Nói thật thì Cố Trù biết rằng ngày này kiểu gì cũng sẽ tới, nhưng không ngờ lại tới nhanh như vậy.
Y đứng ở đại sảnh tầng một của KTV, cầm di động im lặng đến ba phút.
Ba phút đối với một cuộc điện thoại mà nói cũng đã đủ để giày vò người ta.
Đầu bên kia Phó Chấp Viễn hỏi xong thì không nói gì nữa, Cố Trù có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh qua điện thoại, chầm chậm nhẹ tênh cứ như đang ngay sát bên tai y vậy.
Lúc này bên ngoài trời đổ mưa lớn, cửa kính ở đại sảnh tầng một bị gió mưa đập rung lên từng hồi, gió lạnh tràn vào thổi quét bên trong đại sảnh rộng lớn trống trải.
"Gì cơ?" Cuối cùng Cố Trù cũng lên tiếng, y thật sự không phản ứng kịp, không thừa nhận chắc chắn không tốt, mà thừa nhận ngay thì cũng không ổn lắm...
"Hở?" Phó Chấp Viễn lại phản ứng rất nhanh, anh hỏi, "Không nghe rõ sao? Do trời mưa nên tín hiệu không tốt hả?"
Cố Trù đổi tay cầm điện thoại, đi ra ngoài.
"Gặp nhau rồi nói được không?" Y đẩy cửa kính ra, bởi vì gió quá lớn nên phải hơi dùng sức, nước mưa bên ngoài táp tới nhanh chóng làm ướt hết áo khoác của y, "Nếu như anh tiện gặp."
Thật ra y còn nghĩ Phó Chấp Viễn sẽ không đồng ý, anh luôn đem đến cho người khác cảm giác có thể bị từ chối bất cứ lúc nào, bị anh từ chối cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
"Được." Phó Chấp Viễn nói.
Cố Trù nhớ rõ địa chỉ của Phó Chấp Viễn, là một khu nhà khá nổi danh, gần đó có một quán mỳ đã mở được mười hai năm chỉ làm buổi sáng và trưa, đến ba giờ chiều đã đóng cửa, còn từng được lên sóng truyền hình và các kênh ẩm thực.
Ngày đó khi chở y về tài xế có từng nói chuyện qua, bác tài kể không gian của quán mỳ đó cũng tồi tàn lắm, thái độ của ông chủ thì không tốt, lúc nào cũng ngồi ở quầy thu ngân chơi mạt chược trên điện thoại, thế nhưng mọi người đều bỏ qua chỉ vì hương vị ở đó thật sự rất ngon.
Trời mưa nên người ra đường không nhiều lắm, Cố Trù nhanh chóng gọi được xe, y nói với tài xế địa chỉ, bản đồ điện tử hiển thị chỉ mất 35 phút để đi từ đây tới đó.
Lúc ngồi trên xe y nhận được tin nhắn của Phó Chấp Viễn.
— Khu E số nhà 1085, cậu ấn 1085 ở điện thoại gọi cửa dưới tầng là được.
— Được.
Bây giờ đã gần 11 giờ, mưa lớn bao phủ cửa sổ xe khiến cảnh sắc bên ngoài chỉ như một bức hình mờ ảo, máy sưởi trong xe sưởi đến làm người ngột ngạt. Cố Trù cất điện thoại đi, dựa đầu ra sau thở dài.
Y thật sự không thể quên được Phó Chấp Viễn, nghĩ lại thì loại thích này cũng thật kì lạ, cùng lắm chỉ là bốn năm trước từng tiếp xúc ngắn ngủi, nhìn thấy anh vì yêu mà yếu đuối bật khóc, sau đó thì cùng nhau lên giường.
Trong cuộc sống vội vàng ồn ã của người trưởng thành, lại còn là một Cố Trù chẳng bao giờ thiếu tình yêu của người khác thì điều này vốn dĩ nên bị lãng quên từ lâu.
Vậy nhưng y lại không, thế nên khi gặp lại Phó Chấp Viễn y đã lập tức nhận ra anh, bóng dáng anh quay lưng đứng khóc trong ngõ nhỏ khiến y có cảm giác giống hệt như bốn năm về trước, chính là không ổn chút nào.
Đương nhiên, y thừa nhận là bản thân cũng bị hấp dẫn bởi vẻ ngoài đẹp đẽ của Phó Chấp Viễn, đôi mắt cong cong khi cười rộ lên, bộ dạng thỉnh thoảng ngẩn ngơ khi anh nói chuyện, thế nhưng không chỉ vì như vậy.
Quan trọng nhất là y không hề muốn mọi chuyện tiến triển nhanh thế này.
Mưa lớn nên trên đường không có nhiều xe, taxi đến nơi nhanh hơn dự kiến nhưng tài xế lại dừng xe ở bên đường đối diện khu nhà.
"Anh bạn, cậu xuống xe ở đây được không? Bên kia không dừng xe được, có camera, tôi từng bị dán vé phạt một lần rồi." Tài xế bật đèn nháy, quay đầu lại thương lượng với Cố Trù.
Bên ngoài trời mưa tầm tã trông có vẻ hơi đáng sợ, trên đường gần như chẳng còn ai, ngay cả mấy cửa hàng ven đường cũng đóng cửa gần hết, cũng đúng thôi vì giờ đã hơn 11 giờ đêm.
Khu nhà của Phó Chấp Viễn ở bên kia đường, y phải đi qua đường cái rồi chờ thêm một cái đèn đỏ.
Cố Trù do dự một lát, đang định đồng ý thì chuông điện thoại kêu.
"Không sao, cậu nghe xong rồi xuống xe cũng được." Tài xế mở miệng, "Rất xin lỗi cậu."
"Alo, cậu tới rồi à?" Phó Chấp Viễn hỏi.
"Ừm, đang ở bên đường."
"Dưới tầng nhà tôi không được đỗ xe nếu đỗ sẽ bị phạt tiền ấy, cậu bảo tài xế cứ dừng ở bên đường đối diện, tôi xuống đón cậu." Phó Chấp Viễn tính toán như thần, chắn hẳn đã quá quen với tình hình giao thông ở khu nhà mình.
"Anh đừng xuống, bên ngoài mưa lớn lắm, tôi chạy vài bước là đến rồi." Cố Trù nói.
"Chỗ ngã tư có một cửa hàng, cậu chạy đến đó đợi tôi, tôi đang xuống rồi đây." Phó Chấp Viễn không cho Cố Trù cơ hội từ chối, "Cúp trước nhé."
Cố Trù nhìn màn hình điện thoại sững sờ vài giây.
"Haha, bạn gái tới đón cậu à, rất lo cho cậu đó nha." Tài xế quay đầu lại trêu ghẹo, "Không thì chờ cô ấy đến rồi cậu hẵng xuống?"
"Không sao, cảm ơn anh, tôi trả bằng Alipay."
Cố Trù tính tiền xong thì đẩy cửa xuống xe, mưa cứ tầm tã đập vào người y không thương tiếc, cửa hàng mà Phó Chấp Viễn nhắc đến chỉ cách đây có vài bước chân, Cố Trù chân dài chạy nhanh tới mà cả người vẫn ướt rượt.
Đứng trước cửa cửa hàng thỉnh thoảng lại thấy có người ra vào, tiếng nhạc hoan nghênh cũng vang lên lặp đi lặp lại.
Vào lúc Cố Trù nghe tiếng nhạc lần thứ tám thì y nhìn thấy có người đang đứng ở lề đường đối diện.
Phó Chấp Viễn cầm một chiếc ô cán dài sẫm màu và mặc áo len màu xám nhạt, đứng nơi đó chờ đèn đỏ. Khoảng cách không xa lắm, thị lực của Cố Trù rất tốt, y thậm chí còn nhìn rõ Phó Chấp Viễn bởi vì mặc quá mỏng mà bờ vai run lên, dưới chân còn nhẹ nhàng dậm dậm.
Cố Trù cảm thấy Phó Chấp Viễn mặc quá ít, gió đêm nay quá lạnh.
Thỉnh thoảng có xe chạy nhanh qua, đèn đỏ chuyển xanh rồi.
Cố Trù không đợi người đối diện nhấc chân lên đã vội vã chạy vào cơn mưa, sải bước băng qua chỗ nước đọng, nhanh chóng chui vào tán ô của Phó Chấp Viễn.
Phó Chấp Viễn giật mình sững sờ, anh đứng ngốc nhìn chằm chằm Cố Trù.
"Tôi đang định đi qua mà." Anh giải thích.
"Không sao, để tôi chạy sang đây cũng được." Cố Trù nói, y vươn tay cầm lấy cán dù, bàn tay to rộng của y lại bao lấy tay Phó Chấp Viễn, anh vội vàng rút tay lại.
Chiếc ô này không lớn lắm, hai người đàn ông cao hơn 1m8 chen chúc bên trong lại còn chừa chỗ cho một khoảng cách nhỏ, khó tránh khỏi sẽ có người ướt mưa.
Cố Trù hơi nghiêng tán ô sang bên cạnh để che lấy bả vai của Phó Chấp Viễn.
"Cậu nghiêng sang bên cậu đi, đừng để bị ướt." Phó Chấp Viễn hơi xấu hổ nói, anh thấy gần như nửa người Cố Trù đều ở ngoài ô rồi.
Nói là cùng nhau che ô không bằng nói là che cho mình anh.
"Không sao đâu, dù sao tôi cũng ướt rồi." Cố Trù phản bác như thể y thật sự không bận tâm, "Anh mặc ít áo quá."
Phó Chấp Viễn ậm ừ có lệ, bỏ cuộc không nói gì nữa.
Bọn họ đi về phía nhà của Phó Chấp Viễn, từ đầu đến cuối giữa hai người vẫn luôn có một khoảng cách nhỏ, vất vả lắm mới đi tới chỗ có mái che, cất ô đi, Phó Chấp Viễn nhìn thấy gần như cả áo khoác của Cố Trù đã ướt đẫm, tóc y cũng không may mắn thoát nạn.
"Cậu thế này sẽ bị cảm mất. "Phó Chấp Viễn dẫn Cố Trù vào thang máy, cuối cùng cũng cảm thấy ấm hơn một chút, anh nhìn về phía đối phương rồi nói.
"Không đến mức vậy đâu." Cố Trù vỗ vỗ nước mưa trên người, y cầm chiếc ô cán dài trong tay, nước mưa nhỏ giọt chảy xuống từ trên người y, "Nhưng mà có khi sẽ làm bẩn sàn nhà anh đấy."
"Đi lên đã, tôi lấy quần áo cho cậu thay." Phó Chấp Viễn nói.
Thật ra vào khoảnh khắc nhìn thấy Cố Trù qua màn mưa thì Phó Chấp Viễn đã hối hận rồi, hối hận vì đã bốc đồng trong điện thoại, càng hối hận vì đã đồng ý gặp mặt đối phương trong thời tiết thế này.
Cảm xúc hỗn loạn sau đó đã bình tĩnh trở lại, thậm chí anh còn tự thấy hành động của mình không chỉ cực kỳ không lễ phép mà còn không công bằng đối với Cố Trù.
"Cậu cầm đồ này đi, cậu đi tắm qua một chút rồi mặc vào." Phó Chấp Viễn đưa Cố Trù vào nhà rồi lấy một bộ quần áo thường ngày và khăn lông cho y, giục y nhanh đi tắm.
Cố Trù nhìn thoáng qua mấy thứ trong tay Phó Chấp Viễn, nói không cần, thậm chí còn chưa bước chân vào phòng khách.
"Trời này mà bị cảm thì rất khó khỏi đấy, cậu nhanh đi tắm nước ấm đi." Phó Chấp Viễn hỏi, "Cứ đứng ở cửa làm gì?"
Cố Trù vẫn đứng yên, vẻ mặt y thoạt nhìn hơi khó xử.
"Nếu cậu ốm thì tôi không chịu trách nhiệm đâu." Phó Chấp Viễn nói, "Ngày mai không đi xem triển lãm tranh thì không biết bao giờ mới được xem đâu đấy."
Anh vừa nói vừa cười với Cố Trù, câu đe dọa này chẳng có tí uy hiếp nào.
Có lẽ Phó Chấp Viễn sẽ không bao giờ biết được nụ cười của mình đối với Cố Trù đẹp đẽ đến nhường nào, giống như một miếng bánh kem sẽ chẳng bao giờ biết được vị ngon ngọt của chính nó vậy.
Không đúng, trong suy nghĩ của Cố Trù, bánh kem cũng không thể so được với nụ cười của Phó Chấp Viễn.
"Được, cảm ơn, vậy làm phiền anh rồi." Y nhận lấy đồ trong tay Phó Chấp Viễn, đi dép lê chạy vào nhà tắm.
Cố Trù chỉ tắm qua rồi đi ra, lúc nãy thực sự quá lạnh, sau khi tắm xong cả người cứ như được sống lại.
Y đi ra thì thấy Phó Chấp Viễn đang ngồi khoanh chân trên sofa xem iPad, Cố Trù đứng cạnh cửa, suy nghĩ một lát mới lên tiếng: "Tôi cho khăn lông vào máy giặt rồi."
"Cậu tắm xong rồi hả? Được được." Phó Chấp Viễn đeo kính trông có vẻ rất trí thức nhưng lại mang theo cảm giác nhu hòa, không còn loại "xa cách" như những lúc bình thường. Anh nói xong thì lại cúi đầu chăm chú nhìn iPad.
Cố Trù đứng đó bắt đầu xấu hổ, y nhìn Phó Chấp Viễn hồi lâu rồi mới nhớ đến lý do ban đầu khiến mình tới đây.
Đã nửa tiếng trôi qua kể từ khi y vào nhà anh đến giờ, bọn họ vẫn chưa nghiêm túc nói đến "vấn đề chính" cứ như cuộc điện thoại kia chưa hề xảy ra vậy.
Quan trọng là Phó Chấp Viễn có vẻ như đã quên rồi.
Bên cạnh ghế sofa Phó Chấp Viễn đang ngồi có một cây đèn sàn, ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng sườn mặt anh, phủ lên cả mái tóc mềm mại. Cố Trù cứ đứng nhìn còn anh vẫn đang tập trung viết gì đó trên iPad, khung cảnh trong mắt y thật yên tĩnh dịu dàng.
"Xong rồi, đã gửi xong email cuối cùng." Đột nhiên Phó Chấp Viễn tắt iPad đi rồi ném nó xuống sofa, ngẩng đầu thở dài với Cố Trù, "Thực tập sinh mới đến chỗ tôi chẳng cẩn thận gì cả."
"Mà cậu đứng đấy làm gì?" Phó Chấp Viễn nhìn y khó hiểu, "Ngồi đi chứ, tắm xong còn lạnh không?"
"Tốt hơn nhiều rồi." Cố Trù đi về phía Phó Chấp Viễn, vài bước đã tới trước mặt anh. Y không ngồi mà đứng nhìn xuống Phó Chấp Viễn, dưới ánh đèn vàng nhạt, đeo kính khiến anh trông hiền hòa hơn nhiều.
Trái tim Cố Trù rung lên, y muốn làm một chuyện rất táo bạo, thế nhưng trước đó còn cần phải làm xong một việc khác.
"Chúng ta nói việc chính đi." Cả người Cố Trù đứng ngoài ánh đèn, cúi xuống nhìn Phó Chấp Viễn chăm chú.
"Hở?" Phó Chấp Viễn cũng ngẩng đầu nhìn y, dường như đôi mắt dưới lớp kính ẩm ướt và mềm mại hơn bình thường rất nhiều.
Dù đây là thiên phú hay là khí chất của Phó Chấp Viễn, anh thật sự khiến Cồ Trù muốn có được anh.
"Vấn đề anh nói trong điện thoại." Cố Trù lên tiếng, y nói rất chậm bằng chất giọng trầm thấp.
"Ừm." Phó Chấp Viễn hơi cụp mắt, rõ là anh đang hối hận vì đã nói ra câu đó, thật ra anh không hề muốn nói về câu hỏi khiếm nhã ấy của mình tí nào.
Đặc biệt là lúc này Cố Trù còn đứng trước mặt anh, đầu gối hai người gần như chạm vào nhau, rõ ràng là nhỏ hơn mình, ít kinh nghiệm hơn mình lại còn không biết giấu diếm, thế mà trên người y lại mang theo cảm giác áp bách khiến người ta chẳng thể trốn tránh, làm cho Phó Chấp Viễn hơi khó thở, mặt đỏ lên.
"Trả lời câu hỏi đầu tiên của anh trước." Cố Trù dừng một lát mới nói, "Đúng là tôi muốn ngủ với anh."
Nói rồi y cúi người xuống nắm lấy cằm Phó Chấp Viễn, hơi thở nóng rực mơn trớn gương mặt anh.
"Bây giờ sẽ trả lời câu hỏi thứ hai."
Vừa dứt lời môi y đã lập tức hôn lên, hành động rất nhanh, khoảng cách rất gần, Phó Chấp Viễn trốn không thoát.
Anh sững sờ tùy ý để Cố Trù liếm môi mình, nụ hôn ngập tràn hơi thở của y, đầu lưỡi còn tách ra đôi môi đang khẽ nhếch của anh, chầm chậm lẻn vào.
Ban đầu Cố Trù hôn rất dịu dàng, sau đó hai tay y đè lại bả vai Phó Chấp Viễn, lực hôn trở nên mãnh liệt như muốn nuốt Phó Chấp Viễn xuống vậy, thô bạo, không màng phép tắc.
Mãi đến khi Phó Chấp Viễn bị hôn đến mức cả người dựa vào lưng ghế nức nở rên lên thì Cố Trù mới buông ra.
Khoảng cách giữa hai người vẫn rất gần, gương mặt anh tuấn của Cố Trù hiện rõ trong đáy mắt Phó Chấp Viễn, đôi mắt Cố Trù hơi đỏ lên, y vẫn khiến anh cảm thấy bị áp bách không thể trốn tránh.
"Nhớ ra rồi?"
Cố Trù hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT