Chương 131: Ký ức
Mộ Tàn Thanh không ngờ gặp lại Tô Ngu ở chỗ này.
Dung mạo của Cửu vĩ Hồ vương vẫn phi thường kinh diễm y hệt năm đó. Chỉ cần hắn đứng ở nơi này, liền có thể đem một vùng băng tuyết tô điểm thành rực rỡ sán lạn. Hiện tại, Tô Ngu đặt tay phải lên vai Mộ Tàn Thanh, yêu lực bản nguyên của Hồ tộc xuyên qua kinh mạch bách hài, giúp y điều động tự thân yêu lực áp xuống sức mạnh sát phạt của Bạch Hổ pháp ấn, khiến Bạch Hổ pháp tướng còn chưa thành hình liền hóa thành kim quang tiêu tán đi.
Nhưng mà, ánh mắt Tô Ngu vốn có chút u ám liền tối sầm lại.
Mười năm trước, Mộ Tàn Thanh từng trải qua một trận chiến tại Hàn Phách thành, tuy rằng gắng gượng đột phá cảnh giới bát vĩ, thế nhưng giữa bát vĩ cùng cửu vĩ cách xa như lạch trời. Lúc đó y chỉ khiến Tô Ngu kiêng kỵ, lại còn chưa đủ để hắn cảm thấy bị uy hiếp.
Hiện tại, Mộ Tàn Thanh thả lỏng cửa ngõ toàn thân mặc cho yêu lực của hắn thông suốt, Tô Ngu lại cảm thấy sức mạnh mà hắn truyền qua đều tựa như đá chìm đáy biển, biến mất vô thanh vô tức, thật giống như trong thân thể này ẩn nấp một hung thú viễn cổ, lặng lẽ cắn nuốt hết thảy ngoại địch xâm nhập lãnh địa.
"Điện hạ nếu muốn giết ta, hà tất phải cứu ta trước?" Mộ Tàn Thanh bỗng nhiên mở miệng, đem Tô Ngu từ trong khoảng khắc miên man thức tỉnh.
Tô Ngu thu tay lui về phía sau, nhìn thấy Mộ Tàn Thanh chậm rãi đứng dậy. Thần sắc gần như điên loạn vừa nãy đã bình tĩnh trở lại, ánh mắt chăm chú nhìn mình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Hắn khoanh tay, biết là dù cho bất kỳ điểm sát ý nhỏ nào ở trước Bạch Hổ pháp ấn đều không chỗ che giấu, liền khẽ mỉm cười: "Ngươi còn nhớ bổn vương, xem ra cũng không phải quên hết mọi thứ."
"Cho dù ta quên hết tất cả, cũng sẽ không nhận sai sát ý."
Tô Ngu trầm mặc chốc lát, hắn nhìn Mộ Tàn Thanh: "Ngươi còn nhớ bao nhiêu?"
"Không ít, thế nhưng đều không rõ ràng." Mộ Tàn Thanh thản nhiên nói "Trong đó rất nhiều ký ức thậm chí xung đột lẫn nhau, lại đều vô cùng chân thật, khiến ta không có cách nào nhận biết."
Tô Ngu khẽ mỉm cười: "Liên quan tới bổn vương, ngươi nhớ được cái gì?"
Mộ Tàn Thanh nhìn nụ cười đủ để khiến sơn hà thất sắc đó, trong nháy mắt này lại cảm nhận được nặng nề đến nghẹt thở.
Kể từ khi y bò ra khỏi ngọn núi lửa đã ngừng hoạt động trên biển kia, trong đầu chính là một mảnh hỗn độn. Ở thời khắc bất chợt nào đó, y sẽ bị một số nguyên nhân không rõ động chạm đến mảnh vỡ ký ức, nhưng thủy chung không có cách nào đem chúng xâu chuỗi kết hợp lại. Mãi đến lúc được Bạch Thạch gọi ra tên thật, mới dần dần tìm được một chút bản tâm trở về.
Bởi vậy, ký ức của y đối với Tô Ngu cũng không xem là rõ ràng. Trong đó ấn tượng sâu sắc nhất không gì bằng trong một ngày dị tượng tối sầm như đêm, Hoa sơn ngự trị trên không trung Bất Dạ yêu đô sụp đổ. Cửu vĩ hồng hồ (*) tuyệt đỉnh diễm lệ từ trên trời lao xuống, chân chính hóa thành một ngọn lửa đỏ hừng hực, thiêu cháy thành trì phía dưới đã bị tà ám bao phủ, cho đến khi đốm lửa cuối cùng lụi tàn, đốt sạch giọt máu cuối cùng của nó.
[(*) hồng hồ: hồ ly màu đỏ chứ ko phải là màu hồng nha]
Mộ Tàn Thanh không có cách nào xác định mảnh ký ức này là thật hay giả. Nhưng khoảng khắc y mở mắt nhìn thấy Tô Ngu, hoảng hốt có loại ảo giác thân ảnh đỏ rực tươi đẹp trước mắt này chính là hỏa diễm hóa thành.
"..." Tô Ngu tựa hồ từ trong vẻ trầm mặc không giống bình thường này của y ý thức được cái gì, khóe miệng chậm rãi hạ xuống, xoay tay hóa ra một chiếc hộp ngọc ném qua.
Hắn nhàn nhạt nói: "Bổn vương phụng mệnh bệ hạ, chuyến này đến tìm ngươi, trao trả vật cũ."
Mộ Tàn Thanh hiện tại rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ, dĩ nhiên cũng không nghĩ ra có vật cũ gì gởi ở chỗ Yêu hoàng, lại còn phải đích thân Hồ vương tự mình đến đưa.
Y đem hộp ngọc mở ra, phát hiện bên trong có một chiếc lọ bằng thủy tinh chứa một ít bột phấn tản ra màu sắc rực rỡ.
"Đây là..."
"Mộng điệp huỳnh phấn." Tô Ngu nói "Bộ tộc Mộng điệp có thiên phú dệt mộng. Mười năm trước ngươi hướng bệ hạ thỉnh mượn Mộng điệp dệt cho bản thân một mộng cảnh, ghi khắc lại tất cả ký ức đời này, sau đó tự mình nhảy vào Luyện Yêu lô."
Mộ Tàn Thanh ngẩng phắt lên, không thể tin mà nhìn hắn.
"Vào lúc ấy, ngươi nói: nếu như mình không thể sống qua mười năm luyện hóa, liền thỉnh bệ hạ đem cái lọ này đưa cho người trong mộng ... Nếu ngươi mệnh không tuyệt, sống sót rời khỏi Luyện Yêu lô, liền do bổn vương đưa vật quy nguyên chủ." Tô Ngu hơi nhướng khóe mắt "Bổn vương quả thực hi vọng ngươi không còn tồn tại trên thế gian này, nhưng mà bệ hạ đã đáp ứng ngươi, cho dù không muốn cũng phải đi một chuyến."
Mộ Tàn Thanh cầm chiếc lọ thủy tinh lên. Y tựa như cô hồn dã quỷ trong cõi đời này đần độn suốt mấy ngày, nóng lòng muốn tìm lại quá khứ trước kia. Hiện tại nó đã ở trong tay mình, lại không hề dám manh động.
Y ngẩng đầu nhìn về phía Tô Ngu: "Điện hạ ý là... Cục diện mười năm luyện hóa này, cùng ký ức thiếu hụt, là ta tự mình tạo ra?"
Khóe môi Tô Ngu hơi giương lên: "Ngươi vì sao không tự mình xem đi?"
Mộ Tàn Thanh nắm chặt chiếc lọ, nhìn huỳnh phấn nhỏ vụn như bụi sao bên trong, bỗng nhiên hỏi: "Chỉ ký ức đời này?"
Điểm ý cười trên mặt Tô Ngu thoáng chốc tiêu thất.
Mộ Tàn Thanh không bỏ sót chút thần sắc dị biến trong chớp mắt này của hắn, biết rằng sợ là mình đã đoán đúng.
Cho dù ký ức thiếu hụt, bản tính lại là bất biến, y sớm hiểu được mình là loại người nào. Nếu mà năm đó, y quả thật phạm phải tội lớn ngập trời gì bị xử cực hình, trước khi tự nhảy vào Luyện Yêu lô, thỉnh nguyện cuối cùng tuyệt đối không phải là dệt mộng, mà là cho dù vạn kiếp bất phục cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng cùng chịu tội mới cam lòng.
Nếu như nói mượn Mộng điệp một lần nữa khắc lại ký ức là xuất phát từ ý nguyện bản thân, vậy đã thuyết minh lúc đó y cũng không phải ôm lòng muốn chết nhảy xuống Luyện Yêu lô. Đồng thời đối với tình huống sau khi mình thấy lại ánh mặt trời, ký ức sẽ bị hỗn loạn không trọn vẹn đã có dự liệu trước, mới có thể chuẩn bị sẵn sàng từ sớm.
Nhưng mà, hậu chiêu cực kì trọng yếu này ký gửi trong tay Yêu hoàng Huyền Lẫm, lại được Hồ vương Tô Ngu giấu diếm được hết thảy tai mắt tự mình đưa tới, chứng minh mưu tính năm đó cũng không phải sức một người mà thành, chắc chắn không thể thiếu hai vị Yêu tộc đỉnh quý này đồng lõa. Đã như thế, Tô Ngu rõ ràng đối với y ôm ấp sát ý, vừa nãy lại toàn lực giúp đỡ cũng liền có đáp án: hắn không phải giúp Mộ Tàn Thanh, mà là không muốn khiến tất cả những thứ này bại lộ trước mắt Trọng Huyền cung.
Như vậy, việc Bạch Hổ pháp ấn cùng mình hòa làm một thể, liền liên lụy đến nội tình gì?
"Xin hỏi Điện hạ ..." Mộ Tàn Thanh hít sâu một hơi "Người trong mộng kia, là ai?"
Tô Ngu hỏi ngược lại: "Người mà ngươi sau khi tỉnh lại, tâm tâm niệm niệm muốn tìm được nhất, là ai?"
Thần sắc trên mặt Mộ Tàn Thanh nhất thời trắng bệch. Hai chữ "Khanh Âm" không hề dự triệu mà hiện lên trong lòng. Nhưng mà mặc cho y nghĩ nát óc, cũng cảm thấy hai chữ này cực kỳ xa lạ, chỉ có một tiếng đàn như có như không ở trong đầu vang vọng xa xăm.
Tiếng đàn... Khanh Âm...
Y nhắm mắt lại, trong nháy mắt mở nắp lọ, huỳnh phấn bên trong tung bay, chia ra làm bảy luồng ánh sáng đi vào trong thất khiếu của y.
Trong phút chốc, Mộ Tàn Thanh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, vạn tượng đều hóa thành trống rỗng, trong tai chỉ có một loạt tiếng nổ ầm vang, tựa như thiên lôi phẫn nộ, lại như hoàng chung đại lữ (*). Vó ngựa câu hồn theo gió chạy như bay, mỗi một bước tựa như chậm lại thực nhanh, hạ xuống mạnh mẽ, đạp lên những vết chân đã từng lưu xuống, dẫn y từ lúc bắt đầu từng bước trải qua năm trăm năm.
[(*) Hoàng chung đại lữ: Hoàng chung (chuông vàng) là nhạc khí, có 12 âm cơ bản là 6 luật (tiếng dương) và 6 lữ (tiếng âm), trong đó, Đại Lữ là âm thanh cao nhất, hay nhất.]
Trong núi tuyết thư sinh hỏi đường; Dưới hoàng hôn hỏa diễm thiêu đốt yêu nghiệt; Triều Khuyết thành ân oán mẫu tử dây dưa; 200 năm bị ép bế quan không cam lòng; Vạn Nha cốc oan hồn kinh niên không tiêu tán; Miên Xuân sơn chú oán trăm năm không ngớt; Hàn Phách thành nguy cơ Ma Long phục sinh; Trong Đàm cốc tuyệt cảnh kiên trì cầu sinh, Trọng Huyền cung một hồi kinh biến; trước Luyện Yêu lô Mộng điệp dệt thành mê loạn...
Quá khứ bị mười năm nghiệp hỏa đốt cháy hầu như không còn, kỳ thực chưa bao giờ hóa thành mây khói, mà là theo Bạch Hổ pháp ấn tan vào trong cốt nhục y. Chỉ cần một chiếc chìa khóa, liền có thể đem chúng một lần nữa mở ra.
Rốt cuộc, năm trăm năm trần ai lạc định, để lại một bồi đất hợp nước thành bùn, ở trong lòng nhào nặn thành một nam tử ôm đàn dung sắc nhiếp hồn. Theo tiếng đàn xa xăm, cuối cùng huỳnh phấn đem mộng cảnh tái diễn, từ giả vờ bình tĩnh trong mộng gặp gỡ, đến đột nhiên bạo phát liều chết dây dưa, toàn bộ từng chi tiết bày ra trong đầu y....
...."Không cho ngươi đi, là bởi vì... lần này đổi lại, ngươi nhìn ta rời đi."
...."Không...... !!!"
...."..."
Vào khoảng khắc này, Tô Ngu cơ hồ tưởng mình hoa mắt. Bởi vì hắn nhìn thấy tên hậu bối chưa bao giờ mềm yếu kia thật vất vả thanh tỉnh, rồi lại đột nhiên rơi lệ.
Đuôi lông mày của Tô Ngu khẽ nhướng lên: "Ngươi khóc cái gì?"
"Ta..." Mộ Tàn Thanh thô lỗ lau khô nước mắt, khàn tiếng cười nói "Ta khóc bản thân mình thật không có tiền đồ."
Dưới triền miên nhiệt liệt nhất nguyên lai là quyết biệt tàn nhẫn nhất. Y dùng phương thức này đáp lại Tâm Ma một đường tính kế, cũng đem mình thả vào luyện ngục, đổi được mười năm sinh tử đôi đường, lại là day dứt từ trước đến giờ không thể buông xuống.
"Ngươi đúng là không có tiền đồ." Tô Ngu khinh thường liếc mắt nhìn y "Biết mình bị người tính kế, nếu không thể theo kế phản sát, liền nên đúng lúc rút lui. Như ngươi lại từng bước luân hãm còn ngu xuẩn gánh tội cho hung thủ, bổn vương cũng cảm thấy sỉ nhục khi đồng tộc với ngươi."
Mộ Tàn Thanh nhận câu châm chọc này, không nói một lời.
Y biết Tô Ngu nói đúng. Nếu như vào lúc ấy mình cương quyết không nhận tội, đợi đến Huyền Lẫm nhúng tay, sự tình không hẳn không có khả năng chuyển biến tốt. Nhưng mà như vậy, Tiêu Ngạo Sênh cùng Phượng Tập Hàn chắc chắn vì thế hãm sâu vào vũng nước đục. Thủ phạm thật sự sau màn tuyệt sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Huống hồ, Mộ Tàn Thanh cũng không cho là mình hoàn toàn vô tội trong trường thảm hoạ kia, cũng không cảm thấy mình cứ cắn chặt răng liền có thể tránh qua kiếp nạn này.
Mười năm trước, mắt thấy sự tình khó có thể cứu vãn, Tịnh Tư liền cùng Huyền Lẫm mật đàm định ra cực hình Luyện Yêu lô, không chỉ vì luyện hóa Bạch Hổ pháp ấn, mà còn muốn mượn cơ hội này hoàn thành "Tam thần kiếm chú pháp" tầng thứ hai - đúc kiếm cốt.
.... "Một kiếm đúc hình, mạnh mẽ sắc bén tranh phong, dẻo dai không gãy linh động, chính là vì ngoại tướng, lịch kiếp lâm nạn;
.... "Hai kiếm đúc cốt, kẻ cô thẳng quá sẽ dễ gãy, kẻ khéo đưa đẩy mềm dẻo sẽ dễ mất, chính là vì cốt khí, chí tình nhập thế;
.... "Ba kiếm đúc linh, kẻ vướng với ngoại vật không thành, kẻ chấp nhất biểu tượng vô thần, chính là vì linh hồn, dã tâm thủ đạo.
Nói cách khác, ngay mười năm trước tại Hàn Phách thành, bắt đầu từ lúc Mộ Tàn Thanh được trao khúc xương sống của Tịnh Tư đó, y liền nhất định phải đi Luyện Yêu lô này một lần. Mà trường kinh biến liên hoàn trong Trọng Huyền làm rối loạn kế hoạch ban đầu của Tịnh Tư, cũng đem cơ hội này trực tiếp đẩy lên trước mặt.
Cái này gọi là, tử chiến đến cùng, tuyệt địa phùng sinh.
Tô Ngu đâm chọt y vài câu cũng lười phí giọng, nói: "Ngươi cùng Bạch Hổ pháp ấn dung hợp đến mức độ thế nào rồi?"
"Có địa cốt tương trợ, Luyện Yêu lô hỏa linh đã đem Bạch Hổ pháp ấn cùng ta luyện hóa làm một thể. Hiện giờ trong nó có ta, trong ta có nó." Mộ Tàn Thanh chập ngón tay lại như dao cắt vào lòng bàn tay trái, huyết dịch đỏ sẫm chảy ra lại hơi hiện ánh kim.
Tô Ngu đưa tay tiếp được một giọt máu, trong nháy mắt cảm giác lòng bàn tay mình tựa như bị đâm một đao. Hắn khẽ nhíu mày: "Ngươi vẫn không thể đem sức mạnh sát phạt tùy tiện thu phóng, như vậy rất dễ bị Trọng Huyền cung phát hiện."
"Bạch Hổ pháp ấn tuy rằng tiếp nhận ta, nhưng thủy chung không muốn nhận thức ta làm chủ." Mộ Tàn Thanh trầm mặc một chút "Trong trung tâm pháp ấn ẩn chứa một sức mạnh cường đại khác. Nó không chống cự ta, cũng không tiếp nhận ta."
Đôi mắt Tô Ngu híp lại: "Sức mạnh ra sao?"
"... Cùng yêu lực tự thân của ta cực kỳ tương tự, lại có sự khác biệt." Mộ Tàn Thanh quay đầu nhìn về mặt tường băng phía sau kia "Trong nguồn sức mạnh đó có hàn ý."
Y không nói ra, hàn ý đó cùng thứ mình cảm nhận được trong Giới tử cảnh giống nhau như đúc, phảng phất có thể đông khô vạn vật sinh cơ, cùng sức mạnh sát phạt của Bạch Hổ pháp ấn cũng không tương ứng, tựa hồ là bị cưỡng ép cấy vào trong đó, chiếm cứ không tiêu tan.
Tô Ngu nghe vậy, nhất thời nhíu chặt lông mày. Băng hàn thuộc tính chính là linh lực hành thủy biến chủng, người chủ tu đạo này không gì bằng Bắc Cực cảnh Linh tộc. Nhưng mà có thể ảnh hưởng đến Bạch Hổ pháp ấn lại không có mấy, ngoại trừ Huyền Võ pháp ấn đã rơi vào trong tay Ma tộc, vậy hẳn là... Đạo Diễn thần quân!
Thần sắc hắn chợt biến, Mộ Tàn Thanh thấy thế lên tiếng hỏi: "Điện hạ có suy đoán?"
"... Suy đoán mà thôi, không xem là đúng." Bàn tay trong tay áo rũ xuống của Tô Ngu lặng yên xiết chặt "Ngươi cần thời gian bao lâu mới có thể triệt để nắm giữ Bạch Hổ pháp ấn?"
"Cũng không phải thời gian. Ta cần một cơ hội." Mộ Tàn Thanh biết hắn cố ý đổi chủ đề "Nguồn sức mạnh kia chiếm giữ cốt lõi bên trong. Ta nếu như muốn trở thành ấn chủ, nhất định phải đánh vỡ tầng vách ngăn này."
"Ngươi có biện pháp?"
"Kiếm cốt đã thành, tiếp theo chính là đúc kiếm linh. Nhưng mà muốn thành đạo này trước phải rèn bản tâm. Bảo đảm ký ức rõ ràng cùng ý thức thanh tỉnh liền cực kì trọng yếu." Mộ Tàn Thanh chỉ chỉ đầu mình "Bạch Hổ pháp ấn đã tồn tại từ thời tuyên cổ, trải qua vô số năm tháng không thể đếm hết. Ta không thể đảm bảo ý thức của mình có thể ở trong dòng lũ thời gian khổng lồ như vậy bảo tồn hoàn chỉnh, bởi vậy mới thỉnh Mộng điệp một lần nữa ghi khắc ký ức gởi trong tay bệ hạ... Sự thực đúng như ta đã liệu. Mười năm luyện hóa không chỉ đem ta cùng Bạch Hổ pháp ấn hòa làm một thể, ngay cả nguyên thần cũng cùng liên kết."
Nếu không như vậy, thời điểm y từ trong Luyện Yêu lô bò ra ngoài chính như một tờ giấy trắng, mà không phải như bây giờ xuất hiện những ý nghĩ không hiểu ra sao, sinh ra những loại cảm giác khó có thể nắm bắt.
Tìm lại quá khứ về thuộc về mình trước kia, Mộ Tàn Thanh rốt cuộc mới xác định xung đột giữa hai loại mảnh vỡ ký ức lúc trước. Một trong đó đến từ bản thân y, loại thứ hai bắt nguồn từ Bạch Hổ pháp ấn. Nhưng mà như vậy, khiến trong lòng y càng dâng lên nhiều nghi hoặc: pháp ấn không có linh hồn dĩ nhiên không lưu trữ tư tưởng; Những ký ức đó đều đến từ chủ nhân đã từng cùng nó ký khế ước. Người đó tuy thân đã chết, linh hồn lại nhập vào pháp ấn hóa thành sức mạnh sát phạt, kể cả những ký ức này cũng nên biến mất.
Mộ Tàn Thanh có thể từ trong pháp ấn thu được những ký ức không trọn vẹn đó, kết hợp với sự khác thường của Bạch Hổ pháp ấn, thuyết minh chủ nhân thực sự của những ký ức đó rất có thể vẫn còn trên nhân thế.
Nhưng mà, sức mạnh chiếm giữ trong cốt lõi pháp ấn quá mức tương tự với sức mạnh tự thân Mộ Tàn Thanh. Mà y ở trong những mảnh vỡ ký ức đó cũng nhìn thấy chính mình vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mộ Tàn Thanh trực giác các loại mấu chốt đều quan hệ với đoạn ký ức kia. Nếu có thể nhìn được toàn cảnh liền có thể tìm hiểu nhân quả. Nhưng mà làm thế nào đạt được điều đó, y lại nửa điểm manh mối cũng không có.
"Đi Trung Thiên cảnh, tìm Ngự Phi Hồng." Tô Ngu đột nhiên mở miệng. Hắn cụp mắt che giấu cảm xúc phức tạp mãnh liệt bên trong "Hành thổ cùng hành kim tương hỗ lẫn nhau. Ngươi có thể từ trong Luyện Yêu lô sống sót cũng bởi vì có địa cốt tương trợ. Thay vì ở đây không nghĩ ra được cái gì, không bằng đi tìm Kỳ Lân pháp ấn thử một lần."
Dừng một chút, hắn ngẩng đầu lên: "Ngươi cùng Bạch Hổ pháp ấn hòa hợp, mệnh tinh tự thân đã xóa khỏi Tinh bàn. Quy Khư ma tộc trước đó vài ngày cũng đứng ra nhận việc Luyện Yêu lô tắt, dẫn đi hơn nửa chú ý của Trọng Huyền cung. Hiện tại chỉ cần ngươi không tùy tiện vận dụng sức mạnh pháp ấn, cho dù ngay cả Thiên pháp sư cũng không tìm ra ngươi nhanh được."
Mộ Tàn Thanh biết ý của hắn. Bạch Hổ pháp ấn mất tích trong Tây Tuyệt cảnh, Yêu hoàng nhất định phải phối hợp Trọng Huyền cung toàn lực triển khai tìm kiếm. Y ở đây thêm một ngày liền thêm một phần nguy hiểm, không bằng lợi dụng khoảng thời gian này giải quyết vấn đề.
Duy nhất ngoài dự liệu chính là, Quy Khư ma tộc chủ động đứng ra nhận trách nhiệm Luyện Yêu lô tắt, gánh vác việc Bạch Hổ pháp ấn thất lạc.
Y lập tức nghĩ đến một khả năng, cổ họng nghẹn lại, nói không ra lời.
"Trong mười năm qua, ma vật kia xông đến Luyện Yêu lô không dưới trăm lần. Sau khi Luyện Yêu lô tắt, chúng ta từ dưới dung nham đông lạnh tìm được rễ Huyền Minh mộc lưu lại." Tô Ngu khẽ cười một tiếng "Đều nói Tâm Ma không có tim, nhưng hắn làm như vậy, khiến bổn vương cũng khó tránh khỏi động dung."
"... Hắn hiện tại như thế nào?"
"Rất tốt." Ý cười của Tô Ngu càng thêm sâu đậm "Hắn nắm quyền hai đại Ma Vực phương bắc, nhảy một bước trở thành Ma La tôn, địa vị chỉ đứng dưới Phi Thiên Tôn, ngươi nói tốt hay không tốt?"
Hắn cho là Mộ Tàn Thanh sẽ tức giận, không ngờ đối phương trái lại mỉm cười.
"Nếu hắn trải qua thật tốt, ta liền yên tâm."
Tô Ngu hỏi: "Ngươi không sợ sẽ có một ngày, cùng hắn binh đao gặp lại?"
"Ngày đó là không thể tránh khỏi." Y thản nhiên nói "Chúng ta chú định là địch nhân. Chuyện đó cùng với việc ta hi vọng hắn sống tốt cũng không hề mâu thuẫn. Huống hồ..."
Dừng một chút, Mộ Tàn Thanh gằn từng chữ nói tiếp: "...Hắn chung quy sẽ là của ta!"
Tô Ngu nhíu mày: "Bổn vương cho là, ngươi sẽ buông bỏ hắn?"
"Mười năm trước, ta cũng cho là như vậy, mới chọn loại phương pháp tổn người hại mình kia làm lời từ biệt, xem như chấm dứt yêu hận." Mộ Tàn Thanh nhìn ra xa "Nhưng khi ta quên tất cả mọi thứ, vẫn còn lưu lại ký ức đối với hắn, liền biết rằng ta yêu hắn vượt xa những gì mình đã nghĩ."
Cho dù tất cả bắt nguồn từ tính kế hư tình giả ý, sau khi trải qua tang thương, cuối cùng diễn giả mà thành thật.
Tô Ngu sắc bén hỏi: "Dù cho hắn không có tâm?"
"Ít nhất trong mười năm này, hắn chưa bao giờ rời đi." Mộ Tàn Thanh khẽ mỉm cười "Hắn không rời, ta không bỏ, tử sinh không oán, chỉ đến thế mà thôi."
Tô Ngu rốt cuộc cạn lời.
"Vậy hãy lăn nhanh đi." Hắn xua tay như đuổi ruồi "Số mệnh Trung Thiên Ngự thị đã hết, Trọng Huyền cung nghiêm cấm Huyền môn tu sĩ nhúng tay can thiệp để tránh khỏi kiếp số quấn thân. Thế nhưng Ma tộc từ trước đến giờ không để ý những thứ này... Mộ Tàn Thanh, 290 năm trước ngươi đã can thiệp Ngự Tư Niên lựa chọn, cùng Ngự thị kết nhân quả, hiện tại cũng đến lúc chấm dứt."
Vừa nhắc tới việc Triều Khuyết thành năm đó, Mộ Tàn Thanh đầu tiên nghĩ đến liền là Cơ Khinh Lan, nhất thời tâm tình phức tạp khó có thể dùng lời diễn tả được, suy nghĩ một chút vẫn hỏi: "Điện hạ mười năm này có tin tức của hồng y quỷ tu kia không?"
"Cũng không." Tô Ngu nói "Từ sau một trận chiến trên Bắc Cực đỉnh, quỷ tu này liền mai danh ẩn tích trên thế gian."
Mộ Tàn Thanh không ngờ như vậy, khẽ nhíu mày.
Tô Ngu quay người chuẩn bị rời đi, sau lưng lại truyền tới một thanh âm: "Điện hạ, cái vấn đề mười năm trước kia, ngài đến nay vẫn không muốn cho ta đáp án sao?"
Bước chân Tô Ngu khựng lại. Hắn biết câu hỏi của Mộ Tàn Thanh chính là nguyên nhân mình mang sát ý đối với y. Nhưng mà vấn đề này cũng không phải hắn không muốn đáp, mà là không thể nói.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời bình yên xanh thẳm, bỗng nhiên hỏi ngược lại: "Ngươi tin tưởng sinh linh trên thế gian có thể sống lại một đời, bù đắp những thứ từng tiếc nuối, thay đổi bi kịch tương lai không?"
Mộ Tàn Thanh hơi giật mình, sau đó lắc đầu: "Ta không tin."
Tô Ngu đưa lưng về phía y, khóe môi một đường máu đỏ sẫm chậm rãi chảy xuống, nhẹ giọng nói: "Cho dù ngươi sẽ bởi vậy mất đi cơ hội cứu vãn tất cả?"
"Ta không tin cái gọi là thiên ân cuồn cuộn." Mộ Tàn Thanh nhìn hắn "Muốn có được cái gì, nhất định phải trả giá tương ứng. Nếu như muốn cứu vãn quá khứ, thế tất phải hi sinh tương lai... Ta chỉ nghĩ một đường hướng về phía trước, không muốn mắc kẹt với quá khứ."
Tô Ngu chậm rãi nhếch lên một nụ cười, nói: "Vậy thì vĩnh viễn không nên tin."
Thân ảnh đỏ sẫm bỗng biến mất. Mộ Tàn Thanh theo bản năng đuổi theo vài bước, liền cảm giác tim đột nhiên thắt lại, phảng phất như bị cái gì hung hăng bóp một cái.
Y theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy trên lưng bàn tay có một đạo chú văn màu đỏ thoáng hiện liền qua, nhìn bút pháp khí tức rõ ràng là từ tay mình ra, lập tức ở trong đầu nhanh chóng hồi tưởng, đột nhiên sắc mặt tái đi: Đây là bùa hộ mệnh mười năm trước, thời điểm y rời khỏi Hàn Phách thành đã đưa cho Ngự Phi Hồng!
-------------Sentancuoithu-------------