Chương 130: Mê vụ

Sương mù che trời, núi cao rét lạnh.

Trên vách núi u lãnh tối tăm có hai thân ảnh trắng mờ nhạt. Nữ tử thần sắc lạnh lẽo như hàn ngọc không tỳ vết, nam tử quỳ một chân trên mặt đất tựa như tảng đá cứng đầu, lặng im bất di bất dịch.

"Mộ Tàn Thanh, lần này ngươi mang binh tương trợ Trung Thiên cảnh trục xuất ma họa, tự mình bắt giữ Ma La tôn, vì Huyền La lập được đại công. Không nói đến vị trí Tây Tuyệt Yêu hoàng, ngay cả Trọng Huyền cung chủ, ta cũng có thể danh chánh ngôn thuận giao vào tay ngươi... Tiền đồ tốt đẹp dễ dàng như vậy, ngươi lại muốn nhảy vào con đường không lối về?"

Tịnh Tư cúi đầu nhìn đệ tử duy nhất của mình. Tiểu hồ ly từ trong củi lửa tro tàn bò ra ngoài năm xưa, hiện tại đã trở thành Ẩm Tuyết quân danh dương thiên hạ, ánh mắt nàng nhìn y vẫn bình đạm hệt như khi đó.

"Giữa các ngươi, bất quá chỉ là một hồi nghiệt duyên kết tạo từ hư tình giả ý. Nên đoạn thì đoạn, hà tất u mê không tỉnh?!"

"Đệ tử đem hắn bắt lấy là vì Huyền La. Hiện tại đệ tử muốn bảo hộ hắn... là vì mình." Mộ Tàn Thanh ngẩng đầu lên "Sư tôn, ta muốn vì chính mình sống một lần."

"Ngươi là đang tự tìm đường chết!" Tịnh Tư lạnh lùng nói "Ngươi tự tay bắt được Ma La tôn không sai, thế nhưng xử trí hắn như thế nào không những liên quan đến Ngũ cảnh Tứ tộc pháp quy, còn phải xem thần quân ngự lệnh. Trước mắt ngươi muốn bảo vệ hắn, không chỉ chôn vùi tiền đồ, khiến cho mình từ công thần Ngũ cảnh biến thành kẻ địch chung của thiên hạ, chính là không biết tự lượng sức mình... Mộ Tàn Thanh, ngươi dựa vào cái gì cầu tình xin tha cho hắn? Hay là ngươi xem bản thân nắm giữ Bạch Hổ pháp ấn, liền có thể tùy tâm sở dục?"

"Đệ tử không dám tự cao tự đại." Mộ Tàn Thanh chăm chú nhìn nàng "Bất quá tâm ý đã quyết, chết cũng không hối cải!"

Y nói xong một câu đại nghịch bất đạo này, cho là Tịnh Tư sẽ nổi giận, lại không ngờ nàng cười gằn một tiếng.

"Vậy ngươi trước tiên liền giết sư phụ đi." Tịnh Tư mặc dù đang cười, hàn quang trong mắt lại cực kỳ khiếp người "Từ cổ chí kim, hạng người khoác lác dám nói không sợ cùng thiên hạ đối địch nhiều vô số kể, thế nhưng chân chính có thể làm được ngay cả một kẻ cũng đều không có. Ngươi nếu nói ra câu này, ta chính là địch nhân đầu tiên của ngươi. Đến chiến!"

Mộ Tàn Thanh biến sắc mặt: "Sư tôn đối với đệ tử ân cùng tái tạo, ta..."

"Như vậy sư phụ ngày hôm nay dạy ngươi một điều cuối cùng: bất luận người nào cũng đều không thể sở cầu tận viên mãn. Có lúc trọng tình trọng nghĩa sẽ chỉ làm ngươi luồn cúi mềm yếu, quyết đoán ngoan tuyệt mới có thể khiến ngươi được toại nguyện." Tịnh Tư hóa ra chiến kích, dùng mũi kích nhấc đầu y lên "Nếu mà ngươi không làm được, ta sẽ giết ngươi."

Gió lạnh gào thét cuốn lên lá rụng đầy đất, từng mảnh từng mảnh tung bay như bươm bướm.

Khí tức Địa pháp sư từ trước đến nay ổn trọng như núi cao chống trời, đem tầng tầng đất đai làm áo giáp bất bại. Hiện tại nàng không hề che giấu chút nào mà bùng nổ sát ý, thoáng chốc liền tựa như có vô số chiến hồn xưa cũ mặc giáp chấp binh từ dưới đất chui lên. Chỉ một mình nàng đứng trước mặt, Mộ Tàn Thanh lại thấy sát cơ tràn trề như đấu cùng thiên hạ.

Y chậm rãi đứng lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt lạnh lùng của Tịnh Tư, đột nhiên nói: "Ở trong mắt sư tôn, đệ tử đến tột cùng là cái gì?"

Tịnh Tư không nói gì.

"Ngài cứu tính mạng ta, dẫn ta nhập đạo, dạy ta tu hành, ban cho ta pháp ấn... Hiện tại, ngài đối địch với ta." Mộ Tàn Thanh nhìn nàng "Ngay từ lúc bắt đầu, ngài liền vì ta hoạch định xong hết thảy. Thân phận địa vị, công pháp binh khí, căn cơ đạo hạnh thậm chí cả thanh danh công lao của ta, hoàn toàn nằm trong kế hoạch của ngài. Ta chỉ cần dựa theo ngài kỳ vọng như vậy, vứt bỏ sự yếu đuối và lòng trắc ẩn vô giá trị, học cách bất khuất kiên cường cùng lý trí tàn khốc, thậm chí là từng bước một trở nên đoạn tình tuyệt nghĩa, ngài cũng chưa từng từ bỏ ta. Chỉ là... ta đối Cầm Di Âm động tình."

Dừng một chút, y xiết chặt nắm đấm: "Ngài quan tâm không phải là chính tà phân chia, mà là ta làm binh khí ngài rèn đúc ra, cái gọi là tình cảm luyến ái sẽ làm mũi nhọn cùn nhụt đi."

Tịnh Tư nói: "Lần thứ nhất ngươi tiếp thu Bạch Hổ pháp ấn khảo nghiệm thất bại, ta đã cảnh cáo ngươi. Hiện tại ngươi vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ."

Mộ Tàn Thanh chấp nhất hỏi: "Sư tôn làm Địa pháp sư, ở trên Ngũ cảnh Tứ tộc, đứng ngang với trời, chỉ sau thần linh. Bất cứ sự vật gì trên mặt đất rộng lớn này đều ở trong lòng bàn tay ngài, còn có cái gì đáng giá để ngài phí hết tâm huyết rèn đúc ta thành binh khí đi tranh đoạt chứ?"

"Tranh đoạt?" Khóe môi Tịnh Tư khẽ nhếch "Ngươi cho là ta muốn lợi dụng ngươi lật đổ Thường Niệm cùng thần quân, đoạt được tư cách chí cao vô thượng chân chính?"

"Sát tinh mệnh cách ý nghĩa ở chỗ sát thần thành đạo. Ngài thân là Địa pháp sư lại thu ta làm đồ đệ, ngoại trừ điểm này, đệ tử không nghĩ tới cái khác."

Tịnh Tư dùng ngón tay lau qua mũi kích, một đường máu loang ra, đỏ sẫm chói mắt.

"Thiên-địa-nhân tam nguyên chính là căn cơ của tam giới, ba thứ cùng tồn cùng vong, thiếu một thứ cũng không được." Tịnh Tư nhìn dòng sông lớn bên dưới vách núi kia "Thế gian vạn vật cũng như cá trong sông theo dòng nước bơi về phía trước. Dòng sông theo sơn ải chuyển hợp không ngừng phân lưu, hội tụ, bởi vậy hình thành một mạng lưới thủy mạch khổng lồ gắn kết vùng đất này. Một số có thể chảy vào biển rộng, một số lại ở nửa đường khô cạn, ở giữa sinh ra vô số nhánh sông, cũng sẽ dẫn đến cá bên trong sẽ có vô số loại quy tụ."

Mộ Tàn Thanh ngẩn ra, liền thấy Tịnh Tư xoay đầu lại: "Nếu như chúng ta muốn con cá kia tụ hợp vào biển rộng, phải làm gì?"

"Vĩnh viễn không dừng theo sóng trôi về phía trước, hoặc là..." Mộ Tàn Thanh hơi thay đổi sắc mặt "... phong tỏa tất cả những nhánh sông khác."

"Thường Niệm làm Thiên pháp sư, ánh mắt vĩnh viễn hướng về phía trước, chú trọng kết quả mà không phải nguyên nhân, cho nên hắn lựa chọn phương án sau, chặt đứt tất cả những khả năng đổi lấy một cái vạn vô nhất thất." (*) Ngón tay Tịnh Tư khẽ động, Mộ Tàn Thanh nhìn thấy dòng sông lớn phía dưới vẫn lao nhanh về phía trước, nhưng mà một nhánh sông khác nguyên bản sẽ hòa với nó lại đột nhiên biến mất không thấy.

[(*) vạn vô nhất thất: tuyệt đối không có sai lầm]

"Bằng cách này, hắn như nguyện tiến nhập biển rộng, bảo đảm toàn bộ cá bên trong trước khi đến chung điểm sẽ không đi sai bước nhầm." Tịnh Tư đưa tay hư điểm "Nhưng mà, không có trăm sông đổ vào biển, đại dương chú định sẽ khô cạn thành đồng ruộng."

Ở trong mắt Mộ Tàn Thanh, dòng sông lớn kia mực nước lặng yên giảm xuống, dần dần lộ ra lòng sông đầy bùn đất.

Sau lưng y dâng lên một luồng hàn ý: "Thiên pháp sư chẳng lẽ không dự đoán được diễn biến này sao?"

"Đối với Thiên đạo mà nói, vạn sự vạn vật đều là do vô số nhân quả nối liền mà thành. Ở một khắc dòng sông kia ra đến biển rộng, nhân quả này đã hoàn thành. Đợi đến một cái nhân quả mới, nơi đã từng là biển rộng kia liền sẽ biến thành đầu nguồn của một dòng sông khác, mang theo chúng sinh tiếp tục luân hồi chảy về một hải dương khác. Như vậy lập đi lập lại, cuồn cuộn không ngừng, chính là sự vĩnh hành của trời đất."

"Nhưng mà, Thiên đạo bao trùm chúng sinh, đại địa gánh đỡ vạn vật. Với Thường Niệm mà nói, nhánh sông đại biểu biến số phá hoại kết cục đã định. Với ta mà nói, có sự tồn tại của chúng mới có sơn hà vô lượng cùng vạn vật trường dưỡng." Tịnh Tư đưa tay hư điểm mấy cái, nhánh sông vừa biến mất lần thứ hai xuất hiện, dòng sông đang khô cạn một lần nữa tràn bờ "Bởi vậy, ta muốn ngươi bổ ngọn núi chắn dòng sông ra."

Mộ Tàn Thanh trầm mặc rất lâu, nói: "Cho dù núi cao như trời?"

"Phải."

"Nếu ta không làm được thì sao?" Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng Tịnh Tư "Sư tôn, ngài đem chính bản thân mình làm ngọn núi thứ nhất, muốn ta cũng đem ngài bổ ra, làm bàn đạp để leo lên đỉnh cao?"

"Cho nên ngươi bây giờ nhất định phải lựa chọn...." Tịnh Tư đem mũi kích chỉ về y "Giết ta, sau đó đi tranh đoạt thứ ngươi muốn, hoặc là chết ở trong tay ta trở thành phế vật."

"Ta..."

Y đưa tay muốn bắt lấy thanh kích này, nhưng không ngờ chỉ sờ vào khoảng không. Ngay sau đó sông núi đều hóa thành mây khói, cảm giác không trọng cường liệt kéo tới. Đến lúc Mộ Tàn Thanh tái mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng băng quen thuộc.

"Tứ âm Huyền Băng..."

Sau khi tỉnh mộng, trong đầu Mộ Tàn Thanh vẫn còn đau nhức. Y nhận ra đây là băng thất trong Hàn Phách thành, lại không biết mình tại sao ở chỗ này.

"Ngươi đã ngủ mê man ba ngày."

Thanh âm Bạch Thạch bỗng nhiên vang lên. Mộ Tàn Thanh lập tức đứng dậy nhìn lại. Chỉ thấy hắn đang đẩy cửa mà vào, thần sắc có chút phức tạp.

Mộ Tàn Thanh vừa nhìn thấy hắn, nhất thời nhớ lại chuyện trước khi hôn mê. Nhưng mà cũng chỉ giới hạn ở đó. Đầu óc của y hiện tại rối như bòng bong. Vô số hình ảnh ký ức phức tạp đan dệt hỗn loạn, không chỉ không phân rõ thật giả hư thực, ngay cả mạch thời gian cũng lộn tùng phèo, mọi nhận thức đều khiếm khuyết không đầy đủ, thậm chí không sánh được với sự tỉnh táo lúc trong mộng.

"Ta không thể ở lâu tại thuỷ vực, chỉ đành đưa ngươi mang về Hàn Phách thành, trốn ở chỗ này." Bạch Thạch đi tới trước Huyền Băng đài "Ngươi là quên hết mọi thứ rồi sao?"

"Còn nhớ một ít, nhưng mà rất lộn xộn..." Mộ Tàn Thanh xoa thái dương "Hiện tại, Hàn Phách thành chủ là ai?"

Bạch Thạch nói: "Thụ tiên Liễu Tố Vân."

"Nguyên lai là Liễu cô cô..." Mộ Tàn Thanh gắng sức tìm kiếm những ký ức liên quan trong tâm trí, lại phát hiện toàn bộ đều là trống không, tựa hồ sau khi đương nhiệm thành chủ Ngân Nha bị Ma tộc làm hại, vị trí Hàn Phách thành chủ liền bỏ trống hồi lâu, mãi đến lúc bản thân mình trong mảng nhỏ ký ức kia tiếp nhận ấn tín thượng vị.

Nhưng mà, ở trong trí nhớ đó, Thụ tiên Liễu Tố Vân cùng Hồ vương Tô Ngu đều đã chết trong lần Phá Ma chiến thứ hai.

Bạch Thạch nghe âm thanh lẩm bẩm, biết được y cũng không phải là hoàn toàn không nhớ việc, trong lòng lúc này mới hơi xác định, bàn tay nắm chặt báng kích lại chưa từng thả lỏng, trầm giọng nói: "Ngươi đã từng cứu tính mạng ta, cũng đem Hàn Phách thành từ trong Thiên Chú bí cảnh bảo toàn xuống dưới, bởi vậy ta không đem ngươi giao ra. Nhưng mà, thân là tướng giữ Hàn Phách thành, chức trách của ta không thể bỏ mặc Bạch Hổ pháp ấn lưu lạc bên ngoài."

Mộ Tàn Thanh im lặng chốc lát, nói: "Ta không có cách nào trao trả Bạch Hổ pháp ấn."

"Tại sao?"

Câu trả lời này hiển nhiên vượt quá Bạch Thạch dự liệu. Hắn nhìn thấy Mộ Tàn Thanh tiện tay kéo áo bào xuống, lộ ra nửa người trên trơn nhẵn một mảnh. Đừng nói là pháp ấn đồ đằng, ngay cả vết thương ngày xưa từng có cũng không thấy, toàn bộ thân thể phảng phất như thoát thai hoán cốt, không giống trước kia.

Ngay tại lúc Bạch Thạch choáng váng trố mắt nhìn, áo bào mới vừa rồi bị Mộ Tàn Thanh vứt bỏ trên mặt đất đột nhiên bay lên che lấp khuôn mặt hắn. Không đợi hắn phá ra, một quyền Mộ Tàn Thanh chờ đã lâu liền ập tới. Một nguồn sức mạnh ngầm mang khí tức sát phạt ở giữa kinh mạch nổ tung. Bạch Thạch rên lên một tiếng, yêu lực toàn thân nhất thời tán loạn, mắt tối sầm lại ngã nhào xuống đất.

"Thứ lỗi." Mộ Tàn Thanh một tay đỡ lấy hắn, một tay kéo lấy áo khoác lên người.

Trọng Huyền cung sẽ không bỏ qua truy tra Bạch Hổ pháp ấn, chuyện Bạch Thạch tại Ngọc Long bến phà bao che cho Mộ Tàn Thanh khó tránh không bị phát hiện. Y hiện tại động thủ cùng hắn lưỡng đoạn, mới là giao đãi tốt nhất đối lẫn nhau.

Đợi đến lúc Mộ Tàn Thanh rời khỏi băng thất, đã biến thành một tiểu yêu không hề bắt mắt chút nào.

Loại tiểu yêu như thế này trong Hàn Phách thành lúc nào cũng có thể thấy được, đặc biệt là bản thân y độ tồn tại gần như không có. Mãi cho đến lúc Mộ Tàn Thanh rời khỏi thành đi tới Băng nguyên phía sau núi, cũng không ai liếc y một cái.

Thiên lý băng tuyết vô ngân, bách trượng hàn sơn như nhận. (*)

[(*) Ngàn dặm băng tuyết không biên giới, trăm trượng núi cao lạnh như đao]

Y từng bước một leo lên núi tuyết, chỉ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Những hình ảnh kỳ quái lạ lùng trong ký ức cùng tình cảnh trước mắt đan xen với nhau: một thoáng là băng tuyết trắng xóa, một thoáng là vô số thi hài an nghỉ dưới vùng đất lạnh.

Cuối cùng, quỷ thần xui khiến Mộ Tàn Thanh đi đến vách núi cao xa nhất kia: trong trí nhớ tàn khuyết không đầy đủ, vách núi cô độc này đã sụp xuống, tường băng nguyên bản ở vào giữa sườn núi đó là nơi y chôn thây.

Hiện giờ cao nhai tuy rằng vẫn còn sừng sững, Mộ Tàn Thanh lại như dựa vào bản năng tìm được đến nơi, lúc này mới thảng thốt nhớ lại: đây nguyên là điểm phân giới của Thiên Chú bí cảnh.

Thời điểm y dùng bàn tay hất tuyết ra, trái tim không hề có điềm báo trước mà nhảy lên kịch liệt. Y sợ rằng sau lớp tuyết đọng, dưới tường băng kia sẽ có một gương mặt thuộc về mình.

Cũng may, cuối cùng trên vách tường băng chỉ chiếu ra bóng dáng y.

Mộ Tàn Thanh đưa tay in phía trên, phảng phất hoàn thành một hồi trèo non lội suối tương kiến. Hàn ý thấu xương mãnh liệt ập vào, mở ra một cái miệng cống trong đầu y.....

...."Tại sao không quay đầu lại nhìn?"

Một thanh kiếm từ phía sau lưng đâm vào hậu tâm, Ẩm Tuyết kích của Mộ Tàn Thanh còn để nơi cổ họng Phi Thiên Tôn, người đứng phía sau y chợt lên tiếng.

Cùng lúc đó, Phi Thiên Tôn phất tung Ẩm Tuyết ra, một tay xoa chưởng thành đao chém về phía cổ y. Mộ Tàn Thanh buộc lòng phải lui về sau, tuy rằng tránh được một chưởng đao này, nhưng cũng khiến lưỡi kiếm xuyên qua ngực ra ngoài.

Y theo bản năng khẽ rên một tiếng, Ẩm Tuyết trong tay sắp sửa buông xuống thuận thế lao về phía trước. Sau khi ép Phi Thiên Tôn tránh xa, tay trái cầm lên lưỡi kiếm, mạnh mẽ bẻ gẫy thoát thân mà ra. Máu tươi bắn tóe đỏ thắm quần áo, y đau đến hít vào một ngụm khí lạnh, thần sắc kinh ngạc trên mặt trái lại lắng đọng xuống, tựa như giếng cổ không gợn sóng.

"Biết là ngươi đã được rồi... Quay đầu lại, để cho mình đau thêm một phần sao?" Mộ Tàn Thanh dùng trường kích chống đỡ thân mình "Bất quá, ta thật không ngờ tới... đường đường Quy Khư Đại đế, thế nhưng cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này."

"Vì đạt được mục đích không chừa thủ đoạn nào, mới có thể trở thành người thắng chung cuộc."

Phi Thiên Tôn trước mặt cùng người sau lưng kia đồng thời mở miệng, hai thanh âm hợp làm một, xác nhận phán đoán của Mộ Tàn Thanh.

"Ngươi tách nguyên thần ra, đem một nửa chuyển sinh làm người, làm phần đệm chôn ở Huyền La..." Mộ Tàn Thanh thế nhưng còn có thể cười được, trong mắt tất cả đều là sát ý "Ngươi dùng thân phận này lừa tất cả mọi người, cũng lừa Khinh Lan một tấm chân tình, có nghĩ tới nếu như hắn biết được chân tướng sẽ thế nào hay không?"

Phi Thiên Tôn lặng lẽ chốc lát, nói: "Vĩnh viễn sẽ không có ngày đó."

"..."

Bàn tay bỗng rời khỏi vách tường băng. Mộ Tàn Thanh hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối xuống mặt tuyết, cả người đã bị mồ hôi lạnh thẩm thấu.

Phi Thiên Tôn tách ra nguyên thần?

Kẻ phía sau lưng chọc y một kiếm đến tột cùng là ai?

Khinh Lan là ai?

Đây đến cùng là kiếp trước hay là ... tương lai?

Ký ức hỗn loạn xung đột lẫn nhau. Trong đầu y vang lên ong ong, hoa văn Bạch Hổ pháp ấn lần thứ hai hiện lên, đôi mắt đã biến thành màu vàng. Mắt thấy Pháp tướng liền sắp hóa ra, một bàn tay bỗng nhiên từ phía sau duỗi ra, đè xuống bờ vai y.

"Nếu như không muốn bị Trọng Huyền cung phát hiện, lập tức kiềm chế ngưng thần!"

Một cỗ yêu lực cường đại lại nhu hòa độ vào trong cơ thể. Mộ Tàn Thanh cả người rung lên bần bật. Y chậm rãi quay đầu, đối diện một mảnh đỏ thắm đặc biệt bắt mắt trong băng tuyết.

"Tô... Hồ vương điện hạ?!"

--------------Sentancuoithu---------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play