùng phẫn nộ, tuyệt không có ngoài ý muốn.

Tiêu Ngạo Sênh cuối cùng vào đúng lúc này liền minh bạch: ở thời điểm ngay từ lúc ban đầu Ngự Phi Hồng dạy cho mình Hoán Hồn chú, nàng đã dự liệu được kết cục hiện tại: mệnh kiếp tránh được nhất thời không tránh được một đời, chỉ có nghĩ cách phá đi mới có thể nhất lao vĩnh dật, vì vậy "Ngự Phi Hồng" nhất định phải chết, mà nàng thì vẫn còn muốn sống.

Hiện giờ Ma chủng ở trong thân thể này tùy ý sinh trưởng, nếu như Ngự Phi Hồng đổi linh hồn trở về, cũng sẽ rơi vào ma đạo. Người bị vô số kẻ truy sát liền biến thành bản thân nàng, thật ứng với kiếp số. Nhưng nếu như nàng ở nơi này tự tay đem "Ngự Phi Hồng" chém chết, như vậy kiếp số này liền chấm dứt tại đây.

Nàng quả nhiên là vì giết ta mới trở về!

Tiêu Ngạo Sênh nghĩ như vậy, ở chớp mắt cuối cùng một kiếm kia hạ xuống, hắn trở tay nắm chặt lại cổ tay Ngự Phi Hồng đang kềm giữ mình, dòng máu trong lòng bàn tay như dây leo xé rách da chui ra, chỉ giây lát là sẽ ký sinh ở trên người nàng để cho hai người đồng quy vu tận...

Hắn đột nhiên bừng tỉnh, cảm giác lạnh lẽo đâm nhói nơi cổ họng tựa hồ vẫn còn đó, sau khi xoa xoa lại trơn nhẵn không dấu vết, chỉ có một luồng bi thương phẫn nộ quẳng đi không được tràn ngập trong lòng, ngay cả hơi thở cũng trở nên ồ ồ mất quy luật, trên trán sau lưng đều là mồ hôi lạnh.

A Linh vẫn còn ngây ngốc đứng bên cạnh hắn, hai mắt thẳng băng băng nhìn hoa quỳnh kia. Tiêu Ngạo Sênh hướng linh đài của nàng vỗ một chưởng, thời điểm quay người nhìn lại, chỉ thấy cành lá rậm rạp, cũng không một chút sắc hoa, phảng phất mới vừa nhìn đến đều là ảo giác.

Trên cây không có hoa, dưới tàng cây lại có thêm một người phụ nữ.

Nữ nhân thoạt nhìn không đến ba mươi tuổi, làn da như dương chi ngọc thạch, đôi môi tựa như điểm chu sa, tóc đen như mây búi thành hai búi tóc, giữa ấn đường điểm ba cánh hoa hình giọt nước đỏ tươi, một thân quần áo từ đỏ đậm đến trắng nhạt, hai tay áo rộng thêu hoa quỳnh, diễm lệ lại không mất đoan trang, tựa như tiên nhân trong truyền thuyết.

Nữ quan dẫn đường chẳng biết từ lúc nào đã mất tăm tích, Tiêu Ngạo Sênh nắm chặt Huyền Vi kiếm, ánh mắt như điện nhìn thẳng đối phương. Có một màn vừa nãy, xem như kẻ ngu si cũng biết là đã lộ tẩy. Chỉ là không biết được đối phương đến tột cùng là ở trên cây hoa tạo yêu pháp gì, vậy mà lại khiến cho một kiếm tu cũng bị ảo giác mê hoặc.

"Đây không phải là yêu pháp." Nữ nhân tựa như đọc được suy nghĩ trong lòng hắn, nở nụ cười, ngón tay nhỏ dài vuốt ve một mảnh ngọc bích giống như lá cây, nói: "Thân là người tu hành trong Trọng Huyền cung, ngươi lại không nhận ra Ma La Ưu Đàm Hoa sao?"

-------------Sentancuoithu----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play