*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Nhất Bác gặp lại Tiêu Chiến đã là một tháng sau.

Từ lần đó, hai người chưa từng liên lạc với đối phương, Tiêu Chiến cũng không về. Hoa quế trong sân cách vách đã rụng sạch cả rồi.

Cảm giác bực tức trong lồng ngực Vương Nhất Bác chung quy không thể tiêu tán đi, áo khoác Tiêu Chiến để quên được hắn treo trong tủ quần áo, mỗi lần mở tủ ra đều thấy khó chịu, bức bối không thể phát tiết.

Hẳn là nên quăng đi, nhưng mỗi lần cầm áo lên lại thấy luyến tiếc không nỡ, cuối cùng chỉ nhẹ nhàng dùng tay vuốt phẳng chút nếp nhăn trên góc áo rồi cẩn thận cất vào, cùng quần áo của chính mình kề sát một chỗ.

Nửa bình rượu dang dở vẫn nằm trong tủ kính, đã sớm không thể uống nữa, hắn cũng không quản, mặc nó chiếm mất một phần không gian.

Vương Nhất Bác không biết bản thân có phải gay hay không, ban đêm nhớ đến Tiêu Chiến, hắn liên tục ấn vào ảnh đại diện wechat của anh, lướt xem tin nhắn cũ.

Im lặng rất ăn ý, Vương Nhất Bác không biết, nếu hắn gửi qua một tin nhắn, có phải sẽ nhận lại một dấu đỏ, hệ thống đáp rằng 'Hai bạn không phải bạn bè, tin nhắn không thể gửi đi'.

Chút thể diện đó, Tiêu Chiến không biết có chịu giữ cho hắn không nữa.

Tiêu Chiến đi đi về về chưa bao giờ nói đạo lý, nhưng nghĩ lại, dường như cũng không phải quá mức vô lý. Là hắn hôn anh trước, không ai hỏi đến điều này có nghĩa là gì.

Nhưng Vương Nhất Bác cảm thấy buồn phiền đến hốt hoảng.

Trước lúc Vương Nhất Bác bước vào thang máy, trông thấy Tiêu Chiến ôm máy tính đứng dưới sảnh công ty của hắn.

Vẫn là thân hình mảnh khảnh gầy yếu, tóc cắt ngắn, cùng đồng nghiệp bên cạnh nói chuyện phiếm, khóe miệng cong cong, thoạt nhìn như ánh mặt trời ngập tràn sức sống, vẻ mặt hoàn toàn khác với cái người đứng trên sân thượng đêm đó.

Phương án sơ bộ của hạng mục Nick trên cơ bản đã ra quyết định, điều chỉnh quy hoạch kỳ thứ nhất cũng được thông qua, chờ bên trên phê duyệt xuống là có thể tiến hành cung ứng theo trình tự, kế tiếp là xây dựng phương án cụ thể.

Giai đoạn đầu tiên là xây dựng hoàn chỉnh các khu dân cư thương mại, hôm nay là lần thương thảo phương án thứ nhất.

Vương Nhất Bác cũng không biết Tiêu Chiến ở công ty nào, lại khéo như vậy.

Tiêu Chiến mặc một thân đen, áo khoác ngoài và áo sơ mi đều cài cúc cực kì nghiêm chỉnh, soo với bình thường đứng đắn hơn một ít, không mang kính áp tròng, đeo kính gọng trên mặt, hình như làm đôi mắt kia càng to hơn chút. Anh nhìn thấy Vương Nhất Bác, thoáng giật mình, anh đứng trước mặt hắn, tóm tắt nội dung phương án, dùng thái độ của bên Ất đối với bên Giáp, khách khí lễ phép gọi hắn là Vương tổng.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến gõ cửa văn phòng hắn, "Anh có thể đi vào không?"

Hỏi cái gì mà hỏi, anh vừa tới, Vương Nhất Bác còn có thể nói không ư.

Tiêu Chiến bước đến bên cửa sổ, nhìn tòa nhà phía đối diện, "Hóa ra lại thấy rõ ràng như vậy."

"Em xem có rõ ràng không nào?" Lửa giận trong bụng Vương Nhất Bác nhạt đi rồi, ngữ điệu vừa trầm thấp vừa dịu dàng.

Vương Nhất Bác luôn nghĩ tới buổi tối đầu tiên hắn bắt gặp Tiêu Chiến, chứng kiến khe hở trong cảm xúc của Tiêu Chiến, không ngờ tới, cho đến bây giờ Tiêu Chiến chỉ bộc lộ ra đúng một lần. Trừ ngày đó ra, không nhiệt tình thì là xa cách, Tiêu Chiến đều bình tĩnh mềm mỏng, bình tĩnh đến mức vô cảm.

Ngay cả hiện tại cũng vậy.

"Máy ảnh và áo khoác, anh còn chưa trả cho em." Tiêu Chiến xoay lưng lại, tựa vào cửa sổ, nét cười lan đến chân mày.

Anh đứng ở đó, lười biếng nói, "Sao em không hỏi gì hết vậy?"

"Tùy anh, chẳng quan trọng."

Áo choàng của Vương Nhất Bác thoạt nhìn thực sự rất ấm áp. Tiêu Chiến gỡ kính xuống, day day mi tâm, "Vương Nhất Bác, gần đây anh ngủ không ngon."

Vương Nhất Bác gần như là mềm lòng ngay tức khắc.

Tiêu Chiến lại đeo kính lên, nhìn đồng hồ, "Anh phải về sửa phương án rồi, Vương tổng."

Vương Nhất Bác giữ chặt cánh tay anh, ngắm hốc mắt anh thật kỹ. Sau lớp kính, dưới mắt là màu xanh đen.

"Vết bỏng thế nào?"

Tiêu Chiến đem tay áo vén lên, lộ ra cổ tay cho hắn xem, vết sẹo dài 3-4 cm, da bên ngoài đã bong tróc, da non mới mọc có màu hơi nhạt.

"Áo khoác anh để quên khi nào thì trả cho anh được?" Vương Nhất Bác hỏi.

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ, hỏi một đằng trả lời một nẻo, "Nói thật thì, sofa của nhà chú em ngủ thích lắm."

Vương Nhất Bác còn thực sự nghiêm túc, "Được, anh muốn ngủ, em mua cho anh một cái."

"Anh lúc đó đã muốn hỏi em, sao em hào phóng thế? Lần đầu tiên gặp mặt đã cho người ta cầm máy ảnh đi?"

"Em chẳng có ý gì cả, anh nói thích, thì cho anh mượn chơi. Với cả, cũng đâu phải lần đầu tiên gặp."

"Hơn nữa anh cũng không từ chối." Vương Nhất Bác bổ sung.

"Vậy muốn mua sofa cho anh, có ý gì khác không?"

"Không có, hy vọng anh ngủ ngon hơn thôi."

"Em đúng là rất thú vị." Tiêu Chiến cười, "Anh đi đây."

Lại là những lời này, anh đi đây.

Một chút đạo lý cũng không thèm nói, muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nhưng Vương Nhất Bác chẳng có cách nào cả, cuộc đời hắn, chưa cùng người khác kịch liệt phân bua bao giờ, ngay cả một lần chia tay duy nhất, cũng nhẹ tựa lông hồng.

Vương Nhất Bác nhìn theo Tiêu Chiến rời đi, ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Nói chuyện yêu đương hay không, không có gì quan trọng. Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lòng hốt hoảng.

—"Sofa đừng mua, anh không cần." Tiêu Chiến gửi tin nhắn.

Vương Nhất Bác không trả lời anh.

Mèo nhỏ trên đầu quả tim đã thu hồi móng vuốt, duỗi lưng, không thong thả bước đi nữa, ngáp dài một hơi rồi nằm xuống.

Chạng vạng, Vương Nhất Bác nhìn lên sân thượng đối diện, Tiêu Chiến vừa lúc cũng tới đó.

Khoảng cách giữa hai người nháy mắt lại khôi phục về trạng thái ban đầu.

Hai cái sân thượng cách nhau mấy mét, nhưng chúng nó đều đã mọc rễ, bị xi măng cốt thép dưới chân khóa trụ, không nhúc nhích được một phân.

Thứ bảy, Vương Nhất Bác mang đồ ba Vương gửi đến nhà chú Triệu, ở lại đó ăn cơm trưa. Con trai út nhà chú Triệu gặp được một bác sĩ y khoa trong bệnh viện, lớn hơn vài tuổi, đang thực tập ở khoa nhi, vừa gặp đã thương, người ta chê hắn ít tuổi, thoạt nhìn không đáng tin cậy, không thèm phản ứng lại, nhưng Triệu tiểu thiếu gia lần đầu tiên để ý tới người khác như vậy, cho dù người ta đối với lời tỏ tình của hắn không hăng hái lắm, nhưng cũng không hoàn toàn chẳng thèm để tâm, vì thế thiếu gia nhỏ nhà họ Triệu quyết chí phải nhanh chóng trở thành nam tử hán một mình đảm đương được mọi việc, trở thành người đàn ông đáng để dựa dẫm nhất.

Vương Nhất Bác ngồi ở bàn ăn nghe lời nói hùng hồn của hắn, nghẹn cười đến mức ruột gan đều co thắt.

Chị gái hắn ngược lại vô cùng nghiêm túc, "Được, về sau em không có cuối tuần, bảo em làm gì thì làm nấy, chịu nổi không?"

"Không có thì không có!" Thiếu gia nhỏ nghiến răng nghiến lợi, "Chị... Một tuần dù sao cũng phải cho em nghỉ ngơi nửa ngày chứ, không cần tất cả cuối tuần, bằng không em làm gì có thời gian hẹn hò đâu..."

"Người ta chịu hẹn hò với em chắc?" Chị gái đả kích hắn, "Xem cái tính khí ngây thơ của em đi, khi nào mới chững chạc được như Nhất Bác, không chừng người ta còn chẳng thèm phí sức nói thêm với em mấy câu."

Thiếu gia nhỏ vẻ mặt uể oải, lắc lắc đầu hỏi Vương Nhất Bác, "Anh, làm sao để chững chạc được như anh ạ? Có khi cô ấy thực sự thích kiểu người như vậy."

Vương Nhất Bác nhịn đến khó chịu, lúc này không nhịn nổi nữa liền phì cười, "Chị Hân, nó đang buồn đó, đừng mắng nó thành cái hũ nút* mà."

*Ý là đừng khiến người khác thêm buồn bực

"Chị lại hy vọng nó buồn nhiều chút, ồn ào muốn chết."

Thiếu gia nhỏ một chút cũng chưa bị đả kích, "Em bách chiết bất náo*!"

*Bách chiết bất náo 百折不挠: ý chí kiên cường, hiên ngang bất khuất không thể lay chuyển

Cơm nước xong, mấy người bọn họ chạy đi đánh cầu lông với chú Triệu, Vương Nhất Bác đã mặc xong quần áo thể thao.

Thời điểm ở nhà Vương Nhất Bác cũng sẽ chơi đá bóng với ba Vương, hai lão chiến hữu rèn luyện thân thể không tồi, nghỉ ngơi giữa hiệp, Vương Nhất Bác liếc nhìn điện thoại.

—"Em ở nhà không?"

Là Tiêu Chiến nhắn, từ mấy giờ trước.

—"Không, có việc gì à?" Vương Nhất Bác trả lời anh.

Tiêu Chiến không nhắn gì nữa.

Vương Nhất Bác đợi một lúc lâu, hắn lau mồ hôi, gửi tin nhắn thoại cho Tiêu Chiến, không có hồi đáp. Số điện thoại của Tiêu Chiến, hắn không có.

Trận cầu tiếp theo đều đánh trong thấp thỏm, Vương Nhất Bác liên tục xem điện thoại ở bên sân, đến lượt chị Hân lên đánh, Tiêu Chiến vẫn chưa trả lời.

Bởi vậy hắn mặc áo khoác, cầm di động ra sân, trực tiếp gọi wechat cho Tiêu Chiến, lần này anh bắt máy rất nhanh.

"Anh đang định trả lời tin nhắn của em." Tiêu Chiến nói.

"Ừ, em ở bên ngoài, làm sao thế?" Vương Nhất Bác còn thở hổn hển.

"Hoa quế của anh rụng hết rồi." Tiêu Chiến nói.

Vương Nhất Bác bật cười, "Trời lạnh, rụng là chuyện bình thường. Chỉ thế thôi à?"

Tiêu Chiến trầm mặc một chút, "Vương Nhất Bác, anh đói bụng."

Vương Nhất Bác nhìn thời gian trên điện thoại, đã là 3 giờ chiều, "Cơm trưa không ăn hả?"

"Không ăn. Anh muốn ăn mì em nấu."

"Anh đang ở đâu?" Vương Nhất Bác nghĩ, muốn lái xe về nhà, nhanh cũng phải mất 40 phút.

"Cạnh nhà em." Tiêu Chiến nói lí nhí.

Vương Nhất Bác nhìn qua mấy người nhà chú Triệu, dừng một giây, nói vào điện thoại, "Được, em trở về cần chút thời gian, anh qua nhà em ngồi chờ một lát."

"Được."

Vương Nhất Bác còn nói, "Trong tủ lạnh có bánh trứng* mẹ em mới gửi lên, mẹ tự làm đó, anh lấy ra ăn trước đi."

*蛋黄酥: bánh ngàn lớp nhân trứng muối ó các pạn



Thời điểm Vương Nhất Bác về đến nhà, Tiêu Chiến đang nằm ngủ trên sofa.

Bánh trứng cũng chưa ăn.

Vương Nhất Bác chờ nước sôi, đi tới bên cạnh Tiêu Chiến.

Hắn muốn hỏi, Tiêu Chiến, anh là cố ý đúng không?

Anh cố ý thì sao chứ.

"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác gọi anh.

Tiêu Chiến chui luôn vào thảm, hô hấp thực nhẹ.

Nước đã sôi, Tiêu Chiến ngủ rất say, Vương Nhất Bác ngồi xuống chờ anh.

Tóc Tiêu Chiến mềm mại rủ trước trán, lông mi buông lỏng, khóe miệng lúc ngủ còn nhìn ra được chút ủy khuất nhỏ xíu.

Cái người này, không bao giờ chịu nói câu nào có lý, rõ ràng là biết nấu ăn, lại còn để bụng đói mèm chờ hắn về nấu mì cho mình bằng được.

Vương Nhất Bác xoa vai anh, "Dậy thôi."

Tiêu Chiến hơi hé mắt, xoay người, đưa lưng về phía Vương Nhất Bác.

"Đứng lên, ăn xong rồi ngủ tiếp."

Mới trước đây thôi, cũng có người đối xử với anh như vậy. Nhất định phải gọi anh dậy ăn cơm, ăn xong mới cho ngủ tiếp.

Tiêu Chiến ôm thảm ngồi dậy.

Vương Nhất Bác lúc nấu mì còn thả thêm hai miếng cá tuyết, hắn chỉ biết làm loại đồ ăn đơn giản như thế này thôi, trứng gà còn chưa chín hết, Tiêu Chiến ghét bỏ lấy đũa chọc chọc, "Anh không thích ăn trứng chảy đâu."

Vương Nhất Bác cầm đũa, đem lòng trứng gắp ra, "Lát nữa em ăn."

Tiêu Chiến ăn rất chậm rãi, anh cực kì đói, nhưng nết ăn vẫn nhã nhặn cẩn thận.

Tiêu Chiến lại làm tổ trên sofa.

Anh cứ như là hai ngày không ngủ, ăn no xong liền đẩy bát ra, ngáp dài một cái, mặc kệ Vương Nhất Bác dọn dẹp, lại nằm xuống sofa, chốc lát đã ngủ mất.

Cô bé lọ lem phải tỉnh dậy trước đêm khuya, Vương Nhất Bác ngồi một bên, hỏi anh: "Lại muốn đi?"

Tiêu Chiến cười cười, "Không thì sao? Ở đây ngủ với em? Chú em có đồng ý không?"

"Anh đồng ý không?" Vương Nhất Bác nhìn anh.

"Muốn ngủ cũng phải đến chỗ anh ngủ." Tiêu Chiến đứng lên.

"Coi em là cái gì của anh?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Em mẹ nó muốn là cái gì?" Hiếm khi thấy Tiêu Chiến mất kiên nhẫn, "Có đi hay không?"

"Đi." Vương Nhất Bác cắn răng. (Ba đồng nghị lực cũng không có:)))

Chỉ giỏi ngồi lên đầu lên cổ hắn.

Tiêu Chiến quỳ gối, hai tay chống lên đầu giường, chẳng rên ra được gì, ưm ưm a a tới choáng luôn rồi.

Vương Nhất Bác từ đằng sau ôm lấy thắt lưng anh, đầu gối đặt giữa hai chân anh, ép anh ngậm rất chặt, chân bủn rủn không quỳ được, đầu gối vừa trượt xuống, Vương Nhất Bác lại dùng sức đỉnh lên, thuận thế đem đồ vật cứng rắng đâm đến chỗ sâu nhất, Tiêu Chiến cảm thấy trước mắt biến thành mau đen, mở miệng muốn khóc liền bị sặc, lập tức dừng lại. Vương Nhất Bác một tay bóp lấy hõm eo anh, tay còn lại nhét vào miệng anh, càng khiến anh không thể phát ra tiếng gì.

Không tính được khóc lóc có bao nhiêu ủy khuất, không đếm được là lần thứ mấy, Tiêu Chiến cảm thấy anh sắp chết vì sướng rồi.

Vương Nhất Bác mặc kệ anh có chịu được hay không, thao anh một chút cũng không thả lỏng. Nửa người Tiêu Chiến đã muốn chết lặng, tư thế này lại giãy không được, chẳng có cách nào trốn thoát, khóc đến nước mắt nước miếng lẫn cả vào nhau, chật vật không chịu nổi.

Anh cứ nức nở mãi, cho dù Vương Nhất Bác đã rút ngón tay ra, anh cũng chỉ há miệng nói được hai chữ, đừng mà.

Vương Nhất Bác động rất nhanh, lực đạo cùng độ sâu lúc ra vào đều không để cho anh cự tuyệt, tư thế này rất đáng sợ, giống như muốn tuyên bố rõ ràng sẽ chịch anh đến hỏng thì thôi. Anh bị thao bắn mấy lần, chảy ra cả nước, tê đến đáng thương, chân run tới mức không còn là của chính mình.

Thời điểm bắn, Vương Nhất Bác một tay bóp nhẹ cổ anh, tay kia thì ấn xuống thắt lưng đang ưỡn lên của anh, đỉnh vào nơi sâu nhất, thứ cứng rắn kia không chịu buông tha anh, co giật liên tục, bắn vào trong anh vừa nhiều vừa đầy.

Sau gáy bị Vương Nhất Bác cắn, tụ máu giống như bị mút rất mạnh. Tuyến tiền liệt bị ép quá mức, Tiêu Chiến cả người đều phát run, co thắt không kiềm chế được, thứ đằng trước không bắn nổi nữa, anh không nhịn được, dưới khoái cảm đến nghẹn thở mà ngất đi.

Đến khi tỉnh lại, Vương Nhất Bác vẫn đang ôm thắt lưng anh, Tiêu Chiến cứ cảm thấy mình sắp chết, xin tha làm nũng khóc lóc đều không được, Vương Nhất Bác cuối cùng còn đem cự vật của hắn nhét vào miệng anh mà bắn.

Vương Nhất Bác là đồ độc ác.

Tiêu Chiến lúc ngủ quen thói dính người vô cùng.

Thời điểm Vương Nhất Bác tỉnh lại, cánh tay Tiêu Chiến vẫn quấn chặt trên người hắn, không chịu để hắn rời giường, anh cố gắng mở ra đôi mắt sưng húp, bất mãn rầm rì hai tiếng, "Còn muốn ngủ."

Bởi thế Vương Nhất Bác đành nằm xuống, cầm theo điện thoại, Tiêu Chiến lại thiếp đi, ôm hắn ngủ đến mê man đầu óc.

Rốt cuộc tới lúc có thể rời giường, mắt Tiêu Chiến đã sưng thành quả trứng, khập khiễng đi vào nhà tắm, dùng nước lạnh tẩy rửa.

Vương Nhất Bác gọi, "Ra ngoài ăn chút gì đi?"

Tiêu Chiến run lẩy bẩy bước đến sofa nằm úp sấp, mấp máy môi, "Em xem anh như vậy có thể ra ngoài được chắc."

Vương Nhất Bác nhìn thấy anh cười.

Tiêu Chiến vắt tay lên tay vịn sofa, tựa cằm vào đó, "Vương Nhất Bác, qua đây."

Vương Nhất Bác đi qua, Tiêu Chiến động đậy tránh sang một bên lấy chỗ cho hắn ngồi, rồi ghé lên đùi hắn.

"Sao người em lại ấm như vậy chứ." Tiêu Chiến vòng tay ôm chặt thắt lưng hắn, "Quần áo mặc trên người em lúc nào cũng mềm mềm."

"Cái gì mềm?" Vương Nhất Bác miết eo anh.

"Đừng chọc, ngứa." Tiêu Chiến lại bắt đầu làm nũng.

Vương Nhất Bác xoa đầu anh, đầu ngón tay từng chút từng chút vuốt ve.

Tiêu Chiến hệt như mèo con, cọ má vào bụng Vương Nhất Bác mấy cái, mí mắt lại nặng trĩu.

"Vương Nhất Bác, em về sau có thể thường xuyên tới không?" Tiêu Chiến nhắm mắt nói.

"Vì cái gì?"

"Mấy ngày trước em không để ý anh." Tiêu Chiến sụt sịt mũi, "Anh không ngủ được."

Trái tim Vương Nhất Bác kịch liệt nhảy dựng lên.

Mèo nhỏ nơi đầu quả tim lại mở mắt rồi.

- ------------------

2 trai thẳng iu nhau 😏😏

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play