Thiếu gia nhà họ Triệu hẹn Vương Nhất Bác cuối tuần đánh cầu lông, Vương Nhất Bác gọi điện thoại hỏi Tiêu Chiến, "Cùng đi không?"
"Anh không đi đâu." Tiêu Chiến không có hứng thú, "Hơn nữa anh cũng chẳng biết đánh."
Một lát sau, Vương Nhất Bác lại gọi cho anh, "Đi đi, dạy anh đánh. Nó hẹn người trong lòng đến, chị gái lại không rảnh, thiếu một người, người tốt làm việc tốt mà."
Tiêu Chiến cười ha hả, "À, muốn anh làm đệm lót hả? Cũng được, giúp cậu ta một tay, cam đoan muốn bao nhiêu ngốc có bấy nhiêu ngốc."
Vương Nhất Bác chỉ cười.
Sáng sớm Vương Nhất Bác lái xe tới đón anh.
Tiêu Chiến mặc một thân quần áo vận động màu trắng sữa, tôn lên dáng người vừa cao vừa gầy nhẹ nhàng thoải mái, bên ngoài mặc áo khoác nâu nhạt của Vương Nhất Bác gửi cho anh hồi tết, hoa văn trên giày cũng cùng màu xanh đỏ với cổ áo, cả người ngập tràn sức sống.
Vương Nhất Bác vô cùng hài lòng, cảm thấy nhãn lực của mình không tồi, đồ hắn chọn cho Tiêu Chiến đều rất thích hợp, tâm tình lại tốt lên mấy phần.
Dọc đường đi, Tiêu Chiến nghe Vương Nhất Bác kể chuyện của thiếu gia nhỏ với bác sĩ Tương, nghe được mùi tình yêu nồng nhiệt.
"Còn chính là người trong lòng?" Tiêu Chiến hỏi.
"Ừm, chưa theo đuổi được, có hi vọng."
Tiêu Chiến quả thật không biết chơi, nhưng mà độ thích ứng về sau cũng không đến mức quá kém.
Mấy người trẻ tuổi, đánh cầu qua lại xong liền đi ăn cơm, không khí so với dự tính thì tốt hơn nhiều, bác sĩ Tương có chút cao lãnh, thiếu gia nhỏ lại biết pha trò, Tiêu Chiến cảm thấy hôm nay không tồi, giãn gân cốt, còn đùa vui đến cười hi hi ha ha. Bác sĩ Tương lúc nghiêm túc cười lạnh, càng chọc trúng điểm cười của Tiêu Chiến, anh cười đến phồng má chảy nước mắt, Vương Nhất Bác nhìn anh như vậy, không nhịn được cười theo, vừa cười vừa rút giấy lau nước mắt cho anh.
"Không được, cười nữa là kính áp tròng của anh rơi mất." Tiêu Chiến ôm bụng, cười nhiều bụng đau muốn chết.
Vương Nhất Bác đột nhiên nghĩ tới, bình thường Tiêu Chiến ở nhà sẽ thế nào, ở chung với cha mẹ thì thế nào, cũng làm nũng rồi cười vui như này sao.
"Anh á? Anh không có ba mẹ." Tiêu Chiến tựa lưng lên ghế, xoa bóp cổ, "Em không cần lo lắng một ngày nào đó bất thình lình xuất hiện một người đàn ông trung niên đến đánh em đâu."
"Nói cứ như em là ác bá vậy, em bắt nạt trẻ em phụ nữ chắc?" Vương Nhất Bác nghe anh nói mà buồn cười.
"Được rồi, là anh phải lo lắng có ngày bị đánh." Tiêu Chiến mếu máo.
"Có em rồi, ba sẽ không đánh anh đâu."
Lại đổ một chút mưa nhỏ, cần gạt nước thỉnh thoảng nảy lên, Vương Nhất Bác cân nhắc một hồi, liền hỏi ra miệng: "Ba mẹ anh đâu?"
"Mất rồi." Tiêu Chiến nhấc cằm, "Đèn xanh kìa."
Anh nhìn chằm chằm theo chuyển động của cần gạt nước, "Còn một năm nữa là anh tốt nghiệp đại học, thì họ lại mất." Anh nói thêm một câu, "Chắc tại anh là cái thứ đen đủi đi."
Vương Nhất Bác quay đầu nhìn anh, "Vì sao lại nói vậy?"
Tiêu Chiến chỉ cười nhẹ, "Không phải tại anh, họ cần gì suốt đêm gấp gáp trở về, đụng phải người lái xe tải mất tập trung, xảy ra tai nạn xe đâu."
Biểu tình của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác cảm thấy rất khổ sở, "Anh đón năm mới ở đâu?"
"Ở nhà ó." Tiêu Chiến nói.
Kia thì tính là nhà cái gì, anh không có người thân khác sao.
"Vương Nhất Bác, chuyện đã cách nhiều năm, vẻ mặt đó của em là gì hả, đều qua cả rồi." Tiêu Chiến thoáng nhìn qua Vương Nhất Bác, miễn cưỡng mỉm cười, "Này không phải nói chuyện phiếm thôi sao, đổi chủ đề khác đi."
Vương Nhất Bác có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng hắn biết Tiêu Chiến sẽ không trả lời. Ở chung mấy tháng, Vương Nhất Bác có chút hiểu tính Tiêu Chiến, anh không muốn nói, hỏi thế nào cũng không có kết quả. Hắn lại không muốn đụng đến vết sẹo của anh.
"Được." Hắn nói, "Hôm nay đến chỗ anh nhé?"
"Ưm." Tiêu Chiến tiếp tục nhìn về phía trước.
Tiêu Chiến vừa tắm xong đã lăn luôn lên sofa, điều hòa bật đủ ấm, Vương Nhất Bác từ phòng tắm đi ra thấy Tiêu Chiến đang chọn phim, "Em muốn xem phim gì?"
"Đều được, anh chọn đi." Hắn lau tóc.
"Hai bộ này, em chọn một cái, huyền nghi với khoa học viễn tưởng."
"Huyền nghi."
Tiêu Chiến mở TV, Vương Nhất Bác tắt đèn, ngồi xuống cạnh anh, để anh tựa vào lòng mình.
Nội dung phim Vương Nhất Bác xem không vào, hắn đối mặt với màn hình TV, không ngừng nhìn về phía Tiêu Chiến, mắt Tiêu Chiến bị ánh sáng màn hình phản chiếu lóe lên, anh xem thực sự nghiêm túc, giống như căn bản không hề chú ý tới Vương Nhất Bác ở một bên đang nhìn lén anh.
Vương Nhất Bác ngay từ đầu không nghĩ tới Tiêu Chiến sẽ đùa giỡn hắn, cho dù anh chẳng bao giờ nói đạo lý. Dỗ ngủ thì sao chứ? Vương Nhất Bác chưa từng cho rằng Tiêu Chiến cố ý đem hắn ra làm trò tiêu khiển.
Vương Nhất Bác vẫn muốn hỏi, buổi tối hôm đó, trên sân thượng, vì sao anh lại khóc?
Nhưng dường như hắn cảm thấy mình không nên hỏi. Một ngày nào đó có lẽ anh sẽ nói ra, mà không phải hiện tại.
Tiêu Chiến bị quỷ thuật cắt ra máu tươi của nhân vật trong phim dọa sợ, theo bản năng rúc vào ngực Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác lặng lẽ mỉm cười, đem anh ôm chặt.
Tiêu Chiến thở ra một hơi, hỏi hắn, "Em không sợ à?"
"Không sợ." Vương Nhất Bác căn bản không hề xem.
Tiêu Chiến lầm bầm, "May mà có em xem với anh."
Vương Nhất Bác ừ một tiếng, nhéo nhéo cánh tay anh.
Xem phim xong, đã hơn 12 giờ. Tiêu Chiến ngáp dài một cái, hai mắt đẫm lệ, mông mông lung lung hỏi Vương Nhất Bác, "Đẹp không?"
"Ừm, đẹp." Vương Nhất Bác nhìn đuôi mắt Tiêu Chiến, nước mắt làm ướt lông mi, giống hệt lúc trên giường bị hắn thao tới bắn, vô cùng đẹp.
Tiêu Chiến chậm chạp đứng lên, cực kì buồn ngủ, mắt không mở ra nổi, gắng gượng đi đánh răng. Anh xốc chăn lên chui vào, "Lạnh quá". Vương Nhất Bác cũng lên giường, Tiêu Chiến liền ôm lấy thắt lưng hắn, chân cũng gác sang luôn rồi.
Vương Nhất Bác xoa xoa mặt anh, thấy anh đã mơ mơ màng màng, tắt đèn, ôm anh ngủ.
Sáng sớm Tiêu Chiến ở trong chăn ủn đến ủn đi, Vương Nhất Bác buồn cười tóm lấy thắt lưng anh, "Làm trò gì đây?"
Tiêu Chiến từ trong chăn chui ra, "Em là ai?"
"Anh nói xem em là ai?" Vương Nhất Bác véo anh.
Tiêu Chiến chớp mắt hai cái, vươn tay cấu má hắn, "Vương Nhất Bác đâu rồi?" Anh leo lên người hắn, chân tách ra rồi quặp vào, mông vểnh lên, Vương Nhất Bác thò tay nhéo mông anh mấy nhát, thân dưới rất nhanh đã có phản ứng. Tiêu Chiến cười cắn lên bả vai hắn, Vương Nhất Bác kêu đau, ngón tay dùng sức, ấn vào trong mông thịt của anh.
Đưa đến tận miệng, lý nào lại không ăn.
Chờ Vương Nhất Bác buông anh ra, Tiêu Chiến ghé lên giường, bả vai cùng lưng đều bị mút ra toàn dấu là dấu.
Vương Nhất Bác rút giấy lau sạch cho anh, thay ga giường, bế anh đi tắm.
Thật kỳ quái, Tiêu Chiến nghĩ, loại chuyện này sao mà càng làm càng thích, Vương Nhất Bác một tuần không tới đây, tối qua không được ôm hắn, còn thấy cực kì không quen, ban nãy cứ như gấp gáp đòi thao vậy. Anh híp mắt, miễn cưỡng nằm xuống, cả người đều hết pin, khoái cảm còn sót lại đảo quanh xương cụt mãi, hai má ửng hồng hơi chuyển động, giống tiểu hồ ly vừa được đút no.
Vương Nhất Bác tắm xong đi ra, hỏi anh muốn ăn gì.
"Muốn ăn bánh mì nhỏ." Anh vẫn nằm úp sấp, chẳng thèm nhúc nhích đến một ngón tay.
Vương Nhất Bác nói được, sau đó lái xe ra ngoài.
Anh đứng dậy tìm điện thoại để quên ngoài sofa cả đêm.
Em họ tối hôm qua nhắn tin cho anh, "Anh, em sắp khai giảng, trước lúc đi có thể gặp mặt chút không?"
"Em chừng nào thì quay về trường học?"
"Ngày mai." Em họ lập tức nhắn lại.
"Lần này chắc là không được, chờ nghỉ đông đi."
"Lâu lắm lắm em không được gặp anh rồi." Em họ gửi icon ủy khuất, "Anh với anh Giai Trữ năm nay đều không tới."
Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, vẫn là nhắn lại, "Kỳ nghỉ sau đi. Hôm nay anh có việc, anh sẽ mua lego gửi qua cho em."
"Dạ, cảm ơn anh!!"
Tiêu Chiến ấn vào ảnh đầu hổ, không biết phải nói gì.
Nói gì cũng không đúng.
Nếu để cậu biết chuyện của anh và Vương Nhất Bác, không biết sẽ làm ra phản ứng thế nào nữa. Trong nhà còn cái gì để đập đâu?
Thời điểm Vương Nhất Bác trở về, không chỉ có bánh mì nhỏ, còn mua thêm đồ ăn.
"Trưa nay ăn thêm chút gì đi." Vương Nhất Bác mang đồ cất vào phòng bếp, đưa bánh mì cho Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến nhận lấy cắn một miếng, vừa xốp vừa giòn, bổ sung tinh bột sau một trận mệt mỏi, cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Vương Nhất Bác ngồi bên anh một lát, hỏi anh, "Buổi tối đi xem ban nhạc biểu diễn không?"
"A?"
"Em có hai vé, là buổi biểu diễn quy mô nhỏ của một ban nhạc rock, anh muốn đi không?"
"Tối nay không có việc gì, được ó."
Ăn trưa xong, Tiêu Chiến lại lăn ra ngủ, tới chiều mới dậy ra ngoài ăn. Địa điểm là ở bên trong tòa nhà nghệ thuật, ở đó có nhà hàng, còn chưa tới thời gian, hai người liền đi dạo, Tiêu Chiến chọn mua một vật trang trí vẽ tay bằng gốm sứ.
Bầu không khí của buổi hòa nhạc rất sôi động, vào khán đài, mặc dù có ghế tựa. nhưng tất cả mọi người đều không ngồi, đứng hết dậy nghe. Sân khấu nhỏ, hiệu quả âm hưởng cùng đèn led không được cao, đa số là sinh viên, còn có cả học sinh trung học.
Vương Nhất Bác hôm nay ăn mặc rất thoải mái, áo khoác bên ngoài là loại áo len có mũ, theo tiết tấu nhảy lên, miệng hò hét tán thưởng.
Tiêu Chiến lần đầu tiên trông thấy mặt này của Vương Nhất Bác, bình thường hắn luôn là cái bộ dáng ông cụ non, rất ít khi có biểu hiện kích động, Tiêu Chiến bị hắn cuốn hút, dưới bầu không khí bao trùm trong tiếng hò reo nhiệt liệt, cũng học bọn họ hét ầm ĩ chói tai.
"Em thích âm nhạc như vậy sao?" Tiêu Chiến dí sát vào tai Vương Nhất Bác nói.
"Đúng vậy, trước kia lúc đi học rất thích." Vương Nhất Bác cũng đem miệng kề vào lỗ tai Tiêu Chiến. Trạng thái cả người hắn đều bay lên rồi. Tâm tình Tiêu Chiến cũng tốt lên theo, anh nghĩ, Vương Nhất Bác chẳng qua chỉ là thiếu niên 23 tuổi, hiện tại anh cảm nhận được rồi. Tiêu Chiến nhớ tới thời điểm anh 23 tuổi, hình như cũng chẳng trưởng thành được như hắn.
Tiêu Chiến nháy mắt có cảm giác phạm tội, anh vừa hoan hô cổ vũ, vừa nhìn sườn mặt đong đầy tuổi trẻ của Vương Nhất Bác, lần đầu tiên sinh ra chút ngượng ngùng, hắn nhỏ hơn anh vài tuổi, muốn tính xem ai quá phận, đương nhiên là anh quá phận rồi.
Người trẻ tuổi hăng hái hứng khởi, vừa hát vừa nhảy, Tiêu Chiến bị chen tới chen lui, Vương Nhất Bác đứng sau lưng anh, vòng tay bọc anh lại đề phòng anh bị đau. Tiêu Chiến nhảy đến mệt, dựa vào người Vương Nhất Bác, cảm giác hắn cũng sáp đến, thân hình Vương Nhất Bác rất cứng rắn, bàn tay to lớn bao lấy tay Tiêu Chiến, đem Tiêu Chiến vừa đỡ vừa ôm.
Thanh âm ghi-ta điện đệm với nhịp trống trầm thấp, chấn động đến trái tim ý nghĩ cùng mạch máu đều phừng phừng đập theo.
Tiêu Chiến hôm nay không biết mình bị làm sao, toàn bộ sự tập trung của anh đều đặt vào bàn tay hữu lực của Vương Nhất Bác, còn cả lồng ngực đang kề sát lấy anh này nữa, chỗ nào chạm phải Vương Nhất Bác cũng nóng lên, anh cảm nhận được nhịp tim của Vương Nhất Bác, có quy luật áp vào lưng mình. Dần dần, Tiêu Chiến cảm thấy trái tim anh bắt đầu cộng hưởng cùng với tần suất đó.
Tiếng nhạc rất lớn, trong đầu Tiêu Chiến chỉ còn tiếng tim đập. Anh há miệng hít sâu, cảm nhận sức mạnh đang đè ép ý thức anh đến choáng váng.
Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Vương Nhất Bác vẫn nắm tay anh, đến tận khi thoát ra khỏi đám người mới buông ra.
Tiêu Chiến thở phì phò, sờ sờ tim mình, hình như nó kịch liệt đập không chịu dừng nữa rồi.
"Mệt không, anh đừng đây chờ em lái xe qua." Vương Nhất Bác nhìn anh, "Anh ổn không? Ầm ĩ quá có bị choáng không?"
"Ổn mà." Tiêu Chiến chỉ chỉ ra xe, "Cũng không xa, anh đi với em."
Bình thường vào chủ nhật, nếu không có việc gì khác, Vương Nhất Bác sẽ về nhà. Hắn đưa anh đến dưới lầu, "Đi lên đi."
Tiêu Chiến không lập tức xuống xe, anh quay đầu liếc nhìn Vương Nhất Bác, lại cúi mặt xuống. Ánh sáng đèn đường chậm rãi miêu tả đường nét gương mặt anh, lông mi cong dài run khẽ, môi cũng hơi chu lên như đang làm nũng.
Vương Nhất Bác tháo dây an toàn, nghiêng người qua, đặt anh lên ghế phó lái hôn môi.
Tiêu Chiến cũng tự cởi dây an toàn của mình, hơi ngước cằm lên. Môi lưỡi ướt sũng phát ra tiếng nước dính nhão, ở trong xe giữa đêm tối càng thêm rõ ràng, càng thêm lay động.
Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, tì lên trán anh, lại nhịn không được hôn mãi.
Tiêu Chiến xuống xe, nhìn theo Vương Nhất Bác rời đi.
Anh đột nhiên cảm thấy, chăn trong nhà có chút lạnh.
Anh đứng dưới lầu, khắp thần trí đều là bóng dáng đêm nay của Vương Nhất Bác, tràn ngập sức sống cùng nhiệt huyết của thiếu niên.
Vương Nhất Bác qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tiêu Chiến vẫn đứng ở đó, thân ảnh đơn bạc càng lúc càng nhỏ, xe rẽ sang hướng khác, thân ảnh kia liền biến mất. Tiêu Chiến đêm này, hình như không giống thường ngày.
Hình ảnh Tiêu Chiến một mình đứng dưới lầu khiến hắn không tập trung lái xe được. Thời điểm đợi đèn đỏ, Vương Nhất Bác không nhịn được đưa ngón tay lên miệng cắn.
Từ nhỏ hắn đã thích cắn móng tay, nhàm chán hoặc là căng thẳng đều cắn. Sau này trưởng thành, biết để ý, hầu như không cắn nữa. (giống em quá anh ui)
Xe đằng sau bấm còi, hắn mới ý thức được tay đang ở trên miệng, hơn nữa còn thất thần. Hắn thoáng sửng sốt, hồi phục lại tinh thần, đạp mạnh chân ga.
Tiêu Chiến đợi xe Vương Nhất Bác hoàn toàn xa khuất, liền xoay người đi vào.
Đêm nay, anh rất muốn Vương Nhất Bác ở lại, ôm anh ngủ.
Nhưng mà không phải kiểu ngủ giống lúc trước, hôm nay anh mệt chết đi được, hẳn là sẽ ngủ nhanh thôi. Nhưng cho dù anh có thể tự ngủ, anh vẫn hi vọng Vương Nhất Bác ở lại.
Ý nghĩ trong đầu này làm Tiêu Chiến hốt hoảng.
Anh không có cách nào đưa ra yêu cầu vô lý bắt Vương Nhất Bác ở lại, bởi anh nhận ra sự ích kỷ đáng xấu hổ của mình.
Vương Nhất Bác chỉ là thanh niên 23 tuổi, rõ ràng anh lớn hơn hắn, hiện tại mới cảm thấy ngượng ngùng, có phải là chậm quá rồi không.
Tiêu Chiến vùi mặt vào ổ chăn.
Mèo nhỏ vươn ra móng vuốt sắc nhọn, dùng đồng tử sâu thẳm màu xanh sẫm nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.
Nó nói Tiêu Chiến, mày không hề trưởng thành hơn năm 23 tuổi bao nhiêu, thậm chí còn ngây thơ khờ dại hơn khi đó.
Anh nghe nó nói tiếp.
Tiêu Chiến, mày có phải là quá phận rồi không?
- ------------------
Không anh iu, anh không quá phận, chồng anh thì anh cứ đòi hỏi thoải mái nha nha >.<
Vì cái tật cắn móng tay mà hai mươi mấy năm trời tớ chưa bao giờ đi làm một bộ nail nào:) Cu géi bất hạnh:<<<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT