Vương Nhất Bác tới rất nhanh, còn mang theo đồ ăn.

Hắn mặc quần áo đi làm, trên người còn mùi khói thuốc nhàn nhạt, vị giác cùng khứu giác của Tiêu Chiến có chút nghẹt, vẫn có thể ngửi được mùi thuốc lá khô ráo, ho khan vài cái.

Vương Nhất Bác tự ngửi người mình, lùi lại mấy bước duy trì khoảng cách với anh, đem thức ăn bày lên bàn.

"Chiều nay có cuộc họp hơi lâu, bị khói thuốc ám vào." Vương Nhất Bác nhanh chóng đem áo khoác cởi ra, "Em về nhờ dì làm cơm, chưa kịp thay quần áo, có thể mặc của anh không?"

"Em mặc đi, áo khoác của em ở trong tủ ấy."

Vương Nhất Bác không có ý này, hắn từ tủ quần áo lấy ra một bộ mặc ở nhà của Tiêu Chiến, đi vào tắm rửa.

Chờ hắn ra ngoài, Tiêu Chiến vẫn ngồi chờ bên bàn ăn.

Xem bộ dạng của Vương Nhất Bác, hôm nay hắn không tính về rồi.

Tiêu Chiến chống tay lên bàn, chờ Vương Nhất Bác lấy thức ăn từ lò vi sóng ra. Lúc gọi điện cho Vương Nhất Bác, anh đã lập tức muốn, hôm nay được ôm hắn ngủ.

Thức ăn đều rất nhạt, dì hầm thịt với tảo đỏ, Tiêu Chiến uống liền hai chén, vị giác không bình thường, chỉ nếm ra chút vị chua của quả luộc.

Tiêu Chiến ôm thảm nằm lên sofa, bên ngoài trời đổ mưa, tí tách tí tách từng hạt, sợ anh lạnh, Vương Nhất Bác đóng hết cửa sổ lại. Uống thuốc xong, mê man muốn ngủ.

"Lên giường rồi ngủ?" Vương Nhất Bác hỏi anh.

Anh nằm im không nhúc nhích, hai tay giơ qua đầu, vươn đến trước mặt hắn. Vương Nhất Bác biết thừa anh lại đòi bế, đem cánh tay anh vòng lên cổ mình, một tay ôm lấy thắt lưng, một tay ôm đầu gối.

Nếu Tiêu Chiến không bị ốm, còn có thể phối hợp chút, nhưng hiện tại người anh ấm nóng, toàn thân mềm như nước xuân, lại không có lực, cả người nặng như khối sắt, Vương Nhất Bác lần thứ nhất nâng anh lên, đương nhiên là nâng không được.

Tiêu Chiến chôn mặt vào ngực hắn, một chút mặt mũi cũng chẳng thèm giữ lại cho hắn, cười thành tiếng.

Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, trẻ tuổi sĩ diện cao, Vương Nhất Bác hung dữ bóp mặt anh, "Hay lắm mà cười? Nghĩ mình nhẹ lắm đấy à?" Quả thực không nhẹ, Tiêu Chiến tuy rằng gầy, nhưng vóc dáng cao như vậy kia mà.

Tiêu Chiến cười không ngừng được, Vương Nhất Bác buông mặt anh ra, thò tay vào nách anh, anh vừa cười vừa trốn, "Sai rồi sai rồi, anh sai rồi mà, chóng mặt quá chóng mặt quá..."

Vương Nhất Bác chọc anh đến nghiện, thấy anh thực sự không thở nổi nữa mới buông ra. Tiêu Chiến cười chảy cả nước mắt, hắn ngắm mấy giây, lại đặt anh xuống sofa ngậm lấy môi anh.

"Em nặng muốn chết..." Tiêu Chiến đẩy hắn, khắp người là cảm giác nhức nhối.

Vương Nhất Bác luồn tay chống sang hai bên cạnh sườn của anh, thân thể nâng lên một ít, lại tiếp tục đè nặng Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến không hài lòng: "Em sát vào đi, anh lạnh lắm."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, khóe miệng đều là ý cười. Tiêu Chiến bị hắn nhìn đến lạnh sống lưng, "Cái gì?" Vương Nhất Bác lại chỉ hôn anh một chút, tâm tình tốt vô cùng, lần này dùng sức một phát bế được anh lên ôm đến bên giường, áo khoác bị cởi quăng sang một phía, mặc độc một chiếc áo mỏng, quấn lấy Tiêu Chiến, bày ra tư thế đi ngủ.

Tiêu Chiến vặn vẹo hai cái, đưa lưng về phía hắn, để lưng mình dán chặt vào ngực Vương Nhất Bác. Quả nhiên, thực ấm áp.

Một lát sau, Tiêu Chiến híp mắt, "Có ngủ không đây."

Vương Nhất Bác cũng nhắm mắt lại, "Ngủ của anh đi."

Tiêu Chiến dùng mông cọ tới cọ lui vào hạ thân hắn, thanh âm mềm nhũn, "Em cứ chọc anh, anh ngủ làm sao được...." Lúc thốt ra lời này, cái mông đào còn vểnh lên một chút.

Tiêu Chiến xoay người lại, vói tay vào, cảm nhận nó cứng rắn co giật. Anh liền nắm lấy, chân cũng ủi lên đùi trong của Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác thở ra một hơi, "Đừng có nghịch, ngủ ngay." Nói là nói như vậy, nhưng thứ đồ kia lại càng lúc càng cứng.

"Tể Tể." Tiêu Chiến gọi hắn.

Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, "Làm sao anh biết?"

"Anh nghe được ó." Tiêu Chiến giả giọng bắt chước, "Tể Tể, mẹ cháu gửi đồ đến này, hôm nào cháu qua lấy?"

Vương Nhất Bác gật gật đầu. Mẹ thỉnh thoảng sẽ gửi thực phẩm tươi sống đến chỗ chú Triệu, cảm ơn nhà họ đã chiếu cố hắn. Có đôi khi hắn bận rửa bát, Tiêu Chiến giúp hắn cầm điện thoại áp lên tai, chắc là đã nghe thấy.

"Tể Tể." Tiêu Chiến kéo dài giọng, tay chậm rãi chuyển động lên xuống.

Vương Nhất bác bắt lấy tay anh, "Không được nghịch, chẳng phải anh kêu đau đầu sao?"

"Ưm, anh đau đầu lắm." Tiêu Chiến mặc kệ hắn cầm tay mình, dùng thêm chút sức, nhanh chóng khiến Vương Nhất Bác hừ ra tiếng.

Là choáng đầu. Tứ chi bủn rủn, nhưng mà thích.

Vương Nhất Bác hô hấp dồn dập, hơi thở phun vào hõm cổ anh, nghiến răng hỏi, "Anh có ngủ không đây?"

Tiêu Chiến trở mình ngồi dậy, nằm sấp lên người hắn, cắn môi hắn, "Ngủ."

Tiêu Chiến cưỡi lên đùi Vương Nhất Bác, ôm cổ hắn đòi hôn. Mười ngày không làm, hai người đều có chút khắc chế không được, Vương Nhất Bác sợ anh lạnh, quấn chăn chặt chẽ vào người anh, Tiêu Chiến ra mồ hôi còn đang thấy nóng. Vương Nhất Bác nhẫn nại, lo anh không chịu nổi nên chỉ làm một lần, Tiêu Chiến lại thấy sướng, càng quấn quít nhõng nhẽo đòi hắn làm thêm một lần, đợi đến khi hoàn toàn dừng lại không biết đã qua mấy giờ đồng hồ. Tiêu Chiến mệt mỏi không thèm nhúc nhích, giữ lại chút khí lực, lăn thẳng vào ngực Vương Nhất Bác.

Một khi đã quen có thêm nhiệt độ cơ thể của người khác ở trên giường, ngủ một mình, ổ chăn quả nhiên rất lạnh.

Tiêu Chiến ôm dính lấy thắt lưng Vương Nhất Bác, đem mặt hắn quay về phía mình, dụi dụi trên người hắn tìm vị trí thích hợp, hài lòng nhắm mắt.

Tiêu Chiến cảm mạo mấy ngày, Vương Nhất Bác đều ở lại nhà anh, đi làm cũng mặc quần áo của Tiêu Chiến, lúc trước chọn mua quần áo cho Tiêu Chiến hắn đều tận lực chọn đồ thực thoải mái, vẫn là không giống hắn thường ngày.

Tâm tình Vương Nhất Bác cả tuần đều vô cùng tốt, sắc mặt thỉnh thoảng còn mang theo ý cười.

Đầu tháng 6, em gái thi xong, theo mẹ Vương đến thăm Vương Nhất Bác.

Khoảng thời gian tới Vương Nhất Bác không có cách nào ở lại chỗ Tiêu Chiến.

Cuối tuần, Vương Nhất Bác đưa mẹ và em gái ra ngoại thành, hai chị em nhà họ Triệu cũng đi cùng.

Em gái hỏi Vương Nhất Bác, anh bạn bộ dạng đẹp mắt kia đâu.

Vương Nhất Bác gõ trán em gái nhà mình, "Đừng có nhớ thương anh ấy."

Em gái không thèm để ý tới hắn, mò trong máy ảnh được ảnh chụp Tiêu Chiến, trợn tròn mắt, "Anh hai anh hai, gửi ảnh này cho em đi."

Vương Nhất Bác vừa thấy, nhớ đến lần Tiêu Chiến ngủ trên sofa, Vương Nhất Bác chụp lén. Tiêu Chiến ngủ rất ngoan, sườn mặt tì lên đệm ghế, má thịt bị đè phúng phính.

Ảnh, hắn đương nhiên là không cho.

Em gái thừa dịp mẹ Vương không để ý, lặng lẽ sáp qua hỏi thầm Vương Nhất Bác, "Anh hai, anh cùng anh ấy không phải là..."

Vương Nhất Bác chẳng hề nghĩ ngợi liền thừa nhận, "Ừm, phải."

Góc độ của bức ảnh kia, rõ ràng là góc nhìn của bạn trai, hiện tại các tiểu cô nương đều cực kì thông minh, sao có thể không nhìn thấu. Em gái hơi giật mình, "Trước... Trước... kia không phải anh quen bạn gái sao?"

"Không gặp đúng thời điểm, ai biết." Vương Nhất Bác giằng lại máy ảnh, "Ít nghĩ đông nghĩ tây đi, ảnh này không có khả năng cho em đâu."

"Anh dâu của em đẹp trai quá đi mất." Em gái không bị hắn đả kích, gương mặt hưng phấn biến đổi liên tục, "Đẹp trai muốn chết! Anh hai giỏi quá!"

"Xưng hô kiểu loạn thất bát tao gì vậy." Vương Nhất Bác buồn cười, "Có phải hay không còn chưa nói được, anh ấy hiện tại cũng không nguyện ý làm anh dâu của em đâu."

"Loạn cái gì đâu!" Em gái xem thường, "Khẩn trương thu phục anh dâu. Ba mẹ cứ để em lo."

"Lo thế nào? Em á?" Vương Nhất Bác cũng giật mình, tư tưởng của tiểu cô nương hiện đại không bị cản trở, em gái lại tròn 18 rồi, đã thi xong cao khảo, bây giờ đương nhiên được tính là người lớn.

"Em thấy chỗ mẹ không có vấn đề gì, mẹ căn bản chính là nhan cẩu, nói không chừng vừa thấy anh dâu đã quên luôn anh." Em gái khẳng định, "Mẹ còn đọc tiểu thuyết BL đấy."

"Tiểu thuyết gì cơ?" Vương Nhất Bác chưa từng nghe qua.

"Chính là loại tiểu thuyết con trai yêu con trai đó." Em gái khinh thường hắn chưa trải sự đời.

Lông mày Vương Nhất Bác nhíu chặt cả vào nhau. Ngay từ đầu đã nghĩ qua, tính đến chuyện cùng Tiêu Chiến ở cùng một chỗ, nhưng trong lòng Tiêu Chiến có nút thắt, sau đó hắn cũng không nghĩ sâu nữa, muốn bê anh về nhà, người ta còn không chịu đâu. Cha mẹ Tiêu Chiến không còn, tuyệt đối không thể bắt nạt người ta được.

"Hôm nào em thử đánh tiếng với mẹ xem." Em gái cười đến là... từ ái.

Mùa mưa tới, Tiêu Chiến quay về nhà kiểm tra điện, xem có chỗ nào bị thấm nước không.

Đang định đi xuống, sân cách vách liền có tiếng vang.

Tiêu Chiến đứng trên sân thượng, nhìn em gái Vương Nhất Bác xách đồ vào, vì thế anh lại quay vào nhà.

Anh không bật đèn, đợi bọn họ đều vào trong hết, mới mở cửa rời đi.

Ở thành phố này Tiêu Chiến không có nhiều bạn bè lắm, nghiêm túc mà nói, thì chỉ có đồng nghiệp.

Nhà anh vốn không ở tỉnh lị, là tốt nghiệp được một năm mới chuyển tới, mấy năm nay anh cũng không có tâm tư đi kết giao bằng hữu. Đại học cách chỗ này quá xa, anh chưa từng nghe qua có người nào về tỉnh này. Cùng bạn học thỉnh thoảng mới tán gẫu, tốt nghiệp 7 năm, đa phần họ đều đã kết hôn rồi, cũng có người hỏi anh sao lại không có tin tức gì, may mà ở xa, qua loa vài câu liền xong chuyện.

Tiêu Chiến ở trên đường, nhìn người người náo nhiệt, thế là mở điện thoại cùng bạn học hàn huyên một lát.

Tối hôm nay anh hẹn bác sĩ Tương ăn cơm.

Bác sĩ Tương đã tới nơi trước, hơn nữa còn gọi xong đồ ăn, trông thấy Tiêu Chiến đi vào, cười gọi anh, "Anh mời tôi ăn cơm? Còn bắt tôi vác bụng đói chờ?"

"Ngượng ngùng rồi, đến hơi muộn chút." Tiêu Chiến cũng cười.

"Tìm tôi có chuyện gì? Anh gọi tên tôi đi, Tương Anh. Bên ngoài đừng gọi tôi là bác sĩ, tôi còn tưởng đang ở bệnh viện đó."

Tiêu Chiến có điểm xấu hổ, "Chuyện hôm nay, có thể đừng nói cho Vương Nhất Bác mấy người bọn họ biết được không?"

Tương Anh tò mò, "Chuyện gì? Không liên quan đến họ, tôi sẽ không lắm miệng. Lại nói lúc sau tôi với họ hầu như không có liên hệ gì."

Mấy tháng không gặp, trước đó Vương Nhất Bác không phải nói sắp theo đuổi được rồi sao?

Tương Anh nhìn ra anh đang suy nghĩ cái gì, "Không thích hợp, tôi cảm thấy cậu ấy vẫn quá ngây thơ, làm bạn bè thì được. Nhưng mà hiện tại cũng không làm nổi bạn bè, dỗi rồi, vừa lúc để cậu ấy bình tĩnh lại đã. Anh nói đi có chuyện gì?"

Tiêu Chiến gật gật đầu.

Đợi cho đồ ăn mang lên hết, Tiêu Chiến kêu Tương Anh ăn trước, ăn đến lửng dạ mới bắt đầu nói, "Nếu, tai bị pháo hoa nổ bị thương, màng nhĩ rạn nứt, đã được vá, nhưng thính lực vẫn có vấn đề, có hy vọng khôi phục không?"

"Có nghiêm trọng không?"

"Ù tai, hơn nữa thính lực có xu thế giảm xuống, đã qua nhiều năm rồi."

"Thân thể sai biệt rất lớn, vậy anh kêu cậu ấy qua đây, tôi kiểm tra một chút." Tương Anh nghĩ nghĩ, "Lâu quá rồi, có thể hơi khó khăn, nhưng chúng tôi đang nghiên cứu một đề tài có liên quan đến vấn đề này."

"Ừm, tôi biết, tôi đọc được trên trang web bệnh viện, cho nên mới muốn hỏi một chút." Tiêu Chiến cúi đầu, "Trước đây nó kiểm tra định kỳ rất đầy đủ, nhưng mà hiện tại không đến được, hồ sơ bệnh án ở chỗ tôi, tôi đưa qua cho cô xem trước, không biết có được không?"

"Được chứ." Tương Anh đồng ý, "Tôi sẽ giúp anh, anh thành thật nói cho tôi biết, anh với Vương Nhất Bác là quan hệ gì?"

Má Tiêu Chiến tức khắc đỏ lên.

"Được, anh khỏi cần trả lời, tôi biết rồi." Tương Anh buồn cười nhìn anh, "Da mặt sao lại mỏng thế chứ."

"Không phải, tôi cùng cậu ấy không phải loại quan hệ đó..." Tiêu Chiến không biết giải thích thế nào.

"Ồ, vậy là loại quan hệ gì?" Tương Anh hỏi tới cùng.

Mặt Tiêu Chiến đỏ muốn nhỏ máu luôn rồi.

Tương Anh nghiêm túc gật gù, "Chính là quan hệ đó."

Ăn cơm xong, Tiêu Chiến muốn đưa Tương Anh về, cô lại nói không cần, hẹn khi khác, còn nói, anh có chuyện nghĩ không thông có thể tới tìm tôi.

Có chuyện gì nghĩ không thông chứ.

Cẩn thận suy ngẫm, anh hình như không để ý Vương Nhất Bác có phải người đồng tính hay không, hình như cũng chẳng thèm quan tâm chính mình có phải hay không.

Lại nói hắn mới 23. Biết đâu đến lúc nào đó, có lẽ sẽ không muốn ngủ với anh nữa.

Vương Nhất Bác qua một tuần mới liên hệ với anh. Tiêu Chiến cứ nghĩ hắn sẽ trực tiếp đến đây, không ngờ hắn lại hẹn anh đi xem phim.

Luôn ở nhà xem phim, thỉnh thoảng đổi gió ra ngoài chút. Vương Nhất Bác nói.

Tiêu Chiến đồng ý.

Thời gian xem phim không quá thích hợp, tan ca không kịp ăn cơm chiều, đành mua một phần bỏng lớn.

Lúc bọn họ vào bên trong đã tắt đèn, dưới chân có đèn chỉ dẫn, Vương Nhất Bác vẫn lẳng lặng nắm tay anh, sợ anh bất thình lình ngã xuống, Tiêu Chiến nhịn không được nghĩ, anh cùng Vương Nhất Bác như vậy, rốt cuộc là loại quan hệ gì? Nói là bạn tình, hình như vượt hơi quá rồi.

Một phần bỏng ăn qua ăn lại, thò tay vào, khó tránh đụng phải nhau.

Rõ ràng là chuyện quá phận hơn cũng làm rất nhiều lần rồi, nhưng vô tình đụng chạm vài cái như vậy, ngược lại càng khiến tim đập rộn ràng.

Tiêu Chiến trên mặt trấn định, sườn mặt thanh lệ nhẹ nhàng, đầu ngón tay vân vê viên bỏng, đưa lên miệng, còn liếm một chút. Vương Nhất Bác dưới màn ảnh rộng nhìn Tiêu Chiến làm chuyện lén lút, cổ họng không khỏi khô nóng.

Mấy ngày không gặp, Vương Nhất Bác đã nghĩ, kỳ thật ở cùng với Tiêu Chiến, không hề làm chuyện gì đặc biệt, đề tài không đặc biệt, cảnh sắc cũng không đặc biệt, nhưng chỉ cần là hai người ở cùng một chỗ, Vương Nhất Bác liền cảm thấy trong lòng khoan khoái dễ chịu.

Thân thể anh sớm đã chẳng còn chỗ nào là hắn chưa chạm, cảm xúc mới mẻ cũng đã sớm qua, dần dần trở nên ăn ý, cả ngực cứ như có dòng nước ấm chảy tới chảy lui.

Nhưng mà không đủ, Vương Nhất Bác so với lúc mới quen, càng muốn khiến Tiêu Chiến vui vẻ.

Mong muốn càng nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play