Vương Nhất Bác nán lại nhà ước chừng một tuần.

Hôm đó hắn tiễn khách xong, gửi tin nhắn cho Tiêu Chiến, Tiêu Chiến chỉ nhắn lại hai chữ, ngủ ngon.

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác theo anh cả Vương Thanh Lâm đến công ty, hắn đã tới chi nhánh phía tây nam được gần một năm, anh cả bên này càng ngày càng vững, ba Vương thoải mái hơn rất nhiều. Hai đứa con trai tuổi trẻ tài cao, con gái út mới vừa đỗ đại học, đúng là thời điểm yên ấm động lòng người, hết thảy đều thuận lợi, tâm tình của hai vị đại nhân vô cùng tốt, ba Vương cũng có ý tứ dần dần lui về sau, lớn tuổi rồi, không bằng dành thời gian cùng mẹ Vương đi du lịch đây đó, sau này sợ thể lực không đủ.

Không phải chưa từng đi khắp trời nam đất bắc bao giờ, ba Vương đi công tác, thường xuyên dẫn theo mẹ Vương, nhưng vẫn là đi công tác, không thể thoải mái du ngoạn, khác biệt quá lớn.

Vương Nhất Bác cùng Vương Thanh Lâm cảm tình rất tốt, chẳng bao giờ tranh giành nhau cái gì. Ba đã vất vả gầy dựng được lãnh thổ cơ nghiệp, có thể tiếp tục mở rộng phát triển, cũng là lý tưởng chung của hai anh em. Kịch bản "Anh em tranh quyền đoạt lợi" hay là "Nháo tung trời đất cũng không muốn về nhà kế thừa gia nghiệp" trong phim truyền hình đều không có đất diễn ở nhà bọn họ. Cha mẹ nhân từ con cái hiếu thảo, xứng danh gia đình hoàn mỹ.

"Chỗ em bên kia thế nào rồi? Bao giờ mới có thể trao quyền lại cho phó tổng, trở về giúp anh?" Vương Thanh Lâm chỉ vào một gian văn phòng ở gần cuối, "Chờ em trở về, phòng kia cho em, ánh sáng siêu tốt."

Vương Nhất Bác cười nói: "Anh nếu yên tâm, bây giờ em về luôn cũng được." Đều là nói giỡn, hiện tại khẳng định không thể quay về, mới hoàn thành giai đoạn đầu mà thôi, mấu chốt là ở phần sau.

"Ba mẹ tính đi du lịch trong nước trước, em nói bọn họ yên tâm thế nào." Vương Thanh Lâm cười khổ lắc đầu, "Chị dâu em sớm đã hi vọng em chuyển về, em về là anh có thể dành ra nhiều thời gian rảnh hơn."

"Anh khẳng định không thành vấn đề, may mà có anh, em mới trốn được sang bên kia."

Vương Thanh Lâm biết tỏng em mình chỉ nói thứ yếu, nào có an nhàn như vậy. Em trai này của hắn tính cách luôn là như thế, rất giỏi chịu khổ, có thể gánh vác được thì đều gánh một mình, cắn răng cũng không kêu than một tiếng. Hơn nữa còn rất trọng tình nghĩa, trong nhà cần Vương Nhất Bác lo liệu, hắn nhất định lẳng lặng hoàn thành. Là người trưởng thành trách nhiệm, hạng mục ở tây nam giao cho hắn, hắn làm rất ổn, từng khâu nhỏ cũng xử lý không tồi, cho dù vẫn còn một ít sơ hở, nhưng ở tuổi này của hắn, làm được vậy đã là vô cùng tốt rồi. Vương Thanh Lâm nghĩ, chính mình ở độ tuổi của hắn, thực sự không so được với em trai. Vừa nhìn thấy Vương Nhất Bác, ý cười trên mặt lại nhiều hơn hai phần.

"Nhất Bác, ba tin tưởng em, anh cũng vô cùng xem trọng em. Muốn em trở về sớm là nói giỡn thôi, em yên tâm lo liệu việc bên đó cho tốt, thời gian của em em tự mình nắm giữ, nhưng mà cũng chẳng phải hoàn toàn nói giỡn, anh thực sự chờ mong đến ngày em hoàn thành hạng mục, vượt qua khảo hạch của ba, anh tin em sẽ làm rất tốt." Vương Thanh Lâm nói lời tự đáy lòng, "Trước đây sợ quá nhiều người khen ngợi sẽ làm em tự mãn, hiện tại xem ra, không đến mức đó."

Vương Nhất Bác gật gật đầu, "Không xem anh khen em thế nào, khen thêm vài câu nữa, cái đuôi của em vẫy lên được thật đó. Em sẽ cố gắng, không cách nào cam đoan nhất định đạt được như mong muốn, yếu tố khác rất nhiều, nhưng em tuyệt đối làm hết sức."

Đây chính là tính cách của Vương Nhất Bác, hết sức, hắn tuyệt đối không nói suông.

"Ừm, lần này em ở nhà thêm mấy ngày, chờ ba mẹ xuất phát rồi đi, bên đó không có vấn đề gì chứ?"

"Không vấn đề, mới vừa nắm chắc trong tay, đã khởi công, thường xuyên quan sát tiến độ thi công của bọn họ là được." Vương Nhất Bác nghĩ nghĩ, "Nhưng mà chắc không đợi được đến lúc ba mẹ xuất phát, em có việc rồi."

Tiêu Chiến mấy ngày nay làm cái gì, mải tăng ca có phải lại đi ăn lung tung bên ngoài không.

Vương Nhất Bác đôi khi cũng tự cười chính mình, Tiêu Chiến lớn hơn hắn mấy tuổi, đương nhiên có thể tự chăm sóc bản thân, nhưng hắn luôn không nhịn được lo lắng anh ăn cái gì mặc cái gì, lại nói Tiêu Chiến coi hắn là gì, còn chẳng biết có nguyện ý để hắn quan tâm như vậy hay không.

Vương Thanh Lâm nhìn khóe miệng cong tớn của em trai nhà mình, hỏi hắn, "Sao thế? Bạn gái ở bên đó?"

"Không... " Vương Nhất Bác ngượng ngùng, "Không biết có tính không."

Vương Thanh Lâm buồn cười, "Em cũng 24 rồi, nên kiếm bạn gái đi thôi, xác định rồi thì dẫn về cho cả nhà nhìn xem."

Vương Nhất Bác chỉ gật đầu.

Tiêu Chiến gửi cho Vương Nhất Bác đúng một tin nhắn, để đuổi kịp phương án, phải mở cuộc họp bất cứ lúc nào, tin nhắn trả lời có chút chậm.

Trong điện thoại Vương Nhất Bác vẫn giữ bức ảnh đầu tiên hắn chụp Tiêu Chiến, còn đặt làm hình nền khung chat của bọn họ, Tiêu Chiến đứng trên sân thượng, bóng người bé xíu.

Vài ngày Vương Nhất Bác ở nhà, ngoại trừ xử lí công việc từ xa, chính là nghe Vương Thanh Lâm nói về hạng mục quan trọng của tổng công ty một năm trở lại đây, quay về chỉ là chuyện sớm muộn.

Dựa theo tình hình trước mắt, nếu thuận lợi, qua năm là có thể tiến hành giai đoạn hai, hình thái hạng mục cơ bản đã hoàn thành, bất động sản thương mại và dân cư cũng sẽ khởi công, phần công việc sau đó có thể trao quyền cho phó tổng, Vương Nhất Bác không cần thường trú ở chi nhánh tây nam nữa, định kỳ ghé thăm là được.

Vương Nhất Bác đã từng lo lắng chuyện này, giống như Tiêu Chiến vậy, ở nhờ nhà chú Triệu thực sự không tiện lắm, có nên dọn ra ngoài không, nhưng Tiêu Chiến nói không cần. Vương Nhất Bác còn nhớ rõ ngữ khí lúc đó của Tiêu Chiến, bình thường hệt như đang nói "trứng thả vào nước sôi luộc một lúc mới chín" vậy, hai người dây dưa đã sắp một năm, ngoại trừ đi công tác, một tuần đến ba bốn ngày là dính lấy nhau, Tiêu Chiến chưa từng hỏi Vương Nhất Bác tính ở đây bao lâu, ngay từ đầu hắn đã biết thái độ của Tiêu Chiến, nhưng ở chung lâu ngày, càng lúc càng giống người yêu, một số vấn đề phải suy xét lại.

Hai người chung sống coi như cân bằng, nếu không cố chấp truy cứu rốt cuộc là quan hệ gì, không cần lo lắng bước tiếp theo phải đi như thế nào, trước mắt thực sự rất thoải mái nhàn nhã.

Vương Nhất Bác nguyện ý đối tốt với Tiêu Chiến, dường như cũng không vì Tiêu Chiến nói muốn ngủ với hắn mà bị đánh gãy, nhưng hắn muốn biết, khoảng cách giữa hai sân thượng lúc đó, rốt cuộc có giống như hắn luôn nghĩ hay không, đến gần hơn được chút nào chưa.

Tiêu Chiến cùng Tương Anh hẹn gặp mặt.

Không có thiếu gia nhỏ nhà họ Triệu, đề tài của hai người bọn họ ngược lại càng nhiều, không thể nói cũng đem ra nói hết.

Tương Anh là một học bá nhạt nhẽo, hai chữ nhạt nhẽo là tự cô thêm vào, trừ bỏ học tập, luận văn cùng công việc, không có ham muốn gì khác.

"Anh cảm nhận được chưa, cuộc sống như vậy có nhàm chán không?" Tương Anh gõ tay mấy lần vào điện thoại, "Mấy người bạn thân đều chê tôi, nói tôi giống người già, ra ngoài ăn một bữa cơm đã tính là giải trí quá mức."

"Không đâu, tôi cảm thấy như vậy rất nghiêm túc."

"Chứ gì nữa, tôi cực kì nghiêm túc, chính là muốn trở thành con nhà người ta, làm mẹ tôi không có cơ hội để ý xung quanh xem đứa nhỏ nhà ai thế nào thế nào."

Tiêu Chiến bị chọc trúng điểm cười, "Vậy cô đạt được mục đích chưa?"

"Không hề, mẹ tôi hiện tại lại nói, con xem con gái nhà người ta, giống con 26 tuổi, đã sinh đứa nhỏ rồi." Tương Anh oán giận mẹ mình, "Phụ nữ sao lại khó hầu hạ như vậy chứ?"

Tiêu Chiến nói, "Mẹ tôi trước đây cũng thích niệm chú với tôi."

Mẹ anh là người dịu dàng, nói chuyện không nhanh không chậm, nhưng trên đời này không có người mẹ nào không cằn nhằn đứa nhỏ nhà mình. Mẹ càng thương anh, lại càng càm ràm, bởi vì làm sao cũng không yên tâm, Tiêu Chiến hiểu đạo lý này. Một năm đó anh phải tức tốc trưởng thành, càng lý giải được mẹ, chính anh thậm chí cũng chẳng thua mẹ bao nhiêu.

Tiêu Chiến hẹn Tương Anh chủ yếu là hỏi xem phía bệnh viện có tiến triển gì không, tán gẫu thêm một lúc, liền ai về nhà nấy.

Ngày Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến tan ca rảnh rỗi, đang đi dạo ở siêu thị.

Tiêu Chiến từ khi tốt nghiệp đại học bắt đầu học nấu cơm, trước kia ở với mẹ, tài năng không được dùng đến, sau này anh bắt đầu nấu cơm, hiểu được vấn đề này có bao nhiêu nan giải, loanh quanh ở siêu thị có thói quen xem hạn sử dụng cùng thành phần của thực phẩm.

Anh mang đồ đạc về nhà thì nhận được điện thoại của Vương Nhất Bác, nói chốc lát hắn tới đón anh ra ngoài ăn cơm.

Thời điểm xe của Vương Nhất Bác đỗ dưới lầu, Tiêu Chiến đã đứng ở đó chờ hắn.

Không biết thế nào, hôm nay Vương Nhất Bác lại nổi hứng muốn trêu anh, "Lần này trở về, mẹ giục em cưới vợ."

Tiêu Chiến luôn thích che giấu tâm trạng của chính mình, này Vương Nhất Bác đương nhiên là biết, cho nên hắn cảm thấy anh sẽ vô tư mà đáp "ò" một tiếng. Không nghĩ tới Tiêu Chiến lại nắm chặt dây an toàn, nét mờ mịt trên mặt không thể che giấu được, còn có chút sợ hãi.

Nét mặt đó khiến ngực Vương Nhất Bác đau đớn.

Tiêu Chiến không nói chuyện, anh muốn thắt lại dây an toàn, kéo hai lần vẫn chưa cắm vào được.

Vương Nhất Bác nhất thời cũng quên phản ứng.

"Lừa anh đó, không có chuyện này đâu." Vương Nhất Bác vội vàng nói. Hắn thầm thở dài trong lòng, người ta một chữ cũng chưa cần nói, hắn đã tức khắc đầu hàng.

Tiêu Chiến nhúc nhích một chút, rốt cuộc đem dây an toàn cài xong, "Ăn cái gì?" Anh hỏi.

Vương Nhất Bác vươn sang cầm lấy tay anh, "Thực sự không có, em chỉ muốn chọc anh thôi."

Tiêu Chiến cười khẽ, nốt ruồi dưới môi phá lệ rực rỡ động lòng người, "Chọc cái gì, em phải quen bạn gái phải kết hôn, chúng ta sẽ tách nhau ra."

Vương Nhất Bác chọc không nổi anh, ngược lại chính mình lại bị nghẹn, đành nhéo má anh mấy cái.

Ăn cơm xong Vương Nhất Bác tự nhiên mà ở lại.

Hôm sau còn phải đi làm, không thao được tận hứng. Tiêu Chiến nằm bẹp trên giường, chờ hắn rót nước đem tới, đút anh uống hết, ôm anh đi ngủ.

Hoa quế năm nay nở rồi, Tiêu Chiến chờ đến cuối tuần liền trở về đó.

Tới sinh nhật Tiêu Chiến, không muốn ra ngoài ăn cơm, ở lại nhà Vương Nhất Bác, mở bình rượu, ăn xong đã vơi đi nửa bình. Tiêu Chiến nói, đem uống hết đi, bằng không để đó lại không uống được nữa.

Bọn họ cầm ly rượu bước ra sân, bật hết đèn lên, Tiêu Chiến nhìn cây hoa quế, nói với Vương Nhất Bác lai lịch của nó.

"Trồng vào năm anh 12 tuổi, là quà sinh nhật, nếu tính theo độ tuổi của cây, nó tính là người lớn rồi. Nhà anh trước đó không ở đây, ba mẹ ở tầng 1, thuận tiện ra vào, ông nội anh đi đứng không tốt, hiện tại đang ở nhà cũ. Sau khi chuyển nhà, cũng rời cây qua đây."

Vương Nhất Bác muốn hỏi, vì cái gì phải chuyển đến đây. Nhưng nghĩ đến cha mẹ anh không còn, gốc hoa quế này đối với anh có nhiều ý nghĩa, nhất định phải mang đến chỗ ở của mình.

Như là biết Vương Nhất Bác muốn hỏi gì, Tiêu Chiến cười cười, định bụng nói tiếp.

Chuông điện thoại của Vương Nhất Bác chợt vang lên, hắn thoáng nhìn qua, Tiêu Chiến hất cằm bảo hắn tùy ý. Vương Nhất Bác nhận cuộc gọi, là Susie, cô nói với hắn mình đã về nước. Sân rất yên tĩnh, Vương Nhất Bác thoáng nhíu mày, lại không muốn quá nặng lời, chỉ đáp chúng ta lần trước không phải đã nói rõ ràng rồi sao.

Tiêu Chiến cầm ly rượu chậm rì rì uống hết.

Ở bên kia Susie nói, về nước là quyết định sau này mới cân nhắc, chỉ muốn báo với hắn một tiếng, đã lâu không nói chuyện, muốn hỏi han chút.

Là dãy số quốc nội, Vương Nhất Bác vốn không đoán được là Susie, nếu bây giờ cúp máy thì có hơi cố ý, vì thế đành trả lời qua loa vài câu, nói với cô hiện tại có bạn ở bên cạnh, lập tức tắt máy.

Nhất thời không khí có chút đông cứng, Tiêu Chiến không nói năng gì cả.

Mở tủ lạnh lấy bánh gato ra, cắm nến rồi châm lửa.

"Ước một điều đi."

"Anh là nhóc con 3 tuổi chắc?" Giọng điệu của Tiêu Chiến hơi đâm chọc.

Có lý do mất hứng, lại không biết là lý do gì, Tiêu Chiến trong lòng nén giận. Cảm thấy bản thân rất hẹp hòi.

Tiêu Chiến phồng má đem nến thổi tắt, cắt một miếng bánh đưa cho Vương Nhất Bác, tự cắt thêm một miếng cho mình.

Vương Nhất Bác cúi đầu, nghiêm túc đem bánh ăn hết.

Tiêu Chiến dùng mũi chân đá bộp một nhát vào cạnh bàn, nâng ly uống cạn, "Anh đi đây."

"Anh đi đâu." Vương Nhất Bác kéo tay anh.

Tiêu Chiến lại bắt đầu không nói đạo lý, nhưng anh vô lý khó chiều như vậy trước giờ chỉ với một mình Vương Nhất Bác thôi.

"Tiêu Chiến, anh mất hứng cái gì." Vương Nhất Bác không buông anh ra, hắn đâu phải tên ngốc.

"Em con mẹ nó nói xem anh mất hứng cái gì." Tiêu Chiến mắng người rồi.

Tiêu Chiến trừng mắt liếc hắn một cái, ngoảnh mặt đi không thèm nhìn tiếp.

Vương Nhất Bác lôi kéo càng mạnh, "Tiêu Chiến, anh thích em à?"

Tiêu Chiến mím môi nhìn hắn.

"Anh không phải nói, anh không yêu đương đồng tính sao?" Vương Nhất Bác vẫn nhớ rõ.

Tiêu Chiến chỉ nhìn chằm chằm hắn.

"Anh thừa nhận ư? Thích em?" Vương Nhất Bác hỏi đến cùng, "Anh nếu thừa nhận, em mỗi ngày đều ôm anh ngủ."

Tiêu Chiến đạp hắn một cước, không nói lời nào.

Vương Nhất Bác buồn cười, "Anh chờ em chút, em thu dọn xong sẽ đi theo anh."

Tiêu Chiến chẳng thèm nói lời thừa thãi, từ đầu đến cuối chỉ mắng hắn một câu, lại sinh động vô cùng.

Con người mà, đối diện với thứ mình yêu thích, một xíu chống cự cũng không có.

Tiêu Chiến uống rượu vào toàn thân đều hồng thành trứng tôm, nằm sấp trên người Vương Nhất Bác, cổ tay bị giữ chặt, cả người dính lên hắn, không có khí lực động đậy, mồ hôi rơi ra thành dòng. "Vương Nhất Bác, phải làm bao lâu nữa..." Tiêu Chiến lại muốn mắng chửi người.

"Làm hết ngày đầu tiên anh 30 tuổi." Vương Nhất Bác vỗ mông anh, phát ra âm thanh chan chát.

Tiêu Chiến cắn răng, bị thay đổi tư thế, quỳ úp sấp xuống. Vương Nhất Bác bóp chặt thắt lưng anh, liên tục ra vào.

"Mấy giờ rồi?" Tiêu Chiến mướt mát mồ hôi nằm trên người Vương Nhất Bác, lần mò điện thoại nhìn xem, "12 giờ."

Trước 12 giờ, anh nhận được một tin nhắn, "Sinh nhật vui vẻ."

Tiêu Chiến ném điện thoại sang một bên, Vương Nhất Bác híp mắt nhìn anh, Tiêu Chiến nhào lên cắn môi hắn.

"Anh có chuyện muốn nói với em, nhưng không biết phải mở miệng thế nào." Tiêu Chiến ôm hắn, "Chờ anh, được không?"

Vương Nhất Bác miết cổ anh, giống như vuốt cổ mèo.

"Được." Vương Nhất Bác hôn lên ngón tay anh, giống như đạt thành một hẹn ước.

Chờ Vương Nhất Bác ngủ say, Tiêu Chiến đứng dậy tìm điện thoại, ấn vào hình đại diện đầu hổ gửi một đoạn tin nhắn.

"Giai Trữ, anh biết em chán ghét anh cứ coi em là trẻ con, anh sẽ thay đổi. Nếu em không về, làm sao bắt anh thay đổi hình tượng tượng chưa trưởng thành của em trong lòng anh? Em cũng không thể trốn tránh anh cả đời."

Tiêu Chiến dựa vào ánh sáng điện thoại, ngắm sườn mặt say ngủ của Vương Nhất Bác. Đem mặt dụi lên người hắn, từ sau lưng vòng tay ôm hắn.

"Vương Nhất Bác." Tiêu Chiến thì thào.

Trả lời anh là tiếng hô hấp đều đều của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến nhắm mắt lại, không nói nữa.

Anh ở trong đêm khuya tăm tối hôn lên bả vai Vương Nhất Bác, nói thầm trong bụng, Vương Nhất Bác, nếu chúng ta hiện tại cùng nhau chết đi, hình như cũng không tồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play