Chương 121: Trừng phạt
Đại chiến qua đi, đệ tử Tàng Kinh các may mắn còn sống sót đè nén bi phẫn, đồng tâm hiệp lực kiểm kê tàng thư còn lại. Mà Thanh Mộc sau khi quần ma rút lui lại như một sợi dây cung bị đứt đoạn, triệt để gục ngã.
Trên người Thanh Mộc nguyên đã có thương tích, hiện tại trong ngoài tổn hại cùng nhau bạo phát, mà nơi trí mạng nhất không gì bằng Chủ lầu là căn cơ của hắn bị hủy. Cây cỏ không có rễ còn chết héo, huống hồ hắn vốn là Linh tộc ra đời từ trong lầu gỗ đó chứ?
Phượng Tập Hàn nghĩ tới nghĩ lui, lợi dụng Tố Tâm như ý thu nạp một chút linh khí của lầu gỗ còn lưu lại, ngày hôm qua cũng thỉnh U Minh hỗ trợ đưa chúng luyện thành một khỏa linh châu trồng vào trong cơ thể Thanh Mộc, thay thế nguyên đan đã vỡ vụn một lần nữa ở bên trong nội phủ chuyển vận, khiến cho hắn thoát thai hoán cốt, không còn bị toà lầu kia gò bó.
Muốn làm được chuyện này cũng không dễ dàng. U Minh nhất định phải dùng Khiên Hồn ti điều khiển toàn thân Thanh Mộc, nắm giữ mỗi một cái khí mạch vận hành biến hóa, mới có thể bảo đảm thời điểm Phượng Tập Hàn trồng linh châu vào không xảy ra sơ suất. Không ngờ hắn lại phát hiện vật này ở trong đầu Thanh Mộc.
Khiên Hồn ti mặc dù là thức mở đầu Linh Khôi thuật, nhưng là công cụ không thể thiếu để điều khiển khôi lỗi. Nếu muốn không để lại vết tích, nhất định phải đem Khiên Hồn ti luyện hóa tinh tế. Biện pháp tốt nhất chính là từ trong nguyên thần chiết xuất niệm lực, đem ngàn vạn tia tinh thần ép thành một tuyến. Bởi vậy Khiên Hồn ti của mỗi vị Linh Khôi sư đều cùng nguyên thần của bản thân liên kết, người khác không có cách nào giả mạo.
Chính như trước mắt, Tư Tinh Di có thể nhận biết được sợi Khiên Hồn ti này đang kêu gọi mình, bức thiết mà khát vọng quay về với nguyên thần của hắn.
"Khiên Hồn ti xâm lấn đại não sinh linh, dùng chính là quyết chữ Ly, một trong Linh Khôi tam cấm, có thể đem ý thức của Linh Khôi sư cấy vào trong đầu mục tiêu. Dưới tình huống như vậy, dù cho người đó không muốn nói dối, hắn cũng không thể nói ra sự thật." U Minh nhìn Khiên Hồn ti màu xanh lam trên đầu ngón tay kia "Phương pháp này có thể thay đổi ký ức cùng ý thức tư tưởng của một người đối với một sự việc nào đó mà họ không tự biết, người ngoài càng khó có thể phát hiện manh mối. Thế nhưng nó cũng có nhiều hạn chế: đầu tiên là không thể thi thuật đối với người có tinh thần lực mạnh hơn mình, tiếp theo là Khiên Hồn ti không thể rời khỏi đại não của mục tiêu trước mười hai canh giờ, nếu không ký ức bị che lấp sẽ nổi lên một lần nữa, từ đó dẫn đến xung đột ý thức, cuối cùng..."
Dừng lại, hắn chăm chú nhìn Tư Tinh Di: "Nếu như đạo Khiên Hồn ti này bị hủy, nguyên thần của người thi thuật sẽ phải chịu phản phệ gấp ba, thậm chí có khả năng hồn bay phách lạc, vĩnh viễn biến thành kẻ si ngốc."
Đây là một đạo Linh Khôi thuật pháp vô cùng mạnh mẽ hữu dụng, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm, được người trong đồng đạo giữ kín như bưng. Hiện giờ phóng tầm mắt Ngũ cảnh, người có thể làm được điểm ấy chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Tư Tinh Di khẽ mỉm cười: "Ngươi không hủy diệt nó, cũng không đưa nó giao cho cung chủ. Ta thật cao hứng."
Sợi Khiên Hồn ti từ trong đầu Thanh Mộc rút ra này đủ để lật đổ toàn bộ buộc tội cùng lời chứng của hắn, đem Mộ Tàn Thanh từ trong vũng bùn ngàn người chỉ trích kéo lên bờ, cũng lại trở thành manh mối trọng yếu tìm kiếm hung phạm, khiến trọng án này có thể thực sự kết thúc.
U Minh đối với việc này rõ ràng trong lòng, nhưng hắn lại không làm như vậy, Tư Tinh Di không cảm thấy cao hứng sao được?
Một câu đáp lại gần như thừa nhận như vậy của hắn, khiến hết thảy suy đoán của U Minh đều trở nên xác thực.
Ác mộc có thể ảnh hưởng đến tâm trí sinh linh, đặc biệt là tại thời điểm tâm tình kích động càng dễ dàng bị nó đầu độc. Dùng tình hình Thanh Mộc lúc đó, đừng nói là lâm nguy ra trận, ngay cả bảo đảm chính mình sẽ không quay giáo một đòn đối đồng môn cũng không dám chắc, càng không nói đến tại thời khắc mấu chốt không để ý căn cơ bản thân cũng phải hủy diệt cả tòa Chủ lầu.
Nếu hắn không có tâm chí kiên định quả quyết, thì chắc chắn phải có người sau lưng âm thầm thúc ép.
"Ngươi dùng Khiên Hồn ti thao túng Thanh Mộc, đem cái chết của Nguyên Huy giá họa cho Mộ Tàn Thanh. Lại ở thời điểm hỗn chiến mượn tay Thanh Mộc thiêu hủy thi thể Nguyên Huy và cả tòa Chủ lầu ..." U Minh ngẩng đầu lên "Ngươi vì sao phải giết Nguyên Huy? Lại từ trong lầu đó cầm đi thứ gì?"
Tàng Kinh các Chủ lâu đã hóa thành phế tích. Dù cho Trọng Huyền cung có thể dùng các loại pháp thuật huyền diệu đưa nó trở lại như cũ, bất quá cũng chỉ phục hồi được một tòa lầu trống. Toàn bộ bí điển vô giá bên trong đó đã lụi tàn theo lửa, sau cuộc chiến chỉ tìm được chút sách tàn ngọc vỡ. Thi thể Nguyên Huy không thể kịp thời dời ra ngoài, cũng theo những bí mật hắn bảo vệ ngàn năm này biến thành than tro.
Thế gian không ai biết bên trong từng có vật gì, dĩ nhiên cũng sẽ không hiểu được thiếu hụt thứ gì.
Tư Tinh Di nhìn ánh mắt hùng hổ doạ người của hắn, trong lòng khó tránh khỏi hơi xúc động. Tiểu tử nhiều năm trước kia chỉ biết cùng mình rập khuôn từng bước, hiện tại đã hiểu được mấy thứ quanh quanh quẩn quẩn, cũng xem như không uổng phí mấy trăm năm qua.
Đáng tiếc, hắn vẫn cứ không chịu thừa nhận lại không thực sự tín nhiệm mình, mới có thể khờ dại mà đem những câu nói này trực tiếp hỏi đi ra.
Bầu không khí bốn phía hơi ngưng trọng khó nhận ra, U Minh đang kìm nén lửa giận không chú ý tới, ngón tay Tư Tinh Di vuốt nhẹ cốc trà lại dừng một chút.
Hắn nhìn chằm chằm U Minh hồi lâu, nửa ngày mới lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Được rồi, đừng tiếp tục nhắc đến chuyện này, đem nó quên sạch sành sanh đi."
U Minh cười lạnh: "Ngươi dám hủy thi diệt tích, vu oan giá hoạ, hiện giờ còn sợ nghe người ta nói sao?"
"Không, ta làm qua việc gì vĩnh viễn không hối hận." Tư Tinh Di thả chén trà xuống, nhìn về phía U Minh "Cho nên, ta cũng không muốn ngươi trở thành một trong những thứ «bất hối» đó."
Lời nói hắn nhẹ nhàng ôn nhu như gió xuân phất qua nhành liễu, lại làm cho cả người U Minh cứng đờ, cảm nhận được sát ý đột nhiên kéo tới, giống như một màn mưa châm dầy đặc, mặc dù không mãnh liệt áp chế, lại không sót chỗ nào.
Tư Tinh Di xốc lên tấm chăn mỏng che trên đầu gối, chậm rãi đi tới, từ trên tay U Minh rút đi sợi Khiên Hồn ti kia, từ trên cao nhìn xuống hắn mà nở nụ cười: "Mang Bắc Đẩu đến đi, ta đáp ứng ngươi."
"Cắc" một tiếng vang nhỏ. U Minh bởi vì dùng sức quá lớn không tự chủ bẻ gãy một ngón tay mình. Hắn nửa điểm cũng không có cảm giác đau, chỉ ngẩng đầu gắt gao nhìn chằm chằm Tư Tinh Di: "Ngươi uy hiếp ta?"
"Nếu như cho rằng ta đây uy hiếp có thể khiến ngươi dễ chịu một chút, ngươi cứ xem như là thế đi." Tư Tinh Di cúi người, dùng ngón tay vuốt nhẹ khóe mắt của hắn "Ngươi tìm đến ta không phải là vì chuyện này sao? Hiện tại ta như ngươi mong muốn, không tốt sao?"
"Ta..."
"Giữa ta cùng và chân tướng, ngươi theo bản năng tin tưởng ta. Mà giữa Mộ Tàn Thanh cùng Bắc Đẩu, ngươi chỉ có thể chọn Bắc Đẩu... U Minh, trước khi ngươi làm ra quyết định đó, trong lòng kỳ thực đã có thiên hướng. Ta thật cao hứng khi ngươi có thể ích kỷ một chút. Bởi vì người theo đuổi công chính cùng chân lý dĩ nhiên là đáng kính, lại đều phải sống quá mệt mỏi." Bàn tay Tư Tinh Di gỡ xuống một mảnh lá rụng chẳng biết rơi vào trên vai hắn lúc nào "Trở về suy nghĩ thật kỹ. Thời điểm nghĩ xong liền mang Bắc Đẩu đến, cánh cửa nơi này của ta vĩnh viễn mở rộng với ngươi."
U Minh thẫn thờ đứng dậy, rời khỏi Bão Phác cư.
Đến lúc khí tức của hắn hoàn toàn biến mất trong phạm vi nhận biết, Tư Tinh Di mới buông tay ra. Mảnh lá rụng vừa rồi kia ở trong lòng bàn tay hắn biến thành một con rắn nhỏ màu xám bằng phù chú, ngóc thân lên nhìn thẳng hắn, miệng nói tiếng người: "Ngươi cứ thế thả hắn đi ?"
"Hắn sẽ không nói ra ngoài." Tư Tinh Di nhẹ giọng cười nhạt "Nếu mà Bắc Đẩu không bị trọng thương ngã xuống, U Minh không cần đến chỗ này cầu ta, dùng cá tính của hắn tất sẽ vì Mộ Tàn Thanh làm chứng. Nhưng mà bây giờ... U Minh cả đời này mất đi quá nhiều, sẽ đặc biệt quý trọng những gì mình hiện giờ nắm giữ. Bên nào nặng bên nào nhẹ tất nhiên là vừa nhìn đã hiểu ngay."
Con rắn phun ra cái lưỡi màu đỏ tươi: "Chỉ sợ ngươi nghĩ chu đáo cũng có lúc sơ suất."
"So với khả năng tính sai một lần, ta càng muốn lôi kéo U Minh hơn." Tư Tinh Di nhàn nhạt nói, "Ngài tuy rằng giết chết Nguyên Huy đoạt được "Nhân thế sách", nhưng mà muốn trở thành kẻ chiến thắng cuối cùng trong ván cờ nhiều phe, chỉ bằng sức mạnh bây giờ của chúng ta còn chưa đủ. Mà U Minh... hắn có cái giá trị đó."
"Hắn tính tình quái đản kiệt ngạo, sẽ chịu cho ngươi sắp xếp?"
"Ta có biện pháp, chỉ là muốn thỉnh ngài thư thả một chút thời gian, không nên vội xuống tay với hắn."
Con rắn phát ra một tiếng cười nhạo xem thường: "Đã không nỡ như vậy, năm đó hà tất lại vứt bỏ hắn?"
Tư Tinh Di chỉ cười không nói.
"Thôi, chuyện này liền giao cho ngươi xử trí. Chỉ cần hắn thức thời, bổn tọa cũng sẽ không tự gây phiền phức." Con rắn ngẩng đầu lên "Bất quá, ngươi hiện giờ không còn Huyền Võ pháp ấn bên người, lại mất một con mắt, còn sót lại mấy phần bản lĩnh?"
"Pháp ấn tuy rằng mạnh mẽ, cuối cùng đều là ngoại vật. Thay vì mượn nó có thể một bước lên trời, lại không thể chân chính đạt tới đỉnh cao. Bởi vậy ta chưa bao giờ ỷ lại nó, dĩ nhiên cũng không thể nói là mất đi." Tư Tinh Di rũ mắt xuống "Chỉ là vị sư tôn kia của ta lần này lại có tiến cảnh, việc che lấp thiên cơ làm được một lần nhưng không có lần thứ hai. Khoảng thời gian sắp tới vẫn cần ngủ đông mới phải."
"Hắn... thôi được."
Con rắn muốn nói lại thôi, cuối cùng lắc lắc đầu, từ trong lòng bàn tay Tư Tinh Di lăn ra ngoài, biến trở lại thành chiếc lá khô bay xuống đất, đạo thần thức bám ở trên đó cũng biến mất không còn hình bóng.
Tư Tinh Di chậm rãi ngồi xuống, nâng lên chén nước lạnh thấu uống một ngụm, không biết nghĩ tới điều gì, trong con ngươi bỗng nhiên xẹt qua một đạo tinh quang: Bắc Đẩu vào đúng lúc này xảy ra chuyện, quả thực là trùng hợp sao?
........................
Tịnh Tư cùng Huyền Lẫm lần này mật đàm giằng co rất lâu.
Tiêu Ngạo Sênh trở lại Đạo Vãng phong, đầu tiên là thăm Bộ trưởng lão cùng đám đệ tử bị thương nặng, sau đó xử lý một đống việc quan trọng, kiểm kê tổn hại của Kiếm các trong lần đại chiến này, một lần nữa chỉnh đốn lại đội ngũ, đủ loại sự vụ phức tạp cùng đè xuống. Hắn mặc dù không phải là hoàn toàn không thông tục vụ, dù sao cũng mới trở về không lâu, rất nhiều chi tiết nhỏ đều không rõ ràng đường lối, nhất thời đầu to gấp đôi. Đợi đến lúc thật vất vả có thể tạm thời thở ra một hơi, đã là nửa đêm.
Hắn xoa xoa thái dương sưng lên, đuổi mấy đệ tử đã mệt nhọc nhiều ngày đi nghỉ ngơi, bản thân lại không có nửa phần buồn ngủ, ngự kiếm từ trên đỉnh Đạo Vãng phong xuống kiểm tra một lần, lúc này mới tiến đến Khôn Đức điện, không ngờ lại bị đệ tử trông cửa ngăn lại, nói cho hắn biết cuộc đàm luận bên trong vẫn còn tiếp tục. Tịnh Tư từ sớm đã phân phó xuống dưới, bất luận người nào cũng không được quấy nhiễu.
Hắn ở dưới hành lang đứng lặng hồi lâu, cửa điện vẫn không có dấu hiệu mở ra, trái lại Lam trưởng lão vẻ mặt mệt mỏi từ bên ngoài trở về, thấy hắn đầu tiên là sững sờ, sau đó liền đoán được ý đồ, tiến lên đem hắn kéo ra nói chuyện.
"Ngươi là tới hỏi sự tình của Mộ Tàn Thanh?"
Tiêu Ngạo Sênh trầm mặc chốc lát, nói: "Chuyện phát sinh mấy ngày nay, ta đều nghe đệ tử trong các nói. Y... cái chết của Nguyên Các chủ, vẫn còn có rất nhiều điểm đáng ngờ chưa thể điều tra rõ, y không đáng bị giải vào Di Hồn điện."
"Y bị giam vào Di Hồn điện, không chỉ là bởi vì vụ án Nguyên Các chủ. Quan trọng hơn là y cấu kết Ma tộc, dẫn đến Huyền Võ pháp ấn bị thất lạc." Lam trưởng lão ấn ấn mi tâm "Ngạo Sênh, ngươi lúc đó không ở Trọng Huyền cung, cũng không biết tình cảnh cụ thể đến tột cùng là thế nào. Ma vật cùng y trở về kia đã thừa dịp loạn đào tẩu, quỷ tu móc lấy mắt trái Tinh Di cũng cùng y giao tình không ít. Thậm chí y tại thời khắc sống còn thu tay dung túng, bằng không Thôn Tà uyên vốn không..."
"Lam trưởng lão!" Tiêu Ngạo Sênh đột nhiên cắt ngang lời nàng, "Quỷ tu kia ta cũng đã gặp. Hắn mặc dù cùng sư đệ có quan hệ, lại cực giỏi mưu mẹo nham hiểm. Chúng ta căn bản không có cách nào xác nhận hắn lúc đó có âm thầm giở thủ đoạn gì hay không, chỉ dựa vào lời nói một bên, liền đem việc Thôn Tà uyên bạo phát cùng các loại tội lỗi đều đổ lên người sư đệ, không khỏi quá mức bất công. Phải biết rằng... mở ra Thôn Tà uyên chính là Quy Khư ma tộc, không phải y!"
Lam trưởng lão lắc lắc đầu: "Ngạo Sênh, ngươi sắp sửa trở thành chủ Kiếm các, không nên hành động theo cảm tính như vậy."
"Y là sư đệ ta nhận thức, cũng là ta hướng Lệ các chủ bảo đảm cho y giải trừ quản thúc. Nếu y thực sự sai mười phần, ta cũng không trốn được can hệ. Mà nếu y bị oan khuất, ta càng không thể khoanh tay đứng nhìn." Từng đốt ngón tay cầm kiếm của Tiêu Ngạo Sênh trắng bệch "Ta làm Các chủ, là vì hóa thân làm kiếm đứng ở trên đỉnh đại đạo, mà không phải là cái gối thêu hoa quỳ ở vị trí này bị trò mèo lừa gạt!"
Lam trưởng lão thần sắc phức tạp mà nhìn hắn, thở ra một hơi, nói: "Mấy ngày nay, có rất nhiều người đến hỏi thăm chuyện này. Cũng chỉ có ngươi cùng Phượng Tập Hàn dám nói chuyện với ta như vậy... Nhưng mà Ngạo Sênh, ngươi không có chứng cứ chứng minh y không quan hệ với cái chết của Nguyên Các chủ, không thể chứng thực y không có ý định chiếm đoạt Bạch Hổ pháp ấn, càng không có cách nào vì y rửa sạch tội danh cấu kết Ma tộc. Thậm chí ngay cả chính y cũng đã bỏ cuộc, ngươi hà tất còn muốn nhảy vào vũng nước đục này sao?"
Tiêu Ngạo Sênh cả người chấn động, nửa ngày mới nói: "Y... y bỏ cuộc?"
"Ngươi ngày hôm nay mới trở về, hẳn là vẫn chưa đi gặp y." Lam trưởng lão từ trong tay áo lấy ra một cái ngọc bài "Y tình huống hiện giờ thật không tốt, tâm tư cung chủ ta cũng không đoán ra. Ngươi thay vì ở đây chờ đợi, không bằng thừa dịp quyết định chưa ra, trước tiên đi gặp y một chút, tự mình nói chuyện với y."
"... Đa tạ Lam trưởng lão!"
Tiêu Ngạo Sênh tiếp nhận ngọc bài, hướng nàng chắp tay nghiêng mình thi lễ một cái, ngự kiếm hóa quang chạy về Di Hồn điện.
Lam trưởng lão nhìn ánh kiếm kia, đôi mắt thẫn thờ, sau đó lắc lắc đầu âm thầm cười khổ.
Di Hồn điện kiến trúc bị phá hỏng không ít, cũng may là tù nhân nguyên bản bị giam giữ bên trong cũng ít đi hơn nửa. Đám gia hỏa chạy trốn đó chung quy không thể rời khỏi Bắc Cực đỉnh, hoặc là ở thời điểm săn giết đệ tử Trọng Huyền cung bị bọn người Lệ Thù tru sát, hoặc là trong cơn mưa tinh vũ tịnh thế kia hóa thành hư không, một số ít bị bắt trở về cũng mất dư lực, yên tĩnh giấu mình trong tù thất kéo dài hơi tàn.
Tiêu Ngạo Sênh sau khi đưa ra ngọc bài cho đệ tử Minh Chính các trông coi nơi này liền được thông qua. Hắn vừa mới đi vào liền phát hiện cây trấn pháp diệu mộc kia đã chết héo, tiền viện trở nên trống rỗng, bỗng dưng thêm vẻ thê lương tiêu điều.
Bởi vì Mộ Tàn Thanh hiện giờ thân mang Bạch Hổ pháp ấn, gian tù thất của y ở vào nơi sâu xa nhất phía nam Di Hồn điện, do Lệ Thù tự mình đem hỏa tinh dung nhập nội thất bốn phía, trên dưới cũng chôn hỏa phù, dùng hành hỏa khắc kim linh, mà đạo phù văn làm kíp nổ kia bị đánh vào trong cơ thể Mộ Tàn Thanh. Nếu như y mưu toan chạy trốn sẽ động đến phù văn, dẫn ra nghiệp hỏa đốt người.
Trong chớp mắt Tiêu Ngạo Sênh tiến vào phòng giam cũng cảm giác được khí huyết sinh khô nóng. Nơi này mặc dù không có hỏa diễm, lại có luồng khí vô hình tràn ngập toàn bộ không gian, không khiến hình thể bị thương, nhưng lại thiêu đốt tâm thần, thực sự là gian nan.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy Mộ Tàn Thanh ôm đầu gối ngồi giữa tù thất, trên người không có xiềng xích, nền gạch ngoài ba bước chân lại vẽ dày đặc bùa chú, vừa chạm vào lập tức có nghiệp hỏa lưu chuyển, đem phạm vi hoạt động của y rút lại trong khoảng ba thước này.
Trên người Tiêu Ngạo Sênh có khối ngọc bội kia, cũng không sợ phù trận đó. Hắn tận lực giậm mạnh bước chân, đi đến bên người Mộ Tàn Thanh nửa ngồi nửa quỳ xuống: "Sư đệ, ta đã trở về."
Mộ Tàn Thanh vốn đem đầu chôn giữa khuỷu tay, dường như đang ngủ, lúc này nghe vậy ngẩng đầu lên. Y đầu tiên là ngẩn ra, sau đó liền nở nụ cười với hắn: "Tiêu thiếu chủ, nhìn ngươi bình an trở về, ta liền yên tâm hơn nhiều."
Tiêu Ngạo Sênh nhíu mày lại: "Ngươi gọi ta là gì?"
Mộ Tàn Thanh nói: "Tiêu thiếu..."
Lời y còn chưa nói hết, liền bị Tiêu Ngạo Sênh một chưởng vỗ trên lưng, một hơi nghẹn trở về trong cổ họng, ho thiếu chút nữa đem phổi cũng sặc ra ngoài.
"Ngày đó thời điểm ta đem ngươi từ Tam Nguyên các thả ra nói cái gì, chỉ qua mấy ngày ngắn ngủi, ngươi cũng đã xem như gió bên tai sao?" Gân xanh trên lưng bàn tay Tiêu Ngạo Sênh nổi lên, lửa giận vẫn luôn ép trong lòng giờ khắc này rốt cuộc bị Mộ Tàn Thanh khơi mào, cúi người tóm chặt bả vai y kéo lên "Ngươi và ta cũng không phải là thân thích thủ túc, cũng không có tình nghĩa đồng tu nhiều năm, quen biết bất quá mấy tháng, có chăng cũng chỉ là giao tình sinh tử giữa đường. Ta nhận thức ngươi làm sư đệ, chính là xem ngươi làm huynh đệ. Ta từng phát thệ, chỉ cần ngươi chưa từng làm ác, người làm huynh trưởng ta nhất định sẽ che chở ngươi đến cùng... Hiện tại, ta không hề từ bỏ ngươi, ngươi lại muốn cùng ta đoạn nghĩa?"
Mộ Tàn Thanh khóe miệng giật giật, đem ngón tay của hắn từng ngón từng ngón gỡ ra, nhẹ giọng nói: "Tình huống trước mắt, cùng lúc đó đã không giống nhau."
Tiêu Ngạo Sênh lạnh lùng nói: "Chỗ nào không giống nhau? Là ngươi vì đoạt Bạch Hổ pháp ấn sát hại Nguyên Các chủ, hoặc là ngươi cấu kết Ma tộc cướp đi Huyền Võ pháp ấn, hay là ngươi dung túng quỷ tu làm hại khiến Thôn Tà uyên bạo phát?"
Mộ Tàn Thanh nói: "Ngươi nếu đã biết, nên vào lúc này tránh ta càng xa càng tốt."
Tiêu Ngạo Sênh nhẫn liền nhẫn, cuối cùng nhịn không được, một cái tát chiếu mặt y vỗ tới, đánh cho Mộ Tàn Thanh trật đầu, máu từ khóe môi rách tràn ra ngoài, lời vốn chuẩn bị nói ra một mạch rụt trở lại.
Y bị đánh, quay đầu nhìn Tiêu Ngạo Sênh, lại phát hiện nam nhân kia ở trong Hàn Phách thành ngay cả chết còn không sợ, bây giờ lại đỏ cả vành mắt.
"Ta chỉ hỏi ngươi ba vấn đề." Tiêu Ngạo Sênh hít sâu một hơi "Từ lúc ngươi ta bái làm huynh đệ, ta từng có điểm nào có lỗi với ngươi?"
Mộ Tàn Thanh cả người run rẩy, lắc lắc đầu.
"Ngươi có thực lòng xem ta như thủ túc, không lừa dối nửa phần hư tình giả ý hay không?"
Mộ Tàn Thanh thần sắc phức tạp, bàn tay lồng trong tay áo hết xiết vào lại thả ra, cuối cùng gật đầu.
"Như vậy," Tiêu Ngạo Sênh tiến lên một bước "Những chuyện vừa nãy ta nói, thế nhưng có việc nào ngươi thực sự làm qua?"
Lần này, Mộ Tàn Thanh trầm mặc rất lâu, đột ngột bật cười: "Sư huynh, Nguyên Các chủ ở bên cạnh ta bị giết, Bạch Hổ pháp ấn rơi vào trên người ta, ta tại thời khắc mấu chốt lại bỏ qua Cơ Khinh Lan, khiến cho Huyền Võ pháp ấn bị cướp đoạt, Thôn Tà uyên ở dưới Bắc Cực đỉnh bạo phát. Tất cả những chuyện này đều là sự thật."
Tiêu Ngạo Sênh nắm chặt cán kiếm: "Trả lời lời ta, chỉ cần ngươi chưa từng làm, ta nhất định sẽ che chở ngươi."
"Ta nói rồi, đây chính là sự thực." Mộ Tàn Thanh không đợi hắn nổi giận liền hỏi ngược lại, "Huynh biết lần này chết bao nhiêu người không?"
Tiêu Ngạo Sênh sắp sửa bạo phát lửa giận đột nhiên hơi ngưng lại.
"Trọng Huyền cung tử thương nặng nề, bách tính mười lăm tòa thành trì phía dưới cũng chịu ảnh hưởng, người chết vượt quá mười vạn, người bị thương không dưới trăm vạn." Trong mắt Mộ Tàn Thanh đều là tơ máu "Nếu ta không buông tha Cơ Khinh Lan, những người đó vốn không đến nỗi này."
Tiêu Ngạo Sênh đôi môi mấp máy, lẩm bẩm nói: "Đây không phải là..."
"Đều là lỗi của ta, sư huynh." Mộ Tàn Thanh nhìn hắn, trong mắt thần sắc cực kỳ thống khổ "Không có thủ đoạn ám toán, là chính ta tại trong nháy mắt đó buông lỏng tay, khiến cho mọi người bỏ mất một cơ hội cuối cùng đoạt lại Huyền Võ pháp ấn."
Dừng một chút, y hít sâu một hơi, nói: "Lần này, ta có tội thì phải chịu, tâm phục khẩu phục."
"Vậy ngươi nên đi tìm Cơ Khinh Lan, giết đám tà ma ngoại đạo đó lấy công chuộc tội, chứ không phải chờ chết ở đây!" Tiêu Ngạo Sênh một tay đè lên bả vai y, "Ngươi đã từng đối diện nhiều sinh tử kiếp nạn đều dám ngẩng mặt đón đầu, hiện tại lại muốn chết cho xong việc? Mộ Tàn Thanh, ta vẫn cho rằng ngươi là kẻ dũng cảm. Hiện giờ ngươi không dám đối mặt sự thực, lại muốn làm kẻ nhu nhược?"
Một phen chất vấn điếc tai này phát ra, khi thấy Mộ Tàn Thanh không còn thần sắc, Tiêu Ngạo Sênh mới buông tay, ngữ khí hòa hoãn, nói: "Ta không sợ liên lụy cùng phiền phức. Chỉ cần không thẹn với lương tâm, bên cạnh cái gì cũng không sợ."
Vào đúng lúc này, Mộ Tàn Thanh cảm thấy được có thể quen biết Tiêu Ngạo Sênh, thật sự là chuyện may mắn nhất đời này của y.
Nhưng mà Tiêu Ngạo Sênh không hiểu, sau lưng những chuyện này không phải vũng nước đục, mà là một vực sâu không thấy đáy. Hắn chỉ nhìn thấy Quy Khư ma tộc âm mưu quỷ kế, lại không nghĩ sâu thêm một bước, tỷ dụ như: cái chết của Nguyên Huy cùng việc Ma tộc tấn công đoạt ấn, kỳ thực chính là hai sự tình nguyên bản không quan hệ với nhau.
Quy Khư ma tộc muốn cướp đoạt Huyền Võ pháp ấn phóng thích Thôn Tà uyên, vì thế không tiếc tại Đàm cốc yếu thế chịu thua, để Cầm Di Âm bó tay chịu trói tiến vào Trọng Huyền cung, mượn cơ hội kiềm chế Đạo Diễn thần quân, âm thầm tính kế Tam Bảo sư, thậm chí bại lộ cùng Nam Hoang Ma tộc hợp tác cũng phải điệu hổ ly sơn. Càng tinh tế kín đáo mưu tính càng chứng minh bọn họ không nắm chắc phần thắng tuyệt đối, nhất quyết sẽ không ở thời điểm Huyền Võ pháp ấn còn chưa được vào tay lại gây chuyện khác, khiến cho Trọng Huyền cung thêm cảnh giác.
Nguyên Huy ở trong Trọng Huyền cung địa vị tuy cao nhưng từ trước đến giờ khiêm tốn, giết chết hắn đối với Ma tộc mà nói còn không bằng thủ tiêu Lệ Thù giá trị còn lớn hơn. Cứ xem như là vì Bạch Hổ pháp ấn, Ma tộc cũng nên mượn cơ hội đem hắn trừ khử, mà không cần lựa chọn thủ đoạn vu oan giá họa, khiến Bạch Hổ pháp ấn vẫn nằm trong sự quản giáo của Trọng Huyền cung.
Bởi vậy, dưới mắt nhìn của Mộ Tàn Thanh, khả năng lớn là có người từ lâu đã nhất quyết muốn giết chết Nguyên Huy, lúc biết được tin tức Ma tộc sắp sửa tấn công liền nhân cơ hội động thủ, không chỉ đạt được mục đích, còn nhờ vào đó kinh động những người khác trong Trọng Huyền cung tăng cao cảnh giới, bức bách Ma tộc đang âm thầm ngủ đông không thể không động trước, dùng một hồi hỗn chiến hỗ trợ tiêu hủy hết thảy khả năng bại lộ dấu vết.
Y vốn chỉ suy đoán, sau khi biết được Tàng Kinh các Chủ lâu bị hủy càng chứng thực ý tưởng. Hung phạm nếu muốn mai danh ẩn tích, đầu tiên liền phải xóa sạch động cơ giết người thực sự, mới có thể khiến kẻ khác ngay cả truy tra cũng không có phương hướng mà tìm kiếm.
Về phần mình bị Thanh Mộc chỉ điểm xác nhận là hung thủ.... Mộ Tàn Thanh nghĩ, kẻ thực sự giết chết Nguyên Huy nhất định còn ẩn núp trong Trọng Huyền cung, thậm chí rất có thể nắm giữ thân phận địa vị nổi bật, mới cần phải có một kẻ thế mạng để hắn có thể tiếp tục quang minh lỗi lạc.
Dưới tình huống như vậy, hơn ai hết, hung phạm mong mỏi Mộ Tàn Thanh phải chết. Bất kỳ người nào muốn minh oan cho y thoát tội đều sẽ trở thành kẻ địch của hắn. Đối phương nếu có thể ở trong Tàng Kinh các giết chết Nguyên Huy, cũng có thể thần không biết quỷ không hay mà diệt trừ Tiêu Ngạo Sênh. Mà hiện tại y có thể vì Tiêu Ngạo Sênh làm được cái gì?!
Y trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên giơ tay hóa ra một cái túi nhỏ, đưa cho Tiêu Ngạo Sênh, nói: "Giao cái này cho Bắc Đẩu thiếu chủ đi."
Tiêu Ngạo Sênh không ngờ chờ được hồi đáp như thế, theo bản năng mà tiếp nhận: "Bên trong là cái gì?"
"Là A Linh." Mộ Tàn Thanh cúi đầu "Nguyện vọng nàng lúc lâm chung là mong muốn trở lại bên cạnh Bắc Đẩu thiếu chủ. Ta hiện tại không được tự do, chỉ có thể thỉnh sư huynh đi một chuyến."
Y còn chưa biết Bắc Đẩu đã xảy ra chuyện. Tiêu Ngạo Sênh hơi do dự, cũng không nói cho y nghe, trái lại nhớ đến một chuyện khác, hỏi: "Đúng rồi, cái đuôi nhỏ bên cạnh ngươi đâu?"
Động tác Mộ Tàn Thanh cứng đờ, bên trong tù thất đột nhiên trở nên hoàn toàn tĩnh mịch.
Tiêu Ngạo Sênh trong lòng nảy lên một cái, trực giác mình nói sai lời, còn chưa kịp lảng sang chuyện khác, liền nghe thấy Mộ Tàn Thanh nói: "Chết rồi, ở trong lồng ngực ta biến thành một đống bạch cốt."
Thần sắc y nhàn nhạt, thời điểm nói lời này ngữ khí cũng không thăng trầm, thế nhưng Tiêu Ngạo Sênh bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.
"Khi đó đại loạn mới vừa lên, nàng liều mạng chạy tới tìm ta, muốn cùng ta chạy trốn. Mà ta khăng khăng muốn đi Phiếu Miểu phong ngăn cản La Già Tôn, liền để nàng chờ trong Di Hồn điện." Mộ Tàn Thanh nhấc ngón tay chỉ một hướng khác "Ngay ở dưới cái hành lang kia, nàng ngoan ngoãn chờ ta trở về, sau đó... trong cơn mưa to ấy, huyết nhục hoàn toàn tan rã, hóa thành xương khô."
Tiêu Ngạo Sênh há miệng, nói không ra lời.
Hắn thân là Huyền môn kiếm tu, bản năng không thích loại tiểu ma vật đầy người u ám tối tăm như Bạch Yêu, nhưng hắn cũng biết nhân quả dây dưa giữa Mộ Tàn Thanh cùng Bạch Yêu. Trong mấy câu chuyện phiếm ít ỏi, hắn biết đối phương đã bắt đầu lo lắng làm sao đem nữ oa này nuôi nấng trưởng thành.
Hắn biết như thế, hiện tại mới không nói ra được câu "nén bi thương" vô nghĩa kia.
"Ta đã nhiều lần lựa chọn, không thể nói là bản thân chưa bao giờ bỏ lỡ, chỉ là thói quen đứng trên lập trường, đối với kết quả của những lựa chọn đó tuy rằng cảm thấy tiếc nuối, lại chưa bao giờ cảm thấy hối hận." Mộ Tàn Thanh nhẹ nhàng nói "Mãi đến tận lần này, ta không tự lượng sức, hối hận đã không kịp."
"Sư đệ, ngươi..."
"Sư huynh, đây là ta có tội thì phải chịu." Mộ Tàn Thanh nhìn hắn "Vô luận xử trí thế nào, ta đều cam nguyện tiếp nhận, không cần bất kỳ che chở hoặc cầu xin. Ngươi nếu vẫn khư khư cố chấp, cũng bất quá là tăng thêm ưu phiền."
Dừng một chút, y trầm giọng nói: "Vào giờ phút này, cần ngươi nhất chính là Đạo Vãng phong, mà không phải ta."
Tiêu Ngạo Sênh vốn tay đã cầm chuôi kiếm, từ từ từng chút một buông ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt Mộ Tàn Thanh, thật giống như muốn đem y khắc vào tâm khảm, lại phảng phất cảm thấy mình nguyên lai chưa từng chân chính nhận thức qua yêu hồ này.
Hắn bỗng nhiên vung nắm đấm ra, Mộ Tàn Thanh theo bản năng mà nhắm mắt. Quyền phong sát qua mặt y, ở trên vách tường phía sau tạo thành một hố lõm sâu 5 tấc.
Thời điểm Tiêu Ngạo Sênh rời khỏi phòng giam rất chật vật. Hắn sợ mình ở lại thêm một khắc, sẽ trực tiếp cùng Mộ Tàn Thanh trở mặt.
Hắn vác một đầu bực bội đi nhanh mấy bước, lửa giận trong lòng trái lại chậm rãi hạ xuống, những điểm nghi hoặc trước kia quay trở lại tràn ngập: Mộ Tàn Thanh từ trước đến giờ ân oán rõ ràng, đến tột cùng là nguyên nhân gì làm cho y thà rằng như vậy, cũng phải đem mình đẩy ra xa?
Mộ Tàn Thanh không sợ sinh tử, như vậy hiện tại y là sợ cái gì?
Tiêu Ngạo Sênh chau mày, tất cả tâm thần đều đắm chìm trong suy nghĩ, không lưu ý khúc quanh phía trước có người vội vã mà đến, nhất thời đâm vào nhau. Cũng may bọn họ đều là tu sĩ, mỗi người lui một bước liền vững vàng ổn định thân hình.
Nhìn thấy người tới, Tiêu Ngạo Sênh nhất thời sửng sốt: "Phượng thiếu chủ, ngươi đây là..."
"Ta chính là tới tìm ngươi, nhanh đi Khôn Đức điện!" Phượng Tập Hàn sắc mặt băng lãnh, song quyền nắm chặt "Cung chủ cùng Yêu hoàng thương nghị xong xuôi, đã quyết định xử trí Mộ Tàn Thanh như thế nào rồi."
Tiêu Ngạo Sênh cả kinh, trong lòng đột nhiên mạnh mẽ dâng lên dự cảm không hay: "Cái gì?"
"Tất cả các tội đều phạt, trực tiếp tử hình!"
------------Sentancuoithu-----------