Chương 63: Mê thành

"Thời điểm chúng ta đến lần trước, chưa từng nghe nói tới Đại Vu chúc gì cả."

Buổi tối, Mộ Tàn Thanh cùng Tiêu Ngạo Sênh ngủ lại một gian khách điếm. Sau khi kiểm tra không có gì dị thường, lại bày ra cấm chế, Tiêu Ngạo Sênh liền đem con chim nhỏ trong tay áo tung ra, tầm mắt băng lãnh nhìn A Linh khiến cả người nàng phát run quỳ mọp dưới đất, đầu cũng không dám ngước lên.

Mộ Tàn Thanh cởi áo choàng, thân thể nguyên bản yểu điệu nhỏ gầy khôi phục lại bình thường. Y nhấc cằm A Linh lên, người sau chỉ cảm thấy một tia chân khí thuận theo ngón tay kia thấm qua xương mà vào, mỗi chỗ đi qua đột ngột sinh ra tê dại, ngay trái tim cũng giống như bị một bàn tay gắt gao nắm lấy.

Nàng không dám quay đầu, chỉ có thể cùng Mộ Tàn Thanh bốn mắt nhìn nhau, liền cảm thấy trong đôi mắt yêu dã đồng tử đỏ đậm của đối phương có điện quang màu tía lưu chuyển, dường như lôi đình giữa biển mây, nhất thời sắc mặt trắng bệch.

Mộ Tàn Thanh nói: "Đem toàn bộ hiểu biết lần trước ngươi tới đây lặp lại lần nữa, cần phải tường tận, không được bỏ sót."

"... Mười ngày trước, chúng ta một nhóm bốn người đi tới Đàm cốc. Dựa theo ước định trong thư hóa vàng, ở con đường nhỏ ngoài cốc hội hợp cùng Tân Lục thị, nhờ nàng dẫn chúng ta tiến vào cửa thành bắc." A Linh nỗ lực để thanh âm của mình không phát run.

"Chúng ta vừa vào sơn thành, liền dẫn tới không ít bách tính chú ý. Bọn họ vừa nghe là tiên môn đệ tử đến từ Trọng Huyền cung đều đãi ngộ rất nhiều. Sơn trưởng tự mình đến trò chuyện với chúng ta, nghe nói đến những lời của Tân Lục thị, tuy rằng không tin cho là nàng nghi thần nghi quỷ, nhưng đối với việc sơn thành liên tiếp sinh tang sự trong lòng vẫn còn sợ hãi, liền đồng thuận cho chúng ta tuỳ cơ ứng biến."

"Các ngươi đặt chân ở nơi nào?"

Sắc mặt A Linh càng trắng hơn: "Bắc Đẩu sư huynh cho là, chúng ta nếu không che giấu thân phận, sẽ không cần ở khách điếm đặt chân. Một là thuận tiện làm việc, hai là để tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn liên lụy người khác, liền thỉnh Sơn trưởng tìm một ngôi nhà có người đã chết quét dọn sạch sẽ tạm thời ở lại."

Bắc Đẩu an bài như vậy cũng không sai, Tiêu Ngạo Sênh liền hỏi: "Các ngươi ở nơi đó có phát hiện cái gì không?"

A Linh lắc đầu một cái: "Gian nhà đó ở sâu trong một cái ngõ hẻm nơi thành đông, vốn là chỗ ở của một lão nhân góa vợ què chân, bán đậu phụ mà sống. Bạn đời năm trước đã ra đi, hắn dưới gối không có con cái, chết ba ngày rồi mới được hàng xóm phát hiện, do Sơn trưởng phái người chuẩn bị hậu sự, trong nhà vật dụng có giá trị đều bán sạch làm tang lễ cho hắn. Thời điểm chúng ta đi vào căn nhà chỉ có bốn bức tường, toàn bộ bàn ghế giường chiếu đều là do Sơn trưởng sai người đưa tới, muốn nói có vật gì kỳ lạ cũng sớm không thấy."

Mộ Tàn Thanh đột nhiên mở miệng: "Như vậy, tử khí thì sao?"

A Linh sửng sốt một chút, nói: "Vẫn không có phát hiện. Bất quá nghe nói lão nhân góa vợ kia chết đã mấy tháng, cho dù có tử khí lưu lại, cũng nên tan sạch sẽ rồi."

Tiêu Ngạo Sênh nghe vậy, chân mày cau lại: "Không đúng. Ấn theo ngươi lời giải thích, ông lão đó là ở trong nhà tắt thở, tuy rằng thân thể xuống mồ an táng, nhưng mà hắn không có con cái nối dõi, liền không có hương khói độ hồn siêu sinh. Phải biết rằng, người chết sau bảy ngày hồi hồn, nếu không được dẫn độ, vậy sẽ phải trường lưu nơi đây, tử khí sẽ ở trong phòng càng ngày càng nồng đậm, hoặc là đợi đến lúc hắn được người đốt hương độ đi, hoặc là phải đến lúc hồn tiêu âm tán mới có thể giải thoát, ít ra cũng phải một năm nửa năm."

Thế nhân coi trọng con cháu nối dòng, một là vì truyền huyết thống tổ tông, hai là sự gắn bó linh hồn như vậy. Dù cho một đời không sinh con, cũng phải khai tông từ đường nhận nghĩa tử nghĩa nữ, chỉ vì không muốn bản thân sau khi chết ngay cả hồn phách cũng không có chốn mà theo.

Đã như vậy, trong gian phòng kia không thể ngay một tia tử khí cũng không có, trừ phi... có thứ gì, đem tử khí cùng du hồn đều cắn nuốt sạch sành sanh.

A Linh nghe hiểu ý tứ của hắn, sắc mặt nhất thời trắng bệch. Lại nghĩ đến nơi hẻo lánh dung thân suốt mười ngày kia, bỗng nhiên liền cảm thấy như vừa đi ngay trước miệng hổ dạo một vòng.

Nhưng mà nàng lại cảm thấy không đúng. Mình và hai vị sư huynh khác căn cơ nông cạn, không biết chi tiết nhỏ như vậy có thể thông cảm được, Bắc Đẩu sư huynh làm sao lại không biết? Mà trong ba ngày ở đó, Bắc Đẩu chưa từng đề cập đến điểm này.

Tiêu Ngạo Sênh cũng đối với điều này nghi hoặc, chỉ nghe Mộ Tàn Thanh nói: "Sơn trưởng kia là người thế nào, ngươi nói tiếp đi."

A Linh nhớ lại một chút, nhẹ giọng nói: "Sơn trưởng tên gọi Hi Di thị, là một lão phụ nhân."

Mộ Tàn Thanh khẽ nhíu mày, y nhớ tới dọc theo đường đi cùng Lưu thẩm tán nhảm mấy lời khách sáo, trong miệng đối phương cũng nhắc qua Sơn trưởng, nhưng mà nghe ý nghĩa lời nói rõ ràng là nam nhân.

Một núi còn không chứa được hai hổ, thế nhưng bên trong Đàm cốc chẳng lẽ có hai Sơn trưởng?

"Các ngươi có điều tra mạch môn của nàng?"

A Linh nói: "Sau khi thăm dò qua phát hiện trên người đối phương cũng không có chân khí lưu động, kinh mạch cốt cách cũng bình thường, e là không có võ công, chúng ta liền không tiếp tục lưu ý."

Tiêu Ngạo Sênh chân mày càng nhíu chặt hơn: "Một lão phụ nhân cũng không có lực tự bảo vệ, lại có thể ở trong Đàm cốc ngồi vững vị trí Sơn trưởng?"

A Linh ngập ngừng nói: "Ta cũng từng nghe qua, nghe nói là bởi vì phu gia của nàng."

[(*) phu gia: gia đình nhà chồng]

Mộ Tàn Thanh truy hỏi: "Phu gia nàng có vinh quang gì?"

"Phu gia của Hi Di phu nhân là Tân thị, thời điểm ngàn năm trước đại kiếp nạn ma họa từng đem người thủ vệ sơn cốc, còn đích thân tự nghênh tiếp qua chân thần, được thần quân chỉ điểm, rời nhà tham dự Phá Ma chiến."

A Linh ngẩng đầu lên "Truyền thuyết nói vị tổ tiên Tân thị kia không trở về, chỉ để lại thê nhi canh giữ ở Đàm cốc. Thê tử của hắn vì thần quân đúc Kim thân, từ đó vạn tà không dám xâm phạm nơi đây, con cháu của hắn hưởng dư ấm này, đời đời làm Sơn trưởng Đàm cốc. Đến hiện thời, tiền nhiệm Sơn trưởng chết sớm, chỉ để lại Hi Di phu nhân tạm gánh trách nhiệm, đem thiếu tử nuôi thành niên, sau đó cưới nữ nhân Lục gia làm vợ. Nhưng đáng tiếc nhi tử của nàng không đợi được hài nhi của mình ra đời liền ốm chết, con dâu thân mang thai, không thể làm gì khác hơn là do Hi Di phu nhân tiếp tục tạm gánh vác Sơn trưởng. Nhưng mà..."

"Chờ đã!" Tiêu Ngạo Sênh bỗng nhiên cắt ngang nàng "Tân Lục thị là con dâu Hi Di phu nhân, trong bụng nàng vốn nên là Sơn trưởng đời kế tiếp của Đàm cốc?"

A Linh biểu tình lộ vẻ bi thương: "Không sai."

Đôi mắt Mộ Tàn Thanh híp lại càng thêm hẹp dài, trầm giọng nói: "Tân Lục thị nếu là con dâu Sơn trưởng, gặp chuyện không tự nói với bà bà của mình sao?"

"Nàng nói mình cứ như vậy đi tìm Sơn trưởng rất nhiều lần, nhưng mà Sơn trưởng hàng ngày sự vụ bận rộn, tuy rằng mỗi lần đều kiên trì động viên nàng, lại nói nàng đây là tâm bệnh, nữ tử mang thai đại thể đều có thời điểm mấu chốt này, khó tránh khỏi nỗi lòng bất an nghi thần nghi quỷ, liền tự mình điều thuốc xem chẩn cho nàng, lại đều không có hiệu dụng." A Linh lắc đầu một cái "Chúng ta có xem qua phương thuốc cùng dược thảo, xác thực đều là vật an thần dưỡng thai, không có bất kỳ chỗ nào không đúng."

"Sau khi Tân Lục thị bị phát hiện chết ở hậu viện nhà mình, Hi Di phu nhân chẳng lẽ không cảm giác chút nào?"

"Các nàng cũng không ở cùng một chỗ." A Linh nói "Đàm cốc có một cái quy củ, các đời Sơn trưởng sau khi kế nhiệm đều phải chuyển nhà, đến cư trú trong Nhất Nguyên quan, thay thành dân hướng chân thần cầu phúc, khiến ân sủng thần minh luôn ở đó."

Mộ Tàn Thanh trầm ngâm chốc lát: "Ngươi nói tiếp đi."

"Kỳ thực cũng không có gì. Chúng ta ở trong thành điều tra chung quanh, trải qua ba ngày không còn thu hoạch gì nữa, bao gồm cả mấy người Tân Lục thị cố ý chỉ ra cũng nhất nhất xem qua, không thấy dị thường gì, liền dựa theo ý Sơn trưởng làm tịnh linh pháp sự cho người đã chết, cuối cùng cũng coi như có ít còn hơn không, sau đó dự định cáo từ. Không ngờ tới vào buổi tối ngày hôm đó ..."

A Linh cười thảm một tiếng, nước mắt liền tràn mi mà ra "Tân Lục thị một thi hai mạng, Bắc Đẩu sư huynh mất tích, ba người chúng ta cơ hồ đem Đàm cốc lật cả đáy lên trời, đều không tìm thấy tung tích hắn, trái lại chờ được Tân Lục thị trả thù... Nàng là oán chúng ta... oán chúng ta không gỡ được nỗi khúc mắc của nàng, oán chúng ta giống mọi người đều không tin nàng. Nhưng mà chúng ta đã tận lực, căn bản không phát hiện bất kỳ manh mối gì, chẳng lẽ còn phải tự dưng giả thần giả quỷ đi lừa nàng sao?"

Nàng nói đến phần sau, ngữ khí đã khó nén oán giận. Mộ Tàn Thanh không khách khí chút nào, bợp một cái lên đỉnh đầu nàng; Một luồng chân nguyên từ trên đỉnh đầu tỏa xuống, tựa như xối nước băng lạnh giá, khiến A Linh cả người run lên, đầu óc vừa bị bi thương sợ hãi tràn ngập đột nhiên tỉnh táo lại, đôi môi run rẩy không nói lên lời.

"Đừng quên, Tân Lục thị cũng không phải là tự sát, mà là bị người làm hại. Huống hồ nàng sau khi uổng mạng biến thành tẩu thi mặc dù chẳng có gì lạ, thai nhi trong bụng lại hoàn toàn thay đổi, nhiễm phải ma khí, có thể thấy được sau lưng chắc chắn có bàn tay xấu điều khiển." Y nhìn vào mắt A Linh, ngữ khí hiếm thấy nghiêm khắc "Chỉ cần căn cứ vào hai điểm này, đủ để đại biểu nơi đây tất có chỗ quỷ quái, nếu như đem tất cả lỗi đổ lên đầu người chết, đối với nàng làm sao công bằng? Chúng ta là tu sĩ, sinh tử họa phúc đều là tu hành, đừng làm cho bóng ma cái chết cùng cừu hận che khuất con mắt của ngươi."

"..." A Linh ngơ ngác nhìn Mộ Tàn Thanh, đột nhiên khóc òa, một đầu nhào lên bả vai y cả người run rẩy.

Mộ Tàn Thanh vỗ vỗ lưng nàng, trong phòng không người nói chuyện, chỉ còn dư lại tiếng A Linh nức nở. Chờ nàng khóc mệt, y liền làm một chú thuật nhỏ dỗ nàng ngủ, lúc này mới cùng Tiêu Ngạo Sênh đối bàn ngồi xuống.

"A Linh không có nói dối." Mộ Tàn Thanh rót cho mình chén nước "Ta đem yêu lôi đưa vào trong cơ thể nàng, nếu như nàng có điều che giấu, nhất định lòng sinh tà niệm, lúc này liền liền bị yêu lôi nổ nát. Hiện tại nàng nếu an toàn vô sự, vậy đã thuyết minh lời nàng nói cũng không giả."

Tiêu Ngạo Sênh chân mày nhíu chặt hơn: "Nhưng mà nàng nói, cùng hiểu biết của chúng ta hiện giờ có chỗ mâu thuẫn."

"A Linh cho là Tân Lục thị tự sát, chết rồi ngậm oán trả thù. Nguyên nhân là nàng sinh thời bị những người xung quanh làm suy sụp cảm xúc cùng phong thư tuyệt mệnh cuối cùng kia. Nhưng mà chúng ta hiện giờ đã xác nhận Tân Lục thị bị người khác làm hại, phong thư tuyệt mệnh kia tám chín phần mười cũng là giả. Muốn làm được cái này..."

Tiêu Ngạo Sênh hiểu ý: "... Phải đối với tình trạng của nàng rõ như lòng bàn tay, còn phải quen biết đến có thể mô phỏng theo bút tích của nàng."

"Đại Vu chúc, Sơn trưởng." Mộ Tàn Thanh gõ nhẹ mặt bàn "Một là người nguyên bản không tồn tại trong miệng A Linh, một là người thân cận nhất Tân Lục thị lại cùng thành dân nói tới sai biệt kỳ quái. Chúng ta muốn điều tra cũng chỉ có thể từ hai người này ra tay."

"Chỉ sợ thời gian không kịp." Tiêu Ngạo Sênh lắc đầu "Tuy rằng ta bế quan ngàn năm, nhưng mà sau khi xuất quan nghe không ít sự tình của Thiên Cơ các chủ U Minh. Hắn là kẻ điên tính tình quái đản, nếu mà Bắc Đẩu ở đây gặp nạn, hắn sẽ làm ra chuyện gì cũng không ai biết được!"

"Khoảng cách Bắc Đẩu mất tích đã qua bảy ngày. Nếu như hắn bất hạnh chịu khổ dưới tay độc thủ, Trọng Huyền cung không thể yên tĩnh như thế. Bởi vậy có hai khả năng." Đôi mắt Mộ Tàn Thanh híp lại "Thứ nhất, hắn bị thương nặng, bị hắc thủ sau màn khống chế, không được tự do; Thứ hai, hắn phát hiện một ít bí ẩn liên quan trọng đại, không thể nói cho đồng bạn bao gồm cả A Linh, đồng thời bị những bí mật này kiềm chế lại, khó có thể chủ động cùng người ngoài liên hệ. Cho dù loại tình huống nào, đều có thể xác định Bắc Đẩu còn ở bên trong Đàm cốc."

"Còn có một việc cũng kỳ quái." Tiêu Ngạo Sênh bổ sung "Ngày hôm nay chúng ta tiến vào, phát hiện nhìn thấy thành dân đều an cư lạc nghiệp. Nhưng mà hai tên tu sĩ mới chết đêm qua, làm sao họ lại bình thản tựa không có bất cứ chuyện gì phát sinh như vậy được."

Tiên môn đệ tử từng được Đàm cốc thành dân hoan nghênh tung hô, bây giờ chết trong trạch viện, lại là tử trạng thê thảm khủng bố như vậy, cho dù Sơn trưởng cũng không thể cấm đoán thiên hạ bàn tàn. Nhưng mà bọn hắn cùng đi tới, những người này không ai có sắc mặt khác thường, phảng phất như trong thành chưa bao giờ có việc máu tanh phát sinh, hết thảy đều bình thản không chút gợn sóng.

"Tân Lục thị tẩu thi cùng ma thai kia cũng có vấn đề." Mộ Tàn Thanh mặt lạnh như băng "Trên đời người uổng mạng đến hàng ngàn hàng vạn kẻ, hóa thành tẩu thi cũng không hiếm thấy. Nhưng mà nàng vừa mới chết bảy ngày lại có thể vào đêm hồi hồn giết chết hai tên đệ tử Trọng Huyền cung, lúc giao thủ cùng chúng ta cũng có thể thấy hung lệ, chưa nói đến cái thai nhi kia..."

Thai chết có thể hóa thành anh linh, lại chưa nghe nói có tiền lệ trực tiếp rơi vào ma đạo. Huống chi ma thai kia hung ác dị thường, còn có thể điều động cơ thể mẹ ở dưới Huyền Vi kiếm chạy trốn giữ mạng, căn bản không phải ma vật tầm thường có thể so sánh được.

"Chúng ta dọc theo vết máu đuổi tới, có thể xác định tẩu thi trốn vào Đàm cốc, nhưng mà ban ngày ban mặt bên trong thành lại không phát hiện một người nào sợ hãi. Hoặc là nó có phương pháp ẩn thân, hoặc chính là..." Ngữ khí Mộ Tàn Thanh trở nên lạnh lùng "...có người bao che."

Tiêu Ngạo Sênh hiểu rõ ý tứ của y: "Vị Đại Vu chúc kia vừa vặn hôm nay bế quan."

"Ta muốn hướng nhà lão nhân góa vợ cùng trạch viện của Tân Lục thị tra xét, thuận tiện tìm xem tẩu thi cùng tung tích ma thai." Mộ Tàn Thanh đặt chén nước xuống, nhìn về phía A Linh nằm nhoài bên giường "Sư huynh ở lại chỗ này, nếu như bình minh ta không về cũng chớ gấp, dẫn nàng đi gặp Đại Vu chúc là được."

Tiêu Ngạo Sênh vốn muốn gật đầu, bỗng nhiên mặt mày nhăn lại: "Dù có chú pháp biến hình, A Linh tâm tư không thể so với ngươi được, ta..."

"Sư huynh không cần phải nói, nhìn nhiều là được rồi." Ánh mắt Mộ Tàn Thanh nhàn nhạt "Chúng ta vào thành mượn cớ là cầu y hỏi dược, như vậy đương nhiên phải lấy ra một bệnh nhân. Ta vừa nãy lưu lại yêu lôi trong cơ thể A Linh vẫn chưa thu hồi, nàng ngày mai chỉ có thể làm một tiểu cô nương bệnh tật triền miên, như vậy cũng miễn gây chuyện. Huynh chỉ cần làm chút thủ thế, thỉnh Đại Vu chúc tự mình trị liệu cho nàng ... Yên tâm, yêu lôi không thương tổn cốt nhục nội tạng nàng, cũng không tổn hại căn cơ mảy may, Đại Vu chúc nếu như thật sự có bản lĩnh liền không lo, cho dù nếu là kẻ lừa đảo giả thần giả quỷ cũng không gây trở ngại."

"..." Tiêu Ngạo Sênh một ngụm trà sặc trong cổ họng, ánh mắt trừng Mộ Tàn Thanh phảng phất như là thấy y mọc ra hai cái sừng.

"Ngày mai huynh nhớ căn dặn nàng, chú ý nghe ngóng tin tức ven đường đi, ta luôn cảm thấy nơi này không đúng." Mộ Tàn Thanh sờ sờ cằm "Đáng tiếc chúng ta đều là mới đến không thể nào so sánh, chỉ có thể dựa vào nàng."

"Ta hiểu rồi." Tiêu Ngạo Sênh đem một cái ngọc phù đưa cho y "Ngươi cẩn thận nhiều một chút."

Mộ Tàn Thanh một hớp cạn hết nước trà, nhảy cửa sổ ra khỏi khách điếm.

Nhà lão nhân góa vợ cùng trạch viện của Tân Lục thị vừa vặn một đông một tây. Mộ Tàn Thanh trước tiên dựa theo lời A Linh từng nói, hóa thành một ngọn gió hướng thành đông lướt tới. Đến nơi vừa nhìn, bên trong vậy mà còn đốt một cốc đèn dầu, có một bà lão đang ở trong sân dùng cái cối xay nhỏ xát đậu.

Y sửng sốt một chút, động tác vốn chuẩn bị nhảy vào tường viện khựng lại, không cẩn thận giẫm lên một mảnh ngói vỡ, "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

"Ai?" Bà lão sợ hết hồn, ngẩng đầu chỉ thấy một bóng đen nho nhỏ từ đầu tường tháo chạy qua.

"Meoooo..."

Nghe thấy tiếng mèo kêu, bà lão lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, một bên thu thập ngói vỡ, một bên nhỏ giọng mắng: "Không biết mèo nhà ai, nhảy lên mái nhà lật cả ngói, xúi quẩy!"

Mộ Tàn Thanh biến thành tiểu hồ ly nằm nhoài trên nóc nhà, cảm thấy mặt mũi hồ yêu của mình xem như là ném sạch sẽ.

Trong phòng truyền ra âm thanh một vị lão gia tử: "Bạn già, ai vậy?"

"Một con mèo!" Bà lão thu thập đồ đạc, tức giận cầm lấy váy xoa xoa tay "Ông cũng đừng ở bên trong hút thuốc lá, đầy mùi hôi, chờ một lát còn có ngủ hay không? Ra giúp ta xát đậu, ngày mai còn phải lên chợ sớm đây."

"Kẹt kẹt" một tiếng, cánh cửa gỗ mở ra, một cụ ông chống gậy, tay trái cầm ống điếu, chân phải có chút tật, đi đường đến khập khễnh.

"Gian nhà đó ở sâu trong một cái ngõ hẻm nơi thành đông, vốn là chỗ ở của một lão nhân góa vợ què chân, bán đậu phụ mà sống. Bạn đời năm trước đã ra đi..."

Lời A Linh ở trong đầu vang vọng, Mộ Tàn Thanh gắt gao nhìn chằm chằm đôi vợ chồng già trong sân này, hai mắt không tự chủ trợn to.

Trùng hợp sao? Y tự hỏi như vậy, trong lòng lại có một loại cảm giác không ổn dâng lên.

Mộ Tàn Thanh không nói tiếng nào nằm úp sấp trên mái ngói, mãi đến tận lúc nhìn thấy đôi vợ chồng già này xay xong đậu liền làm đậu phụ, sau đó dắt nhau đi vào nhà, y lúc này mới vươn mình nhảy vào trong viện.

Trong viện chỉ còn dư lại hai bàn đậu phụ dùng vải ẩm che kín cùng một thùng tương, bã đậu đều được dọn dẹp vào trong một cái gầu bên cạnh, tản ra mùi tanh nhàn nhạt đặc trưng của đậu.

Mộ Tàn Thanh dùng ngón tay cọ qua sữa đậu nành còn lưu trên vách thùng, mùi vị quen thuộc tràn ra đầu lưỡi, bình thường mà chân thực, tựa hồ nói cho y biết đây không phải là mộng cảnh cũng không phải huyễn thuật.

Nhưng mà khởi tử hoàn sinh, làm sao có khả năng?!

Dưới màn đêm đen, cặp mắt đỏ rực như lửa của Mộ Tàn Thanh sẫm xuống, theo ánh mắt dao động, lại như dòng máu lặng lẽ chảy xuôi.

Bên trong phòng đã tắt đèn, tiếng nói chuyện dần nhỏ đến ngưng bặt. Dựa vào nhĩ lực của Mộ Tàn Thanh có thể nghe được tiếng ngáy yếu ớt truyền đến.

Y thổi một hơi, cửa sổ không hề có một tiếng động mở ra. Thanh niên tóc trắng hóa thành một luồng gió bay vào, lặng yên dừng lại trong phòng.

Trong gian phòng này trang hoàng đơn giản, xuyên qua màn chắn muỗi có thể nhìn thấy hai lão nhân nằm song song ở trên giường nhỏ, hô hấp tim đập đều như người thường. Mộ Tàn Thanh giật giật mũi, cũng không ngửi được một tia máu tanh, cũng không phát hiện mảy may vết tích chém giết qua đi, phảng phất trường thảm án phát sinh đêm qua ở đây trong lời A Linh kể chỉ là nói suông.

Hoặc là A Linh đang giả heo ăn thịt hổ lừa gạt y, hoặc là y nghĩ nhiều đoán sai, hoặc chính là...

Mộ Tàn Thanh vén mùng lên, nhìn thấy cụ ông ngủ ở bên giường không cảm giác chút nào mà ngáy, hồn nhiên không biết có một bàn tay đã đặt lên cổ mình, chỉ cần vặn nhẹ, hắn sẽ thân thủ hai nơi, cho dù đến cùng là sống hay chết, lần này cũng phải chết lại một lần nữa.

Trầm mặc chốc lát, Mộ Tàn Thanh cuối cùng thu tay về, lại từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Lần này y đem tốc độ phóng tới nhanh nhất, cơ hồ chỉ trong thời gian mấy hơi thở liền đến trước cửa trạch viện Tân Lục thị ở thành tây, chỉ thấy bên trong một mảnh đen tối, quạnh quẽ tĩnh mịch.

Mộ Tàn Thanh chưa bao giờ cảm thấy, hắc ám lại có thể khiến người ta yên tâm đến như vậy.

Y nhảy qua tường viện. Tòa nhà này hai cửa vào hai cửa ra, ở trong sơn thành này đã tính là gia đình giàu có sung túc. Mộ Tàn Thanh vòng qua tường xây làm bình phong trước viện một đường hướng vào phía trong, chỗ đi qua tuy không đèn đuốc chiếu sáng, nhưng mà thông suốt, rất nhanh liền qua phòng ngủ, thẳng đến hậu viện.

Hậu viện không lớn, bố trí lại tao nhã, trong ao nước nhỏ tĩnh ảnh trầm bích (*), bên bờ tuy không có họa đình, lại bố trí tiểu cảnh có mái che nắng cùng bàn đá ghế tựa, bốn phía tường viện mọc đầy xanh tươi, ngay chính giữa là một gốc cây hòe cổ thụ tráng kiện cao to.

[(*) từ câu: "Phù quang diệu kim, tĩnh ảnh trầm bích", nghĩa là "Ánh sáng nổi trên mặt hồ như ánh hào quang, bóng ảnh chìm đáy nước trong như ngọc bích]

Cây hòe nở hoa vào mùa hạ. Hiện giờ là lúc cuối xuân, trên cây cũng đã nở đầy từng cụm từng chùm hoa hòe.

Những chùm hoa nặng trình trịch, đỏ au ở đầu cành, trong đêm đen giống như một hàng trái tim đỏ sẫm treo ở chỗ này, theo gió phất qua mà nảy lên.

"Thịch, thịch, thịch ..."

Hoa hòe đong đưa theo gió, vừa lúc trùng điệp với nhịp tim đập chậm rãi, kèm theo làn gió thơm kéo tới. Trong lồng ngực Mộ Tàn Thanh hơi ngưng lại, chỉ cảm thấy choáng váng ù tai, thiếu chút nữa là phun ra.

Đúng vào lúc này, một gương mặt xanh tím hai mắt trắng dã từ giữa những bông hoa hòe tươi đẹp lộ ra, thân thể Tân Lục thị đổi chiều, đột nhiên duỗi hai tay nắm lấy đầu Mộ Tàn Thanh, dùng sức kéo lên trên!

Mộ Tàn Thanh tuy rằng đầu choáng váng, ứng đối lại nửa điểm không chậm. Y thuận theo lực kéo đứng dậy, phần eo dùng độ dẻo dai khó có tin được mạnh mẽ gập lại, dựa vào quán tính tránh thoát hai tay Tân Lục thị, đồng thời hai chân từ dưới bốc lên xoắn lấy đầu nàng, thuận thế đem lẳng ra ngoài kèm theo một tiếng "Cùm cụp", cái cổ vốn đã có chút nghiêng lệch kia hiện giờ hoàn toàn bị xoay ra sau lưng.

Thân hình y lóe lên vọt tới, tại chớp mắt Tân Lục thị rơi xuống đất xoay cổ tay một cái, trong lòng bàn tay liền có thêm một tấm ngọc phù do Tiêu Ngạo Sênh tặng cho, trực tiếp nhét vào trong miệng tẩu thi này!

Ngọc thạch trừ tà chứa khí, chưa nói đến cái này là được chân nguyên của kiếm tu ôn dưỡng qua, có thể đánh tan tà khí trong thi thể. Dù cho nàng bị pháp thuật điều khiển cũng có thể tìm khe hở tránh thoát, khiến linh hồn bị rơi vào ngu độn thức tỉnh lại.

Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ ra tay quyết đoán, nhét ngọc phù vào miệng đồng thời liền chập ngón tay lại như dao, xẹt qua cái bụng nhô lên cao kia của nàng. Da thịt ở dưới ngón tay y như tờ giấy xé mở, một thứ gì đó bằng máu tròn tròn nhất thời lộ ra.

Một đống cỏ khô bị vê thành hình cầu rách lòi sợi bông.

Chú ấn trên ngực đột nhiên nóng lên, sau đầu kình phong kéo tới, đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co lại, lần này chỉ kịp nghiêng đầu: ma thai kia đã mọc ra gần nửa thân thể từ tàng cây dưới đất chui lên, mở ra cái miệng lớn như chậu máu, cắn vào vai y!

--------------------

Tiểu kịch trường:

Đại hồ ly: Ai, tại sao bị thương đều là lão tử?!

Tiêu sư huynh: Là tại ngươi quá thông minh đi.

A Linh: Thông minh không tốt sao?

Tâm Ma: Có lúc, kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét nha.

----------------Sentancuoithu-----------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play