Chương 122: Sụp đổ
Cơ Khinh Lan đã sắp quên đây là chuyện bao nhiêu năm trước.
Hắn về tới toà cung điện huy hoàng rực rỡ kia, những cây nến đỏ ở trên đế chạm trổ hoa văn không ngừng cháy, trong tầng tầng rèm lụa có tiếng sênh ca náo nhiệt vọng ra. Cho dù trên bầu trời mây đen dày đặc, vương triều bấp bênh trong mưa gió này còn đang trắng đêm hoan lạc.
Cơ Khinh Lan như một cô hồn vô chủ, ở giữa cung thất hoa mỹ trôi nổi bất định, rốt cuộc đi đến Trường An cung là nơi Hoàng hậu ở. So với những cung điện khác say sưa nhã nhạc, nơi này hiện ra đặc biệt yên tĩnh. Toàn bộ cung nhân đều bị đuổi ra, câm như hến mà canh gác bên ngoài. Từ trong cửa điện đóng chặt mơ hồ truyền đến tiếng vật phẩm xoang xoảng vỡ nát, cùng với tiếng khóc của nữ nhân.
Hắn xuyên cửa mà vào, nhìn thấy nam nhân thân mặc long bào đang nổi trận lôi đình, khuôn mặt không còn trẻ tại thời điểm nổi giận hiện ra đặc biệt dữ tợn khủng bố. Nữ nhân trước mặt hắn mang một cái bụng to tròn, khó khăn quỳ gối giữa đống hỗn loạn đầy, khóc lóc thảm thiết mà khẩn cầu hắn thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, không muốn đem công chúa tế trời, rằng đó đều là Đại Tế ti lừa gạt, cho dù công chúa bị hiến tế, bọn họ cũng không thể chống đỡ được cung đao thiết kỵ của Ngự thị phạt quân, so với cầu thần bái quỷ, không bằng tử chiến đến cùng.
Lời này của nàng chọc giận đế vương đang say. Hắn một cước đá tới, nữ nhân nhất thời ngã nhào xuống đất, tiếng đế vương phẫn nộ mắng chửi im bặt đi. Hắn nhìn thấy máu tươi bỗng nhiên nhỏ xuống chiếc váy áo màu vàng óng.
Hoàng hậu thân mang thai, vốn đã bởi vì quốc sự gia tình mà lo nghĩ, hiện tại lại trúng một cước này, các ngự y dùng hết bản lĩnh cũng chỉ có thể tạm thời giữ thai, nhưng không cách nào bảo đảm sinh mệnh nho nhỏ này có thể bình yên giáng thế.
Cơ Khinh Lan đứng ở bên giường, muốn chạm vào khuôn mặt tái nhợt kia, đầu ngón tay lại như xuyên qua không khí.
Hoàng hậu hôn mê bất tỉnh, công chúa một lần cuối cùng bái biệt mẫu thân, sau đó phủ thêm pháp y bị đẩy tới đàn tế thần. Một hồi liệt hỏa đưa nàng thiêu thành tro, lại đốt không được thiên quân vạn mã của Ngự thị, bọn họ chẳng mấy chốc sẽ nguy cấp.
Đế vương tự mình nghênh chiến, cuối cùng bại binh mà về. Vương thành bị phong tỏa từ bên trong, trong cung không còn một tiếng động. Hắn như phát điên, giết không biết bao nhiêu người muốn chạy trốn, cuối cùng đem Đại Tế ti từ trong địa lao thả ra ngoài, muốn một cái biện pháp trả thù Ngự thị.
Đại Tế ti vì mạng sống, dâng lên một độc kế bí truyền: vào thời gian nửa đêm, mổ bụng Hoàng hậu lấy thai nhi ra, đóng Chú Hồn đinh vào đầu thi thể, dùng da tóc hoặc huyết nhục kẻ thù hạ chú, ba ngày liền có thể luyện thành thiên sát quỷ anh, theo khí tức giết người, không chết không ngừng.
Buổi tối ngày hôm ấy, Cơ Khinh Lan đứng ở ngoài điện, cùng đế vương sóng vai, nghe tiếng kêu thảm thiết bên trong chuyển từ thê lương đến tắt lịm.
Nàng tuy rằng là Hoàng hậu cao quý, nhưng mà sinh không gặp thời, không gặp được trượng phu, không chỉ không che chở được cho nữ nhi ấu tử, mà còn không giữ được mạng của mình, cho đến chết chỉ đổi được một cái thụy hào trống rỗng. Kẻ duy nhất nhớ tới nàng chỉ có tử sĩ làm bạn nhiều năm.
Cô gái kia liều mạng lẻn vào mật thất, đem tóc dùng để hạ chú đổi thành của đế vương cùng Đại Tế ti, đối với thi ung (*) toả ra mùi tanh hôi nguyền rủa không ngớt. Sau đó nàng chạy trốn sâu vào trong lãnh cung, lao xuống chiếc giếng cạn, chết vô thanh vô tức.
[(*) thi ung: vại sành/sứ dùng để đựng thi thể]
Cơ Khinh Lan ở bên cạnh giếng đứng yên thật lâu, mãi đến tận lúc có một luồng sức mạnh vô pháp cưỡng lại bạo phát. Hắn để mặc mình bị lôi kéo, sau một khắc vô số vong hồn thê lương gào khóc đều ở bên tai xẹt qua. Hắn ở trong không gian hắc ám chật chội mở mắt ra, bỗng nhiên một đòn phá vỡ thi ung, oán khí ngập trời hóa thành huyết vụ màu đỏ tươi, theo gió tản ra, bao phủ cả tòa cung điện.
Hắn cúi đầu, nhìn tứ chi mình trở nên trắng xanh non nớt, cuối cùng cũng minh bạch: đây không phải là một giấc mộng kỳ quái lạ lùng, mà là hắn thực sự quay về khởi đầu một đời.
Nếu như thời gian không gian có thể đảo ngược, sinh mệnh có thể trọng sinh, ngươi muốn thay đổi cái gì nhất, lại sợ hãi cái gì nhất?
"..." Cơ Khinh Lan ở trong một mảnh tăm tối chậm rãi mở mắt ra. Lầu vàng điện ngọc đều theo tỉnh mộng hóa thành mây khói, chiếc đèn lồng trong tay tỏa ánh lửa mờ ảo, chiếu sáng một góc sơn động.
Lấy lại bình tĩnh, Cơ Khinh Lan lập tức nhớ lại chuyện trước khi hôn mê: Đạo Diễn thần quân hạ xuống tinh vũ tịnh thế, Phi Thiên Tôn lập tức hạ lệnh quần ma rút về Thôn Tà uyên. Chỉ có hắn lúc đó tâm thần gần như mất khống chế, bỏ lỡ cơ hội trở lại Quy Khư, mà trong tinh vũ ẩn chứa thần lực mạnh mẽ quá tinh khiết, hồn phách của hắn bị nước mưa ngấm vào, không thể không tìm kiếm một sơn động bí mật, bày xuống cấm chế, sau đó bắt đầu xua tan thần lực ảnh hưởng, không ngờ lại rơi vào trầm miên. Nếu không làm giấc mộng như vậy, chỉ sợ hắn cũng phải ngủ mãi không tỉnh.
Theo suy nghĩ thu hồi, hắn không thể tránh khỏi nhớ lại một số chuyện, thần sắc thống khổ trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, cầm lấy đèn lồng rời khỏi sơn động. Mắt thấy giờ khắc này bóng đêm bao phủ, toàn thân hắn liền hóa thành một trận âm phong, bay về phía Trọng Huyền cung.
Hắn không biết mình ngủ mê man mấy ngày, không biết được Phi Thiên Tôn trong lúc đó có tìm kiếm mình hay không, Cơ Khinh Lan hiện tại cũng không muốn trở lại bên cạnh đối phương.
Trọng Huyền cung đang trùng kiến, cho dù đêm xuống cũng không thiếu đệ tử qua lại bận rộn. Cơ Khinh Lan thu liễm khí tức toàn thân, theo gió lượn một vòng, vẫn không tìm được Mộ Tàn Thanh.
Cho đến lúc hắn mạo hiểm bay đến không trung trên Khôn Đức điện, nhìn thấy Tiêu Ngạo Sênh đang ở ngoài cửa điện đóng chặt, quỳ một chân xuống đất, hai tay kết lễ.
"Cung chủ, sư đệ cho dù có sai, cũng là tội không biết. Niệm tình bao nhiêu công đức trước nay của y, không có hại gì, cầu ngài..."
Cơ Khinh Lan hơi sửng sốt. Hắn không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, lại theo bản năng cảm giác được sợ hãi.
Tiêu Ngạo Sênh không biết đã ở nơi này cầu xin bao lâu. Vị kiếm tu từ trước đến nay luôn kiên định hiện giờ trên trán đầy mồ hôi lạnh, quần áo sau lưng cũng đã ướt đẫm, vẫn cứ lặp lại lời khẩn cầu, thân thể cũng vẫn duy trì tư thế này không hề nhúc nhích.
Rốt cuộc, cửa lớn Khôn Đức điện mở hé, Lam trưởng lão từ trong đi ra, nhưng không thấy thân ảnh Tịnh Tư.
"Cung chủ sau khi tiễn biệt Yêu hoàng cũng đã đi đến Thiên Tịnh sa, hiện giờ việc chắc chắn đã định, ngươi không cần nói nữa." Lam trưởng lão tự tay muốn đem Tiêu Ngạo Sênh nâng lên, đáng tiếc hắn vẫn không hề nhúc nhích, không nhịn được liền thở dài "Ngạo Sênh, Mộ Tàn Thanh là Tây Tuyệt Yêu tộc, mà lần này xử trí chính là Yêu hoàng Huyền Lẫm tự mình định ra, ngươi xem như cầu xin cung chủ cũng vô dụng. Huống hồ lần này toàn bộ tội lỗi cùng phạt, ngoại trừ Nguyên Các chủ bị giết, riêng việc y thân là người chấp chưởng Tây Tuyệt Phá Ma lệnh lại cấu kết Ma tộc, dẫn đến Huyền Võ pháp ấn thất lạc, cũng đã là tội nặng không thể đặc xá. Yêu hoàng phải cho Bắc Cực cảnh một công đạo, liền nhất định không thể tha cho y."
Tiêu Ngạo Sênh như bị sét đánh, nửa ngày mới âm thanh tối nghĩa nói: "Nhưng mà... lưu tính mạng y, cũng không được sao?"
"Tiểu tử ngốc, không phải chúng ta không thể mở ra một con đường, sự thật là y âm thầm chiếm Bạch Hổ pháp ấn, nguyên thần tinh huyết đều cùng với nó liên kết. Hiện tại nếu muốn đem pháp ấn thu hồi, nhất định phải dùng chân hỏa đem y luyện hóa, làm sao có thể lưu tính mạng được?" Lam trưởng lão cũng không nhẫn tâm, nhưng không thể không phá vỡ vọng tưởng của hắn "Còn nữa, Thôn Tà uyên bạo phát đã kinh động thiên hạ, việc này liên lụy rất rộng, không biết bao nhiêu thế lực đều đang nhìn chằm chằm. Nếu như y còn sống, lẽ nào có thể dễ chịu hơn so với chết rồi? Ngươi nếu quả thật là thương y, liền... như y tâm nguyện, đem chuyện này buông xuống đi."
Tiêu Ngạo Sênh cả người chấn động, dưới gối bỗng mềm nhũn, thiếu chút nữa liền ngã nhào xuống đất. Hắn tận lực vận khí chống đỡ lấy cánh tay, nửa ngày cũng không thể bò lên được.
Cơ Khinh Lan đã biến thành một đạo cuồng phong, gào thét hướng phía tây thổi qua.
Hắn không biết nhóm người Yêu hoàng đi lúc nào, cũng không biết bọn họ đi bao xa, lại biết rõ nơi bọn họ cần đến: Luyện Yêu lô. (*)
[(*) lô hoặc lư: cái lò lửa/bếp lò]
Nói là bếp lò, kỳ thực đó là một ngọn núi lửa đang hoạt động, ở trên một hòn đảo biệt lập trên biển phía nam Tây Tuyệt cảnh, tồn tại từ thời tuyên cổ, liệt diễm không ngừng không nghỉ. Cả hòn đảo nhỏ đều là đất chết khô cằn, ngay cả cây cỏ tối ngoan cường cũng không thể sinh trưởng. Trải qua các đời Yêu tộc bố trí, ngọn núi lửa này không còn phun trào thành hoạ, hỏa diễm nhiệt năng đều tiếp tục trong lòng núi, theo trận pháp vận chuyển, năm tháng trôi qua cũng không ai biết bên trong tích chứa linh lực hành hỏa cường đại cỡ nào.
Trong Yêu tộc khi có hạng người tội ác ngập trời, nếu như không bị tru diệt chính pháp tại chỗ, liền phải ném vào Luyện Yêu lô, cốt nhục hồn phách đều bị liệt hỏa cùng dung nham nuốt hết, chỉ còn dư lại một thân sức mạnh bị trận pháp hấp thu, góp phần cho sự khủng bố của Luyện Yêu lô.
Tây Tuyệt Yêu tộc nhất định phải đem Bạch Hổ pháp ấn trả lại Trọng Huyền cung, cành nhanh càng tốt để tránh khỏi đêm dài lắm mộng. Nhưng mà Bạch Hổ pháp ấn chính là cực điểm hành kim, dù cho Huyền môn chân hỏa cũng không thể nấu chảy ra. Chỉ có mượn Luyện Yêu lô ngày đêm không ngớt nung đốt mới có thể luyện hóa thành công.
Trong mắt Cơ Khinh Lan tất cả đều là quỷ lệ hung quang. Sau khi hắn rời khỏi địa giới Trọng Huyền cung, không kiêng dè chút nào mà phóng ra quỷ lực toàn thân, thu hết đèn nhang vạn nhà đi qua, một đường phóng nhanh như chớp. Nhật nguyệt tinh tú đều ở trên đỉnh đầu hắn đổi qua một vòng lại một vòng, hắn cũng không nghỉ ngơi chốc lát.
Hắn rốt cuộc bay vùn vụt qua một nửa Bắc Cực cảnh, đuổi kịp nhóm người Huyền Lẫm ở sâu trong dãy núi 800 dặm gần Đàm cốc.
Nơi này là vùng đất giữa Bắc Cực cảnh, nam bắc phải đi qua, trước đây không lâu còn bạo phát tai họa ma tu, toàn bộ bách tính phụ cận hoặc chết vì tai nạn, hoặc được đám Huyền môn đệ tử đón đi, cả một dãy núi to lớn hiện giờ trống rỗng, tràn ngập tử khí bất tường, ngay cả chim muông côn trùng kêu vang đều nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Ánh mắt Cơ Khinh Lan xuyên qua đám mây đen, nhìn thấy chiếc xe ngựa xích viêm của Yêu hoàng đang phóng như bay trong rừng. Không dưới trăm tên Yêu tộc hóa quang đi theo, chỉ không thấy thân ảnh Mộ Tàn Thanh. Hắn cho rằng Bạch Hổ pháp ấn là việc không thể để xảy ra sai sót, chắc chắn y liền cùng Yêu hoàng một chỗ trong xe, được Huyền Lẫm tự mình trông giữ.
Nếu để cho bọn họ ra khỏi 800 dặm núi lớn này, liền khó có cơ hội động thủ.
Cơ Khinh Lan trên không trung biến trở về thân hình, ngón tay ở trên đèn lồng vuốt một cái. Ngọn hỏa diễm nho nhỏ kia đột nhiên tăng vọt, khói xanh lượn lờ từ giữa bắt đầu bay lên. Theo hắn không hề có một tiếng động xướng chú, sắc trời vốn chỉ có chút âm trầm liền lặng yên tối sầm xuống, dường như sắp mưa.
Theo khói xanh quanh quẩn, âm khí người khác khó gặp từ trong rừng núi chui ra, phần lớn là tinh linh sơn dã, còn có một số âm hồn luẩn quẩn không đi. Nơi này trước đây không lâu mới có máu chảy thành sông, đám ma tu tuy rằng chiến bại rút đi, vẫn còn rất nhiều vong hồn chưa kịp siêu độ, hiện tại chịu đèn nhang hấp dẫn, đều trở thành quân tốt của Cơ Khinh Lan.
Vô số khuôn mặt quái dị tại mây mù như ẩn như hiện, đám người Yêu hoàng cũng phát hiện dị thường, đoàn xe lập tức dừng lại. Bầy yêu cấp tốc đem xe ngựa vây chặt đến không lọt một giọt nước, nhe nanh lộ vuốt, biểu tình dữ tợn.
Cơ Khinh Lan biết mình chỉ có một lần cơ hội, hai mắt hắn khóa chặt xe ngựa, nhẹ nhàng thổi một hơi, khói xanh tụ hợp như mây đen lập tức tứ tán. Cùng lúc đó, tinh quái quỷ mị theo hắn triệu hồi cùng nhau hiện thân, từ bốn phương tám hướng như thủy triều đánh úp về phía một nhóm người Yêu hoàng!
Ở trong chiến cuộc, một con Sơn quỷ thân hình cực lớn trực tiếp từ mặt đất dưới xe ngựa chui lên. Thân thể nó cứng rắn như đá, một đầu đánh bay bốn con xích viêm yêu mã, thùng xe được đội trên đầu hắn lại vẫn không nhúc nhích. Mấy ma nữ đột nhiên mở hai tay ra, mái tóc còn mang khí tức mục nát tăng vọt mấy lần, như mũi tên từ bốn phương dày đặc bắn ra, gắt gao ghim chặt trên bốn vách thùng xe. Sau đó các nàng thả người bay lên, tuy rằng không thể đem thùng xe kéo lên theo, lại giật mạnh khiến vách thùng xe vỡ vụn ra bốn phía, khiến hết thảy bên trong đều lộ ra ngoài.
"Kẻ nào lén lút dám làm càn!"
Huyền Lẫm mở mắt ra. Yêu lực tràn trề như sóng biển bùng phát, không biết bao nhiêu quỷ ảnh kêu thảm một tiếng liền tắt ngúm hóa hư vô. Thân hình Sơn quỷ cực lớn phía dưới cũng đổ nát thành đá vụn. Chỉ có Cơ Khinh Lan không lùi mà tiến, nhân cơ hội sát đến gần phía sau Huyền Lẫm, một tay vươn ra liền kéo Mộ Tàn Thanh.
Không chờ hắn chạm tới, Huyền Lẫm đã xoay người lại một chưởng đánh qua. Uy thế của Yêu hoàng không thể khinh thường, không gian dưới chưởng hắn lập tức bị năng lượng mạnh mẽ xé rách, vặn vẹo thành một vòng xoáy, khiến Cơ Khinh Lan ngay cả thi pháp bỏ chạy cũng không thể!
Nhưng mà, Cơ Khinh Lan trong miệng phát ra một tiếng cười lạnh đáng sợ. Huyền Lẫm hơi thay đổi sắc mặt, chỉ thấy hồng y quỷ tu dưới chưởng của hắn đột nhiên hóa thành một mảnh huyết sắc quỷ hỏa, ngược hướng quấn vòng quanh thân thể hắn. Đồng thời có một sợi tóc đen phá không mà tới, cuốn lấy ngang lưng Mộ Tàn Thanh, đem y từ trước người Huyền Lẫm kéo ra ngoài!
Nguyên lai, tại chớp mắt trước khi hỗn chiến xảy ra, Cơ Khinh Lan đã phân thân thành một đạo quỷ hỏa, bản thân biến thành một ma nữ không hề bắt mắt chút nào lẫn vào chiến cuộc. Lúc Huyền Lẫm bị phân thân kiềm chế, hắn mới chân chính ra tay cướp người!
Huyền Lẫm hai mắt sinh sát, vung tay đánh tan quỷ hỏa, phách không một chưởng đánh lại. Cơ Khinh Lan trở tay đem Mộ Tàn Thanh ôm vào trong lòng, dùng thân làm lá chắn gắng gượng đón đỡ một chiêu này, thân hình vốn đã ngưng thành thực thể chớp mắt hư hóa.
"Ngươi..."
Mộ Tàn Thanh rốt cuộc nhìn rõ là hắn, thần sắc nhất thời vô cùng phức tạp. Cơ Khinh Lan chỉ có thể gắng gượng cười với y một chút, lập tức đem đèn lồng ném đi, vạn trượng tường lửa từ mặt đất vụt xuất hiện, sóng nhiệt cuộn khắp núi rừng, vô số sương khói nhanh chóng bốc lên, chịu chú pháp của hắn thôi thúc, hóa thành tầng tầng mê cung hư ảo. Trong đó quỷ mị hoành hành, hắc ám bộc phát, triệt để che giấu thân ảnh tung tích hai người bọn họ.
Cơ Khinh Lan mang theo Mộ Tàn Thanh bay vun vút dưới tầng trời thấp, mãi đến lúc một ngụm chân khí cuối cùng tiêu hao hết, mới chật vật ngã xuống. Vừa vặn nơi này là một sơn cốc sâu thẳm, bên trong chướng khí dày đặc. Hắn thổi ra một ngụm khói xanh, chướng khí tự phát mãnh liệt tụ lại, hoàn mỹ che giấu khí tức hai người.
Nhưng mà, nơi này vẫn không an toàn.
Cơ Khinh Lan ở trong lòng tính toán nơi đi, đưa tay muốn đem Mộ Tàn Thanh kéo lên, lại bị y đẩy ra một cái, kéo giãn khoảng cách giữa đôi bên.
"Ngươi tới làm cái gì?" Ánh mắt Mộ Tàn Thanh lạnh như băng nhìn Cơ Khinh Lan. Trên tay chân y đều buộc xiềng xích cấm pháp, lực áp nặng nề khiến cho y ngay cả đứng lên đều có chút chật vật.
Cơ Khinh Lan bị ánh mắt này của y đâm đến đau nhói, thanh âm khàn khàn: "Ta mang ngươi đi."
Mộ Tàn Thanh lạnh lùng hỏi: "Mang ta đi Quy Khư?"
"Không." Cơ Khinh Lan cười khổ "Hiện tại Trọng Huyền cung cùng Tây Tuyệt Yêu tộc đều muốn giết ngươi, Ma tộc cũng sẽ không bỏ qua ngươi. Ta... ta chỉ muốn cho ngươi bình an vô sự."
"Chuyện đến nước này, hà tất phải làm bộ làm tịch gì nữa?" Ánh mắt Mộ Tàn Thanh trào phúng "Cơ Khinh Lan, ta rơi xuống nông nỗi này, là nhờ ai ban tặng?"
"Ta..."
Cơ Khinh Lan há miệng. Hắn muốn nói việc cướp đoạt Huyền Võ pháp ấn cũng không phải là ý nguyện của mình, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng lại phát hiện mình không có tư cách gì cãi lại.
Bầu không khí trong lúc nhất thời cứng ngắc. Cuối cùng vẫn là Cơ Khinh Lan phá vỡ yên lặng: "Ta có lỗi với ngươi, vô luận ngươi muốn đòi lại như thế nào ta đều cam nguyện. Thế nhưng trước lúc đó, ta nhất định phải bảo đảm an toàn cho ngươi."
"Tại sao?" Mộ Tàn Thanh nhíu mày lại "Ta không nhớ có nhân quả thâm hậu gì với ngươi, ngươi tại sao phải làm đến mức này?"
Cơ Khinh Lan miễn cưỡng nhếch lên khóe môi: "Xem như là đời trước ta thiếu nợ ngươi đi."
"Có đúng không?" Mộ Tàn Thanh cười nhạo "Đã như vậy, xem như chúng ta xóa bỏ toàn bộ, ngươi đi đi thôi."
Cơ Khinh Lan nhất thời tức giận: "Ngươi quả thật muốn chết phải không?"
"Có gì không thể?" Mộ Tàn Thanh hờ hững nói "Các ngươi cướp đi Huyền Võ pháp ấn, hiện tại tới cứu ta cũng bất quá là vì Bạch Hổ pháp ấn. Thay vì rơi vào tay các ngươi, ta thà rằng hôi phi yên diệt trong Luyện Yêu lô."
"Không có "chúng ta" gì cả. Chỉ một mình ta tới cứu ngươi!" Cơ Khinh Lan lạnh lùng nói "Ta chưa bao giờ chân chính thuộc về Ma tộc, càng chưa từng nghĩ tới hại ngươi. Ta làm hết thảy cũng là vì..."
Thanh âm hắn im bặt đi, phảng phất có thứ gì đột ngột bóp lấy kinh mạch, khóe môi tràn ra dòng máu. Trên nền trời âm trầm mây đen cuồn cuộn, tựa hồ một hồi dông tố sắp đổ xuống đến nơi.
Mộ Tàn Thanh theo bản năng liếc nhìn bầu trời, trong con ngươi tinh quang lóe lên liền qua. Y quay đầu nhìn Cơ Khinh Lan, gằn từng chữ hỏi: "Ngươi làm hết thảy việc này, là vì cái gì?"
Quỷ tu không có thân thể máu thịt chân thực, mỗi khi "đổ máu" đều đại biểu quỷ lực tan rã. Bàn tay Cơ Khinh Lan che miệng đã bị máu nhuộm đỏ nhỏ giọt. Hắn muốn nói ra bí mật ngột ngạt đã lâu này, nhưng mà thiên địa bất dung.
Sau một lúc lâu, Cơ Khinh Lan miễn cưỡng đè xuống nội tức kích động, thanh âm nghẹn ngào: "Ta không thể nói!"
"Vậy ta cũng không có lý do gì tín nhiệm ngươi." Mộ Tàn Thanh xoay người "Tự giải quyết cho tốt đi."
Tín nhiệm một khi sụp đổ liền khó xây lại, càng không nói đến Mộ Tàn Thanh vốn là lòng nghi ngờ không cạn, hiện tại y thà rằng tự chui đầu vào lưới, cũng không nguyện theo Cơ Khinh Lan chạy trốn.
Cơ Khinh Lan cánh tay run rẩy, hắn thật sự muốn động thủ trực tiếp đem Mộ Tàn Thanh bắt lấy mang đi, nhưng mà hắn không dám chắc mình có thể thành công. Một khi xảy ra điểm sai lầm, hắn đời này cũng sẽ không còn được Mộ Tàn Thanh tín nhiệm.
"... Ta là Cơ Khinh Lan, đại hoàng tử của Cơ thị hoàng triều, sinh ra từ 280 năm trước, đến từ... 220 năm sau."
Thanh âm khàn khàn ở sau lưng vang lên, bước chân Mộ Tàn Thanh dừng lại. Y quay đầu nhìn thấy Cơ Khinh Lan đã ngã quỵ xuống.
"Ta chưa sinh liền bị phụ hoàng hạ lệnh mổ bụng mẫu thân lấy ra, luyện hóa thành quỷ anh, ý muốn báo thù Ngự Tư Niên. Bởi vì có người trong bóng tối lén đổi môi giới chú pháp, lúc ta đánh vỡ thi ung giáng lâm trên đời, liền giết sạch dòng họ Cơ thị, sau đó bị Đại Tế ti Cơ U bắt đi, dùng Chú Hồn đinh sai khiến làm quỷ nô cho nàng, vì nàng lạm sát kẻ vô tội."
Cơ Khinh Lan nói rất chậm, mỗi một chữ hắn nói ra đều cảm thấy uy thế vô hình trên lưng càng áp nặng một phần "Là ngài đem ta từ trong luyện ngục đó cứu ra, mở một con đường tha tính mạng của ta, còn ban cho ta tên gọi, cho ta nhân sinh, dạy ta nhận thức thế giới, lại lấy được "Kỳ môn thiên hương sách" quyển thượng hạ trong tay Cơ U cùng từ đường Tân thị, khiến cho ta có thể tu hành Hương Hỏa đạo pháp, rút đi quỷ tướng hóa thành hình người... Ngài đối với ta ơn trọng như núi, Sư phụ!"
Mộ Tàn Thanh kinh ngạc nhìn hắn, cảm thấy mình như là đang nghe một người điên nói năng lộn xộn.
"Qua hai mươi năm nữa, Ngự Thiên hoàng triều sẽ bị tiêu diệt, Kỳ Lân pháp ấn sẽ trở thành vô chủ, Trung Thiên cảnh trải qua thời kì hỗn loạn dài đến ba mươi năm. Sau đó Phá Ma chiến lần thứ hai bắt đầu bạo phát ... Quy Khư ma tộc quay đầu trở lại, chiếm lấy Trung Thiên, Nam Hoang hai cảnh, sinh linh đồ thán, tử thương vô số." Máu từ khóe môi Cơ Khinh Lan không ngừng nhỏ xuống, quỷ lực trên người hắn chậm rãi tán loạn, trên cánh tay đã hiện ra màu trắng xanh của quỷ anh bổn tướng. Hắn ngẩng đầu lên "Trận chiến này, Quy Khư thắng. Vô số đại năng Huyền môn "thân tử đạo tiêu", trong đó... bao gồm cả ngài."
Đồng tử Mộ Tàn Thanh đột nhiên co rụt lại: "Ngươi đang hồ ngôn loạn ngữ cái gì?"
Cơ Khinh Lan rất muốn đem tất cả mọi chuyện nói hết ra, nhưng mà hắn biết mình không có cách nào chống đỡ nổi đến một khắc đó. Vẻn vẹn một đoạn ngắn như vậy, hắn đã cảm giác được đau đớn như hồn phách vỡ vụn, hỏa diễm bên trong đèn lồng chập chờn không ngớt, phảng phất lúc nào cũng có thể tắt ngúm.
Mộ Tàn Thanh bước nhanh đi đến trước mặt hắn: "Nếu thật sự như lời ngươi nói, Đạo Diễn thần quân ở đâu?"
"Hắn là thần, đại biểu một đường sinh cơ..." Cơ Khinh Lan nỗ lực đè xuống ngụm máu nơi cổ họng "Bởi vậy, hắn dành cho thế giới này, một lần cơ hội trọng sinh."
Mộ Tàn Thanh kinh ngạc.
"Thần linh muốn một tay xoay chuyển trời đất, cho tam giới một tương lai tươi sáng. Mà ta chỉ muốn... thay đổi một chút bi kịch không nên phát sinh, cứu vãn người đã mất đi." Cơ Khinh Lan trầm thấp mà nở nụ cười "Nhưng mà, thời gian và không gian có thể quay lại, sinh mệnh cũng nhất định phải đảo ngược, nỗ lực đánh vỡ quy tắc tồn tại đều sẽ biến thành dị số thiên địa bất dung ... Bất quá, muốn được cái gì nhất định phải trả giá tương ứng. Ta nhận hết!"
Mộ Tàn Thanh ngồi xổm xuống, đưa tay lau đi vết máu bên môi Cơ Khinh Lan: "Ngươi đã làm những gì?"
"Rất nhiều... Từ 280 năm trước giúp ngươi nhúng tay can thiệp khảo nghiệm Kỳ Lân pháp ấn chọn chủ, mãi cho tới bây giờ." Cơ Khinh Lan trở tay nắm chặt tay y "Sư phụ, ta chỉ nguyện lần này ngài có thể sống sót. Tất cả những gì ngài đã mất đi, ta đều muốn giúp ngài đòi lại từng cái một."
Thân thể quỷ tu từ trước đến giờ lạnh lẽo, thế nhưng hiện tại Mộ Tàn Thanh từ lòng bàn tay trở nên hơi trong suốt của hắn cảm nhận được một luồng nhiệt ý, đến từ chính linh hồn của Cơ Khinh Lan, mang theo chấp niệm sâu nhất của hắn.
Mộ Tàn Thanh rũ mắt xuống: "Tại sao?"
Cơ Khinh Lan hơi run rẩy.
"Vì ta vốn là sư phụ của ngươi, từng đối với ngươi ân như trời biển? Nhưng mà đó đều không thuộc về ta hiện tại. Cho dù ngươi làm bao nhiêu sự tình, với ta mà nói đều không có ý nghĩa thực sự." Mộ Tàn Thanh nhìn thẳng vào đôi mắt hắn "Trên đời không có nhiều lý do tốt hay xấu như vậy, lòng tốt cùng ác ý của mỗi người cũng đều có giới hạn. Ngươi thà rằng mạo phạm Thiên đạo cũng phải làm đến bước này, ngoại trừ ý nguyện tự thân, còn có chấp niệm sâu sắc tự tâm ... Cơ Khinh Lan, ngươi chấp mê cái gì?"
Biểu tình Cơ Khinh Lan nhất thời trống rỗng.
"Hoặc là nói, thứ ngươi muốn thay đổi nhất chính là nỗi sợ hãi sâu nhất trong lòng, đó là cái gì?" Mộ Tàn Thanh để tay lên trán hắn, khóe miệng hơi nhếch lên, trong tròng mắt đỏ đậm lưu chuyển một tia âm trầm, phảng phất có thể hút hồn.
Từng sợi hắc ảnh mắt thường khó nhìn ra ở trong đất bùn dưới chân lan tràn, ánh mắt Cơ Khinh Lan trở nên trống rỗng, lẩm bẩm nói: "Ta... yêu trúng một người."
"Hắn là ai?"
"Phi... Thiên... Tôn."
"Hắn đối với ngươi làm cái gì?"
"Hắn phá huỷ tất cả những thứ ta trân ái ... Chỉ để lại, hắn và ta."
"Vậy ngươi nên lưu lại bên cạnh hắn, một lần nữa xây dựng lại tất cả những thứ ngươi mong muốn, có gì không thể?"
"Bởi vì..." Cơ Khinh Lan mãnh liệt giật mình tỉnh lại. Hắn theo bản năng mà đẩy Mộ Tàn Thanh ra, trên mặt là sợ hãi khó có thể ức chế "Ngươi là ai?!"
"Mới vừa rồi còn nói yêu ta, hiện tại lại không nhận?"
"Mộ Tàn Thanh" giả vờ mất mát lắc lắc đầu, giơ tay triệt hồi mê hoặc. Thân hình cao lớn, tóc bạc thành đen, trong ánh mắt kinh hãi đến gần như đờ đẫn của Cơ Khinh Lan biến trở về bổn tướng.
Hắn vẫn mặc hoa phục nguyệt sắc, đôi mắt xanh biếc trong suốt như bảo thạch, đôi mày khổng tước tô điểm vầng trán, có sự cao quý không thua thần linh, lại có sự ôn nhu cùng tàn khốc của riêng Quy Khư Đại đế.
Phi Thiên Tôn hài lòng nhìn hết thảy thần sắc trên mặt Cơ Khinh Lan trong khoảnh khắc đọng lại, sau đó biến thành cực độ kinh hoàng không cách nào diễn tả được, toàn thân kịch liệt run rẩy. Ngay tại thời điểm hắn nghĩ tên tiểu quỷ này phải sợ hãi đến không quỳ nổi, Cơ Khinh Lan lấy bàn tay chống đất, lảo đảo đứng lên.
Hắn dùng một loại thanh âm hàm chứa máu tanh, khàn khàn nhẹ giọng hỏi: "Mộ Tàn Thanh ở đâu?"
[Lời mỗ: thương Khinh Lan !]
------------------Sentancuoithu---------